Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 241: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Tử Liên nhìn ngọc tiêu cách mình càng ngày càng gần, rốt cuộc trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng, đột nhiên, nàng ta liếc nhìn Tiểu Thụ bị Hỏa Hỏa vứt trên mặt đất, một tia vui sướng chợt lóe rồi biến mất ở trong mắt.
Giờ phút này Tử Liên cũng chưa từng nghĩ tới vì sao Hỏa Hỏa lại yên tâm vứt Tiểu Thụ trên mặt đất.
Càng không nghĩ tới, rõ ràng Tiểu Thụ chỉ là một hài tử, đối mặt với cảnh tượng như vậy mà chẳng những không khóc không nháo, ngược lại còn luôn cười khanh khách không ngừng.
Nguyên nhân chính là vì nàng ta không tự hỏi mấy cây ấy nên mới làm ra chuyện khiến bản thân vô cùng hối hận……
Tử Liên lại thổi ngọc tiêu lần nữa, hiện giờ, phương hướng mà ngọc tiêu hướng tới không còn là Vân Lạc Phong nữa, ánh mắt sắc bén của nàng ta quét về phía Tiểu Thụ bò trên mặt đất, khóe môi cong lên tàn nhẫn.



“Vân cô nương, chú ý đến hài tử của ngươi!”
Đoạn Diệc Thần kêu to, ánh mắt hiện lên vẻ gấp gáp.
Hắn mới tới nên còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Vân Lạc Phong đánh nhau với những người này.
Nhưng những người đó ngay hài tử cũng không muốn buông tha……
Vân Lạc Phong như không nghe được câu nói của hắn ta, tiếp tục ứng đối địch nhân trước mặt, hoàn toàn không lo lắng an nguy của Tiểu Thụ.


“Ha ha ha.”
Tiểu Thụ múa may cánh tay trắng nõn, cười khanh khách vẫy vẫy tay với những linh thú đang nhào về phía hắn, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tươi cười rực rỡ.
Rống!
Một con sư tử bổ nhào tới trước mặt Tiểu Thụ, mở mồm to đầy máu định cắn cánh tay mập mạp của Tiểu Thụ.
“Xong rồi!”
Đoạn Diệc Thần vội vàng che mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cản tượng thê thảm khi Tiểu Thụ bị linh thú cắn ૮ɦếƭ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, hé ra một khe hở……
Tình cảnh trong dự đoán không xuất hiện.
Tiểu Thụ cũng không bị linh thú cắn xé, nhưng đột nhiên biến mất……
Chờ hắn kinh ngạc tìm Tiểu Thụ thì bỗng nhiên phát giác, không biết tiểu gia hỏa vừa rồi còn bò trên mặt đất đã ngồi trên đầu con sư tử kia từ khi nào.


Bởi vì lông của sư tử dày đến mức che lấp đi cơ thể của Tiểu Thụ, thế cho nên ngay từ đầu hắn cũng không phát hiện ra, mãi cho đến khi trong đám lông ấy nhô lên một cánh tay thì hắn mới phát hiện ra Tiểu Thụ……
Toàn bộ ngọn núi, trừ âm thanh gầm rú của linh thú thì không có bất kỳ tiếng kêu nào của loài người được phát ra.
Tử Liên ngây dại, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tiểu Thụ, nàng xoa mạnh mắt mình, không thể tin điều xảy ra trước mặt……
“Sao có thể? Nó chỉ là một đứa bé!”
Sắc mặt Tử Liên tái nhợt, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.
Việc trước mắt thật sự thoát ra khỏi trí tưởng tượng của bất kỳ ai, nàng ta đã sống vài thập niên rồi, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy.
Cảnh Tiểu Thụ cưỡi trên lưng sư tử rơi vào trong mắt mọi người giống như khi bọn họ thấy con chuột đứng trước móng vuốt của con mèo……
“Ha ha ha!”
