"Tiểu gia hỏa này nói rất đúng! Ngươi lớn lên chẳng những vừa xấu lại vừa già, mà còn quá tự phụ! Có biết tại sao lâu như vậy rồi mà bổn thiếu gia không có lâm hạnh ngươi hay không? Chính là bởi vì diện mạo của ngươi khiến cho bổn thiếu gia đây ăn không vô! Nếu không phải do cầm nghệ của ngươi không tệ, thì bổn thiếu gia ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái."
Cả người nữ tử lục y chấn động, một đôi mắt đẹp rưng rưng kђเếק sợ mà nhìn Nam Cung Vân Dật.
Cô ta không dám tin đây chính là lời nói mà Nam Cung Vân Dật nói ra.
Toàn bộ Vô Tận Thành này có người nào mà không biết, đại thiếu gia Nam Cung Vân Dật của gia tộc Nam Cung, yêu thích mỹ sắc, cực kỳ tôn trọng nữ nhân, còn có biệt danh là Thần Hộ Hoa* (* thần bảo vệ phái đẹp)! Miệng của Nam Cung Vân Dật chưa bao giờ nói ra lời nói nào làm tổn thương đến nữ nhân!
Nhưng hôm nay, cô ta lại nghe được những lời ác độc nhất từ miệng của người này.
"Còn không mau CÚT ĐI!" Nam Cung Vân Dật quát lạnh một tiếng: "Bổn thiếu gia chỉ cần nhìn ngươi thêm một cái thôi, thì cũng có cảm giác là đang sỉ nhục đôi mắt của ta!"
"Oa..huhu..!"
Nữ tử lục y cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khóc rống lên, cô ta đưa hai tay lên bụm mặt mình lại, chạy ra cửa gian phòng, đạp mạnh cửa mà lao ra bên ngoài.
Nam Cung Vân Dật lấy ra một cái khăn tay, lau lau bàn tay vừa mới nắm lấy cằm của nữ tử lục y kia, xong rồi lại quay sang nhìn mỹ nhân còn lại đang ngồi cạnh mình.
"Ngươi còn ở lại đây làm gì? Còn không mau đi?"
Mỹ nhân kia đứng lên, khom người hành lễ một cái rồi mới rời đi. Trước khi đi, cô ta còn không quên nhìn Vân Lạc Phong thêm một cái, đáy mắt bỗng xẹt qua một tia tò mò.
"Trên đời này cũng có nhiều nữ nhân tự cho mình là đúng thật!" Nam Cung Vân Dật cười lạnh một tiếng, thân mình lười biếng dựa vào lưng ghế: "Đặc biệt là những kẻ không biết tự lượng sức mình mà so sánh với ngươi! Chỉ bằng vào bọn họ mà cũng xứng?"
Có lẽ xuất phát từ một thoáng kinh hồng* của năm đó, mà Vân Lạc Phong vẫn luôn luôn chiếm một địa vị có phân lượng rất nặng trong lòng của Nam Cung Vân Dật. Hơn nữa, năm đó, hắn cũng thấy rõ tài năng của mình không đuổi kịp Vân Lạc Phong, cho nên mới từ bỏ cái ý tưởng này, ai ngờ, dưới cơ duyên hảo hợp, bọn họ lại trở thành bạn tốt cả đời của nhau.
(*một thoáng kinh hồng: ám chỉ dù chỉ mà một thoáng nhìn qua, nhưng cũng đủ để lại ấn tượng cả đời.)
Vì vậy mà Nam Cung Vân Dật tin tưởng, nam nhân có thể khiến Vân Lạc Phong tình nguyện ở cạnh nhau cả đời kia, khẳng định là một cực phẩm trong tất cả nam nhân. Nam Cung Vân Dật thật lòng cảm thấy mình kém hơn nam nhân kia của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong bình tĩnh uống một hớp nước trà: "Ngươi không phải rất thích mỹ nhân sao? Sao tự dưng lại đuổi bọn họ đi vậy?"
"Mấy nữ nhân kia làm sao có thể so sánh được với ngươi? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua một câu này à? Nữ nhân như y phục, huynh đệ như thủ túc! Tuy rằng ngươi là một nữ nhân, nhưng mà ở trong lòng ta, ngươi chính là người huynh đệ duy nhất của ta! Vì ngươi, dù mỹ nữ đẹp thế nào đi nữa ta cũng có thể từ bỏ!"
