Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 244: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Sư đệ!"
Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa phòng bỗng truyền tới một giọng nói.
Hồ Li nhẹ nhàng nhíu mày, có lẽ là do hắn đối với người vừa đến này không có mấy kiên nhẫn, hắn vừa định để cho người bên cạnh mình báo lại rằng hắn không có ở đây, thì bỗng dưng cửa phòng đã bị một bàn tay ngọc đẩy mở ra mất rồi.
Nếu Tiểu Mạch có ở chỗ này, chắc chắn sẽ nhận ra được ngay, người vừa đến một cách bất thình lình kia chính là nữ tử thích xen vào việc của người khác.
Diêu Mộng Kỳ nhanh chân bước vào, đi thẳng đến chỗ của Hồ Li: "Sư đệ, ta về rồi đây! Sao thế? Đệ không chào đón ta à?"



Biểu tình của Hồ Li có chút không kiên nhẫn: "Ta còn có việc, nếu như ngươi muốn tìm người trò chuyện, vậy thì đi tìm người khác đi, thứ lỗi ta không thể tháp tùng*!"
(*tháp tùng: đi theo, làm theo một cái gì đó.)
"Sư đệ, đệ hà tất phải lạnh nhạt với sư tỷ ta như thế làm gì? Tốt xấu gì thì hôm nay ta cũng vừa bị người ta chọc tức ở bên ngoài."
Diêu Mộng Kỳ tự mình ngồi xuống, rồi lại tự mình rót trà mà uống, trên mặt còn đầy lửa giận.
Nghe thấy lời này, đáy mắt Hồ Li hơi hơi hiện lên vẻ hưng phấn.


Diêu Mộng Kỳ bị chọc tức ở bên ngoài? Ha ha, đây quả thật là tin vui. Ai bảo nữ nhân này cứ suốt ngày làm phiền mình.
"Sư huynh...."
Tên sư đệ của Hồ Li vẫn còn chưa rời đi, hắn nháy mắt nhìn Hồ Li một cái, lặng lẽ lên tiếng nhắc nhở.
Sư huynh, cho dù huynh rất hưng phấn khi nghe thấy Diêu sư tỷ bị người ta khi dễ, nhưng cũng không cần biểu hiện ra ngoài một cách lộ liễu thế đâu! Nhìn vẻ mặt này của huynh, quả thật rất giống với đang hy vọng có thật nhiều người đến khi dễ Diêu sư tỷ đó!
Hồ Li cũng nhận ra sự hưng phấn của mình thể hiện ra ngoài quá rõ ràng rồi, liền vội vàng ho khan hai tiếng, rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng may là từ lúc bước vào đến giờ Diêu Mộng Kỳ luôn chìm trong phẫn nộ, cho nên không có nhìn thấy thái độ hưng phấn kia của Hồ Li.
"Hôm nay, trên đường ta trở về, tình cờ bắt gặp một nam nhân đang dạy dỗ một đứa bé, đứa bé khóc vô cùng thê thảm, ta nhìn thấy vậy thì liền tức giận, cho nên mới định tiến tới ngăn cản hắn ta!"
"A~!" hai mắt Hồ Li chợt lóe: "Vậy là do nam nhân kia khi dễ ngươi?"
"Không có!" ánh mắt Diêu Mộng Kỳ bỗng biến thành thương hại: "Hắn không có khi dễ ta, ngược lại.... Ta còn rất đồng tình với hắn! Nam nhân kia cũng rất đáng thương, kẻ quá đáng thật sự chính là nữ nhân đã nhẫn tâm bỏ rơi phu quân và hài tử kia! Nếu như để ta gặp được nữ nhân vô lương tâm kia, ta nhất định sẽ lôi ả ra băm thành ngàn mảnh!"
Nhìn thấy khi Diêu Mộng Kỳ nhắc đến người nam nhân kia, trong mắt liền lóe sáng lên, khóe môi Hồ Li cũng theo đó mà từ từ kéo dãn ra.


