Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 245: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Khóe miệng Tiểu Mạch co rút, gặp phải loại nam nhân keo kiệt như Vân Tiêu, xem như là cô ta xui xẻo.
Phịch!
Ngay lúc Diêu Mộng Kỳ cho rằng Vân Tiêu sẽ rời đi, thì chân của Vân Tiêu lại đá một cái vào lưng của cô ta, Diêu Mộng Kỳ bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, cả người ngã quỵ xuống đất, cả khuôn mặt vừa vặn cấm vào bãi thức ăn mà cô ta vừa nôn mửa. (*Sa: ta vừa mới ăn cơm xong!! =.=)
"Cha..... Người lại muốn làm gì nữa vậy?"
Vân Tiêu trầm ngâm hết nửa ngày, cuối cùng nói: "Ta vừa nhớ ra, mẹ của ngươi không thích có người làm bẩn nơi ở của nàng, đợi đến lúc nàng trở về mà biết được, khẳng định là sẽ tức giận, vì thế, ngươi giám sát ả, bắt ả liếm sạch sẽ chỗ này đi!"



Lời này rơi vào tai Diêu Mộng Kỳ, cô ta còn cho rằng Vân Tiêu vẫn còn ôm hy vọng nữ nhân bội bạc kia sẽ trở về.
Tuy nhiên, ý trong lời nói của Vân Tiêu chính là buổi tối khi Vân Lạc Phong trở về biết được thì sẽ tức giận.
"Cha, người vừa nói, điểm tâm bị ả ta ăn vào quá lãng phí, muốn ả ta nôn ra, đúng không? Nhưng bây giờ người lại bắt ả ăn vào, vậy không phải cũng giống như để cho ả nhấm nháp đồ ăn của người hay sao?" Tiểu Mạch cảm thấy thật là hết biết nói gì với Vân Tiêu luôn rồi.
Vân Tiêu suy nghĩ, nói: "Lôi ả ra ngoài, bắt ả nôn ở bên ngoài, như vậy mẹ ngươi sẽ không tức giận!"
Thời khắc này, Tiểu Mạch bất giác lại cảm thấy có chút đồng tình với Diêu Mộng Kỳ.


Đắc tội với Vân Tiêu, thì cô ta đã được định sẵn là không có kết cục tốt rồi.
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Diêu Mộng Kỳ đang muốn bò dậy, hắn đột ngột nâng chân lên dẫm mạnh lên đầu của Diêu Mộng Kỳ, cưỡng bách Diêu Mộng Kỳ phải liếm sạch hết những thứ kia.
Cho dù đây là những thứ do chính Diêu Mộng Kỳ nôn ra, thì vào lúc này cô ta vẫn cảm thấy dạ dày của mình như sông cuộn biển gầm, ghê tởm đến cực điểm.
"Cha, vậy sau khi ả ta nôn hết ra rồi, có cần ɢɨết ả luôn không?" Tiểu Mạch đưa ngón tay lên làm động tác cứa ngang cổ mình, đáy mắt hiện lên một chút giảo hoạt.
Lời nói tàn nhẫn phát ra từ trong miệng Tiểu Mạch chẳng khác gì việc ɢɨết một mạng người cũng đơn giản như việc ăn cơm vậy.
"Máu của ả sẽ làm dơ sân, mẹ ngươi không thích!" Vân Tiêu nhíu nhíu mày: "Cho nên, chúng ta cứ cắt đứt gân tay gân châm của ả, rồi ném ả ra ngoài là được!"
"Dạ!" Tiểu Mạch tỏ vẻ vô cùng tán đồng: "Chân của ả thích lén chạy vào nhà người khác, tay của ả thích bóc trộm đồ ăn của nhà người khác, vậy thì giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ phế hết đi!"
Cuộc đối thoại của hai người, càng làm tâm Diêu Mộng Kỳ thêm rét lạnh.
Cô ta tự hỏi đời này gặp qua nam nhân không ít, nhưng loại lãnh khốc tuyệt tình thế này thì lại là lần đầu tiên.
