Vân Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi Vân Lạc Phong, trong giọng nói từ tính chứa đầy yêu thương chiều chuộng.
"Ta không muốn để nàng mệt!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng khép hai mắt lại, ở thời điểm mà Vân Tiêu đang không ngừng vận động, cô cảm thấy có một cổ linh khí đang không ngừng tăng lên trong người mình, từ từ hội tụ lại thành một dòng suối.
Dù hiện tại cô không thể đột phá, nhưng nó cũng giúp cho tu vi của cô thêm củng cố.
Đây là.... Chỗ tốt của song tu?
Hưởng thụ được chỗ tốt, khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên một độ cong trong vô thức, hai tay cô ôm lấy cổ Vân Tiêu, thân mình đón ý hùa theo người bên trên.
____
Ba ngày ba đêm.
Hai người bọn họ cơ hồ là chưa từng rời khỏi gian phòng, dường như cả hai đều muốn đem sự nhớ nhung lẫn nhau trong khoảng thời gian chia cách phát tiết ra hết.
(*cơ hồ: đồng nghĩa với từ hầu như.)
Hỏa Hỏa và Tiểu Thụ ở bên ngoài phòng đợi hết một ngày một đêm, bọn họ vốn muốn trờ về không gian thần điển, nhưng lại ngại quấy rầy đến Vân Lạc Phong, cho nên chỉ đành im lặng đợi ở bên ngoài.
Hỏa Hỏa còn cho rằng, hai người kia đại chiến hết ba ngày ba đêm, Vân Tiêu ít nhiều gì cũng sẽ có chút mệt mỏi.
Thế nhưng, lúc mà Hỏa Hỏa nhìn thấy Vân Tiêu, thì hắn giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chẳng những không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần hình như còn phấn chấn hơn trước.
Đương nhiên, Hỏa Hỏa không hề biết được phần lớn nguyên nhân của việc này là do thể chất đặc biệt của hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, thời điểm mà Vân Lạc Phong hưởng thụ được chỗ tốt, thì Vân Tiêu cũng không kém hơn bao nhiêu, chẳng qua là Vân Tiêu không có phát giác ra điểm này mà thôi.
Mà cho dù không có chỗ tốt này, thì bằng vào thực lực hiện tại của Vân Tiêu, có đại chiến thêm ba trăm hiệp nữa cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Nếu không phải vậy, thì sao mấy nữ nhân bên cạnh các vị cường giả, người nào người nấy cũng mặt đầy hồng quang?
Nguyên nhân là do thực lực càng cường đại, thân thể cũng càng khỏe mạnh hơn, đừng nói là ba ngày ba đêm không xuống giường, cho dù có thêm ba ngày nữa thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.
"Chủ nhân, chúng ta có phải là nên xuất phát rồi không?" Hỏa Hỏa liếc nhìn Vân Lạc Phong đang được Vân Tiêu ôm ra khỏi phòng, khóe môi khẽ nở một nụ cười ái muội: "Muội biết hai người là cửu biệt trùng phùng, nhất định là muốn cùng nhau tâm sự, nhưng mà hai người đã ở trên giường hết ba ngày ba đêm rồi, hai người cũng nên suy xét một chút đến tâm trạng của những người còn độc thân như bọn muội chứ?"
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Hỏa Hỏa, muội và Tiểu Thụ trở về không gian thần điển trước đi!"
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong liền đưa cả hai trở vào không gian thần điển, rồi mới quay đầu nhìn về phía Vân Tiêu.
"Có gì muốn hỏi, thì bây giờ chàng có thể hỏi được rồi!"
"Nó.... Rốt cuộc là ai?"
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, rồi mới lên tiếng hỏi.
Nó trong miệng Vân Tiêu, hiển nhiên là đang ám chỉ Tiểu Thụ.
"Trước kia, lúc ở thành Hoàng Tuyền ta từng mua được một hạt giống, sau khi nó nẩy mầm rồi thì liền biến thành một đứa bé." Vân Lạc Phong vừa mỉm cười nhẹ nhàng vừa đáp: "Ngay sau khi chàng rời đi không lâu thì nó xuất thế, bởi vì lúc đầu nó không hế có diện mạo cụ thể, ta hình dung nó như thế nào thì nó sẽ trở thành thế ấy, cho nên, ta mới để nó biến thành bộ dáng của chàng."
