“Vân Tiêu, chàng với Cơ Cửu Thiên, ai mạnh hơn?” Vân Lạc Phong hơi im lặng, rồi sau đó hỏi.
“Tối hôm qua……” Vân Tiêu tạm dừng một chút rồi nói, “Ta với hắn đều không vận dụng trình độ chân thật, cái chúng ta tỷ thí chính là vật lộn! Cho nên, ta cũng không rõ thực lực của hắn lắm!”
Vật lộn?
Khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên cong lên.
Mặc kệ thực lực của Cơ Cửu Thiên rất mạnh, nhưng hắn lựa chọn vật lộn với Vân Tiêu, điều đó không phải là đợi nhận thua sao?
Vân Tiêu ngây ngốc ở Vô Hồi Chi Sâm bảy năm, sớm đã giúp hắn rèn luyện sức lực toàn thân, Cơ Cửu Thiên không dùng linh lực thì sẽ không phải là đối thủ của hắn!
Về phần tối hôm qua, Vân Tiêu công bố hai người chiến ngang tay, phỏng chừng cũng là do không rõ thực lực của Cơ Cửu Thiên, cho nên mới nói câu đó……
“Vân Tiêu, chàng có biết Cơ Cửu Thiên có thân phận là gì không? Hắn chẳng những là tổ tông Cơ gia, còn là viện trưởng học viện Tây Châu, nhất định hắn không chỉ là hơn hai mươi tuổi!”
Ngón tay Vân Tiêu nhẹ vỗ về lên mái tóc của Vân Lạc Phong: “Hắn với Bạch Túc…… giống nhau! Nhưng mà cũng không giống nhau, Bạch Túc sẽ hại nàng, còn hắn thì không.”
Theo lý thuyết, nhìn thấy Cơ Cửu Thiên đối xử đặc biệt với Vân Lạc Phong thì hẳn là hắn sẽ xem Cơ Cửu Thiên như tình địch của mình, nhưng mà hắn lại không làm như vậy, ngược lại còn nói tốt người kia ở trước mặt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cầm tay Vân Tiêu: “Vân Tiêu, chàng không ghét Cơ Cửu Thiên sao? Vì sao còn nói hộ hắn nữa?”
Vân Tiêu rũ mắt xuống, lúc này Vân Lạc Phong không thể thấy rõ cảm xúc tồn tại trong con ngươi sâu thẳm kia.
“Hắn có thể bảo vệ an toàn cho nàng.”
“Vân Tiêu……”
“Phong Nhi, nếu ta ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta, cho dù ta có liều mạng thì cũng sẽ không để nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào!” Vân Tiêu hơi nâng mắt lên, ngón tay thon dài vuốt lên mái tóc đen của thiếu nữ, “Nếu có một ngày ta không còn nữa, như vậy…… Ta hy vọng, có người khác ở bên cạnh bảo vệ cho nàng.”
“Ta không muốn, chàng có gặp bất kỳ nguy hiểm nào cũng không được bỏ mạng ở đại lục này!”
Giọng nói của nam nhân rất kiên định, kiên định đến mức làm Vân Lạc Phong bỗng dưng căng thẳng……
Nếu như ta còn sống, bảo vệ nàng cả đời là trách nhiệm của ta.
Nếu ta không còn nữa, đương nhiên ta hy vọng có người nào đó sẽ bảo vệ nàng chu toàn thay ta.
Người kia, chính là Cơ Cửu Thiên!
Thân là nam nhân, nếu mình không ở bên người ái thê, ngược lại để nam nhân khác che chở cho nàng thì nhất định sẽ tổn thất đến tôn nghiêm của nam nhân.
Nhưng đối với Vân Tiêu mà nói, tôn nghiêm của nam nhân không bằng nàng.
Vì nàng, hắn có thể từ bỏ thân phận Quỷ Đế, từ bỏ tự tôn của bản thân, cam nguyện hầu hạ ở bên cạnh, chuẩn bị tất cả cho nàng! Như thế, còn có điều gì mà hắn không làm được?
Chỉ cần nàng sống thì không có gì sánh bằng.
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong ngăn chặn sợ hãi trong lòng mình, mạnh mẽ ngăn môi Vân Tiêu lại, giữa hai bờ môi còn còn mang theo run rẩy.
