Có người thông qua không gian trùng động mà đến?
Chẳng lẽ……
“Là viện trưởng, khẳng định là viện trưởng đại nhân!” Trong lòng Tuyết Oánh vui vẻ, “Ta thấy viện trưởng đại nhân, đại khái là chuyện của mười năm trước, đã ta mười năm không có gặp qua người, không nghĩ tới loại thời điểm này viện trưởng đại nhân đã trở lại.”
Trong mắt đám người Hư Không cũng là mang theo kinh ngạc vui mừng, dường như đã quên mất chiến đấu vừa rồi.
“Diêu Thư, nếu viện trưởng đã trở lại, chuyện hôm nay, chúng ta liền đi tìm viện trưởng đòi lại công đạo!” Hư Không ngẩng đầu nhìn về phía Diêu thư, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh.
Diêu Thư cười ha ha hai tiếng, trong mắt lửa giận kích động: “Nếu như viện trưởng đã trở lại, khẳng định hắn cũng đứng về phía ta, rốt cuộc đồ đệ ta bị Vân Lạc Phong phế đi, chẳng lẽ ngay cả tư cách ta đòi lại một cái công đạo cũng không có!”
“Ngươi chỉ là nghe lời nói một bên của ngươi đồ đệ, liền cho rằng đệ tử ta có sai trước?” Tuyết Oánh lạnh lùng nói, “Chuyện này, viện trưởng tự nhiên sẽ có công đạo, hiện tại chúng ta liền miễn đi kiểm điểm nàng.”
Nói xong lời này, nàng thẳng đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong: “Phong Nhi, ngươi không cần sợ, viện trưởng khẳng định sẽ vì chúng ta chủ trì công đạo!”
Vân Lạc Phong cười tà khí: “Vân Tiêu, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi, thuận tiện thấy viện trưởng một chút, rốt cuộc là nhân vật gì ……”
……
Trong không gian sôi nổi của học viện Tây Châu, ở phía trên sau núi.
Trừ bỏ nhóm người trưởng lão, bất kỳ kẻ nào đều không có tư cách vào sau núi này.
Giờ phút này, phía sau núi một gian thạch cửa động, trên mặt chúng trưởng lão lộ vẻ khẩn trương, ánh mắt không chớp mắt nhìn cửa thạch động.
Nháy mắt, một ánh sáng hiện lên, trong thạch động kia, nam tử yêu diễm chậm rãi mà ra, hồng y thắng huyết, tuyệt đại phong hoa.
“Xem ra, bổn tọa vẫn là bị các ngươi phát hiện.”
Nam tử môi đỏ biên gợi lên một nụ cười, hắn quần áo vĩnh viễn là nửa sưởng mà khai, phong tao yêu diễm.
“Tham kiến viện trưởng đại nhân.”
Chúng trưởng lão đồng thời quỳ xuống, cung kính nói.
Đôi tay nam nhân ôm cái ót, mắt phượng nhẹ nhàng nheo lại, tầm mắt hắn đảo qua ở trong đám người, ngay sau đó, liền phát hiện Vân Lạc Phong đứng sau ở đám người.
Vân Lạc Phong ngây ngẩn cả người.
Cơ Cửu Thiên là viện trưởng học viện Tây Châu?
Thế giới này nhỏ như thế ?
Nàng lại có thể ở chỗ này ᴆụng tới hắn?
Vân Tiêu cảm nhận được biến hóa thiếu nữ bên cạnh, gắt gao cầm tay nàng, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Cơ Cửu Thiên, trong lòng hắn hơi hơi dâng lên cảnh giác.
“Viện trưởng đại nhân!”
Diêu Thư từ trên mặt đất đứng lên, khóc lóc kể lể nói: “Người nhất định phải vì ta làm chủ! Đồ đệ ta bị người đả thương, tay chân cũng bị người cái phế đi, cố tình những người Đông viện này còn muốn giữ gìn nàng, thật sự làm người ta quá tức giận.”
