Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 254: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Không sai, đây là quả Linh Hồn,” Vân Lạc Phong tiếp nhận trái cây màu đỏ thắm mà Vân Tiêu đưa tới, khó hiểu hỏi, “Vì sao trên người chàng có quả Linh Hồn?”
“Là Cơ Cửu Thiên trước khi đi quăng cho ta.”
Tuy rằng Vân Tiêu xem Cơ Cửu Thiên như tình địch, nhưng sẽ không dấu diếm hắn làm những chuyện như vậy, bởi vậy, cũng nói sự thật cho Vân Lạc Phong.
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong căng thẳng, nàng cầm quả Linh Hồn nâng lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười.
“Lần sau gặp hắn, ta nhất định sẽ nói lời cảm tạ.”



Ánh mắt Vân Tiêu dừng ở trên người thiếu nữ: “Mục đích nàng tới học viện Tây Châu, đó là vì quả Linh Hồn?”
Vân Lạc Phong gật đầu nói: “Tiểu bạch bị thương, phải có quả Linh Hồn mới có thể khiến nàng ấy hồi phục.”
“Vậy vì sao nàng không nói cho ta biết?” Vân Tiêu tới gần Vân Lạc Phong mấy bước, “Chỉ cần nàng nói một tiếng, nàng muốn có bao nhiêu quả Linh Hồn, ta đều có thể lấy cho nàng!”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Vân Tiêu, trưởng lão Đông viện đối xử với ta không tệ, còn đào tim đào phổi vì ta, ta cũng không tính toán sẽ đối đầu với bọn họ, cho nên, ta mới không có nói cho chàng mọi chuyện.”
Giọng nói của nàng còn chưa dứt, cánh tay nam nhân đột nhiên duỗi tới, kéo nàng vào trong lòng иgự¢, mạnh mẽ hôn lên môi thiếu nữ.


“Phi lễ chớ nhìn,” Tiểu Mạch vội vàng che mắt lại, “Chủ nhân, Vân Tiêu, các người cứ từ từ mà yêu nhau đi, ta không quấy rầy nữa.”
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia xảo trá, bước nhanh đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
……
Vân Lạc Phong bị Vân Tiêu hôn đến không thở nổi, thật lâu sau nam nhân mới dời môi, cũng nhân cơ hội này, nàng dùng sức hít sâu vào mấy hơi.
“Phong nhi.”
Ngón tay Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ về môi thiếu nữ: “Sau này, có bất luận chuyện gì cũng đừng gạt ta.”
Đối diện với đôi mắt thâm sâu u tối của nam nhân, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
“Bất luận nàng muốn cái gì, ta đều có thể đoạt tới cho nàng.”
Vân Tiêu cúi đầu, vẻ mặt kiên định nói: “Cho dù…… Cái nàng muốn chính là khắp thiên hạ này.”
Chỉ cần Vân Lạc Phong mở miệng, hắn đoạt cả thiên hạ thì đã sao?


Nếu có thể đổi lấy nụ cười cho nàng, thiên hạ cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vân Lạc Phong nheo hai mắt lại, nàng tiến về phía trước hai bước, ấn chặt thân mình Vân Tiêu ở trên tường rồi ngẩng đầu, dùng sức hôn lên đôi môi của nam nhân kia.
“Vân Tiêu, tối nay, ta ở trên……”
……
Ở ngoài sân, gió đêm nhè nhẹ thổi qua.
Nam nhân mặc hồng y đứng trên cành cây, ánh mắt vẫn mãi nhìn lên mấy ngôi nhà có đèn đuốc sáng trưng, con ngươi hẹp dài xẹt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
“Chủ tử.”
Hai thị nữ tuyệt mỹ đứng ở phía sau nam nhân hồng y, cung kính nói.
“Đã giải quyết cha con Diêu Thư chưa?”
Giọng nói của nam nhân hồng y khí phách cuồng vọng, trên khuôn mặt yêu diễm nở nu cười đẹp như như hoa hồng.

Nụ cười rất đẹp, nhưng cũng mang theo gai nhọn, khiến người ta không có cách nào tiếp cận.
“Khởi bẩm chủ tử, Diêu Thư muốn mang theo Diêu Mộng Kỳ chạy trốn, thuộc hạ đã đánh ૮ɦếƭ hắn.” Thị nữ cúi đầu, cung kính trả lời.