“Cả đời này, ta chỉ cho phép chàng ở bên cạnh ta! Nếu chàng không còn nữa, ta đây có thượng bích lạc hạ hoàng tuyền thì nhất định cũng sẽ đi tìm chàng!” Giọng nói thiếu nữ khí phách vô cùng, “Nếu chàng dám bỏ lại ta mà đi xuống địa ngục, ta đây liền ɢɨết tất cả người dưới địa ngục để lôi chàng ra ngoài! Chàng đừng nghĩ đến việc rời bỏ ta!”
Địa ngục hoàng tuyền, đều không thể ngăn cản ta!
Cho dù chàng đi đến đâu, ta đều sẽ ɢɨết tất cả để kéo chàng ra!
Nếu trời cản ta, ta sẽ nghịch thiên, nếu thần cản ta, ta cũng sẽ ɢɨết thần! Nếu người cản ta, ta ắc sẽ làm thế gian này điên đảo!
Vân Tiêu ôm chặt lấy thân thể thiếu nữ, khiến nụ hôn này chìm vào thật sâu, một lúc lâu sau hắn mới tách môi mình ra, ánh mắt kiên định nghiêm túc nhìn chăm chú vào thiếu nữ mà mình đang ôm ấp.
“Không cần nàng đi kéo, cho dù ta tới mười tám tầng địa ngục, ta cũng sẽ tự mình bò ra gặp nàng.”
Nói xong lời này, hắn lại hôn lên môi thiếu nữ lần nữa, chăn đơn trên người bọn họ chậm rãi rơi xuống, trong màng chỉ có thể nhìn đến hai thân thể triền miên ở bên nhau, cuối cùng…… Thiếu nữ xoay người đè lên người nam nhân, mái tóc đen phủ xuống, tạo thành một phong cảnh quyến rũ.
……
Đông viện.
Các trưởng lão tề tụ một chỗ, trong khi còn đang thương nghị việc gì đó thì một đôi tuấn nam mỹ nữ nắm tay nhau đi vào từ ngoài cửa.
Sau khi trông thấy hai người họ, ánh mắt của các trưởng lão đều sáng lên.
“Đồ nhi, sao con lại tới đây?”
Lăng Hải vui vẻ tiến lên, hắn nhìn đồ đệ này, thật sự là càng nhìn càng thích.
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, ánh mắt đảo qua các vị trưởng lão đang ngồi: “Con tới cáo biệt mọi người.”
“Cáo biệt?” Lăng Hải nhăn mày lại, “Sao vậy, con phải đi à?”
“Không sai, con còn có chuyện quan trọng phải làm, mặt khác……” Vân Lạc Phong dừng một chút, áy náy nói, “Các vị sư phụ, con muốn nói thật một chuyện.”
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
“Kỳ thật, con tới Tây Châu học viện, còn bái các vị vi sư là có mục đích riêng của mình,” Vẻ mặt Vân Lạc Phong tràn ngập xin lỗi, “Lúc trước, con cảm nhận được trong học viện này có quả Linh Hồn, thế nên mới muốn tiến đến đây.”
Quả Linh Hồn?
Các trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc: “Quả Linh Hồn là cái gì?”
Bọn họ ở trong học viện lâu như vậy, còn không biết quả Linh Hồn ở chỗ nào.
Vân Lạc Phong nở nụ cười: “Quả Linh Hồn được Cơ Cửu Thiên giấu ở trong học viện, trước khi hắn rời đi đã lấy đưa cho con, chỉ là, dù sao con bái các vị sư phụ với mục đích không trong sáng, vì thế con cảm thấy có lỗi.”
Những người này thật sự đối xử với nàng như đồ đệ, vì nàng mà không tiếc gây ầm í với trưởng lão Tây viện.
Về tình về lý, hẳn là nàng phải nói rõ sự tình.
Đồng thời, nàng cũng chuẩn bị tư tưởng bị các vị trưởng lão trách cứ.
Dù ai có toàn tâm toàn ý thu nhận một đệ tử, nhưng cuối cùng biết được đệ tử này có mục đích riêng thì cũng sẽ rất thất vọng buồn lòng.
Quả nhiên, nghe được lời nàng nói, các trưởng lão im lặng, làm cho toàn bộ Đông viện sinh ra không khí trầm lặng khó chịu.
Dường như Vân Tiêu sợ Vân Lạc Phong lo lắng nên nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, để sức mạnh của của mình truyền vào trong thân thể nàng.
