Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 217: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Khuôn mặt Âu Nhã liền trầm xuống: "Nam Cung Vân Dật, ta tới tìm Vân cô nương là vì có chút chuyện cần thương lượng, hơn nữa, vừa rồi là do ta không cẩn thận nên mới bị té ngã. Chuyện này không có liên quan gì đến ngươi cả, ta không phải là vì ngươi nên mới tới tìm Vân Lạc Phong tính sổ."
Nam Cung Vân Dật lúc này giống như là hòa thượng trọc đầu sờ mãi mà không thấy tóc, nghiễm nhiên là không hiểu lời này của Âu Nhã là có ý gì.
Trà Sữa trừng mắt cảnh cáo mà nhìn Nam Cung Vân Dật: "Ánh mắt của ngươi bị gì thế hả? Loại nữ nhân này mà cũng coi trọng cho được."
"Việc này...." Nam Cung Vân Dật lại sờ sờ gáy mình, xấu hổ cười cười: "Cô ta lớn lên nhìn rất giống ý trung nhân trước kia của ta, trong lúc nhất thời, ta không kiềm được nên mới quấn lấy cô ta. Hiện giờ thì ta đã tỉnh táo lại rồi, cũng hiểu được hai người bọn họ không phải là cùng một người."
Sắc mặt Âu Nhã càng lúc càng khó coi, hai bàn tay nắm chặt cũng kêu lên răng rắc.



Nam Cung Vân Dật theo đuổi cô ta, là bởi vì xem cô ta như cái bóng của một nữ nhân khác?
Chuyện này bảo một người tâm cao khí ngạo từ xưa đến nay như Âu Nhã làm sao mà nhịn được?
"Nam Cung Vân Dật, hy vọng ngươi đừng bao giờ hối hận vì những lời mà ngày hôm nay ngươi đã nói!" Âu Nhã đứng dậy khỏi mặt đất, phất mạnh vạt áo một cái: "Âu Lâm trưởng lão, chúng ta đi!"
Âu Lâm lạnh lùng liếc nhìn thoáng qua Nam Cung Vân Dật và Trà Sữa một cái, hừ lạnh một tiếng rồi kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Những người này không muốn gia nhập Âu gia, vậy sau này, Âu gia sẽ khiến bọn họ muốn trèo cao cũng không thể trèo được.


Dù Âu Nhã đã rời đi, nhưng chuyện đến Tây thành lần này của cô ta cũng đã lan truyền ra bên ngoài, không mất bao nhiêu thời gian thì trên trên dưới dưới Vô Tận Thành đều biết được chuyện Âu Nhã vì Nam Cung Vân Dật mà đến tìm nữ nhân khác gây sự.
Trong nhất thời, bá tánh Vô Tận Thành đều âm thầm soi mói Âu Nhã đủ các kiểu, cũng khiến cho thanh danh của cô ta xuống dốc không phanh.
Cũng trong lúc này, người của các gia tộc khác cũng không cam lòng yếu thế, bắt đầu triển khai hết mọi thủ đoạn để đào các trưởng lão trong Y Tháp về gia tộc mình.Sau khi biết được những hành động của những người này, Vân Lạc Phong đã buông xuống một câu, những người tiến đến tặng lễ vật đều có thể để lễ vật ở lại, còn về việc các trưởng lão có đồng ý điều kiện của bọn họ hay không thì đó là vấn đề của các trưởng lão trong Y Tháp.
Nghe được lời này, những người đến tặng lễ vật đều mang theo bộ mặt tươi cười mà rời đi, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần các trưởng lão trong Y Tháp chịu nhận lễ vật, thì bọn họ liền có hy vọng.
Đáng tiếc, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Có vài gia tộc gần như là muốn tán gia bại sản, vậy mà mặt mũi của trưởng lão Y Tháp ra sao còn chưa nhìn thấy được, thì nói gì đến chuyện đào góc tường?
So sánh mà nói, chúng trưởng lão Y Tháp thu lễ vật quả thật là cũng sắp gãy tay luôn rồi, bọn họ nhìn vô số lễ vật chất đầy trong trưởng lão thất, rồi lại bắn ánh mắt ai oán mà nhìn chằm chằm về phía Vân Lạc Phong.
