“Làm càn!” Sắc mặt Hoàng Đế biến đổi, lạnh giọng quát: “Vân cô nương tới để chữa trị cho Hoàng Hậu, là ai cho phép ngươi vu hãm nàng như thế?”
“Phụ hoàng, không phải con khinh thường nàng mà là bởi vì Vân Lạc Phong này còn nhỏ tuổi hơn con, người cũng biết thiên phú của con, không có người trẻ tuổi nào trong Thiên Vân Quốc có thể vượt qua con, người cho rằng Vân Lạc Phong thật sự có thể chữa khỏi cho Hoàng Hậu hay sao?”
Mày liễu của Giang Mộng Dao nhẹ nhăn lại, đáy mắt hiện lên sự khinh miệt.
Đúng lúc này, một cung nữ bưng một chén thuốc từ phía sau đi tới.
“Để cho ta làm đi.” Giản Thành Văn tiến lên, tiếp nhận chén thuốc: “Đây là lúc trước tiểu Lạc Phong đã nhờ ta chuẩn bị, bây giờ ta lập tức mang vào cho nàng.”
Nói xong lời này, hắn đẩy cửa phòng ra, đi vào trong cung điện.
“Hoàng huynh!”
Đột nhiên, giọng nói bén nhọn của trưởng công chúa vang lên, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt của Hoàng Đế trầm xuống.
“Tức phụ của tiện nhân Quân Phượng Linh kia ở nơi nào? Ta muốn gặp tiểu tiện nhân kia!”
Khuôn mặt của Hoàng Đế hơi trầm xuống, mắt lạnh liếc về phía trưởng công chúa: “Không có mệnh lệnh của trẫm, ai cho phép ngươi rời khỏi tẩm cung?”
Này trưởng công chúa là muội muội cùng cha khác mẹ của hắn, cũng không có cảm tình quá lớn, huống chi trưởng công chúa này thường xuyên ỷ thế ђเếק người, càng làm hắn thêm chán ghét vạn phần!
Trưởng công chúa hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Muội chỉ là nghe được cung nữ thái giám nói tức phụ của tiện nhân Quân Phượng Linh kia tiến cung! Cho nên mới tới nơi này! Hoàng huynh, tại sao huynh lại để đồ hạ tiện này vào cung? Không sợ làm bẩn hoàng cung hay sao?”
“Ngườidâu, bắt lấy trưởng công chúa cho trẫm!” Hoàng Đế biểu cảm lãnh lệ: “Vân cô nương tới vì muốn chữa bệnh cho Hoàng Hậu, còn không tới phiên ngươi làm càn!”
“Chữa bệnh?”
Vốn dĩ bị những tên thị vệ kia khóa trụ thân mình, trưởng công chúa vô cùng tức giận, bây giờ còn nghe được lời Hoàng Đế nói, nàng nhịn không được nở nụ cười.
Tiếng cười tùy tiện vang vọng toàn bộ hoàng cung…
“Hoàng huynh, huynh nói Vân Lạc Phong kia biết y thuật? Muội đoán chừng huynh đã bị nàng lừa rồi, nữ nhân kia tồi tệ như thế, sao có thể biết y thuật?”
Sắc mặt Hoàng Đế càng thêm lạnh lẽo, đang lúc hắn muốn quát lên một tiếng, một giọng nói hoang mang rối loạn đột nhiên truyền đến.
“Bệ hạ, việc lớn không tốt!”
Thục phi nương nương thất tha thất thểu chạy tới, sắc mặt của bà vô cùng tái nhợt, cái trán lấm tấm mồ hôi, mềm mại thở hổn hển.
“Mẫu phi!”
Giang Mộng Dao vội vàng tiến lên, nâng đỡ thân thể của Thục phi, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ!”
Thục phi đẩy Giang Mộng Dao ra, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, khóc thút thít, nôn nóng nói: “Cầu xin người, mau đi cứu Hoàng Hậu tỷ tỷ, chậm một chút, Hoàng Hậu tỷ tỷ sẽ không cứu được…”
Ở trong đây dù cho có rất nhiều đại thần được trưởng lão Diệp gia triệu tập đến nhưng bọn họ cũng không biết mục đích của Diệp Cảnh Huyền.
Vì vậy sau khi nghe những lời Thục phi nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Thục phi nương nương, người nói bệ hạ đi cứu Hoàng Hậu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đôi mắt của Diệp Cảnh Huyền hơi đổi, biết rõ còn cố hỏi.
