"Vân Lạc Phong!"
Vương Dịch Chi đang đứng lớp dạy học, bỗng nhiên phát hiện Vân Lạc Phong đang đứng ngay cửa, tức thì liền giận tím mặt: "Ngươi đã vắng mặt nhiều ngày như vậy mà còn dám tới học viện? Là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy hả? Suốt nửa tháng trời không đến lớp?"
Vân Lạc Phong tà tà liếc nhìn Vương Dịch Chi: "Ta đã xin phép nghỉ, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Kỳ thực, nguyên nhân trong này cũng có một phần là do Hư Không trưởng lão.
Vốn dĩ ông đã an bày một lão sư khác đến dạy ở học đường của Vân Lạc Phong, cũng đã phái người đưa thư xin nghỉ của Vân Lạc Phong đến vị lão sư kia.
Ai ngờ Vương Dịch Chi lại đi cửa sau, hối lộ để bản thân ông ta đến dạy ở lớp của Vân Lạc Phong.
Vị lão sư kia do bận rộn nên cũng quên mất chuyện này, vì vậy mà Vương Dịch Chi căn bản cũng không biết Vân Lạc Phong đã có đưa thư xin nghỉ rồi.
"Thư xin nghỉ gì chứ, ta không hề nhận được thư gì cả!" Vương Dịch Chi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vắng mặt hơn nửa tháng, dựa theo quy củ, phải bị trục xuất khỏi học viện. Bất quá, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi chấp nhận chịu phạt một trăm roi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Ồn ào....
An Tử Hạo vội vàng đứng dậy, trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi: "Vân cô nương thân là nữ tử, thể chất tương đối yếu, ta tình nguyện thay Vân cô nương chịu phạt!"
Tốt xấu gì Vân Lạc Phong cũng vì hai người bọn họ cho nên mới đắc tội với thúc cháu Vương Dịch Chi, hình phạt này, hắn thay Vân Lạc Phong chịu cũng xem như là việc nên làm.
"Ngươi là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà đòi thay Vân Lạc Phong chịu phạt?" Vương Dịch Chi cười lạnh một tiếng, cất tiếng khinh bỉ: "Hôm nay, ta nhất định phải dạy cho Vân Lạc Phong một bài học, nếu ai dám cầu xin cho ả, lập tức trục xuất khỏi học viện."
An Tử Hạo còn muốn nói gì đó, thì đột ngột nhận được một cái liếc mắt của Vân Lạc Phong, cho nên hắn đành phải đem tất cả lời nói của hắn nuốt vào trong bụng, trên mặt ngập tràn lo lắng cho Vân Lạc Phong.
"Trục xuất ta khỏi học viện? Chỉ sợ ngươi còn chưa có được cái tư cách này!"
Thanh âm của Vân Lạc Phong lạnh lẽo mà tuyệt tình, đôi mày khẽ nhướng lên cao, bày ra một thân khí phách cuồng vọng đến cực điểm.
"Trong học viện này, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói chuyện với ta bằng cái giọng đó." Vương Dịch Chi cười lạnh một tiếng, hơi hơi nheo hai mắt vừa xẹt qua một tia tàn nhẫn: "Vì vậy, ta sẽ để cho ngươi được biết, hậu quả của việc làm trái lời lão sư là gì!"
Ầm!
Dưới cơn thịnh nộ, Vương Dịch Chi đem tất cả uy áp trên người mình phát ra, hơn nữa còn triển khai công kích về phía Vân Lạc Phong, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén vạn phần, giống như là một thanh lợi kiếm, có thể ɢɨết người trong vô hình.
"Vân cô nương!"
An Tử Hạo gấp đến độ mồ hôi lạnh cứ tuôn ra không ngừng, nhưng dựa vào thực lực của hắn thì hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Dịch Chi lao đến tấn công Vân Lạc Phong.
