Cửa viện.
Thị vệ mới vừa cung tiễn mấy người Vân Lạc Phong rời đi, lại cảm nhận được một trận gió thổi tới từ sau lưng, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại thì một trận cuồng phong gào thét tiến đến, đi kèm là một bóng dáng hồng y vụt qua, thiếu chút nữa hất tung bọn họ lên khỏi mặt đất.
Người nọ hấp tấp vọt tới cửa, đôi mày liễu nhíu chặt lại, nhìn phương hướng đám người Vân Lạc Phong rời đi, hơi suy tư một chút, sau đó quay đầu nhìn phía hai thị vệ đang mang vẻ mặt ngu muội.
“Các ngươi có nhìn thấy Vân Lạc Phong hay không?” Nữ tử hồng y như máu, hơi nâng cằm lên, nhìn xuống từ trên cao.
Sau khi hai gã thị vệ thấy người này thì lập tức nuốt nước miếng, hai chân run rẩy.
“Nàng…… Nàng ta đi rồi.”
Vèo vèo!
Vừa dứt lời, bóng dáng hồng y như lửa cũng đã biến mất, chỉ còn có tiếng gió gió nhẹ nhàng phất qua mà thôi.
Âm thanh này tượng trưng cho việc những gì bọn họ thấy vừa nãy không phải là mơ……
“Nàng…… Sao nàng ta lại tìm Vân Lạc Phong?” Một thị vệ cảm thấy tim mình run rẩy không thôi, “Nữ tử điên khùng đó, chẳng lẽ lại muốn tìm người khiêu chiến?”
“Ta cảm giác, người bị nàng ta coi trọng, đều sẽ rất thảm……”
Đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ đồng tình.
Phàm là người được cái kẻ điên này coi trọng thì sẽ bị đuổi ɢɨết không thôi, nàng ta giống như là một con đỉa, dính chặt lấy ngươi không buông, mãi cho đến khi…… Ngươi nguyện ý chiến đấu cùng nàng.
Đương nhiên, ngươi không được đánh thắng nàng, chỉ cần ngươi thắng thì từ đây về sau nàng ta sẽ không ngừng truy đuổi ngươi, không ngừng khiêu chiến với ngươi!
Cái kẻ điên này, sở dĩ thực lực tiến bộ nhanh như vậy cũng không thoát khỏi quan hệ với tính tình bền bỉ không biết liêm sỉ của nàng ta……
Thời gian nàng ta vừa tới học viện thì đã lập tức bắt đầu khiêu chiến đệ tử Địa bảng, bò từng bước lên trên Thiên bảng.
Vốn dĩ lần đầu tiên nàng khiêu chiến đệ nhất của Thiên bảng, bị người ta đánh bại, bại rất thê thảm, ước chừng dưỡng bệnh nửa năm mới khôi phục, nhưng vết thương vừa lành thì lại tiếp tục tiến đến khiêu chiến.
Đánh trận nào thua trận đó, càng đánh càng hăng, mãi đến cuối cùng, rốt cuộc thực lực của nàng vượt qua đệ nhất Thiên bảng, thế là nàng ta được thay vào vị trí đó.
Cũng chính vì chuyện đó mà toàn bộ người trong học viện chỉ cần nghe danh nàng ta thì đã sợ vỡ mật, bởi vậy nàng ta đã hoàn toàn bị cô lập, không có bất kỳ bằng hữu tri kỷ nào!
Hơn nữa còn có tính tình cao ngạo, nàng ta không đặt những người có thực lực thấp hơn vào trong mắt……
Nhưng sau khi bò lên vị trí đệ nhất của Thiên bảng, nàng ta không còn khiêu chiến với bất kỳ ai nữa, nguyên nhân cũng là do thực lực những người đó quá thấp, nàng không để vào mắt.
Hiện giờ, người khiến nàng ta có lại hứng thú khiêu chiến, đó là Vân Lạc Phong!
Không thể đấu một trận với Vân Lạc Phong, nàng ta thề nhất định không bỏ qua!
Ngươi nói xem, kẻ điên như vậy, là người có thể trêu chọc sao?
“Chuyện này, chúng ta có nên đi nói cho các trưởng lão hay không?”
Hai gã thị vệ nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi thông báo với các trưởng lão một tiếng, để tránh Vân Lạc Phong bị kẻ điên đó cuốn lấy.
