Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 239: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ban mai trải rộng, trên đường phố đã truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Nam tử anh tuấn đến gần Vân Lạc Phong ngày hôm qua thoáng nhìn thấy thiếu nữ tuyệt mỹ đi ra từ khách điếm, đôi mắt hiện lên một tia sáng.
Nhưng mà trong иgự¢ thiếu nữ còn ôm một hài tử mấy tháng tuổi, trong tay còn dắt một tiểu nha đầu sáu bảy tuổi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người chậm rãi đi tới.
Khi nhìn thấy hài tử bụ bẫm được thiếu nữ ôm ấp, tâm của nam nhân cũng lạnh xuống. Chẳng lẽ này nữ tử tuyệt mỹ như tranh vẽ này đã xuất giá?



“Cô nương, hai hài tử này là…”
Cuối cùng nam nhân vẫn đi ra phía trước, dò hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn nam nhân: “Muội muội của ta và… Nhi tử của ta.”
Nhi tử?
Giống như thiên lôi cuồn cuộn, nam tử trợn tròn mắt ngay tại chỗ.


Hôm qua hắn nổi lên hứng thú với Vân Lạc Phong, vốn định theo đuổi nàng, nhưng bây giờ hiện thực hung hăng đánh cho hắn một cái tát.
Thiếu nữ này lại nói cho hắn biết, nàng đã có nhi tử?
Tâm nam nhân vô cùng lạnh lẽo, cảm giác có một trận gió lạnh thổi đi vào, lạnh làm hắn rùng mình một cái.
Bắt đầu từ ngày hôm qua, Vân Lạc Phong đã cảm nhận được được nam nhân này cố ý đến gần, cho nên mới cố ý tuyên bố Tiểu Thụ là nhi tử của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, một câu này làm cho Tiểu Mạch thương tâm.
“Chủ nhân, người không công bằng, vì sao lúc ta đã từng giả mạo nhi tử của người, người chưa từng thừa nhận thân phận của ta? Đổi thành Tiểu Thụ, người lại lập tức thừa nhận?” Tiểu Mạch khóc không ra nước mắt, hắn càng nghĩ càng bi thương, trong lòng bất giác hối hận khi khuyên Vân Lạc Phong tiếp nhận Tiểu Thụ.
Bây giờ Tiểu Thụ đã ςướק đi sự sủng ái của Vân Lạc Phong với hắn, làm thế nào hắn không thương tâm chứ?
Nghe được giọng nói ủy khuất của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong hơi hạ thấp đôi mắt, nhếch môi cười nhạt, dùng linh hồn truyền âm nói.
“Bởi vì…Ta sinh không được nhi tử lớn như ngươi vậy.”
Tiểu Mạch không tiếng động chờ đợi, rồi im lặng co vào trong góc vẽ xoắn ốc…


“Hừ!” Lão giả hừ một tiếng, xoay đầu trở về, cũng không liếc Vân Lạc Phong một cái.
Rõ ràng đối với việc nàng dẫn theo nhi tử và muội muội đến chinh phạt Quỷ Đế mà cảm thấy khinh thường nhìn lại.
“Khụ khụ.” Nam nhân ho khan hai tiếng, khuôn mặt anh tuấn lại lại khôi phục nụ cười soái khí: “Ngày hôm qua ta vẫn chưa tự giới thiệu một chút, ta tên là Đoạn Diệc Thần, còn chưa hỏi tên của ngươi.”
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ nhếch: “Vân Lạc Phong.”
“Vân Lạc Phong? Tên này không tồi, vân gian lạc phong, ha ha.” Nam nhân sang sảng cười to, hắn đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, lão nhân này là trưởng lão của Vô Lượng Tông, một trong những thế lực lúc trước đuổi ɢɨết Quỷ Đế, cho nên hôm qua hắn mới phẫn nộ với ngươi như thế.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn lão giả: “Thì ra là thế.”
“Vân cô nương, ngươi đừng đắc tội lão nhân này. Thực lực của hắn rất mạnh, ngươi đắc tội hắn, chỉ sợ những ngày sau đó sẽ rất khó xử.”
“Ta tự có chừng mực.”
Vân Lạc Phong thoáng qua.