Sắc mặt Thục phi tái nhợt: “Vừa rồi thần tђเếק đi ngang qua dược thiện phòng, một cung nữ làm việc ở dược thiện phòng báo cho thần tђเếק, Vân cô nương phái một tiểu nha đầu tới, hơn nữa ở trong thang thuốc sắc cho Hoàng Hậu nương nương có bỏ thêm một loại dược liệu, thần tђเếק có hiểu sơ y thuật, sau khi nghe cung nữ kia miêu tả lập tức nhận ra dược liệu kia được gọi là kịch độc trong cách loại độc, hồng cân!”
Ánh mắt Hoàng Đế phức tạp nhìn Thục phi, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra sát khí: “Ngươi nói Vân cô nương muốn hạ độc Hoàng Hậu, có chứng cứ gì?”
“Bệ hạ, đây là do cung nữ đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa rất nhiều người đều biết, vị tiểu nha đầu kia chính là tiểu cô nương hồng y đi theo bên người Vân Lạc Phong! Nếu là bệ hạ không tin, có thể phái người đi gọi cung nữ kia đến gặp, những cung nữ đó đều là thân tín của bệ hạ, thần tђเếק cũng không có khả năng thu mua bọn họ!”
Những lời này thật ra Thục phi cũng không có nói sai.
Dược thiện phòng là nơi cực kỳ quan trọng trong hoàng cung vì vậy người có thể làm việc bên trong đều là thân tín của Hoàng Đế.
Cho nên, Thục phi mới có dũng khí đứng ra vạch trần tất cả mọi chuyện này!
Thật sự có một tiểu cô nương hồng y đến dược thiện phòng nhưng mà kia tiểu cô nương kia là do Thục phi tìm người hóa tráng thành bộ dáng của Hỏa Hỏa, suy cho cùng mặc dù Hỏa Hỏa thường xuyên đi theo Vân Lạc Phong ra vào ở Diệp gia nhưng người ở hoàng cung lại chưa từng gặp nàng.
“Bệ hạ!”
Chúng đại thần rối rít quỳ rạp xuống đất: “Thỉnh bệ hạ lập tức hạ lệnh, đi cứu Hoàng Hậu.”
Hoàng Đế không để ý đến những đại thần đó, đôi mắt hờ hững lạnh lùng nhìn Thục phi: “Ngươi nói Vân cô nương muốn mưu hại Hoàng Hậu vậy có chứng cứ gì?”
“Vốn dĩ thần tђเếק không muốn nói.” Thục phi hơi hơi mấp máy môi, ánh mắt tiết lộ một sự phức tạp: “Vân Lạc Phong ái mộ bệ hạ, tất nhiên đối với Hoàng Hậu vì yêu sinh hận, muốn tổn thương tánh mạng của Hoàng Hậu. Nàng lại biết từ trước đến nay tính tình của bệ hạ luôn ôn hòa, chỉ cần không bị tra ra là cố ý mưu hại Hoàng Hậu, bệ hạ chưa chắc sẽ trị tội nàng! Huống chi, Giản tướng quân tín nhiệm nàng như thế, sẽ không hoài nghi nàng hại ૮ɦếƭ Hoàng Hậu, có Giản tướng quân che chở, tất nhiên sẽ không sợ hãi!”
Tính tình Hoàng Đế thật sự thực ôn hòa nhưng ông có một điểm mấu chốt, điểm mấu chốt kia chính là Hoàng Hậu.
Nhưng mà có rất nhiều nữ tử lại không biết điểm mấu chốt này, cho rằng Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, Hoàng Đế chỉ là sủng Hoàng Hậu nhưng sẽ không yêu bà ấy! Vì vậy bên trong hoàng cung mới có vô số người muốn thương tổn Hoàng Hậu…
Thục phi cảm thấy cách nói này tương đối có sức thuyết phục cho nên mới lập tức nói ra.
Diệp Cảnh Huyền không hổ là đồng đội tốt của bà ta, nhìn thấy Thục phi nói như thế, vội vàng nói tiếp: “Vân Lạc Phong ái mộ bệ hạ, chuyện này…Thần cũng biết nhưng lúc ấy nàng nói với thần là, nhất định phải chữa khỏi cho Hoàng Hậu, nói không chừng bệ hạ hưng phấn sẽ sẽ nạp nàng ta làm phi! Nhưng mà thần không dự đoán được chính là nàng lại muốn ɢɨết hại Hoàng Hậu…”
Hoàng Đế cười.