"Không! Ta không muốn! Cầu xin các người hãy thả ta đi!"


Diêu Mộng Kỳ khóc lóc cực kỳ thê thảm, thanh âm kia thập phần bi thương, chọc cho người ta thương tiếc.
Nếu cô ta chỉ là lẻn vào nhà thôi thì Vân Tiêu cũng đã không tàn nhẫn đến như vậy, chỉ tiếc.... Diêu Mộng Kỳ này đầu tiên là ăn vụng thức ăn mà Vân Tiêu nấu cho Vân Lạc Phong, sau đó lại còn suy tâm vọng tưởng đối với Vân Tiêu.
Dù chỉ là một trong hai chuyện trên thôi thì Vân Tiêu đã không dễ dàng bỏ qua rồi, nói gì đến chuyện cô ta lại phạm phải cả hai.
Vân Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn đến Diêu Mộng Kỳ một cái nào, hắn túm lấy cổ áo sau gáy Diêu Mộng Kỳ, một đường xách thẳng cô ta ra ngoài, mặc cho đối phương có gào khóc thế nào thì sắc mặt của Vân Tiêu cũng chưa từng thay đổi.
Hắn đã hứa với nàng!
Phàm là có bất kỳ cành hoa đào nào nở quanh hắn, hắn đều sẽ tự tay bẻ gãy, một nhánh cũng không chừa!
________
Trong học viện Tây Châu.
Trước đó, bởi vì Vân Lạc Phong đột ngột bộc lộ thực lực thật sự mà làm cho trên dưới học viện nhấc lên một hồi gió lốc, tiếp theo sau, lại có một cơn lốc khác càng mãnh liệt hơn thổi qua.
Nghe nói, học sinh xếp hạng thứ chín trong bảng chữ Thiên, Diêu Mộng Kỳ, vừa mới bị người ngoài cắt đứt hết gân tay gân chân, hiện tại đã trở thành một phế nhân.

Thời điểm biết được chuyện này, sư phụ của Diêu Mộng Kỳ giận đến tím mặt, ông ta thề nhất định phải bắt được cả nhà kẻ đã phế đi tay chân của đồ đệ mình.
Thế nhưng.....
Đối mặt với sự truy vấn của sư phụ, Diêu Mộng Kỳ lại làm như không nghe thấy gì cả, suốt ngày cứ ngây ngây ngốc ngốc mà giương mắt nhìn lên xà nhà, trong mắt chỉ có một mảnh ngây dại.
Chuyện không chỉ có vậy, giữa lúc mọi người còn đang kђเếק sợ bàng hoàng không thôi, thì lại có thêm một tin tức chấn động khác truyền ra.
Nghe nói, tay chân của Diêu Mộng Kỳ không sạch sẽ, lén lút lẻn vào nhà của người ta, hơn nữa còn ăn cắp đồ đạt trong nhà, cho nên mới bị người ta phế hết tay chân.
Còn về việc là ai phế đi Diêu Mộng Kỳ, thì lại không có người nào quan tâm.
“Các ngươi đi thăm dò cho ta, đi ngay lập tức, ta muốn biết là ai dám ᴆụng đến đồ đệ ta!”
Bên trong thư phòng, Diêu Thư phẫn nộ đập tay lên trên bàn, tức giận quát lớn nói: “Bất luận kẻ nào dám thương tổn đồ đệ ta, ta đều phải khiến bọn chúng ૮ɦếƭ không tử tế!”
Diêu Mộng Kỳ trừ việc là đồ đệ của ông ta, còn là nữ nhi ông ta sinh ra ở bên ngoài.
Bởi vì trong nhà có một cọp mẹ nên ông mới sắp xếp cho mẹ con Diêu Mộng Kỳ ở bên ngoài, cũng vì nguyên nhân này nên ông mới có cảm giác mình thiếu nợ Diêu Mộng Kỳ.


“Trưởng lão,” người phía dưới thật cẩn thận nhìn Diêu Thư rồi nói, “Thế nhân đều đang đồn đãi, tiểu thư tay chân không sạch sẽ nên mới bị người ta phế đi.”