Những người này vì muốn ςướק đoạt kính Hư Không, đuổi ɢɨết Vân Tiêu vạn dặm, chỉ dựa vào chuyện này, nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng mà lời của nàng rơi vào trong tai Đoạn Diệc Thần, lại cho rằng Vân Lạc Phong nghe lời hắn khuyên bảo, bất giác thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, ngươi đừng khoe khoang với những người này, nói cách khác những lão đông tây không biết xấu hổ này khẳng định sẽ tìm ngươi gây phiền toái.”
Có lẽ Đoạn Diệc Thần sợ bị người Vô Lượng Tông nghe được câu này, cố tình đè thấp giọng nói.
“Ngươi tới nơi này cũng vì muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế?” Vân Lạc Phong nhìn sang Đoạn Diệc Thần, hỏi.
Đoạn Diệc Thần cười ha ha, sờ gáy: “Ngày hôm qua ta đã nói rồi, ta tới tham gia náo nhiệt. Bọn họ muốn làm gì ta mặc kệ, ta chỉ muốn đi Phượng Hoàng Sơn để tăng thực lực lên mà thôi…”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong ngược lại cũng không hề nói thêm cái gì, tay nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ về đầu của Tiểu Thụ, đôi mắt khẽ cúi xuống, sát ý càng sâu.
“Chúng ta xuất phát thôi.”
Lão nhân Vô Lượng Tông liếc nhìn mọi người ở đây, hất mặt lên, vênh váo nói: “Bây giờ, chúng ta đi Phượng Hoàng Sơn trước, nhất định phải tru sát Quỷ Đế! Báo thù cho những oan hồn vô tội đã ૮ɦếƭ của Vô Cực Môn!”
“Báo thù, báo thù cho Vô Cực Môn! Diệt trừ tai họa Quỷ Đế này!”
Mọi người sôi nổi giơ νũ кнí trong tay lên, tiếng tuyên bố cất cao, vang vọng trên đường phố trong trấn nhỏ.


Bọn họ tìm Vân Tiêu thật sự vì báo thù cho Vô Cực Môn hay sao?
Chỉ sợ việc bọn họ làm chỉ là vì kính Hư Không mà thôi!
“Đoạn Diệc Thần.” Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn phía Đoạn Diệc Thần: “Lúc trước lời ngươi nói có nhắc đến kính Hư Không, rốt cuộc đó là cái gì?”
“Kính Hư Không mà ngươi cũng không biết?” Đoạn Diệc Thần có chút kinh ngạc: “Nghe đồn kính Linh Thiên đã từng là bảo vật của cường giả Hư Không. Nghe nói có được kính Linh Thiên trong tay có thể nhận được truyền thừa của Hư Không! Hơn nữa làm thực lực phát sinh biến hóa lớn.”
Truyền thừa?
Vân Lạc Phong trầm mặc, trong đầu tự hỏi thật lâu cũng không biết nên sử dụng kính Hư Không này như thế nào?
Đám người đã trùng trùng điệp điệp đi đến Phượng Hoàng Sơn.
Phượng Hoàng Sơn này so với Táng Thần Sơn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, bởi vậy nếu muốn tìm được Vân Tiêu trong một ngọn núi to như vậy chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Một ngày này đều dùng để đi đường.
Bóng đêm buông xuống.


Tất cả mọi người lấy lều trại ra, chuẩn bị dựng trại đóng quân ngay tại đây.
“Vân cô nương, chỗ này ta có dư nhiều lều trại, ngươi có cần hay không?” Đoạn Diệc Thần cũng nhìn Vân Lạc Phong không hề chuẩn bị thứ gì, sờ áy, hỏi.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Không cần, ta ở dưới tán cây tùy tiện ứng phó một đêm là được rồi.”
“Cũng được.”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong cự tuyệt, Đoạn Diệc Thần không hề nói thêm cái gì nữa, hắn nhìn thấy thiếu nữ ngồi dưới tán cây, lập tức đi tới chỗ đất trống bên cạnh, bắt đầu dựng lều.
Lửa trại vô cùng sáng rực làm nổi bật khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, vô cùng sáng ngời.
Vân Lạc Phong giao Tiểu Thụ cho Hỏa Hỏa, rồi bắt đầu khoanh chân ngồi dưới tán cây.