……
Cửa thành Lạc Hoa, sau khi Hồ Li dừng chân thì Vân Lạc Phong với Vân Tiêu cũng ngừng lại.
Nàng thấy Hồ Li có chút lo lắng bức rức thì cau mày: “Không đi vào sao?”
Đáy mắt Hồ Li hiện lên vẻ giãy giụa băn khoăn.
“Gia tộc của ta là một thế gia y học, nhưng mà ta không có hứng thú gì với y học cả, ba năm trước đây, phụ thân muốn ép ta học y, ta không muốn, thế là ông ấy tính toán sẽ bức bách ta, dưới sự giận dữ ta liền rời khỏi gia tộc, ba năm chưa về! Sau khi huynh trưởng biết được ta ở học viện Tây Châu thì cũng đi tới học viện, chỉ là ba năm qua, huynh ấy sợ ta vẫn còn bực tức nên không hề đề cập chuyện trong nhà cho ta biết, bởi vậy…… Ta không biết phụ thân có tha thứ cho ta hay không.”
Nghĩ đến chuyện năm đó, trong lòng Hồ Li liền có chút hối hận.
Ba năm, hắn làm sao không nghĩ tới? Nhưng tính cách hắn không thích bị làm phiền, thật sự không muốn bị phụ thân trói buộc, hơn nữa xấu hổ với phụ thân, nên mới ba năm chưa về.
Hiện tại tới cửa nhà, hắn trái lại không biết làm sao để tiến lên……
Vân Lạc Phong vỗ vỗ bả vai Hồ Li: “Đã trở lại, liền đi xem đi.”
“Được.”
Ánh mắt Hồ Li dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi, bước vào bên trong cửa thành.
Không biết có phải là hắn ảo giác hay không, lại cảm giác trên đường phố người nhìn đến hắn, trong mắt đầu tiên là hiện lên kђเếק sợ, sau đó là tràn đầy đồng tình.
Trong lòng Hồ Li hồi hộp một phen, bước chân nhanh hơn chạy về phía gia tộc.
Ba năm chưa về, gia tộc sớm đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Cổng và sân không còn giống như trước kia, hai con sư tử bằng đá bên cạnh cửa cũng cầm đi, bậc thang trải vải màu đỏ, vui mừng rồi lại xa lạ……
Sau đó, thời điểm Hồ Li ngẩng đầu, phát hiện đã từng tấm bảng Hồ gia bình thường cũng biến thành nạm vàng.
Hết thảy đã khác biệt so với thời điểm hắn rời đi.
Hồ Li hít sâu một hơi, hắn bình ổn khẩn trương trong lòng, đi về phía trước, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không cần tới một lát, cửa lớn bị mở ra, một tiểu nam hài lấm la lấm lét vươn đầu.
“Ngươi…… Hồ Đào, ngươi làm sao lại ở nhà ta?”
Hồ Li ngạc nhiên trừng lớn một đôi mắt hồ ly kia, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu nam hài xuất hiện ở cửa.
Hồ Đào là nhi tử của nhị thúc hắn, nhị thúc và phụ thân từ trước đến nay không hợp, vì sao nhị thúc sẽ xuất hiện ở Hồ gia?
“Ầm!”
Thời điểm Hồ Đào nhìn Hồ Li cũng ngây ngẩn cả người, hắn phịch một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa lại, từ chối Hồ Li ở ngoài cửa.
Giờ khắc này, Hồ Li liên tưởng đến ánh mắt của mọi người ở trên đường cái, dung nhan tuấn mỹ nháy mắt trầm xuống: “Hồ Đào, ngươi mở cửa cho ta!”
“Đây là nhà ta, ta không mở!”
Bên trong cánh cửa, truyền đến âm thanh kiêu ngạo của Hồ Đào.
Ầm!
Hồ Li trực tiếp nhấc chân, hung hăng đạp cửa mở ra, hắn chỉ là một chân, liền đá bay cánh cửa ra ngoài.
Có lẽ là bị hắn hành động dọa sợ, khuôn mặt nhỏ của Hồ Đào trở nên tái nhợt, hoảng sợ nhìn Hồ Li.đi vào bên trong cánh cửa
Khuôn mặt tuấn tú của Hồ Li trở nên xanh mét, nhanh chân tiến vào, xách vạt áo Hồ Đào lên, lạnh giọng hỏi: “Phụ thân ta ở nơi nào? Huynh trưởng ta lại đi nơi nào? Vì sao Hồ gia ta biến thành người của các ngươi?”