Vào lúc này ông bị nhóm người này chọc cười.
“Vân cô nương ái mộ trẫm? Vì sao trẫm lại không biết? Huống chi nàng đã có vị hôn phu, tại sao lại muốn trở thành phi tử của trẫm?”
“Lúc trước thần cũng đã từng khuyên bảo Vân Lạc Phong, muốn nàng hãy sống với Vân Tiêu thật tốt. Tuy rằng Vân Tiêu là tên phế vật nhưng tốt xấu có thể đàng hoàng nghênh thú nàng! Ngặt nỗi Vân Lạc Phong này tham luyến vinh hoa phú quý, nàng nói mình thà rằng làm tђเếק hoàng thất cũng tuyệt đối không muốn làm chính thê ở Diệp gia… Thần thật sự không có biện pháp, mới đáp ứng thỉnh cầu của nàng.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền vô cùng khó coi, giữa chân mày tràn đầy phẫn nộ.
“Thần không nghĩ tới chính là nữ nhân này ngoan độc đến mức này, người như vậy không xứng là tức phụ của Diệp gia, thần thay thế chất nhi hưu nàng! Sau này việc sinh tử của nàng không có quan hệ với Diệp gia, vậy do bệ hạ xử trí!”
Nghe những người này nói, trưởng công chúa bị cả kinh trợn mắt há mồm, thật lâu sau, nàng cuồng tiếu.
“Ha ha ha! Năm đó Diệp ca ca không cần ta, cưới một cái nữ nhân đội nón xanh cho huynh ấy! Bây giờ, nhi tử của huynh ấy lại nghênh thú một đãng - phụ! Báo ứng ,chuyện này thật là báo ứng! Quân Phượng Linh đoạt nam nhân của ta, nàng nhất định phải chịu báo ứng, xem ra ông trời vẫn có mắt, ha ha!”
Trong lòng Trưởng công chúa vô cùng sảng khoái, nàng thích nhìn thấy Quân Phượng Linh trải qua những ngày không tốt!
Đáng tiếc, lúc này mọi người cũng bị những lời này của Thục phi làm cho kinh ngạc rồi, vất cứ ai cũng không phát hiện Hoàng Đế không bình thường…
Nếu là quá khứ, khi nghe nói Hoàng Hậu có nguy hiểm, Hoàng Đế khẳng định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới chỗ Hoàng Hậu, làm sao có thể bình tĩnh như thế? Chuyện này giống như căn bản không lo lắng cho tính mạng của Hoàng Hậu…
“Thục phi, ngươi thật sự làm trẫm vô cùng thất vọng,” Hoàng Đế lắc đầu: “Đầu tiên là mưu hại Hoàng Hậu, bây giờ lại hãm hại Vân cô nương, những năm gần đây trẫm vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại muốn mưu đoạt địa vị của Hoàng Hậu!”
Khuôn mặt của Thục phi trở nên tái nhợt, hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân kia.
Hắn biết…
Sao có thể?
Nàng cắn môi, khắc chế sự hoảng loạn trong lòng, hỏi: “Bệ hạ, thần tђเếק không rõ người đang nói cái gì?”
“Ngươi không rõ? Không, trong chúng ta, ngươi là người hiểu rõ nhất!”
Hoàng Đế chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Thục phi, mặt không cảm xúc nói.
“Phụ hoàng!” Mày liễu của Giang Mộng Dao nhăn lại: “Nhiều năm qua, mẫu phi chưa bao giờ vì bản thân tranh thủ bất cứ thứ gì, cũng đối xử với Hoàng Hậu giống như thân tỷ, hơn nữa vì Hoàng Hậu bệnh nặng mà trà không nhớ cơm không muốn, nhưng người chẳng những không cảm kích những trả giá của mẫu phi mà còn nói bà ấy muốn mưu hại Hoàng Hậu?”
Đối với phụ hoàng của mình, trong lòng Giang Mộng Dao vô cùng thất vọng, nàng không thể nào nghĩ đến, nam nhân này sẽ có thể hoài nghi mẫu phi.
Mẫu phi là nữ tử thiện lương như vậy, sao có thể phạm phải tội ác như thế?
“Ngươi nói Vân cô nương đến dược thiện phòng hạ độc?” Hoàng Đế nhìn cũng chưa nhìn Giang Mộng Dao một cái, lạnh nhạt nhìn Thục phi chăm chú: “Nàng ngay cả dược thiện phòng cũng chưa từng vào, làm thế nào hạ độc? Hơn nữa chén thuốc lúc nãy mới bưng vào đó cũng không phải thông qua thiện dược phòng để sắc! Mà là… Ngự y viện!”
