Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 218: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Chỉ có Nam Cung Vân Dật là vui vẻ thoải mái thưởng thức chén trà trong tay, còn thường thường liếc mắt nhìn về phía đám người đang sắp sửa nổi bão kia, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, đong đầy ý cười.
Mấy lão gia hỏa này từ trước đến giờ luôn tác oai tác quái trong Vô Tận Thành, cũng nên để cho bọn họ ăn một chút khổ! Bất quá, tác phong làm việc của tháp chủ Y Tháp này lại rất giống với Vân Lạc Phong.
Nhớ tới mấy người Khinh Yên, hai mắt Nam Cung Vân Dật hơi hơi nheo lại, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng, im lặng mà mỉm cười.
Lúc này đây, hắn cũng thật sự vô cùng muốn gặp mặt tháp chủ Y Tháp, để chứng thực suy đoán trong lòng mình.
Đột nhiên, trên cầu thang truyền xuống âm thanh của tiếng bước chân.



Tất cả mọi người đều nương theo âm thanh này mà nhìn lại, ngay tức khắc, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ liền xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Bạch y trắng hơn tuyết, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, khóe môi của cô khẽ nhếch lên một nụ cười tươi lười biếng, đôi mắt đen thâm thúy đảo qua một lượt những người đang ngồi ở kia.
"Thì ra ngươi thật sự là người của Y Tháp!" Âu Nhã chậm rãi đứng lên, ánh mắt ưu nhã dừng lại trên người Vân Lạc Phong: "Ngươi tới vừa đúng lúc, làm phiền ngươi đi thông truyền giúp ta một tiếng, hy vọng tháp chủ Y Tháp nhanh chóng tới gặp chúng ta!"
Từ đầu đến cuối, Âu Nhã chưa từng đem thân phận của Vân Lạc Phong và tháp chủ Y Tháp liên hệ lại với nhau, cho dù cô ta đã sớm nghe nói tháp chủ Y Tháp là một người nữ tử trẻ tuổi.
Thế nhưng, Vân Lạc Phong quả thật là trẻ một cách thái quá.


Người trẻ tuổi như thế, làm sao có thể có được thành tựu bậc này?
"Nha đầu này chính là nữ tử mà con đã nhắc đến đó sao?" Âu gia chủ đảo mắt nhìn sang Vân Lạc Phong, rồi chợt cười lạnh một tiếng: "Ta thật muốn biết, Y Tháp đã cho cô ta lợi ích gì, mà có thể khiến cô ta cự tuyệt lời chiêu mộ của Âu gia chúng ta? Có lẽ chính cô ta cũng không biết, cái mà cô ta từ chối, là một con đường tương lai tươi sáng của mình!"
Vụt...
Trong một cái chớp mắt, tất cả những người của Y Tháp vốn đang vùi đầu làm việc vất vả, đều làm ra một động tác nhất trí, đó là đem ánh mắt của mình đặt lên người của Âu gia chủ.
Cảm xúc trong mắt bọn họ phức tạp vô cùng.
Có đồng tình, có trào phúng, thậm chí còn có.... Thương hại.
Âu gia chủ cũng nhận thấy ánh mắt của những người đó, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Ngươi còn thất thần ra đó làm gì? Lập tức nhanh chân đi gọi tháp chủ Y Tháp tới đây! Chẳng lẽ chỉ có một mình cô ta, mà bắt bao nhiêu người chúng ta phải chờ đợi ở đây hay sao?"
Vân Lạc Phong dường như không có nghe được lời Âu gia chủ nói, vẫn chậm rãi bước từng bước đi xuống cầu thang.
Mỗi bước chân của Vân Lạc Phong đều đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như đá thật mạnh vào lòng những người ở đây.
Biểu tình của Âu gia chủ lúc này chính là lửa giận ngập trời: "Ngươi không có nghe thấy lời ta nói hả? Đám người Y Tháp các ngươi đúng là vừa không biết lễ nghĩa lại vừa lười biếng! Cũng chỉ có cái dạng như Y Tháp mới thu nhận lấy loại người như các ngươi! Cho dù y thuật của ngươi có cao cách mấy, Âu gia ta cũng tuyệt đối không chứa thứ người như ngươi!"


