Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 220: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Ta cho là tổ trưởng lão của tam đại gia tộc nói không sai, nữ nhân này rõ ràng đã bị ma hóa, các ngươi nhìn hai mắt của cô ta mà xem, chỉ có ác ma mới có đôi mắt như thế! Nếu như cô ta không ૮ɦếƭ, vậy khẳng định sẽ có rất nhiều người gặp tai họa!"
"Đúng vậy! Nữ nhân này nên ૮ɦếƭ, vì an nguy của lê dân bá tánh, nên ɢɨết cô ta!"
Đám quần chúng bên dưới ồn ào kêu lên.
Trong mắt bọn họ, Lâm Nhược Bạch chính là một ác ma, còn tổ trưởng lão của tam đại gia tộc thì lại là thân linh, trảm yêu trừ ma!
Đứng giữa vòng vây của chúng tổ trưởng lão, thần sắc của Lâm Nhược Bạch vẫn vô cảm như cũ, một đôi con ngươi đỏ tươi như máu, tựa hồ còn có từng tia huyết quang lóe lên nơi đáy mắt của cô, vô cùng đáng sợ.



Chiến đấu, chạm nhẹ là bùng nổ!
Các tổ trưởng lão tốt xấu gì cũng là Thánh Linh Giả, trên phiếm đại lục này là sự tồn tại chí cao vô thượng, tuy nhiên, ngay cả như vậy, dù đồng thời đối mặt với rất nhiều Thánh Linh Giả, nhưng Lâm Nhược Bạch vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.
"Mẫu thân....."
Đúng vào lúc này, giữa đám đông, một giọng nói mềm mại non nớt đột nhiên vang lên: "Con có biết tiểu tỷ tỷ này, tỷ ấy hình như là người của Y Tháp!"
Nếu Khinh Yên có ở đây, thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay đây chính là đứa bé gái suýt chút nữa đã bị xe ngựa của Âu gia ᴆụng trúng, may mắn được cô cứu mạng.


Mà sau khi được cứu, bé cũng đã thề phải gia nhập Y Tháp.
"Duyên nhi, đừng lên tiếng!"
Vị phụ nhân bên cạnh sợ đến mức vội vàng bịt kín miệng của Duyên nhi lại, rồi mới thật cẩn thận liếc nhìn trận chiến ở phía bên kia.
Tuy nhiên, tay của phụ nhân cũng không hoàn toàn che kín hết được miệng của Duyên nhi, loáng thoáng vẫn có thể nghe thấy được âm thanh của bé phát ra.
"Mẫu thân, tại sao bọn họ đều cảm thấy là vị tiểu tỷ tỷ kia làm sai vậy? Con cảm thấy người của tam đại gia tộc mới không phải là người tốt, lúc trước thì muốn đâm ૮ɦếƭ con, là do tỷ tỷ của Y Tháp cứu con, cho nên, những người này mới là người xấu, tiểu tỷ tỷ của Y Tháp chắc chắn là người tốt, sau này, con nhất định phải gia nhập Y Tháp."
Đối với tiểu cô nương tuổi vẫn còn nhỏ thế này, thì trong tâm hồn nho nhỏ của bé, Khinh Yên cứu bé, nên khẳng định là người tốt, cho nên, những người trong Y Tháp đều là người tốt.
Ngược lại, người Âu gia muốn ᴆụng ૮ɦếƭ bé, chính là người xấu.
"Duyên nhi!"
Phụ nhân bị bé dọa cho hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, vội vàng quát lên bảo bé dừng lại, nói: "Con đừng có nói lung tung, kẻo lại chuốc họa vào mình!"
Duyên nhi chớp chớp hai mắt đầy vẻ ngây thơ, tuổi của bé vẫn còn nhỏ, làm sao biết được làm vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì.


Pháo hôi lão giả lạnh lùng liếc nhìn Duyên nhi, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, ngay thời điểm mà mọi người không có chú ý tới, ông ta liền bắn một cổ lực lượng cường đại từ trong ống tay áo ra ngoài, trực tiếp nhắm thẳng về phía Duyên nhi.
Tiểu cô nương Duyên nhi đâu có biết được hành động này của pháo hôi lão giả.
Phải nói là, không có một người nào nhìn thấy được một màn này.