Thật là tốt quá!
Nữ nhân Diêu Mộng Kỳ này cuối cùng cũng có hứng thú đối với nam nhân khác rồi, bản thân mình cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ả ta!
"Sư đệ, đệ nói xem, nữ nhân kia có phải rất quá đáng hay không?" Diêu Mộng Kỳ tức đến nỗi thở phì phò: "Trên đời này sao có thể có nữ nhân tàn nhẫn đến như vậy kia chứ? Phu quân tuấn mỹ như thế, hài tử đáng yêu như thế... Mà ả ta cũng có thể vứt bỏ cho đành. Nếu đổi lại thành ta, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như vậy!"
Nếu không phải bị thê tử vứt bỏ, thì sao nam nhân kia lại một mình ở trong một căn nhà không có bóng người kia chứ?
Hơn nữa, nếu không phải từng bị tổn thương sâu sắc, thì sao nam nhân kia lại lãnh khốc vô tình đối với người khác như vậy?
Đặc biệt là khi đối diện với một nữ tử như mình, mà hắn cũng có thể làm ra hành động тһô Ьạᴏ đến như vậy.
Diêu Mộng Kỳ vô cùng tự cho là đúng mà cực kỳ đồng cảm với Vân Tiêu, lại không hề biết được rằng, Vân Tiêu chỉ dành những cảm xúc đặc biệt của mình cho một mình Vân Lạc Phong mà thôi.
Ngoại trừ lúc đứng trước mặt Vân Lạc Phong là tảng băng ngàn năm của hắn mới hòa tan ra, thì khi đối diện với những nữ nhân khác, hắn đều không hề để họ vào mắt một chút nào.
"Không sai!" Hồ Li gật đầu tán thành mãnh liệt: "Nếu đổi thành ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không vứt bỏ nam nhân kia, Mộng Kỳ sư tỷ, ngươi đồng tình với hắn ta như vậy, chi bằng đi tìm hắn một lần nữa đi!"
Tốt nhất là cứ đi ngay bây giờ, để lỗ tai của mình được thanh tịnh một chút.

"Không được! Hắn vừa mới bị tổn thương về mặt tình cảm, cho dù bây giờ ta có đi, thì cũng không thể an ủi hắn được, ngược lại còn bị hắn cự tuyệt cũng không chừng." Diêu Mộng Kỳ có chút mất mát thở dài: "Bất quá, ta cũng đã nhớ kỹ nơi hắn ở rồi, sau này sẽ còn nhiều cơ hội!"
Sau khi nói xong lời này, Diêu Mộng Kỳ liền đứng dậy, ánh mắt trở nên thập phần kiên định: "Sư đệ, làm người tốt thì phải làm đến cùng, ta sẽ dùng cả đời của mình, để đi chữa lành nội tâm đã từng chịu tổn thương của nam nhân kia! Ta nhất định sẽ không bỏ cuộc giữa chừng! Còn nữa, nếu ta là mẫu thân của đứa bé kia, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ một người nào được phép xúc phạm đến nó!"
"Tốt! Ngươi đi đi! Ta tuyệt đối ủng hộ ngươi hết mình!"
Trong lòng Hồ Li âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nữ nhân phiền phức cứ thích dây dưa không dứt này thôi.
"Đa tạ sư đệ, chờ sau khi ta xong việc, ta nhất định sẽ đãi ngươi một bữa ngon!"
"Bữa ngon thì miễn đi, ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt ta là được rồi!"
Hồ Li cong cong khóe môi, thân mình lười biếng lại tiếp tục dựa vào ghế quý phi.
Thực lực của Diêu Mộng Kỳ và hắn, một xếp hạng chín, một xếp hạng mười, cũng xem như là tương đương nhau. Nhưng nếu xét kỹ hơn, thì hắn còn mạnh hơn Diêu Mộng Kỳ một bậc. Chẳng qua, hắn đối với thứ hạng không mấy hứng thú, cho nên chưa từng khiêu chiến với Diêu Mộng Kỳ để tranh đoạt thứ hạng.