Mắt thấy một chưởng của Vương Dịch Chi sắp sửa đánh vào giữa trán Vân Lạc Phong, thì ngay trong tích tắc, Vân Lạc Phong đột nhiên có hành động....
Chân Vân Lạc Phong dịch chuyển nhanh hai bước về phía bên cạnh, tay trái giơ lên giữ chặt lấy cánh tay đang xuất chưởng của Vương Dịch Chi.
Một tiếng rầm vang lên, dưới ánh mắt kђเếק sợ của mọi người, Vân Lạc Phong vặn tay một cái, cả người Vương Dịch Chi liền bị quăng mạnh xuống đất.
"Ta nói rồi, ta đã có đưa thư xin nghỉ!"
Một cú quăng này, Vương Dịch Chi ngã cũng không nhẹ, ông ta đỡ eo đứng dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, tay còn lại thì chỉ vào mặt cô mà nói: "Ngươi dám đánh ta? Tốt, rất tốt! Ngay cả ta mà ngươi cũng dám đánh, vậy thì ngươi đừng hòng tiếp tục lăn lộn* ở học viện Tây Châu này nữa, ta nhất định phải trục xuất ngươi ra khỏi học viện!"
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Vương Dịch Chi, xoay người đi về hướng của tu luyện thất.
Ban đầu, cô còn cho rằng đã là lão sư của học viện thì thực lực chắc hẳn là phải rất mạnh..... Nhưng hiện tại, xem ra bất quá cũng chỉ là như vậy. (*Sa: người ta mạnh chứ, nhưng là so với học sinh bình thường kìa. Tỷ có bình thường đâu!!! *liếc mắt*)
So với việc ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng tự mình tu luyện.
"VÂN LẠC PHONG!"
Vương Dịch Chi phẫn nộ hét lớn lên một tiếng, tiếng hét của ông ta vang vọng khắp toàn bộ không trung của học viện, rất lâu cũng chưa biến mất.
Các học sinh của trong lớp học Linh Sư đều bị một màn này dọa sợ đến ngây người, ai cũng không thể ngờ được, Vân Lạc Phong lại dám đối xử với Vương Dịch Chi như thế, tốt xấu gì thì Vương Dịch Chi cũng là lão sư của học viện.
___________
*câu nói đừng hòng lăn lộn ở.... Đại khái có thể hiểu là người đó đừng hòng có chỗ đứng, hoặc là sống yên ở nơi đó. Ví dụ như trong phim kiếm hiệp thường có câu nói "đừng hòng lăn lộn được trong giang hồ!"
Tiếp theo sau đó, cả học viện đều sôi trào lên.
Nghe nói, có học sinh mới vào học viện dám đánh cả lão sư Vương Dịch Chi.
Ngay cả học sinh xếp hạng nhất ở bảng chữ Thiên năm đó cũng không có cái lá gan này.
Xem ra, học viện Tây Châu năm nay đã được định sẵn là không được thái bình rồi.
_________
Trong học viện Tây Châu, cấp bậc được phân chia rất rõ ràng.
Ngoài trừ viện trưởng của học viện quanh năm suốt tháng là thân long thấy đầu không thấy đuôi ra, thì các vị trưởng lão chính là người có địa vị tôn quý nhất trong học viện, kế đến là các vị đường chủ.
Học viện được chia nhỏ thành mấy phân Đường, bao gồm: Linh Đường, Y Đường, và Thuần Thú Đường, cuối cùng là Chấp Sự Đường. Ba phân Đường phía trước ứng với các hạng mục học tập của học sinh trong học viện. Đồng thời, khi học sinh tiến được vào bảng xếp hạng chữ Địa thì liền có đủ tư cách gia nhập vào phân Đường, có quyền không cần phải đến lớp học học tập nữa.
Còn về Chấp Sự Đường....
Ý nghĩa như tên, chính là phân Đường chuyên trừng phạt những học sinh phạm sai lầm.
