Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 174: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Diệp gia trưởng lão không còn nói gì nữa, nhưng mà khi bọn họ nhìn về phía những vật phẩm trước mặt Vân Tiêu thì đáy mắt lập loè vẻ tham lam……
“Ngươi lựa chọn nói thật, hay là để ta bức cung?”
Diệp Tường lại chuyển hướng về phía hắc y nhân lần nữa, hỏi, “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng thôi.”
Vẻ mặt hắc y nhân uể oải, hắn biết, bằng thực lực của Diệp gia có thể hoàn toàn nắm chắc việc có được tin tức từ trong miệng hắn.
Cho nên, hắn hít một hơi, nói: “Là thiếu gia Diệp Thiên Lâm phái ta tới, bởi vì trước kia Vân Lạc Phong gây khó dễ cho hắn ở trên đường, hắn ghi hận trong long nên muốn ɢɨết nàng!”



Chủ tử, xin lỗi, vì bảo vệ người, cần có một người trở thành dê thế tội.
Thiếu gia Thiên Vấn quá mức ưu tú, cho nên, chỉ có thể để Thiên Lâm ra gánh tội thay……
“Người tới!” Diệp Tường trầm lặng, “Bắt thiếu gia Thiên Lâm cho ta, chờ gia chủ xuất quan lại tiến hành xử trí.”
Từ sau khi lấy máu nhận thân, gia chủ lại tiếp tục tiến vào bế quan, cho nên Diệp gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông ấy cũng không đứng ra chủ trì công đạo……
Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được không tín nhiệm với hắc y nhân.


“Vân Tiêu, chúng ta mang hắn đi,” nàng nâng mi mắt lên, “Muốn ɢɨết chúng ta, phải trả giá đại giới!”
Hắc y nhân tuyệt vọng nằm trên mặt đất, hắn hiểu rõ, rơi vào trong tay Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, hắn tuyệt đối sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Phong nhi,” đáy mắt Quân Phượng Linh hàm chứa một tia lo lắng, “Trong khoảng thời gian này, để ta và con ngủ chung, Diệp ca cùng Tiêu nhi, ta thật sự không yên tâm an toàn của các con.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, quay đầu nhìn Vân Tiêu, rõ ràng nhìn thấy chân mày của nam nhân này nhíu sát lại với nhau rồi.
Với tính cách của Vân Tiêu thì không quen có người tiếp xúc.
Cho dù người nọ là người thân của hắn……
“Không cần,” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, “Không phải Diệp Thiên Lâm đã bị bắt lại sao? Nếu lại có người tới ám sát chúng ta, nhất định người nọ cũng không thoát khỏi việc dính líu tới Diệp Thiên Lâm, tin rằng hắn không có ngốc như thế.”
Quân Phượng Linh than một tiếng: “Được, nếu các con có việc, nhớ gọi ta một tiếng, ta sẽ đến ngay.”
Vân Lạc Phong gật gật đầu, liếc mắt nhìn Vân Tiêu, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng.
Chờ tới khi bọn họ vào trong phòng, Vân Lạc Phong rót một ly trà cho mình, nhướng mày hỏi: “Vân Tiêu, chàng cảm thấy, sát thủ thật là do Diệp Thiên Lâm phái tới?”


“Không,” Vân Tiêu im lặng lúc lâu, “Người phái tới là Diệp Cảnh Huyền!”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại: “Xem ra, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết việc bên này, không thể giữ Diệp Cảnh Huyền lại lâu thêm nữa!”
……
Mấy ngày nay, Hoàng thành tương đối an tĩnh, điểm duy nhất khiến cho mọi người nghị luận chính là một dãy núi cách thành trì không xa đã biến mất! Chỉ để lại một cái hố thật lớn.
Bằng vào sức của con người thì không có khả năng dời núi, cho nên, trong thời gian ngắn mọi người sôi nổi suy đoán không thôi, đều nhận định là có người làm sai khiến thần tức giận, bởi vậy thần giận dữ di chuyển núi non, lấy chuyện này tới cảnh cáo nhân loại.
Đương nhiên, người khởi xướng làm việc này - Vân Tiêu, lại làm như không liên quan mình, trừ việc có liên quan đến Vân Lạc Phong, nếu không, khó có thể khiến hắn chú ý đến chuyện khác ……
Lúc này, Diệp gia, bên trong một trạch viện yên tĩnh, Diệp Cảnh Huyền ngây ngốc ngồi ở trên giường, hiển nhiên còn không chưa hồi phục từ biến cố lần trước.