"Tháp chủ, người đến tặng lễ vật cũng sắp đạp vỡ ngạch cửa Y Tháp luôn rồi, chúng ta thu lễ vật như vậy hình như là không tốt lắm đâu!"
Vân Lạc Phong nhìn lễ vật chất đầy phòng, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nói: "Thời điểm mà bọn họ đến tặng lễ vật, có từng nói là muốn gặp các người không? Nếu bọn họ không có yêu cầu gì cả, vậy tại sao ta lại không được thu lễ vật?"
Chúng trưởng lão quay sang hai mặt nhìn nhau.


Những người kia tuy rằng cái gì cũng không có nói, nhưng mục đích tặng lễ vật đã quá rõ ràng rồi còn gì, nếu không phải vì muốn gặp mặt chúng trưởng lão, bọn họ hà tất phải lao tâm khổ tứ tặng lễ?
Tuy nhiên, chính bởi vì những người kia cái gì cũng không có nhắc đến, cho nên mới để cho Vân Lạc Phong nắm được kẻ hở.
Nghĩ đến đây, chúng trưởng lão không khỏi vì việc những người kia đá phải tấm ván sắt mà đổ mồ hôi lạnh.
Ai bảo những người kia đào góc tường nhà ai không đào, lại cố tình đi đào góc tường nhà tháp chủ chứ? Đây không phải tự đưa mình vào hố thì là gì?
"Người tới tặng lễ, đưa bao nhiêu các người cứ thu bấy nhiêu. Nếu nhận mà trong lòng cảm thấy không yên, thì cứ đem số lễ vật đó thưởng lại cho cấp dưới của các người là được!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi cười gian xảo: "Ta tin, sau khi được ban thưởng, thuộc hạ của các người sẽ càng liều mạng làm việc hơn."
Khóe miệng Thanh Mộc không khỏi co rút, bàn tính như ý của tháp chủ..... Tính thật hay!
Dùng lễ vật của người khác đi ban ơn lấy tiếng cho mình, nếu để những người tặng lễ vật kia mà biết được, chắc chắn không đứt từng đoạn ruột thì cũng tức ૮ɦếƭ cho mà xem.
"Thanh Mộc, Cát Dương!" Vân Lạc Phong nhìn về phía hai lão nhân gia trước mặt, nhướng mày nói: "Hiện giờ thế lực của Y Tháp đã càng ngày càng lớn, cũng đã đến thời điểm chúng ta thống nhất Vô Tận Thành!"
Thống nhất Vô Tận Thành?
Ánh mắt kinh ngạc của chúng trưởng lão đều nhất tề đặt lên trên người Vân Lạc Phong.

Mục tiêu của tháp chủ, là thống nhất toàn bộ Vô Tận Thành?
Thanh Mộc có chút chần chừ: "Tháp chủ, cường giả mạnh nhất của tam đại gia tộc đều đã đột phá đến Thánh Linh Giả, chúng ta muốn thống nhất Vô Tận Thành, sợ là không có dễ như vậy!"
"Trên đời này, không có chuyện gì là không có khả năng! Mà cho dù có thật sự không dễ dàng thì như thế nào? Lời mà Vân Lạc Phong ta đã nói ra, thì nhất định sẽ làm được!"
Lúc này đây, Vân Lạc Phong thẳng sống lưng, tóc đen nhẹ bay, tuyệt mỹ khuynh thành.
Lời nói của cô kiên định mà tự tin, tuyên bố một cách khí phách trước mặt mọi người, làm nội tâm của mọi người không tự chủ được mà rung động.
"Thanh Mộc, ông phát thiệp mời cho tam đại gia tộc, mời bọn họ đến Y Tháp một chuyến!"
"Tháp chủ, người muốn làm gì?" Thanh Mộc có chút sửng sốt, không rõ nguyên nhân mà hỏi.
Vân Lạc Phong chợt cười khẽ, vừa có chút gian xảo, vừa có chút nghiêm nghị: "Đến lúc đó các người sẽ biết!"
______
"Hành động này của Y Tháp quả thật là không nhỏ!"


Nam Cung gia, sau khi Nam Cung Khánh nhận được thiệp mời thì liền Ϧóþ chặt lấy thiệp mới trong tay, trên mặt lại hiện lên ý nghĩ sâu xa: "Chỉ là không biết Y Tháp đột nhiên mời Nam Cung gia chúng ta đến đó làm gì? Lập uy chăng?"
