Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 219: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Nghĩ vậy, ông chủ liền ho khan hai tiếng: "Cái cây này có chút lai lịch, nên giá có hơi cao, nếu cô nương muốn mua, vậy mời lấy ra một vạn lượng, ta lập tức bán nó cho cô nương!"
Đáy mắt Thanh Loan chợt lóe lên tia hàn quang, cái cây khô này bị ném ở một góc tùy tiện như vậy, thì đã biết là nó không hề được coi trọng rồi, vậy mà ông chủ này lại dám thét giá cao đến như vậy?
Nó còn định kì kèo trả giá, ai ngờ Lâm Nhược Bạch không nói tiếng nào đã trực tiếp móc ra một chồng ngân phiếu từ trong vạt áo trước иgự¢, ném đến trước mặt ông chủ.
"Cái cây này, ta mua!"
Nếu Thanh Loan có thể hóa thành hình người, chắc chắn Lâm Nhược Bạch sẽ được thưởng thức cái vẻ mặt còn đen hơn cả đít nồi của nó lúc này.



Từng gặp qua kẻ ngốc, nhưng lại chưa thấy ai ngốc đến cái trình độ này.
Chủ nhân nhà mình sao mà lại ngốc nghếch ngây thơ đến như vậy kia chứ? Ông chủ này rõ ràng là vừa đào hố chủ nhân, vậy mà chủ nhân còn ngây ngốc nhảy xuống.
Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dáng hứng thú bừng bừng của Lâm Nhược Bạch, Thanh Loan cũng không đành lòng mở miệng đả kích Lâm Nhược Bạch.
_____
Lâm Nhược Bạch ôm lấy gốc cây khô, hưng phấn rời khỏi tiệm thuốc, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, thì đã gặp phải người của tam đại gia tộc.


Lâm Nhược Bạch vừa liếc mắt thì đã nhìn thấy Nam Cung Lam đứng trong hàng ngũ của đám người tam đại gia tộc, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
"Kỳ quái, những người này hình như là từ hướng Tây thành đi tới đây, chẳng lẽ bọn họ đi tìm sư phụ gây phiền toái?"
Lâm Nhược Bạch càng nghĩ càng cảm thấy bất an, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, ai ngờ Nam Cung Lam đã nhìn thấy cô, liền quát lên một tiếng chói tai: "ĐỨNG LẠI!"
Nghe thấy lời này, Lâm Nhược Bạch chẳng những không có dừng lại, mà còn tăng nhanh bước chân, muốn nhanh chóng về đến Tây thành.
"Lam nhi, con quen người kia à?" Nam Cung Khánh liếc nhìn Lâm Nhược Bạch, trầm giọng hỏi.
"Cha, người có còn nhớ chuyện nữ nhi từng bị Vân Lạc Phong ςướק mất một con linh thú không? Con linh thú ấy chính là con linh thú đang ở bên cạnh nha đầu kia!" Nam Cung Lam hít sâu một hơi: "Nha đầu này chính là đồ đệ của Vân Lạc Phong!"
Nam Cung Khánh sửng sốt một chút, tầm mắt liền theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Nhược Bạch.
"Nam Cung tiểu thư, lời cô nói là thật sao?" Ngô gia chủ cười ha ha hai tiếng: "Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm không được, có được lại chẳng mất công! Thật không ngờ, chúng ta lại có thể gặp được đồ đệ của Vân Lạc Phong ở chỗ này! Theo ý của ta, chúng ta nên bắt con nha đầu này lại, ép Vân Lạc Phong giao ra thuốc giải!"
Âu gia chủ cười lạnh một tiếng: "Ta lại không cảm thấy Vân Lạc Phong sẽ vì một đứa đồ đệ mà giao ra thuốc giải. Nói đến cùng, nếu đem đồ đệ so sánh với quyền thế, thì vẫn là quyền thế quan trọng hơn."
"Cái này thì chưa chắc!" Nam Cung Lam cong cong khóe môi: "Vân Lạc Phong rất yêu thương đồ đệ này của ả, bằng không, đã không ςướק đi linh thú của ta rồi. Cho nên, ta cảm thấy ý kiến này của Ngô gia chủ rất hay. Cha, chẳng lẽ các người không muốn có thuốc giải à? Chỉ cần độc của mọi người được giải, thì không cần phải sợ Vân Lạc Phong nữa!"