Chính vì nguyên nhân này, mà Diêu Mộng Kỳ luôn cho rằng hắn yêu thầm cô ta, cho nên mới đem hạng chín nhường cho cô ta.
Cũng chính sự hiểu lầm này, khiến cho Hồ Li cứ bị Diêu Mộng Kỳ dây dưa mãi...


Mỗi lần nhớ đến những lời đồn kia, điều duy nhất mà Hồ Li muốn làm đó chính là nôn mửa.
Diêu Mộng Kỳ lớn lên nhìn cũng không tệ, nhưng lại không phải là loại hình mà hắn thích, sao hắn phải vì một nữ nhân mình không để ý mà đi ganh đua thứ hạng làm gì? Nực cười là, bản thân Diêu Mộng Kỳ cũng cho rằng chuyện là như vậy. Cho dù Hồ Li đã nhiều lần cho cô ta biết là hắn không hề có ý gì với cô ta cả, thế nhưng Diêu Mộng Kỳ lại một mực khăng khăng cho rằng, chẳng qua là do bản thân Hồ Li ngại ngùng, cho nên mới không dám thừa nhận mà thôi.
"Ngươi nói thử xem, loại nữ nhân ngu xuẩn như Diêu Mộng Kỳ này, làm sao mà tiến được vào bảng xếp hạng chữ Thiên hả?" Hồ Li chỉ theo phương hướng Diêu Mộng Kỳ rời đi, có chút không biết nói gì mà hỏi.
Tên sư đệ của Hồ Li trầm ngâm hết nửa ngày: "Thiên phú của Diêu sư tỷ cũng không tệ!"
Thiên phú của Diêu Mộng Kỳ không tệ, hơn nữa từ nhỏ còn được trưởng thành trong một hoàn cảnh ưu việt hơn người, cho nên mới giúp cho cô ta có đủ thực lực tiến vào bảng xếp hạng chữ Thiên.
"Ta cảm thấy nam nhân bị cô ta đồng tình kia thật là đáng thương!" Hồ Li câu môi cười: "Dựa theo hiểu biết của ta đối với Diêu Mộng Kỳ mà nói, cô ta khẳng định là không hề biết một chút nội tình nào trong chuyện này, chẳng qua là tự mình biên soạn ra một vở kịch bỏ chồng bỏ con mà thôi. Rồi cứ một mực khăng khăng cho mình là đúng. Đối với loại người này, ta chỉ ước ao một điều duy nhất, đó chính là cách ta càng xa càng tốt!"
Khóe miệng tên sư đệ kia hơi giật giật: "Sư huynh, bản tính của Diêu sư tỷ cũng không xấu mà......"
"Thì sao chứ?" Hồ Li cong môi cười nhạt: "Cách đối nhân xử thế của Diêu Mộng Kỳ, ta nhìn không vừa mắt. Nếu so ra, thì bản thân ta cảm thấy mình có hứng thú với nha đầu tên Vân Lạc Phong kia nhiều hơn!"
"Hồ Li sư huynh, huynh muốn đi tìm Vân Lạc Phong gây sự à?" tên sư đệ kia cẩn thận liếc nhìn Hồ Li, lí nhí hỏi.
"Cái gì gọi là gây sự hả? Ngươi có biết cách nói chuyện hay không?" Hồ Li trừng mắt liếc nhìn sư đệ mình: "Ta là loại người thích đi gây sự với người khác lắm hả? Ta chẳng qua là dự định ngày mai sẽ đi tìm Vân Lạc Phong kia nói một chút chuyện về nhân sinh, về lý tưởng mà thôi, sao có thể gọi là gây sự được hả?"


Tên sư đệ kia lập tức rùng mình một cái, người bị Hồ Li sư huynh cảm thấy hứng thú.... Quả là đáng được đồng tình.