Vân Tiêu rũ mắt, chăm chú ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ trước mắt, trong mắt là yêu thương vô tận.
"Phong nhi, ta rất vinh hạnh, vào thời điểm nàng hình dung ra diện mạo của nó, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là ta...."
Vân Lạc Phong cười: "Vân Tiêu, trên đời này, người có thể khiến ta nhớ nhung nhiều đến như vậy, cũng chỉ có mỗi mình chàng!"
Từ sau khi cô đi tới thế giới này, Vân Tiêu luôn đi theo bên cạnh cô, lại càng vì cô mà cam tâm tình nguyện che giấu đi hết tất cả ánh sáng của mình.
Cô phải có bao nhiêu may mắn, mới được nam nhân này yêu thương đến mức như thế chứ?
"Đi thôi, thời gian mà ta xin nghỉ cũng sắp hết rồi, chúng ta phải trở về học viện Tây Châu rồi!"
"Ta đi cùng nàng!"
Vân Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy eo Vân Lạc Phong, rũ mắt cười nhạt: "Từ giờ trở đi, nàng đi đến đâu, ta sẽ theo nàng đến đó!"
Không phải có một câu nói gọi là: lấy gà theo gà, lấy chó theo chó đó sao?
Hắn đã lựa chọn trở thành người của Vân gia, vậy nàng đi đến đâu, hắn sẽ theo nàng đi đến đó.
"Vân Tiêu, ý của chàng là...." Vân Lạc Phong nheo nheo hai mắt lại, bên môi lộ ra nụ cười tà khí: "Chàng muốn gả cho ta?"
Vân Tiêu rất bình tĩnh mà nhìn Vân Lạc Phong, hỏi: "Nàng không muốn gánh trách nhiệm?"
"Ta nhất định sẽ gánh trách nhiệm với chàng!" Vân Lạc Phong nhón mũi chân, hôn lên môi Vân Tiêu một cái: "Chờ sau khi chúng ta giải quyết hết kẻ địch ở đây rồi, chúng ta sẽ lập tức về nhà thành thân!"
Cảm nhận được độ ấm ở khóe môi, Vân Tiêu giơ tay, ôm chặt lấy thân mình của Vân Lạc Phong, động tác kia, giống như là muốn dung nhập cả người của Vân Lạc Phong vào trong cơ thể hắn.
Cả đời cũng không thể nào tách ra!
Hôn xong, tay Vân Lạc Phong đặt lên lòng иgự¢ Vân Tiêu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Vân Tiêu, khoảng thời gian mà ta không ở cạnh chàng, chàng lại trêu chọc ra không ít hoa đào nhỉ? Đặc biệt là cái ả thổi sáo mặc y phục tím kia."
"Ta không có hoa đào!"
Vân Tiêu nâng tầm mắt, bình tĩnh mà chăm chú nhìn Vân Lạc Phong.
"......"
Vân Lạc Phong chợt giật mình, ngước mắt lên nhìn vào gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc của Vân Tiêu.
Giọng nói của Vân Tiêu chợt phát ra sát khí: "Bởi vì ta sẽ bẻ gãy hết tất cả bọn chúng!"
Hoa đào?
Bẻ gãy là được!
Hắn chưa bao giờ là một kẻ thương hương tiếc ngọc, có bẻ gãy đám hoa đào kia thì đã sao cơ chứ?
"Ta thì sao?" Vân Lạc Phong như cười như không, nhìn Vân Tiêu mà hỏi.
Biểu tình của Vân Tiêu lúc này vô cùng nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong.
"Nàng không phải hoa đào!"
"Vậy ta là cái gì?"
"Nàng là...." Vân Tiêu giữ chặt tay Vân Lạc Phong, đem nó dán lên lòng иgự¢ của mình: "Nàng là cái này!"
Vân Lạc Phong cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lòng иgự¢ Vân Tiêu, làm cho tim của cô cũng bất giác đập lỡ một nhịp.