Theo lý thuyết, với Vân Lạc Phong có thiên phú như vậy, hơn nữa nàng với Cơ Cửu Thiên lại có quan hệ bằng hữu, không cần phải giải thích với các vị trưởng lão, càng không cần lo lắng giống như hiện tại.
Thế mà nàng vẫn nmuốn ói rõ mục đích của mình.
Hơn nữa, vẻ mặt của nàng không biến đổi nhưng trong lòng lại tràn ngập lo âu, lòng bàn tay bất giác phủ kín mồ hôi.
Cho dù những năm gần đây, đối mặt với rất nhiều cường giả, nàng cũng không căng thẳng như bây giờ……
“Phụt.”
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ truyền ra từ Đông viện, đánh vỡ không khí yên tĩnh trong giờ phút này.
Tuyết Oánh che miệng cười khẽ: “Ta tưởng chuyện gì chứ, thì ra là một chuyện nhỏ như vậy, còn nữa, ta muốn cảm ơn quả Linh Hồn kia, nếu không có nó, sao ta có cơ hội thu được một đệ tử ưu tú như thế.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra, dường như không dám tin tưởng hỏi một câu: “Mọi người không tức giận?”
“Tức giận á?” Lăng Hải trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, “Vì sao chúng ta phải tức giận, chẳng lẽ giận vì con không nói cho chúng ta biết chuyện này từ sớm à? Nếu con sớm nói, ta còn muốn lật tung học viện Tây Châu này lên để tìm ra quả Linh Hồn.”
Ánh mắt của những người này không giả bộ chút nào, bọn họ cũng không phải khoan dung với Vân Lạc Phong bởi vì sùng kính Cơ Cửu Thiên.
Bọn họ thật sự không tức giận chỉ vì việc này.
Nếu nói tức giận thì cũng chỉ vì Vân Lạc Phong không chịu nói sớm chuyện đó cho bọn họ?
Như thế, bọn họ còn có thể giúp nàng một phen!
Trong lòng Vân Lạc Phong tràn đầy cảm động, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười: “Trong khoảng thời gian Cơ Cửu Thiên không ở đây, nếu học viện gặp hiểm cảnh, mọi người cứ truyền tin tức ra ngoài, cho dù cách xa ngàn dặm, chỉ cần con nghe thấy thì sẽ nhanh chóng trở về tương trợ.”
Bất luận là vì báo đáp ơn nghĩa giúp đỡ của Cơ Cửu Thiên hay là vì những vị sư phụ xem nàng như đồ nhi……
Nàng đều sẽ không keo kiệt không trợ giúp.
“Đồ nhi,” Hư Không nở nụ cười, “Bằng vào thiên phú của con, không tới bao lâu thì sẽ có thể nổi tiếng đại lục, đến lúc đó nói ra, chúng ta làm sư phụ cũng có thể hưởng lây, cho nên, con không nên thấy có lỗi vì chuyện này đâu, đúng như Tuyết Oánh nói, chúng ta hẳn nên cảm ơn quả Linh Hồn, nếu không sao có thể thu được đệ tử ưu tú như con?”
Hư Không sợ Vân Lạc Phong sẽ còn tự trách chuyện lừa gạt dấu diếm lúc trước, vì vậy, hắn lại lặp lại câu nói của Tuyết Oánh lần nữa.
“Con hiểu,” Vân Lạc Phong chắp tay, “Các vị sư phụ, bảo trọng! Vân Tiêu, chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, nàng nhìn các trưởng lão lần cuối cùng rồi xoay người đi ra ngoài.
Sau khi nàng rời đi, không khí trong viện trưởng lão lại trầm tĩnh xuống lần nữa.
Lăng Hải lén lau chùi khóe mắt.
Hư Không nhìn thấy thì đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Luyến tiếc đồ nhi sao?”
“Ta sinh thời, lần đầu tiên thu được đệ tử ưu tú như vậy, ngươi cảm thấy ta có thể cam lòng từ bỏ sao?” Lăng Hải trừng mắt nhìn Hư Không, vẻ mặt rất là uất ức.
“Con đường của đồ nhi rất dài, chúng ta không thể ngăn cản bước chân của nàng, chỉ cần có duyên thì ngày sau tất nhiên sẽ gặp nhau.”