Tiếng cười của Tiểu Thụ rất thanh thúy, mặc dù trộn lẫn trong tiếng rống của linh thú, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng, đinh tai nhức óc.
“Rống!”

Sư tử giận tím mặt, hung hăng ném thân thể của Tiểu Thụ, vọng tưởng ném kẻ trên đầu mình xuống dưới đất.
Tiếng cười của Tiểu Thụ biến mất, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Nó giận rồi!
Tiểu Thụ mà điên lên thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Hắn thất tha thất thểu đứng lên từ trên đầu sư tử, tay nhỏ phẫn nộ chụp xuống đầu nó, bởi vì lông của sư tử quá dày nên không thể cảm nhận được bàn tay nho nhỏ kia ……
Nhưng những người khác lại bị hành động của Tiểu Thụ dọa đến ngây ngốc.
Thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp! Một nhóc con chưa có răng, còn ở tuổi tè dầm mà dám cưỡi trên lưng sư tử, lại còn muốn đánh nó?
Tử Liên phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa thổi ngọc tiêu.
Vì thế, những linh thú đó ngốc tại tại chỗ, tất cả đều triển khai công kích về phía tiểu thụ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thụ đều đã tái nhợt rồi, hắn giơ thịt cánh tay lên, bàn tay duỗi về phía bên trong không trung, oanh một tiếng, vô số sợi dây leo từ dưới nền đất chui ra, một cái nháy mắt, liền trói lại chân chúng linh thú, đưa bọn họ treo ở trong hư không.


Chuyện còn không có kết thúc……
Chỉ có treo bọn họ lên, có thể nào bình ổn lửa giận trong lòng tiểu thụ?
Vì vậy, hắn lại lần nữa làm cho dây leo duỗi lên, hóa thành một cây roi thật dài, hung hăng quất đánh thân thể những linh thú đó.
Tĩnh……
Toàn bộ thế giới, đều ở thời điểm này trở nên yên tĩnh.
Tay Tử Liên bị dọa đến buông lỏng, ngọc tiêu rơi xuống đất, khuôn mặt tú mĩ trắng bệch, hoảng sợ ngóng nhìn tiểu thụ kiêu căng ngạo mạn.
“Ha ha!” Hỏa Hỏa cười lạnh một tiếng, đôi tay chống nạnh nói, “Thật không biết các ngươi lấy lá gan từ đâu ra, dám động thủ với tiểu thụ? Nếu ta dám vứt tiểu thụ trên mặt đất, vậy các ngươi nên đoán được, nó không dễ dàng để cho các ngươi có thể chọc đến.”
Tử Liên cắn chặt môi, trên sắc mặt tái nhợt là vẻ tuyệt vọng: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng……”
Đối phương chỉ là một hài tử!
Vì sao, lại có thể trong một cái nháy mắt liền có thể đánh tan nhiều linh thú như vậy?


Nàng không tin!
Nàng tuyệt không tin tưởng trên đời này có người mới sinh ra liền có loại năng lực này!
Đúng lúc này, nam tử một thân áo đen đã giải quyết người phía trước, trên người nghiêm trang đầy sát khí xuất hiện ở của trước người nàng.
Tử Liên khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt nàng dần dần di chuyển về phía trước, sau khi nhìn thấy nam nhân mặt nạ lãnh khốc, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.
“Quỷ…… Quỷ Đế……”
Oanh!
Sức lực của nam nhân tràn ngập sát khí, thật mạnh dừng ở trong nàng иgự¢.
Này một cái chớp mắt, nàng cảm ứng được trong cơ thể đan điền rách nát thanh âm, trong thân thể linh lực cũng ra bên ngoài chảy tới.
“Ngươi thiếu nam nhân!” Ánh mắt nam nhân lãnh khốc, âm thanh lãnh tuyệt vô tình, “Thanh lâu thiếu ngươi.”