Khoảng thời gian trước, Hồ Lâm cũng đã về tới Hồ gia trước một bước, cho nên, Hồ Li mới có thể hỏi đại ca hắn ở nơi nào.
“Buông ta ra!” Hồ Đào ở trong tay Hồ Li dùng sức giãy giụa, “Khoảng thời gian trước, thời điểm phụ thân ngươi điều trị cho người ta, lại hại ૮ɦếƭ người, ông ta bồi thường cho người khác một số tiền lớn, còn mượn phụ thân ta rất nhiều, nhà cửa này, là ông ta dùng để gán nợ!”
Hồ Đào tuổi nhỏ, nhưng lại nói ra được lời nói sắc bén.
“Hồ Li, ngươi trốn đi rời nhà, ba năm không có trở về, có tư cách gì chất vấn ta? Ngươi cái phế vật này, nên đánh!”
Ầm!
Hồ Li giơ tay, hung hăng ném Hồ Đào trên mặt đất, hắn gắt gao nắm chặt quả đấm, các khớp xương khanh khách rung động, thái dương nổi lên gân xanh.
“Nói, hiện tại phụ thân ta ở nơi nào!”
Hồ Đào bị hắn ném oa một tiếng khóc: “Ông ta ở khu bình dần Tây thành, hu hu, ngươi khi dễ ta, ta muốn nói cho phụ thân ta, để ông ɢɨết cả nhà các ngươi!”
“Ngươi nói thêm nữa một chữ, hiện tại ta liền Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi!”
Quả nhiên, nghe được một câu uy ђเếק này của Hồ Li, Hồ Đào lập tức im tiếng, hốc mắt hắn hồng lên, lại không dám nói ra bất kỳ lời nói nào. Thậm chí lớn tiếng khóc nháo cũng không dám.
Sắc mặt Hồ Li tái nhợt, hắn nhìn về phía Vân Lạc Phong, nói: “Ta muốn đi giải quyết một chút chuyện cá nhân, các ngươi ở chỗ này chờ ta đi.”
“Đi chung đi.”
Vân Lạc Phong nhìn mắt Hồ Li, ra tiếng nói.
“Được.”
Hồ Li gật gật đầu, hắn đi nhanh ra viện môn, nhanh chóng đi đến xóm nghèo.
Lúc trước Hồ gia ở chỗ này cũng coi như là danh môn vọng tộc, đặc biệt là phụ thân Hồ Li, càng được xưng là một thế hệ danh y, người được chữa khỏi bệnh ở trong tay hắn nhiều đếm không xuể.
Cho nên, Hồ Li chỉ cần hỏi một câu, là có thể đủ để biết được chính xác nơi phụ thân mình đang ở.
……
Giờ phút này, trong gian nhà ở khu bình dân, lão giả khom thân thể xuống, được một nam nhân nâng đỡ đi ra.
Lão giả này đầu tóc hoa râm, sắc mặt già nua, trên mặt che kín nếp nhăn, lại còn giống như một đóa cây hoa cúc.
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, khẳng định liền nhận ra, lão giả nâng người, rõ ràng đó là Hồ Lâm mình khiêu chiến chiến thắng lần đầu tiên!
“Đại ca, ngươi cuối cùng cũng tới.”
Nam nhân trung niên cười lạnh nhìn về phía lão giả, khóe môi gợi lên một đường cong châm chọc: “Ngươi nợ tiền ta, khi nào trả?”
“Hồ Hựu Vũ, ngươi đừng cho là ta không biết, là ngươi cố ý thiết kế hãm hại phụ thân ta! Năm đó, ngươi vì tranh đoạt quyền thế Hồ gia, thiết kế đuổi phụ thân ta ra gia tộc, phụ thân ta đã dừng lại không tranh, một mình ra cửa tự lập, hiện giờ ngươi thấy ông y thuật cao minh, ở Lạc thành rất có quyền uy, ngươi liền ghi hận trong lòng, lại lập gian kế, khiến cho phụ thân ta trị bệnh cho người xảy ra ngoài ý muốn, ép buộc ông vay tiền của ngươi!”
Hồ Lâm tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung tợn gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Hựu Vũ.