Cơ Cửu Thiên thu hồi ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong, nhẹ nhướng mày nhìn về phía chúng trưởng lão: “Bổn tọa muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Viện trưởng,” Tuyết Oánh hung hăng trừng mắt nhìn Diêu Thư, “Là đồ đệ Diêu Thư muốn quyến rũ nam nhân của đệ tử ta trước, lúc này mới đã chịu trả thù.”
“Ha ha!” Diêu Thư cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, “Đồ đệ ta cần đi quyến rũ nam nhân? Đặc biệt là đối phương vẫn là nam nhân người khác? Nữ nhân này nơi nào cũng sánh không bằng đồ đệ ta, hiện giờ càng là muốn vu hãm nàng!”
Ánh mắt của hắn nhìn tới một nơi, thình lình đó là Vân Lạc Phong.
Tầm mắt Cơ Cửu Thiên lại lần nữa nhìn phía Vân Lạc Phong, khóe môi hơi hơi giơ lên tươi cười hàm chứa ý vị thâm trường.
“Ngươi nói, người phế đi đệ tử ngươi là Vân Lạc Phong?”
Trong lúc này Diêu Thư không có phản ứng kịp, hùa theo nói: “Không sai, chính là Vân Lạc Phong! Nàng ngược đãi nhi tử chính mình, bị đồ đệ ta thấy được, nàng liền động thủ phế đi đồ đệ ta, viện trưởng, người……”
Bỗng nhiên, Diêu Thư phản ứng lại đây, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Cơ Cửu Thiên.
“Viện trưởng…… Người…… Người sao lại biết nàng là Vân Lạc Phong?”
Cơ Cửu Thiên cười.
Hắn tươi cười trước sau như một cuồng quyến khí phách, tuyệt thế phong hoa.
“Rất không đúng dịp, nha đầu này là bằng hữu bổn tọa.”
Bằng hữu?
Diêu Thư ngạc nhiên trừng mắt lớn, không dám tin tưởng nhìn về phía Cơ Cửu Thiên, một khắc tại đây hắn hoài nghi lỗ tai chính mình xuất hiện vấn đề.
Viện trưởng vừa rồi nói…… Vân Lạc Phong là bằng hữu hắn?
Trong một khắc sắc mặt Diêu Thư trở nên trắng bệch, bước chân lui về phía sau hai bước, lúc sau lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất, tuyệt vọng tràn ngập trong lòng hắn.
Cơ Cửu Thiên chậm rãi đi về phía Diêu Thư: “Lấy hiểu biết của bổn tọa đối với Vân Lạc Phong, nàng chưa bao giờ sẽ đi trêu chọc người khác, ngược lại, thường xuyên có không một ít người đi trêu chọc nàng, nếu không phải nữ nhân ngươi chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không phế đi nàng ta.”
“Mặt khác……” Cơ Cửu Thiên ngừng một chút, khóe môi tươi cười lộ ra âm trầm, “Ngươi nói Vân Lạc Phong so ra kém hơn đồ đệ ngươi? Nói cách khác ánh mắt bổn tọa có vấn đề, nhưng đối?”
Khóe miệng Diêu Thư nhẹ nhàng run rẩy, hắn cười gượng hai tiếng: “Viện trưởng, đây là hiểu lầm, hết thảy đều là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Cơ Cửu Thiên cười mãnh liệt, “Vậy lúc trước ngươi lại không nói hiểu lầm? Lúc bổn tọa tuyên bố Vân Lạc Phong là bằng hữu của bổn tọa, ngươi liền thanh minh chỉ là hiểu lầm? Xem ra bổn tọa rời đi trong mười năm, học viện Tây Châu xác thật không được như xưa.”
Đám người Hư Không hai mắt nhìn nhau, bọn họ ngàn tưởng vạn tưởng, đều không có nghĩ đến, Vân Lạc Phong sẽ là bằng hữu viện trưởng ……
Chuyện này quá mức ngoài dự đoán, chấn động lòng người.