Ngươi thiếu nam nhân, thanh lâu thiếu ngươi!
Người nam nhân này, vĩnh viễn đều sẽ không lãng phí một câu với người không quan trọng.
Một câu, đơn giản sáng tỏ nói rõ ý đồ của chính mình.
Ngươi không phải thiếu nam nhân sao? Trong thanh lâu có rất nhiều nam nhân đi dạo kỹ viện, nơi đó thực thích hợp với ngươi.
Trong đáy mắt Tử Liên liên hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng từ trên mặt đất bò lên, nàng quỳ gối trước mặt Vân Tiêu, sắc mặt tái nhợt nói: “Quỷ Đế, ta sai rồi, ta biết sai rồi, về sau ta cũng không dám kết hợp những người khác lại đối phó ngươi nữa, cầu ngươi tha cho ta lần này! Ta bảo đảm làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!”
Loại thời điểm này, nàng nào còn dám thể hiện? Nếu muốn bảo vệ chính mình, cũng chỉ có thể liều mạng xin lỗi.
Ầm!
Khoảnh khắc Tử Liên bò quỳ về phía nam nhân, ống tay áo nam nhân vung lên, làm cho thân thể của nàng xốc bay đi ra ngoài.
Tử Liên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nàng hối hận……
Hối hận đối phó Vân Tiêu!
Người nam nhân này, căn bản là không phải bọn họ có thể đối phó.
“Vân Tiêu đại nhân,” Hỏa Hỏa nhìn về phía Vân Tiêu làm mặt quỷ,: “Nơi này người giao cho ta xử trí, ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ với tiểu thụ, không lưu lại bọn họ, người với chủ nhân đi qua thế giới hai người đi.”
Nàng quyết chí phải làm một linh thú giúp đỡ cho chủ nhân, hiện giờ chủ nhân và Vân Tiêu lâu như vậy không gặp, khẳng định muốn ở chung một chỗ, nếu như muốn giải quyết tốt hậu quả của chuyện này, nàng làm là đủ rồi.
Vân Tiêu đi về phía Vân Lạc Phong, sau khi hắn nhìn đến tiểu thụ ở một bên cười khanh khách, liền không có cách nào dời đi ánh mắt.
“Hắn là…… nhi tử chúng ta?”
Đừng trách Vân Tiêu sẽ hiểu lầm Vân Lạc Phong, tiểu thụ này dù cho chỉ có lớn mấy tháng, vẫn là có thể từ trên người hắn nhìn thấy bóng dáng chính mình.
Đặc biệt là khuôn mặt, cực kỳ tương tự với hắn ……
Cho nên……
Hắn mới kết luận, tiểu thụ này là hài tử của hắn và Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: “Chúng ta cách biệt bao lâu?”
Vân Tiêu nghĩ nghĩ: “Hơn nửa năm.”
“Mang thai yêu cầu bao lâu?”
“Hoài thai mười tháng……”
Vân Lạc Phong cười: “Vậy chàng cảm thấy, hắn là nhi tử chúng ta?”
Vân Tiêu trầm mặc nửa ngày: “Vậy hắn là ai?”
“Chàng nói đi?” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Hắn và chàng ngươi giống nhau như thế, vậy chàng nói hắn có thân phận gì?”
Vừa nghe lời này, Vân Tiêu lập tức khẩn trương lên, hắn co quắp bất an nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Ta và hắn không có quan hệ gì, những năm gần đây, ta vẫn luôn đi theo cạnh nàng, trừ bỏ nàng ở bên ngoài, ta không có tiếp xúc quá bất kỳ kẻ nào…… Hơn nữa, ta cũng chỉ có nữ nhân duy nhất là nàng, Phong nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta thật sự không quan hệ với hắn.”
Đoạn Diệc Thần định đi về phía Vân Lạc Phong, liền nghe được đối thoại của hai người này, khóe miệng hắn căng lên, không nói gì nhìn Vân Tiêu.