“Tốt, chúng ta đi thôi, biến mất mười năm, bổn tọa cũng nên để những người ở Tây Châu biết, bổn tọa còn sống!”
Cơ Cửu Thiên phất tay áo xoay người, hồng y như mặt trời chói chang hết sức bắt mắt trong đêm tối.
Từ đầu đến cuối thị nữ cũng không dám ngẩng đầu lên chút nào, nhưng mà, ánh mắt các nàng vẫn thoáng thấy vết bầm đen trên khuôn mặt tuyệt sắc kia .
Chủ tử bị thương sao?
Thực lực Quỷ Đế đã lớn đến mức độ ngay cả chủ tử cũng bị hắn đả thương à?
Tây Châu.
Bên trong phủ Châu chủ.
Nam nhân trung niên vẻ mặt uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế ở vị trí chính gữa, ở dưới hắn là thủ lĩnh của các thế lực lớn, hai thị nữ mỹ mạo ở phía sau nam nhân trung niên nhẹ xoa Ϧóþ bờ vai của hắn, khom lưng uốn gối.


“Châu chủ, học viện Tây Châu này quá không đặt chúng ta vào mắt, vài lần chúng ta phái người đi tìm bọn họ, bảo bọn họ gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta, nhưng mỗi lần đều bọn họ đều ngăn chúng ta ở ngoài cửa.”
“Không sai, học viện Tây Châu quá mức cao ngạo, hoàn toàn không coi ai ra gì, bọn họ cho rằng Cơ Cửu Thiên còn ở trong học viện sao? Học viện Tây Châu đã không có Cơ Cửu Thiên, đâu ra cao ngạo tư bản như vậy?”
Mọi người ngươi một lời ta liếc mắt một cái, công khai lên án học viện Tây Châu.
Ở trong mắt bọn họ, Cơ Cửu Thiên đã biến mất mười mấy năm, cũng có nghĩa hắn từ bỏ học viện Tây Châu, hiện tại học viện Tây Châu đã sớm lưu lạc như một thế lực bình thường, không khác bọn họ gì cả.
Như thế, học viện Tây Châu có gì tư cách gì mà khinh người?
Vẻ mặt nam nhân trung niên từ từ trầm xuống, hiển nhiên cũng rất là bất mãn đối với hành vi của học viện Tây Châu, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng: “Học viện Tây Châu không xuất binh bao vây diệt trừ Quỷ Đế cùng chúng ta, tất nhiên là muốn thông đồng làm bậy với Quỷ Đế, cứ như vậy, học viện Tây Châu này cũng không cần phải tồn tại nữa!”
“Châu chủ anh minh!”
Mọi người vui vẻ trong lòng, bọn họ đã sớm không quen nhìn học viện Tây Châu kia, thật không biết những người đó lấy đâu ra tư cách để cao ngạo, dám không để bọn họ để vào mắt.
Hiện giờ, dựa vào một câu của Châu chủ thì có nghĩa là học viện Tây Châu…… sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử.
“Châu chủ, ta đề nghị, hiện tại chúng ta liền mang binh đi chinh phạt học viện Tây Châu.”


Một lão giả đứng lên, căm giận nói: “Cũng làm cho người Tây Châu minh bạch, trái với mệnh lệnh của Châu chủ phủ là ngu xuẩn cỡ nào!”
Châu chủ phủ, là quyền uy tối cao trong toàn bộ lục địa.
Đại lục Thất Châu có bảy quốc gia, thống ngự bảy quốc gia này đó là các Châu chủ phủ, không có gì khác với Hoàng triều đại lục khác.
“Đi!”
Không biết là ai vung tay, những người khác cũng đều đứng dậy, âm thanh lên án truyền khắp toàn bộ Tây Châu phủ.
Tất cả mọi người giơ nắm tay lên, hận không thể đồng thời tru diệt học viện Tây Châu cùng Quỷ Đế!
Cũng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ xẹt qua hư không, giống như tiếng sấm vang đùng đùng ở trong tai mọi người.
“Ai?”
Đột nhiên sắc mặt Châu chủ trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía trước, sát ý khuếch tán rộng ra từ đáy mắt.
Trong bóng đêm, hồng y như máu, phảng phất nhiễm đỏ đêm tối này.
Nam nhân giống như là một đóa hoa yêu diễm đến cực điểm, tuyệt mỹ mà lại nguy hiểm, khắp nơi đều tràn ngập mũi nhọn.