“Thối tha! Đồ nhi ta nuông chiều từ bé, muốn cái gì là có cái đó, hà tất đi ăn cắp đồ của người khác?” Hai mắt Diêu Thư phun lửa giận, “Chắc chắn là có người vu oan hãm hại, các ngươi nhất định phải tra rõ rõ ràng chuyện này cho ta!”
“Vâng, trưởng lão.”
Mọi người ôm quyền, cung kính đáp.
Giờ phút này, một lão giả bên cạnh Diêu Thư im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Diêu Thư trưởng lão, ngươi cảm thấy có phải là do bọn người Hư Không gây ra chuyện này hay không? Dù sao Viện trưởng đại nhân cứ như thần long không thấy đầu đuôi, đã rất nhiều năm ta không gặp lại hắn! Hiện giờ Tây Châu học phủ lại chia ra hai phái như cũ, hai phái vẫn luôn tranh đấu không thôi, ta cho rằng đám người Hư Không là tình nghi lớn nhất!”
Ánh mắt Diêu Thư hiện lên một tia sáng tàn nhẫn: “Nếu để ta biết là bọn chúng thương tổn đến nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ khiến chúng ૮ɦếƭ không được tử tế!”
Ở trước mặt người đó, ông ta không còn gọi Diêu Mộng Kỳ là đồ nhi nữa, ngược lại gọi nàng ta là nữ nhi.
Trừ ít kẻ thân quen thì có rất nhiều người không biết quan hệ giữa ông với Diêu Mộng Kỳ……
“Ta cảm thấy chuyện này không có khả năng,” Nột lão giả khác nói, “Đám người Hư Không tranh đấu gay gắt với chúng ta lại, nhưng sẽ không làm ra loại chuyện khiến nhiều người tức giận thế này.”
“Hừ!” Diêu Thư hừ lạnh một tiếng, “Có chuyện gì là không thể? Tri nhân tri diện bất tri tâm! Mười người trong Thiên bảng, có sáu người bị chúng ta khống chế trong tay, bọn họ cũng chỉ có bốn người mà thôi! Cho nên, nhất định chúng muốn diệt trừ một ít đệ tử bên ta! Hơn nữa Mộng Kỳ là nữ nhi của ta, đương nhiên trở thành đối tượng trả thù đầu tiên của bọn họ!”


Diêu Thư hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng thêm nhận định, trừ mấy người Hư Không ra thì chẳng có kẻ nào có thực lực với lá gan để làm ra chuyện tàn nhẫn thế kia!
Bọn họ phế nữ nhi của mình cũng thôi đi, còn bôi nhọ tay chân nó không sạch sẽ.
Nữ nhi nhà mình cần gì phải tham lam tiền bạc đồ vật của nhà người ta?
……
So với học viện Tây Châu đang nổi lên phong ba không ngừng, Vân Lạc Phong không chịu ảnh hưởng một chút nào.
Lúc này trong tay nàng là một bức chiến tђเếק, nàng nhíu mày nghiêm túc đánh giá chiến tђเếק được chế tác tinh xảo ở trước mặt.
“Ta biết mà, nhất định là xong rồi!”
An Tử hạo đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, lảm nhảm thầm thì: “Ngươi khiêu chiến với ai không được, vì sao lại phải khiêu chiến Hồ Lâm? Giờ thì hay rồi, Hồ Li sư huynh hạ chiến tђเếק với ngươi, nếu ngươi nhận lời thì nhất định sẽ đã bị hắn trả thù, nếu như không ứng chiến ắc sẽ bị coi là yếu đuối.”
“Vì sao phải nhận lời?” Vân Lạc Phong tiện tay ném chiến tђเếק đi, khóe môi cong lên một nụ cười, “Ta không có hứng thú với ứng chiến.”
Trước kia đi khiêu chiến đệ tử Địa Bảng là vì muốn ở lại học phủ.
Nếu bây giờ nàng đã có thể ở lại, vì sao phải tiếp tục ứng chiến?