Nam Cung Vân Dật tự đấm đấm vào lòng иgự¢, nói ra lời thề như chém đinh chặt sắt!
Vân Lạc Phong híp nửa mắt: "Nữ nhân như y phục?"
Trong giọng nói của Vân Lạc Phong mang theo sự uy ђเếק mười phần có đủ mười phần, làm cho cả người Nam Cung Vân Dật phải run lên một cái.
Tại sao tự dưng hắn lại quên mất, cái vị ác ma đối diện kia cũng là nữ nhân kia chứ?
"Cái này.... Khụ, khụ..." Nam Cung Vân Dật có chút ngượng nghịu xấu hổ mà ho khan hai tiếng: "Nữ nhân mà ta nói chính là hai người vừa bị ta đuổi đi lúc nãy! Hơn nữa, ta thích mỹ nữ không phải giả, nhưng mà ta luôn giữ mình trong sạch, cho nên, mấy người bọn họ cũng không có thiệt thòi gì!"
Những lời này của Nam Cung Vân Dật lại đúng là sự thật!
Xuất phát từ sự hiểu biết của Vân Lạc Phong đối với Nam Cung Vân Dật, cô biết bản tính của nam nhân này không giống như vẻ ngoài phong lưu, ăn chơi trác táng của hắn. Hắn phong lưu chỉ là ngoài mặt mà thôi, kỳ thực, hắn lại là một người rất có trách nhiệm.
"Vân Dật, ngươi nói ta nghe xem, làm sao ngươi lại đi tới được nơi này?"
Vân Lạc Phong thả chén trà trong tay xuống, nhướng mày hỏi.
Nam Cung Vân Dật vừa nghe thấy câu hỏi này liền dựng gai nhọn đầy mình, ai oán trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
"Còn không phải tại ngươi à? Cũng chính là tại ngươi cho nên phòng thí nghiệm mới phát nổ. Cái lúc mà ta tỉnh lại thì đã thấy mình trở thành đại thiếu gia của Nam Cung gia. Cũng may mà gương mặt này của ta không có thay đổi, mới giúp ngươi chỉ vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra ta rồi!"
Lấy quan hệ bằng hữu cùng chung hoạn nạn của hai người bọn họ ở kiếp trước, thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nhau ở trong biển người mênh ௱ôЛƓ rồi.
"Phải rồi, Vân Lạc Phong, ngươi có thể giải thích cho ta biết một chút được không? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vân Lạc Phong nghe câu hỏi này, liền theo bản năng mà liếc sang Tiểu Mạch, đôi mày hơi nhíu lại một chút. Trong lòng cô tất nhiên là hiểu rõ, Nam Cung Vân Dật có thể xuyên đến thế giới này chắc chắn là không thoát khỏi quan hệ cùng Tiểu Mạch.
Chẳng qua, chuyện về Y Học Thần Điển đối với cô mà nói, là hết sức quan trọng, cho dù cô rất tin tưởng Nam Cung Vân Dật, nhưng cũng không thể đem chuyện này nói cho hắn biết được.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong trầm ngâm hết một hồi lâu: "Ta cũng giống như ngươi, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi. Còn về việc đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự cũng không rõ!"
Nam Cung Vân Dật có chút chán nản: "Xem ra muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này không dễ dàng một chút nào rồi..."
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Ta thì lại cảm thấy phiếm đại lục này không có cái gì mà không tốt! Nếu đã tới thì cứ an tâm mà ở lại. Hiện tại, việc chúng ta cần làm chính là phải sống sót ở phiếm đại lục này!"
Trước kia, Vân Lạc Phong là người duy nhất từ Hoa Hạ xuyên đến đại lục này, hiện giờ gặp lại Nam Cung Vân Dật, cô bỗng có một cảm giác tha hương gặp cố tri*. (*đi xa xứ gặp được người quen cũ)
"Ha ha!" Nam Cung Vân Dật cười ha ha hai tiếng: "Đã đến thì cứ an tâm ở lại, câu này nói không sai một chút nào. Đúng thế, ta cũng không nên tiếp tục buồn lo vô cớ như vậy nữa. Chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày trở về được Hoa hạ. Phải rồi, Vân Lạc Phong, trước giờ ta chưa từng gặp được ngươi, có phải ngươi vừa mới tới Vô Tận Thành này không?"