Nam Cung Khánh trầm mặc, ông ta biết lời nói của con gái mình rất có lý, chỉ cần độc trong người họ được giải, thì không cần phải chịu sự khống chế của Vân Lạc Phong nữa.
"Đứng lại!"
Ngay lúc mà Nam Cung Khánh còn đang suy nghĩ, thì người của Ngô gia và Âu gia đã bắt đầu hành động. Bọn họ bao vây Lâm Nhược Bạch ở giữa, cười lạnh, nói.
"Cô nương, làm phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến!"
Lâm Nhược Bạch lui về sau hai bước: "Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào ngươi là đồ đệ của Vân Lạc Phong!"
Âu gia chủ nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm của ông ta được bao bọc bởi một tầng gió sắc bén, rất nhanh thì đã lao đến trước mặt Lâm Nhược Bạch.
"Chủ nhân, cẩn thận!"
Thanh Loan thấy thế, thân mình chợt lóe lên, chắn ngay trước mặt Lâm Nhược Bạch, nó há miệng hót vang lên một tiếng, dưới tiếng hót kia, động tác của Âu gia chủ hơi ngừng lại một chút.
Cũng ngay trong tích tắc này, Thanh Loan liền triển khai công kích.

"Thực lực của con linh thú này ở cảnh giới Tôn Linh Thú?" Nam Cung Khánh hơi nheo lại hai mắt, lẩm bẩm một mình.
Sau khi Nam Cung Lam được chứng kiến thực lực của Thanh Loan thì liền hối tiếc vạn phần, cô ta thật sự không thể nào ngờ được, con chim này là có thực lực ở cảnh giới Tôn Linh Thú.
Sớm biết như thế, trước đó dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không nhường nó cho Vân Lạc Phong.
Không sai, ở trong lòng của Nam Cung Lam, chẳng qua là nhờ có cô ta nhường cho, nên Vân Lạc Phong mới có cơ hội có được con linh thú này.
"Chúng ta cùng nhau lên, chế phục con linh thú này!"
Ngô gia chủ quay sang nhìn Nam Cung Khánh, nói.
Nam Cung Khánh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi cũng lao vào vòng chiến đấu.
Linh thù dù có cường đại hơn đi nữa, cũng không thể nào đồng thời ứng phó với nhiều đối thủ có thực lực ngang bằng mình cùng một lúc như vậy được. Cho nên, không được bao lâu thì Thanh Loan đã rơi vào thế hạ phong.
Lâm Nhược Bạch ôm thật chặt gốc cây khô trong lòng mình, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào người của tam đại gia tộc, cô cẩn thận từ từ lui về phía sau, chỉ tiếc, phía sau của cô là vách tường lạnh băng, muốn lui cũng lui không được.
"Thứ đồ ngươi đang ôm trong lòng kia rất quan trọng với ngươi à?" Nam Cung Lam liếc nhìn động tác cẩn thận của Lâm Nhược Bạch, liền cười lạnh hỏi.


Thân mình Lâm Nhược Bạch cứng đờ, càng thêm ôm chặt gốc cây khô.
Đây là lễ vật mà cô tặng cho sư phụ, quyết không thể đưa cho đám người này.
"Các ngươi lên cho ta, bắt con nha đầu thúi này lại, đập nát thứ đồ nó đang ôm trong người cho ta!" Nam Cung Lam vung tay lên, lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Trong nháy mắt, người của Nam Cung gia đều đồng loạt rút hết νũ кнí ra, cùng tấn công về phía Lâm Nhược Bạch.
Thanh Loan nhìn thấy Lâm Nhược Bạch rơi vào tình cảnh nguy hiểm, ngay lập tức phát ra một tiếng hót phẫn nộ, nó muốn mau chóng đánh lui mấy kẻ cứ dây dưa không dứt này mà đi cứu Lâm Nhược Bạch.
Chỉ tiếc, mấy người này trái phải trước sau đều bao vây nó thật chặt chẽ, làm nó không có cách nào đi đến bên cạnh Lâm Nhược Bạch.