Một tia sát cơ từ đáy mắt Âu gia chủ chợt lóe lên.
Đúng như lời nói mà trước đó ông ta đã nói với Âu Nhã, nếu như Vân Lạc Phong không chịu gia nhập Âu gia, vậy thì ông ta chỉ có thể diệt trừ Vân Lạc Phong.
Lúc này đây, ánh mắt của người Y Tháp đã không còn đồng tình nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng và trào phúng.
"Ngu ngốc!"
Cuối cùng, có một người thiếu niên trẻ tuổi trong Y Tháp không kiềm được bản thân mà lạnh lùng phun ra hai chữ này.
Âu gia chủ lại lần nữa đập mạnh tay lên mặt bàn, tức giận mà nói: "Đây chính là đạo đãi khách của Y Tháp đó sao? Một hạ nhân mà cũng dám dĩ hạ phạm thượng. Nếu như đây mà là ở Âu gia ta, thì đã sớm bị lôi ra phạt trượng hình rồi!"
Mọi người không ai để ý đến Âu gia chủ, bọn họ giống như là đã có thương lượng từ trước, nhất tề quay về phía Vân Lạc Phong, cung kính hô to: "CUNG NGHÊNH THÁP CHỦ!"
Cái..... Cái gì?
Tháp chủ?
Thần sắc phẫn nộ ban đầu của Âu gia chủ lúc này đã biến thành kђเếק sợ, cuối cùng là một mảnh trắng bệch. Ánh mắt ngạc nhiên gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong.

Nha đầu này chính là tháp chủ Y Tháp?
Không thể nào!
Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng, nhất định là đã có chỗ nào đó lầm lẫn.
Tháp chủ Y Tháp sao có thể là một người trẻ tuổi như thế được?
"Vân Lạc Phong!" Âu Nhã đứng bật dậy, hai tay siết chặt: "Ngươi là tháp chủ Y Tháp? Tại sao trước kia ngươi chưa từng nói tới? Có phải ngươi cố tình biến ta thành trò cười phải không?"
Vân Lạc Phong đảo ánh mắt tà khí về phía Âu Nhã, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Ngươi có từng hỏi tới thân phận của ta?"
Xác thật, khi Âu Nhã đi tìm Vân Lạc Phong, trong lòng cứ một mực khẳng định Vân Lạc Phong đã gia nhập Y Tháp, từ đầu đến cuối chưa từng hỏi đến thân phận của Vân Lạc Phong.
Rầm!
Hai chân của Âu Nhã mềm nhũn, ngồi phịch xuống, thân mình cô ta run run, hai mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong còn mang theo một tia hận ý.
Nam Cung Lam cũng ngây dại ra đó, cô ta thật sự không ngờ, nữ nhân mà cô ta khinh thường chẳng thèm nhìn đến, lại là tháp chủ Y Tháp đã khiến cho toàn bộ Vô Tận Thành liên tục chấn động trong thời gian qua.


Chẳng trách.....
Chẳng trách Nam Cung Vân Dật lại biết y thuật, thì ra là hắn ta có quan hệ như thế với Y Tháp.
Mi mắt Nam Cung Lam khẽ rũ xuống, che giấu đi sự phẫn nộ và sát ý trong đó.
Sớm biết Nam Cung Vân Dật có quan hệ với Y Tháp, thì trước kia, cô ta nên không màn tất cả mà ɢɨết hắn mới đúng!
"Vân Lạc Phong, chuyện lớn như vậy mà ngay cả ta ngươi cũng gạt?"
Tuy rằng đã sớm đoán ra được chuyện này, nhưng sau khi nghiệm chứng xong suy đoán của mình, cảm xúc trong lòng Nam Cung Vân Dật lại khá phức tạp, ánh mắt ai oán của hắn cứ thẳng một đường mà nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Ngươi cũng đâu có hỏi ta!" Vân Lạc Phong dừng một chút, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, trước đó ngươi hình dung ta chẳng khác nào yêu ma quỷ quái, ta còn có thể nói cho ngươi biết chuyện này được à?"