Lần này, dù cho hắn giữ lại được một mạng, nhưng bị chặt đứt một chân, ngay cả xuống giường cũng không được, nói gì trở thành đương gia của Diệp gia chứ?
“Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh, Vân Lạc Phong, Vân Tiêu! Chuyện này đều là do các ngươi làm hại, nếu không phải các ngươi, ta sẽ không thể đứng ở nơi đó, cũng không có khả năng bị núi đè trúng.”
Diệp Cảnh Huyền hung tợn cắn răng, hơn nữa quy tất cả mọi chuyện cho Vân Lạc Phong.

Hắn chưa từng nghĩ tới, nếu mình không tìm hắc y nhân ám sát, thì như thế nào gặp chuyện này?
Tất cả mọi chuyện đều là hắn lãnh hậu quả mà thôi.
“Người đâu, đi thỉnh Thục phi nương nương tới một chuyến, nói là, ta có chuyện quan trọng thương lượng cùng nàng ta, nếu nàng ta không muốn tới, ngươi liền nói, ta nắm giữ bí mật của nàng, hơn nữa, còn có bằng chứng ở trong tay ta……”
Giọng nói của Diệp Cảnh Huyền chưa dứt, một bóng dáng liền biến mất từ phía sau hắn, nhanh chóng lóe lên trong không trung vô biên vô hạn.
Nhiều như vậy năm, người hắn bồi dưỡng há chỉ một người sao? Không có kẻ đó, hắn còn có trung khuyển có thể lợi dụng!
Có lẽ là những lời này của Diệp Cảnh Huyền có tác dụng, không tới một lát, một người đầu đội mũ lén lút xuất hiện ở trước cửa. Người nọ thấy không có người theo dõi mới rồi tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt mỹ diễm.
Khuôn mặt của nàng ta có vài phần tương tự với Giang Mộng Dao.
“Ngươi tìm ta?” Nữ tử hơi nâng cằm, vênh váo nhìn xuống Diệp Cảnh Huyền.
Với thế lực Diệp Cảnh Huyền nắm giữ trong tay, để nàng tránh mọi người ở Diệp gia để tiến vào nơi này, là một chuyện dễ như trở bàn tay. Đáng tiếc, hắn lại không thể tránh được một đôi mắt xảo trá của chuột ……
Đương nhiên Diệp Cảnh Huyền không phát hiện Trà Sữa tránh ở chỗ tối, khuôn mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười, nói: “Ta tìm Thục phi nương nương tới nơi này, đương nhiên là có chuyện rất quan trọng!”


“Chuyện gì ngươi mau nói đi, ta không thể rời cung lâu được.” Thục phi rất không kiên nhẫn, nhíu mày nói.
Diệp Cảnh Huyền cười cười: “Ta biết, Thục phi nương nương ngươi muốn ςướק lấy quyền thế của Hoàng Hậu, cố ý hạ độc mưu hại Hoàng Hậu, có đúng không?”
Sắc mặt Thục phi đột nhiên biến đổi, lạnh giọng quát: “Ngươi nói bậy gì đó?”
“Ta nói cái gì thì Thục phi nương nương rõ nhất, chuyện này, ngươi giấu diếm mọi người, ngay cả nữ nhi lục công chúa của ngươi cũng không biết, nàng ta còn bôn ba khắp nơi vì Hoàng Hậu, chỉ là, ngươi lại không thể gạt được ta, trong hoàng cung có người của ta, nhất cử nhất động của Thục phi nương nương ngày đó, đã sớm truyền tới tai ta! Hơn nữa, ta còn biết……”
“Đủ rồi!” Khuôn mặt Thục phi xanh mét, “Ngươi nói đi, muốn ta làm cái gì?”
Diệp Cảnh Huyền hơi nheo mắt lại: “Ta chỉ cần nương nương giúp ta một chuyện nhỏ là đủ rồi! Ngày mai, ta sẽ bảo một vị trưởng lão của Diệp gia báo với Hoàng Thượng, công bố Vân Lạc Phong có thể trị liệu cho Hoàng Hậu, nếu trị không hết, sẽ lấy mệnh để bồi, lúc đó, trong khi Vân Lạc Phong trị liệu cho Hoàng Hậu thì ngươi có thể hạ độc trong thuốc! Bởi vậy, chẳng những ngươi có thể danh chính ngôn thuận ɢɨết Hoàng Hậu, ta cũng có thể trừ địch nhân của mình.”