_______
Vân Lạc Phong không có nán lại học viện quá lâu, sau khi hoàng hôn buông xuống, thì cô liền rời khỏi học viện.
Có lẽ là do hành vi đánh Vương Dịch Chi trước đó, cho nên khi cô rời khỏi học viện thì không có người nào dám ngăn cản cô cả, tất cả chỉ trơ mắt mà nhìn cô đi thẳng ra khỏi đại môn của học viện.
Vừa mới bước chân vào biệt viện, một mùi hương thơm ngát của thức ăn liền xông thẳng vào mũi Vân Lạc Phong, cô nhìn Vân Tiêu đang bận trong bận ngoài mà trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Những năm gần đây, cô cứ mãi bôn ba bên ngoài, chỉ có những lúc thế này, mới làm cô cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.
"Về rồi?" Vân Tiêu vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Vân Lạc Phong đang đứng ở cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc hơi giương lên một nụ cười rất nhạt: "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, khoảng thời gian ta không ở cạnh, nàng gầy đi nhiều rồi!"
Vân Lạc Phong cười cười: "Đã quen ăn thức ăn do chàng nấu, thức ăn ở bên ngoài ta ăn không quen, cho dù là đầu bếp đứng đầu trong tửu lâu, thì trù nghệ cũng không sánh bằng chàng được!"
Vân Lạc Phong cất bước, chậm rãi đi về phía Vân Tiêu.
Người tu luyện có thể không cần ăn cơm suốt mấy năm, bởi vì linh khí có thể làm tiêu tan cơn đói của họ, tuy nhiên, thời điểm không có tu luyện, thì bọn họ vẫn cần ăn uống như người bình thường.
Huống chi, thức ăn ngon đến nhường này, có bao nhiêu người có thể khống chế được cái bao tử của mình đây?
"Vân Tiêu, trù nghệ của chàng quả là càng ngày càng tiến bộ!"
Vân Lạc Phong phất tay áo ngồi xuống, cô cầm lấy cái muỗng, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo hạt sen, đưa lên môi từ từ thưởng thức.
Mùi hương nức mũi, cháo vừa vào miệng là tan, ngon đến mức làm người ta ngây ngất.
"Nàng thích thì tốt rồi!"
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Vân Lạc Phong, đáy mắt Vân Tiêu hàm chứa ý cười khó thể hòa tan: "Nếu nàng đồng ý, ta nguyện cả đời xuống bếp vì nàng!"
"Được!"
Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn nam nhân trước mặt mình: "Vân Tiêu, ăn qua món ngon do chàng nấu rồi, cả đời này của ta, sợ là không thể xa chàng được nữa rồi..."
Cuộc sống hiện tại, làm cho cô vô cùng thỏa mãn.
Hy vọng từ này về sau, sẽ không còn xảy ra phong ba gì nữa!
"Đúng rồi, đám thuộc hạ của chàng đâu?" Vân Lạc Phong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền mở miệng hỏi.
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, đáp: "Ta để cho bọn chúng đi tìm Bạch Túc, nếu như ta đoán không lầm, thì Bạch Túc hẳn là cũng đã tới Thất Châu Đại Lục này rồi."
Bạch Túc.....
Cũng đã khá lâu rồi cô chưa nghe lại cái tên này.
Bây giờ nghe Vân Tiêu nhắc đến người này, cái muỗng đang cằm trong tay Vân Lạc Phong hơi khựng lại: "Tên Bạch Túc này, đúng là một tai họa!"
"Yên tâm đi!" Vân Tiêu đi đến phía sau Vân Lạc Phong, từ phía sau ôm lấy cả người của cô: "Ta sẽ không để hắn có cơ hội động đến nàng!"
Cái ôm của Vân Tiêu rất ấm áp, làm Vân Lạc Phong cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, an tâm đến mức buông lỏng hết phòng bị trên người.
"Vân Tiêu! Ta tin chàng!"
