Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 240: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Hắn cuồng tiếu, tiếng cười điên cuồng kia truyền khắp toàn bộ đỉnh ngọn núi.
Rầm!
Lực lượng của nam nhân xâm nhập vào thân thể hắn, thân thể hắn chợt bay ra ngoài, linh lực ở trong иgự¢ tùy tiện chạy toán loạn, làm hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Lên, ɢɨết hắn!”
Những cường giả khác nhìn nhau, có lẽ là hành động của lão giả Vô Lượng Tông làm cho bọn họ có được dũng khí, trong nháy mắt tất cả đều triển khai công kích đến chỗ Vân Tiêu.



Đối mặt công kích như gió xoáy của mọi người, khí thế của Vân Tiêu trước sau không thay đổi, đôi mắt như hồ sâu càng thêm lãnh khốc.
Lạnh lẽo… Trong nháy mắt khiến tim của mọi người rơi vào biển sâu địa ngục!
Máu tươi chảy lan tràn trên ngọn núi này.
Ngay cả ánh nắng chiều ở phía chân trời cũng đỏ tươi như màu máu kia, che trời lấp đất, che phủ khắp hư không.
Hắc y của nam nhân sớm đã bị máu tươi xâm nhiễm, ánh sáng trên mặt nạ càng thêm lãnh khốc.


Lần này, người đến chinh phạt có chừng mấy vạn, những người này ngoại trừ mấy thế lực lớn như Vô Lượng Tông, cũng có một ít người tự xưng vì chính nghĩa! Mục tiêu của bọn họ đơn giản chỉ có một, ɢɨết Quỷ Đế!
Ở trong đại lục Tây Châu, quan hệ giữa các thế lực lớn đều rất phức tạp, các loại minh tranh ám toán cũng là bình thường.
Nhưng cho dù bọn họ có nội đấu như thế nào đi nữa, khi đối mặt với ngoại địch đều đạt được sự thống nhất.
Quỷ Đế vẫn chưa đắc tội bọn họ nhưng cố tình hắn lại diệt Vô Cực Môn!
Vô Cực Môn cường đại như thế, hắn nói diệt là diệt, nam nhân như vậy quá mức khủng bố. Vì để sau này thế lực của mình không bị nam nhân này tàn sát, bọn họ chỉ có thể liên hợp lại, đuổi tận ɢɨết tuyệt hắn!
Nam nhân càng ɢɨết càng lạnh khốc. Trên đời này ngoại trừ Vân Lạc Phong có thể làm hắn thay đổi nét mặt.
Những người khác đều chia làm ba loại.
Một loại là người Vân Lạc Phong thích.
Một loại là người xa lạ.
Còn có một loại… Chính là địch nhân trước mắt này!


Đối với địch nhân cần gì nhân từ? Nên ɢɨết thì ɢɨết, nên diệt thì diệt, hắn cũng không hiểu ý của từ nương tay!
“Cứ như vậy tuyệt đối không được!” Lão giả Vô Lượng Tông lau mồ hôi và máu trên trán, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nhân số của chúng ta vẫn không đủ, dựa vào thực lực của Quỷ Đế, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ táng thân ở trong tay hắn. Cho nên, Tử Liên cô nương, làm ơn!”
Trong đám người kia, một người nữ tử áo tím chậm rãi đi ra, dung mạo của nữ tử này coi như xinh đẹp tuyệt trần, nhưng điều kiện tiên quyết là trên mặt bà ta không có một vết sẹo.
“Chậc, chậc, tuy rằng ta nhìn không được dung mạo của Quỷ Đế, nhưng mà… Ngược lại dáng người của hắn thật không tồi, ɢɨết hắn thật quá đáng tiếc.” Nữ tử áo tím liếm khóe miệng, trong đôi mắt hơi nheo lại hiện ra sự tham lam: “Thật sự muốn ɢɨết hắn sao? Nếu để hắn trở thành nam sủng làm ấm giường cho ta thì tốt rồi.”