Đã nhiều ngày, Diệp Cảnh Huyền phái người đến phủ Tướng quân để tìm hiểu, cha mẹ Vân Lạc Phong lại là cố nhân của Tướng quân, bởi vậy Tướng quân mới có thể yêu thương nàng ta vài phần.
Còn về khẩu dụ ở tiệc tối ngày ấy, nhất định là Tướng quân giả truyền……
Mọi người đều biết, bệ hạ yêu thương Hoàng Hậu, nên rất dung túng tướng quân, cho dù tướng quân giả truyền thánh dụ, Hoàng Đế cũng sẽ không xử trí hắn, còn sẽ lấp liếm giúp hắn.
Nếu như Vân Lạc Phong thật sự được bệ hạ coi trọng, không có khả năng còn ở tại Diệp gia mà sớm đã đến hoàng cung rồi!


Huống chi, nếu thật sự cho Vân Lạc Phong quyền lợi tùy ý chém ɢɨết con cháu hoàng thất thì với một nữ nhân có tính ghen ghét như Vân Lạc Phong thì khi nhìn thấy công chúa Giang Mộng Dao ưu tú thế kia, làm sao chịu được? Có lẽ đã sớm chém ɢɨết nữ tử ưu tú hơn mình.
Quan trọng nhất chính là, bệ hạ chưa bao giờ ra khỏi hoàng thành, Vân Lạc Phong lại là lần đầu tiên tới nơi này, sao có thể có thể quen biết cùng Hoàng Đế?
Bởi vậy, Diệp Cảnh Huyền đưa ra một kết luận, căn bản là Hoàng Đế không quen biết Vân Lạc Phong, một đạo khẩu dụ kia, là tướng quân phô trương thanh thế, cố ý giả truyền cho Vân Lạc Phong……
Thục phi nhìn Diệp Cảnh Huyền đứng ở trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Bổn cung sẽ như ngươi mong muốn! Giúp ngươi lúc này, chỉ hy vọng ngươi giữ kín như bưng, nếu để bổn cung nghe được tin đồn nhảm nhí gì, đừng trách bổn cung vô tình!”
“Thục phi nương nương, đây không phải ngươi giúp ta, mà là đôi bên chúng ta cùng có lợi.” Diệp Cảnh Huyền hơi hơi mỉm cười.
Đột nhiên sắc mặt Thục phi biến đổi, nàng hít sâu vào một hơi: “Đúng là chuyện này chúng ta đều được lợi, chẳng qua, Diệp Cảnh Huyền, tính kế người nhiều, chung quy sẽ có báo ứng!”
Báo ứng?
Diệp Cảnh Huyền cười nhạo một tiếng: “Như nhau thôi!”
“Hừ!”
Thục phi hừ lạnh một tiếng, nàng đội mũ lên một lần nữa, phất tay áo bỏ đi.
Chờ nàng đi ra cửa phòng, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý.
Diệp Cảnh Huyền này, quyết không thể lưu lại! Nếu không, không biết khi nào hắn lại sẽ lấy nhược điểm của mình để uy ђเếק.
Phỏng chừng có ra sao thì Diệp Cảnh Huyền cũng không nghĩ đến, bởi vì hành vi của mình mà làm cho Thục phi nổi lên sát ý với hắn……
Nhìn thấy Thục phi rời đi, một con chuột lén lút chạy ra từ một bên góc, mắt chuột khôn khéo nhìn Diệp Cảnh Huyền, chít một tiếng vọt tới một nơi không xa……
“Chủ nhân!”
Trà Sữa vừa mới chạy đến phòng Vân Lạc Phong, liền trông thấy chủ nhân nhà mình đè trên người Vân Tiêu, nó vội vàng bưng kín mắt nhỏ của mình, nói: “Ta không nhìn thấy gì cả, các ngươi tiếp tục.”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Trà Sữa: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
Vừa nghe đến đây, Trà Sữa lập tức hưng phấn kêu lên: “Chủ nhân, ta đi một chuyến đến phòng của Diệp Cảnh Huyền, muốn tìm hiểu chuyện thích khách ám sát mấy ngày trước, ai biết ta lại nghe được một tin tức mới.”