"Chủ nhân, chạy mau, mau đi tìm Lạc Phong đại nhân, đi mau!" biểu tình của Thanh Loan tràn ngập đau thương, giọng nói của nó cũng chứa đầy tuyệt vọng.
Đúng ngay lúc này, đám thị vệ Nam Cung gia đã đến ngay trước mặt Lâm Nhược Bạch....
Lâm Nhược Bạch ôm chặt gốc cây khô, thân mình hết nghiêng trái rồi nghiêng phải, né tránh các đòn tấn công mãnh liệt kia, bởi vì cả hai tay của cô đang ôm chặt lấy cây khô, cho nên cô không có cách nào dùng hai tay mình để đánh trả, chỉ có thể bị động né tránh νũ кнí sắc bén của đám người kia.
Mọi người thừa dịp Lâm Nhược Bạch đang ra sức tránh đòn, liền đoạt lấy cây khô trong tay Lâm Nhược Bạch, ném thật mạnh xuống đất, một kiếm đâm thẳng về phía gốc cây khô.


"ĐỪNG!" tiếng hét của Lâm Nhược Bạch xé rách không gian, vang vọng khắp nơi trên đường phố, cô bỗng dưng như điên như cuồng mà lao về phía tên thị vệ kia: "Mau trả đồ lại cho ta, trả lại cho ta!"
Rầm!
Nam Cung Lam không biết từ khi nào mà đã xuất hiện ở bên cạnh của Lâm Nhược Bạch, một chân đá vào eo của cô, đem cả người cô đá văng ra ngoài thật mạnh.
Lâm Nhược Bạch há mồm phun ra một ngụm máu tươi, đôi con ngươi đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lam.
Nếu là trước kia, Nam Cung Lam không có cách nào động được tới cô.
Nhưng lúc này, Lâm Nhược Bạch đang bị sự phẫn nộ che hết lý trí, thế cho nên mới không nhận thấy được hành động của Nam Cung Lam.
"Nếu ngươi đã thích cái cây này như vậy, thế thì ta đây sẽ phá hủy nó!"
Nam Cung Lam cười lạnh một tiếng, trong tay cô ta đột ngột xuất hiện một hỏa cầu.
Phá hủy?
Nghe được hai chữ này, đôi đồng tử của Lâm Nhược Bạch bỗng nhiên co rút lại, cũng trong tích tắc này, hỏa cầu của Nam Cung Lam đã bắn về phía gốc cây khô.
"ĐỪNG MÀ!"
Lâm Nhược Bạch đột ngột đứng dậy khỏi mặt đất, lao nhanh như bay về phía gốc cây khô, mặc kệ hỏa cầu đang không ngừng đốt cháy gốc cây khô, Lâm Nhược Bạch vẫn đưa tay ra đem cả gốc cây khô ôm vào trong lòng иgự¢ của mình.
"Ngươi đáng ૮ɦếƭ!"
Không người nào được phép động vào lễ vật mà cô muốn tặng cho sư phụ!
Nam Cung Lam thoáng có chút kinh ngạc, nhìn Lâm Nhược Bạch bằng ánh mắt kђเếק sợ, cô ta dường như phát hiện ra cái gì đó không được bình thường, kinh hoảng mà trừng lớn hai mắt.
"Ngươi là..... Thiên Linh Giả cao giai?"
Thiên Linh Giả cao giai?
Người bên cạnh Vân Lạc Phong đều biến thái như vậy sao?
Vừa rồi nếu không phải tâm tình của con nha đầu này đều đặt hết lên gốc cây khô kia, thì mình cũng không thể nào đánh lén nó thành công được.
"Gốc cây khô này là lễ vật mà ta tặng cho sư phụ, các ngươi lại dám phá hủy nó, các ngươi đều đáng ૮ɦếƭ!"
Ầm!
Sát khí trên người Lâm Nhược Bạch khởi động, linh khí cường đại cuồn cuộn phát ra từ trên đỉnh đầu của cô, dần dần hình thành lốc xoáy.
"Trưởng lão!" Nam Cung Lam cảm nhận được khí thế cường đại trên người Lâm Nhược Bạch, tức khắc liền biến sắc: "Mau cứu ta!"
Lúc này, không chỉ riêng người Nam Cung gia có động thái, mà cả hai đại gia tộc còn lại cũng hướng về phía Lâm Nhược Bạch phát động tấn công.