Không có bất cứ kẻ nào biết, giờ phút này, linh hồn của nàng đã tiến vào bên trong không gian thần điển…
“Chủ nhân.”
Tiểu Mạch gồi xổm ở góc tường vẽ xoắn ốc, nhìn thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng ngời, đứng lên, chạy nhanh tới: “Chủ nhân, sao người lại tới đây?”
“Tiểu Mạch, ngươi có thể suy nghĩ được biện pháp sử dụng kính Hư Không này không?” Vân Lạc Phong nhẹ cau mày: “Sau này ta phải đối phó với địch nhân quá cường đại, nếu bây giờ có thể ký kết khế ước với kính Hư Không, mới có được năng lực đối phó với bọn họ.”
Tiểu Mạch trầm mặc, thật lâu sau, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: “Mặc dù phương pháp lấy máu nhận chủ chúng ta đã thử qua, cũng không có bất cứ hiệu quả gì, nhưng mà…”
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Lúc ấy người chỉ dùng máu bình thường, bây giờ người có thể dùng tinh huyết (máu đã được tinh luyện) thử xem, nhưng mà mất một giọt tinh huyết này muốn bồi bổ trở về cần thời gian rất lâu. Ta sợ đến lúc thất bại, ngược lại sẽ lãng phí tinh huyết của người nên lúc đó mới không nói cho người biết.”
“Coi như chữa ngựa lành thành ngựa què cũng được, hiện tại bất cứ phương pháp nào có thể tăng thực lực lên, ta đều sẽ không bỏ qua!”
Vân Lạc Phong hơi ngước mắt lên, trong mắt ánh mắt chứa sự nghiêm nghị
Nàng mở tay ra, một gương cổ màu đồng đột nhiên xuất hiện ở trong tay nàng.
Đột nhiên nàng nhắm hai mắt lại, đầu ngón tay nhắm ngay kính Hư Không, linh lực trên người bắt đầu tản ra, hội tụ trên đầu ngón tay.
Một giọt máu đỏ tươi dưới sự tác động của linh lực dần dần bị ép khỏi ngón tay, lộp độp một tiếng, rơi vào mặt kính Hư Không.
Xôn xao!
Trong khoảnh khắc đó phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Ánh sáng lóa mắt bao phủ toàn bộ không gian thần điển cũng rơi vào mắt Vân Lạc Phong.
Ở bên trong tia sáng kia mơ hồ có thể nhìn thấy một nam tử đi tới bên cạnh nàng.
Cả người nam tử bao phủ bên trong màn sương trắng vì vậy cho nên không có cách nào thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt độc đáo vang lên bên trong ánh sáng.
“Nhìn thấy gió xung quanh sao?”
Trong màn sương mù màu trắng, vô số lưỡi dao gió sắc bén di chuyển tán loạn, lướt qua trên người nàng, làn da của nàng lập tức xuất hiện một vết thương đỏ tươi, máu chảy ròng.
“Chiến thắng nó! Nếu ngươi chiến thắng nó lập tức có thể rời khỏi nơi này, nếu không thắng nó vậy cả đời này của ngươi sẽ bị giam cầm ở chỗ này.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong bỗng thay đổi: “Hư Không tiền bối, ta còn có việc, cần phải rời khỏi nơi này, có thể chờ sau ta hoàn thành chuyện này rồi lại đến chiến thắng gió ở đây hay không?”
Trả lời nàng là sự yên tĩnh.
Nam tử mặc áo bào trắng sớm đã biến mất chỉ có gió xung quanh thổi qua gương mặt của nàng, mang đến một cảm giác đau đớn.
Mắt thấy lại một cơn gió đánh đến chính diện, thân thể Vân Lạc Phong nghiêng sang một bên, tránh được nguy hiểm, nàng vội vàng rút trường kiếm ra, thần sắc nôn nóng chiến đấu với những cơn gió trước mặt này…
Nhưng mà nàng càng sốt ruột, cũng càng phạm sai lầm nhiều.
Không bao lâu, trên người nàng đã vết thương chồng chất, y phục tuyết trắng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Ngay cả Vân Lạc Phong cũng không biết đã qua bao lâu, gió xung quanh càng ngày càng kịch liệt, không hề dừng lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vân Lạc Phong cũng càng thêm nôn nóng, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại những cơn gió này.