Có thể nói, đường chủ của Chấp Sự Đường là có quyền lực cao nhất trong bốn phân Đường.
Đương nhiên, học sinh cũng có thể áp đảo được các đường chủ, điều kiện là phải tiến được vào bảng chữ Thiên. Học sinh ở bảng chữ Thiên, địa vị chỉ xếp phía dưới các vị trưởng lão mà thôi.
Dưới đường chủ, là các lão sư của học viện, các lão sư này tuy có địa vị không cao, nhưng vẫn đủ quyền hạn để quản chế học sinh trong lớp học của mình.
Lúc này đây, trong Chấp Sự Đường, các vị đường chủ đang tập trung ở đại sảnh, lạnh lùng nhìn Vương Dịch Chi đang khóc lóc kể lể không ngừng.
"Đường chủ, học sinh tên là Vân Lạc Phong kia quả thật là rất quá đáng, hoàn toàn không biết tôn sư trọng đạo là gì cả, một học sinh như vậy, học viện chúng ta quyết không thể lưu lại được." Vương Dịch Chi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tèm lem, hai mắt ngập tràn ủy khuất, giống như là ông ta đã bị Vân Lạc Phong khi dễ rất nặng nề vậy.
Khuôn mặt của đường chủ Chấp Sự Đường trầm xuống: "Nếu chuyện quả thật đúng như lời ngươi nói, vậy thì Vân Lạc Phong này đúng là rất quá đáng!"
"Ha ha..." đường chủ Linh Đường cong môi cười nhạt, mấy ngón tay ông khẽ vuốt vuốt chòm râu của mình: "Ta thì lại cảm thấy, trong chuyện này là do bản thân Vương Dịch Chi không phân rõ thị phi mà trừng phạt học sinh. Theo ta được biết, Vân Lạc Phong quả thật là đã trình lên thư xin nghỉ, còn về việc là do ai phê duyệt thì ta không biết rõ lắm!"
"Hừ! Cho dù ả thật sự có trình thư xin nghỉ thì đã sao? Dù ả thật sự có xin phép, nhưng cũng không thể động thủ với lão sư như vậy! Học sinh như vậy, học viện của chúng ta quả thật là không dám thu nhận, ta cho rằng, nên đuổi Vân Lạc Phong này ra khỏi học viện."
Người nói lời này chính là đường chủ của Y Đường, thần sắc của ông ta cực kỳ khó coi, lời lẽ cũng sắc bén vô cùng.
Mấy lão già cổ lỗ sĩ này xem trọng nhất chính là đạo lý tôn sư trọng đạo, thì làm sao chấp nhận được sự tồn tại của một học sinh bất kính với lão sư như Vân Lạc Phong? Cho dù người có lỗi trong chuyện này là Vương Dịch Chi thì đã sao chứ? Lão sư đã nói đây là lỗi của Vân Lạc Phong, vậy thì chính là lỗi của cô ta, thân là một học sinh, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi!
(* ngậm bồ hòn làm ngọt: là phải cam chịu, không thể phản kháng!)
Ai cho phép Vân Lạc Phong dám cả gan động thủ với lão sư?
"Chuyện này chúng ta cũng không biết nên phán quyết thế nào, chi bằng chờ sau khi các vị trưởng lão hết bận rộn, chúng ta mới đem chuyện này bẩm báo lên các vị trưởng lão, để các vị trưởng lão đưa ra quyết định, như thế nào hả?" đường chủ Thuần Thú Đường cau mày, lên tiếng đề nghị.
"Các vị trưởng lão hiện giờ đều rất bận, một chuyện nhỏ thế này, chúng ta sao có thể làm phiền đến các vị trưởng lão được?" đường chủ Y Đường cười lạnh một tiếng: "Vân Lạc Phong không tôn sư trọng đạo, chiếu lý nên đuổi khỏi học viện!"