Chàng nói sẽ không để Bạch Túc thương tổn đến mình, vậy mình cứ tin tưởng ở chàng là được!
________
Bình minh ngày hôm sau.
Sau khi Vân Lạc Phong ăn sáng xong, thì được Vân Tiêu dóc lòng hộ tống đi đến học viện Tây Châu.
Sau khi hai người rời khỏi nhà không được bao lâu, thì Diêu Mộng Kỳ liền lén lút đi đến trước cửa, cô ta đưa tay khẽ gõ cửa mấy cái, nhưng bên trong lại không có người nào trả lời. Diêu Mộng Kỳ suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định tung người lên, từ trên bờ tường cạnh cửa lớn mà trèo vào trong.
"Mùi gì vậy? Thơm quá!"
Diêu Mộng Kỳ vừa vào đến sân, liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát, cô ta theo mùi hương mà lần vào phòng bếp, liền thấy một bàn thức ăn thừa còn chưa kịp dọn dẹp.
"Chỉ có hai cái chén, hai đôi đũa, xem ta ta đoán không sai chút nào! Nam nhân kia nhất định là một mình vất vả nuôi con, ngôi nhà này không có nữ chủ nhân!" Diêu Mộng Kỳ thầm cảm thấy vui sướng vì phát hiện này của mình: "Nhưng mà... Mấy món ăn này là do nam nhân kia nấu sao? Không ngờ nam nhân kia nhìn có vẻ lãnh khốc, mà tâm tư lại tinh tế như vậy! Thức ăn đều rất thanh đạm, vô cùng thích hợp với nữ tử! Nếu có thể trở thành thê tử của hắn, nhất định là sẽ rất hạnh phúc. Thật không biết nữ nhân nào lại ngu xuẩn như vậy, sống trong phúc mà lại không biết phúc!"
Diêu Mộng Kỳ lại cảm thấy tức giận bất bình thay cho Vân Tiêu, cô ta vươn tay bóc lấy một miếng điểm tâm trên bàn, đưa lên miệng rồi nhẹ nhàng cắn một cái.
Tức thì, hai mắt cô ta liền sáng lên.
Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn được nuông chiều, có món ngon nào mà chưa từng ăn qua chứ?
Thế nhưng, tất cả món ngon mà cô ta từng ăn, không có một món nào có thể so sánh được với miếng điểm tâm này....
"Là ai cho ngươi vào đây?"
Đột nhiên, một âm thanh lãnh khốc vang lên từ phía sau của Diêu Mộng Kỳ, trong đó còn mang theo sát khí nồng nặc.
Thân mình Diêu Mộng Kỳ cứng đờ, cô ta máy móc quay đầu lại, nhìn nam nhân đang đứng trước cửa phòng bếp, rồi nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh.
"Ta..... Ta không yên lòng về con của ngươi, cho nên mới đến đây xem thử, ta không phải cố ý lẻn vào nhà của ngươi đâu!"
Khóe mắt Diêu Mộng Kỳ óng ánh lệ quang, cô ta cẩn thận liếc nhìn Vân Tiêu, có chút rụt rè bất an mà nói.
Ánh mắt Vân Tiêu từ từ quét về phía tay Diêu Mộng Kỳ, lúc này mời phát hiện ra cô ta vừa ăn vụng một miếng điểm tâm.
Ngay lập tức, sát khí trên người Vân Tiêu càng phát ra mạnh mẽ hơn, dùng khí thế như che trời lấp đất mà hướng về phía Diêu Mộng Kỳ.
"Ngươi ăn?"
Diêu Mộng Kỳ bị dọa đến choáng váng, bản thân mình chẳng qua chỉ ăn có một miếng điểm tâm mà thôi, tại sao nam nhân này lại tức giận đến như vậy?
"Ai cho phép ngươi ăn?" ngữ khí của Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, sát khí cứ không ngừng tăng lên, làm tim của Diêu Mộng Kỳ cũng theo đó mà run rẩy không thôi.