Phụt!
Một quyền của người nào không biết, đột ngột đánh mạnh vào lưng Lâm Nhược Bạch, làm cả người Lâm Nhược Bạch chúi về phía trước, một ngụm máu tươi theo đó phun ra, nhuộm đỏ cả vạt áo trước иgự¢.
Mấy vị trưởng lão này ai ai cũng đã đạt tới cảnh giới Tôn Linh Giả, số lượng còn đông như vậy, dù Lâm Nhược Bạch có cường đại hơn, cũng không thể nào ứng phó hết từng này người.
Cho nên, cô chỉ lo tập trung bảo vệ gốc cây khô trong lòng mình.
Hiện tại, xung quanh đây đã có không ít người dừng lại vây xem, bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, biểu tình chỉ có một mảnh nghi hoặc.
Nam Cung Lam vì bảo vệ hình tượng của mình, cất cao giọng nói thanh thúy: "Các vị, nha đầu này là nha hoàn của Nam Cung gia chúng ta, lại dám to gan ăn cắp đồ của Nam Cung gia, cho nên chúng ta mới đến đây bắt nó về!"
Thì ra là thế!
Mọi người nghe Nam Cung Lam nói xong, biểu tình như là đã hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhược Bạch liền tràn đầy khinh bỉ.
"Tiểu cô nương này lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy, vậy mà lại có thể làm ra những hành vi trộm cắp cho được, đúng thật tri nhân tri diện bất tri tâm*."
(*Hai câu đầy đủ là: họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Nghĩa là: vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.
Ý là: nhìn việc hay người nào đó chỉ nhìn thấy được vẻ bên ngoài, chứ không biết được sự thật bên trong.)
"Ngay cả đồ của Nam Cung gia mà cũng dám trộm, nha đầu này có phải là chán sống rồi không? Loại tặc tử(*trộm) này đáng bị đem đi thiên đao vạn quả, ૮ɦếƭ không toàn thây!"
Từng câu từng chữ của những người này cứ như là lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào trong lòng của Lâm Nhược Bạch.
Cô muốn biện giải cho bản thân, nhưng tất cả sức lực đều đã dùng hết để bảo vệ cây khô, thế cho nên, Lâm Nhược Bạch chẳng còn chút sức nào để mở miệng.
Thanh Loan cuối cùng cũng ngã xuống trước mặt Lâm Nhược Bạch.
Cái đuôi hoa lệ bây giờ rách mướp, vết thương chồng chất, máu đỏ tươi trên người Thanh Loan đập vào mắt Lâm Nhược Bạch, dần dần làm cho đôi con ngươi của Lâm Nhược Bạch chuyển sang màu đỏ như máu.
"Ta thấy cái cây này của ta, cũng không cần giữ lại làm gì nữa!"
Nam Cung Lam đi đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, dùng hết sức mà giật lấy gốc cây khô từ trong tay Lâm Nhược Bạch, nhưng dù cô ta có dùng hết bao nhiêu sức lực, cũng không cách nào giật được bảo bối mà Lâm Nhược Bạch yêu thích.
"Người đâu! Mau chặt hai tay của con nha đầu này cho ta, để ta xem thử nó có buông tay không cho biết!" Nam Cung Lam tức giận nói.
"Dạ, đại tiểu thư!"
Nghe vậy, lập tức có hai thị vệ cầm kiếm đi tới, lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh nắng mặt trời phản xạ lại từng tia sáng lập lòe.
Thanh Loan cố hết sức mở to hai mắt, nhìn về phía khuôn mặt đang dại ra của Lâm Nhược Bạch, miệng chim khẽ hé*: "Chủ nhân, chạy mau, chạy mau!"
(*nguyên văn là môi khẽ nhúc nhích. Nhưng Thanh Loan chưa hóa người, làm gì có môi, nên Sa sửa lại như thế.)
Hai mắt Lâm Nhược Bạch si ngốc mà nhìn Thanh Loan, đáy mắt lóe lên từng tia hồng quang, tựa như màu của máu, lại có chút mê hoặc lòng người.
Cô tự lẩm bẩm một mình, biểu tình thì trước sau vẫn ngây dại như cũ.