Tuyết Oánh cong môi cười, thật ra nàng không thương cảm nhiều lắm, dù sao cũng cùng tồn tại trong một đại lục, nhất định sau này có cơ hội lại gặp nhau lần nữa.
“Các ngươi làm sao vậy? Ai cũng mang vẻ mặt đưa đám là thế nào?”
Một giọng nói thắc mắc không rõ nguyên do từ ngoài viện trưởng lão truyền tới, nhìn ra thì thấy một lão giả đang chậm rãi đi vào trong phòng.
“Đệ tử của chúng ta sắp phải rời khỏi học viện, Lăng Hải đang thương cảm vì chia xa thôi, đúng rồi, Phi Phàm, sao ngươi trở về rồi?” Tuyết Oánh nâng mắt lên, nhìn Phi Phàm xuất hiện ở cửa rồi hỏi.
Phi Phàm hơi ngây người: “Các ngươi có ý gì? Đệ tử của các ngươi sao? Mấy người đồng thời thu nhận một đệ tử? Là ai có phúc phận lớn như vậy, được toàn bộ các ngươi nhìn trúng?”
Tuyết Oánh khẽ cười nói: “Là chúng ta có phúc khí nên mói có thể nhận được đệ tử ưu tú như vậy, lúc trước, khi khảo nghiệm thì linh lực trong cơ thể nàng ấy không hề bị dừng lại, vì thế chúng ta nhìn trúng thiên phú của nàng, bởi vì nhóm Hư Không cũng muốn tranh nhau làm sư phụ, cho nên cuối cùng chúng ta nhất trí quyết định, đồng thời thu nàng làm đồ đệ.”
“Từ từ……” Phi Phàm sờ sờ đầu, khẽ cau mày, “Hình như ta nhớ rõ, các ngươi đã đồng ý là thiên tài tiếp theo sẽ trở thành đồ đệ của ta mà?”
“A? Có sao?” Lăng Hải đang thương cảm vì ly biệt vừa nghe lời này thì lập tức phục hồi tinh thần, hắn nghi hoặc nhìn về phía mấy người bên cạnh, “Mấy lời này là do ai nói? Tại sao ta không nhớ chứ?”
Đám người Hư Không nhìn trời, làm bộ như bị mất trí nhớ.
“Ta cũng không nhớ rõ, hình như ta chưa từng nói mấy lời đó, Tuyết Oánh, có phải ngươi nói hay không?”
“Ta cũng không có, hoàn toàn không nhớ từng nói những lời này, Phi Phàm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi đúng không? Mấy người chúng ta đều không có nói mà!”
“Đồ nhi bảo bối của ta có năm sư phụ đủ rồi, không cần nhiều thêm nữa, tuyệt đối không thể thêm! Phi Phàm, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến nhé!”
Phi Phàm tức giận đến mức khuôn mặt biến thành màu gan heo, mấy lão gia hỏa này thật là vô sỉ quá mà, thừa dịp mình không ở đây nên đoạt mất đồ đệ cũng thôi đi, còn trở mặt không nhận nữa chứ!
“Ta mặc kệ các ngươi có nhớ rõ hay không, dù sao thiên tài kia là đồ đệ ta, các ngươi phải nhường vị trí này cho ta! Làm người không thể âm hiểm đến mức đó, về sau chúng ta còn có thể ở chung được sao?”
Hư Không ho khan hai tiếng: “Lăng Hải, Tuyết Oánh, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng giải tán đi.”
“Đúng vậy, thời gian không còn sớm, nên đi thôi.”
Nói xong lời này, mấy lão nhân làm bộ như không nhìn thấy dáng vẻ của Phi Phàm, đi thẳng ra khỏi viện, chỉ để lại Phi Phàm tức giận đến mức gương mặt xanh mét.
“Mấy lão gia hỏa vô sỉ kia, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi!”
Trên không toàn bộ viện trưởng lão vang lên tiếng rít gào của Phi Phàm……
Đáng tiếc, thật lâu cũng không có một người nào đáp lại hắn……
……
Học viện.
Hai người Vân Lạc Phong với Vân Tiêu sóng vai đi trên mặt cỏ thật dài, người chung quanh đều bị bọn họ gây sự chú ý.
Trong mắt những người đó tràn đầy sùng bái.
