Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 175: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Giản Thành Văn nheo mắt lại, đáy mắt hiện ra tia sáng lạnh lùng: “Bệ hạ, đúng là mấy lão già ở Diệp gia không muốn bỏ qua cho tiểu Lạc Phong, nếu tiểu Lạc Phong là một nữ tử bình thường, bọn họ làm như vậy, hoàn toàn là bức nàng vào đường ૮ɦếƭ!”
“Giản Tướng quân,” sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, “Đêm trước trẫm đã bảo ngươi đi truyền ý chỉ, vì sao còn có nhiều người muốn làm khó nàng như vậy?”
“Bệ hạ,” Giản Thành Văn xoay người, ôm quyền nói, “Lúc ấy thần chỉ truyền khẩu dụ của người, có lẽ vài người cho rằng thần ỷ vào bệ hạ dung túng mà giả truyền thánh dụ, bởi vậy mới không để tiểu Lạc Phong vào mắt.”
Hoàng Đế than một tiếng: “Là trẫm sơ sót, không nghĩ tới những người này của Diệp gia tự cho là đúng như thế! Giản tướng quân, ngươi đi một chuyến tới Diệp gia, mời Vân cô nương vào cung dưới danh nghĩa được Hoàng hậu mời vào, thuận tiện cũng để muội muội ngươi trông thấy nàng, mấy ngày nay, muội muội ngươi vẫn luôn nhắc nha đầu này mãi.”
“Không cần!”



Lúc Hoàng Đế nói xong, cửa ngự thư phòng khép hờ bị một bàn tay đẩy ra, không tới một lát, một bóng dáng phiêu nhiên như tuyết đi vào, xuất hiện ở trong ngự thư phòng.
Ở ngày đó, trước khi Vân Lạc Phong rời đi, Hoàng Đế liền cho nàng lệnh bài tùy ý xuất nhập Hoàng cung, thậm chí ra vào ngự thư phòng cũng không cần thông báo!
Mà loại đặc quyền này, toàn bộ hoàng tộc cũng cũng chỉ có Hoàng Hậu cùng Giản Thành Văn mới có được.
“Tiểu Lạc Phong, sao cháu lại tới đây?” Giản Thành Văn sửng sốt, vội vàng đi lên đón, phân phó thái giám canh giữ ở cửa, lại chuyển mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Cháu vào cung đột xuất như vậy, nếu để người ta biết cháu trị hết cho Hoàng Hậu, chỉ sợ địch nhân ở sau lưng sẽ ra tay với cháu.”
Giọng nói của Giản Thành Văn mang theo trách cứ, giữa mày lại tràn đầy lo lắng.


“Khi nào thì cháu sợ người khác chứ?” Vân Lạc Phong nhìn Giản Thành Văn, “Nếu bọn họ muốn tìm cháu tính sổ, tới một người thì cháu ɢɨết một người, tới hai người thì cháu nhất định ɢɨết hai người, không sợ ૮ɦếƭ thì có thể tới tìm cháu gây phiền toái!”
Giọng điệu của thiếu nữ đầy khí phách, gương mặt bừng sáng, bộ dạng bễ nghễ không đặt thế nhân vào mắt, khiến người ta không thể không trấn phục vì điều ấy.
Đáy mắt Giản Thành Văn hiện lên một tia hoảng hốt, dường như lại trông thấy bạn tốt nhiều năm trước, trong mắt tràn đầy tiếc nuối: “Tính cách này quá giống phụ thân cháu, nếu hắn còn sống thì thật tốt đúng không? Phải rồi, tiểu Lạc Phong, cháu tới hoàng cung có chuyện gì quan trọng hay không?”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: “Cháu tới để nói cho mọi người, cháu đã biết hung thủ làm hại Hoàng Hậu!”
Cái gì?
Nghe được lời này, đột nhiên Hoàng Đế đứng lên, thái dương hắn nội gân xanh: “Là ai?”