“Cho dù ngươi không ứng chiến thì Hồ Li cũng tới tìm ngươi gây phiền toái.”
An Tử Hạo lo lắng sốt ruột, nói như thế nào hắn cũng không hy vọng Vân Lạc Phong có bất luận nguy hiểm nào.
“Ta không muốn ứng chiến không có nghĩa là ta sợ hắn.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo: “Ngươi về trước đi, ta muốn bắt đầu tu luyện.”
“Được thôi.”
An Tử Hạo bất đắc dĩ đứng lên: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Tiểu loli chớp chớp mắt, nắm tay An Tử Hạo đi ra khỏi phòng.
Khi vừa đóng cửa lại thì tiểu loli quay đầu nhìn An Tử Hạo: “Tử Hạo ca ca, ngươi dài dòng quá, ta cảm thấy nàng ấy có chừng mực, biết mình đang làm cái gì.”
“Tiểu thư, kia chính là thiên tài của Thiên bảng, người cảm thấy Vân cô nương có thể ứng phó với hắn sao?” An Tử Hạo thở dài, ấn đường nhíu chặt, càng thêm lo lắng.
Tiểu loli quay đầu nhìn về phía cửa phòng Vân Lạc Phong đang đóng lại, trong đôi mắt to phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Với nàng ấy thì ta có lòng tin!”
Ngay cả bản thân tiểu loli cũng không biết tin tưởng đó từ đâu mà có, nhưng nàng hiểu rõ, Vân Lạc Phong sẽ không chịu thiệt!
An Tử Hạo càng thêm sầu lo, nhưng thực lực của hắn quá yếu, cái gì cũng không làm được, càng không thể trợ giúp Vân Lạc Phong……
“Ta đói bụng rồi, Tử Hạo ca ca.”
Tiểu loli sợ An Tử Hạo tiếp tục lải nhải nên vội vàng nói sang chuyện khác, nàng chớp chớp đôi mắt to lấp lánh rồi nói.
Vừa thấy ánh mắt đó của tiểu loli, tim An Tử Hạo đều tan ra, hắn vội vàng nói: “Tiểu thư, ta lập tức đưa người đi ăn cơm.”
“Được.”
Tiểu loli nở nụ cười, nụ cười trong sáng thuần khiết, sáng lạn giống như ánh mặt trời, chiếu lên những tâm hồn âm u……
“Ngươi nói Vân Lạc Phong từ chối khiêu chiến?”
Trong căn phòng tinh xảo xa hoa, Hồ Li nghe thấy lời người tới hội báo, đôi mắt như hồ ly hơi nheo lại: “Nếu nàng từ chối lời khiêu chiến của ta thì ta sẽ tự mình đi gặp nha đầu đó một lần.”
“Vâng, Hồ Li sư huynh.”
Sau khi người này dứt lời thì Hồ Li đã đứng lên cất bước ra khỏi cửa phòng, đi thẳng tới chỗ Vân Lạc Phong.
……
Vân Lạc Phong mới vừa tiến vào trạng thái tu luyện, lập tức cảm nhận được ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân, nàng vội mở to mắt, cùng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra.
Trong nhát mắt nhìn thấy nam nhân đó, trong đầu nàng chỉ hiện ra một từ.
Vưu vật!
Không sai, bất kỳ từ ngữ nào dùng để hình dung nam nhân đều không chuẩn xác bằng hai chữ vưu vật này.
“Vân Lạc Phong?”
Nam nhân nâng mày lên, đôi mắt như hồ ly nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong đang ngồi khoanh chân, trong đôi mắt đó hiện lên tia sáng xảo trá.
“Hồ Li?”
Vân Lạc Phong cũng hướng về phía nam nhân, sắc mặt bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Biểu cảm của ngươi làm ta rất thích,” Hồ Li nhẹ nhàng nheo mắt lại, “Chỉ là không biết thực lực của ngươi có làm ta thích giống vậy hay không.”