Vân Lạc Phong nhắp thêm một ngụm trà: "Ừm, ta đúng là lần đầu tiên đến Vô Tận Thành này!"
"Đã vậy, thì để ta nói sơ lượt cho ngươi biết về các thế lực trong Vô Tận Thành này." Nam Cung Vân Dật lười biếng dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước иgự¢, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng: "Vô Tận Thành này là thuộc sở hữu của tam đại gia tộc, trùng hợp thay, Nam Cung gia của ta chính là một trong tam đại gia tộc kia. Nếu trong Vô Tận Thành này có kẻ nào dám khi dễ ngươi, thì cứ tới tìm ta, ta sẽ dẫn người đi báo thù cho ngươi. Tốt xấu gì thì ta cũng là thiếu gia của Nam Cung gia, chút bản lĩnh này vẫn phải có."
"Nhưng mà...." Nam Cung Vân Dật ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu như ngươi gặp được người của Y Tháp thì nhớ phải đi vòng đường khác!"
Vân Lạc Phong vừa mới nâng chén trà lên uống, thì nghe được câu này của Nam Cung Vân Dật, làm cho cô suýt nữa là bị sặc rồi. Cô buông chén trà xuống, lau đi nước trà bên khóe miệng, liếc ánh mắt cổ quái về phía Nam Cung Vân Dật.
"Tại sao ta thấy người của Y Tháp thì phải đi đường vòng?"
Nam Cung Vân Dật nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Ngươi tới Vô Tận Thành này quá trễ, cho nên mới không biết những chuyện xảy ra gần đây trong Vô Tận Thành, ta nghe nói, tháp chủ của Y Tháp là một nữ ma đầu vừa độc ác lại còn tàn nhẫn nữa!"
May mắn là hiện tại Vân Lạc Phong không có uống nước, nếu không, chắc chắn sẽ phun hết vào mặt Nam Cung Vân Dật.
Cô cùng Tiểu Mạch quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Nữ ma đầu?" Vân Lạc Phong chuyển hướng nhìn lại Nam Cung Vân Dật, hỏi.
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu: "Nghe nói nữ ma đầu kia thực lực cường đại, có thể so sánh với cự long, sức mạnh vô cùng lớn, diện mạo thì cực kỳ xấu xí, tính tình cổ quái, nếu như ngươi vô tình trêu chọc phải ả, thì quan trọng nhất là phải chạy cho nhanh, bằng không, ta còn chưa kịp kéo người tới giúp ngươi thì ngươi đã ૮ɦếƭ trong tay ả mất rồi."
Vân Lạc Phong ngơ ngác chớp chớp mắt.
Sức mạnh vô cùng lớn? Diện mạo cực kỳ xấu xí? Đây là lời đồn được truyền ra từ khi nào thế?
Nam Cung Vân Dật hiển nhiên không có nhìn thấy cảm xúc kỳ lạ trong mắt Vân Lạc Phong, vẫn nói tiếp: "Hơn nữa, mới ngày hôm qua thôi, nữ ma đầu kia chỉ dùng một chân mà đã san bằng cả ngọn núi của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn ở, một hơi thở thì đã tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng rồi. Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn bên ngoài mà thôi, ta nghi ngờ là cũng có thổi phồng lên một chút. Dù vậy, ả có thể tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn thì cũng đã đủ để chứng minh thực lực của ả rồi!"
Lấy quan hệ bằng hữu cùng chung hoạn nạn của hai người bọn họ ở kiếp trước, thì chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra nhau ở trong biển người mênh ௱ôЛƓ rồi.
"Phải rồi, Vân Lạc Phong, ngươi có thể giải thích cho ta biết một chút được không? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Vân Lạc Phong nghe câu hỏi này, liền theo bản năng mà liếc sang Tiểu Mạch, đôi mày hơi nhíu lại một chút. Trong lòng cô tất nhiên là hiểu rõ, Nam Cung Vân Dật có thể xuyên đến thế giới này chắc chắn là không thoát khỏi quan hệ cùng Tiểu Mạch.