Con ngươi Nam Cung Vân Dật càng thêm ai oán, cái nhìn kia khiến cả người Vân Lạc Phong dựng hết lông tóc cả lên, thật giống như cô là một tên ác ôn bỏ vợ bỏ con không bằng.
"Vân cô nương... " sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong, Nam Cung Khánh có hơi chấn động và kinh ngạc một chút vào lúc đầu, nhưng rất nhanh thì đã khôi phục lại như bình thường, ông ta mỉm cười hỏi: "Không biết lần này cô nương mời tam đại gia tộc chúng ta đến đây là vì chuyện gì?"
Vân Lạc Phong phất vạt áo, ngồi xuống, thân mình lười biếng tựa vào lưng ghế, trong đôi mắt đen nhánh ẩn chứa một mạt ý cười.


"Mục đích ta cho gọi các ngươi tới đây, các ngươi hẳn phải biết rõ mới đúng chứ!" Vân Lạc Phong cười cười: "Cục diện to lớn của tam đại gia tộc trong Vô Tận Thành này cũng nên bị phá vỡ rồi!"
Sắc mặt của Âu gia chủ biến đổi: "Ý của ngươi là...."
"Ta muốn Vô Tận Thành này trở thành vật trong lòng bàn tay ta, các ngươi chỉ có thể thuận theo. Kẻ phản kháng, ૮ɦếƭ!" ngữ khí của Vân Lạc Phong rất là nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra thì lại vừa chấn động, vừa tùy tiện mà không kém phần khí phách.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì ૮ɦếƭ!
"Ha ha.." Ngô gia chủ cười ha hahai tiếng: "Vân Lạc Phong, ngươi đang nói đùa cùng chúng ta đó à? Thuận theo ngươi? Dựa vào cái gì hả?"
Ánh mắt tà khí của Vân Lạc Phong dừng lại trên người Ngô gia chủ.
Sau đó, cô chậm rãi nâng tay lên....
"Dựa vào việc, ta có năng lực khiến cho các ngươi không thể ra khỏi nơi này..."
Ầm!
Một cổ lực lượng từ trên đỉnh đầu đánh xuống, khi mà Ngô gia chủ vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì đập vào mắt ông ta là một ngọn lửa đỏ rực.
Ngọn lửa này đỏ đến mức lóa mắt, làm cho hai mắt Ngô gia chủ không cách nào mở ra được.
Cũng trong lúc này, một cổ lực lượng khác lại xâm nhập vào cơ thể ông ta, ầm một tiếng, cả người ông ta ngay lập tức bay ngược ra ngoài, té mạnh xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ mặt đất.
Đứng trước mặt mọi người lúc này là một tiểu cô nương, lớn lên phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, trong đôi mắt to sáng ngời tràn đầy ý cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh ánh sáng rạng ngời.
Thế nhưng, dù vẻ bề ngoài của tiểu cô nương này rất đáng yêu, thì vẫn tạo nên một cảm giác sợ hãi vô hình trong lòng mọi người, thậm chí..... Âu gia chủ còn theo bản năng mà dịch ghê của mình về phía sau mấy bước.
"Còn có ai muốn khiêu khích chủ nhân nhà ta nữa?" Hỏa Hỏa ngẩng mặt lên, đôi con ngươi khí phách đảo quanh mọi người đang ngồi ở đây một lượt, trên khuôn mặt nhỏ đang yêu nở một nụ cười tà ác.
Vân Lạc Phong lười biếng ngồi đó, tay trái chống má, ánh mắt tà khí liếc nhìn sắc mặt đang rất khó coi của Âu gia chủ.
"Muốn thuận theo? Hay là vẫn muốn phản kháng?"
Khuôn mặt Âu gia chủ trầm xuống: "Ngươi cũng phải cho chúng ta một chút thời gian để suy nghĩ chứ!"
"Được!"
Lúc này, Vân Lạc Phong ngược lại lại tỏ ra rất dễ nói chuyện, thật sảng khoái mà đáp ứng yêu cầu của Âu gia chủ.