"Gia chủ, nghe nói tháp chủ Y Tháp là một người thần bí khó lường. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để chúng ta điều tra một chút về người này."
"Gần đây có không ít gia tộc đến Y Tháp tặng lễ với ý đồ muốn đào người. Nói không chừng vì vậy mà đã chọc giận tháp chủ Y Tháp, cho nên mới ra lệnh cho Y Tháp phát thiệp mời."
Chúng trưởng lão Nam Cung gia cứ ngươi một câu ta một lời, thảo luận vô cùng sôi nổi.
Nam Cung Khánh trước sau vẫn không để lộ cảm xúc gì, nhưng giữa ấn đường nhíu chặt lại có một tia ưu sầu, rất lâu sau, ấn đường của ông ta mới từ từ dãn ra: "Ngươi đi thông báo cho thiếu gia và tiểu thư một tiếng, đến lúc đó, hai đứa nó cùng đi theo ta một chuyến."
"Dạ, gia chủ!"
Thị vệ đứng bên cạnh lập tức lên tiếng đáp lại, cung kính chắp chắp nắm tay rồi lui xuống.
Nam Cung Khánh thả tấm thiệp mời lên bàn, trong mắt hàm chứa tia sáng không rõ ý vị.
"Ta rất muốn biết, Âu gia và Ngô gia sau khi nhận được thiệp mời thì sẽ có biểu tình thế nào...."
_____


Lúc này, tại Âu gia.
Âu gia chủ hung hăng ném tấm thiệp mời trong tay lên bàn, khuôn mặt vì tức giận mà xanh mét, phẫn nộ nói: "Tháp chủ của Y Tháp này có ý gì hả? Đi tới Vô Tận Thành, không đến bái phỏng Âu gia ta đã đành, lại còn hạ một thiệp mời loại này, đặc biệt là nội dung bên trong tấm thiệp kia, quả thật là khinh người quá đáng mà!"
Âu Nhã không nói gì, rũ mắt xuống mà cầm lấy tấm thiệp lên, vừa mở thiệp ra liền thấy ngay mấy chữ tђเếק vàng to tướng viết trên thiệp.
"Trưa nay, Y Tháp ta mời các vị quang lâm! Nếu không đến, tất có người Y Tháp đích thân đi mời.
Nếu vẫn khăng khăng không đến, Y Tháp ta cũng chỉ có thể dùng sức mạnh!"
Cái gì gọi là cũng chỉ có thể dùng sức mạnh?
Đây rõ ràng là uy ђเếק một cách trần trụi mà!
"Phụ thân!" đáy mắt Âu Nhã xẹt qua một tia sáng lạnh, im lặng nở nụ cười: "Nữ nhi thì lại cảm thấy Y Tháp này quả thật là có ý nghĩa, chi bằng, chúng ta cứ đi thử một chuyến, con thật sự rất muốn tận mắt nhìn thử, xem tháp chủ Y Tháp này rốt cuộc là người phương nào?"
Âu gia chủ cười lạnh một tiếng: "Người có thể uy ђเếק Âu gia ta còn chưa có ra đời đâu! Chỉ là một Y Tháp mà cũng dám càn rỡ như thế. Thật sự là khinh người quá đáng. Ta tuyệt đối sẽ không nuốt xuống cơn giận này."
Đợi ông đến Y Tháp rồi, mới mạnh mẽ trút ra cơn giận này, để cho những người đó hiểu rõ một điều, trêu chọc ai cũng đừng trêu chọc vào Âu gia của ông!
Cùng thời gian, trong Ngô gia cũng nhấc lên một hồi sóng gió.
Trong đại sảnh xa hoa tinh xảo, Ngô gia chủ ngồi nơi chủ vị, sắc mặt nghiêm túc lãnh lệ, ánh mắt ông ta nhìn mọi người đang ngồi bên dưới, trầm giọng nói: "Đối với hành vi này của Y Tháp, các người có ý kiến gì?"
Hành động lần này của Y Tháp, nghiễm nhiên đã ảnh hưởng đến cục diện của Vô Tận Thành.
Có lẽ, sự xuất hiện của Y Tháp này, sẽ phá vỡ đi thế chân vạc của tam đại gia tộc.