Chẳng qua, chuyện về Y Học Thần Điển đối với cô mà nói, là hết sức quan trọng, cho dù cô rất tin tưởng Nam Cung Vân Dật, nhưng cũng không thể đem chuyện này nói cho hắn biết được.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong trầm ngâm hết một hồi lâu: "Ta cũng giống như ngươi, khi tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi. Còn về việc đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự cũng không rõ!"
Nam Cung Vân Dật có chút chán nản: "Xem ra muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này không dễ dàng một chút nào rồi..."
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười: "Ta thì lại cảm thấy phiếm đại lục này không có cái gì mà không tốt! Nếu đã tới thì cứ an tâm mà ở lại. Hiện tại, việc chúng ta cần làm chính là phải sống sót ở phiếm đại lục này!"
Trước kia, Vân Lạc Phong là người duy nhất từ Hoa Hạ xuyên đến đại lục này, hiện giờ gặp lại Nam Cung Vân Dật, cô bỗng có một cảm giác tha hương gặp cố tri*. (*đi xa xứ gặp được người quen cũ)
"Ha ha!" Nam Cung Vân Dật cười ha ha hai tiếng: "Đã đến thì cứ an tâm ở lại, câu này nói không sai một chút nào. Đúng thế, ta cũng không nên tiếp tục buồn lo vô cớ như vậy nữa. Chỉ cần chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, chắc chắn rồi cũng sẽ có một ngày trở về được Hoa hạ. Phải rồi, Vân Lạc Phong, trước giờ ta chưa từng gặp được ngươi, có phải ngươi vừa mới tới Vô Tận Thành này không?"
Vân Lạc Phong nhắp thêm một ngụm trà: "Ừm, ta đúng là lần đầu tiên đến Vô Tận Thành này!"
"Đã vậy, thì để ta nói sơ lượt cho ngươi biết về các thế lực trong Vô Tận Thành này." Nam Cung Vân Dật lười biếng dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước иgự¢, nở nụ cười phong lưu phóng khoáng: "Vô Tận Thành này là thuộc sở hữu của tam đại gia tộc, trùng hợp thay, Nam Cung gia của ta chính là một trong tam đại gia tộc kia. Nếu trong Vô Tận Thành này có kẻ nào dám khi dễ ngươi, thì cứ tới tìm ta, ta sẽ dẫn người đi báo thù cho ngươi. Tốt xấu gì thì ta cũng là thiếu gia của Nam Cung gia, chút bản lĩnh này vẫn phải có."
"Nhưng mà...." Nam Cung Vân Dật ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu như ngươi gặp được người của Y Tháp thì nhớ phải đi vòng đường khác!"
Vân Lạc Phong vừa mới nâng chén trà lên uống, thì nghe được câu này của Nam Cung Vân Dật, làm cho cô suýt nữa là bị sặc rồi. Cô buông chén trà xuống, lau đi nước trà bên khóe miệng, liếc ánh mắt cổ quái về phía Nam Cung Vân Dật.
"Tại sao ta thấy người của Y Tháp thì phải đi đường vòng?"
Nam Cung Vân Dật nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Ngươi tới Vô Tận Thành này quá trễ, cho nên mới không biết những chuyện xảy ra gần đây trong Vô Tận Thành, ta nghe nói, tháp chủ của Y Tháp là một nữ ma đầu vừa độc ác lại còn tàn nhẫn nữa!"
May mắn là hiện tại Vân Lạc Phong không có uống nước, nếu không, chắc chắn sẽ phun hết vào mặt Nam Cung Vân Dật.
Cô cùng Tiểu Mạch quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Nữ ma đầu?" Vân Lạc Phong chuyển hướng nhìn lại Nam Cung Vân Dật, hỏi.
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu: "Nghe nói nữ ma đầu kia thực lực cường đại, có thể so sánh với cự long, sức mạnh vô cùng lớn, diện mạo thì cực kỳ xấu xí, tính tình cổ quái, nếu như ngươi vô tình trêu chọc phải ả, thì quan trọng nhất là phải chạy cho nhanh, bằng không, ta còn chưa kịp kéo người tới giúp ngươi thì ngươi đã ૮ɦếƭ trong tay ả mất rồi."