Trong lòng Âu gia chủ thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần Vân Lạc Phong chịu cho bọn họ thêm một chút thời gian, đến lúc đó, tam đại gia tộc cùng nhau liên thủ, thì Y Tháp tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
"Một...."
Giữa lúc Âu gia chủ còn đang tính toán đối sách, thì giọng nói của Vân Lạc Phong lại từng tiếng từng tiếng vang lên.
"Hai....."
Âu gia chủ có hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, thần sắc hơi có chút mê mang, không biết là Vân Lạc Phong đang làm cái gì.
"Ba."
Theo một chữ cuối cùng rơi xuống, Vân Lạc Phong cũng ngồi thẳng người dậy, cười tủm tỉm mà nói: "Ta đã cho các người ba giây thời gian, không biết các người suy nghĩ thế nào?"
"Ngươi...." Âu gia chủ tức đến mặt mày xanh mét, đáy mắt phun trào lửa giận: "Thời gian ngắn như vậy, ngươi bảo chúng ta làm sao mà suy nghĩ, ngươi nên cho chúng ta đi về trước, từ từ mà thương nghị chuyện này."
"Hỏa Hỏa!"
Vân Lạc Phong bắt chéo hai chân, tay đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng nhịp ngón tay: "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì ૮ɦếƭ! Ai phản kháng, ɢɨết không tha!"
Ngay khi ba chữ ɢɨết không tha này vừa rơi xuống, thì toàn bộ mặt đất ở đây cũng theo đó mà chấn động.
Chợt, Âu gia chủ nhìn thấy Hỏa Hỏa đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không ở trước mặt ông ta, tiếp theo liền nhấc cả người ông ta lên một cách dễ dàng rồi hung hăng ném ra ngoài.
Tiếp đó, trong miệng Âu gia chủ nôn ra máu tươi không ngừng, cả người vô cùng chật vật.
"Ta cho các ngươi thêm một cơ hội nữa! Suy nghĩ thế nào?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không mà nhìn mấy vị gia chủ.
Nam Cung Khánh trầm ngâm nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Vân cô nương, ta biết cô và Dật nhi là bằng hữu, không biết cô có thể cho ta chút mặt mũi này không? Nếu như cô muốn thống trị các gia tộc khác, ta sẽ không cản trở, nhưng mà chuyện tam đại gia tộc..... "
"Ta cho gọi các ngươi tới nơi này, không phải là để thương lượng với các ngươi, mà là thông báo cho các ngươi biết quyết định của ta mà thôi." giọng điệu Vân Lạc Phong vô cùng cường thế, cường thế đến mức không chấp nhận sự từ chối: "Hơn nữa, sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu các ngươi không đồng ý, ta sẽ không để cho các ngươi rời khỏi Tây thành này!"
Cho đến tận thời điểm này, ba gia chủ của tam đại gia tộc mới cảm thấy hối hận không thôi.
Thiệp mời Y Tháp đưa đến, rõ ràng là một Hồng Môn Yến mà.
Buồn cười chính là, từ đầu đến cuối bọn họ không hề để Y Tháp vào mắt, thế cho nên mới dám đơn thương độc mã tiến vào đây.
Hai mắt Nam Cung Khánh hơi hơi trầm xuống, ông ta quét mắt nhìn về phía Nam Cung Vân Dật đang ngồi ở một bên: "Dật nhi, quan hệ của hai người không tệ, hay là con nói giúp vài câu đi!"
Nam Cung Vân Dật quay đầu đi, làm như không hề nghe thấy Nam Cung Khánh nói gì cả.
"Các ngươi vẫn chưa chịu đưa ra quyết định?" Vân Lạc Phong nâng chân, phất tay áo đứng dậy, đôi con ngươi tà mị ẩn chứa tia sáng lạnh đến thấu xương: "Một khi đã như vậy, vậy thì...."
"Chờ một chút!"
Nam Cung Khánh đột nhiên mở miệng, cắt ngang lời Vân Lạc Phong, ông ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán mình, nói: "Vân cô nương, ta đồng ý thuận theo!"
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Nam Cung Khánh có thể cảm nhận được rất rõ ràng lực lượng ẩn chứa trên người Hỏa Hỏa.