Sau khi trông thấy khuôn mặt khí phách cuồng quyến của nam nhân kia thì sắc mặt Châu chủ phủ từ phẫn nộ biến thành kђเếק sợ, cuối cùng trở nên tái nhợt.
“Bổn tọa cũng chỉ biến mất khoảng mười năm, các ngươi đã không đặt bổn tọa ở trong mắt nữa sao? Xem ra mười mấy năm trước, các ngươi còn muốn lại nếm cảm giác đại giới trả bằng máu nữa sao.”
Gió đêm thổi tung trường bào đỏ tươi của nam nhân lên, gương mặt hắn chứa vẻ tươi cười, khóe môi cong lên độ cong cuồng ngạo không kềm chế được.
Nếu nói, Vân Tiêu là sát thần, vậy hắn…… chính là ma thần!
Cho dù chỉ là một nụ cười cười…… cũng khiến người ta giống như chìm trong băng lạnh, lo lắng đến mức không thở nổi.
“Ngươi…… Sao ngươi lại trở về?” Châu chủ run rẩy môi, hắn có chút hoảng sợ nhìn nam nhân yêu diễm khí phách đứng trong bóng đêm kia, một luồng không khí lạnh lẽo dâng lên trong hắn, thân mình cũng dần dần run rẩy……
Mười mấy năm trước, bọn họ cũng bao vây tiễu trừ Cơ Cửu Thiên giống như với Quỷ Đế hôm nay!
Bọn họ sẽ mãi mãi không quên, một ngày đó, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ Tây Châu, thi thể khắp nơi, vô số âm thanh quỷ khóc sói gào vang lên tại Tây Châu suốt nửa tháng, có thể thấy được có bao nhiêu oan hồn ૮ɦếƭ ở trong tay hắn.
Một ngày kia, hoàng hôn đỏ tựa máu tươi, nam nhân hồng y có vẻ rất xinh đẹp, hắn giống như là sát thần đi ra từ trong địa ngục, kiếm trong tay như lưỡi hái thu lấy mạng người dễ như trở bàn tay!
Vốn dĩ thế lực của đại lục Tây Châu không lạc hậu giống như hiện tại, năm đó đại lục Tây Châu cũng đứng đầu ở trong Thất Châu.
Thế mà bởi vì trận chiến ấy mà châu chủ tiền nhiệm ૮ɦếƭ trong tay nam nhân này, vô số cường giả tan thành mây khói, mới đưa đến kết quả là đại lục Tây Châu hiện giờ lạc hậu đến mức này……
Tất cả cũng là do nam nhân này tạo thành!
Gương mặt khí phách của Cơ Cửu Thiên dần dần quét về phía Châu chủ, trên khuôn mặt tuyệt diễm là nụ cười tràn ngập khinh miệt.
Ánh mắt hắn giống như đang nhìn một con kiến, khinh thường vô cùng.
“Ngươi thật sự là kém xa châu chủ tiền nhiệm, ít nhất khi hắn nhìn thấy bổn tọa thì hai chân sẽ không phát run, ngay cả ngồi cũng ngồi không xong.”
Ực ực!
Châu chủ nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói run rẩy: “Cơ Cửu Thiên, ta nhớ rõ mười mấy năm trước, ngươi cũng bị thương không nhẹ, hình như đến bây giờ thực lực của ngươi cũng không có khôi phục đến đỉnh cao nhất, ngươi……”
“Cho dù hai chân hai tay bổn tọa đều trở nên tàn phế, muốn lấy tánh mạng của các ngươi thì vẫn dễ như trở bàn tay.”
Cái gì gọi là bừa bãi?
Ở trên người nam nhân này luôn phát ra khí thế như vậy.
Nhưng ai bảo hắn có tư cách kiêu ngạo chứ?
Mặc kệ hiện tại thực lực của Cơ Cửu Thiên có khôi phục hay chưa, bọn họ cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Một màn mười mấy năm trước khiến cho bọn họ quá chấn động! Thế nên cho tới bây giờ, vẫn làm bọn hắn sợ hãi trong lòng như cũ.
Miễn bàn đến chiến đấu, bọn họ ngay cả nhìn Cơ Cửu Thiên một cái cũng không dám.