Đây là chuyện mà dù thế nào Ngô gia chủ cũng không muốn nghĩ tới.
"Gia chủ, lão phu cho rằng, trước tiên chúng ta cứ nhận lấy thiệp mời, sau đó đi gặp vị tháp chủ Y Tháp kia một lần, xem thử tháp chủ Y Tháp rốt cuộc là muốn làm cái gì?" trong mắt trưởng lão Ngô gia xẹt qua một tia tăm tối, ông ta nở nụ cười âm trầm: "Mặt khác, chúng ta có thể mượn cơ hội lần này để điều tra một chút về thế lực của Y Tháp!"
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng!
Ngô gia chủ vỗ bàn đứng lên: "Được, các ngươi lui xuống chuẩn bị một chút, cùng theo bổn gia chủ đến Y Tháp!"
_____
Tây thành.
So với các khu vực khác trong Vô Tận Thành, thì tương đối hoang vu nghèo nàn hơn nhiều. Đừng nói là những người quyền quý như tam đại gia tộc, mà ngay cả người của những thế lực bình thường cũng không muốn đặt chân đến đây nửa bước.
Tuy nhiên, hiện giờ Tây thành lại phá lệ náo nhiệt vô cùng, chẳng những có vô số cường giả đến đây tìm thầy bốc thuốc, mà xe ngựa của người trong tam đại gia tộc cũng đang tiến đến đây.
Đặc biệt là, người tới lần này còn là gia chủ của tam đại gia tộc.
Vì thế mà toàn bộ Tây thành đều chấn động và kinh ngạc không thôi, vô số bình dân bá tánh đều đứng hai bên đường vây xem, tò mò mà nhìn chăm chú mấy cổ xe ngựa xa hoa đang chạy trên đường.
Chỉ tiếc, đám người quyền quý này từ trước đến nay luôn ngang ngược phách lối, nhìn thấy bình dân bá tánh đều đứng hai bên đường vây xem bọn họ thì liền giận tím mặt.
Chỉ thấy một người thị vệ bước tới, chỉ vào một tiểu cô nương đang đứng ở giữa đường, lạnh giọng quát lớn: "Không thấy người Âu gia chúng ta ở đây hay sao? Lại còn dám cản đường? Mau cút đi cho ta!"
Tiểu cô nương này chỉ khoảng chừng ba bốn tuổi mà thôi, trong tay còn đang cầm một xâu kẹo hồ lô, bé nghe thấy tiếng rống giận của thị vệ Âu gia, trên khuôn mặt nhỏ đỏ rực tràn đầy vẻ ngây thơ.
Nghiễm nhiên là không hề hiểu lời nói của thị vệ Âu gia có nghĩa là gì.
Thị vệ Âu gia hừ lạnh một tiếng: "Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, đây là do ngươi tự tìm đường ૮ɦếƭ!"
Xa phu đánh xe ngựa cho Âu gia cũng không có vì nhìn thấy tiểu cô nương kia đứng giữa đường mà ngừng lại, ngược lại, hắn ta còn tăng nhanh thêm tốc độ đánh xe lao tới.
Tiểu cô nương chớp mắt rồi lại chớp mắt, hai mắt to tròn sáng ngời tò mò mà nhìn xe ngựa đang lao về phía mình.
Có lẽ...... Cả đời này của bé cũng chưa từng được nhìn thấy cổ xe ngựa nào xinh đẹp đến như vậy.
"Cẩn thận!"
Chúng bá tánh nhìn thấy cổ xe ngựa của Âu gia sắp ᴆụng trúng tiểu cô nương kia, liền sợ hãi mà hét toáng lên, cha mẹ của tiểu cô nương kia thì đang bán hồ lô ngào đường ở bên đường, nghe thấy tiếng hét của mọi người chung quanh thì liền theo bản năng mà quay đầu nhìn lại....
Đập vào mắt hai người họ là cảnh tượng mà khiến tim bọn họ đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi lòng иgự¢.
Cha của tiểu cô nương kia muốn lao lên cứu con gái mình, nhưng cũng không còn kịp, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa lao vào con gái mình.
Rầm!