Vương Dịch Chi vốn đang ngồi khóc lóc ở giữa đại sảnh, sau khi nghe thấy lời này của đường chủ Y Đường, trong mắt ông ta liền lóe lên tia sáng âm hiểm.
Vân Lạc Phong, dám đấu với ta, ngươi đấu lại sao?
"Như vầy đi!" đường chủ Linh Đường đứng dậy, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn: "Nếu như trong vòng năm ngày mà Vân Lạc Phong có thể tiến vào bảng xếp hạng chữ Địa, thì đã đủ tư cách gia nhập vào các phân Đường, đến lúc đó, thân phận của Vân Lạc Phong hoàn toàn tôn quý hơn Vương Dịch Chi, có đánh ông ta cũng xem như là không có chuyện gì lớn, không biết ý của chư vị như thế nào?"
Năm ngày?
Đường chủ Y Đường lập tức cười ha ha: "Được, ta đồng ý cho Vân Lạc Phong cơ hội này!"
Trong vòng năm ngày tiến vào bảng xếp hạng chữ Địa?
Chuyện này là không có khả năng!
Đường chủ Y Đường hừ lạnh một tiếng, phất phất ông tay áo rồi xoay người rời khỏi Chấp Sự Đường.
Những người khác thấy ông ta rời đi, thì cũng lục tục nối gót theo sao.
"Ta cũng chỉ có thể giúp nha đầu cô được đến đây thôi...."
Đường chủ Linh Đường cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt già nua của ông ngập tràn ý cười. Ông cũng nhanh chân bước ra ngoài, không bao lâu sau thì thân ảnh của ông đã biến mất dưới ánh mặt trời.
_____
Tu luyện thất.
Vân Lạc Phong chỉ vừa vào phòng, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa liên tục.
Cô nhướng mày, nói: "Vào đi!"
Vân Lạc Phong vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy mở ra, một vị lão giả toàn thân mặc một bộ trường bào màu xanh đen từ tốn bước vào.
"Có việc gì?"
Vân Lạc Phong nhìn lão giả bước vào phòng, nhướng mày hỏi.
"Vân nha đầu, ta tới đây tìm ngươi, xác thật là có chút việc!" lão giả cười cười: "Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là đường chủ Linh Đường, Mộ Nhiên!"
Đường chủ Linh Đường?
Sau khi tiến vào học viện, Vân Lạc Phong cũng có tìm hiểu sơ qua các thế lực được phân chia trong học viện, cho nên, sau khi nghe thấy vị lão giả trước mắt này chính là đường chủ Linh Đường, thì cô không khỏi phải nhíu mày, nghiễm nhiên là đang thắc mắc ý đồ của đối phương khi đến đây tìm mình.
"Ngươi đánh Vương Dịch Chi?" Mộ Nhiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Vân Lạc Phong cười to đầy cuồng vọng: "Ông ta thèm ăn đòn!"
Mộ Nhiên ngay lập tức liền câm lặng.
Nha đầu này thật đúng là giống y như người nọ đã nói, tính tình tùy hứng, lại còn rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại không khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét chút nào.
"Nha đầu, lần này ngươi gây ra phiền phức rồi. Vương Dịch Chi đã đến Chấp Sự Đường cáo trạng ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi học viện, cũng may là ta đã tận lực tranh thủ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần trong vòng năm ngày ngươi có thể tiến được vào bảng xếp hạng chữ Địa, thì sẽ có thể hủy bỏ hình phạt này!"
Vân Lạc Phong nhướng cao đầu mày nhìn Mộ Nhiên: "Sao ông dám khẳng định trong vòng năm ngày ta có thể tiến được vào bảng xếp hạng chữ Địa?"
Mộ Nhiên không nhịn được mà bật cười: "Nếu là người khác, có thể sẽ không có bản lĩnh này, nhưng đổi lại là ngươi, thì ngươi chắc chắn có thể làm được!"