Trong lời đồn Quỷ Đế…… Là cụ ngây thơ?
“Đi.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, kéo lấy vạt áo Vân Tiêu: “Trở về ta tính sổ với chàng.”
“Phong nhi, nàng thật sự phải tin tưởng ta, ta không quen biết hắn……” Trán Vân Tiêu đổ mồ hôi, sợ Vân Lạc Phong thật sự sẽ hiểu lầm hắn.
Vân Lạc Phong quét hắn liếc mắt một cái: “Tiểu thụ là ta nhận nuôi, về thân phận của hắn, sau này ta lại nói với chàng, hiện tại, ta muốn tính sổ với chàng là, một người chàng đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy, vì sao tất cả toàn bộ đều không nói cho ta? Cũng không có để cho Tần Nguyên nói cho ta?”
Vân Tiêu ngẩn ra, mắt đen hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp: “Ta sợ nàng lo lắng……”
“Cho nên, ta muốn trước tính món nợ này với chàng!”
Vân Lạc Phong trừng mắt liếc mắt hắn một cái, nói.
“Được, nếu có thể làm cho nàng nguôi giận, nàng trừng phạt ta như thế nào đều có thể.”
Vân Lạc Phong nheo mắt lại, cung từ đáy mắt xẹt qua độ nguy hiểm: “Hiện tại chúng ta đi tính sổ trên giường!”
Tính sổ trên giường?
Đoạn cũng thần có chút lờ mờ.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đi tính sổ trên giường.
Vân cô nương quả nhiên không giống với nữ nhân khác.
Khí phách, không biết xấu hổ!
Xa xa, hắn còn mơ hồ nghe thấy đối thoại của hai người kia truyền đến.
“Ta trên, chàng dưới!” Đây là một âm thanh tà khí, lại càng bá đạo vô cùng.
“Được.” Âm thanh này bao hàm sủng nịch và dung túng.
“Ta muốn cho chàng ba ngày ba đêm không xuống giường được!”
“Yên tâm, thể chất ta, cho dù là ba tháng, cũng có thể xuống được giường.”
Đoạn Diệc Thần thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Vân cô nương này khí phách…… Cũng quá mức đi? Lại có thể nói làm Quỷ Đế ba ngày không xuống giường được?
Mà Quỷ Đế đối với nàng, lại rất là bao dung và phóng túng.
Hắn có thể nhìn ra được, nam nhân kia sủng nàng đến tận xương tủy, tùy ý tất cả hành vi của nàng.
Trong lòng Đoạn Diệc Thần mơ hồ, chính mình khó có thể nhất kiến chung tình với một nữ nhân.
Đáng tiếc, nữ nhân này đã có phu quân.
Phu quân nàng ưu tú như thế, ưu tú đến ai cũng không có cách nào bằng được……
Chính mình còn có hy vọng gì?
Đoạn Diệc Thần thở dài, hiện giờ, hắn chỉ có thể thành tâm một lòng chúc phúc Vân Lạc Phong.
“Trốn!”
Các vị cường giả tiến đến bao vây tiêu trừ Vân Tiêu, sau khi nhìn thấy hai người rời đi, xoay người liền muốn đào tẩu.
Hỏa Hỏa mắt sắc liếc về động tác những người đó, lạnh giọng tàn khốc quát lớn nói: “Muốn chạy trốn, cũng phải nhìn xem các ngươi làm được hay không! Tiểu thụ, những người này muốn ɢɨết phụ mẫu ngươi, ngươi tính toán trừng phạt bọn họ như thế nào?”
Tiểu thụ cũng không phải người bình thường, hắn là từ loại cây tiến hóa mà đến, đừng nhìn hắn mới sinh ra mấy tháng, tâm trí sớm đã giống như hài tử vài tuổi.
“ɢɨết!”
Nghe được lời Hỏa Hỏa nói, Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía mấy kẻ đang xoay người rời đi, giọng nói mềm mại truyền ra từ trong miệng hắn.