“Thục phi.”
Vân Lạc Phong nhẹ mở môi mỏng, chậm rãi phun ra hai chữ.
Nhưng hai chữ này đều làm cho Hoàng Đế cùng Giản Thành Văn ngây ngẩn cả người……
Thục phi?


Vậy mà lại là Thục phi!
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Đế suy nghĩ rất nhiều về hung thủ muốn ám hại Hoàng Hậu, nhưng không có suy xét đến Thục phi trước nay luôn dịu dàng nhã nhặn! Cho dù Thục phi đau long vì hắn yêu Hoàng hậu, nhưng cũng chưa từng tranh đoạt cái gì.
Một nữ tử không tranh không đoạt như vậy, lại là hung thủ ám hại Hoàng Hậu?
“Hay cho Thục phi!” Hoàng Đế nghiến răng nghiến lợi, đập một chưởng lên trên bàn, “Trẫm không tệ với ả, ả lại ám hại Hoàng Hậu, bây giờ, trẫm tuyệt đối không tha thứ cho ả!”
Đối với Vân Lạc Phong mà nói, Hoàng Đế không hề có nghi ngờ, chỉ là, sau khi hắn phát tiết xong mới hỏi: “Chuyện này, ngươi biết được từ đâu?”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền nói tin tức Trà Sữa nghe được cho Hoàng Đế.
Nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Đế càng thêm âm trầm, taynắm chặt, thân thể bị chọc tức đến run rẩy không thôi……
“Bệ hạ,” Giản Thành Văn im lặng lúc lâu, nói, “Bằng vào năng lực một mình Thục phi, chỉ sợ không thể hãm hại Hoàng Hậu! Cho nên, thần cả gan suy đoán, ở sau lưng nàng ta còn có người! Nhưng mà, mặc kệ sau lưng nàng là người nào, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Trong phút chốc, sát ý từ trên người hắn lan ra, trải rộng trong toàn bộ ngự thư phòng.
“Kỳ thật, muốn làm gương mặt thật của Thục phi bại lộ, còn dẫn người nọ ra, rất đơn giản!” Vân Lạc Phong hơi cong khóe môi, “Không phải ả muốn ta mưu hại Hoàng Hậu à? Vậy như ả mong muốn thì đã sao?”

Hoàng Đế cùng Giản Thành Văn đều sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
“Ý của ngươi là……”
Vẻ tươi cười bên môi Vân Lạc Phong càng sâu: “Đi nói cho Diệp gia trưởng lão, ngươi đã đem triệu ta tới hoàng cung để ta chữa bệnh cho Hoàng Hậu, thuận tiện cũng mời Diệp Cảnh Huyền đến, hôm nay ta sắp giải quyết phiền toái!”
Ngay từ đầu, sở dĩ Vân Lạc Phong không ra tay với Diệp gia là bởi vì tốt xấu gì thì gia chủ Diệp gia là một Thánh Linh Giả! Mình muốn ɢɨết nhi tử của ông ta, làm sao ông ta không ngăn cản chứ?
Mà nàng, khi không hoàn toàn nắm chắc chiến thắng vị Thánh Linh Giả kia thì sẽ không tùy tiện ra tay.
Nhưng hiện tại không giống……
Nếu trên lưng Diệp Cảnh Huyền mang tội danh mưu hại Hoàng Hậu, cho dù là Diệp gia cũng sẽ không che chở hắn được!
Chỉ có thể nói, mình đang tìm biện pháp giải quyết phiền toái này thì hắn lại cố ý tự động động vào, khiến nàng có thể tìm được một cơ hội tốt như thế ……
“Được!”
Hoàng Đế lập tức vỗ tay quyết định: “Những người này muốn mưu hại Hoàng Hậu của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không khoan thứ cho bọn họ!”