"Tại sao? Hơn nữa, vì cái gì mà ông lại nhọc lòng giúp ta như thế?"
"Bởi vì, ta từng thiếu nhân tình với một người!" Mộ Nhiên mỉm cười hiền từ, nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Ta đã hứa với người đó, nếu như ngươi vào học viện Tây Châu, vậy ta sẽ thay người đó chiếu cố ngươi!"
Vân Lạc Phong thoáng rơi vào trầm mặc, cô thật sự nghĩ không ra được là ai ở sau lưng âm thầm giúp mình, cho nên đành mở miệng hỏi: "Ông thiếu nhân tình của ai?"
"Trầm Ngọc Khanh!"
Trầm Ngọc Khanh?
Vân Lạc Phong chợt ngẩn người, xong, cô khẽ rũ mắt xuống, giấu đi một tia bất đắc dĩ vừa lóe lên.
Thì ra, Trầm Ngọc Khanh vẫn luôn ở phía sau âm thầm giúp đỡ cho mình....
"Nha đầu, ngươi chỉ có năm ngày thời gian, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây mà thôi. Nếu như ngươi không thể vào được bảng chữ Địa, vậy ta cũng không còn cách nào bảo vệ được cho ngươi!"
Mộ Nhiên đứng dậy, ý cười trên mặt không hề giảm: "Bây giờ ta không quấy rầy ngươi tu luyện nữa!"
Dứt lời, ông liền xoay người đi ra khỏi phòng, cũng thuận tay giúp Vân Lạc Phong đóng cửa phòng lại.
"Năm ngày?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vân vê cằm mình: "Thời gian năm ngày, đã đủ rồi!"
Với tình huống như hiện tại, Vân Lạc Phong lại không có lựa chọn đi tìm mấy vị sư phụ ngang hông kia của mình.
Đơn giản là vì.... Việc nhỏ như vậy, không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
Cô hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính mình mà ở lại học viện.
Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Trong học viện Tây Châu, có một lôi đài dành riêng cho việc tỷ thí, học viện không cho phép các học sinh lén thi đấu với nhau.
Lúc này, trong Luận Võ Trường, ồn ào mà náo nhiệt giống như là phiên chợ vậy.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc mà Vân Lạc Phong vừa bước vào, thì toàn bộ Luận Võ Trường liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Là cô ta! Cô ta hình như tên là Vân Lạc Phong thì phải?"
"Đúng vậy, cô ta chính là Vân Lạc Phong, là người đã can đảm động thủ đánh Vương Dịch Chi, ta nghe nói, Chấp Sự Đường đã ra một quyết định đối với Vân Lạc Phong, nếu như trong vòng năm ngày Vân Lạc Phong có thể tiến vào bảng xếp hạng chữ Địa, thì sẽ miễn đi hình phạt về tội đánh lão sư của Vân Lạc Phong, bằng không, cô ta sẽ bị đuổi khỏi học viện."
"Năm ngày? Chỉ năm ngày thì làm sao thực hiện được chứ? Những học sinh xếp hạng ở bảng chữ Địa đều có thực lực là Tôn Linh Giả, ngay cả người xếp hạng cuối cùng cũng là Tôn Linh Giả sơ giai! Tất cả đều mạnh hơn lão sư Vương Dịch Chi. Thật không biết Vân Lạc Phong kia lấy đâu ra tự tin mà dám đến nơi này?"
"Nếu ta mà là Vân Lạc Phong, thì đã sớm thu dọn hành trang biến khỏi học viện, còn hơn là ở lại đây để bị mất mặt xấu hổ."
Nhìn Vân Lạc Phong từ từ đi về phía lôi đài, mọi người lại càng lớn tiếng bàn tán sôi nổi hơn, đáy mắt của bọn họ đều chứa đầy trào phúng và châm chọc.