Hồ Hựu Vũ cười nhạo một tiếng, bên môi gợi lên châm chọc: “Là phụ thân ngươi y thuật không tinh, trị liệu ૮ɦếƭ người, có quan hệ gì với ta đâu? Y thuật hắn vốn dĩ chính là gà mờ, không có tinh thông thứ gì, càng không có cách nào so sánh với ta ta.”
“Ngươi……” Hồ Lâm gắt gao nắm chặt đấm tay, “Hiện tại uy tín đệ đệ ta rất cao, chờ hắn trở lại, hắn nhất định sẽ vì phụ thân ta báo thù, đến lúc đó, ngươi khẳng định sẽ ૮ɦếƭ thực thảm!”
“Ha ha ha!”
Hồ Hựu Vũ cười ha ha hai tiếng: “Người mà ngươi đang nói chính là Hồ Li rời nhà trốn đi ba năm kia? Chậc chậc, nếu thật sự hắn ở học viện học tốt như vậy, sao có thể ba năm không có trở về? Ta thấy hắn rõ ràng chính là học quá kém, ngươi lại còn có thể dám thổi phồng hắn đột phá tới thánh vương rồi? Còn tiến vào Thiên bảng? Thật sự là chê cười! Nhi tử của Hồ Hựu Vũ ta đều không có chuyện này, một tên Hồ Li dựa vào cái gì tiến vào Thiên bảng?”
Hiện tại thực lực Hồ Li là thánh vương, tuy rằng ở Đại lục đã không tính là tồn tại ở tầng dưới chót, nhưng cũng đều không phải là mạnh đến không mạnh hơn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, xem nhẹ tuổi tác của hắn.
Rốt cuộc Hồ Li ở tuổi này, dù sao cũng là một người trẻ chỉ hai mươi lăm tuổi, cũng đã tới thánh vương, toàn bộ Tây Châu Đại lục, chỉ sợ cũng chỉ có những người ở học viện Tây Châu mới có thực lực này.
Càng quan trọng là, Thiên bảng học viện Tây Châu đại biểu cho cái gì, chỉ sợ không có người không rõ ràng lắm.
Một khi tiến vào Thiên bảng, tất nhiên sẽ đưa tới chú ý của trưởng lão học viện, càng sẽ được những trưởng lão đó thu làm đệ tử, lúc đó, chẳng phải là tương đương với việc các thế lực cùng cấp của học viện Tây Châu sẽ do hắn điều động?
Nếu Hồ Li thật sự tới Thiên bảng, hắn khẳng định không dám làm như vậy.
Nhưng mà, Hồ Li mất tích ba năm, nếu thật sự hắn lăn lộn ra tên tuổi, còn không trở lại khoe ra một phen? Sao lại ba năm chưa về?
Đây cũng là nguyên nhân Hồ Hựu Vũ không có đặt Hồ Li ở trong mắt.
“Ngươi nói ai mất tích ba năm?”
Ngay tại thời điểm Hồ Hựu Vũ trào phúng ra tiếng, một âm thanh âm u từ phía sau hắn truyền đến.
Thân mình Hồ Lâm chấn động, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Li đang chậm rãi đi tới, trong lòng hắn lập tức vui vẻ, vội vàng nói: “Nhị đệ, ngươi đã trở lại? Ách…… Vân Lạc Phong, ngươi làm sao cũng tới?”
Ngày đó, sau khi đứng với Vân Lạc Phong, Hồ Lâm liền có việc gấp chạy về Lạc thành, ngay cả sau khi hai người bọn họ chiến đấu đều không có đi quan sát.
Hiện giờ nghĩ đến, hắn đi vội vàng như thế, xem chừng chính là bởi vì trận biến cố này.
Cũng nguyên nhân chính là này, hắn không rõ, vì sao Vân Lạc Phong sẽ đứng chung một chỗ với Hồ Li.
“Chuyện này về sau đệ sẽ nói cho huynh biết” Hồ Li giơ giơ lên khóe môi, dung nhan tuấn mỹ giơ lên tươi cười quyến rũ, nhưng mà, một trong mắt đôi hồ ly kia của hắn, như cũ lộ ra âm trầm và sát khí, “Để ta cho ngươi lăn! Vẫn là chính ngươi lăn!”
Khuôn mặt của Hồ Hựu Vũ trầm xuống, cười lạnh nói: “Ta tới nơi này chỉ là thúc giục nợ, không phải tìm các ngươi tính sổ, ta cũng không phải giống như người không có lương tâm, nhìn thấy hôm nay phụ tử các ngươi gặp lại, ta liền lại cho các ngươi kỳ hạn một ngày, ngày mai nếu không trả nợ, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ, chúng ta đi!”