"Nàng là tim của ta! Nếu như nàng không còn, vậy ta cũng không thể tiếp tục sống trên đời này nữa!"
Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc, chăm chú ngắm nhìn Vân Lạc Phong.
Nếu đổi thành người khác nói ra những lời này, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ cho đó là hoa ngôn xảo ngữ.
(*hoa ngôn xảo ngữ: lời nói hoa mỹ, đường mật nhưng thật chất là giả dối.)
Nhưng người nói những lời này lại chính là Vân Tiêu.
Vân Tiêu trước nay đều không biết nói dối, lại càng không biết nói những lời đường mật ong bướm.
Mỗi câu mỗi chữ mà Vân Tiêu thốt ra, đều là xuất phát từ tận đáy lòng, biểu đạt tình cảm chân thật của bản thân!
Nam nhân như vậy, kêu cô làm sao mà không tin được chứ?
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong rút tay mình về, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi của mình, xoay đầu qua hướng khác.
"Chúng ta xuất phát đi!"
"Được!"
Ánh mắt Vân Tiêu trước sau vẫn đặt lên người Vân Lạc Phong, trong đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy kia, thân ảnh Vân Lạc Phong hiện lên vô cùng rõ ràng.
_____
Học viện Tây Châu.
Trong học đường, ánh mắt của nam nhân trung niên lạnh lùng quét về phía đông đảo học sinh bên dưới, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi: "Vân Lạc Phong vẫn không đến lớp?"
Tiểu cô nương xinh xắn nhíu chặt mày, vừa định lên tiếng, thì lại bị An Tử Hạo ở một bên kéo lại.
"Tiểu thư, người nhịn một chút đi. Vương Dịch Chi này hiện tại như mặt trời giữa trưa, không thể trêu chọc được."
(*như mặt trời giữa trưa: mặt trời giữa trưa là lên cao nhất, ánh nắng gay gắt nhất. Đây là phép so sánh, ý nói người nào đó đang được thời thế, đứng trên một vị trí cao.)
Tiểu cô nương xinh xắn có chút không phục: "Nhưng mà... Lúc trước cô nương ấy là vì cứu chúng ta cho nên mới đắc tội với Vương Mộc Cảnh!"
Tiếng nói của cô bé rất nhỏ, nhỏ đến độ gần như là không nghe thấy, tuy nhiên, An Tử Hạo vẫn nghe được rất rõ ràng từng chữ nỉ non của cô bé.
Ngày đó, sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi học viện, mấy vị trưởng lão trong trưởng lão thất vì không muốn để cho Vương Mộc Cảnh và Vương Dịch Chi tiếp xúc với Vân Lạc Phong, cho nên đã cố ý an bày cho Vương Dịch Chi đi dạy những học sinh khác, ai có ngờ, tên Vương Dịch Chi này lại hối lộ với hộ pháp của trưởng lão thất, điều ông ta đến lớp của Vân Lạc Phong để dạy.
Trùng hợp là trong khoảng thời gian này các vị trưởng lão đều bận rộn chuyện gì đó, cho nên không có một ai phát hiện ra chuyện này.
Thế nhưng, vào lúc Vương Dịch Chi tràn đầy lòng tin, muốn tới đây báo thù cho cháu trai của mình, thì lại được cho biết tin rằng, Vân Lạc Phong không có đến lớp, mà một lần vắng mặt này, là biến mất đến tận nữa tháng trời.
Nhớ đến tình cảnh cháu trai mình bị Vân Lạc Phong khi dễ, lửa giận trong lòng Vương Dịch Chi càng ngày càng lớn, ngay cả khuôn mặt cũng âm trầm hơn, làm cho toàn bộ học sinh trong học đường đều cảm thấy sợ hãi.
"Đợi khi nào Vân Lạc Phong kia đến lớp, ngươi bảo ả lăn tới gặp ta!"
Vương Dịch Chi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi học đường.
Mặc kệ Vân Lạc Phong có trốn bao lâu, cuối cùng cũng sẽ có ngày ả trở về lớp học, đến lúc đó, ông sẽ bắt ả phải trả một cái giá thảm thiết thống khổ nhất.
________
Trong thành bên ngoài học viện Tây Châu.