“Vân Lạc Phong,” Hồ Li ai oán nhìn Vân Lạc Phong, “Ngươi và viện trưởng quen biết, vậy ngươi sao lại không nói sớm?”
Vân Lạc Phong nheo hai tròng mắt lại: “Ta trước cũng không biết gia hỏa này trừ bỏ tổ tông Cơ gia, còn là viện trưởng học phủ Tây Châu, trên người hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu thân phận? Ta ngược lại là cảm thấy hứng thú.”
Vừa nghe lời này, Vân Tiêu nhanh chạy đến vặn đầu Vân Lạc Phong lại, làm nàng nhìn thẳng chính mình, ghen tuông nồng đậm nói: “Nàng cảm thấy hứng thú với ta là đủ rồi, không cần cảm thấy hứng thú với hắn.”
“Viện trưởng.”
Lăng Hải nhìn mắt Diêu Thư, hắn chỉ cần tưởng tượng đến Diêu thư muốn động thủ với đồ đệ nhà mình, trong lòng lửa giận liền ngăn không được kích động ra tới.
“Hành vi của Diêu Thư, nên trừng trị như thế nào?”
Cơ Cửu Thiên quét mắt nhìn Diêu Thư: “Đưa đi đến Hình Sự Đường phạt đi! Mặt khác, cũng ném đồ đệ hắn đi đi!”
Mỗi cái thế lực, đều có quy củ chính mình.
Cho nên, cũng liền bởi vậy, có Hình Sự Đường tồn tại.
Cơ Cửu Thiên vốn là không phải người lương thiện gì, hắn sở thiết lập trừng phạt, sao lại có thể nhẹ nhàng? Bởi vậy, một khi Diêu Thư bị đưa vào trong Hình Sự Đường, sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ.
Diêu Thư cũng biết rõ điểm này, hắn hai chân có chút nhũn ra, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mặt mày cũng từ lúc ban đầu khí phách hăng hái biến thành tuyệt vọng.
Cơ Cửu Thiên nện bước về phía Vân Lạc Phong, khuôn mặt yêu diễm giơ lên tươi cười, trong mắt phượng hẹp dài xẹt qua ánh sáng.
“Đã lâu không thấy.”
Hắn dương môi cười khẽ, sau khi chào hỏi xong, liền chuyển ánh mắt về phía Vân Tiêu.
Hai người nam nhân, một người lãnh khốc mặt than, một người khác…… Còn lại là yêu diễm phong hoa.
Gió nhẹ nhấc lên quần áo, hai người đứng thẳng ở bên nhau lại không chút nào kém cỏi với đối phương.
“Cơ Cửu Thiên.”
Cơ Cửu Thiên chậm rãi nói tên ra.
“Nam nhân của Vân Lạc Phong.”
Đây là Vân Tiêu tự giới thiệu.
Hắn không có báo ra tên bản thân, ngược lại là công bố chính mình là nam nhân của Vân Lạc Phong.
"Ngươi rất mạnh."
Cơ Cửu Thiên nở nụ cười, nụ cười của hắn cuồng quyến, đáy mắt có sự cao ngạo không để thế nhân vào trong mắt.
"Không biết bổn tọa có thể đánh với ngươi một trận hay không?"
"Được."
Vân TIêu chậm rãi buông thiếu nữ trong lòng ra, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Cơ Cửu Thiên, mặt không chút thay đổi nói.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong kéo ống tay áo Vân TIêu lại, khẽ cau mày: "Ta không biết thực lực của Cơ Cửu Thiên ở cấp bậc nào."
Dường như sợ Vân Lạc Phong sẽ lo lắng, ánh mắt Vân Tiêu nhu hòa lại, hắn vỗ vỗ tay nàng nói: "Chờ ta."
Vân Lạc Phong khẽ buông lỏng tay ra, ánh mắt của nàng nhìn dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ của nam nhân, khõe môi hơi hơi cong lên một độ cong.