Vân Lạc Phong nâng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Trà Sữa cười gian xảo: “Vừa rồi, một nữ nhân được Diệp Cảnh Huyền gọi là Thục phi cải trang giả dạng lẫn vào Diệp gia! Hơn nữa, ta còn nghe thấy bọn họ nói, Hoàng Hậu trúng độc là do Thục phi làm.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, gương mặt chợt ngưng trọng, nàng xuống khỏi giường, đi thẳng đến bên cạnh bàn, phất tay áo ngồi xuống: “Tiếp tục nói đi.”
Diệp Cảnh Huyền tìm Thục phi? Tất nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Sắc mặt Trà Sữa càng thêm hưng phấn: “Diệp Cảnh Huyền tính toán để trưởng lão Diệp gia lên triều, nói rằng chủ nhân người tự tiến cử chữa bệnh cho Hoàng Hậu, còn bảo là, chủ nhân người nói, nếu như trị không hết cho Hoàng Hậu thì lấy mệnh tạ tội.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, một tia sáng nguy hiểm xẹt qua đáy mắt nàng.
Giờ phút này, Vân Tiêu đã chạy tới phía sau nàng, đôi tay ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ, nhẹ nhàng cọ cằm lên bả vai nàng.
“Ta đi giải quyết Diệp Cảnh Huyền.”
“Không cần,” Vân Lạc Phong cười tà nói, “Diệp Cảnh Huyền không dậy nổi sóng gió gì! Nhưng mà, hắn tính toán dùng loại phương pháp này hãm hại ta, vì sao phải tìm Thục phi?”
Trà Sữa cười hì hì nói: “Chủ nhân, Diệp Cảnh Huyền kia không chỉ có thực hiện một kế! Hắn hiểu rõ Hoàng Đế Thiên Vân Quốc là một vị minh quân, không có khả năng trị tội người bởi vì người trị không hết bệnh cho Hoàng Hậu, bởi vậy, đến lúc đó hắn mới để Thục phi hạ độc dược cho Hoàng Hậu, Hoàng Đế yêu Hoàng Hậu sâu đậm, nếu Hoàng Hậu bị người trị đến ૮ɦếƭ, nhất định hắn sẽ rất giận dữ! Cũng giống như ý nguyện của Diệp Cảnh Huyền!”
Thật dễ hiểu, thật ra mưu kế này của Diệp Cảnh Huyền không chê vào đâu được, với thế lực của Thục phi ở trong triều, nếu lúc trước có thể âm thầm hạ cổ độc cho Hoàng Hậu, đương nhiên hiện giờ cũng có thể một mũi tên hạ hai con chim!
Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác hắn đều bị hố……
Đó chính là, Hoàng Hậu nương nương sớm được chủ nhân nhà mình chữa khỏi cải tử hồi sinh! Hắn có mưu kế đến nhường nào cũng không thay đổi được gì!
“Ta vốn đang suy nghĩ, nên giúp Hoàng Hậu bắt hung thủ hay không, rốt cuộc Hoàng Hậu đã từng là bạn cũ của mẫu thân ta, không nghĩ tới hung thủ đã tự mình nhảy tới nhanh như vậy, nếu ta không lợi dụng một phen, chẳng phải là rất xin lỗi ả sao?”
Vân Lạc Phong dựa lưng lên ghế, vẻ mặt lười biếng, ý cười bên môi mang theo tà khí, trong đôi mắt đen toả ra ánh sáng xinh đẹp.
“Chủ nhân, ngươi tính toán làm như thế nào?” Trà Sữa chớp chớp mắt, hỏi.
“Tương kế tựu kế!”
Tương kế tựu kế?
Trà Sữa sửng sốt, nhưng thật ra trong lòng nổi lên đồng tình với Diệp Cảnh Huyền cùng Thục phi, hai người kia, rõ ràng là tự đâm đầu vào đao!
“Trà Sữa, ngươi tiếp tục đi theo dõi Diệp Cảnh Huyền, hắn làm bất luận việc gì cũng đều tới báo ta!” Trong mắt Vân Lạc Phong hiện lên một tia sáng tà ác, trầm giọng nói.
“Vâng, chủ nhân.”
Sauk hi Trà Sữa lên tiếng, chít một tiếng rồi chạy không thấy hình bóng đâu nữa, toàn bộ trong phòng, chỉ còn lại có Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong.
“Vân Tiêu, ta sẽ không để chàng chờ lâu đâu.”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng dậy, tiến lên ôm lấy Vân Tiêu, rũ mắt xuống, nói.
“Chờ sau khi ta đột phá đến Tôn Linh Giả, chúng ta liền thành thân, được không?”