Khóe miệng của lão giả Vô Lượng Tông đột nhiên rụt rụt. Đừng nhìn Tử Liên này thoạt nhìn như nữ tử trẻ tuổi hơn hai mươi nhưng trên thực tế bà ta sớm đã hơn năm mươi tuổi.
Nhưng mà công pháp bà ta tu luyện tương đối đặc biệt nên mới có thể bảo trì dung mạo trẻ trung như thế.
Nguyên nhân cũng chính vì công pháp của bà ta đặc thù, bà ta mới yêu cầu thải dương bổ âm, phàm là nam nhân bà ta coi trọng, đều không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta.
Ngón tay của nữ tử áo tím nhẹ nhàng vuốt ve môi của mình, dụς ∀ọηg trong đôi mắt càng ngày càng mãnh liệt.
So với dung mạo, bà càng thích nam tử có dáng người hoàn mỹ.
Chỉ dựa vào dáng người của nam tử này, công phu trên giường nhất định không tồi… Nếu ɢɨết hắn, thật sự quá đáng tiếc.

Bà còn chưa hưởng thụ thật tốt thực lực của nam nhân này đâu.
“Tử Liên cô nương.” Lão giả Vô Lượng Tông bất đắc dĩ nói: “Quỷ Đế không phải người dễ khống chế như vậy. Nếu ngươi muốn có được hắn, nhất định sẽ phải gánh hậu quả rất xấu. Bởi vậy chỉ có thể nhờ ngươi giúp chúng ta ɢɨết hắn!”
Tử Liên mềm mại cười: “Chỉ đùa một chút thôi, cái nào nặng cái nào nhẹ ta vẫn còn có thể phân biệt được. Cho dù tiếc hận, ta cũng sẽ ra tay đánh ૮ɦếƭ hắn!”
Có một câu bảo đảm này của Tử Liên, lão giả Vô Lượng Tông nở nụ cười.
Sở dĩ bọn họ có gan đi lên Phượng Hoàng Sơn tìm Quỷ Đế báo thù chính là vì có con át chủ bài Tử Liên này!
Nếu dựa vào thực lực, Tử Liên không phải là đối thủ của Quỷ Đế nhưng mà chỗ cường đại chân chính của Tử Liên này cũng không phải là thực lực của bản thân nàng…
Đột nhiên Tử Liên nâng bàn tay lên, một cây ngọc tiêu xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng.
Toàn thân ngọc tiêu này tỏa sáng giống như phỉ thúy, đẹp đến làm mức làm người ta không có cách nào dời ánh mắt đi.
“Khống Thú tiêu?” Mọi người nhìn thấy Tử Liên lấy ngọc tiêu ra, vô cùng kђเếק sợ: “Vừa rồi lão giả Vô Lượng Tông gọi nàng ta là Tử Liên cô nương. Chẳng lẽ, nàng chính là tông chủ Ngự Thú Tông Tần Tử Liên?”
Nếu Tử Liên xưng khả năng ngự thú của mình là thiên hạ đệ nhị, vậy sẽ không có người dám xưng đệ nhất!


Ở trong đại lục Thất Châu này tuyệt không có người nào là đối thủ của Tử Liên.
“Ngự Thú Tông? Ngự Thú Tông của đại lục Trung châu? Trời ạ, trưởng lão Vô Lượng Tông lại mời cường giả của đại lục Trung châu tới.”
Vốn dĩ trong lòng mọi người đang tràn đầy tuyệt vọng, vừa thấy Tử Liên xuất hiện, trong lòng tràn ngập vui mừng, chỉ cần Tử Liên ra tay, trận chiến đấu này cơ bản không còn nguy hiểm nữa.