Ngự y viện?
Thục phi ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lúc trước khi bà đi đến dược thiện phòng, cung nữ rõ ràng tuyên bố đây là thuốc mà Vân Lạc Phong phái người tới sắc thuốc, vì sao bệ hạ lại nói chén thuốc đến từ ngự y viện?
“Bệ hạ!” Thục phi cắn chặt môi: “Thần tђเếק không có nói sai, chén thuốc kia thật sự được bưng tới từ dược thiện phòng, hơn nữa… Tính tình đại sư Huyền Thiên ở trong ngự y viện vô cùng cổ quái, làm thế thế nào lại dễ dàng cho nàng mượn ngự y viện?”
Hoàng Đế lạnh lùng cười nói: “Trẫm sao biết vì sao đại sư Huyền Thiên cho phép người khác ở ngự y viện sắc thuốc? Ngươi có thể tự mình hỏi hắn một chút, tính tình của đại sư Huyền Thiên luôn luôn rất tốt, khẳng định sẽ trả lời vấn đề của ngươi…”
Thục phi ngây ngẩn cả người, quay đầu lại, nhìn thấy Huyền Thiên mặc một thân trường bào màu tuyết trắng bước nhanh về phía này, đáy lòng của bà không tự chủ được xuất hiện sự bất an…
“Đại sư Huyền thiên, ngươi tới vừa đúng lúc.” Hoàng Đế cong cong khóe môi: “Thục phi có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Huyền Thiên nhăn mày lại: “Nói cái gì? Nhanh chóng nói đi, ta còn có việc muốn đi làm.”
Sắc môi của Thục phi trở nên trắng bệch, run rẩy hỏi: “Đại sư Huyền Thiên, nghe nói ngươi cho người ngoài mượn ngự y viện?”
“Ngươi hỏi chuyện này sao?” Huyền Thiên vỗ cái trán, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Dù sao Vân cô nương cũng tới chữa bệnh cho Hoàng Hậu, đồ dùng trong dược thiện phòng quá mức lạc hậu nên ta cho nàng mượn ngự y viện dùng một chút, như thế nào? Có vấn đề sao?”
Ầm!
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, bước chân Thục phi lui về phía sau hai bước, đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất.
Vân Lạc Phong thật sự sắc thuốc ở ngự y viện sao? Vậy vì sao cung nữ lại nói chén thuốc đang sắc đó là của Vân Lạc Phong?
Nghĩ vậy, Thục phi theo bản năng nhìn Hoàng Đế, một hơi thở lạnh băng chui vào trái tim bà…
Cho tới bây giờ, bà mới hiểu rõ mình sớm đã đi vào cạm bẫy của người khác…
“Người đâu.” Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, lạnh giọng quát: “Đi dược thiện phòng gọi cung nữ kia đến, trẫm có việc muốn hỏi nàng!”
“Tuân chỉ!”
Nghe vậy, lập tức có thái giám lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu, một cung nữ được thái giám kia dẫn dắt, vội vàng đi tới, nàng đi đến trước mặt Hoàng Đế, cung kính hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Trẫm hỏi ngươi, Thục phi có đi qua dược thiện phòng hay không?”
Trên mặt Hoàng Đế là sự lạnh lùng, mặt không cảm xúc hỏi.
Cung nữ yểu điệu đứng dậy: “Thục phi thật sự đã tới dược thiện phòng, còn hỏi nô tỳ đang sắc thuốc có phải là thuốc Vân cô nương định để Hoàng Hậu sử dụng hay không? Lúc ấy nô tỳ đã nói với Thục phi nương nương, chén thuốc này là của Giai phi nương nương.”
Thân thể của Thục phi đã sớm xụi lơ trên mặt đất, trong đôi mắt đẹp chứa đầy tuyệt vọng, bà thống khổ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân, lần đầu tiên cảm nhận hắn đáng sợ như thế…
Đúng vậy, người nam nhân này không hổ là vua của một nước, thật sự đã dùng bất cứ thủ đoạn nào! Vì một nữ nhân không tiếc hy sinh một người khác…
Chúng đại thần đều bị cảnh tượng này làm sợ ngây người, Thục phi không phải tuyên bố Vân Lạc Phong hạ độc Hoàng Hậu hay sao? Nhưng thuốc của Vân Lạc Phong căn bản không được sắc ở dược thiện phòng, làm sao bà có thể từ dược thiện phòng nhìn thấy tiểu nha đầu bên cạnh Vân Lạc Phong hạ độc?