Bỗng nhiên thân mình Vân Tiêu cứng đờ, dường như gương mặt lạnh dần dần hòa tan vì câu nói của thiếu nữ: “Nàng…… Nói chính là sự thật?”
Nàng thật sự nguyện ý thành thân với ta?
Một câu cuối cùng này, bị hắn ngăn lại ở trong lòng, vẫn chưa hỏi ra.
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Ta cũng đã thu sính lễ của chàng, chàng cho rằng ta đang nói dối?”
Đột nhiên, Vân Tiêu ôm chặt lấy thân thể Vân Lạc Phong, hắn dùng lực rất lớn, dường như muốn xáp nhập thiếu nữ vào trong xương cốt của mình.
“Chỉ là ta quá mức kích động…… Phong nhi, cả đời này, nếu nàng không bỏ ta, ta sẽ không buông nàng ra! Nơi nào có nàng, đó là nhà của ta!”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp khàn khàn, lại rất dễ dàng tiến vào trong lòng thiếu nữ.
Khóe môi nàng khẽ cong lên.
Nếu nàng không bỏ ta, ta sẽ không buông nàng ra.
Làm sao nàng lại như vậy được chứ?
Có thể được nam nhân này chờ đợi cả đời, nàng còn muốn cái gì nữa?
Chẳng qua……
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại: “Vân Tiêu, cho dù ta đáp ứng gả cho chàng, nhưng có một điều kiện sẽ không thay đổi! Ta ở trên, chàng ở dưới! Trên đời này, người có thể dạy dỗ chàng chỉ có ta!”
“Thời điểm bình thường, nàng ở trên, nhưng lúc giường chiếu thì nàng ở dưới.”
Ý của hắn chính là, ngày thường ở chung, Vân Lạc Phong ở trên hắn, cái gì hắn cũng đều nghe nàng, nhưng tới lúc giường chiếu thì có lẽ không phải do nàng làm chủ……
Vân Lạc Phong cười càng thêm tà khí, tới gần vài bước về phía Vân Tiêu: “Nếu chàng muốn ở trên, vậy chàng cứ thử xem! Ta sẽ không khoan nhượng đâu!”
Lúc không khí trở nên càng thêm ái muội thì đột nhiên một giọng nói khó chịu vang lên.
“Chủ nhân, ta ủng hộ người làm công, để Vân Tiêu đại nhân làm thụ! Đến lúc đó, nhất định ta phải tới quan sát.”
Hỏa Hỏa ngồi ở trên giường, chân bắt chéo, tay nhỏ chống cằm, tươi cười đầy mặt nhìn Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu.
Sắc mặt Vân Lạc Phong đen xuống: “Hỏa Hỏa, làm sao ngươi ra đây?”
Hỏa Hỏa bĩu môi: “Cây giống kia trong không gian thần điển giống như đã tỉnh, ta sợ nó ăn ta nên chạy ra, hơn nữa……”
Mắt nàng xoay chuyển: “Không bao lâu nữa liền có trò hay để xem, nhất định đến lúc đó không thể thiếu ta.”
Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Hoàng Đế có chút đau đầu nhìn chúng lão giả quỳ rạp ở trước mặt, hỏi: “Các vị ái khanh, hôm nay tiến đến hoàng cung là có việc bẩm tấu?”
Trong những người đó, dẫn đầu là một người trưởng lão của Diệp gia, hắn mặc triều phục, chậm rãi tiến lên, cung kính nói: “Bệ hạ, lần này thần tới, là vì đề cử một vị y sư có thể chữa bệnh cho Hoàng Hậu.”
“Sao?”
Hoàng Đế nâng mi, tuy rằng hiện giờ Hoàng Hậu đã khang phục nhưng không thong báo cho toàn thể mọi người, vì vậy không có người nào biết được.
Cho nên, nghe thấy mấy người đến vì Hoàng Hậu, thật ra sắc mặt Hoàng Đế tốt lên một chút.
Bất luận như thế nào, đại thần này cũng xuất phát từ lo lắng cho Hoàng Hậu, không phải sao?
“Diệp gia trưởng lão, không biết theo như lời ngươi thì vị y sư kia ở chỗ nào?”
Diệp gia trưởng lão hơi hơi mỉm cười: “Khởi bẩm bệ hạ, người công bố có thể chữa bệnh cho Hoàng Hậu đang ở Diệp gia chúng ta! Nàng còn nói, nếu không thể chữa bệnh cho Hoàng Hậu thì nguyện ý chịu ૮ɦếƭ!”