"Được, ta chờ chàng!"
Nàng tin tưởng Vân Tiêu!
Nếu Vân Tiêu đã đáp ứng Cơ Cửu Thiên vậy thì có thực lực để có thể chiến đấu.
Vân Tiêu ấn xuống trên trán Vân Lạc Phong một nụ hôn, thấp giọng nói: "Rất nhanh ta sẽ trở lại."
Dứt lời, hắn ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn vào Cơ Cửu Thiên, vẻ mặt lại lãnh khốc trở lại.
"Đi."
Cơ Cửu Thiên cuồng tiếu cười một tiếng: "Ngược lại bổn tọa muốn lĩnh giáo một chút thực lực của Quỷ Đế!"
Quỷ Đế?
Mấy trưởng lão còn chưa rời đi nghe thấy lời này của Cơ Cửu Thiên, ngay lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn vào người Vân Tiêu.
Viện trưởng gọi hắn là Quỷ Đế?
Chẳng lẽ, người nam nhân này là Quỷ Đế đại sát tứ phương trong lời đồn, bằng vào thực lực của bản thân tiêu diệt Vô Cực Môn?
Rõ ràng Diêu Thư sợ tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hắn đắc tội ai không được mà lại đắc tội đến Quỷ Đế rồi hả?
Với thực lực của Quỷ Đế, chỉ sợ tất cả trưởng lão trong Viện trưởng lão đồng thời xuất thủ, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Giờ khắc này Diêu Thư rốt cuộc hiểu rõ, vì sao nam nhân này dám động thủ với Mộng Kỳ, thì ra là quả thật hắn không hề để học viện Tây Châu vào trong mắt.
Buồn cười chính là, hiện giờ mình có hối hận cũng đã quá chậm rồi...
...
Diêu Mộng Kỳ nằm ở trên giường, chờ đợi tin tức tốt từ Diêu Thư.
Nhưng cuối cùng, chờ đợi nàng chính là một đám thị vệ đến trói nàng lại, kéo nàng đến hình sự đường.
"Các ngươi muốn làm cái gì? Lại dám động thủ với ta, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Thị vệ nghe nói lời này, cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói là trưởng lão Diêu Thư sao? A..., Không đúng, hiện tại hắn ta đã không còn là trưởng lão rồi, giờ tự thân còn khó bảo toàn, còn lo lắng cho ngươi sao?"
Tự thân khó bảo toàn?
Toàn thân Diêu Mộng Kỳ rùng mình một cái, sắc mặt tràn ngập hoảng sợ.
Tại sao lại có thể như vậy?
Làm sao mà phụ thân lại tự thân còn khó bảo toàn?
Người không phải là đi tìm Vân Lạc Phong trút giận giúp mình sao?
Chẳng lẽ là các trưởng lão Đông viện đã ngăn cản người?
"Ngươi đừng có nói chuyện giật gân, ta biết hiện tại Hình Sự đường lại người Đông viện, những lão gia hỏa ở Đông viện luôn luôn đối đầu với sư phụ ta! Khẳng định là người Đông viện muốn trả thù sư phụ ta mới có thể ra mệnh lệnh cho các ngươi tới bắt ta, tốt nhất là các ngươi nên thả ta ra, nói cách khác, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Ngậm miệng!"
Thị vệ ghét bỏ Diêu Mộng Kỳ quá mức ầm ĩ ồn ào, hắn dứt khoát cởi tất của mình ra, nhét vào trong miệng Mộng Kỳ.
Một mùi thối ở chân đập vào mặt, thối đến nỗi khiến cho Diêu Mộng Kỳ thiếu chút nữa thì ngất xỉu hôn mê, khóe mắt nàng chảy ra hai hàng nước mắt, âm thanh nức nở phát ra.
Mặc cho Diêu Mộng Kỳ vùng vẫy như thế nào, cuối cùng nàng vẫn bị ném vào trong Hình Sự đường.
"Mộng Kỳ!"