“Không được, ta không thể tiếp tục như vậy, Vân Tiêu còn ở bên ngoài chờ ta, ta phải tự mình bình tĩnh lại, tìm ra sơ hở của những cơn gió này.”
Vân Lạc Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nếu những cơn gió này làm nàng hoa cả mắt, vậy không bằng dùng lỗ tai để nghe, phân rõ phương hướng của bọn chúng.
Âm thanh gió gào thét mà đi rõ ràng như thế cũng làm tâm tình của Vân Lạc Phong càng thêm bình tĩnh…
Cuối cùng nàng cùng cảm nhận được một cơn gió mỏng manh, dưới sự bao vây những cơn gió mãnh liệt đó bỗng nhiên nàng mở to hai mắt, chém một đường kiếm về phía phương hướng của những cơn gió đó.
Phụt!
Lưỡi kiếm cắt qua tầng tầng trở ngại, đánh trúng mục tiêu, cũng chỉ trong chớp mắt, những cơn gió ở xung quanh đều tiêu tán, toàn bộ không gian cũng an tĩnh lại.
Kiếm trong tay Vân Lạc Phong chống mạnh xuống mặt đất, mồ hôi và máu loãng dung hợp lại với nhau khiến cho nàng thoạt nhìn vô cùng chật vật.
“Đủ chưa? Có phải có thể thả ta ra ngoài rồi hay không?”
Vân Lạc Phong lau mồ hôi trên trán, hỏi.
“Thử thách trước là muốn ngươi hiểu rõ khi chiến đấu, tĩnh tâm là quan trọng nhất.” Nam tử áo bào trắng lại xuất hiện trước mặt Vân Lạc Phong, ngón tay thon dài của hắn chỉ về phía sau Vân Lạc Phong: “Nơi đó có thiên quân vạn mã, hãy chiến thắng nó!”
Sắc mặt của Vân Lạc Phong biến đổi: “Ta nói ta muốn đi ra ngoài!”
Trả lời nàng vẫn là sự yên tĩnh như cũ.
Vân Lạc Phong chỉ có thể nhận mệnh, quay đầu lại, chém ɢɨết thiên quân vạn mã kia…
Cho dù ở đây là trong kính Hư Không vẫn sẽ có sự thay đổi ngày đêm như cũ.
Nhìn thời gian ngày đêm không ngừng biến hóa, trong lòng Vân Lạc Phong đã từ vội vàng lúc đầu ổn định lại.
Nàng có thể cảm thụ được thời gian trôi đi.
Cũng biết chính mình ở trong kính Hư Không đã qua gần một tháng…
Việc cấp bách bây giờ là nàng chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nam tử mặc áo bào trắng giao cho nàng, mới có thể đi ra ngoài gặp mặt Vân Tiêu.
Cho nên, giờ phút này trong đầu nàng không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ muốn dùng hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ!
Nhưng nam tử mặc áo bào trắng giống như muốn gây khó dễ với nàng, chờ sau khi giải quyết thiên quân vạn mã xong, lại có một nhiệm vụ tiếp theo giao cho nàng…
Mặc cho Vân Lạc Phong truy vấn bất cứ chuyện gì, nam tử mặc áo bào trắng cũng luôn không mở miệng nhiều lời một chữ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Ngay lúc Vân Lạc Phong mệt đến thiếu chút nữa nằm liệt một chỗ, nam nhân một thân áo bào trắng kia lại xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng. Từ nay về sau, kính Hư Không sẽ thuộc về ngươi.” Nam nhân chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm vào trán của thiếu nữ: “Để thưởng cho ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, ta có lễ vật muốn tặng cho ngươi.”
Trong khoảnh khắc, một lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào trong trí não của Vân Lạc Phong làm đầu nàng giống như sắp sửa muốn nổ tung ra, bị kéo căng đến cực hạn.
“Đây là linh lực tu luyện và kinh nghiệm chiến đấu suốt đời của ta, bây giờ ta giao toàn bộ lại cho ngươi! Hy vọng ngươi có thể trở thành một truyền kỳ mới.”