Mắt thấy xe ngựa sắp sửa ᴆụng trúng tiểu cô nương kia, thì đột nhiên có một đạo kiếm quang sắc bén từ giữa không trung chém xuống, mà phần tiếp giáp giữa thùng xe và xe ngựa, dưới một kiếm này, thùng xe của xe ngựa cũng bị chém làm hai đoạn.
"Là ai lớn mật như thế? Dám đánh lén Âu gia ta?"
Trong thùng xe, một người nam nhân trung niên mình mặc cẩm y hoa phục bước ra, cả người ông ta có vẻ chật vật, nhưng lại không làm mất đi khi thế trên người, ánh mắt sắc bén của ông ta đang bắn thẳng về phía sau của tiểu cô nương kia, nhìn chằm chằm vào một nam một nữ đang đi tới.
Nam nhân tuấn mỹ lạnh nhạt, hai mắt lộ ra hàn quang lạnh đến thấu xương, tay hắn cầm trường kiếm, tầm mắt lạnh băng dừng lại trên người nam nhân trung niên.
Đứng bên cạnh nam nhân là nữ tử có diện mạo thanh tú khả ái. Một đôi mắt biết nói mang theo từng tia sáng sáng ngời. Cô liếc nhìn đám người Âu gia, rồi cất bước đi đến bên cạnh tiểu cô nương bị dọa sợ ngã ra đất kia.
"Muội không sao chứ?" nữ tử dịu dàng đỡ tiểu cô nương đứng dậy khỏi mặt đất, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân, lại có thể vuốt phẳng nội tâm vừa chịu kinh hách của tiểu cô nương kia một cách thần kỳ.
"Duyên nhi!"
Cha mẹ của tiểu cô nương vội vã chạy tới, sắc mặt của họ trắng bệch, vẫn còn chưa thoát khỏi được sự kђเếק sợ chưa của một màn vừa rồi. Sau khi họ xem xét xong cả người con gái nhỏ nhà mình, thấy con mình không sao, mới đi đến trước mặt nữ tử mặc y phục màu lục, quỳ xuống tạ ơn.
"Đa tạ cô nương đã cứu con gái ta!"
Nữ tử hơi hơi mỉm cười: "Xin lỗi, cũng tại Y Tháp chúng ta, cho nên mới mang phiền phức đến cho các người. Nếu không phải chúng ta mời những người này đến, thì cũng sẽ không khiến cho con gái của hai người rơi vào nguy hiểm, cho nên, cứu con của hai người là việc mà ta nên làm."
Dứt lời, cô liền chậm rãi xoay người, đi đến bên cạnh nam nhân tuấn mỹ, giọng nói trong trẻo lúc này lại mang theo một tia cường thế.
"Tiểu thư nhà ta có lệnh, bất kỳ người nào tiến vào Tây thành đều cần phải đi bộ!"
Gương mặt của Âu gia chủ biến sắc, ánh mắt dấy lên một tia tàn nhẫn: "Y Tháp các ngươi rốt cuộc có ý gì hả? Dám bắt chúng ta đi bộ để vào Tây thành?"
"Các ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó, chính vì các người điều khiển xe ngựa lung tung, cho nên suýt chút nữa đã hại một tiểu cô nương vô tội mất mạng! Vì vậy, nếu như các ngươi còn tiếp tục ngồi xe ngựa nữa, thì không được phép tiến vào Tây thành, chúng ta cần phải đảm bảo sự an toàn của bá tánh trong Tây thành."
Ra oai phủ đầu?
Âu gia chủ hơi hơi nheo lại hai mắt, đáy mắt ẩn hiện sát ý lập lòe.
Y Tháp này, nhanh như vậy đã cho bọn họ một đòn phủ đầu rồi."To gan!" thị vệ Âu gia nhìn thấy Khinh Yên nói năng lỗ mãng, liền gầm lên một tiếng: "Ngươi chỉ là một con chó của Y Tháp, có tư cách gì mà dám nói chuyện với gia chủ của chúng ta như vậy hả? Huống chi, mạng của đám tiện dân này là không đáng nhắc tới! Có ૮ɦếƭ thì làm sao chứ? Cùng lắm bồi thường vài đồng tiền là xong việc!"
Trong lòng Khinh Yên ngay lập tức nảy ra một cổ lửa giận, cô hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vô cảm mà nói: "Mệnh lệnh của tiểu thư nhà ta cần phải được chấp hành! Nếu như các ngươi không nghe, ta lập tức sẽ khiến các ngươi không thể bước tiếp được một bước nào!"