Nghe vậy, đáy mắt Hoàng Đế hiện lên một tia kinh ngạc, dường như không nghĩ tới còn có người tự tin chữa bệnh cho Hoàng Hậu như thế! Còn lập ra lời thề son sắt thế kia!
Nếu như trị không hết cho Hoàng Hậu, nàng liền chịu ૮ɦếƭ?
Ngay cả Vân cô nương ngày đó cũng là nhìn bệnh tình của Hoàng Hậu một lúc mới quyết định làm thế nào.
Nhưng không nghĩ tới, Diệp gia còn có một người tự tin như vậy!
“Không biết Diệp gia trưởng lão ngươi nói người nọ là……”
“Nàng là nhi tức của Diệp Cảnh Thần, Vân Lạc Phong!”
Sau khi Diệp gia trưởng lão nói ra lời này, không hề trông thấy sắc mặt Hoàng Đế trở nên cổ quái, ngay cả Giản Thành Văn đứng ở bên cạnh Hoàng Đế cũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái……
Diệp gia trưởng lão mỉm cười nói: “Bệ hạ, Vân Lạc Phong này là tự đề cử mình! Còn nói nếu trị không hết cho Hoàng Hậu thì lấy cái ૮ɦếƭ ra để tạ tội!”
Sắc mặt Hoàng Đế càng thêm cổ quái, hắn ho khan hai tiếng: “Diệp gia trưởng lão, ngươi xác định, thật sự lời này là do Vân Lạc Phong nói?”
“Chính xác ngàn lần!” Đáy mắt của Diệp gia trưởng lão xẹt qua một tia ác độc, “Vân Lạc Phong này đúng là một người có y thuật, hơn nữa còn tin tưởng với y thuật của mình như vậy, thần cho rằng nói không chừng nàng thật sự có thể trị được cho Hoàng Hậu, nên cả gan đề cử với bệ hạ.”
Trên thực tế, Diệp gia trưởng lão không cho rằng Vân Lạc Phong có y thuật gì! Nếu không phải Nhị thiếu gia dặn dò, phỏng chừng hắn sẽ nhịn không được mà trào phúng ra tiếng.
Nhưng hôm nay, chẳng những hắn không thể trào phúng Vân Lạc Phong mà còn phải tôn sùng nàng ở trước mặt Bệ hạ.
Sắc mặt Hoàng Đế dần dần trầm xuống: “Diệp gia trưởng lão, ngươi có biết tội khi quân không? Nếu như để trẫm biết được những lời này là các ngươi bịa ra, thì gia chủ Diệp gia tới cũng không bảo vệ được các ngươi!”
Diệp gia trưởng lão sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Hoàng Đế.
Chẳng lẽ hắn đoán ra những lời này là mình lung tung bịa đặt?
Không! Tuyệt đối không có khả năng! Nhị thiếu gia đã hiểu rất rõ, bệ hạ căn bản là không quen biết Vân Lạc Phong, nên sẽ không biết lời này là thật hay giả!
“Bệ hạ, lời nói của vi thần đều là thật, tuyệt không có bất luận lời dối trá nào!”
Diệp gia trưởng lão cắn chặt răng, kiên định nói.
“Trẫm đã biết,” Hoàng Đế phất tay, không lạnh không nóng nói, “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Ách……”
Diệp gia trưởng lão không rõ nguyên do.
Bệ hạ có ý gì?
Dựa theo việc hắn thâm tình với Hoàng Hậu, không phải nên lập tức gọi Vân Lạc Phong đến sao? Vì sao hiện giờ lại bình tĩnh như vậy?
Mặc kệ trong lòng có nhiều nghi hoặc, Diệp gia trưởng lão vẫn lui ra ngoài, hơn nữa khép cửa ngự thư phòng lại.
Cho đến khi bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Hoàng Đế mới nhíu mày hỏi: “Giản Tướng quân, ngươi nói Diệp gia trưởng lão này có ý gì? Dù cho trẫm không hiểu Vân cô nương nhiều, nhưng cũng hiểu rõ nàng là người không hoàn toàn nắm chắc thì tuyệt không sẽ khẩu xuất cuồng ngôn! Nếu Vân cô nương không gặp qua Hoàng Hậu thì không có khả năng sẽ tùy tiện kết luận, quan trọng hơn nữa là, Vân cô nương sớm đã trị hết cho Hoàng Hậu!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!