"Ta... Ta không phải cố ý, vừa rồi.... Vừa rồi là do ta bị mùi hương của mấy món này hấp dẫn, không tự chủ được mà đi đến đây, nếu ngươi để ý đến như vậy, thì cùng lắm.... cùng lắm ta đền lại cho ngươi một dĩa điểm tâm khác vậy!" Diêu Mộng Kỳ vội vàng bỏ nửa miếng điểm tâm còn lại lên bàn, hai tay khẩn trương mà nhéo nhéo góc áo của mình, nước mắt ủy khuất rưng rưng lên, cô ta hoàn toàn không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Vân Tiêu vung tay lên, một đạo lực cường đại đánh mạnh lên người Diêu Mộng Kỳ, tức khắc, Diêu Mộng Kỳ liền phun ra một ngụm máu tươi, chật vật ngã xuống đất, hai mắt cô ta ngập tràn hoảng sợ mà nhìn chằm chằm vào Vân Tiêu.
Nam nhân này muốn ɢɨết mình?
Không sai!
Hắn chính là đang muốn ɢɨết mình!
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ chỉ vì mình đã ăn một miếng điểm tâm sao?
"Ta không phải cố ý, thật đó! Cầu xin ngươi thả ta đi! Ta sẽ đền cho ngươi một bàn điểm tâm khác!"
Diêu Mộng Kỳ sợ đến mức không ngừng lui lại về phía sau, ánh mắt mang theo sự kinh hoảng nhìn chằm chằm vào diện mạo lãnh khốc của Vân Tiêu.
"Dì ơi~!"
Đúng lúc này, có một giọng nói mềm mại non nớt đáng yêu vang lên từ sau lưng Vân Tiêu.
Hai mắt Tiểu Mạch chứa đầy ý cười: "Dì còn chưa hiểu ra sao? Thức ăn trên bàn này, không phải là thứ mà dì có thể ăn được!"
Vân Tiêu là một nam nhân cực kỳ keo kiệt, tất cả mọi thứ của hắn đều chỉ dành cho một mình chủ nhân mà thôi, làm sao có thể để cho người khác nhúng chàm được chứ?
(*màu chàm là màu xanh dương đậm thiệt đậm, ý của từ nhúng chàm là làm bẩn.)
Cho dù đối phương chỉ cắn có một miếng điểm tâm cũng không được!
Diêu Mộng Kỳ cắn chặt lấy đôi môi tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của mình.
Chỉ là một miếng điểm tâm mà thôi, có cần phải làm dữ đến như vậy hay không?
Tuy rằng điểm tâm này quả thật là rất ngon, nhưng cũng không phải là đặc biệt trân quý, chỉ vì một miếng điểm tâm như vậy mà hắn thật sự muốn ɢɨết mình à?
"Ta..... Ta là người của học viện Tây Châu!"
Vì giữ mạng, Diêu Mộng Kỳ liền đem học viện Tây Châu dọn ra.
Quả nhiên, khi nghe thấy bốn chữ học viện Tây Châu, Vân Tiêu liền hơi khựng lại.
Đương nhiên, Vân Tiêu hơi khựng lại là do nghĩ đến thời khắc này Vân Lạc Phong đang ở trong học viện Tây Châu.
Nhưng rơi vào mắt Diêu Mộng Kỳ, thì cô ta lại tưởng rằng là do Vân Tiêu sợ hãi thế lực của học viện.
"Công tử, cầu xin người thả cho ta rời đi, ta là người của học viện Tây Châu, nếu như người chịu thả ta, ta xin đảm bảo sau này nhất định sẽ báo đáp người thật tốt!"
Diêu Mộng Kỳ nâng lên đôi mắt đang rưng rưng đẫm lệ, tỏ ra đáng thương mà cầu xin.
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu lại lần nữa rơi lên trên mặt Diêu Mộng Kỳ: "Học viện Tây Châu? Thì sao?"
Học viện Tây Châu? Thì sao chứ?