Thời khắc này, ở xung quanh lôi đài, có hai gã nam tử đang không ngừng thổi phồng lẫn nhau, cho nên không hề phát hiện ra Vân Lạc Phong đang đi về phía bọn họ.
"Hồ huynh, chúc mừng huynh! Huynh rốt cuộc cũng thành công thăng lên hạng hai mươi bảng chữ Địa. Không giống như ta, cứ mãi nằm yên ở vị trí năm mươi."
"Nào có, nào có! Chẳng qua là do ta may mắn mà thôi! Lâm huynh, huynh so với ta còn trẻ tuổi hơn nhiều, đợi thêm vài năm nữa, thanh tựu của huynh nhất định còn siêu việt hơn cả ta!"
Người được gọi là Lâm huynh kia vừa định tiếp tục thổi phồng trở lại, thì đột nhiên phát hiện tầm mắt của mình bị chắn mất rồi.
Hắn ngây người ra, sau đó ngẩng đầu lên, liền trông thấy ngay một người nữ tử mặc bạch y đang đứng chắn trước mặt hai người bọn họ.
"Hạng hai mươi bảng chữ Địa?" Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, khóe môi gợi lên một nụ cười như cười như không: "Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Thanh âm tà khí của Vân Lạc Phong rơi vào trong tai đám người ở đây, làm tất cả bọn họ đều bất ngờ, cứ ngây ra như phỏng.
Cái gì thế kia?
Cô ta thật sự muốn khiêu chiến học sinh bảng chữ Địa?
Nhưng tại sao cô ta không chọn khiêu chiến với Lâm Hùng xếp hạng năm mươi kia, mà lại đòi khiêu chiến với Hồ Lâm xếp hạng hai mươi chứ?
"Ngươi.... Ngươi muốn khiêu chiến với ta?" Hồ Lâm chỉ vào mặt mình, thần sắc ngạc nhiên không dám tin: "Cô nương, khi ta chiến đấu thì hoàn toàn không biết chừng mực, không cẩn thận một chút có thể sẽ làm đối thủ của mình đứt chân gãy tay, ta thấy tay chân của cô mềm yếu như vậy, cô thật sự muốn khiêu chiến với ta sao?"
Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày: "Đúng vậy! Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Sau khi có được đáp án chắc chắn của Vân Lạc Phong, Hồ Lâm liền nhịn không được mà cười phá lên.
"Nếu như cô đã nhất quyết muốn khiêu chiến với ta, vậy ta sẽ cho cô được toại nguyện. Nào, chúng ta lên lôi đài đánh một trận."
Hồ Lâm đã đột phá đến Tôn Linh Giả cao giai, cho nên hắn ta rất có lòng tin, Vân Lạc Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hồ Lâm và Vân Lạc Phong cùng nhau lên lôi đài.
"Ta nhường cho cô ba chiêu!"
Hồ Lâm nhìn Vân Lạc Phong đầy xem thường mà giơ tới trước ba ngón tay. Sắc mặt và giọng điệu khi nói cũng đầy trào phúng.
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm ra vẻ khách khí làm gì. Thân mình cô chợt lóe lên một cái, thì cả người đã xuất hiện ngay trước mắt Hồ Lâm.
Sắc mặt Hồ Lâm đột nhiên biến đổi, mồ hôi lạnh tuôn ra từng giọt lớn trên trán, hắn vội vàng giơ tay lên, nghênh chiến cùng Vân Lạc Phong.
Uỳnh!
Sau một tiếng vang lớn, cả người Hồ Lâm chợt bay ra ngoài, té xuống lôi đài.
Im lặng.....
Toàn bộ Luận Võ Trường tĩnh lặng như ૮ɦếƭ!
Đám người đang kêu gào cũng bị hành động này của Vân Lạc Phong dọa cho ngây ngốc tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bạch y nữ tử đang đứng chắp tay sau lưng trên lôi đài.