Trong lúc mọi người đang sôi nổi nghị luận, Tử Liên đã đưa ngọc tiêu tới bên môi, một nhạc khúc duyên dáng từ môi của nàng vang lên, chậm rãi vang vọng trong ngọn núi yên tĩnh này.
Bách thú đề minh!
Giờ phút này, trong Phượng Hoàng Sơn, các linh thú đều truyền ra âm thanh gầm rú giống như là muốn hưởng ứng lời kêu gọi của Tử Liên!
Ở trong đại lục Tây Châu, ngoại trừ Táng Thần Sơn, chỗ mạo hiểm nhất thuộc về Phượng Hoàng Sơn.
Đương nhiên, so sánh với những linh thú điên cuồng trên Táng Thần Sơn, linh thú ở Phượng Hoàng Sơn rất ít công kích con người.
Trừ phi con người khiêu khích trước, hoặc là ςướק đoạt dược liệu mà bọn họ đang trông giữ…
Nhưng mà hiện giờ, nghe được lời kêu gọi của Tử Liên, những con linh thú đó chạy băng băng đến, hơn nữa có vô số loài chim bay vòng quanh ở trên hư không, phát ra tiếng kêu thanh thúy.


Nói chung toàn bộ linh thú ở Phượng Hoàng Sơn đều lao nhanh đến chỗ này…
Dưới chân núi.
Một âm thanh lao nhanh từ phía sau truyền đến, từ xa tới gần, nhanh chóng vọt tới phía sau mấy người Vân Lạc Phong.
Đoạn Diệc Thần quay đầu lại. Trong nháy mắt, nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta cả kinh thất sắc, hắn vội vàng nói: “Vân cô nương, cẩn thận!”
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đã phát sinh, những linh thú này đã từ đi ngang qua người bọn họ, nhanh chóng chạy băng băng đi đến đỉnh núi.
“Làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ.” Đoạn Diệc Thần lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ta còn tưởng rằng linh thú ở Phượng Hoàng Sơn nổi điên rồi chứ.”
Trong khoảnh khắc đó, hình như Vân Lạc Phong đã biết chuyện gì, khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên trầm xuống.
“Không tốt!”
Sau khi ném xuống hai chữ này, thân hình nàng hóa thành một tia chớp, chớp mắt lao nhanh về phía trước.
“Chủ nhân, từ từ, đợi ta!”
Dưới sự nôn nóng Hỏa Hỏa không nghĩ ngợi, lập tức hô lên hai chữ này.
Cùng lúc đó, bóng dáng của nàng đồng dạng hóa thành một tia sáng, nhanh chóng biến mất.
“Chủ nhân?”
Đoạn Diệc Thần ngẩn người: “Tiểu cô nương này không phải là muội muội của Vân cô nương sao? Vì sao lại gọi nàng là chủ nhân? Hơn nữa… Tiểu nha đầu giống như mới trên dưới sáu tuổi, tốc độ của nhanh đến nỗi ngay cả ta cũng đuổi không kịp.”
Suy nghĩ hồi lâu, Đoạn Diệc Thần cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, sợ Vân Lạc Phong sẽ xảy ra chuyện, hắn vội vàng đuổi theo hai người…
Ngọn núi cao ngất, ẩn trong mây, sương trắng hỗn loạn.
Vô số linh thú hất tung bụi đất, vó ngựa tung bay.
Ánh mắt của những linh thú đó tràn ngập hung tàn, dưới hiệu lệnh của Tử Liên, nhanh chóng nhằm về phía Vân Tiêu.
Trong nhất thời, toàn bộ ngọn núi, các loại chim bay cá nhảy và cường giả con người chiếm khoảng không rộng lớn. Phía dưới lại là một đám linh thú đang chạy không ngừng.
Ở phía xa xa nhìn lại chỉ thấy một quang cảnh hùng vĩ.
Cố tình đối lập với những người này, chỉ có một người nam tử lãnh khốc đứng đó.