Bọn họ cũng không biết chuyện Cơ Cửu Thiên xuất hiện, chỉ biết Vân Lạc Phong phế đi đồ đệ của trưởng lão Tây viện, kết quả, trưởng lão Tây viện dẫn người tìm nàng tính sổ, lại bị người Chấp Sự Đường bắt mất.
Trưởng lão hai phía còn đối đầu nhau vì nàng.
Ở trong học viện, còn có đệ tử nào có thể gây ra oanh động như vậy?
Dường như từ sau khi Vân Lạc Phong tới học viện Tây Châu thì học viện này không còn thái bình nữa!
“Vân Lạc Phong.”
Bỗng chốc, một giọng nói vội vã truyền đến từ phía sau, cũng làm cho bước chân của Vân Lạc Phong dừng lại.
Nàng quay đầu thì lập tức nhìn thấy Hồ Li mồ hôi đầy người đang bước nhanh tới, hắn thở hổn hển: “Vân Lạc Phong, có phải các ngươi muốn rời khỏi học viện hay không?”
Không thể không nói, cảm giác của Hồ Li rất đúng, Vân Lạc Phong đang muốn rời khỏi học viện Tây Châu.
“Đúng.”
Vân Lạc Phong gật gật đầu trả lời.
Hồ Li cong môi cười: “Nếu ngươi muốn rời khỏi học viện Tây Châu, ta sẽ đi cùng ngươi, đừng quên, ta đã bán mình cho ngươi mười năm rồi! Trong mười năm này ta sẽ bảo vệ ngươi, một tấc cũng không rời!”
Vân Lạc Phong nâng mày lên, nàng quay đầu lại nhìn Vân Tiêu, sau khi thấy hắn gật đầu với mình thì nàng mới nhìn thẳng vào Hồ Li.
“Ta với Vân Tiêu có quá nhiều kẻ thù, đi theo chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm, ngươi xác định đi theo ta sao? Kỳ thật, ván đặt cược ngày đó ta chỉ là nói vậy thôi, cũng không thật sự muốn ngươi nguyện trung thành với ta.”
Hồ Li tươi cười quyến rũ, phong tình vạn chủng: “Chuyện ta đồng ý, chưa từng thu lại! Huống chi, vốn dĩ ta chính là người sống cùng đao kiếm, còn sợ hãi nguy hiểm gì?”
“Nếu ngươi xác định không sợ nguy hiểm, ta có thể để ngươi đi theo.”
“Ta sẽ không sợ!” Trong mắt Hồ Li tràn đầy phong tình, “Vân Lạc Phong, tiếp theo các ngươi muốn đi chỗ nào?”
Vân Lạc Phong với Vân Tiêu nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Hồ Li: “Không xác định đi nơi nào cả, đi một bước tính một bước.”
Mục đích của bọn họ chính là quả Linh Hồn.
Nơi nào có quả Linh Hồn, nàng liền đi tới chỗ đó.
“Một khi đã như vậy, nếu các ngươi không ngại thì trước mắt ta muốn về nhà một chuyến.”
“Được.”
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu: “Ta đây cũng theo ngươi trở về.”
“Bây giờ đi ngay à? Đúng rồi, nhi tử của ngươi đâu?” Hồ Li không thấy Tiểu Mạch Vân đi theo phía sau Lạc Phong, có chút kinh ngạc hỏi
Đương nhiên Vân Lạc Phong sẽ không nói cho hắn biết Tiểu Mạch đã đi vào không gian thần điển.
Cho nên, nàng nói một câu: “Nó đi tới chỗ tức phụ (vợ) của nó rồi.”
Đúng mà, Tiểu Bạch đang nằm trong không gian thần điển, hiện giờ Tiểu Mạch còn chăm sóc bên cạnh, chẳng phải đúng là đi tới chỗ tức phụ sao?
“Chủ nhân……”
Bên trong không gian thần điển, Tiểu Mạch nghe được lời Vân Lạc Phong nói thì vô cùng oán kêu lên: “Ta với Tiểu Bạch trong sạch mà, vì sao người lại cột bọn ta thành một chứ?”
Vân Lạc Phong rũ mắt xuống, cong môi cười nhạt: “Lúc ta với Vân Tiêu mới vừa biết nhau, ngươi cũng thường xuyên nhắc việc song tu ở bên tai ta mãi.”
“……”
Tiểu Mạch cạn lời.
Tốt thôi, xem như hắn chưa nói gì, hắn giữ im lặng có được không?