……
Sau khi Thục phi rời khỏi Diệp gia thì vội vàng trở lại tẩm cung, nàng ta đóng cửa phòng thật cẩn thận, lại bảo cung nữ chờ ngoài cửa, sau đó bước nhanh đến trước một bàn đá dài, nhẹ nhàng vặn sư tử trên bàn đá đó.
Không tới một lát, một mật thất xuất hiện ở trong phòng, bỗng nhiên, một nam tử mặc trường bào màu xanh đen đi ra từ trong mật thất.
“Lâm đại nhân, chuyện ta mưu hại Hoàng Hậu đã bị người biết, ta muốn nhờ Lâm đại nhân giải quyết người nọ thay ta.”
Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn Thục phi, mặt không cảm xúc: “Một việc nhỏ cũng làm không xong, ta cần ngươi còn có tác dụng gì nữa?”
Sắc mặt Thục phi biến đổi: “Lâm đại nhân, ta làm việc vì người, sao người lại như vậy với ta? Diệp Cảnh Huyền âm hiểm xảo trá, nhất định sẽ bắt lấy nhược điểm này để không buông tha ta, thỉnh Lâm đại nhân giúp ta lần này!”
“Giúp ngươi?” Khóe môi nam nhân hiện lên nụ cười tà ác, “Ta giúp ngươi, vậy ngươi nên giúp ta như thế nào?”
Thục phi hiểu rõ lời này của nam nhân có ý gì, sắc mặt trắng bệch: “Đại nhân, đây là tẩm cung, chúng ta……”
“Thục phi, hiện tại ngươi đã như vậy, cần gì giả bộ trinh tiết liệt nữ gì chứ? Không phải lần đầu của chúng ta cũng xảy ra bên trong tẩm cung sao? Ngươi còn sinh cả cốt nhục cho ta rồi, còn làm bộ rụt rè cái gì?”
Nam nhân cười lạnh tới gần Thục phi, ngón tay nắm chặt cằm nàng, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.


Sắc mặt Thục phi bạch không có một chút huyết sắc, thân mình nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã trên đất, cũng may nàng ta nắm chặt sư tử trên bàn đá nên mới ổn định cơ thể.
Một đêm ác mộng, phá hủy cả đời nàng!
Từ sau đêm hôm đó, nam nhân này liền lấy thân thế của Mộng Dao để uy ђเếק, khiến nàng hạ độc Hoàng Hậu! Nhưng Thục phi vẫn luôn không rõ, nếu nam nhân này hận Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu như thế, vì sao không trực tiếp ɢɨết bọn họ?
“Đại nhân, ta không rõ, ngươi có thâm cừu đại hận gì với Bệ hạ và Hoàng Hậu?” Thục phi gắt gao cắn đôi môi trắng bệch, hỏi.
Nam nhân khẽ híp mắt, cười lạnh một tiếng: “Đồng Quý Phi là thanh mai trúc mã của ta! Nhưng nàng ấy bị một đôi cẩu nam nữ đó hại tánh mạng! Cho nên, ta hận bọn hắn! Hận đến mức muốn làm cho bọn họ sống không bằng ૮ɦếƭ! Mấy ngày nay, cẩu Hoàng Đế nhìn thấy Hoàng Hậu hôn mê bất tỉnh, hẳn là cuộc sống hằng ngày rất không dễ chịu, mà điều ấy cũng là thống khổ ta phải nhận vào năm đó!”
“Ta đã từng có thực lực không mạnh, không thể nào mang nữ nhân ta yêu ra khỏi cung! Có lẽ là ông trời thương hại ta, ban cho ta một cơ hội, khiến ta có được sức mạnh cường đại!”
“Nếu không phải sợ hãi lão già kia của hoàng tộc, ta đã sớm tự mình đi bắt đôi cẩu nam nữ kia để tra tấn! Đáng tiếc, thực lực lão già đó quá mạnh, ta mới không thể ra tay! Hiện tại ta đã hỏi thăm được, lão ấy đã có việc phải rời khỏi hoàng thành! Ha ha ha! Lão ta đi rồi, hoàng thành này phải bị huỷ diệt!”