Vân Lạc Phong ngơ ngác chớp chớp mắt.
Sức mạnh vô cùng lớn? Diện mạo cực kỳ xấu xí? Đây là lời đồn được truyền ra từ khi nào thế?
Nam Cung Vân Dật hiển nhiên không có nhìn thấy cảm xúc kỳ lạ trong mắt Vân Lạc Phong, vẫn nói tiếp: "Hơn nữa, mới ngày hôm qua thôi, nữ ma đầu kia chỉ dùng một chân mà đã san bằng cả ngọn núi của Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn ở, một hơi thở thì đã tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng rồi. Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn bên ngoài mà thôi, ta nghi ngờ là cũng có thổi phồng lên một chút. Dù vậy, ả có thể tiêu diệt Nghịch Thiên Đạo Tặc đoàn thì cũng đã đủ để chứng minh thực lực của ả rồi!"
Tiểu Mạch nhịn không nổi nữa, ho khan liên tục, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến nỗi đỏ bừng lên, thiếu chút nữa là bật cười rồi.
Thì ra, trong mắt của người ngoài, chủ nhân lại đáng sợ đến như thế.
Vì vậy mà ai ai cũng thấy sợ hãi đối với chủ nhân.
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút một chút: "Ta không có việc gì thì sẽ không đi trêu chọc bất cứ ai!"
Cô còn định nói cho Nam Cung Vân Dật biết mục đích của mình đến Vô Tận Thành lần này, nhưng hiện tại, nghe thấy mấy lời nói như vậy rồi, khiến cho cô trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, nên đành ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.
"Vậy là tốt rồi!" Nam Cung Vân Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa tay lên xoa xoa đầu Vân Lạc Phong: "Lúc trước, khi ngươi còn ở Hoa Hạ, cứ thường xuyên một lời không hợp là liền động thủ đánh nhau với người ta, tuy nhiên, hiện tại thì khác, trên phiếm đại lục này, nguy cơ tứ phía, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì sẽ phải chôn thân tại đây."
Thần sắc Vân Lạc Phong bỗng trở nên nghiêm túc: "Yên tâm đi! Ta không còn là loại người dễ dàng bị xúc động như trước đây nữa rồi. Hiện tại ta sẽ không tùy tiện ra tay đánh người."
"Được vậy thì ta yên tâm rồi!"
Tâm Nam Cung Vân Dật được buông lỏng, nhưng hắn chỉ mới vừa dứt lời, thì liền nghe thấy một tiếng rầm, cửa gian phòng bị người ta đạp mạnh mà mở ra, theo sau đó là tiếng nói đầy trào phúng.
"Nam Cung Vân Dật, thì ra ngươi ở chỗ này. Hiện tại bổn thiếu gia cần dùng gian phòng này, ngươi lập tức..... "
Bốp!
Lời còn được nói chưa hết câu, thì một cái chén trà vẽ ra một tia sáng trong không khí, đập thẳng vào mặt tên nam tử trẻ tuổi vừa xuất hiện ở cửa.
Nam tử trẻ tuổi kia còn chưa kịp biết đã xảy ra chuyện gì, thì cái chén trà đã đánh trúng vào mũi hắn ta, tức khắc, máu mũi liền chảy xuống, nhuộm đỏ cả miệng và cằm của hắn.
"Khát nước?"
Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, đôi mắt tà khí xẹt qua một tia sáng lạnh: "Còn không mau cút đi!"
Nam Cung Vân Dật ngây dại.
Người vừa nói bản thân sẽ không tùy tiện ra tay đánh người đâu rồi?
Người vừa nói bản thân không còn là người dễ xúc động đi đâu rồi?
Vậy... Đây là cái gì?
Đôi phương một câu còn chưa nói hết, ngươi có cần phải động thủ liền như vậy hay không? Ngay cả thời gian phản ứng cũng không cho người ta.
Nhưng mà....
Nam Cung Vân Dật vỗ mạnh một cái lên mặt bàn: "Đánh hay lắm!"
Nhịn mụ nội ngươi ấy!