Thực lực của tiểu nha đầu này tuyệt đối không hề đơn giản.
Mấy người bọn họ dù có liên thủ lại, cũng chưa chắc là đối thủ của nha đầu này.
"Nam Cung gia chủ, ngươi cũng quá kém cỏi rồi!" Ngô gia chủ cười lạnh mà nhìn về phía Nam Cung Khánh: "Bị một nữ nhân uy ђเếק vài câu thì liền khuất phục. Ta tuyệt đối sẽ không.... A!"
Lời còn chưa dứt, một cổ cảm giác đau đớn từ trong thân thể Ngô gia chủ bỗng nhiên truyền tới, đau đến mức khiến ông ta không thể không hét lên một tiếng, cả người run rẩy không thôi.
Uỳnh!
Cùng lúc đó, một cổ lực lượng cường đại lại tiếp tục đánh tới, làm cả người ông ta ngay lập tức văng ra ngoài, rồi chật vật ngã xuống đất.
Vân Lạc Phong thu tay lại, cười tà khí mà nhìn những người còn lại: "Các ngươi thì sao? Có ý kiến gì về việc thuận theo ta không hả?"
"Không.....không có ý kiến!"
Âu gia chủ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trong mắt chứa đầy sự hoảng sợ.
Vừa rồi ông ta còn chưa kịp nhìn rõ Vân Lạc Phong làm thế nào mà động thủ, thì Ngô gia chủ đã bị đánh cho nằm bẹp dưới đất không dậy nổi rồi.
Cho nên Âu gia chủ không dám phản kháng nữa.
"Rất tốt!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Vì để khống chế được các ngươi, ở chỗ ta có mấy viên độc dược, các ngươi uống vào đi, uống xong ta sẽ thả các ngươi đi!"
"Vân Lạc Phong!"
Âu gia chủ gắt gao siết chặt nắm đấm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Chúng ta tại sao phải uống viên thuốc độc kia chứ? Ai biết ngươi đã dùng loại độc gì trong đó? Lỡ vừa uống vào, liền bị độc phát ૮ɦếƭ ngay tại chỗ thì phải làm sao?"
Vân Lạc Phong không nói gì, chỉ nhìn về phía Hỏa Hỏa mà cho Hỏa Hỏa một ánh mắt.
Hỏa Hỏa hiểu ý Vân Lạc Phong, tự mình tiến lên nhận lấy độc dược, rồi lại đích thân đút thuốc độc cho ba vị gia chủ.
Động tác của Hỏa Hỏa cực kỳ тһô Ьạᴏ. Trực tiếp nắm cằm đối phương, cạy miệng họ ra, nhét thuốc độc vào, rồi cầm lấy chén nước mà đổ vô miệng họ.
"Được rồi, bây giờ các ngươi có thể đi rồi!" Vân Lạc Phong phất tay áo ngồi xuống, tay chống cằm, cười tủm tỉm mà nhìn Nam Cung Vân Dật: "Nam Cung, ngươi ở lại, ta có lời muốn nói với ngươi!"
Vừa nghe được lời này, Nam Cung Vân Dật vốn đi rời khỏi liên ngừng bước lại ngay, quay đầu lại mà nhìn Vân Lạc Phong.
Người của tam đại gia tộc đều đã vội vã rời đi, cho nên, trong toàn bộ Y Tháp lúc này, ngoài trừ người của Vân Lạc Phong thì cũng chỉ còn dư lại có mỗi mình Nam Cung Vân Dật.
"Nam Cung, có phải ngươi cảm thấy ta hành sự quá mức tàn nhẫn phải không?" Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Vân Dật, hỏi.
Nam Cung Vân Dật cười cười: "Ta chỉ nhớ, các đây không lâu, ngươi từng nói với ta, ngươi làm hết tất cả mọi việc chỉ là để sống sót! Cho nên, ngươi không có sai! Vân Lạc Phong, bất kể như thế nào, ta cũng luôn đứng về phía của ngươi!"
Cho dù, cả thiên hạ này nó ghét bỏ ngươi, ta cũng sẽ luôn là hảo bằng hữu của ngươi.