Sở dĩ Thiên Vân Quốc cường đại, ngay cả Diệp gia cũng kiêng kị vạn phần, đó là bởi vì, trong hoàng tộc có một lão gia hỏa Thánh Linh Giả trung cấp! Lão già này còn cao hơn gia chủ của Diệp gia một bậc.
Vì vậy, trong Thiên Vân Quốc này mới không có người dám mạo phạm đến hoàng thất!
“Đồng Quý Phi?” Thục phi ngây ngẩn cả người, “Ngươi lại là thanh mai trúc mã của Đồng Quý Phi? Kỳ thật, năm đó Hoàng Hậu cũng không phải không mang thai, nàng ta đã từng mang thai một lần, bị Đổng Quý Phi ám hại, làm cho thai nhi bị sẩy cho nên bệ hạ mới giận dữ lăng trì xử tử nàng ta.”
Đừng nhìn bình thường Hoàng Đế tính tình thật tốt, trên thực tế, chỉ cần không xúc phạm đến Hoàng Hậu, tính cách của hắn luôn luôn ôn hòa.
Nhưng mà, Hoàng Hậu là điểm mấu chốt của hắn, bất luận ai thương tổn đến Hoàng Hậu, hắn đều sẽ không bỏ qua!
Nghĩ đến đây, đáy lòng Thục phi dâng lên ghen ghét, được một người nam nhân sủng ái như thế, Hoàng Hậu thật sự rất hạnh phúc.
Đặc biệt là, nam nhân kia lại là cửu ngũ chí tôn phía trên vạn người!
“Ngươi nói bậy!” hốc mắt nam nhân đỏ lên, lửa giận bùng cháy, “Đổng nhi ngây thơ thuần khiết, căn bản không thể đi thương tổn Hoàng Hậu, nhất định là tiện nữ nhân Hoàng Hậu kia hãm hại nàng, huống chi, cho dù việc này là do Đổng nhi làm thì như thế nào? Đổng nhi là nữ nhân ưu tú nhất thiên hạ! Bệ hạ mắt bị mù mới lựa chọn loại tiện nữ kia làm hậu!”
Thục phi bị lửa giận của nam nhân làm cho hoảng sợ, cũng không dám nhiều lời nữa.
Nam nhân kích động: “Nếu Đổng nhi muốn làm Hoàng Hậu, thì vị trí Hoàng Hậu kia nhất định phải là của nàng! Tiện nữ kia tính là thứ gì? Dựa vào cái gì ςướק đi vị trí của Đổng nhi? Nàng đoạt địa vị của Đổng nhi cũng thôi đi, còn không buông tha cho nàng ấy, ngươi nói nữ nhân như vậy có nên ૮ɦếƭ hay không?”
Đúng vậy, ở trong mắt hắn, Đổng Quý Phi là ưu tú nhất.
Nam nhân nào ghét nàng đều bị mù!
Sắc mặt Thục phi càng thêm tái nhợt, mà thời điểm này, nàng ta còn nghe được giọng của Giang Mộng Dao truyền đến từ ngoài cửa.
“Lâm đại nhân, người nói rất đúng, người bắt nạt Đổng Quý Phi đều đáng ૮ɦếƭ, Mộng Dao gần tới rồi, người có nên tránh đi hay không?” Thục phi nôn nóng nhìn ngoài cửa, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Nam nhân hừ một tiếng: “Nhớ kỹ, tính mệnh của ngươi bị ta nắm giữ trong tay, nếu ngươi dám vi phạm bất kỳ điều gì! Ta có thể ɢɨết ngươi ngay lập tức.”
Hắn cũng biết nặng nhẹ, bởi vậy, sau khi nói xong lời này liền đi vào bên trong mật thất.
Nhìn thấy nam nhân rời đi, Thục phi vội vàng chuyển động bàn đá, khôi phục mật thất thành nguyên dạng.