Đúng vậy!
Khi dễ cha mẹ đều đáng ૮ɦếƭ!
Đùng!
Dưới đất lại trồi lên vô số dây leo.
Không đợi những người đó đào tẩu, dây leo đã trói thân thể bọn họ lại, làm cho bọn họ không thể nhúc nhích.
“Tiểu Thụ, quất ૮ɦếƭ bọn họ cho ta, đúng rồi, đừng đánh ૮ɦếƭ nữ nhân thổi tiêu kia, phụ thân ngươi nói, muốn bán ả tới thanh lâu, không phải ả thích lấy lòng nam nhân sao, vậy để ả thỏa mãn đi.” Hỏa Hỏa chống nạnh ra lệnh.
Tay nhỏ mũm mĩm giương lên, vô số dây leo xuất hiện ở trước mặt những người kia, rồi sau đó, những dây leo ấy hung hắng quất mạnh trước ánh mắt hoảng sợ của bọn họ.
Bạch bạch bạch!
Toàn bộ ngọn núi chỉ nghe được âm thanh roi quất trong hư không cùng tiếng rống tê tâm liệt phế của những người đó.
“Các ngươi chờ đi, người muốn ɢɨết Quỷ Đế rất nhiều, rồi có một ngày hắn sẽ ૮ɦếƭ trong tay các anh hùng chính nghĩa, ha ha ha!” Lão giả Vô Lượng Tông điên cuồng phá lên cười, đôi mắt lộ ra màu đỏ, chắc đã lâm vào trong điên cuồng.
Hắn mắng càng tàn nhẫn thì roi quất càng nhanh, quất cho đến lúc lão giả Vô Lượng Tông nói không ra một chữ nào nữa……
“Ồ, thiếu chút nữa ta quên,” Hỏa Hỏa nheo hai mắt lại, ánh mắt nguy hiểm bắn về phía Đoạn Diệc Thần, “Ngươi cũng là một đám với bọn họ, đến để đánh dẹp Vân Tiêu đại nhân.”
Mồ hôi trên trán Đoạn Diệc Thần chảy xuống, ngượng ngùng cười nói: “Ta tới để tham gia náo nhiệt thôi, không liên quan đến ta, ngươi có thể tiếp tục.”
Hỏa Hỏa vỗ vỗ cằm, hơi ngẩng đầu lên: “Thấy ngươi cũng không có tính xấu nên ta bỏ qua, nhưng mà chuyện hôm nay không được phép nói ra đó.”
“Được, ta đảm bảo sẽ không nói.”
Đoạn Diệc Thần nhanh chóng gật gật đầu, thề thốt.
“Không được,” Hỏa Hỏa lắc đầu, “Ta không tin ngươi được, lỡ ngươi nói ra thân phận của ta với Tiểu Thụ thì chủ nhân và Vân Tiêu đại nhân sẽ càng bị nhiều người đuổi ɢɨết hơn, cho nên, ngươi uống viên thuốc này vào đi.”
Đoạn Diệc Thần ngẩn người nhìn viên thuốc Hỏa Hỏa đưa đến trước mặt, hơi nhíu mày.
“Đây là cái gì?”
“Viên thuốc này sẽ làm ngươi quên chuyện đã xảy ra vào mấy ngày nay.”
Quên chuyện đã xảy ra vào mấy ngày nay?
Cũng có nghĩa là…… Sẽ quên Vân Lạc Phong?
Không biết vì sao nghe được lời này Đoạn Diệc Thần cảm thấy co rút trong lòng, hắn nâng tay lên nhưng không thể nào cầm lấy viên thuốc kia được.
“Ta đồng ý không nói ra ngoài, thật sự không được sao?” Hắn nâng đầu lên, nhìn Hỏa Hỏa hỏi.