Trên phố, dòng người đông đúc qua lại, ngựa xe như nước.
Vân Lạc Phong chắp tay sau gáy, hơi hơi nheo mắt lại, khóe môi gợi lên một độ cong tà khí.
Hai mắt đen nhánh thâm thúy đang nhìn chăm chú vào con đường trước mặt.
"Vân Tiêu, chàng định cùng ta trở vào học viện, hay là lưu lại ở đây?"
Vân Tiêu dừng bước, tầm mắt chuyển lên người Vân Lạc Phong, trầm ngâm hết nửa ngày mới nói: "Ta đối với cái học viện kia không có hứng thú, cho nên..... Ta ở lại đây chờ nàng vậy!"
"Được!" Vân Lạc Phong thả tay xuống, trên mặt tràn đầy ý cười: "Bây giờ chúng ta đi xem xét vài biệt viện trước, rồi mua lấy một căn, bây giờ có chàng ở chỗ này, vậy về sau ta không cần ngủ lại học viện nữa!"
Nói thật, cái tu luyện thất trong học viện đối với cô mà nói, chẳng có bao nhiêu lực hấp dẫn.
Cái mà cô để ý, chính là Linh hồn Chi Quả.
Nếu không phải như vậy, cô cũng sẽ không tiến vào học viện Tây Châu.
"Chủ nhân, tại sao người không để Vân Tiêu giúp người đi lấy Linh Hồn Chi Quả? "
Trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói khó hiểu của Tiểu Mạch.
Dựa vào thực lực của Vân Tiêu, chỉ cần Vân Lạc Phong mở miệng, hắn chắc chắn sẽ làm được.
Thế nhưng.....
Khóe môi Vân Lạc Phong câu lên một độ cong nhợt nhạt: "Thứ nhất, ta tạm thời còn chưa biết Linh Hồn Chi Quả ở chỗ nào? Thứ hai, ta không muốn trở mặt với học viện Tây Châu, nói cho cùng thì mấy vị sư phụ ngang hông kia của ta cũng không tệ, ta không muốn làm bọn họ đau lòng. Thứ ba....."
Vân Lạc Phong dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Chuyện mà ta có thể dựa vào chính thực lực của mình làm được, thì ta sẽ không nhờ đến Vân Tiêu hỗ trợ, cho dù chàng có là nam nhân của ta cũng vậy!"
Tiểu Mạch im lặng.
Hắn theo Vân Lạc Phong đã hai kiếp, tự nhiên là cũng hiểu được con người của Vân Lạc Phong.
Phàm là chuyện mà cô có thể tự mình hoàn thành, thì mãi mãi cũng không cần đến sự trợ giúp của người khác.
Huống chi, nếu học viện Tây Châu làm ra chuyện có lỗi với cô, thì dù phải dùng đến vũ lực để ςướק, cô cũng sẽ mạnh mẽ lấy Linh Hồn Chi Quả đi.
Thế nhưng, chính bởi vì mấy vị trưởng lão trong học viện đều đối xử với cô không tệ, vì vậy nếu như vẫn còn biện pháp khác để giải quyết, thì cô sẽ không trở mặt với học viện Tây Châu.
"Chủ nhân!" Tiểu Mạch thở dài: "Bất luận người làm cái gì, ta cũng sẽ ủng hộ người!"
Vân Lạc Phong cúi mặt xuống, rũ mi cười nhạt: "Cám ơn ngươi, Tiểu Mạch...."
Lời này của Vân Lạc Phong làm trong lòng Tiểu Mạch chảy qua một dòng nước ấm, cũng khiến cho trong lòng Tiểu Mạch hiểu rõ một điều, vì Vân Lạc Phong, hắn có làm gì cũng đều xứng đáng.
________
Nửa ngày sau, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu tìm được một tòa biệt viện nhỏ, sau đó dùng giá cả hợp lý mà mua nó.
Nhìn gian nhà thanh nhã tươi mát trước mắt, khóe môi Vân Lạc Phong bỗng cong lên một độ cong, cô khẽ rũ mi xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.
"Vân Tiêu, từ nay về sau, nơi này chính là ngôi nhà tạm thời của chúng ta!"