Một mình hắn đối mặt nhiều địch nhân như vậy lại không hề sợ hãi.
“Vân Tiêu!”
Ngay trong chớp mắt này, một giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến, làm thân mình nam nhân cứng đờ, ánh mắt đang dừng ở đám kia linh thú kia cũng chậm rãi dời đi, đôi mắt thâm sâu như u đàm nhìn chăm chú nữ tử bạch y đang chạy như điên từ dưới chân núi đến đây.
Ánh mắt như băng sơn vạn năm của hắn, trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ như hoàn toàn bị hòa tan.
Trong mắt đen thâm sâu đó chỉ có bóng dáng của thiếu nữ rõ ràng như thế, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng gần…
Liếc mắt một cái, có nghĩa là cả đời.
Giờ phút này, nam nhân quên mất tiếng ồn ào xung quanh, quên mất linh thú đang nhào về phía hắn, trong toàn bộ thế giới của hắn chỉ còn lại nàng…
“Vân Tiêu!”
Trông thấy linh thú đang tấn công về phíaVân Tiêu, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Lạc Phong đột nhiên biến đổi, giọng nói càng vội vàng.
Cũng may trong một khắc cuối cùng, Vân Tiêu phục hồi lại tinh thần…
‘Ầm’ một tiếng, phương một con linh thú đầu tiên xông vào Vân Tiêu, dưới lực lượng của hắn, đột nhiên ngã xuống, thất khiếu đổ máu, xương cốt vỡ vụn.
Cũng ngay tại thời điểm này, Vân Lạc Phong đã xuyên qua đàn linh thú, đi tới bên cạnh Vân Tiêu.
Hai người cùng nhìn nhau, trong mắt đều chỉ có đối phương!
“Nàng đã đến rồi?”
Nam nhân nhẹ mở miệng, giọng nói khàn khàn vang lên giữa chiến trường ầm ĩ.
“Đúng vậy, ta đã tới.”
Ly biệt mấy tháng, cuối cùng nàng cũng tới…
“Ta tới truy tìm theo bước chân chàng, đúng lúc có thể sóng vai chiến đấu!”
“Ta vẫn luôn đợi nàng…”
Hắn đang đợi nàng!
Chờ nàng đến đại lục này…
Nhưng không nghĩ tới, nàng sẽ tới nhanh như vậy, vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Mắt thấy những con linh thú khác sắp sửa đánh tới, Vân Tiêu lại vung bàn tay lên, mấy lực lượng đồng thời đánh ra ngoài, những linh thú đó còn không kịp né tránh, lập tức ngã xuống bên trong vũng máu.
“Giỏi, thì ra ngươi thật sự là đồng bọn của Quỷ Đế!”
Trong nháy mắt lão giả Vô Lượng Tông nhìn thấy Vân Lạc Phong, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, giận tím mặt nói: “Khó trách ngươi sẽ nói chuyện vì hắn, thì ra hai người các ngươi lại là một đôi cẩu nam nữ!”
Vân Tiêu nhăn mày lại, đôi mắt lãnh khốc nhìn lão giả Vô Lượng Tông.
Khí thế trên người hắn tản ra ào ạt, che trời lấp đất.
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên, đứng bên người Vân Tiêu, trên mặt của nàng nở một nụ cười tà mị, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn sang lão giả Vô Lượng Tông.
“Không sai, Quỷ Đế là nam nhân của ta! Hôm nay có ta ở đây, ngược lại ta muốn nhìn một chút, ai dám ᴆụng đến nam nhân của ta!”
Dưới cuồng phong, bạch y tung bay.
Chân mày thiếu nữ nhếch lên, lời nói khí phách chấn vang toàn bộ ngọn núi, từng trận tiếng vang vọng lại.
Lúc này, Hỏa Hỏa đã chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, tay nàng vẫn ôm Tiểu Thụ như cũ, đôi mắt kích động, lửa giận bùng cháy, lạnh lùng nhìn thẳng vào mọi người trước mắt.