Đối với cái loại người này, là phải đánh đến khi chúng phục mới thôi!
"Ngô Hi!" Nam Cung Vân Dật liếc nửa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa, hơi hất cằm lên, dùng giọng điệu bừa bãi tùy tiện mà nói: "Muốn lão tử nhường gian phòng này lại cho ngươi? Nằm mơ đi! Lập tức cút! Đừng ép lão tử đây động thủ!"
Ngô Hi đưa tay sờ vào máu mũi đang chảy, hai mắt trở nên đỏ bừng, phẫn nộ quát: "Nam Cung Vân Dật, ngươi chỉ là một đứa con hoang trong gia tộc Nam Cung, lại dám động thủ với bổn thiếu gia? Người đâu! Bắt hai tên này lại cho ta! Để Nam Cung gia đến chuộc người!"
Quan hệ giữa Nam Cung gia và Ngô gia trước đến nay luôn rất ác liệt, hiện giờ lại tìm được một cơ hội tốt như vậy, Ngô Hi hắn tất nhiên là không muốn bỏ qua.
Bốp!
Vân Lạc Phong lại cầm lấy một chén trà khác, dùng sức ném về phía Ngô Hi.
Lần này, Ngô Hi đã có chuẩn bị tốt trước rồi, nửa người trên của hắn nghiêng đi, muốn tránh chén trà đang tập kích về phía mình.
Tuy nhiên, chén trà kia dường như là có thêm đôi mắt vậy. Nó cũng chuyển hướng về phía mà Ngô Hi nghiêng người, cuối cùng đập mạnh lên ngay mũi của Ngô Hi, khiến hắn phải kêu ré lên một tiếng.
"Ta đếm đến ba, lập tức biến hết cho ta, nếu không, tất cả các ngươi đều không cần phải đi nữa!" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Ngô Hi, khuôn mặt vô cảm mà nói.
Ngô Hi hung tợn trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Không cho chúng ta đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn mời chúng ta uống trà?"
Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong cũng không nói thêm nhiều lời vô nghĩa làm gì, trực tiếp lấy một thanh chủy thủ từ ống tay áo ra, vươn thẳng tay cầm chủy thủ ra trước nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Ngô Hi.
"Một...."
Giọng nói của Vân Lạc Phong nghe lười biếng mà tà khí, lại tựa như âm thanh của ác ma vọng lại từ địa ngục, làm người ta nảy sinh ra một cảm giác sợ hãi mà không rõ xuất phát từ đâu!
"Hai...."
Chủy thủ trong tay Vân Lạc Phong đã nhắm thẳng ngay tim của Ngô Hi, chỉ cần đếm đến tiếng thứ ba, thì cô sẽ lập tức phóng nó đi.
Sắc mặt Ngô Hi đại biến, ✓út một tiếng, hắn liền nhanh chóng chạy ra khỏi gian phòng, chỉ trong một giây thời gian thì đã biến mất vô tung vô ảnh*. (*không hình không bóng)
Thị vệ Ngô gia thấy thiếu gia nhà mình đã rời đi rồi, cũng vội vã chạy đi, bọn họ sợ thanh chủy thủ trong tay Vân Lạc Phong sẽ phóng về phía họ.
"Xem ra ác nhân đúng là cần có ác nhân trị!"
Nam Cung Vân Dật cười cười rồi lắc lắc đầu: "Bất luận là ở Hoa Hạ hay là ở tại đại lục này, kẻ nào trêu chọc ngươi thì chẳng khác gì trêu chọc phải ác ma!"
Xác thật, ác nhân là cần có ác nhân trị.
Nếu ngươi lương thiện hơn hắn, hắn sẽ chỉ càng ức ђเếק ngươi nhiều hơn, nhưng nếu ngươi dữ hơn hắn, ngược lại sẽ khiến hắn phải kiêng kỵ ngươi.
"Vừa rồi tên kia có nhắc đến hai chữ con hoang, đây là chuyện thế nào?" Vân Lạc Phong thu lại chủy thủ, nhướng mày nhìn về phía Nam Cung Vân Dật: "Đừng nói cho ta biết là ngươi thảm đến như vậy, bám vào trên người của một đứa con hoang."