"Vừa rồi, viên thuốc mà ta cho cha ngươi ăn là một viên thuốc bổ!" Vân Lạc Phong duỗi eo một cái, rồi đứng dậy khỏi ghế: "Bởi vì ông ta là cha của ngươi, nên ta không cho ông ta uống thuốc độc. Nhưng mà ta không tin tưởng ông ta, cho nên mới ngụy trang thuốc bổ thành thuốc độc. Nếu ngươi cảm thấy có thể tin tưởng được ông ta, thì có thể đem chuyện này nói cho ông ta biết!"
Cô không tin tưởng Nam Cung Khánh.
Nhưng mà cô tin tưởng Nam Cung Vân Dật.
Nếu Nam Cung Vân Dật cho rằng Nam Cung Khánh là người đáng tin, vậy cô cũng không ngại để cho ông ta biết được sự thật này.
Huống chi, nể mặt của Nam Cung Vân Dật, cô cũng không thể ra tay hại Nam Cung Khánh được.
Trừ phi là đối phương động thủ với cô trước.....
"Vân Lạc Phong, ngươi làm rất đúng, Nam Cung Khánh rất ích kỷ, không đáng được ngươi tín nhiệm!" Nam Cung Vân Dật cười khổ một tiếng: "Đừng thấy bình thường ông ta rất quan tâm đến ta mà lầm. Ông ta như vậy, chẳng qua là do ta là con trai duy nhất của Nam Cung gia mà thôi, nếu như ông ta có thể sinh ra một đứa con trai khác, ông ta sẽ lập tức vứt bỏ ta mà không hề do dự!"
Đó là một nam nhân ích kỷ!
Người ích kỷ như thế, làm sao đáng được tin tưởng?
"Tuy nhiên, ta vẫn phải cám ơn ngươi!"
Nam Cung Vân Dật nghiêm túc mà nhìn Vân Lạc Phong.
Hắn nói cám ơn Vân Lạc Phong, không phải là vì Vân Lạc Phong tha cho Nam Cung Khánh, mà là vì.... Vân Lạc Phong vì hắn cho nên mới làm như thế.
Phần tình nghĩa này, đáng để hắn trân trọng suốt đời!
"Nam Cung, sau khi ngươi về tới Nam Cung gia, thì nên cẩn thận một chút!" Vân Lạc Phong hơi nheo lại hai mắt: "Ta lo, những người kia sẽ xuống tay với ngươi!"
Nam Cung Vân Dật khẽ gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ chú ý an toàn của mình! Ngoài ra còn có một chuyện, trong tam đại gia tộc, người người đại nhất không phải là các gia chủ!"
Vân Lạc Phong không tỏ ra có ý kiến gì cả.
Những lời Nam Cung Vân Dật vừa nói, cô đã sớm biết từ trước rồi!
Nghe đồn, trong tam đại gia tộc, đều có cường giả Thánh Linh Giả trấn giữ, nhưng thực lực của các gia chủ lại chỉ ở cảnh giới Tôn Linh Giả mà thôi.
Cho nên, sau lưng của tam đại gia tộc, chắc chắn còn có người càng cường đại hơn.
"Ừm! Ta biết rồi!"
Vân Lạc Phong nheo lại hai mắt, từ đáy mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh: "Nếu như bọn họ dám đến gây phiền phức cho ta, ta sẽ cho họ..... Có đi mà không có về!"
Nam Cung Vân Dật bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nhìn Vân Lạc Phong thêm một lần nữa, rồi xoay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi Nam Cung Vân Dật đi rồi, hai người Diệp Linh và Khinh Yên mới tiến đến bên cạnh Vân Lạc Phong, cung kính mà gọi: "Chủ tử / tiểu thư!"
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn về phía hai người: "Có chuyện gì?"
Khinh Yên gật đầu nói: "Lâm cô nương đi ra ngoài!"
"Ngươi nói cái gì?" ánh mắt Vân Lạc Phong chợt tối lại: "Trước đó ta đã có căn dặn, mấy ngày này Y Tháp sẽ không được thái bình, bất luận là ai cũng không được phép ra ngoài, là ai để cho tiểu Bạch ra ngoài hả?"