"Khụ khụ!" Hồ Lâm ho khan hai tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi, hắn mang vẻ mặt rất khó coi mà nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi là.... Thánh Linh Giả?"
Ba chữ Thánh Linh Giả này vừa rơi xuống, liền nhấc lên một trận sóng gió nhỏ ở đám đông bên dưới.
Mặc dù Thánh Linh Giả có mặt ở khắp nơi tại Thất Châu Đại Lục này, nhưng người còn trẻ như vậy mà đã đột phá đến Thánh Linh Giả, thì quả thật là đủ tư cách làm người ta kђเếק sợ.
"Phải!"
Đối với nghi vấn của Hồ Lâm, Vân Lạc Phong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng đáp.
Vốn dĩ, lúc đầu cô không muốn để lộ thực lực của mình, sợ bản thân sẽ biên thành cái đích cho người ta nhắm đến.
Nhưng hiện giờ thì cô đã suy nghĩ lại rồi....
Càng che giấu thì càng bị người khinh, nếu vậy, việc gì cô phải tiếp tục che giấu thực lực của mình chứ?
"Mẹ kiếp!" Hồ Lâm chửi ầm lên: "Một người Thánh Linh Giả như ngươi, lại đi khiêu chiến một Tôn Linh Giả như ta, rốt cuộc ngươi còn cần đến mặt mũi không hả? Bảng chữ Địa nhiều người như vậy, tại sao ngươi không đi mà khiêu chiến người khác, mà lại nhằm vào ta chứ?"
Hồ Lâm cảm thấy bản thân mình oan ức quá mà, hắn chẳng qua chỉ là một Tôn Linh Giả, thực lực của hắn so với Vân Lạc Phong chênh lệch lớn như vậy, thế mà Vân Lạc Phong lại cố tình tìm hắn.
Hắn có thể không ủy khuất sao?
Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Ở chỗ này, ta chỉ nghe được xếp hạng của mỗi mình ngươi, ngoài ra thì không còn biết được xếp hạng của ai khác nữa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta đi khiêu chiến với hạng năm mươi ở bên cạnh ngươi à?"
Hồ Lâm ngay tức khắc liền im bặt, trong lúc nhất thời, hắn không còn biết nên nói cái gì nữa.
Đây là do hắn xứng đáng bị xui xẻo sao?
Không phải chỉ là luyên thuyên với người ta vài câu thôi à? Tại sao lại có thể gặp phải chuyện thế này được chứ?
"Hồ huynh!"
Nghe thấy câu này của Vân Lạc Phong, toàn thân Lâm Hùng run rẩy không thôi, hắn cười gượng một tiếng: "Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì với ta đâu nhé, ai bảo thứ hạng của huynh xếp trước ta làm gì, cô nương này không đi tìm huynh, chẳng lẽ lại tìm ta? Ta chỉ là một Tôn Linh Giả sơ giai mà thôi!"
Hồ Lâm tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hùng một cái, rồi đứng dậy khỏi mặt đất, hừ một tiếng: "Xem như là ta xui xẻo!"
Nhớ đến bộ dáng xuất khẩu cuồng ngôn của mình vừa rồi, Hồ Lâm quả thật hận không thể tìm một cái khe nứt mà chui vào.
"Nhường đường một chút, xin nhường đường một chút!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ giữa đám đông.
An Tử Hạo vất vả lắm mới chen chúc từ phía sau đám đông lên tới trước, đúng lúc nhìn thấy Hồ Lâm trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, thì khuôn mặt ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt khẩn trương lo lắng không thôi.
Thế nhưng, Hồ Lâm lại chẳng nói gì nữa cả, hắn ta xoay người rời khỏi Luận Võ Trường.
An Tử Hạo vội vàng chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ mặt đầy nôn nóng: "Vân cô nương, sao cô lại đi đắc tội với Hồ Lâm rồi?"
Ánh mắt Vân Lạc Phong từ từ đặt lên người An Tử Hạo: "Làm sao?"