Vì thế, khi mà mọi người nhìn thấy Lâm Nhược Bạch lao nhanh về phía của Duyên nhi, tất cả đều bị dọa cho hoảng sợ.
"Mau, mau tránh ra, ma nữ này nổi điên rồi!"
Mọi người vội vàng hét ra tiếng hét chói tai.
Phụ nhân cũng bị dọa cho ngây người, đợi khi cô ta hồi phục lại tinh thần, thì Lâm Nhược Bạch đã đến ngay trước mặt của Duyên nhi...
Phụt!
Lâm Nhược Bạch nhanh tay ôm lấy Duyên nhi vào lòng mình mà bảo hộ cho bé, đạo công kích của pháo hôi lão giả liền đánh ngay vào lưng của cô.
Trước đó, Lâm Nhược Bạch vì để đuổi kịp đạo công kích này mà đã dùng hết tất cả sức lực của mình, cho nên, cô không có cơ hội thi triển phòng ngự để bảo vệ bản thân.

Một linh sư đối mặt với một đòn công kích của một cường giả khác mà không thi triển phòng ngự, thì chẳng khác gì với người bình thường cả.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính của việc các thích khách có thể dễ dàng lấy mạng của những cường giả thực lực mạnh hơn mình.
Duyên nhi ngơ ngác chớp chớp mắt, ánh mắt ngây ngốc đáng yêu mà nhìn Lâm Nhược Bạch, bé vươn bàn tay nhỏ bé của mình, giúp Lâm Nhược Bạch lau đi vết máu nơi khóe miệng, trong mắt là một mảnh mờ mịt khó hiểu.
"Tiểu tỷ tỷ, sao tỷ lại chảy máu?"
Lâm Nhược Bạch cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng mình, đôi con ngươi vẫn là một mảnh đỏ tươi như máu, nhưng trên mặt của cô lúc này đã không còn là thần sắc vô cảm như vừa rồi nữa, mà dưới ánh sáng mặt trời bao phủ này, khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lâm Nhược Bạch như phát ra một tầng ánh sáng ấm áp.
"Vừa rồi muội nói, muội muốn gia nhập Y Tháp?"
Duyên nhi nghiêm túc gật mạnh đầu: "Y Tháp đều là người tốt, tam đại gia tộc đều là người xấu, muội muốn gia nhập Y Tháp, đánh người xấu!"
Lúc này đây, phụ nhân lại không hề ngăn cản Duyên nhi.
Cho dù phụ nhân có ngốc hơn đi nữa, cũng xem hiểu được tình cảnh trước mắt là gì.
Con gái nhà mình chẳng qua chỉ nói tam đại gia tộc có vài câu, thì những người ra vẻ đạo mạo kia liền hạ sát chiêu với nó, nếu không nhờ có vị tiểu cô nương của Y Tháp này liều ૮ɦếƭ cứu giúp, thì có lẽ con gái và mình đã phải âm dương cách biệt rồi.


Lâm Nhược Bạch cười, nụ cười của cô lộ ra từng tia sáng sáng ngời, lóa mắt, nhưng lại khiến người ta không cách nào dời mắt đi được.
"Nhớ kỹ lời nói hôm nay của muội, Y Tháp tùy thời hoan nghênh muội gia nhập!"
"Cô nương..... " phụ nhân bước tới trước, đỡ lấy thân mình của Lâm Nhược Bạch: "Đa tạ cô đã cứu mạng con gái của ta!"
Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: "Cô bé là một hạt giống tốt, từ từ bồi dưỡng, sau này có thể sẽ trở thành một thuộc hạ đắc lực bên cạnh sư phụ ta! Ta sẽ không để Y Tháp mất đi một hạt giống tốt như vậy, nếu như lần này ta không ૮ɦếƭ, ta nhất định sẽ nói vài câu đề cử trước mặt sư phụ, để cho cô bé tiến vào Y Tháp học tập!"
Khụ khụ!
Lâm Nhược Bạch ho hai tiếng, nôn ra hai ngụm máu, thân mình cô có chút nhũn ra, từ từ ngã xuống mặt đất.
"Tiểu tỷ tỷ... "
Duyên nhi òa một tiếng khóc rống lên, bé muốn đỡ lấy người của Lâm Nhược Bạch, đáng tiếc sức lực lại không đủ, chỉ có thể để cả người Lâm Nhược Bạch ngã xuống đất.