Vân Lạc Phong dừng một chút: “Ta có thể làm ngươi thích hay không thì có quan hệ gì với ta đâu? Nếu không có việc gì, đừng quấy rầy ta tu luyện.”
“Ta muốn chiến đấu với ngươi.”
Hồ Li trực tiếp rút kiếm ra, chỉ về phía Vân Lạc Phong.
Giờ phút này, ngoài phòng đã có không ít đệ tử vây xem xung quanh, bọn họ nhìn thấy Hồ Li tới tìm Vân Lạc Phong gây phiền toái, đáy mắt đều mang vẻ hứng thú.
“Không rảnh!”
Nhưng mà, đối mặt với kiêu ngạo của Hồ Li, Vân Lạc Phong chỉ bình thảm đáp lại hắn hai chữ này.
“Nếu ta cứ nhất quyết phải chiến đấu với ngươi thì sao?” Trong mắt Hồ Li hiện lên một tia sáng nguy hiểm, khóe môi cong lên, hỏi.
Vân Lạc Phong dứt khoát nhắm mắt lại, không hề để ý tới nam nhân dây dưa không thôi ở trước mắt.
Nhưng thái độ của Vân Lạc Phong càng lạnh nhạt thì hắn càng thấy hứng thú.
“Vân Lạc Phong, đấu với ta một trận, nếu ngươi thắng, điều kiện tùy ngươi đề xuất,” Hồ Li hứng thú bừng bừng nói tiếp, “Nếu ta thắng, ta muốn ngươi làm thuộc hạ của ta trong ba năm, mặc ta sai khiến!”
Vân Lạc Phong chậm rãi mở mắt ra, con ngươi tà khí dừng trên người Hồ Li.
“Ngươi thật sự muốn chiến đấu cùng ta?”
“Không sai,” Hồ Li nâng cằm lên, “Nếu hôm nay ngươi không đồng ý với ta, ta sẽ dây dưa đến khi nào ngươi nhận lời mới thôi.”
“Được,” Vân Lạc Phong im lặng hồi lâu, “Nếu ta thắng, ta cũng muốn ngươi…… Nguyện trung thành với ta ba năm, như thế nào?”
Hồ Li sửng sốt một chút, đột nhiên hắn cười ha ha: “Thú vị, thật là quá thú vị, được, ta đồng ý với ngươi! Chỉ cần ngươi có thể thắng ta, đừng nói làm thuộc hạ ba năm, mười năm thì đã sao?”
“Được,” Vân Lạc Phong lên tiếng, “Đừng quên lời ngươi nói, ta thắng, ngươi nguyện trung thành với ta mười năm.”
Tiếng cười của Hồ Li đột nhiên bị nhét trở lại Ⱡồ₦g иgự¢, hắn sặc đến mức nhịn không được bắt đầu ho khan, khuôn mặt tuấn mỹ nghẹn đến đỏ bừng.
Nữ nhân này thật sự là thuận cột đi lên mà.
Mình chỉ là thuận miệng nói thôi, thế mà ba năm liền biến thành mười năm?
Nhưng ai bảo đây là do mình đưa ra? Cũng chỉ có thể đánh gãy răng nuốt vào bụng mà thôi.
“Được! Mười năm thì mười năm!” Hồ Li cắn chặt răng, “Khi nào thì chúng ta bắt đầu chiến đấu?”
“Ngay bây giờ……”
……
Sauk hi Diêu Mộng Kỳ gây ra một trận phong ba thì lại có một cơn gió lốc quét tới bên trong học viện.
Thiên tài đứng mười trong bảng Thiên, Hồ Li, lại muốn chiến đấu cùng một tân sinh!
Đặc biệt là cá cược của hai người này, nếu kẻ nào thua thì phải nguyện trung thành với đối phương!
Quả thực nghe rợn cả người.
Đương nhiên, đông đảo đệ tử trong học viện đều cho rằng Hồ Li đang khi dễ Vân Lạc Phong! Dù sao với thực lực Thánh Linh Giả của Vân Lạc Phong, không có khả năng làm đối thủ của Hồ Li ……
Trên sân tỷ thí, tiếng người ồn ào, trong ngoài đều bị người người vây quanh.