Cùng lúc đó, Giang Mộng Dao đã từ ngoài cửa đi đến……
“Mẫu phi,” Giang Mộng Dao tiến vào trong phòng, liếc mắt một cái liền trông thấy sắc mặt Thục phi tái nhợt, vội vàng tiến lên, đau lòng nói, “Người lại ưu sầu vì chuyện của phụ hoàng sao?”
Lúc này, sắc mặt của Thục phi cũng không phản kháng nữa, bà lập tức thuận theo lời Giang Mộng Dao nói: “Ta vẫn lo lắng cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu này cũng là một người số khổ, đầu tiên là không có cách nào có thể mang thai, bây giờ ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa khó giữ được. Nếu có thể, ta thật muốn thay bà ấy chịu đựng mọi chuyện.”
Thục phi lấy ra một cái khăn tay, lau nước mắt ở khóe mắt.
Nước mắt này của bà là có thật, chẳng qua không phải vì Hoàng Hậu mà là lúc nãy bị nam nhân dọa sợ…
Giang Mộng Dao thở dài thật mạnh: “Mẫu phi, người vì Hoàng Hậu nhọc lòng như vậy, phụ hoàng cũng sẽ không cảm kích, vậy thì hà tất phải như thế? Đừng quên, năm đó Hoàng Hậu vì chuyện phụ hoàng nạp phi mà thương tâm quá độ, sau đó bị bệnh nặng một lần. Từ đó về sau, phụ hoàng cũng rất ít khi tới tẩm cung của người. Người còn muốn lo lắng cho Hoàng Hậu như thế làm gì?”
Thục phi cười khổ: “Cho dù năm đó Hoàng Hậu giả bệnh để làm Hoàng Thượng đau lòng áy náy nhưng tốt xấu gì bà ấy cũng là nữ nhân Hoàng Thượng yêu nhất. Mộng Dao, coi như mẫu phi cầu xin con, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Hoàng Hậu.”
Năm đó Hoàng Hậu âu sầu thành tật, qua miệng bà lại biến thành giả bệnh!
Giang Mộng Dao lại không cảm thấy có cái gì không đúng. Nếu mẫu phi nói Hoàng Hậu giả bệnh, vậy Hoàng Hậu khẳng định đang giả vờ, mẫu phi của mình dịu dàng thiện lương như thế, không có khả năng đi oan uổng Hoàng Hậu…
“Mẫu phi, con sẽ tận lực.”
Sắc mặt của Giang Mộng Dao vô cùng bất đắc dĩ, mẫu phi của mình chính là quá thiện lương, đối xử với tình địch còn như thế, trên đời này còn có ai có thể so sánh với mẫu phi?
“Đúng rồi…” Đôi mắt của Thục phi chuyển động vài cái: “Lúc trước ta có nghe nói, tức phụ của Diệp gia Vân Lạc Phong là một y sư, lại còn xuất khẩu cuồng ngôn, nói phải chữa bệnh cho Hoàng Hậu! Nếu trị không được bệnh sẽ lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội!”
“Mẫu phi, lời này thật sao?” Ánh mắt Giang Mộng Dao lạnh lùng,: “Vân Lạc Phong thật sự kiêu ngạo như vậy?”
Thục phi gật đầu: “Ta nghe những trưởng lão của Diệp gia nói như vậy, Mộng Dao, ta nghe nói khoảng thời gian trước con có mâu thuẫn với Vân Lạc Phong?”
Giang Mộng Dao cười lạnh: “Mẫu phi, ở trong Thiên Vân Quốc, y thuật của con ở trong những người cùng trang lứa là cao minh nhất! Con cũng không trị được cho Hoàng Hậu, bằng vào y thuật của Vân Lạc Phong có thể trị khỏi cho Hoàng Hậu sao?”