Diêu Thư nhìn thấy Diêu Mộng Kỳ bị ném vào, lập tức tim cũng tan nát theo, hắn té lộn nhào bò dến trước mặt Diêu Mộng Kỳ, lấy tất thối trong miệng nàng ta ra, hung hăng ném sang một bên.
"Phụ thân!"
Diêu Mộng Kỳ nhào vào trong người Diêu Thư, khóc khàn cả giọng: "Vừa rồi hai người thị vệ kia тһô Ьạᴏ với ta như thế, phụ thân người nhất định phải bào thù cho con, khiến cho bọn họ bị bằm thây vạn đoạn!"
Sắc mặt Diêu Thư thay đổi, hắn nâng tay lên muốn vỗ về lưng Diêu Mộng Kỳ, lại phát hiện không thể nào xuống tay được.
Diêu mộng kỳ không phát hiện ra Diêu thư khác thường, còn đang phẫn nộ cáo trạng hai người thị vệ kia, còn nói để cho Diêu Thư bầm thây vạn đoạn hai người kia.
“Mộng kỳ.”
Diêu Thư thở dài, cười khổ nói: “Bây giờ chỉ sợ là phụ thân không giúp được con nữa rồi.”
“Phụ thân?”
Diêu Mộng Kỳ nâng đôi mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung lên, không rõ nguyên do nhìn Diêu thư: “Phụ thân, lời này của người là có ý tứ gì?”
Cái gì gọi là không giúp được nàng?
“Ý tứ của phụ thân người rất đơn giản, tự thân hắn còn khó bảo toàn, nào còn có thể giúp đỡ ngươi?”
Không biết từ khi nào Lăng Hải đã đứng ở trong Hình Sự đường, hai tay ôm lấy иgự¢, ánh mắt khinh miệt nhìn về phía phụ tử hai người đang ôm nhau cùng một chỗ, châm chọc mở miệng.
“Ngươi nói bậy!” Diêu Mộng Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Hải, “Phụ thân ta với ngươi đều là trưởng lão, ngươi có quyền lợi gì mà trừng phạt người?”
Lăng Hải lạnh lùng cười: “CHắc là ngươi còn không biết, viện trưởng đã trở lại, còn nữa, là tự viện trưởng đưa phụ thân ngươi tới Hình Sự đường.”
Cái gì?
Diêu Mộng Kỳ ngây ngẩn cả người, trong mắt nàng tràn đầy nét không dám tin tưởng, cúi đầu nhìn phía Diêu Thư.
“Phụ thân, là hắn đang gạt ta, đúng hay không? Người là trưởng lão của học viện, vì sao viện trưởng lại muốn người đến Hình Sự đường nhận phạt?”
Diêu Thư cúi đầu, hắn không dám nhìn vào đôi mắt trong sáng của Diêu Mộng Kỳ, sợ chính mình sẽ không khống chế được cảm xúc mà sụp đổ mất.
“Diêu Mộng Kỳ, ngươi còn dám hỏi hắn vì sao lại bị trừng phạt? Chuyện này còn không phải là do ngươi làm hại sao?” Ánh mắt của Lăng Hải sắc bén, “Là ngươi vu hãm Vân Lạc Phong, khiến cho phụ thân ngươi phải bị trừng phạt!”
Thân thể Diêu Mộng Kỳ run lên, ánh mắt lập loè: “Ngươi nói cái gì? Khi nào thì ta vu hãm nàng? Ngươi đừng có mà bịa đặt!”
“Ngươi coi trọng phu quân của Vân Lạc Phong, không tiếc vu hãm nàng, để cho phụ thân ngươi vì ngươi mà xuất đầu, nhưng ngươi không biết, viện trưởng của học viện chúng ta là bằng hữu cũ của Vân Lạc Phong, vì thế trong cơn giận dữ đã giam phụ thân ngươi vào Hình Sự đường nhận trừng phạt!”
Viện trưởng và Vân Lạc Phong là bằng hữu cũ?