Phía trên lôi đài, bạch y của thiếu nữ trắng như tuyết, tà khí nghiêm nghị, mái tóc đen không gió mà tự tung bay, tuyệt thế động lòng người.
Trước mặt thiếu nữ là một vị nam tử phong hoa tuyệt đại.
Đôi mắt hồ ly của nam tử chứa tia sáng xảo trá, khuôn mặt đẹp như ngọc dường như cong lên ý cười, trong mắt hắn xuất hiện vẻ hứng thú nồng đậm, dường như Vân Lạc Phong ở trước mặt chính là một món đồ chơi thú vị.
“Hồ Li sư huynh có thực lực rất mạnh, nữ nhân nhất định sẽ thua thảm lắm đây.”
“Ở trong học viện, Hồ Li sư huynh đẹp đến mức ai cũng phải ngước nhìn, thực lực càng siêu phàm thoát tục, nếu có thể gả cho nam nhân như vậy, ta ૮ɦếƭ cũng không oán.”
Hai mắt các nữ tử chứa mấy trái tim đầm thình thịch, không chớp mắt nhìn gương mặt hoàn mỹ của nam tử.
Nếu có thể trở thành nữ nhân bên cạnh Hồ Li, bọn họ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!
“Vân Lạc Phong!” Hồ Li nhẹ nâng mày lên, nhìn xuống thiếu nữ đứng ở trước mặt mình từ trên cao, “Nhớ kỹ cá cược giữa chúng ta, nếu ta thắng, ngươi nguyện trung thành với ta ba năm!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo hai mắt lại: “Chỉ sợ ngươi sẽ không có cơ hội này!”
Đùng!
Giờ khắc này, khí thế của hai người đồng thời kích động xuất ra, tạo thành một cơn gió lốc không nhỏ ở trên lôi đài.
“Ha ha!” Hồ Li cuồng tiếu hai tiếng, đầu tóc bay loạn trong không trung, “Vân Lạc Phong, ngươi có tin hay không, trận chiến này, người thắng cuộc nhất định là ta!”
Một người đã đột phá đến cường giả Thánh Vương, người còn lại thì ở Thánh Linh Giả cao cấp, thực lực hai người hoàn toàn không thể so sánh.
Cho nên, đừng nói Hồ Li có loại tự tin này, ngay cả những người khác cũng cảm thấy Vân Lạc Phong không thể thắng được trận tỷ thí này!
Ánh mắt Vân Lạc Phong dần dần ngưng trọng, giữa Thánh Linh Giả với Thánh Vương không phải chỉ chênh lệch một cấp bậc, mà khác cả tính chất.
Nhưng bất luận thế nào, nàng sẽ không thua đâu!
“Vân Lạc Phong, lấy νũ кнí của ngươi ra!” Hồ Li Vân Lạc Phong dùng tay không, khóe môi hắn cong lên, “Ta chưa bao giờ chiến đấu tay không với người nào cả!”
Vân Lạc Phong không chần chừ chút nào, đem trường kiếm từ nhẫn không gian ra ra, nắm chặt trong tay.
“Tay phải của ngươi bị sao à?” Hồ Li kinh ngạc nhìn về phía tay trái cầm kiếm của Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong tà khí cười: “Đối phó với ngươi, tay trái là đủ rồi!”
Giọng nói thiếu nữ cuồng vọng vô cùng, cũng chọc giận Hồ Li rồi.
Đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười trào phúng: “Vậy ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!”
Dứt lời, Hồ Li tung người nhảy lên, giống như tia chớp bắn về phía Vân Lạc Phong.
“Xong rồi!”
Dưới lôi đài, An Tử Hạo vội vàng che kín hai mắt, không dám nhìn tới một màn tàn nhẫn trước mặt.
Thực lực của Vân Lạc Phong có mạnh cũng không thể làm đối thủ với Hồ Li.