Khó trách gia hỏa này lại có ý nghĩ muốn quay trở về Hoa Hạ.
Thần sắc trên mặt Nam Cung Vân Dật đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chuyện là thế này, gia chủ của Nam Cung gia, cũng chính là phụ thân của cái cơ thể này, cùng với mẫu thân của cơ thể này đã quen biết nhau từ trước, hơn nữa, hai người bọn họ còn lén nếm thử trái cấm, vốn dĩ, phụ thân ta muốn nghênh thú mẫu thân làm thê tử, thế nhưng.... Chủ mẫu đương nhiệm của Nam Cung gia lại giăng bẫy phụ thân ta, chuốc rượu cho ông ta rồi phát sinh ra quan hệ! Còn vu oan hãm hại mẫu thân ta có dan díu với người khác.... "
"Phụ thân ta tin bà ta, liền rời khỏi mẫu thân của ta. Những năm gần đây, mẫu thân ta luôn sinh sống ở bên ngoài, cho đến không lâu trước đây thì bà ấy mất, ta mới bị đưa về Nam Cung gia, từ đó cũng có cái danh là đứa con hoang."
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, lúc cô ngẩng đầu lên, thì vô tình nhìn thấy một tia hận ý trong mắt của Nam Cung Vân Dật.
Hiển nhiên, sau khi đến đại lục này, Nam Cung Vân Dật đã có tình cảm mẫu tử rất sâu đậm với mẫu thân của mình, tự nhiên là cũng cảm thấy hận kẻ đã gây ra những chuyện này.
"Muốn báo thù?" Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn Nam Cung Vân Dật.
Nam Cung Vân Dật gật đầu: "Muốn, rất muốn! Nam nhân kia phạm sai lầm lớn đến như vậy, cho dù bây giờ ông ta đối với ta rất tốt, nhưng cũng không thể làm nguôi ngoai mối hận trong lòng ta. Vậy mà trước khi mẫu thân của ta mất, trong miệng của bà cứ luôn gọi tên ông ta. Ta thật sự rất muốn đưa ông ta xuống suối vàng làm bạn cùng với mẫu thân, nhưng ta biết, nếu ta ɢɨết người nam nhân mà bà ấy yêu thương, thì ở nơi chín suối, bà chắc chắn sẽ không hề thấy vui vẻ."
"Tuy nhiên.... " Nam Cung Vân Dật hơi dừng lại một chút: "Nam nhân kia trước giờ chỉ tỏ thái độ có lỗi vì nhiều năm qua chưa từng quan tâm đến ta, chứ không hề có một chút áy náy nào đối với mẫu thân của ta cả, thậm chí còn chưa từng đến mộ của mẫu thân mà thắp cho bà một nén nhang, vì vậy, ta không có khả năng sẽ tha thứ cho ông ta!"
Hiển nhiên là cho tới tận bây giờ, Nam Cung gia chủ vẫn cho rằng mẫu thân của Nam Cung Vân Dật có dan díu cùng với nam nhân khác, cho nên, từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng muốn nhìn thấy mẫu thân của Nam Cung Vân Dật dù chỉ là một cái liếc mắt.
"Nam Cung, ta sẽ giúp ngươi!"
Vân Lạc Phong cầm lấy tay Nam Cung Vân Dật: "Ta sẽ bắt tất cả những kẻ đã hãm hại mẹ con ngươi phải trả giá đắc!"
Nam Cung Vân Dật không phải chỉ là một người tri kỷ ở kiếp trước của Vân Lạc Phong cô mà thôi, mà hắn còn là người duy nhất trên đời này biết được quá khứ của cô. Cho nên, cô sẽ không để cho bất kỳ một người nào làm tổn thương đến hắn.
"Bỏ đi!" Nam Cung Vân Dật lắc lắc đầu: "Thế lực của Nam Cung gia quá cường đại, cho đến bây giờ ta vẫn không phải là đối thủ của chúng. Ta không muốn làm liên lụy đến ngươi! Tuy nhiên, chỉ cần cho ta thêm mấy năm thời gian, chỉ cần mấy năm nữa thôi, ta nhất định sẽ xóa sổ Nam Cung gia, giúp mẫu thân ta trút giận!"