Hắn cần để vào mắt?
Khuôn mặt Diêu Mộng Kỳ lại lần nữa biến sắc, nghiễm nhiên là không ngờ tới, Vân Tiêu hoàn toàn không xem học viện Tây Châu ra gì.
Cô ta gắt gao cắn chặt răng: "Công tử, hôm nay ta đúng thật là đã vô tình tiến vào quý phủ, đó là bởi vì ta không yên lòng về tiểu công tử, hơn nữa, ta đối với công tử..... Ta đối với công tử cũng không yên lòng, xin công tử tha thứ cho sự lỗ mãng của ta!"
Tiểu Mạch ngẩn người, hắn đoán trúng rồi, nữ nhân này quả là đã để ý đến Vân Tiêu.
Hai mắt Tiểu Mạch đảo một vòng, cười hì hì mà nói: "Dì nè~, dì có hứng thú với cha của ta hả?"
Diêu Mộng Kỳ có chút rụt rè bất an, muốn nhìn Vân Tiêu, rồi lại không có can đảm mà nhìn hắn, cho nên chỉ có thể cúi đầu, xoa xoa góc áo của mình.
"Đáng tiếc..... " Tiểu Mạch cố ý kéo dài, không chịu nói hết một lần: "Cha ta chướng mắt ngươi!"
(*chương trước Tiểu Mạch kiu dì là vì châm chọc Diêu Mộng Kỳ, chương này là nhục mạ ả nên sửa lại thành ngươi!)
Diêu Mộng Kỳ ngây ngẩn cả người, cô ta đột ngột ngẩng phắt đầu dậy, không hiểu gì cả mà chớp chớp mắt nhìn Tiểu Mạch.
Tại sao?
Tốt xấu gì thì thời điểm đứa bé bị ngược đãi mình cũng đứng ra nói chuyện giúp nó, theo lý mà nói, dưới tình huống như vậy, đứa bé này không phải là nên cần một người mẫu thân chịu bảo vệ nó như mình sao?
Tại sao nó lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
"Cha của ta chỉ yêu có một mình mẹ ta mà thôi! Ngươi cho rằng, bằng vào mị lực của ngươi có thể vượt qua được mẹ của ta à?" Tiểu Mạch cười khẩy một tiếng.
Nữ nhân này quả là không biết thức thời, trước đó, nể tình ả ta tưởng rằng mình bị Vân Tiêu đánh đập mà ra mặt giúp mình, cho nên mình mới không có nói nhiều.
Bây giờ thì khác!
Bây giờ là do nữ nhân này không biết tốt xấu, vọng tưởng thay thế vị trí của chủ nhân trong lòng Vân Tiêu.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nghe thấy lời này, trong lòng Diêu Mộng Kỳ không hề có chút phẫn nộ nào cả, ngược lại còn càng lúc càng đồng tình với Vân Tiêu và Tiểu Mạch.
Nhìn mà xem, nữ nhân đáng ૮ɦếƭ kia ruồng rẫy phu quân, bỏ rơi hài tử, vậy mà phu quân cùng hài tử của ả ta còn nhớ nhung ả mãi không quên.
Nữ nhân như vậy, sao không bị ông trời giáng 乃úa đánh ૮ɦếƭ đi cho rồi?
"Cha!" Tiểu Mạch tinh nghịch nháy nháy mắt, quay đầu nhìn Vân Tiêu đang đứng ở một bên, đáng yêu mà chớp chớp hai mắt to tròn: "Con muốn cùng với cái dì này chơi đùa một chút, có được không?"
Vân Tiêu vốn định ra tay đánh ૮ɦếƭ Diêu Mộng Kỳ ngay cho đỡ chướng mắt, nhưng sau khi nghe thấy lời này của Tiểu Mạch thì liền thu lại sát khí trên người, lãnh khốc mà gật đầu: "Tùy ngươi chơi!"
"Cám ơn cha~!"