Xôn xao....
Ngay khi những lời này của Khinh Yên vừa dứt, thì từ khắp bốn phương tám hướng trên toàn bộ đường phố bỗng trào ra vô số Tầm Kim Thử, những con Tầm Kim Thử kia cứ kêu chít chít không ngừng, từng đôi mắt ngập tràn cảnh giác nhìn chằm chằm vào người của tam đại gia tộc.
"Trà Sữa, chuột hậu, nếu có người dám đánh xe ngựa vào trong Tây thành, ɢɨết không tha!"
Giữa lúc mọi người còn đang sửng sốt vì bầy Tầm Kim Thử đông nghìn nghịt, thì chợt thấy có hai người từ phía sau bầy chuột đi tới.
Trong hai người này, có một người là thiếu niên còn chưa thoát hết nét trẻ con trên mặt, thân hình cao ráo, hơi mảnh khảnh, môi hồng răng trắng, khiến người ta nảy sinh lòng yêu thích không thôi.
Người còn lại là một nữ nhân ung dung hoa quý, khí chất trên người của nữ nhân này sợ là ngay cả hoàng hậu của một đế quốc cũng khó lòng sánh bằng được, tôn quý mà cao ngạo, thật xứng với bốn chữ mẫu nghi thiên hạ.
"Không, không đúng, hơi thở của hai người kia có chút không đúng!" Âu gia chủ là người hồi phục tinh thần lại trước tiên, sắc mặt ông ta thập phần khó coi: "Hai người bọn họ là linh thú!"
Trà Sữa và chuột hậu không giống như Hỏa Hỏa, Hỏa Hỏa có thể tùy ý khống chế hơi thở trên người mình, cho dù là người có thực lực cường đại cách mấy đi chăng nữa cũng không thể nhận ra được thân phận thật sự của Hỏa Hỏa.
Nhưng hai người Trà Sữa và chuột hậu lại hóa hình người chưa được bao lâu, vẫn còn chưa học được cách khống chế không cho hơi thở linh thú trên người mình thoát ra bên ngoài, thế cho nên mới dễ dàng bị cường giả nhìn thấu thân phận.
"Linh thú? Sao có thể? Hai người kia là linh thú?"
"Còn có bầy Tầm Kim Thử này nữa. Trời ạ! Tất cả chúng đều có thực lực từ Thiên Linh Thú trở lên, đây thật sự là Tầm Kim Thử sao?"
Mọi người đều biết, cả đời của Tầm Kim Thử không thể nào có được thành tựu quá lớn, nhưng cái cảnh tượng trước mắt này đây, quả thật đã làm đảo lộn hết tất cả sự hiểu biết của bọn họ.
Người của Nam Cung gia bước hết xuống xe ngựa, chậm rãi đi về phía hai người Khinh Yên và Diệp Linh.
Tuy nhiên, thời khắc này, lại không có một người nào chú ý tới, khi mà Nam Cung Vân Dật nhìn thấy đám người của Khinh Yên, thì hắn ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người....
Những người khác có lẽ không quen biết với đám người Khinh Yên, nhưng mà, một người thường xuyên đến tìm Vân Lạc Phong như hăn, làm sao lại có chuyện chưa từng gặp qua đám người Khinh Yên cho được?
Nam Cung Vân Dật hung hăng vỗ vỗ đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người Khinh Yên tràn ngập sự kinh ngạc.
Hắn không hiểu, tại sao đám người Khinh Yên lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ.... Vân Lạc Phong có quan hệ gì đó với Y Tháp?
"Vị cô nương này, mời cô dẫn đường!" trên mặt Nam Cung Khánh để lộ ra một nụ cười.
Tuy rằng ông ta cũng rất bất mãn với việc làm này của Y Tháp, nhưng nếu như bây giờ mà từ chối làm theo, thì chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Mọi việc nên lấy đại cuộc làm trọng!
"Mặt khác...." Khinh Yên mỉm cười, tiếp tục nói: "Tiêu thư nhà ta còn có lệnh, ngoại trừ gia chủ cùng công tử tiểu thư của tam đại gia tộc, thì tất cả những người còn lại đều phải ở bên ngoài chờ đợi."