Hỏa Hỏa chớp chớp mắt: “Chúng ta quen biết chưa bao lâu, ta vừa không biết thân phận của ngươi, cũng không biết ngươi là người như thế nào, làm sao tin tưởng được?”
Đoạn Diệc Thần cười khổ một tiếng, hắn cầm lấy viên thuốc Hỏa Hỏa đưa qua, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Một khi đã như vậy, mấy ngày nay ở chung coi như là một giấc mộng đi.
Tỉnh mộng, hắn nên quên đi……
Đoạn Diệc Thần nhắm mắt lại uống vào, tức khắc, hắn cảm giác thân mình run rẩy, ý thức trong đầu biến thành một màn mơ hồ, dần dần ngã quỵ trên mặt đất.
Nhìn thân thể Đoạn Diệc Thần ngã xuống, Hỏa Hỏa cắn cắn môi rồi hỏi: “Tiểu Thụ, có phải ta quá tàn nhẫn hay không?”
Tiểu Thụ nghiêng đầu, mắt to tò mò chớp chớp, dường như không rõ lời của Hỏa Hỏa có ý gì.
“Kỳ thật, Đoạn Diệc Thần cũng không tồi, tuy rằng hắn đến để cùng bao vây diệt trừ Vân Tiêu đại nhân, nhưng dọc đường đi lại rất chiếu cố chúng ta, trong ba ngày chủ nhân hôn mê, hắn cũng chăm sóc cho ta…… Chỉ là ở trong lòng ta, quan trọng nhất chính là chủ nhân, chỉ cần vì chủ nhân, bất luận chuyện tàn nhẫn nào ta cũng có thể làm ra.”
Ánh mắt Hỏa Hỏa từ do dự dần dần trở nên kiên quyết: "Ta không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được thân phận của ta và ngươi, bằng không, sẽ mang đến nguy hiểm cho chủ nhân. Vì thế, quyết định làm cho Đoạn Dịch Thần quên đi ký ức của mấy ngày nay là lựa chọn tốt nhất! Huống chi.... Tên gia hỏa này cũng tồn tại tâm tư không nên có đối với chủ nhân, mà ta thì không muốn để cho chủ nhân có thêm bất cứ mối quan hệ nào với hắn ta. Nếu như hắn quên chủ nhân rồi, vậy sẽ không còn dây dưa gì với người nữa."
Tiểu Thụ ngơ ngác nhìn Hỏa Hỏa, trong đôi mắt to tròn lóng lánh tràn đầy thắc mắc khó hiểu.
"Bỏ đi, tuổi ngươi còn nhỏ, chuyện của cha mẹ, ngươi không hiểu được đâu!" Hỏa Hỏa cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, ta biết được cái cảm giác mất đi người mà mình yêu thương là đau khổ đến mức nào, cho nên, dù liều cả tính mạng thì ta cũng phải bảo vệ chủ nhân và Vân Tiêu đại nhân, không để cho hai người bọn họ chia cách!"
Tiểu Thụ nâng bàn tay nhỏ bé ú nần của mình, đặt lên trên mu bàn tay của Hỏa Hỏa, giống như là đang muốn an ủi Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa cười cười: "Tiểu Thụ, chuyện này ngươi tuyệt đối đừng cho chủ nhân biết nha, nếu không, ta với Tiểu Mạch sẽ tiêu đời đó!"
Nếu không phải Tiểu Mạch lén lút đưa cho Hỏa Hỏa viên thuốc kia, thì Hỏa Hỏa làm sao có thể làm cho Đoạn Dịch Thần quên hết chuyện của mấy ngày nay chứ?
Vì thế, một khi mà Vân Lạc Phong biết được chuyện này, Tiểu Mạch chắc chắn cũng khó tránh số kiếp chung với cô bé.
Tiểu Thụ rất hiểu chuyện mà gật đầu một cái, cất giọng nói mềm mại non nớt của mình lên: "Được!"