"Đem con nha đầu này về cho ta!" pháo hôi lão giả hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
Thân mình phụ nhân run lên, cô ta đang định nói gì đó, thì Duyên nhi đã đứng dậy khỏi mặt đất, thân hình nho nhỏ đứng che chắn ở trước mặt Lâm Nhược Bạch.


"Mấy người xấu xa các ngươi, không được ức ђเếק tiểu tỷ tỷ!"
Ánh mắt của pháo hôi lão giả trầm xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ngươi không thấy rằng nha đầu này đã ma hóa hay sao? Nó là một tai họa, chúng ta là đang vì dân trừ hại!"
Vốn dĩ nhóm quần chúng đều hùa theo mấy tổ trưởng lão, nhưng lúc này bọn họ lại không hề thốt ra một chữ nào đả kích Lâm Nhược Bạch nữa, tất cả đều nhất trí giữ im lặng.
Âu gia chủ lại không có sự kiên nhẫn tốt như vậy, ông ta đi lên phía trước, nhấc cả người Duyên nhi lên mà hung hăng ném ra xa, sau đó lại vác cả người Lâm Nhược Bạch lên vai, nói: "Chúng ta đi!"
"Oa....!"
Duyên nhi vừa mới được phụ nhân bế lên khỏi mặt đất, liền trông thấy thân ảnh của Lâm Nhược Bạch bị khiên đi, ngay lập tức liền khóc òa lên, bé không ngừng giẫy giụa muốn đứng xuống đất, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lâm Nhược Bạch bị mang đi....
"Tiểu cô nương!" Nam Cung Lam đứng dậy, khuôn mặt thanh lệ khẽ gợi lên một nụ cười: "Muội đừng để bị người nào đó gạt, nữ nhân kia không phải là người tốt lành gì đâu!"
Phi!
Phụ nhân gắt gao ôm chặt lấy con gái mình, hướng về mặt của Nam Cung Lam mà nhổ một ngụm nước miếng.
"Cô nương ấy không phải người tốt gì? Vậy các ngươi là người tốt à? Con gái ta chẳng qua chỉ nói người của tam đại gia tộc các ngươi có vài câu, các ngươi liền muốn ɢɨết người rồi! Cô nương ấy vốn dĩ là không có thua, nếu không phải vì cứu con gái của ta, cô ấy làm sao lại bị các ngươi đánh trúng? Nói đến cùng, rốt cuộc thì ai mới không phải là người tốt lành gì hả?"
Sắc mặt Nam Cung Lam trầm xuống, lạnh lùng nhìn vị phụ nhân kia.
Cô ta vừa định mở miệng, thì những giọng nói đầy trào phúng từ bên cạnh không ngừng vang lên như thủy triều.
"Ta vốn cho rằng vị cô nương kia thật sự đã ma hóa, khiến cho cô ấy điên cuồng mà ɢɨết người, nhưng không ngờ cuối cùng tất cả chúng ta đều hiểu lầm cô ấy!"
"Đúng vậy, nếu không phải người của tam đại gia tộc trêu chọc cô nương kia, cô ấy cũng sẽ không phẫn nộ mà ɢɨết người, mà đến cuối cùng, cô ấy lại vì một người không hề liên quan mà để bản thân bị trọng thương như vậy."
"Kỳ thực, cũng không phải là không có chút liên quan nào, nếu không phải đứa bé gái này công bố muốn gia nhập Y Tháp, cô ấy cũng sẽ không ra tay cứu người."
"Mặc kệ nguyên nhân là gì, thì việc cô nương ấy cứu người cũng là sự thật. Ngược lại, những kẻ ngụy quân tử luôn mồm luôn miệng nói là phải vì dân trừ hại kia, lại chỉ vì bị một đứa bé gái nói có mấy câu mà đã động thủ muốn ɢɨết người rồi."
Nghe thấy những lời nói của đám đông chung quanh, sắc mặt Nam Cung Lam phải nói là hết sức khó coi, cô ta cũng không dám ở lại đây tiếp tục nhiều lời nữa, bèn mang theo khuôn mặt xám xịt của mình mà rời đi.
Lúc tới có bao nhiêu phong quang, thì lúc về lại có bấy nhiêu thảm hại.
Tam đại gia tộc đắc thắng bắt được Lâm Nhược Bạch, nhưng lại làm cho tất cả danh tiếng vất vả gây dựng bao lâu nay xuống dốc không phanh.