Diêu Mộng Kỳ gắt gao cắn môi, thân thể nàng kịch liệt run rẩy.
Không có khả năng!
Nàng không tin chuyện này, tuyệt đối không tin tưởng!
“Mặt khác...” Lăng Hải dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Người nam nhân mà ngươi coi trọng kia, chính là Quỷ Đế đã dẫn tới rất nhiều phong ba ở Tây Châu gần đây!”
Ầm!
Một tin tức cuối cùng này, lại đánh cho Diêu Mộng Kỳ thất điên bát đảo lần nữa, trong đầu bùng nổ, hoàn toàn không thể từ trong chấn động này thoát khỏi.
Người nam nhân mặt than lãnh khốc kia, chính là Quỷ Đế trong lời đồn?
Nghe nói, quanh năm Quỷ Đế đều mang theo một tấm mặt nạ, khiến cho người khác không biết dung mạo của hắn, ngay trước đây nàng cũng suy đoán qua, khẳng định là Quỷ Đế xấu không dám gặp người, nên mới dùng mặt nạ che đi.
Nhưng mà nàng không ngờ được, Quỷ Đế trong truyền thuyết, vậy mà lại tuấn mỹ như vậy!
Diêu Mộng Kỳ càng cắn chặt môi, máu tươi từ cánh môi chảy xuống dưới, nàng còn muốn tiêu hóa mấy tin tức này, nhưng mà trong lòng đều ngập tràn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của nam nhân này.
“Lăng Hải, thù hôm nay ngươi đả thương ta, ta nhất định sẽ báo lại, còn nữa, ở Tây Châu có nhiều người muốn tru sát Quỷ Đế như vậy, nếu như ta lan truyền chuyện này ra ngoài, Tây Châu học ciện cũng sẽ đã bị liên lụy! Lúc đó, đoán chừng các ngươi sẽ nhận toàn bộ lửa giận của cường giả trên đại lục này!”
Ánh mắt Diêu Thư tàn nhẫn nói, trong giọng nói lộ ra sự uy ђเếק: “Đương nhiên, nếu ngươi tha cho ta, nói không chừng ta sẽ để chuyện này vĩnh viễn ở lại trong bụng.”
Lăng Hải lạnh lùng cười: "Viện trưởng đã ra mệnh lệnh, một khi ngươi đã vào Hình Sự đường, sẽ không thể để ngươi rời khỏi nữa, ngươi nói, ngươi dùng cách gì để truyền tin tức này ra ngoài? Còn nữa, nếu để cho người rời đi, chỉ sợ như vậy mới chân chính đẩy học viện lâm vào hiểm cảnh."
Ầm!
Tin tức này khiến cho thân thể Diêu Thư run lên, đột nhiên hắn bò dậy từ trên mặt đất, giống như phát điên xông lên chỗ Lăng Hải.
"Ta không tin, ta tuyệt đối không tin viện trưởng lại tàn nhẫn như vậy, tốt xấu gì ta cũng vì học viện tring thành nhiều năm như vậy, không được, ta muốn gặp viện trưởng, ngươi để cho ta gặp viện trưởng."
"Cút ngay!"
Lăng Hải tức giận quát lên một tiếng, một chưởng mạnh mẽ đẩy Diêu Thư trên người ra. hắn vỗ vỗ xiêm y, cười lạnh nói: "Diêu Thư, đây đều là phụ tử các ngươi tự làm tự chịu! Nếu không phải trước đó các ngươi đối phó với với đồ nhi của ta thì cũng sẽ không có loại kết cục này, Kim Đường chủ, viện trưởng có lệnh, cả hai người này đều không thể lưu lại!"
Dứt lời, Lăng Hải phất phất ống tay áo, xoay người đi ra ngoài.
"Phụ thân!"
Diêu Mộng Kỳ tuyệt vọng nhìn về phía Diêu Thư đang ngồi sững dưới đất, lệ rơi đầy mặt: "Người chắc chắn có biện pháp cứu con, con không muốn ૮ɦếƭ!"