“Hôm nay bổn tọa tới nơi này, chính là vì muốn nói cho các ngươi một câu, đừng tưởng rằng bổn tọa biến mất mười năm thì các ngươi có thể tùy ý làm càn với học viện Tây Châu!” Nam nhân nhẹ nâng mặt lên, giọng điệu kiêu ngạo khí phách, bừa bãi vô cùng, “Cho dù bổn tọa cũng không thích học viện Tây Châu đó lắm, nhưng nó là cố nhân của bổn tọa để lại, bổn tọa có quyền khiến nó tồn tại vĩnh viễn đến hậu thế!”
Không ai có thể nói ra câu tồn tại vĩnh viễn đến hậu thế, trên đại lục này, hơi không cẩn thận một chút thì thế lực sẽ bị huỷ diệt! Nhưng mà, đối với lời Cơ Cửu Thiên nói, không ai dám mở miệng phản bác.
Với thế lực của Cơ Cửu Thiên, cái hắn muốn bảo vệ thì nhất định có thể tồn tại vĩnh viễn!
“Mặt khác……” Cơ Cửu Thiên cười cuồng quyến, “Quỷ Đế không phải người mà các ngươi có thể trêu chọc, bổn tọa khuyên các ngươi vẫn nên đừng dây vào hắn.”
Sắc mặt Châu chủ càng thêm tái nhợt: “Cơ Cửu Thiên, chúng ta có thể đồng ý không động thủ với học viện Tây Châu, nhưng mà, có phải ngươi quản quá nhiều rồi hay không? Chúng ta bao vây diệt trừ Quỷ Đế là chuyện của chúng ta, không liên quan với ngươi!”
Hắn nói câu đó với vẻ rất cường ngạnh, thế nhưng hai chân run rẩy đã biểu lộ ra nội tâm đang sợ hãi của mình.
Con ngươi hẹp dài của Cơ Cửu Thiên dừng ở trên người Châu chủ, tươi cười bên môi mang theo sự lạnh lùng: “Đúng là bao vây diệt trừ Quỷ Đế là chuyện của các ngươi, nhưng nếu là đả thương đến tiểu nha đầu bên cạnh hắn thì bổn tọa nhất định phải quan tâm một chút!”
Ở Vô Hồi Đại Lục hắn không có quan tâm chuyện của Vân Lạc Phong, còn không dành cho nàng bất kỳ sự trợ giúp nào.
Đó là bởi vì hắn biết rõ, đám tôm tép trong đại Lục Vô Hồi không thể động tới nàng!
Nhưng đại lục Thất Châu này lại không giống.
Trước khi Vân Lạc Phong còn chưa trở nên mạnh mẽ, hắn có nghĩa vụ quét dọn phiền toái hộ nàng.
Châu chủ ngạc nhiên trừng lớn mắt, hắn không rõ lời này của Cơ Cửu Thiên là có ý gì……
Cơ Cửu Thiên quét mắt lạnh về phía Châu chủ, trong ánh mắt khí phách ẩn chứa lạnh lùng cùng sát khí.
“Nếu để bổn tọa biết các ngươi còn dám có chủ ý đuổi ɢɨết Quỷ Đế kia, vậy bổn tọa cũng nên rửa sạch đại lục Tây Châu này một chút!”
Giọng nói của nam nhân cuồng ngạo không kiềm chế được, nổ vang trong toàn bộ phủ châu chủ.
Mãi đến khi trường bào màu đỏ kia xoay người rời đi, mọi người ở châu chủ phủ còn chưa phục hồi lại tinh thần .
Thật lâu sau, một người mới hỏi ra: “Châu chủ, kế tiếp chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Châu chủ cười khổ một tiếng, “Có thể làm sao bây giờ? Các ngươi muốn đắc tội với Cơ Cửu Thiên sao? Gia hỏa này chính là kẻ điên ɢɨết người không chớp mắt!”
“Châu chủ,” một lão giả ánh mắt chuyển động, nói, “Thực lực Cơ Cửu Thiên cường đại như thế, lại không để Tây Châu chúng ta sử dụng, quá đáng tiếc, không bằng chúng ta chọn ra một nữ nhân đi dụ dỗ hắn, phàm là anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, chỉ cần có nữ nhân đoạt được sự ưu ái của hắn, nhất định từ đây về sau hắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của chúng ta!”