Từ nay về sau, không còn một người nào chịu tín nhiệm tam đại gia tộc nữa.
______
Trên đường phố, Vân Lạc Phong rất nhanh đã nhìn thấy được đám đông đang tụ tập ở phía trước, cô khẽ nhíu mày, nhanh chân bước tới đó.
Khi Vân Lạc Phong bước đến nơi, vừa liếc mắt một cái liền thấy ngay được Thanh Loan đang ngã trên mặt đất, dung nhan tuyệt mỹ tức khắc liền trầm xuống.
Chẳng lẽ, cô vẫn đến chậm một bước?
"Lạc Phong đại nhân...." Thanh Loan cố gắn hết sức nâng mí mắt mình lên, khi nó vừa trông thấy Vân Lạc Phong đi về phía của mình, trong lòng liền thấy mừng rỡ, vội vàng nói: "Chủ nhân người.... Bị tam đại gia tộc bắt đi mất rồi!"
Vân Lạc Phong chậm rãi tiến đến, lấy ra một góc linh thảo, đút cho Thanh Loan ăn vào.
Chờ sau khi thương thế của Thanh Loan đã khôi phục, Vân Lạc Phong từ từ đứng dậy, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên tia sáng tà khí mà vô cùng nghiêm nghị.
"Hỏa Hỏa, muội đưa Thanh Loan trở về trước đi!"
Tiếng nói còn chưa dứt, thì một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa thoáng hiện ra giữa hư không, xuất hiện ngay bên cạnh Vân Lạc Phong.
Đây là một tiểu cô nương lớn lên khả ái tựa như 乃úp bê, hồng y như lửa, cái màu đỏ của y phục phải nói là xinh đẹp đến mức quyến rũ, hai chữ khuynh thành cũng không hề nói quá, mặc dù tuổi của cô bé vẫn còn nhỏ, khuôn mặt còn chưa thoát khỏi nét trẻ con, nhưng vẫn đủ để mọi người nhìn ra được, ngày sau khi cô bé trưởng thành rồi, sẽ xinh đẹp tuyệt sắc động lòng người như thế nào!
Lúc này đây, Hỏa Hỏa đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, mím mím môi hỏi: "Chủ nhân, tỷ muốn đi tìm tam đại gia tộc tính sổ, tại sao lại không chịu mang theo muội?"
"Lần này không cần đến muội, một mình ta là đủ rồi!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng tầm mắt lên.
Không san bằng tam đại gia tộc thành bình địa, làm sao hạ được lửa giận trong lòng Vân Lạc Phong cô?
Kẻ dám đả thương tiểu Bạch, đều đáng ૮ɦếƭ!
"Tỷ tỷ!" một đôi mắt to tròn rưng rưng đầy nước mắt của Duyên nhi nhìn chằm chằm về phía Vân Lạc Phong: "Tỷ muốn đi cứu tiểu tỷ tỷ vừa rồi có phải không?"
Vân Lạc Phong ngừng bước, quay đầu lại mà nhìn Duyên nhi, chân mày nhíu chặt.
"Cô nương!" phụ nhân biết trong lòng Vân Lạc Phong có nghi hoặc, liền vội vàng giải thích: "Vị tiểu cô nương kia là vì cứu con gái của ta, cho nên mới bị người khác đả thương, các người đều là ân nhân của ta, ta xin ở chỗ này cầu nguyện cho các người được bình an!"
Duyên nhi chớp hai mắt to tròn, có chút sợ hãi mà nhìn Vân Lạc Phong.
Khí thế trên người của vị tỷ tỷ này thật quá dọa người, thật giống như là.... Thần!
Không sai, hơi thở của tỷ tỷ giống như thần linh, cao cao tại thượng, khiến người khác không dám khinh nhờn! Càng làm cho người ta có một cảm giác rất an tâm.
"Tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ nói muội có thể gia nhập Y Tháp, có thật vậy không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng nhướng mày, một lần nữa quan sát kỹ càng Duyên nhi, sau khi cô phát hiện ra thiên phú của Duyên nhi, đôi mắt đen láy chợt xẹt qua một tia kinh ngạc khác thường.
Tiểu nha đầu này.... Không đơn giản!
Sau này nếu được bồi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ thành cường giả một phương.