Dù cô đã khống chế ba vị gia chủ, nhưng sau lưng tam đại gia tộc vẫn còn có người càng cường đại hơn, vì đảm bảo an toàn, cô đã cảnh cáo mọi người trong Y Tháp, không có mệnh lệnh của cô thì không được phép bước ra ngoài nửa bước.
Vậy mà tiểu Bạch lại đi ra ngoài một mình?
Khinh Yên lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Tiểu thư, thời điểm mà người hạ mệnh lệnh, Lâm cô nương không có ở Y Tháp. Hơn nữa, lúc đó người của tam đại gia tộc lại sắp tới, cho nên nô tỳ nhất thời quên chuyển cáo lại cho Lâm cô nương. Vì vậy mà Lâm cô nương không biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm... "
Thần sắc Vân Lạc Phong hoàn toàn tối đen lại, trong mắt như nổi lên từng cơn lốc.
Phịch!
Khinh Yên quỳ xuống trước mặt Vân Lạc Phong: "Tiểu thư, chuyện này là lỗi của nô tỳ, nô tỳ quên báo lại với Lâm cô nương, nô tỳ tình nguyện tiếp nhận mọi hình phạt!"
Vân Lạc Phong nhìn Khinh Yên, nói: "Chuyện này không liên quan đến em, em đứng lên đi! Chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn! Hiện tại, tất cả các người đều ở yên trong Y Tháp, một mình ta đi tìm tiểu Bạch!"
Dứt lời, thân ảnh Vân Lạc Phong liền biến thành một cơn gió nhẹ, nhanh chóng biến mất bên trong Y Tháp.
______
Trên đường phố.
Một tiểu cô nương tay trái thì cầm đùi gà, tay phải lại cầm một xâu hồ lô ngào đường, khóe miệng dính một chút vết bẩn của thức ăn, trên khuôn mặt nhỏ đang yêu giương lên nụ cười tươi sáng.
"Chủ nhân, chúng ta ra ngoài cũng đã rất lâu rồi, có phải là nên trở về rồi không?"
Bên cạnh tiểu cô nương, là một con linh thú vô cùng xinh đẹp hoa lệ với bề ngoài tựa như một con khổng tước đang theo sát bước chân của tiểu cô nương kia. Ánh mắt cao ngạo của nó khi nhìn về phía tiểu cô nương có một chút bất đắc dĩ.
"Thanh Loan!" đột nhiên, tiểu cô nương dừng bước, hai mày nhíu lại, đôi mắt to sáng ngời nhìn chăm chú vào một tiệm thuốc: "Ta có cảm giác, trong tiệm thuốc này có một thứ gì đó đang hấp dẫn ta!"
Thanh Loan hơi sửng sốt, chờ khi nó hồi thần lại, thì Lâm Nhược Bạch đã bước vào tiệm thuốc kia mất rồi.
Sau khi bước vào tiệm thuốc, hai mắt Lâm Nhược Bạch đảo một vòng, rồi lập tức dừng lại trên một gốc cây khô đang được đặt trong một góc.
Cái cây này rất nhỏ, chỉ cao đến eo Lâm Nhược Bạch mà thôi, tất cả lá của nó gần như đã rụng hết rồi, từ nó còn ẩn ẩn tản mát ra một cổ tử khí.
Đúng vậy, chính là tử khí!
Nhưng không biết tại sao, Lâm Nhược Bạch lại có một loại cảm giác, nếu như đem gốc cây khô này tặng cho Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ rất thích.
"Ông chủ, cái cây này bao nhiêu tiền?" Lâm Nhược Bạch chỉ vào cây khô, hỏi.
Ông chủ tiệm thuốc nhìn thấy cái bộ dáng nhất định phải có cho bằng được kia của Lâm Nhược Bạch, thì trong lòng có hơi kích động một chút, vốn dĩ ông ta còn đang suy nghĩ làm sao đem cái cây khô kia bán rẻ ra ngoài, lại không ngờ tới, nhanh như vậy mà đã có người coi tiền như rác rưởi dâng tới tận cửa.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!