Diêu Thư cười khổ một tiếng.
Tự thân hắn đã khó bảo toàn, làm sao mà cứu được Diêu Mộng Kỳ?
"Mộng Kỳ, là phụ thân đã hại con, cũng là phụ thân vô năng không thể bảo vệ con, đắc tội viện trưởng, chỉ có một con đường ૮ɦếƭ mà thôi!"
Nghe thấy lời này của Diêu Thư, trên mặt Diêu Mộng Kỳ tràn ngập tuyệt vọng.
Cho đến giờ phút này nàng mới được thể nghiệm như thế nào là hối hận...
...
Sau khi Vân Lạc Phong rời học viện, đã để cho Hồ Ly đi mua dược liệu giúp nàng, may mà dược liệu ở Tây Châu cực kỳ phong phú, không cần đến một khắc, Hồ Ly đã lấy được những dược liệu mà nàng cần ra.
Sau khi có dược liệu, nàng liền đi đến phòng bếp sắc thuốc, lại đổ giọt nước mặt của tiểu loli vào trong lọ thuốc, trong phút chốc một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, làm cho toàn thân người ta sảng khoái.
"Chủ nhân, sau khi người uống xong bát dược này, tay người có thể khôi phục rồi."
Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, hơi hơi chớp mắt, nói.
Vân Lạc Phong không có chút chần chừ nào đã đổ hết thuốc vào trong chén, một ngụm uống vào trong bụng.
Theo thuốc đi vào cơ thể, nàng thử cử động tay phải của mình, tay phải vốn không thể nhúc nhích rốt cuộc cũng có thể hành động tự nhiên rồi.
Tay nàng, xem như đã hoàn toàn hồi phục!
"Đã lâu không vận động được tay phải, khiến cho tay của ta có hơi cứng ngắc, Tiểu Mạch, ta muốn đi luyện tập một chút, khi nào Vân Tiêu trở lại ngươi nhớ gọi ta."
"Được."
Tiểu Mạch gật gật đầu: "Vân Tiêu trở về, ta sẽ thông báo cho người."
Nghe nói vậy, Vân Lạc Phong đi thẳng vào hậu viện luôn.
Nhưng mà, cho đến khi đêm xuống, Vân Tiêu mới trở về.
Vân Lạc Phong nhìn ánh mắt Vân Tiêu đầu tiền, lên tiếng hỏi: "Như thế nào? Chàng và Cơ Cửu Thiên ai thắng ai thua?"
Đối mặt với câu hỏi của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu cực kỳ thành thật trả lời: "Ngang tay!"
Ngàng tay?
"Thực lực Cơ Cửu Thiên cường đại như vậy?" Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng.
"Chủ nhân, tốt xấu gì Cơ Cửu Thiên là lão yêu quái đã sống nhiều năm như vậy, thực lực của hắn có thể không mạnh sao?"
Tiểu Mạch không biết chui ra từ chỗ nào, bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt là vẻ không biết nói gì.
Điều này cũng đúng.
So sánh với Vân Tiêu, số tuổi của Cơ Cửu Thiên đã sống quá nhiều, nếu không, Cơ gia hẳn sẽ không nói hắn là tổ tông, hắn cũng sẽ không phải là viện trưởng của học viện.
"Chủ nhân, ngày mai nhìn thấy Cơ Cửu Thiên, đừng quên yêu cầu linh hồn quả."
Con ngươi Tiểu Mạch chuyển động một vòng, Vân Lạc Phong đi tới Tây Châu học viện, việc làm này là vì linh hồn quả, hiện giờ có quan hệ này với Cơ Cửu Thiên, sao hắn có thể không lợi dụng một chút?
"Linh hồn quả?" Vân Tiêu trầm mặc hồi lâu, từ trong vạt áo lấy ra một trái cây màu đỏ, "Ngươi nói có phải là cái này hay không?"