Cả người Vân Lạc Phong chấn động, cảm giác vô số tri thức đang chảy vào trong đầu.
Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể nàng cuồn cuộn không ngừng, hút tất cả linh khí ở bên ngoài vào bên trong thân thể.
Oanh!
Linh khí bùng nổ mang đến cho nàng một cảm giác sảng khoái hoàn toàn mới.
Nhưng mà… Sau khi nàng đột phá, linh khí này cũng không biến mất, vẫn nạp vào bên trong thân thể của nàng như cũ.
Thánh Linh Giả trung cấp, Thánh Linh Giả cao cấp…
Cho đến tận lúc đạt đến Thánh Linh Giả cao cấp, lực lượng kích động kia mới ngừng lại.
Vân Lạc Phong quỳ xuống trước mặt nam tử mặc áo bào trắng, dập đầu mấy cái, chợt đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Nam tử mặc áo bào trắng truyền thụ kinh nghiệm suốt đời cho nàng, như vậy ông cũng coi như là sư phụ của nàng.
Nàng dập đầu với sư phụ cũng là việc nên làm!
“Nhớ kỹ, vào lúc ngươi gặp nguy hiểm, kính Linh Thiên có thể bảo vệ tính mạng của ngươi. Ngươi ngàn vạn lần đừng giao nó cho bất cứ kẻ nào. Nhớ lấy… Nhớ lấy…”
Giọng nói của nam nhân giống như xuyên thấu tận trời xanh, từ ở chỗ xa xôi truyền đến, cũng làm bước chân của Vân Lạc Phong nhanh hơn.

Phượng Hoàng Sơn.
Vân Lạc Phong chậm rãi mở đôi mắt ra, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Trong lòng Đoạn Diệc Thần vui vẻ, vội vàng nói: “Vân cô nương, ngươi đã tỉnh rồi?”
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong vội vàng đứng lên, sắc mặt nôn nóng nói: “Những người khác đâu? Ta cũng đã ngủ ba tháng, chẳng lẽ bọn họ đã…”
“Ba tháng?” Đoạn Diệc Thần cổ quái nhìn Vân Lạc Phong” “Nếu ngươi có thể ngủ ba tháng, ta sẽ bội phục ngươi! Nhưng mà giấc ngủ của ngươi cũng thật dài, một lần ngủ cũng ngủ ba ngày.”
Ba ngày?
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại, rõ ràng nàng nhớ chính mình ở trong kính Hư Không ngây người ba tháng, vì sao Đoạn Diệc Thần lại nói chỉ có ba ngày?
Ngược lại Hỏa Hỏa cũng không có bất cứ sự nôn nóng nào, tương liên với linh hồn của Vân Lạc Phong, tất nhiên nàng biết này trong ba ngày này, Vân Lạc Phong cũng không có bất cứ nguy hiểm gì.
“Không tốt!” Vân Lạc Phong biến sắc: “Bây giờ bọn họ hẳn là đã bao vây diệt trừ Quỷ Đế. Đoạn Diệc Thần, ngươi lập tức dẫn ta đi tìm bọn họ!”
Vân Tiêu, chờ ta!
Cho dù như thế nào, lúc này ta đều phải cùng chàng sóng vai chiến đấu!
“Được.” Đoạn Diệc Thần gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Đỉnh Phượng Hoàng Sơn.
Nam nhân đứng chắp tay sau lưng, hắc y tung bay, hắn cảm nhận được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại, mặt nạ màu bạc phản xạ ra ánh sáng lóa mắt dưới ánh nắng mặt trời.
“Quỷ Đế, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi!”
Lão giả Vô Lượng Tông thở hổn hển, tiến lên, ánh mắt phẫn nộ hung hăng trừng nam nhân, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có bản lĩnh thì tiếp tục trốn đi. Ngươi ɢɨết nhiều người của Vô Lượng Tông chúng ta như vậy, còn diệt toàn bộ Vô Cực Môn. Đây cũng là thời điểm ta thanh toán chuyện này với ngươi.”
Nam nhân chậm rãi xoay người, đôi mắt đen thâm u lạnh lùng nhìn mọi người phía trước.
Giờ phút này, khí thế của hắn tản ra, lãnh khốc nghiêm nghị! Cường đại giống như vương giả quân lâm thiên hạ, coi rẻ thiên hạ chúng sinh!