“Mẫu phi, đây là có chuyện gì?” Giang Mộng Dao gắt gao nhăn mày, quay đầu nhìn Thục phi, hỏi.
“Ta… Ta không biết, cung nữ này cố ý hãm hại ta. Bệ hạ, ngưười phải làm chủ cho thần tђเếק!”
Tới lúc này rồi, Thục phi vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, chỉ nghĩ đến việc trốn tránh trách nhiệm.
“Đủ rồi!” Hoàng Đế lạnh lùng quát: “Ngươi nói cung nữ hãm hại ngươi, vậy đại sư Huyền Thiên thì sao? Hắn cũng có thể đứng ra chứng minh! Chẳng lẽ đại sư Huyền Thiên cũng muốn hại ngươi?”
Đại sư Huyền Thiên y thuật cao minh, cho dù Hoàng Đế cũng phải nhượng bộ ông ba phần, cho nên, đối mặt với tràn ngập phẫn nộ ánh mắt, Thục phi nuốt hạ nước miếng, yết hầu có chút khô khốc.
“Ha ha ha.”
Đúng lúc này, một giọng cười sang sảng từ bên ngoài cung điện truyền đến, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Thị vệ bên cạnh Hoàng Đế đều rút trường kiếm ra, bảo hộ xung quanh hắn, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cây cổ thụ phát ra tiếng cười sang sảng kia.
Phía trên ngọn cây, một tiểu cô nương hồng y đang ngồi, tiểu cô nương này da trắng như tuyết, phấn điêu ngọc trác, nhìn giống như là một con 乃úp bê sứ tinh xảo. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua ngạo khí giữa chân mày của tiểu cô nương.
“Lúc trước, khi ở Diệp thành, có người muốn cho ta cõng nồi (gánh tội), bây giờ đi tới hoàng cung cũng có người muốn lưng của ta lưng vác cái nồi đen này!” Tiểu cô nương từ trên cây nhảy xuống, ổn định vững chắc rơi trên mặt đất: “Ngại ngùng, cái nồi này, bổn cô nương không cõng!”
Đầu óc của Hoàng Đế suy nghĩ tương đối nhanh, vừa nghe những lời này của Hỏa Hỏa đã biết rõ thân phận của nàng, lập tức nhìn sang phía cung nữ: “Thục phi tuyên bố có một vị tiểu cô nương hồng y đi đến dược thiện phòng hạ độc? Không biết có phải chính là vị này không?”
Cung nữ lắc đầu, vô cùng cung kính bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, vị tiểu cô nương kia lớn lên không xinh đẹp bằng người trước mắt này, nô tỳ kết luận tuyệt đối không phải là nàng!”[QR2][thichtruyen.vn]
“Vị kia tiểu cô nương đương nhiên không xinh đẹp bằng Hỏa Hỏa của nhà chúng ta rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói sang sảng từ phía ngoài cung truyền tới, một lúc sau có một người nam tử anh tuấn phi phàm, tay dẫn theo một tiểu nữ hài đi đến, hắn ném tiểu nữ hài xuống mặt đất, chắp tay: “Hoàng Thượng, đệ muội của ta đã sớm kết luận sẽ có người muốn mưu hại Hoàng Hậu, vì vậy để ta chờ đợi ở bên ngoài dược thiện phòng, vì vậy ta đã bắt được người mưu hại Hoàng Hậu, xin mời Hoàng Thượng định đoạt.”
Trên mặt đất, tiểu nữ ăn mặc hơi giống với Hỏa Hỏa đang run bần bật, trong mắt nàng ta tràn đầy hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
“Bệ hạ, đúng là nàng ta, là nàng ta đi đến Thiện Dược phòng!” Cung nữ vừa thấy tiểu nữ hài này, đột nhiên đôi mắt sáng ngờ la lên.
Tiểu nữ hài nghe được nàng lời này càng thêm sợ hãi, sợ tới mức nước tiểu cũng chảy ra, một đôi mắt to sợ hãi nhìn những người chung quanh.
“Là ngươi muốn hạ độc Hoàng Hậu?” Hoàng Đế nhăn mày lại, lạnh giọng hỏi.