Tử Liên đã dừng thổi tiêu, cũng bởi vậy nhóm linh thú vốn dĩ đang triển khai công kích về phía Vân Tiêu đều ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc.
Chúng nó cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Vân Tiêu lẳng lặng đứng bên cạnh Vân Lạc Phong…
Tuy rằng dựa vào thực lực của hắn, không cần nàng bảo vệ.
Nhưng là… Hắn thật sự thích xem bộ dáng khí phách của nàng khi xuất đầu vì hắn.
Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không đủ mà!
“Trong lời đồn, Quỷ Đế lãnh khốc vô tình, máu tanh chém ɢɨết, ta vẫn luôn muốn biết nữ nhân có thể hàng phục Quỷ Đế rốt cuộc là người như thế nào!” Tử Liên hơi nheo hai mắt lại, bên môi chứa ý cười.
Vân Lạc Phong cong môi cười tà: “Hiện tại ngươi thấy được rồi, có cảm giác gì?”
“Cũng chỉ như vậy.”
Ý cười của Tử Liên mang theo vẻ chằng thèm ngó tới, nghiễm nhiên vẫn không đặt Vân Lạc Phong vào trong mắt.
Một Thánh Linh Giả mà thôi!
Đối với người thường mà nói, Thánh Linh Giả cũng đã đủ cường đại rồi.
Nhưng ở trước mặt nàng, đúng là không có gì đặc biệt!
“Lão yêu bà nhà ngươi, nói bậy gì đó!” Hỏa Hỏa trừng mắt, phẫn nộ nhìn về phía Tử Liên, “Một lão yêu bà sáu bảy chục tuổi như ngươi còn dám khinh thường chủ nhân nhà ta?”
Ánh mắt Tử Liên lạnh đi, tiểu nha đầu này có thể nhìn ra tuổi của mình?
Càng làm cho nàng ta phẫn nộ chính là, con nhóc đó lại dám vũ nhục mình là lão yêu bà!
Nhưng mà sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong ở bên cạnh, Tử Liên đè ép lửa giận xuống, tươi cười trên mặt không giảm đi chút nào: “Chậc chậc, tiểu nha đầu, thân thể này của ngươi chỉ sợ chịu không nổi việc lăn lộn với Quỷ Đế, không bằng để ta thay thế ngươi, như thế nào?”
Vân Lạc Phong híp mắt, nếu đến bây giờ mà nàng còn không cảm nhận được ham muốn của Tử Liên với Vân Tiêu thì nàng sống uổng phí hai đời rồi!
“Giao cho ta.”
Vân Tiêu hạ mắt xuống, thấp giọng nói bên tai Vân Lạc Phong.
“Vân Tiêu, ta đi đến nơi này vì muốn kề vai chiến đấu cùng chàng, không phải là dựa vào sự bảo vệ của chàng,” Vân Lạc Phong chuyển tầm mắt về phía nam nhân bên cạnh, “Cho nên, mấy người kia giao cho chàng, linh thú…… Ta tới ứng đối!”
Vân Tiêu không có bất luận chần chờ nào, gật đầu nói: “Được.”
Hắn tin tưởng Vân Lạc Phong.
Nếu nàng đưa ra yêu cầu đó. vậy thì nàng…… Nhất định sẽ làm được!
“Hừ!”
Tử Liên hừ lạnh một tiếng, tươi cười bên môi càng thêm châm chọc, nghiễm nhiên không đặt Vân Lạc Phong ở trước mặt vào trong mắt.
Nàng thổi khúc nhạc không còn tuyệt đẹp êm tai như trước nữa, ngược lại trở nên sắc bén vô cùng, giống như cây kiếm đâm xuyên mọi vật, ɢɨết người một cách vô hình.
Rống!