Cho nên, kết cục đều ở bên trong dự kiến của mọi người ……
“Tuy rằng Hồ Li sư huynh xếp thứ mười trong bảng Thiên, nhưng mà tốc độ của hắn nhanh nhất trong tất cả mọi người! Ngay cả mấy người xếp hạng cao trong Thiên bảng muốn chiến đấu với hắn cũng phải tốn chút công phu.”
“Chỉ bằng vào tốc độ đó, Hồ Li sư huynh đã có thể đánh một trận với người ở Thánh Vương trung cấp, ngay cả Thánh Vương trung cấp cũng không trốn thoát khỏi công kích của hắn, huống chi là Vân Lạc Phong?”
Mọi người nghị luận sôi nổi, ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong mang theo đồng tình.
Nhưng mà, đối mặt mặt với Hồ Li đang tấn công ở trước mặt, Vân Lạc Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tất cả mọi người cho rằng nàng bị dọa đến choáng váng, ngay cả dũng khí nhìn Hồ Li cũng đều không có, miễn nói đến chuyện phản kháng.
Không có bất luận kẻ nào biết, lúc này Vân Lạc Phong đã tự tạo cho mình một thế giới.
Lúc trước, ở trong kính Linh Thiên từng có một màn giống như vậy, bây giờ dường như nó đang thổi qua trong đầu nàng, cũng khiến lòng nàng trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chung quanh chỉ có tiếng gió gào thét xẹt qua mà thôi……
“Nàng ta đang làm gì vậy?”
Ở sân tỷ thí, phía trên cao khán đài, Mộ Nhiên kinh ngạc cúi đầu, nhìn về phía Vân Lạc Phong đang nhắm hai mắt, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Đường chủ Thuần thú chủ im lặng chốc lát, sau lúc lâu lại nói: “Nếu Hồ Li muốn tranh cao thấp với đệ tử Thiên bảng, bằng vào tốc độ hắn, nói không chừng người xếp hạng thứ năm cũng không thể chiến thắng hắn, cho dù thực lực của đối phương cao hơn, nói thật, là ta thì cũng chưa chắc có thể bắt được động tác của Hồ Li.”
Nguyên nhân chính là vì Hồ Li không muốn tranh đoạt thứ tự ở Thiên bảng, nên sau khi lọt vào danh sách mười người thì không còn có động tĩnh nào nữa.
“Nếu ta đoán không sai……” Giọng nói của Kỷ Ngôn dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Nàng từ bỏ việc dùng mắt quan sát động tác của Hồ Li, mà lựa chọn dùng tai để phân biệt âm thanh.”
Trong lòng Mộ Nhiên cả kinh, dùng tai để phân biệt thanh âm chiến đấu?
Loại việc nguy hiểm này ngay cả hắn cũng không làm được.
Không thể không nói, nha đầu Vân Lạc Phong này có lá gan không nhỏ.
“Mộ Nhiên, đây là tiểu nha đầu mà Trầm Ngọc Khanh đề cử với ngươi?” Kỷ Ngôn cười cười, “Ta cảm thấy rất hứng thú với tiểu nha đầu ấy, không bằng, nhường cho Thuần thú đường của chúng ta đi?”
Mộ Nhiên trợn trắng mắt: “Đường chủ quản lý thuần thú như ngươi mà cũng đoạt người với ta sao? Vân nha đầu có thành tựu cao như thế, nhất định muốn vào Linh đường của chúng ta, ngươi đừng tới góp vui.”
“Mộ Nhiên, ta là Đường chủ của Thuần thú đường thì như thế nào? Ai quy định Thuần thú đường chỉ có đệ tử thuần thú? Dù sao ta coi trọng nha đầu này, ta dùng Huyết sư Liệt Diễm đổi lấy nàng được chứ?”
“Không đổi!” Mộ Nhiên hừ hừ, “Cho dù ngươi dùng long phượng tới đổi với ta thì ta cũng không đổi, nha đầu này chính là hạt giống tốt, bồi dưỡng thật tốt thì sẽ quý báu hơn bất kỳ bảo vật nào.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!