Hốc mắt tiểu nữ hài đỏ lên: “Thần…… Thần không muốn làm như vậy, nhưng đại di bắt cha mẹ thần, bức thần đi làm chuyện này, nếu thần không làm như vậy, đại di liền ɢɨết cha mẹ thần.”
“Đại di của ngươi là……” Khi Hoàng Đế hỏi lời này, theo bản năng nhìn Thục phi.
Sau khi tiểu nữ hài bị Diệp Hi Mạch xách vào thì khuôn mặt nàng ta liền trở nên xám như tro tàn, tràn ngập tuyệt vọng.
“Đại di của thần là Thục phi nương nương, bởi vì mẫu thân thần gả cho một tướng công nghèo nên đã bị Thục phi đuổi ra ngoài vì lí do làm ô nhục thanh danh của gia tộc, lần này đại di tìm chúng thần, mẫu thân của thần còn rất vui vẻ cho rằng đại di tính toán đưa người trở về gia tộc, ai biết, đại di trực tiếp bắt cha mẹ thần đi, ép thần giả mạo một vị tiểu cô nương đi hạ độc……”
Dù cho sắc mặt tiểu nữ hài này rất sợ hãi nhưng lời nói ra lại trật tự rõ ràng.
“Hơn nữa, ta biết đại di muốn mưu hại Hoàng Hậu, nếu chuyện bị phát hiện, nhất định cha mẹ thần cũng khó thoát ૮ɦếƭ, cho nên thần cũng không bỏ thuốc độc mà đại di đưa vào thuốc, thần chỉ bỏ một ít bột gạo vào đó mà thôi.”
Tiểu nữ hài âm thầm cắn cắn đôi môi run rẩy, sợ hãi trong mắt nàng không giảm chút nào.
Nhưng vì không để cha mẹ bị liên lụy, nàng cần nói ra chân tướng!
“Thục phi cho ngươi độc dược ở đây?” Hoàng Đế trầm giọng hỏi.
Tiểu nữ hài run rẩy móc ra một bao giấy từ vạt áo, thất tha thất thểu đứng lên, đi đến chỗ Hoàng Đế.
Hoàng Đế nhận gói thuốc, đưa cho Huyền Thiên.
Lúc Huyền Thiên ngửi mùi thuốc trong bọc giấy kia xong thì dung nhan già nua đột nhiên biến đổi: “Đây là Xuyên Tràng Tán! Là chất kịch độc, hơn nữa độc tính rất mạnh, trước khi ૮ɦếƭ sẽ chịu thống khổ như bị moi ruột! Nói chung, không có thu hận ngập trời thì sẽ không dùng loại độc này hại người!”
Nghe được lời này, sắc mặt Hoàng Đế trắng bệch, hắn không dám tưởng tượng, nếu thật sự Hoàng Hậu uống phải độc này, sẽ chịu thống khổ như thế nào?
“Thục phi, ngươi thật to gan! Dám dùng âm mưu thâm độc như vậy hại Hoàng Hậu, người đâu, bắt lấy ả cho trẫm!”
Mắt thấy những thị vệ kia đi tới chỗ Thục phi, Giang Mộng Dao gầm lên một tiếng, chắn trước mặt Thục phi.
“Ta xem các ngươi ai dám!”
Ánh mắt của nàng ta tràn đầy phẫn nộ: “Phụ hoàng, sao người biết không phải những người này liên hợp lại hãm hại mẫu phi của con? Tiểu nữ hài bảo mẫu phi là đại di của nàng ta, vậy tại sao con chưa từng gặp nàng ta?”
Tiểu nữ hài quật cường nhìn Giang Mộng Dao: “Trước khi Thục phi trở thành phi tử của Hoàng Đế, mẫu thân ta đã bị đuổi ra khỏi gia tộc! Đương nhiên ngươi không gặp được ta, bởi vì mẫu thân ngươi không thể cho phép ngươi kết giao cùng thân thích nghèo khổ như chúng ta!”
So với Giang Mộng Dao cẩm y tơ lụa, tiểu nữ hài này mặc y phục chắp vá, lại còn rách rưới.
Dù vậy, trong mắt nàng vẫn mang theo niềm tin không chịu thua.
“Nha đầu thúi, ngươi lại dám vu hãm mẫu phi ta một câu thử xem!” Giang Mộng Dao phẫn nộ nói, “Mẫu phi ta trời sinh thiện lương, tuyệt đối không thể làm ra chuyện không nhận tỷ muội của mình được! Lời nói của ngươi, một chữ ta cũng không tin!”
“Ngươi không tin, nhưng trẫm tin!”