"Lời tiểu tỷ tỷ nói là thật, hiện giờ muội có thể gia nhập vào Y Tháp!"
Phụ nhân nghe vậy liền ngẩn ngơ, hỏi: "Cô nương tại sao lại có thể chắc chắn như vậy?"
Khi mà phụ nhân hỏi câu này, thì Vân Lạc Phong đã đi xa, cô nhắm thẳng phương hướng của tam đại gia tộc mà lao nhanh như điên về phía đó.
Tuy nhiên, trong không trung, vẫn vọng lại giọng nói của Vân Lạc Phong.
"Bởi vì ta là tháp chủ Y Tháp, ta có thể quyết định được chuyện này!"
Tháp chủ Y Tháp?
Tất cả mọi người đồng loạt chấn động, kinh ngạc, rồi lại ngơ ngác nhìn theo phương hướng mà Vân Lạc Phong vừa biến mất.
Thì ra, vị cô nương này chính là tháp chủ Y Tháp trong truyền thuyết.
Thật là một người mỹ mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại.
Duyên nhi chớp chớp mắt: "Mẫu thân, vị tỷ tỷ này thật là soái, sau này lớn lên, Duyên nhi muốn được gả cho tỷ tỷ!"
Thái dương của vị phụ nhân tức khắc liền co rút, cả khuôn mặt đầy hắc tuyến mà nhìn con gái bảo bối nhà mình.
Đoán chừng Vân Lạc Phong có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, hành vi trong lúc vô tình của bản thân, lại làm cho một tiểu nha đầu hết sức ngây thơ nói là lời nói kinh người như thế...
_____
Nam Cung gia.
Nam Cung Khánh mặt đầy ưu sầu ngồi trên ghế gia chủ, cả người đều có vẻ rất uể oải.
"Ta đã hoàn toàn trở mặt cùng với Y Tháp, về phía Dật nhi, sợ là khó mà giải thích!"
"Gia chủ..." đại trưởng lão nhìn Nam Cung Khánh: "Mọi việc lấy đại cuộc làm trọng, thiếu gia dù có bao nhiêu hảo cảm đối với nữ nhân kia của Y Tháp, thì cũng phải biết phân biệt thị phi! Ả chỉ là một thế lực từ bên ngoài đến, dựa vào cái gì mà muốn Nam Cung gia quy phục? Nằm mơ!"
Nam Cung Khánh bất đắc dĩ thở dài.
Tên đã rời cung không thể quay về, ông ta chỉ còn cách tiếp tục đi về phía trước.
"Gia chủ!"
Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều nhu mì từ bên ngoài đại sảnh đột ngột truyền vào.
Nam Cung Khánh nhíu mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy ngay hai mẹ con Mộ Thiên Thiên đang từ bên ngoài bước vào.
"Sao các ngươi lại tới đây?" sắc mặt Nam Cung Khánh không mấy gì đẹp, lạnh lùng quét mắt về phía Nam Cung Lam.
Nếu không phải tại Nam Cung Lam, thì Nam Cung gia của ông đâu đến nỗi thiếu chút nữa là toàn quân bị diệt như hôm nay.
Nam Cung Lam cúi đầu, không dám ho he một tiếng nào, hai tay đặt hai bên hông gắt gao nắm chặt lại.
"Gia chủ, người đừng trách Lam nhi, dù sao Lam nhi cũng là cốt nhục duy nhất trên đời này của người." Mộ Thiên Thiên cười đầy yêu kiều, chậm rãi đi đến bên cạnh Nam Cung Khánh.
Nam Cung Khánh tức khắc liền nhíu mày: "Lời này của phu nhân là có ý gì? Ta vẫn còn có Dật nhi, Dật nhi là con trai ta, chiếu lý nên kế thừa Nam Cung gia!"
Nghe thấy lời này, cả người Nam Cung Lam liền chấn động, nội tâm bất giác trầm xuống.
Bất luận mình có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, thì trong mắt của phụ thân vĩnh viễn cũng chỉ có đứa con hoang kia.
"Nam Cung Vân Dật?" Mộ Thiên Thiên cười lạnh một tiếng: "Người mẹ tốt của tên tiểu tử kia lẳng lơ phóng đãng, câu tam đáp tứ, ai có thể đảm bảo Nam Cung Vân Dật thật sự là con ruột của gia chủ chứ?"