"Đem đám người này ɢɨết ૮ɦếƭ hết đi! Đừng lãng phí thời gian với bọn chúng. Sau khi ɢɨết chúng xong, chúng ta lập tức đi tìm chủ nhân!"
Hỏa Hỏa ngẩng đầu, đôi con ngươi biến thành màu đỏ rực như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm vào đám người đang kêu rên ngao ngao ỏm tỏi kia, sát khí trên người cô bé bỗng kích phát ra mãnh liệt.
Phụt!
Hỏa Hỏa vừa dứt lời, mạn đằng của Tiểu Thụ liền biến thành gai nhọn sắc bén, đâm thẳng vào lòng иgự¢ đám người kia.
Máu tươi từ trong lòng иgự¢ chảy ra, nhuộm đỏ cả y phục trên người bọn họ.
Tiểu Thụ lại vung tay lên, thu hồi tất cả mạn đằng về, thi thể của đám người kia liền rơi bịch bịch xuống đất, chồng chất như núi.
Tuy rằng đời này của Hỏa Hỏa ɢɨết người không ít, ngay cả hai tay của Tiểu Thụ cũng nhuốm đầy máu tanh, nhưng bọn họ không phải là những người cuồng sát, khát máu, lấy việc ɢɨết người làm thú vui.
Đám linh thú chẳng qua là bị con người lợi dụng, thần trí của chúng nó bị Tử Liên khống chế, cho nên mới tấn công mấy người bọn họ mà thôi. Nếu không có Tử Liên và sáo ngọc, thì đám linh thú này đã không điên cuồng tấn công Vân Lạc Phong.
Vì thế, sau khi Tiểu Thụ phạt chúng nó mỗi con bị đánh một trăm roi, thì liền thả cho chúng nó đi.
"Các ngươi có thể đi rồi!" Hỏa Hỏa chống nạnh, cao ngạo hất cằm mà nói: "Chuyện này không phải là lỗi của các ngươi, cho nên ta mới không ɢɨết các ngươi. Một trăm roi vừa rồi là hình phạt dành cho các ngươi. Hy vọng sau này các ngươi không gặp phải những chuyện tương tự thế này nữa!"
"Grào....!"
Tất cả linh thú cùng gầm lên một tiếng, hai mắt ngập tràn cảm kích mà nhìn Hỏa Hỏa, sau đó thì liền chạy nhanh về phía chân núi, trở về lãnh thổ của chính mình.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Hỏa Hỏa khom lưng, đem Tiểu Thụ bồng lên, rồi nhắm thẳng đường xuống núi mà đi.
Sau khi hai người Hỏa Hỏa rời khỏi đó không lâu, thì Đoạn Dịch Thần cũng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, hắn Ϧóþ Ϧóþ trán một hồi, cau mày mà lẩm bẩm: "Xảy ra chuyện gì thế này? Không phải ta đi theo đám người bao vây diệt trừ Quỷ đế để xem náo nhiệt sao? Sao tự dưng ta lại ở đây?"
Đoạn Dịch Thần hiển nhiên là còn chưa tỉnh táo hẳn, cho nên, sau khi hắn ta nhìn thấy thi thể chồng chất như núi khắp nơi, thì liền hoảng sợ vô cùng.
"Đây... Đây chẳng phải là cường giả của các thế lực đi bao vây diệt trừ Quỷ đế sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cái gì ta cũng không nhớ được vậy?" Đoạn Dịch Thần cảm thấy đầu mình rất đau, hắn lảo đảo đứng dậy: "Không được! Nơi này không an toàn, ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!"
____
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Trong một khách điếm dưới chân núi Phượng Hoàng Sơn, hai đạo thân ảnh đang triền miên quấn quýt lấy nhau trên giường, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuôi xuống trên thân thể hai người.
Vân Lạc Phong nằm trên giường, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Tiêu, hơi hơi híp mắt lại: "Vân Tiêu, ta nói rồi, ta trên, chàng dưới!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!