Hơn hai mươi năm qua, Giang Mộng Dao cũng đã tham gia vô số cuộc thi về y thuật, không ai có thể chiến thắng nàng, cũng khó trách nàng tự tin như thế!
Thục phi há mồm muốn nói chuyện, Giang Mộng Dao lại đột nhiên xoay người đi về phía ngoại sảnh.
“Bây giờ con muốn lập tức đi xem một chút dáng vẻ khi thất bại của Vân Lạc Phong!”
Nàng không có suy nghĩ muốn ngăn cản Vân Lạc Phong!
Suy cho cùng cho tới nay nàng luôn không thích Hoàng Hậu. Nếu không phải vì mẫu phi, cũng sẽ không muốn cứu chữa cho Hoàng Hậu! Nếu trong lúc chữa trị, Vân Lạc Phong có sai lầm gì làm cho Hoàng Hậu không trị mà ૮ɦếƭ, đó là kết cục không thể tốt hơn!
Nhìn chăm chú bóng dáng Giang Mộng Dao đi xa, khóe môi Thục phi nhếch lên một độ cong âm hiểm.
Đúng lúc này, cửa thạch thất lại bị mở ra, nam nhân đã rời đi lúc trước lại xuất hiện ở sau lưng Thục phi.
“Ngươi… Ngươi như thế nào lại…?” Thân thể Thục phi run lên, cả người lạnh lẽo.
Nam nhân lạnh lùng cười: “Lúc nãy ta đã nói qua, ta giúp ngươi xử lý phiền toái, ngươi cũng phải giúp ta. Cho nên, bây giờ ngươi hãy dùng thân thể hoàn trả cho ta…”

Hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, không khí nghiêm túc mà lãnh lệ, sự lạnh lẽo phủ kín trên khuôn mặt của Hoàng Đế, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, trầm giọng nói: “Trưởng lão của Diệp gia, ngươi tuyên bố Vân cô nương có thể chữa khỏi cho Hoàng Hậu? Có thật không?”
Không đợi trưởng lão Diệp gia nói chuyện, Diệp Cảnh Huyền bên cạnh đã vội vã ngắt lời: “Bệ hạ, thần có thể bảo đảm, chuyện này tuyệt đối là sự thật! Vân Lạc Phong nói những lời này trước mặt thần, cũng có các trưởng lão khác ở đây, thần sao dám lừa gạt bệ hạ?”
Hoàng Đế lạnh lùng liếc Diệp Cảnh Huyền: “Trẫm nghe nói, quan hệ giữa ngươi và Vân Lạc Phong rất tồi tệ? Ai biết ngươi có cố tình hãm hại hay không?”
Trên trán Diệp Cảnh Huyền chảy xuống mồ hôi lạnh: “Vân Lạc Phong kia là thê tử của chất tử thần, thần làm sao có thể hãm hại nàng? Quan hệ giữa thần và nàng vẫn phi thường không tệ, bệ hạ nhất định đã có hiểu lầm.”
“Được!” Hoàng Đế cười lạnh: “Vậy trẫm sẽ phái người đến triệu kiến Vân Lạc Phong, để nàng tới chẩn bệnh cho Hoàng Hậu!”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Diệp Cảnh Huyền cúi mặt xuống, bàn tay của hắn nắm chặt tay cầm của xe lăn, khóe môi nhếch lên một độ cong âm hiểm.
Chỉ cần bệ hạ hạ ý chỉ, Vân Lạc Phong sẽ không có khả năng cự tuyệt!
Lúc đó, khi nàng chữa trị xuất hiện sai lầm, khiến cho Hoàng Hậu đến hoàng tuyền, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Hoàng Đế hạ ý chỉ không bao lâu, một bóng dáng tuyết trắng đã xuất hiện ở phía ngoài ngự thư phòng…
Sắc mặt của thiếu nữ lười biếng, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười. Không biết vì sao, Diệp Cảnh Huyền cảm giác được nụ cười này của thiếu nữ mang theo tà khí, khiến cho đáy lòng người khác hốt hoảng.