Châu chủ lạnh lùng cười: “Chẳng lẽ ngươi quên mười mấy năm trước chiến tranh xảy ra thế nào rồi sao? Nữ nhi của châu chủ phủ tiền nhiệm nhất kiến chung tình với Cơ Cửu Thiên, châu chủ tiền nhiệm đau lòng cho nữ nhi nên tìm mọi cách để nàng ta có cơ hội tiếp cận Cơ Cửu Thiên, nhưng nàng ta mới vừa biểu đạt tình yêu của mình thì đã bị Cơ Cửu Thiên ném ra ngoài, thế mà nàng ta ỷ vào thế lực của châu chủ phủ, muốn bức bách Cơ Cửu Thiên, cũng bởi vậy mà hoàn toàn chọc giận kẻ điên kia!”
Chuyện kế tiếp. trên cơ bản thì ai cũng đã biết.
Cơ Cửu Thiên trong sự giận dữ đã phế đại tiểu thư châu chủ phủ, khiến cho các cường giả trong đại lục Tây Châu phẫn nộ, hơn nữa còn bắt đầu đuổi ɢɨết hắn ta.
Cường giả trong đại lục Tây Châu đâu chỉ mấy vạn người? Bọn họ đều có thực lực cường hãn vô cùng, nhưng mà, kẻ điên kia lại tạo ra một con đường máu trước mặt nhiều người như vậy……
Muốn dùng nữ nhân đi dụ dỗ kẻ điên? Phỏng chừng ngươi mới vừa biểu lộ ra ý nghĩ của mình thì đã trở thành vong hồn dưới đao!
“Cho nên, loại ý tưởng này, không dùng được với Cơ Cửu Thiên,” châu chủ nhẹ nhàng nheo hai mắt lại, “Lúc trước, nữ nhi của châu chủ tiền nhiệm được công nhận là đệ nhất mỹ nữ Tây Châu, vậy mà không có bất kỳ lực mê hoặc gì đối với hắn, ngươi cảm thấy, còn có mỹ nhân nào mới có thể khiến cho hắn chú ý?”
Đột nhiên, trong đám người có một người người trẻ tuổi phát biểu.
“Vừa rồi Cơ Cửu Thiên nói, hắn trợ giúp Quỷ Đế, không phải bởi vì Quỷ Đế, mà là bởi vì nữ nhân bên người Quỷ Đế! Nếu nữ nhân này không ở bên người Quỷ Đế nữa, có phải chúng ta đây có thể tiến hành bao vây diệt trừ Quỷ Đế hay không?”
Giờ phút này, người trẻ tuổi nghiễm nhiên quên mất một câu nói của Cơ Cửu Thiên.
Quỷ Đế không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc!
Cũng chính vì xem nhẹ những lời này mới khiến bi kịch mười năm trước ở Tây Châu xảy ra lần nữa!
“Đó là một biện pháp hay,” Ánh mắt châu chủ lập loè, “Đại lục Tây Châu có một Cơ Cửu Thiên đã rất khủng bố rồi, không thể để xuất hiện thêm một tên Quỷ Đế, cho nên, chúng ta cần phải ở ɢɨết Quỷ Đế trước khi hắn tiếp tục trưởng thành!”
Nếu không, sau này đại lục Tây Châu này, còn có vị trí gì cho châu chủ như hắn?
“Chuyện này, bổn châu chủ sẽ tìm người đi làm! Trước tiên các ngươi lui xuống đi, còn nữa, không cho phép để lộ bất luận điều gì về hội nghị hôm nay, nếu để bổn châu chủ biết có người lan truyền ra ngoài, cho dù có cách xa ngàn dặm thì bổn châu chủ cũng sẽ đuổi ɢɨết kẻ đó, không ૮ɦếƭ không ngừng!”
Một tia sát ý xẹt qua từ trong mắt châu chủ, khí thế nghiêm nghị xuất ra trên người hắn, tràn ngập lạnh lẽo ác độc.
Không gian Thần điển.
Vân Lạc Phong vừa xuất hiện ở trong cánh đồng rộng mênh ௱ôЛƓ thì Tiểu Mạch đã phát hiện ra nàng, hắn cùng đông đảo Tầm Kim Thử vây lại xung quanh.
“Chủ nhân.”
Hắn ngoan ngoãn gọi một tiếng, giọng nói mềm mại làm lòng người muốn hòa tan trong nháy mắt.
“Đút cho nàng ấy ăn quả Linh Hồn à?” Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Lâm Nhược Bạch đang nằm trong một rừng hoa.