"Chúng ta đã lấy máu nghiệm thân rồi!" Nam Cung Khánh hừ một tiếng, hơi tức giận mà nói.
Hai mắt Mộ Thiên Thiên khẽ đảo, vừa mỉm cười vừa nói: "Gia chủ, loại chuyện như lấy máu nghiệm thân làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng được? Mẫu thân của Nam Cung Vân Dật gian ᗪâᗰ cùng đệ đệ ruột của gia chủ, có một tầng huyết mạch thế kia, thì chuyện lấy máu nghiệm thân làm sao mà không thành công cho được?"
"Câm miệng!" thái dương Nam Cung Khánh nổi gân xanh, ông ta phẫn nộ mà hét lớn một tiếng.
Đệ đệ ruột gian ᗪâᗰ cùng tẩu tẩu, đây là sỉ nhục của Nam Cung gia mà ông ta không hề muốn nhắc tới!
"Gia chủ, người thử nhìn mà xem, tên tiểu tử Nam Cung Vân Dật kia và người có chỗ nào giống nhau không?"
Lời nói của Mộ Thiên Thiên giống như là có ma lực, làm cho Nam Cung Khánh rơi vào trầm mặc.
Vốn dĩ ông ta cũng không có cảm giác gì cả, thế nhưng vừa nghe Mộ Thiên Thiên nói vậy, thì liền cảm thấy Nam Cung Vân Dật vô cùng khả nghi.
Tiện nhân kia và đệ đệ mình thông đồng gian díu với nhau, nói không chừng... Nam Cung Vân Dật thật sự là nghiệt chủng của bọn chúng!
Chẳng trách....
Chẳng trách Nam Cung Vân Dật luôn không nghe lời của mình, hóa ra là nó vẫn luôn lừa gạt mình.
Rầm!
Nam Cung Khánh đập mạnh một cái lên mặt bàn: "Nếu nó thật sự không phải là con trai của ta, ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!"
Ông ta quyết không cho phép bất cứ kẻ nào lừa gạt mình!
Huống chi, bao nhiều ngày qua, ông ta đã dành cho Nam Cung Vân Dật quá nhiều sự sủng ái, thì làm sao có thể chịu đựng được mất mát này?
"Mộ Thiên Thiên, ngươi còn có cái gì có thể chứng minh rằng Nam Cung Vân Dật không phải là con trai ruột của ta không?"
"Gia chủ, tђเếק có mang theo một người đến gặp gia chủ!"
Mộ Thiên Thiên cười thần bí, rồi bà ta vỗ vỗ tay, tức thì, liền có hai tên thị vệ kéo theo một người đi vào.
Nam nhân này có thân mình gầy ốm, diện mạo anh tuấn, phần tóc trên thái dương có vài sợi bạc, thoạt nhìn thập phần tang thương.
Nhìn thấy nam nhân này, lửa giận vừa áp chế xuống của Nam Cung Khánh lại một lần nữa bừng lên.
"Nam Cung Thần! Ngươi vẫn còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt ta sao?"
Nam Cung Thần gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, nghiêng tầm mắt liếc nhìn về phía Mộ Thiên Thiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Mộ Thiên Thiên bắn về phía mình, ông ta cười đầy bất đắc dĩ, rồi quay đầu, hướng mắt về phía Nam Cung Khánh.
"Ta tới nhận lại con trai của mình!"
"Cái gì?" Nam Cung Khánh siết chặt hai nắm đấm, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra tiếng ken két: "Ngươi nói cái gì hả?"
Nam Cung Thần rũ mi mắt xuống, che giấu đi sự áy náy trong đó.
"Nam Cung Vân Dật... Là con trai do ta và Phù nhi sinh ra!"
Rầm!
Nam Cung Khánh nện một quyền lên mặt bàn, ngay tức khắc, cái bàn liền gãy làm hai, khuôn mặt ông ta lúc này dữ tợn đến đáng sợ: "Ngươi đem những lời ngươi vừa nói lập lại một lần nữa! Ai là con của ngươi hả?"
Nam Cung Thần ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi ngập tràn lửa giận của Nam Cung Khánh, gằn từng chữ một mà nói: "Nam Cung Vân Dật, là con trai của ta!"
Lời này vừa rơi xuống, bước chân Nam Cung Khánh liền lảo đảo, kèm theo đó, là lửa giận càng mãnh liệt hơn.