“Cút!”
Môi mỏng của hắn khẽ mở, giọng nói trầm thấp khàn khàn chấn vang ở trong lòng mọi người.
Người nam nhân này vĩnh viễn đều cường đại lãnh khốc như thế này! Không đặt thế nhân vào trong mắt.
Cố tình chính là người nam nhân này làm tất cả mọi người hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chỉ trích cho thống khoái.
“Quỷ Đế, giao kính Linh Thiên ra đây, ta tha ૮ɦếƭ cho ngươi!” Ánh mắt của lão giả Vô Lượng Tông trầm xuống, âm trầm nói.
Ánh mắt lãnh khốc của nam nhân dần dừng ở trên người lão giả Vô Lượng Tông.
Không biết vì sao, trong nháy mắt đối mặt với đôi mắt đen của nam tử, lão giả lại cảm giác được trái tim của mình run lên, giống như có một bàn tay Ϧóþ mạnh cổ của hắn, làm hô hấp của hắn chợt trở nên vô cùng khó khăn.
“Chúng ta cùng nhau lên, ɢɨết ૮ɦếƭ Quỷ Đế!” Lão giả Vô Lượng Tông phất tay, con ngươi âm trầm nói: “Cho dù hắn cường đại hơn nữa cũng chỉ có một người mà thôi, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ hắn hay sao?”
Song quyền khó địch bốn chân, cho dù thực lực Quỷ Đế cường đại cũng không có khả năng là đối thủ của nhiều người như vậy!
Xôn xao!
Ngay sau khi lão giả Vô Lượng Tông nói xong, tất cả các cao thủ phía sau đều dũng mãnh hướng về phía Vân Tiêu, bao vây hắn ở chính giữa.
Nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào có gan hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ sợ hãi khí thế lãnh khốc túc sát của nam nhân kia, không dám nhận làm chim đầu đàn.
Sợ sẽ trở thành thi cốt vô hồn dưới sát khí của nam nhân!
Nếu trước kia, bọn họ nghe một người nói ‘cường giả chân chính chỉ dựa vào sát khí đã có thể ɢɨết người’, bọn họ nhất định sẽ lên tiếng cười nhạo.
Nhưng hôm nay, ở trên người Quỷ Đế, bọn họ lại có thể cảm nhận được như thế nào gọi là chỉ dùng sát khí cũng đủ ɢɨết người rồi…
Người nam nhân này cường đại đến mức, chỉ đứng ở bên cạnh hắn cũng sẽ cảm giác được sự áp lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cuồng phong gào thét thổi qua, hắc y của nam nhân tung bay, mặt nạ trên mặt phản xạ ra ánh sáng lãnh khốc, khí thế túc sát tăng cao, đôi mắt đen của hắn lạnh lẽo giống như một đầm nước sâu, sâu làm người ta sởn tóc gáy.
Nhìn thấy xung quanh không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, lão giả Vô Lượng Tông hung hăng cắn răng một cái, nhanh chóng phóng tới chỗ Vân Tiêu.
Trong khoảnh khắc đó khí thế giống như bạo phát, bùng nổ mang theo khí thế như chẻ tre tập kích hướng về phía Vân Tiêu.
Phanh!
Vân Tiêu nhẹ nhàng giơ tay, gắt gao bắt được nắm tay của lão giả, một cơn phong ba cường đại từ quanh thân hai người khuếch tán ra ngoài, cuốn theo một trận bụi đất tung bay trong gió.
Lão giả dùng sức muốn thu hồi nắm tay của mình lại phát hiện nắm tay của hắn giống như bị cố định thật sâu, cho dù hắn vận dụng lực lượng lớn thế nào đi nữa, nắm tay này cũng không nhúc nhích…
Trong lòng hắn vô cùng ngạc nhiên, vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở trước mặt hắn, không tự chủ được hít sâu một hơi.
“Vân Tiêu, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của ngươi lại tăng lên? Nhưng mà như thế thì đã sao? Hôm nay tới đây không chỉ có người của Vô Lượng Tông, còn có những cường giả khác của Tây Châu, ngươi đã định trước là không có khả năng tránh được kiếp nạn này, ha ha!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!