"Người muốn ςướק đi lễ vật ta tặng cho sư phụ, đều đáng ૮ɦếƭ!"
"Người đả thương Thanh Loan, cũng đáng ૮ɦếƭ!"
"Cho nên, tất cả những người này, đều phải ૮ɦếƭ tại nơi này..."
Ầm!
Một cổ lực lượng cường đại tựa như sóng thần từ trên người Lâm Nhược Bạch được kích động phát ra, trong một cái chớp mắt này, cuồng phong nổi lên dữ dội, nhật nguyệt ảm đạm vô sắc.
Lâm Nhược Bạch đứng thẳng bên trong cuồng phong, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu lúc này chỉ còn lại biểu cảm vô tình, đôi con ngươi đỏ như máu chăm chú nhìn vào đám người trước mặt.
"Không xong!"
Nam Cung Khánh cảm nhận được khí thế phát ra từ trên người Lâm Nhược Bạch, sắc mặt liền đại biến, vội vàng quát to: "Nhanh tới ngăn cản nha đầu này lại, bằng không sẽ không kịp nữa!"
Tức khắc, tất cả mọi người đều nhắm vào Lâm Nhược Bạch, thân hình bọn họ tựa như những lưỡi đao sắc bén, ɢɨết người trong vô hình.
Đôi con ngươi đỏ như máu của Lâm Nhược Bạch là một mảnh bình tĩnh, tĩnh đến không hề gợn sóng, ánh mắt lạnh lùng cứ thế mà nhìn đám người đang lao về phía mình.
Gió lốc trên đỉnh đầu Lâm Nhược Bạch không có tiêu tán, ngược lại còn càng ngày càng tăng trưởng mãnh liệt.
Cuồng phong nổi lên quanh thân Lâm Nhược Bạch, mái tóc đen dài vũ động trong cuồng phong, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu còn chưa thoát hết nét trẻ con, nhưng lại không còn một chút linh khí cùng sinh động của quá khứ, chỉ còn lại sự lạnh nhạt làm tâm người khác phải chấn động mà run sợ.
Ngay khoảnh khắc mà đám người Nam Cung Khánh lao đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, khí thế trên người cô liền bất ngờ nổ mạnh một cái, dư ba bắn ra, thổi quét bốn phía xung quanh, nháy mắt đã đem tất cả những người lao tới bắn ngược lại ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.
Nam Cung Khánh cảm thấy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu cô nương một thân y phục màu xanh đậm, trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự kinh hoảng và sợ hãi.
Ma!
Xác thật, hiện tại, Lâm Nhược Bạch ở trong mắt bọn họ mà nói, giống như là một Huyết Ma khát máu, dường như đã mất đi hết tất cả lý trí, chỉ còn biết có chém ɢɨết mà thôi.
"Chạy!"
Mấy người Nam Cung Khánh quay sang nhìn nhau, sau đó liền quay người mà chạy trốn đi.
Kế sách hiện giờ của bọn họ, là chỉ có thể nhanh chóng trở về tìm viện binh.
"Chủ nhân.... "
Thanh Loan ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Bạch.
Không biết tại sao, nhưng, thời khắc này, Lâm Nhược Bạch cho nó một cảm giác rất xa lạ.
Cảm giác này, khiến nó run sợ mà không biết lý do.
"Các ngươi đều đáng ૮ɦếƭ!"
Lâm Nhược Bạch nâng tay lên, thoáng chốc, trong tay cô liến chém ra một đạo linh khí, đạo linh khí này đánh trúng lên người một trưởng lão của Nam Cung gia.
Trong thời khắc này, tất cả mọi người đều được chứng kiến một cảnh tượng mà suốt đời khó quên.
Trước иgự¢ trưởng lão bị Lâm Nhược Bạch đánh trúng xuất hiện một cái lỗ lớn, nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra, sau đó, cái lỗ kia càng lúc càng lớn, rồi dần dần khuếch tán ra toàn thân của trưởng lão kia, không mất bao nhiêu thời gian, cả người ông ta đã biến thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.
Ông ta ngay cả kêu cũng không kịp kêu lên một tiếng thì đã ૮ɦếƭ rồi.
Mà người trưởng lão này còn là một cường giả Tôn Linh Giả.