Tiểu Mạch gật gật đầu: “Đây là quả thứ hai rồi, cần thêm một quả nữa, chỉ cần cho nàng ấy ăn ba quả thì có thể khiến linh hồn của nàng ấy dần dần được chữa trị.”
“Còn thiếu một quả?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Xem ra, đây là thời điểm nàng phải rời khỏi học viện Tây Châu, đi tìm quả thứ ba.
“Chủ nhân, chúc mừng tay phải của người đã khôi phục bình thường.”
Trên mặt Tiểu Mạch hiện lên nụ cười sáng ngời, đôi mắt giống như sao trời lấp lánh sáng ngời.
Có lẽ, Vân Lạc Phong phục hồi tay phải khiến hắn còn vui mừng hơn cả nàng.
“Đúng rồi, chủ nhân, chừng nào thì người lại lấy thêm dược liệu tới, mấy dược liệu này đều không đủ cho đám Tầm Kim Thử ăn.” Tiểu Mạch có chút uất ức, ánh mắt ai oán, “Huống chi, Tiểu Thụ trưởng thành cũng cần phải có dược liệu, dược liệu càng nhiều, hắn lớn lên càng nhanh, hiện tại linh dược đã không đủ cho bọn chúng ăn rồi.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt lại, ánh mắt quét về cánh đồng bát ngát tận chân trời: “Chờ ta tìm được quả Linh Hồn thứ ba thì lại đến giải quyết chuyện này, Vân Tiêu còn ở bên ngoài chờ ta, ta rời đi trước.”
Vừa dứt lời, một tia sáng màu trắng hiện lên, bóng dáng Vân Lạc Phong biến mất.
……
Trên giường, thiếu nữ mới vừa mở mắt thì lập tức đối diện với con ngươi âm u của ai kia, trong phút chốc, linh hồn của nàng giống như bị đôi mắt kia hấp dẫn hút vào, không thể rời khỏi.
“Vân Tiêu……”
“Tỉnh rồi?” Vân Tiêu ở bên cạnh ôm chặt thân thể thiếu nữ, gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc xuất hiện độ cong nhè nhẹ.
Cho dù nụ cười của hắn rất nhạt, nhưng đã đủ khiến cho Vân Lạc Phong bị hấp dẫn sâu vào.
Nàng nhìn nam nhân trước mắt, lại phát hiện bản thân nhìn thế nào cũng không đủ, đặc biệt là dáng người giống như cực phẩm này, làm nàng nhịn không được dùng sức sờ soạng một phen.
“Muốn sờ thì nàng có thể sờ thoải mái.”
Giọng nói của nam nhân âm trầm khàn khàn, giống như ma chú vang lên ở bên tai nàng.
Nam nhân này đã từng rất ngây ngô đáng yêu, thậm chí ngay cả ấm giường có ý gì cũng không biết.
Nhưng Vân Tiêu của hiện tại đã trở thành một nam nhân chân chính!
“Vân Tiêu, nói cụ thể về thế lực của đại lục Thất Châu cho ta biết đi.”
Vân Lạc Phong thấy rõ hiện tại không phải là lúc đùa giỡn nam nhân này, nàng lười biếng duỗi eo, gối lên tay mình, gương mặt tà khí mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh.
Nam nhân nhìn nàng: “Đại lục Thất Châu chia làm mấy lục địa, đó là Tây Châu, Đông Châu, Bắc Châu, Nam Châu, Trung Châu, Linh châu, Thú châu.”
Vân Lạc Phong im lặng không nói gì, mấy lục địa này, trước kia Trầm Ngọc Khanh đã nói qua rồi.
“Trong đó, thực lực Tây Châu kém nhất, nhưng mà, Tây Châu vào mười mấy năm trước cũng không phải có trình độ như thế này,” Vân Tiêu trầm ngâm một lúc lâu, sau đó tiếp tục nói, “Mười mấy năm trước, có một người ɢɨết sạch cường giả trên đại lục Tây Châu, bao gồm cả châu chủ, làm cho đại lục Tây Châu lạc hậu trăm năm!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày: “Người nọ là ai?”
“Cơ Cửu Thiên!”
Cơ Cửu Thiên?
Vân Lạc Phong có chút kinh ngạc, bằng vào sức của một người mà dám khiêu chiến với cường giả trên đại lục Tây Châu, Cơ Cửu Thiên có thực lực đó sao?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!