“Có nắm chắc không?”
Lời này của Hoàng Đế có ý là có nắm chắc có thể khiến cho Thục phi lộ nguyên hình hay không?
Nhưng lọt vào trong tai những người khác lại biến thành Vân Lạc Phong có nắm chắc sẽ chữa khỏi cho Hoàng Hậu hay không?
Nghe được lời Hoàng Đế nói, Vân Lạc Phong nhẹ gật đầu, nói: “Dẫn ta đi gặp Hoàng Hậu.”
“Được!” Sắc mặt của Hoàng Đế nháy mắt ngưng trọng: “Người tới, dẫn Vân cô nương đi gặp Hoàng Hậu!”
Vân Lạc Phong nhếch môi cười: “Không cần phiền toái như vậy, để Giản tướng quân dẫn ta đi gặp Hoàng Hậu là được rồi, huống chi ta còn có chuyện muốn nói với thúc ấy…”
Diệp Cảnh Huyền ngăn chặn sự hoảng loạn trong đáy lòng, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt tà khí động lòng người của thiếu nữ, bất giác cười lạnh.
Hắn vốn đang cho rằng Vân Lạc Phong sẽ phủ nhận những lời nói đó của mình, không nghĩ tới nàng lại phối hợp như thế, nếu đã như vậy, vậy thì không thể trách hắn được!
“Tiểu Lạc Phong.” Giản Thành Văn đi đến chỗ Vân Lạc Phong, mắt lạnh liếc qua Diệp Cảnh Huyền, trào phúng nói: “Có những người muốn hại tánh mạng của con nhưng chung quy sẽ hại chính mình!”
Vân Lạc Phong nhẹ cười, nói mấy câu bên tai Giản Thành Văn, khi nàng nói những lời này đã bố trí một lá chắn, vì vậy người ngoài không có cách nào nghe thấy nàng đang nói gì.
Cũng dễ hiểu, hành động của Vân Lạc Phong ở trong mắt người khác cũng sẽ cho rằng nàng đang nhờ Giản Thành Văn giúp đỡ!
“Vân Lạc Phong, bây giờ ngươi tìm Giản tướng quân giúp đỡ có phải quá muộn rồi hay không?” Trong lòng Diệp Cảnh Huyền phát ra một tiếng cười lạnh, chuyển động xe lăn đi ra ngoài cửa: “Hôm nay, chắc chắn ngươi phải ૮ɦếƭ là chuyện không thể nghi ngờ!”

Ngoài cung Cảnh đức, cung nữ thái giám đang chờ đợi ngoài cửa. Lúc này, bọn họ trông thấy Vân Lạc Phong và Giản Thành Văn đang bước nhanh tới, vội vàng hành lễ: “Tướng quân đại nhân.”
“Các ngươi lui ra đi, ta dẫn Vân cô nương vào.”
Giản Thành Văn khoát tay, nói.
“Tuân lệnh, tướng quân.”
Các cung nữ rối rít thối lui theo hàng ra ngoài điện.
Không tới một lát, Diệp Cảnh Huyền và các đại thần cũng bước nhanh đến.
Vân Lạc Phong không có bất cứ sự chần chờ nào, tay nàng dừng ở trên cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy mở ra, trong ánh mắt phức tạp của mọi người đi vào cung Cảnh Đức…
“Phụ hoàng.”
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, lập tức trông thấy một nữ tử mặc cung trang bước nhanh tới, hành lễ với Hoàng Đế, nói: “Nhi thần nghe nói có người xung phong nhận việc chữa bệnh cho Hoàng Hậu, nếu trị không hết còn muốn lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Hoàng Đế không trả lời câu hỏi của nàng ngược lại cau mày hỏi.
Giang Mộng Dao cắn môi: “Con chỉ muốn nhìn xem Vân Lạc Phong giả danh lừa bịp như thế nào?”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!