Vô số chim bay cá nhảy giống như bị điên, hai tròng mắt trở nên đỏ rực, đánh mất lý trí nhằm về phía Vân Lạc Phong.
Trong khoảnh khắc, bụi đất bay tứ tung bao trùm lên trên toàn bộ ngọn núi.
“Vân Tiêu, chàng nhanh chóng đi giải quyết bọn họ! Mấy linh thú đó ta có thể chống đỡ được!”
Mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, nói nhanh.
“Được.”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong, lại chuyển con ngươi lãnh khốc về phía mọi người trong hư không, y phục của hắn tung bay trong cuồng phong, hơi thở mang sát khí thổi bùng lên.
“Mau! Mau bảo vệ Tử Liên cô nương. “
Sắc mặt Vô Lượng Tông lão giả biến đổi, vội vàng phân phó.
Trong nháy mắt, mọi người đều bảo vệ Tử Liên ở bên trong, vây đến mức không có gì lọt vào được.
Khí thế Vân Tiêu làm cho người ta sợ hãi quá mức, gương mặt lãnh khốc tràn ngập sát khí, chỉ nhìn ánh mắt thì đã không rét mà run.
“Lên!”
Một cường giả cắn răng, dẫn đầu nhằm về phía Vân Tiêu.
Cùng lúc đó những người khác cũng phát động công kích……
Chém ɢɨết lại truyền ra trong ngọn núi đã từng nhiễm máu đỏ một lần nữa.
Vô số linh thú chen nhau đi tới, móng nhọn răng sắt nhằm tới thân thể của Vân Lạc Phong.
Bất luận kẻ nào cũng đều có thể dự đoán được, dưới sự công kích của vô số linh thú hung mãnh như vậy, Vân Lạc Phong nhất định sẽ hài cốt không còn!
“Quỷ Đế!” Tử Liên nhẹ nhàng nheo mắt lại, nàng ta tươi cười mang theo ái muội, một cây ngọc tiêu chuyển động trên đầu ngón tay, nàng ta dừng thổi một chút, đầu lưỡi liếm môi, hiện rõ vẻ mị hoặc, “Thật không thể không bội phục ánh mắt của ngươi, tìm một nữ nhân thực lực kém như vậy, ả ta sẽ nhanh chóng ૮ɦếƭ dưới nanh vuốt của linh thú mà thôi, kết cục dành cho ngươi cũng sẽ thảm y như vậy! Đương nhiên, nếu ngươi nguyện làm nam nhân của ta thì có lẽ…… giữ lại được một mạng!”
“Tử Liên cô nương!”
Sắc mặt lão giả Vô Lượng Tông biến đổi: “Không phải là ngươi nghiêm túc đó chứ?”
Tử Liên không có nhìn lão giả Vô Lượng Tông lần nào, vẻ tươi cười lộ ra yêu mị: “Thế nào? Có phải điều kiện này rất có lợi cho ngươi hay không? Bất luận như thế nào, dựa vào mỹ mạo của ta thì ngươi cũng không có hại gì cả! Nói thật, nếu không phải muốn nhìn thấy Quỷ Đế trong lời đồn rốt cuộc là người như thế nào, ta sẽ cự tuyệt lời mời của Vô Lượng Tông.”
“Không biết xấu hổ!”
Hỏa Hỏa cười lạnh nhìn Tử Liên, giọng nói mềm mại mang theo vẻ khinh thường.
“Chỉ bằng ngươi mà cũng được gọi là mỹ mạo sao? Một ngón chân của chủ nhân nhà ta còn đẹp hơn ngươi!”
Đúng là Tử Liên này có gương mặt tú lệ nhưng trên mặt lại có một vết sẹo.
Vết sẹo này phá hủy mỹ cảm trên mặt nàng ta.
Dù vậy Tử Liên hận nhất trên cuộc đời này chính là có người vũ nhục bảo nàng xấu!