Đường đường một Tôn Linh Giả, ở dưới tay của Lâm Nhược Bạch lại không chống đỡ nổi một chiêu?
Nam Cung Lam nuốt xuống một ngụm nước miếng, theo bản năng lui về sau hai bước, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta chỉ còn lại sự hoảng sợ không thôi, cô ta xoay người, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, trốn, trốn khỏi ác ma khát máu này.
Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt của Lâm Nhược Bạch đã khóa chặt lại trên người Nam Cung Lam.
"Cha, cứu con!" Nam Cung Lam kinh hoảng kêu lên, gấp đến độ cả nước mắt cũng đã rơi xuống.
Cô ta vốn cho rằng đồ đệ của Vân Lạc Phong chỉ là một quả hồng mềm, lại không ngờ tới thực lực của nha đầu này đột nhiên tăng lên một cách cường đại như thế! Sớm biết như vậy, cô ta đã không đi khiêu khích nha đầu này.
Ầm!
Cả người Lâm Nhược Bạch đột nhiên biến mất giữa hư không, khi cô xuất hiện lại, thì đã ở ngay sau lưng Nam Cung Lam, Lâm Nhược Bạch đánh một quyền lên lưng Nam Cung Lam, đem cả người ả đánh bay xa tận mấy thước, khi ả té xuống đất thì miệng không ngừng nôn ra máu tươi.
Nam Cung Lam sợ hãi ngẩng đầu lên, liền thấy ngay Lâm Nhược Bạch đang sắp sửa lao đến trước mặt mình.
"Ngươi.... Ngươi đừng ɢɨết ta, ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng ɢɨết ta!"
Nam Cung Lam như lê hoa đới vũ* mà nhìn Lâm Nhược Bạch, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ của cô ta còn hàm chứa một tia khẩn cầu.
(*lê hoa đới vũ: hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, về sau được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Nghiễm nhiên, hiện giờ Lâm Nhược Bạch ở trong mắt Nam Cung Lam, chẳng khác gì so với ác ma.
"૮ɦếƭ!"
Lâm Nhược Bạch hơi hơi nâng cằm lên, từ trên cao mà nhìn xuống Nam Cung Lam đang nằm dưới đất, trường kiếm trong tay giơ lên cao, mắt thấy tích tắc thôi là sẽ hạ xuống, làm cho khuôn mặt của Nam Cung Lam trắng bệch cắt không còn một giọt máu.
Ầm!
Đúng ngay vào lúc này, từ một chỗ không xa, mấy đạo khí thế cường đại đột ngột truyền đến, làm bầu trời vốn đã ảm đạm vô sắc, bây giờ càng thêm u ám.
Sấm sét ầm ầm.
Nhóm quần chúng chung quanh vừa rồi mới bị Lâm Nhược Bạch dọa cho hoảng sợ, đã sớm vội vàng tìm một chỗ núp vào, đứng từ xa mà quan sát trận chiến.
Bỗng nhiên, một âm thanh già nua từ trong hư không vang lên, đe dọa tứ phương.
"Là ai dám ɢɨết người ở trong Vô Tận Thành của ta?"
Giọng nói của lão giả này nghe có vẻ hư vô mờ ảo, nhưng lại khiến lòng người chấn động không nhỏ.
Phảng phất có một kích đánh thẳng vào lòng người, làm cho linh hồn cũng không nhịn được mà run rẩy.
Tiếp đó, trong hư không liền xuất hiện vài thân ảnh, những người kia ai nấy cũng đều khoác lên mình trường bào màu xám, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vô cùng mờ ảo.
"Tổ trưởng lão!"
Trông thấy mấy lão giả vừa đến, người của tam đại gia tộc đều vui sướng không thôi, bọn họ không ngờ các tổ trưởng lão nhanh như vậy mà đã tìm được đến đây rồi.
"Tổ trưởng lão?"
Giữa quần chúng vây xem, có người không rõ nội tình, nên tò mò hỏi: "Các vị tổ trưởng lão này có địa vị gì thế?"
"Về chuyện này, đại khái chắc là ngươi không biết!" một người trong đó kích động cười đầy thần bí: "Trong tam đại gia tộc, những năm gần đây xảy ra tranh chấp gay gắt cũng không ít, nhưng vẫn không có một thế lực nào có thể gây tổn hại đến họ, biết tại sao không?"