Dù sao, có đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không gả cho…… À không, cũng không cưới Lâm Nhược Bạch!
“Thói đời bạc bẽo vậy sao?”
Đang định tiếp tục trêu ghẹo Tiểu Mạch thì Vân Lạc Phong nghe thấy Hồ Li phát ra một tiếng kêu rên.
“Ngay cả nhi tử của ngươi nhỏ như vậy mà cũng có tức phụ rồi, thế mà ta bây giờ còn độc thân một người! Chỉ có thể cùng ‘năm ngón tay’ cô nương vượt qua cả đời.” Vẻ mặt Hồ Li rất là ai oán, uất ức nói.
Vân Lạc Phong cong môi cười: “Hình như ngươi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì lập tức có rất nhiều nữ nhân tới cửa mà.”
Vân Tiêu hơi ăn dấm vì thấy Vân Lạc Phong nói nhiều với Hồ Li như vậy, hắn ôm chặt lấy eo Vân Lạc Phong, con ngươi cảnh cáo quét về phía Hồ Li.
Hồ Li không hề phát hiện ra ánh mắt của Vân Tiêu, vẫn tiếp tục nói: “Đối với mấy kẻ đầy son phấn đó, ta không có một chút hứng thú nào.”
“Ngươi nói nhiều quá.”
Hắn vừa nói xong thì một giọng nói trầm thấp lãnh khốc bỗng chốc truyền đến, làm Hồ Li rùng mình trong lòng.
Nam nhân của Vân Lạc Phong …… Thật đúng là một cái lu dấm mà.
Nhưng cũng chỉ có Vân Lạc Phong có thể đánh bại được nam nhân như vậy ……
“Ta nói một câu cuối cùng,” Hồ Li tủi thân bĩu môi, “Vân Lạc Phong, đệ nhất thiên tài của Thiên bảng đang tìm ngươi, nói là muốn quyết đấu cùng ngươi.”
“Không có hứng thú.”
Vân Lạc Phong mặt không cảm xúc phun ra một câu.
Dường như đã sớm biết lựa chọn của nàng, Hồ Li nở nụ cười: “Người đứng đầu Thiên bảng là một kẻ điên! Chỉ cần là người bị nàng coi trọng thì nàng sẽ luôn quấn lấy, thẳng đến khi họ chiến đấu cùng nàng mới thôi, dù sao toàn bộ học viện nhìn thấy nàng đều đi đường vòng! Nhưng mà, rõ ràng bọn họ suy nghĩ nhiều quá, cái kẻ điên kia chỉ nguyện ý chiến đấu cùng người có thực lực mạnh thôi! Tốt nhất ngươi đừng để cho nàng nhìn thấy, bằng không, nhất định nàng ta sẽ bắt ngươi chiến một trận!”
Vị thiên tài đứng đầu Thiên bảng được xem như một truyền kỳ ở học viện Tây Châu.
Nàng hai mươi tuổi đã đột phá tới Thánh Vương, thiên phú trác tuyệt làm cho tất cả trưởng lão ở học viện đều đại chiến một hồi vì nàng.
Chẳng qua……
Nàng ấy ngạo kiều, trước sau vẫn không chịu bái trưởng lão nào làm vi sư.
Trong cuộc sống của nàng, chỉ có chiến đấu mới là chuyện vui nhất!
Giờ phút này Vân Lạc Phong còn không biết, không lâu lúc sau, nàng sẽ gặp vị đệ nhất thiên tài của Thiên bảng này! Hơn nữa, trong cuộc sống của nàng, đối phương còn chiếm một vị trí quan trọng!
Có một số người, từ xa lạ đến quen biết, sau đó hiểu nhau, chỉ cần một quá trình……
Quá trình này, đó chính là chiến đấu!
Lúc này Vân Lạc Phong lại càng không biết, sau khi vị thiên tài kia quen biết mình, trả giá đâu chỉ là cả nhân sinh của nàng ấy? Mà còn là…… Sinh mệnh!
“Nàng ta dám tới……” Giọng nói của nam nhân trầm thấp, “Có thể thử xem!”
Hồ Li cong cong khóe môi.
Sao hắn lại quên mất nam nhân này?
Bằng vào hắn ta, phỏng chừng…… Người kia cũng không thể tới gần Vân Lạc Phong!
“Chúng ta đi thôi.” Vân Lạc Phong nhún vai, xoay người đi tiếp.