Tiểu Mạch cười cực kỳ tươi tắn, cái tiếng cha này, quả thật là càng ngày càng gọi thuận miệng vô cùng.
Vân Tiêu cho Tiểu Mạch một cái liếc mắt: "Nhớ rõ! Lát nữa bố trí trận pháp xung quanh biệt viện, ta không hy vọng sau này lại có kẻ khác lẻn vào nhà!"
Lẻn vào thì cũng thôi đi, lại còn dám ăn đồ ăn hắn nấu cho Vân Lạc Phong.
Nghĩ đến chuyện này, vốn đang đi, Vân Tiêu liền dừng bước: "Đúng rồi, nhớ bắt ả ói hết những thứ vừa ăn cho ta!"
Sau khi ném xuống câu này, Vân Tiêu liền đi thẳng ra bên ngoài mà không thèm ngoảnh đầu lại lần nào nữa.
Trong toàn bộ phòng bếp lúc này, chỉ còn lại mỗi hai người là Tiểu Mạch và Diêu Mộng Kỳ mà thôi!
Diêu Mộng Kỳ chống đỡ thân mình bò dậy khỏi mặt đất, khuôn mặt tái nhợt khẽ nở nụ cười dịu dàng lấy lòng: "Tiểu công tử, lúc trước, tốt xấu gì ta cũng từng ra mặt nói chuyện giúp ngươi, cho nên mới đắc tội với cha ngươi, hiện tại, ngươi có thể nể tình chuyện này mà thả cho ta đi không?"
"Thả ngươi đi?" Tiểu Mạch cười khẩy một cái: "Dựa vào cái gì? Xác thật, trước đó là do ngươi hiểu lầm cha ta đánh ta, cho nên mới đứng ra giúp ta! Về điểm này, ta không thể nói là ngươi làm sai, mà chỉ có thể nói ngươi quá ngu xuẩn! Trên người ta ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, ngươi nhìn như thế nào mà lại thấy là cha ta đánh ta hả?"
Diêu Mộng Kỳ biến sắc, người nam nhân này không phải giống như trong suy nghĩ của mình? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trước đó, điều là do mình hiểu lầm sao?
"Tuy nhiên, chuyện sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là chẳng những đã ăn vụng đồ ăn của cha ta, mà còn dám suy tâm vọng tưởng đối với người!" Tiểu Mạch hất cằm, khí thế bức người: "Loại nữ nhân giống như ngươi, ta nhìn thấy đã nhiều. Kết cục của đám nữ nhân kia, là không có một kẻ nào được sống thọ cả!"
Con ngươi Diêu Mộng Kỳ hơi hơi trầm xuống: "Tiểu tử, hiện giờ cha ngươi không có ở đây, ngươi tốt nhất đừng có làm càn, bằng không, đừng trách sao ta không khách sáo!"
Trong nháy mắt mà Diêu Mộng Kỳ vừa dứt lời, thì liền nhìn thấy Vân Tiêu lại xuất hiện ở trước cửa phòng bếp một lần nữa, ngay lập tức Diêu Mộng Kỳ liền đại kinh thất sắc, vội vàng cười gượng hai tiếng: "Công tử, vừa rồi ta chẳng qua là hù dọa tiểu công tử một chút mà thôi!"
Vân Tiêu làm như không hề nghe thấy lời nói của Diêu Mộng Kỳ, một đường đi thẳng đến chổ cô ta.
"Công tử, người...."
Ầm!
Vân Tiêu đánh mạnh một quyền vào bụng Diêu Mộng Kỳ, làm cho cô ta không ngừng nôn hết mọi thứ trong bụng ra ngoài, ngay cả miếng điểm tâm mà cô ta ăn vụng vừa rồi còn chưa kịp tiêu hóa, cũng phun hết ra.
"Ngươi nói quá nhiều!" Vân Tiêu nhìn Tiểu Mạch: "Chờ ngươi nói xong, thì điểm tâm cũng bị ả tiêu hóa hết rồi!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!