Bất luận cô có làm gì ở học viện, thì cô cũng đều nhớ, trong ngôi nhà nhỏ này, có một nam nhân đang chờ đợi cô về.
Nghe thấy lời nói của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu tiến tới, từ phía sau ôm lấy eo Vân Lạc Phong, đặt cằm lên đỉnh đầu cô mà cọ cọ, rồi cất giọng trầm thấp khàn khàn của mình lên bên tai của Vân Lạc Phong.
"Ta ở chỗ này chờ nàng!"
Tim Vân Lạc Phong đột nhiên nhảy lên một cái, cô xoay người lại, ngẩng đầu nhìn vào người nam nhân trước mặt.
"Vân Tiêu, chúng ta có cần mua thêm một ít nha hoàn và đầu bếp không?"
"Không cần!" Vân Tiêu lắc đầu cười nhạt: "Có ta là đủ rồi! Không cần phải tìm thêm người dư thừa đến quấy rầy cuộc sống của chúng ta!"
Nghe vậy, nụ cười bên môi Vân Lạc Phong càng ngày càng tươi hơn: "Ta rời khỏi học viện Tây Châu cũng đã hơn nửa tháng rồi. Lát nữa ta phải trở về học viện một chuyến!"
"Nơi này cách học viện cũng không xa lắm!" Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, rồi nói tiếp: "Nều có bất kỳ nguy hiểm gì, ta có thể lập tức đến cứu nàng!"
Hắn dung túng cho tất cả mọi việc làm của nàng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn nguyện ý để cho nàng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Chỉ cần nàng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, hắn sẽ không màng tất cả mà xông vào.
"Hỏa Hỏa, Tiểu Thụ, Tiểu Mạch!"
Theo lời Vân Lạc Phong gọi, ba đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện ở trước mặt cô.
Vân Lạc Phong nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, ta cho phép mọi người tự do hoạt động. Các ngươi không cần phải ở lại trong không gian thần điển nữa. Các ngươi có thể tùy tiện ra vào nơi này.!"
"Chủ nhân, ta yêu người quá!"
Hai mắt Tiểu Mạch sáng lên, hưng phấn mà nhào về phía Vân Lạc Phong, hắn chu cái miệng nhỏ ra, định hôn lên mặt Vân Lạc Phong một cái. (*Sa: hủ dấm kế bên Tiểu Mạch ơi!)
Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, thì một bàn tay to đã duỗi tới từ phía sau túm lấy cổ áo của hắn, xách hắn ra khỏi trước mặt Vân Lạc Phong.
"Hắn cần được dạy dỗ!"
Âm thanh lãnh khốc của Vân Tiêu vang lên, bắn cái nhìn cảnh cáo về phía Tiểu Mạch đang bị hắn xách trên tay.
Lần đầu tiên, Tiểu Mạch cảm thấy vô cùng hối hận vì đã thúc đẩy Vân Tiêu đến với Vân Lạc Phong.
Bởi vì nam nhân này là một hủ dấm chua vạn năm, ngay cả bản thân mình mà Vân Tiêu cũng không cho đến gần Vân Lạc Phong.
Càng khiến Tiểu Mạch đau lòng hơn chính là, Vân Lạc Phong chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi ném lại một câu: "Dạy dỗ thế nào thì tùy chàng!"
"Chủ nhân!"
Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Tiểu Mạch kinh hãi kêu lớn lên: "Người không thể trọng sắc khinh bạn như vậy được, tốt xấu gì chúng ta cũng đã làm bạn hai kiếp, người không thể bỏ rơi ta như thế!"
Mặc kệ Tiểu Mạch kêu gào thế nào, Vân Lạc Phong cũng không hề ngừng lại bước chân của mình, một đường đi thẳng ra khỏi sân viện.
Hai hàng nước mắt tuyệt vọng của Tiểu Mạch lăn dài trên má, hắn khóc đến mức nhìn cực kỳ thảm thiết: "NGƯỜI QUẢ THẬT LÀ MỘT NỮ NHÂN TRỌNG SẮC KHINH BẠN MÀ!"
Tiếng kêu gào oán thán của Tiểu Mạch xuyên thấu trời xanh, vang vọng khắp toàn bộ biệt viện, thậm chí trên đường phố vẫn nghe được tiếng kêu của hắn.