“Muốn ૮ɦếƭ!” Con ngươi nàng ta lạnh đi, đưa ngọc tiêu tới bên môi lần nữa, những linh thú đang trì độn lại nhanh chóng rục rịch, bay nhanh tới trước mặt Vân Lạc Phong cùng Hỏa Hỏa.
Giờ khắc này cũng không có ai nhìn thấy đứa nhỏ mũm mĩm trong lòng Hỏa Hỏa không bị những linh thú kia dọa khóc, ngược lại còn cười to ha ha ha.
Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn múa may ở trong không khí, tươi cười sáng lạn xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt.
Giống như có được món đồ chơi nào đó mới lạ nào đó, cậu bé cười đến mức vui vẻ sung sướng ……
“Tiểu Thụ, ngươi ngồi yên ở chỗ này, ta muốn sóng vai chiến đấu cùng chủ nhân.”
Hỏa Hỏa đặt Tiểu Thụ lên trên mặt đất, cất bước đi tới trước mặt Vân Lạc Phong, nàng nâng cằm, nhìn xuống linh thú đang nhanh chóng vọt tới từ trên cao.
“Chỉ bằng mấy thứ động vật tầm thường như các ngươi cũng muốn thương tổn chủ nhân của ta? Hiện tại ta để các ngươi nhìn xem, ai mới là Vua chân chính của linh thú.”
Xôn xao!
Bỗng dung có lửa dần dần bốc cháy từ trên người Hỏa Hỏa, vô số ngọn lửa cháy rực trải rộng trên không trung, thiêu đốt ngọn núi khiến không gian xung quanh đỏ bừng.
Sau lưng nàng hiện ra tám cái đuôi, tám cái đuôi này cũng chính là đại diện cho nguồn cội sức mạnh của nàng, cho nên người ta nhanh chóng cảm nhận được sức mạnh mênh mang như biển rộng trong cơ thể nàng, mạnh đến mức không thể địch nổi……
Ở trong linh thú, linh thú có huyết mạch cao quý đều có thể áp chế được các linh thú khác.
Mặc dù mấy loại linh thú kia bị Tử Liên khống chế thì cũng ngẩn ra, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đáng tiếc, ngay sau đó Tử Liên lại khống chế ý thức của chúng bọn họ, khiến bọn chúng cứ nhằm về phía Vân Lạc Phong……
Đoạn Diệc Thần mới vừa chạy tới ngọn núi liền trông thấy Hỏa Hỏa cả người bao phủ ở trong ngọn lửa, đặc biệt là phía sau nàng ta lộ ra tám cái đuôi đỏ rực, chiếu vào trong mắt hắn thật rõ ràng, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Trong khoảng thời gian này, tiểu nữ hài ở chung với mình sớm chiều lại là một…… linh thú?
Còn có chuyện gì chấn động người khác hơn chuyện này chứ?
Cũng may hắn không làm ra chuyện gì chọc giận Vân Lạc Phong với Hỏa Hỏa, nếu không ai biết linh thú này có thể nổi lửa giận, bẻ gãy xương hắn răng rắc hay không!
……
Bên trong chiến trường.
Bạch y của thiếu nữ nhiễm máu đỏ, tóc đen tung bay, trong tay nàng nắm giữ một thanh trường kiếm, gương mặt tà khí mang sát khí.
Máu từ bên trong cơ thể linh thú văng ra, bắn tung tóe lên gương mặt nàng, nàng vẫn không dừng lại, mải mê đấu tranh cùng bọn chúng.
Sắc mặt Tử Liên bỗng trầm xuống, ở trong mắt nàng ta, chắc hẳn Vân Lạc Phong sẽ táng thân ngay tại giây đầu tiên khi đối đầu với đám linh thú.
Nhưng không biết nàng lại có thể chỉ dựa vào một cánh tay trái mà khiến tất cả trở thành huyết lộ (đường máu).
“Không được, cứ như vậy thì chúng ta không phải đối thủ của bọn họ!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!