Sắc mặt của Âu gia chủ hoàn toàn đen đen mức không thể đen hơn được nữa: "Các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!"
Khinh Yên liếc nhìn ông ta, như cười như không, nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ Âu gia chủ cho rằng Y Tháp chúng ta sẽ gây bất lợi cho ông? Nếu như chúng ta thật sự muốn gây bất lợi cho ông thì mấy tên thị vệ này há có thể ngăn cản? Tiểu thư nhà ta hạ lệnh như vậy chẳng qua là do Y Tháp chúng ta quá nhỏ, không chứa được nhiều người như thế, cho nên chỉ có thể để bọn họ chờ đợi ở bên ngoài."
"Phụ thân!"
Mắt thấy Âu gia chủ lại sắp sửa bùng nổ, Âu Nhã vội vàng kéo lấy ống tay áo ông ta, nhỏ giọng nói: "Mang theo những thị vệ này cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ để bọn họ lại đây. Hơn nữa, con dám chắc, Y Tháp tuyệt đối sẽ không dám gây bất lợi cho chúng ta!"
Âu gia chủ hừ một tiếng, híp lại hai tròng mắt vừa lóe lên tia hàn quang.
"Y Tháp các ngươi nhất định sẽ hối hận vì việc làm hôm nay! Chúng ta đi!"
Âu gia chủ phất mạnh ống tay áo một cái, để lại thị vệ mà một mình tiến vào Tây thành.
"Cha, mẹ!" sau khi tất cả người của tam đại gia tộc rời đi, tiểu cô nương với khuôn mặt nhỏ ௱ôЛƓ lung của mình rốt cuộc cũng có phản ứng, giọng nói mang đầy tính trẻ con non nớt của bé chậm rãi vang lên trên đường phố an tĩnh: "Người của Y Tháp thật là oai phong, sau này khi con lớn lên, con cũng muốn gia nhập vào Y Tháp!"
Lúc này đây, trong lòng của tiểu cô nương kia, đã gieo xuống một hạt giống, hơn nữa, vào mười mấy năm sau, bé vẫn luôn vì mục tiêu này mà phấn đấu không ngừng.
Cũng chính vì sự cố phát sinh trong ngày hôm nay, đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc đời của bé.
_____
Y Tháp.
Yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Mọi người đều đang vùi đầu làm việc, thậm chí không có một người nào bước tới tiếp đón người của tam đại gia tộc.
Cuối cùng, người của tam đại gia tộc không thể nhìn được nữa, mở miệng hỏi: "Chúng ta tới nơi này ít nhất cũng có tám canh giờ* rồi, tháp chủ của các ngươi chừng nào mới chịu ra hả?"
(*tám canh giờ là 16 tiếng đồng hồ. Nguyên văn cover viết là tám canh giờ. Cho nên thật sự bội phục đám người này kiên nhẫn dễ sợ.)
"Đợi đi!"
Người thiếu niên kia cũng không có ngẩng đầu lên, nói: "Ông cho rằng tháp chủ của chúng ta cũng rãnh rỗi giống như ông vậy sao? Chờ sau khi tháp chủ giải quyết xong công việc rồi, tự nhiên sẽ đến gặp các người!"
Sắc mặt Âu gia chủ lại trầm xuống lần nữa, nhưng ông ta không có cách nào phát tác, chỉ có thể gắt gao siết chặt tay vịn của ghế, mượn đạo lực này mà phát tiết ra lửa giận trong lòng.
Thời gian chậm rãi trôi đi, sự kiên nhẫn của Âu gia chủ hoàn toàn bị bào mòn, rầm một tiếng, bàn tay ông ta đập mạnh lên mặt bàn, lạnh giọng quát lớn đầy phẫn nộ.
"Bảo tháp chủ của các ngươi lập tức tới gặp ta!"
Đáng tiếc, không có một người nào để ý tới ông ta, tất cả mọi người đều cúi đầu làm việc, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn đến ông ta một cái.
Sắc mặt của Ngô gia chủ và Nam Cung Khánh cũng không được tốt mấy, tốt xấu gì thì bọn họ cũng là gia chủ của tam đại gia tộc, thế mà tháp chủ Y Tháp lại dám treo cao giá đến như vậy, bắt bọn họ chờ mãi ở đây.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!