Nếu là người bình thường, có ai rảnh rỗi mà đi xen vào chuyện của người khác, nhưng cố tình luôn có một số người thích tự cho mình là đúng mà đứng ra chỉ trích người khác.
Ngay giữa lúc Vân Tiêu xách theo Tiểu Mạch định quay người trở vào nhà, thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng quát phẫn nộ bảo hắn đứng lại: "Cho dù hài tử có làm sai chuyện gì đi nữa, thì ngươi cũng không nên đánh nó như vậy. Ngươi nhìn mà xem, đứa nhỏ này đã khóc đến đáng thương vậy rồi, sao ngươi còn nhẫn tâm đánh nó nữa chứ? Ngươi rốt cuộc có phải là cha của nó không?"
Vân Tiêu lạnh lùng liếc nhìn nữ tử thích xen vào việc của người khác đang đứng ngay trước cửa nhà mình, khuôn mặt tuấn mỹ càng ngày càng trầm xuống.
Khi ở bên cạnh Vân Lạc Phong, trước giờ Vân Tiêu không hề mang mặt nạ, cho nên, lúc này đây, một trương diện mạo tuấn mỹ lãnh khốc hoàn toàn rơi hết vào mắt của nữ tử kia.
Hai mắt nữ tử xẹt qua một tia kinh diễm, khuôn mặt kiều mỹ xinh đẹp bày ra một cảm xúc phức tạp và tiếc hận.
Phức tạp chính là, nam nhân tuấn mỹ như vậy mà lại quá hà khắc với một đứa trẻ.
Tiếc hận chính là, người xuất sắc như vậy mà đã thành thân sinh con mất rồi.
"Cút!"
Vân Tiêu không nói lời dư thừa, chỉ phun ra vỏn vẹn có một chữ mà thôi, nhưng một chữ này cũng đủ để làm nội tâm nữ tử kia chấn động, cô ta cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều tê rần.
"Ngươi không cảm thấy bản thân mình có lỗi hay sao?" nữ tử kiều mỹ thốt ra lời lẽ chính đáng: "Nó chỉ là một đứa trẻ, sao ngươi có thể ngược đãi nó như vậy được?"
Trong lúc nói những lời này, chân của nữ tử kia đã sắp bước qua ngạch cửa.
Đáy mắt Vân Tiêu hiện lên sát khí: "Chân của ngươi dám bước qua ngạch cửa một bước, ta lập tức chặt nó xuống!"
Giọng nói lãnh khốc đầy sát khí của Vân Tiêu làm thân mình nữ tử run lên, cô ta theo bản năng mà thu chân mình lại ngay lập tức.
Khí tràng trên người nam nhân này quá mạnh, mạnh đến nỗi..... Có lẽ ngay cả sư phụ cũng không bằng.
Nữ tử kiều mỹ nhíu mày lại: "Con của ngươi đã khóc đến đáng thương như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm hay sao?"
Vân Tiêu phất ống tay áo một cái, một cổ lực lượng liền theo đó bắn ra, đem cả người nữ tử kia đánh bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, cửa lớn cũng bị Vân Tiêu đóng lại, ngăn chặn nữ tử kia ở bên ngoài.
"Mộng Kỳ sư tỷ!"
Sau khi nhìn thấy nữ tử kiều mỹ té ngã, một đám người đi theo phía sau cô ta lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng đi tới đỡ lấy cô ta dậy.
"Mộng Kỳ sư tỷ, tỷ sao rồi?"
Nữ tử kiều mỹ đứng vững thân mình, đáy mắt bỗng xẹt qua một tia khác thường: "Ta không có việc gì, chẳng qua là nhìn thấy chuyện bất bình mà thôi, đáng tiếc là thực lực của ta không đủ để cứu đứa bé kia, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể từ bỏ."
"Mộng Kỳ sư tỷ, đây đâu phải là lỗi của tỷ. Chuyện này rõ ràng là lỗi của cha mẹ đứa bé kia, họ lại có thể nhẫn tâm ngược đãi con của mình như vậy."
Mọi người đều thích ra vẻ bênh vực kẻ yếu!