Mà lúc này đây, ông ta lại không hề nhìn thấy ý cười trên khóe môi của hai mẹ con Mộ Thiên Thiên, cùng với sự đắc ý chợt lóe lên từ đáy mắt của hai người bọn họ.
Nam Cung Vân Dật, nếu ngươi không phải là con trai của gia chủ, ta xem ngươi lấy tư cách gì để mà tranh giành Nam Cung gia?
Trùng hợp thay, đúng vào lúc này, Nam Cung Vân Dật đã về tới.
Nam Cung Vân Dật vừa bước chân vào Nam Cung gia, liền cảm thấy không khí có chút không đúng, hắn hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Câu hỏi vừa mới bật ra, Nam Cung Vân Dật liền nhớ ngay đến những lời mà mình vừa nghe được trên phố, cho nên tiếp tục dò hỏi: "Cha, ta nghe nói người động thủ với người của Y Tháp, có phải thật không?"
Nếu gia hỏa này thật sự muốn đối địch với Vân Lạc Phong, vậy Nam Cung Vân Dật nhất định sẽ không tiếc mọi thứ mà đứng về phía của Vân Lạc Phong.
"Ha ha ha.."
Nam Cung Khánh giận quá hóa cười: "Tên cẩu tạp chủng nhà ngươi, cũng dám chất vấn ta? Là ai cho ngươi cái dũng khí này hả? Ta sớm nên nghĩ ra mới đúng, ngươi là do con tiện nhân kia cùng nam nhân khác sinh ra, ngươi căn bản không phải là con trai của ta, bằng không, tại sao ngươi lại không nghe lời như vậy chứ?"
Sắc mặt của Nam Cung Vân Dật trầm xuống: "Ông nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng một chút, cái gì gọi là cùng nam nhân khác sinh ra hả? Từ đầu đến cuối, mẫu thân của ta cũng chỉ có một mình ông là nam nhân của bà!"
"Hừ, đến bây giờ mà ngươi còn muốn giảo biện? Phụ thân ruột của ngươi cũng đã tìm đến tận cửa rồi, ngươi còn không chịu thừa nhận?" Nam Cung Khánh lửa giận ngút trời mà nói tiếp: "Uổng công ta đối xử tốt ngươi như thế, thật không ngờ lại là nuôi con thay người khác, nếu phụ thân của ngươi cũng đã tìm tới đây rồi, vậy thì hai người các ngươi một kẻ cũng đừng hòng rời đi!"
Vụt....
Chỉ trong nháy mắt thì Nam Cung Khánh đã lao đến trước mặt Nam Cung Vân Dật, bàn tay to của ông ta hung hăng siết lấy cổ của Nam Cung Vân Dật, rồi dùng sức ném Nam Cung Vân Dật xuống đất thật mạnh.
"Tiểu súc sinh, đừng cho ta là không biết ngươi cùng ả nữ nhân Vân Lạc Phong kia liên hợp lại để tính kế ta! Không sai, ta đúng là đã bắt giữ đồ đệ của Vân Lạc Phong, mục đích chính là để ép ả giao thuốc giải ra!"
Nam Cung Vân Dật bật cười, khóe môi trào ra máu tươi, nụ cười này thật thê thảm, thật ảm đạm.
"Tại sao ông vĩnh viễn cũng ngu xuẩn như thế hả? Người khác nói cái gì thì ông liền tin ngay cái ấy sao? Chỉ bởi vì lời nói của gã nam nhân này và Mộ Thiên Thiên, mà ông khiến mẹ ta phải gánh lấy tiếng xấu trên lưng trong bao nhiêu năm qua. Ta hỏi ông, ông là bắt gian tận giường, hay là tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ âи áι trên giường với nhau hả?"
"Không! Ông chẳng có nhìn thấy cái gì cả! Chỉ bởi vì lời nói một phía của hai người này, mà ông khiến mẹ ta phải gánh lấy tội danh này lâu như vậy!"
Nam Cung Vân Dật đứng dậy khỏi mặt đất, lau đi vết máu nơi khóe miệng của mình, hắn ngẩng cao đầu nhìn về phía Nam Cung Khánh, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng.
"Chỉ số thông minh của ông, đúng là làm ta cảm thấy ưu sầu thương cảm thay cho ông!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!