"Đệ đệ của tên Hồ Lâm này là học sinh xếp hạng thứ mười của bảng chữ Thiên!"
An Tử Hạo lau đi mồ hôi lạnh trên trán: "Cô lại đi đắc tội với Hồ Lâm, xong rồi, chuyến này xong thật rồi!"
Bảng chữ Thiên tổng cộng chỉ có mười người, nhưng tất cả đều là tinh anh của học viện, dù chỉ là người xếp hạng thứ mười, nhưng thực lực cũng đã sớm đột phá đến phía trên Thánh Linh Giả.
Trên Thánh Linh Giả, lại được phân chia ra làm mấy cảnh giới.
Bao gồm Thánh Vương, Thánh Tôn, Thánh Quân,... Mỗi cảnh giới cũng chia làm ba giai, gồm: sơ giai, trung giai và cao giai như cũ.
Chỉ khi đột phá đến Thánh Vương, ngươi mới được xem là có đủ tư cách tiến vào bảng chữ Thiên.
Vì vậy mà những học sinh trong bảng chữ Thiên đều là thiên tài tuyệt thế.
"Ta mệt rồi!"
Vân Lạc Phong ngáp một cái, cất giọng lười biếng: "Ta đi về nghỉ ngơi trước đây!"
"Vân cô nương!"
Mắt thấy Vân Lạc Phong xoay người đi về phía bên ngoài Luận Võ Trường, An Tử Hạo liền vội vội vàng vàng đuổi theo, sắc mặt vừa khó coi vừa khẩn trương, lo lắng thiên tài bàng chữ Thiên sẽ đến tìm Vân Lạc Phong báo thù.
_________
Tu luyện thất, phòng chữ Thiên.
Gần giường lớn xa hoa tinh xảo, dáng người phong hoa tuyệt đại đầy quyến rũ của một nam tử đang tựa người nằm trên ghế quý phi. Đôi mắt mê người giống như hồ ly lộ ra tia sáng khôn khéo giảo hoạt.
"Ngươi nói đại ca ta bị một tiểu nha đầu đánh bại?"
Giọng nói đầy lười biếng của hắn vang lên, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại khẽ nở nụ cười.
Nếu nói, Cơ Cửu Thiên yêu mị, thì chẳng qua chỉ là có vẻ yêu mị ở bên ngoài, còn bên trong hắn ta tràn đầy bá đạo và ngông cuồng.
(*yêu mị: quyến rũ.)
Mà vẻ yêu mị của nam nhân này thì lại phát ra từ bên trong xương tủy.
Mỗi ánh mắt nụ cười của hăn ta, đều mang theo vẻ lẳng lơ quyến rũ đến câu hồn đoạt phách, có thể sánh với bốn chữ vưu vật trời sinh, quả thật là đẹp đến nỗi làm người ta quên cả hô hấp.
"Hồ Li sư huynh, Hồ Lâm sư huynh quả thật là bị một tiểu nha đầu đánh bại. Trước đó, tiểu nha đầu kia còn ở trước mặt bao nhiêu người mà đã thương Vương Dịch Chi."
"Nếu thật vậy, thì nha đầu này quả là thú vị. Thực lực của đại ca ta không mạnh, nhưng tốt xâu gì cũng là một Tôn Linh Giả cao giai, thế mà cô ta lại có thể dễ dàng đánh bại đại ca ta, đúng là không đơn giản."
Nam nhân kia phất tay một cái, đem xiêm y màu hồng phấn khoác lên người, khóe môi kéo ra một nụ cười tựa như hồ ly.
"Ta thật muốn xem thử nha đầu này là người thế nào?"
(*Sa: Hồ Li ca ca, ca là zai thẳng mà mặc đồ màu hường phấn, kêu tiểu muội biện hộ cho ca thế nào đây? Chả trách sau này thê tử của ca lại đặc biệt như thế.)