Nghe thấy người bên cạnh nói như vậy, trong lòng nữ tử kiều mỹ có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
"Ta cảm thấy, thật ra nam nhân này cũng không phải là người xấu gì, khẳng định là do mẫu thân của đứa bé này không tốt! Bằng không thì sao lại bỏ rơi con nhỏ không lo, để mặc cho nam nhân kia một mình nuôi con trẻ cơ chứ?"
Lúc này đây, nữ tử kiều mỹ kia tự suy diễn trong đầu mình vở kịch một người nam nhân bị thê tử vứt bỏ, nội tâm còn âm thầm đồng tình với Vân Tiêu, hoàn toàn không có một chút phẫn nộ nào về việc bản thân vừa bị người ta đánh.
Trong cảm nhận của cô ta, Vân Tiêu chắc chắn là đã bị thê tử vứt bỏ, vì vậy mới thẹn quá hóa giận, đem tất cả phẫn hận của mình phát tiết lên đầu của con trai hắn.
Đáng thương cho một đứa bé còn nhỏ tuổi, chẳng những bị một người mẫu thân vô lương tâm bỏ rơi, mà còn phải chịu đựng sự ngược đãi của phụ thân mình.
Nếu như cô ta mà là mẫu thân của đứa bé kia, thì mặc kệ là gặp phải hoàn cảnh thế nào, cô ta cũng tuyệt đối không bỏ rơi một đứa con đáng yêu đến như vậy.
"Chúng ta trở về học viện trước rồi nói!"
Ánh mắt Diêu Mộng Kỳ tràn ngập thương hại, cô ta nhìn cánh cửa đóng chặt một lần cuối, rồi xoay người dẫn đầu đám người kia quay trở về học viện Tây Châu.
Trong biệt viện, lúc này Tiểu Mạch đã tự giác ngậm chặt cái miệng nhỏ của mình lại, khóe mắt vẫn còn vương một chút nước mắt trong suốt, hắn liếc mắt nhìn Vân Tiêu một cách cẩn thận.
"Có phải ta đã gây rắc rối rồi không?"
Hắn chỉ muốn khóc lóc kể lể một chút để giữ Vân Lạc Phong lại, ai mà lại có một nữ tử không biết từ đâu nhảy ra đi xen vào việc của người khác.
Nam nhân của chủ nhân nhà mình ưu tú như vậy, lỡ như bị nữ nhân khác dòm ngó thì biết làm sao bây giờ?
Tiểu Mạch càng nghĩ càng hối hận, sớm biết như vậy, hắn đã ngoan ngoãn tiếp nhận dạy dỗ rồi....
Vân Tiêu trưng ra khuôn mặt lãnh khốc, vô cảm mà nói: "Một con kiến, không nhấc nổi sóng gió gì!"
Ngụ ý, thực lực của nữ tử kia còn chưa đáng để hắn để vào mắt.
Nếu cô ta còn dám đến đây dây dưa, vậy hắn nhất định sẽ bẻ gãy chân cô ta.
Tiểu Mạch chậm rãi thở ra một hơi.
Tiểu Mạch cực kỳ có lòng tin với Vân Tiêu, nam nhân này dù là ngoài mặt hay trong lòng đều chỉ có một mình chủ nhân mà thôi. Nếu thật sự có nữ nhân nào chán sống dâng tới cửa, thì không cần đến chủ nhân, Vân Tiêu chính là người đầu tiên không tha cho nữ nhân kia.
_____
Đại môn học viện Tây Châu.
Vân Lạc Phong chỉ vừa mới đi vào, đã phát hiện ra có không ít ánh mắt tò mò lén rình xem mình.
Những ánh mắt kia, đa số là đồng tình và thương hại.
Sau khi bọn họ bắt gặp Vân Lạc Phong cũng đang nhìn về phía mình, thì vội vàng thu hồi tầm mắt lại, làm bộ như là không có chuyện gì phát sinh cả.
Vân Lạc Phong nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Chờ cho đến khi cô tìm được lợp học của mình, thì mới hiểu được, nguyên nhân vì sao mà những người kia lại dùng ánh mắt thương hại và đồng tình để nhìn mình.