Hắn hung hăng lắc lắc vạt áo, dẫn theo một đám người chậm rãi rời đi.
“Phụ thân……”
Ánh mắt Hồ Li nhìn lão nhân trước mặt, hắn có chút không dám tin tưởng hai mắt của mình, hốc mắt có chút men lên.
Thời gian ba năm, năm đó phụ thân trẻ tuổi chính trực, đã trở nên già nua không chịu nổi như thế, gần đất xa trời.
Nhưng ông cũng chưa đến năm mươi tuổi!
Có thể tưởng tượng được đến, trong khoảng thời gian này tới nay, ông đã trải qua những ngày như thế nào……
“Ngươi cái đứa bất hiếu này, là ai kêu ngươi trở về!” Vẻ mày lão giả trầm xuống, hung hăng gõ quải trượng, nghiêm túc quát lớn nói.
“Phụ thân, ngươi làm sao lại biến thành như vậy?” Hồ Li run rẩy vươn tay, muốn đi sờ một đầu tóc hoa râm kia, cuối cùng hắn vẫn là vô lực thả xuống, “Ca, những việc này vì sao huynh không nói cho ta?”
Gia tộc phát sinh biến hóa lớn như thế, hắn lại trước sau không biết, ở trong học viện quá tiêu sái tự tại sinh hoạt.
Hồ Lâm nhìn mắt lão giả bên cạnh, nói: “Là phụ thân không cho ta nói cho ngươi, ông cảm thấy ngươi có thể có sinh hoạt như hiện tại thực không dễ, không muốn để những việc này quấy rầy đến ngươi, ta mới…… Ta mới không có nói cho ngươi.”
“Dừng tay!” Lão giả lại lần nữa dậm quải trượng xuống, hắn xoay người, thân thể già nua có vẻ có chút rã rời, “Những việc này không cần nói thêm nữa, mang theo bằng hữu của ngươi tiến vào ngồi đi.”
Khoảnh khắc lão giả xoay người, ông trộm nâng lên ống tay áo, xoa xoa khóe mắt tràn ra một giọt nước mắt……
“Nhị ca, Vân Lạc Phong nàng làm sao lại ở chỗ này?” Hồ Lâm cau mày, hiển nhiên còn đối với chuyện lúc trước Vân Lạc Phong đánh bại mình cảm thấy bất mãn.
Hồ Li cứng họng không nói gì: “Ta bại dưới tay nàng, cho nên nguyện trung thành với nàng mười năm, lần này ta và nàng rời khỏi học viện, thuận đường trở về nhìn xem phụ thân.”
Hồ Lâm cả kinh, nhưng hắn cũng hiểu rõ hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, liền thu hồi ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong, nhìn về phía Hồ Li.
“Kỳ thật, năm đó sau khi ngươi rời khỏi, phụ thân cũng hối hận, ông cảm thấy chính mình không nên ép buộc ngươi đi làm những chuyện ngươi không thích, nhưng tính cách ông ngươi biết, quá mức quật cường, vĩnh viễn sẽ không nhận sai, ba năm này, bởi vì Hồ Hựu Vũ chèn ép, phụ thân trải qua một năm lại không bằng một năm, ông lại trước nay không cho phép ta nói cho ngươi, sợ làm ngươi phân tâm, ông…… Không muốn trở thành chướng ngại vật của ngươi.”
Nhìn phụ thân khom xuống, trong lòng Hồ Li càng thêm chua xót, đột nhiên, hắn phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, lớn tiếng hô: “Phụ thân, ta sai rồi!”
Thân thể lão giả chấn động, ông chậm rãi xoay người, trong chốc lát, rốt cuộc ngăn không được nước mắt.
“Li nhi, ngươi trở về liền tốt!”
Hồ Li gắt gao chôn đầu ở trên mặt đất, ba năm tới, hắn bỏ lỡ quá nhiều, thậm chí ngay cả phụ thân cũng đã trở nên già nua như vậy, không còn có khí phách hăng hái trước kia……
Nhưng ông lại có nhiều khổ, đều một mình gánh vác, biết rõ chính mình ở học viện hỗn hô mưa gọi gió, cũng là không muốn quấy rầy đến hắn.