"Tại sao?" người bên cạnh càng thêm tò mò.
Người nọ tiếp tục mỉm cười: "Bởi vì phía trên tam đại gia tộc còn có một Trưởng Lão Đường, những trưởng lão sống trong Trưởng Lão Đường đó đều là người của tam đại gia tộc, nói cách khác, trong tam đại gia tộc, chỉ cần có người nào đột phá được đến Thánh Linh Giả, thì liền có tư cách tiến vào Trưởng Lão Đường."
Thánh Linh Giả?
Mọi người đại kinh thất sắc, nhìn về phía mười mấy vị lão giả đang đứng trong hư không, rồi đều nhịn không được mà hít sâu một ngụm khí lạnh.
Khó trách địa vị của tam đại gia tộc trong bao nhiêu năm qua không có một người nào có thể lay động. Thì ra, phía trên bọn họ còn có đến mười mấy Thánh Linh Giả. Cũng chính nhờ sự tồn tại của các vị Thánh Linh Giả này, mới giúp cho tam đại gia tộc không hề bị tổn hại gì.
Trên mặt Lâm Nhược Bạch không hề có cảm xúc gì cả, trường kiếm trong tay vẫn tiếp tục chém xuống, giống như là không hề nghe thấy lời nói của mấy vị lão giả kia.
"Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi có nghe thấy không?"
Pháo hôi lão giả giận tím mặt, thân mình nhanh chóng lao đến ngay trước mặt Lâm Nhược Bạch, hướng về phía Lâm Nhược Bạch mà phất tay một cái.
Ầm!
Khí thế cường đại từ hai người khuếch tán ra bên cạnh, làm cho tất cả quầy hàng đều bị cuốn lên không trung, rồi lại rớt ầm ầm xuống đất.
Lâm Nhược Bạch lui về sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ vẫn không chút cảm xúc nào mà nhìn về phía pháo hôi lão giả, hồng quang trong đôi con ngươi lập lòe.
"Tất cả các ngươi đều đáng ૮ɦếƭ!"
Khí thế của Lâm Nhược Bạch, không hề vì sự việc vừa rồi mà suy giảm, thực lực của cô vẫn cứ tiếp tục tăng trưởng lên, nếu tình thế cứ tiếp tục thế này, thì cho dù là tất cả các trưởng lão của tam đại gia tộc cùng nhau liên thủ, cũng chưa chắc có thể đánh bại được Lâm Nhược Bạch.
Lão giả áo xám cắn răng một cái, hướng về phía đồng liêu của mình, nói: "Nhân lúc con tiểu nha đầu này còn chưa hoàn toàn ma hóa, chúng ta mau chóng ɢɨết ૮ɦếƭ nó, vì dân trừ hại."
Chỉ cần là người đạt đến địa vị như pháo hôi lão giả này, thì đều tương đối chú trọng mặt mũi cả.
Ông ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân ông ta sợ Lâm Nhược Bạch trưởng thành, cho nên mới muốn ra tay ɢɨết cô trước.
Cho nên ông ta mới tuyên bố với mọi người là mình đang vì dân trừ hại.
Tức thì, tất cả lão giả còn lại đều bay đến gần Lâm Nhược Bạch, đem cô bao vây vào giữa.
Thanh Loan chống đỡ thân thể đang bị trọng thương của mình, bò dậy, phẫn nộ quát lên: "Một đám lão súc sinh các ngươi đều không biết xấu hổ, nhiều người như vậy mà đi ức ђเếק một tiểu cô nương, rốt cuộc các ngươi còn biết cái gì gọi là liêm sỉ nữa hay không?"
Pháo hôi lão giả hừ lạnh một tiếng, cất giọng trào phúng: "Ta đã nói rồi, chúng ta là đang vì dân trừ hại, tiểu nha đầu này là một tai họa, không ɢɨết nó, khắp đại lục này đều sẽ gặp tai ương, cho nên, vì an nguy của lê dân bá tánh toàn đại lục, nó cần phải ૮ɦếƭ!"
Thanh Loan tức đến cả người đều run rẩy, nó chưa từng gặp qua kẻ nào mặt dày vô sỉ đến như vậy.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!