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu yên lặng đứng ở phía sau Hồ Li, không ai ra tiếng quấy rầy hắn.
Bọn họ cũng đều biết, giờ khắc này Hồ Li, cần phát tiết áy náy và thống khổ trong lòng!
“Đứng lên đi.”
Lão giả chống quải trượng, đi đến trước mặt Hồ Li, nâng hắn lên.
Phụ tử hai người vứt bỏ hiềm khích lúc trước, ôm đầu khóc rống.
“Li nhi, hai vị này là bằng hữu của ngươi?” Lão giả xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, nhìn phía hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
Hồ Li gật gật đầu: “Nàng gọi là Vân Lạc Phong, học chung học viện Tây Châu với ta, cũng là đồ đệ năm vị trưởng lão trong học viện, vị công tử này, hắn là phụ thân Vân Lạc Phong, tên là Vân Tiêu, lúc trước ta chiến đấu bại dưới tay Vân Lạc Phong, sẽ nguyện trung thành với nàng mười năm, lần này rời khỏi học viện Tây Châu, cũng là vì bước lên một lộ trình khác với nàng!”
Trong mắt lão giả toát ra cảm kích: “Kỳ thật, ta đã sớm hiểu rõ, tính cách Li nhi không thích quá mức bó buộc, hắn phóng đãng không kềm chế được, yêu thích tự do, học viện Tây Châu cũng chỉ là nơi hắn đặt chân mà thôi, hắn là sợ ta sẽ tìm không thấy hắn, mới vẫn luôn lưu lại trong học viện, hiện giờ bởi vì các ngươi xuất hiện, để cho hắn một lần nữa đạt được mơ ước mà mình theo đuổi, lão hủ hẳn là nên cảm tạ hai vị.”
Vân Lạc Phong không nói gì, ánh mắt nàng quét về phía chân lão giả, trầm giọng hỏi: “Chân của ông có vấn đề?”
Lão giả cười khổ gật đầu: “Lúc trước ta cứu người, ngoài ý muốn trị liệu tử vong, chân này, là bị bọn họ đánh gãy, vốn dĩ dựa vào y thuật của ta, có năm phần nắm chắc có thể chữa trị, chỉ tiếc…… Tiền của ta đều bồi thường cho gia tộc người ૮ɦếƭ, thậm chí thiếu nợ rất nhiều, ngay cả dược liệu đều mua không nổi, làm cho xương cốt hoại tử, không còn có khả năng đứng lên.”
“Phụ thân, ta có ngân lượng, ta có thể cho ngươi đi mua thuốc.”
Hồ Li từ trên mặt đất đứng lên, móc ra nhẫn không gian của chính mình, đưa gia sản sở hữu đều phóng tới trên tay lão giả.
“Ngươi chạy nhanh đi mua thuốc.”
Lão giả lắc lắc đầu: “Nếu mới vừa bị đánh gãy chân mấy ngày nay, ta còn có năm phần nắm chắc, hiện tại, ta liền một phần cũng không có!”
Hồ Li rũ đầu xuống, hắn gắt gao nắm chặt nhẫn không gian trong tay, trong lòng vô cùng đau đớn.
Nếu mấy ngày nay hắn ở Lạc thành, tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào khi dễ phụ thân chính mình như thế.
Nếu hắn chưa bao giờ rời khỏi gia tộc, phụ thân cũng không có khả năng sẽ gặp phải chuyện như vậy……
Hết thảy hết thảy, đều là hắn sai!
Hồ Li hung hăng gõ vào đầu, muốn dùng hết toàn lực của chính mình đánh vào đầu.
“Đệ đệ!”
Hồ Lâm quá sợ hãi, chạy nhanh xông lên phía trước, bắt được tay Hồ Li: “Ngươi đây là đang làm cái gì? Không có người trách ngươi, huống chi, là phụ thân không cho ta nói, không có quan hệ với ngươi.”
“Buông ta ra!”
Hồ Li giãy giụa khỏi tay Hồ Lâm, thời điểm Hồ Lâm muốn tiếp tục bắt lấy Hồ Li, một âm thanh lạnh nhạt từ một bên truyền đến.
“Buông ra hắn, hắn muốn đập bể đầu, hắn muốn ૮ɦếƭ ta đưa hắn đoạn đường!”
Nghe được lời này, Hồ Lâm phẫn nộ quay đầu: “Vân Lạc Phong, lời này của ngươi có ý gì?”