“Ta có ý gì?” Bên môi Vân Lạc Phong gợi lên tươi cười tà lãnh, “Ta có ý gì, Hồ Li rõ ràng, tới rồi loại thời điểm này, không nghĩ giúp phụ thân ngươi như thế nào, ngươi lại tự ngược đãi chính mình! Phụ thân ngươi đã rất thống khổ, ngươi muốn làm ông càng thêm vì ngươi thống khổ?”
Hồ Li dần dần tay rũ xuống, dung nhan tuấn mỹ càng thêm tái nhợt và hổ thẹn.
“Hồ Li, lúc ấy ta để ngươi đi theo ta, không phải bởi vì tính cách ngươi làm việc trốn tránh!” Mắt đen Vân Lạc Phong khí phách liều lĩnh, “Bên cạnh ta, thiếu chính là người dám làm dám chịu! Cho nên, hiện tại ngươi muốn, nên vì phụ thân ngươi báo thù như thế nào, không phải trừng phạt chính mình như thế nào!”
Hồ Li cười khổ mà nói nói: “Ngươi nói không sai, hiện tại không phải là lúc ta trừng phạt chính mình, ta trước hết cần giải quyết người đã mang lại thương tổn cho phụ thân, lại đến nhận sai với phụ thân!”
Vân Lạc Phong nói xác thật có chút vô tình, lại không gì đáng trách, giống như một cây 乃úa nện ở trong lòng Hồ Li, cũng làm đầu óc của hắn bình tĩnh xuống.
Thấy được Hồ Li bình tĩnh trở lại, Vân Lạc Phong dời tầm mắt đi, dừng ở trên đùi phải tàn phế lão giả: “Chân của ông, cũng không phải không có cách nào trị liệu……”
Thân mình lão giả cứng đờ, thật lâu sau, hắn mới lắc lắc đầu: “Chính ta là danh y, thương thế ở chân chính ta rõ ràng, đã không có cách nào!”
“Ta nói ông có thể cứu chữa, là có thể cứu chữa.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhướng mày: “Hồ Li, ngươi đi mua cho ta chút dược liệu.”
“Được.”
Đối với Vân Lạc Phong, Hồ Li tin tưởng vô điều kiện, nếu nàng nói phụ thân nhà mình có thể cứu chữa, vậy khẳng định có thể cứu.
Nửa ngày sau, Vân Lạc Phong liền viết yêu cầu dược liệu của chính mình trên giấy, đưa cho Hồ Li.
Sau khi tiếp nhận phương thuốc, Hồ Li nhanh chóng chạy như điên về phía hiệu thuốc Lạc thành mà đi.
……
Trong hiệu thuốc, một mảnh ồn ào.
Hồ Li mới vừa chạy như điên, liền gặp một người cũng không nguyện ý nhìn thấy.
Sau khi người nọ nhìn thấy Hồ Li cũng là sửng sốt, tiện đà cười lạnh lên: “Hồ Li, phụ thân ta vừa rồi nói ngươi đã trở lại, ta còn không tin, không nghĩ tới ngươi thật sự đã trở lại, hoá ra là ở kia học viện Tây Châu không nổi nữa? Cho nên đã trở lại Lạc thành?”
Sắc mặt Hồ Li lạnh lùng: “Cút ngay!”
“Ở bên ngoài ngây người lâu như vậy, tính tình cũng đã thay đổi? Lúc trước thời điểm ngươi ở Lạc thành, cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.”
Hai tay thanh niên ôm son phấn khí chất mười phần giống nữ nhân, ưỡn bụng đã đi tới.
Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, bước chân phù phiếm, vừa thấy chính là túng - dục quá độ.
“Cho dù ta ở học viện Tây Châu sống không được, cũng có thể đủ một bàn tay ɢɨết ૮ɦếƭ ngươi!” Hồ Li hừ một tiếng, “Ba năm trước đây, ta không có động thủ với ngươi, đó là bởi vì phụ thân ta không cho, sau lại ta liền mệnh lệnh của ông cũng dám phản kháng, chẳng lẽ hiện tại còn không dám động ngươi?”
Thanh niên trước mắt, rõ ràng đó là đại nhi tử Hồ Hựu Vũ, huynh trưởng Hồ Đào!
Lúc trước ở Lạc thành gia hỏa này vẫn luôn đối nghịch với hắn, chính là phụ thân không cho phép bên ngoài hắn gây chuyện thị phi, bởi vậy, cho dù ít nhiều đối mặt với khiêu khích đối phương, hắn đều liên tiếp cắn răng nhịn xuống.
Hiện tại, phụ thân đều bị làm hại thê thảm như thế, hắn sao có thể sẽ tiếp tục nhẫn nhịn?
“Hồ Li, phụ thân ngươi trị bệnh ૮ɦếƭ người, thanh danh đã vô cùng bại hoại, ngươi còn dám ra cửa? Sẽ không sợ người nhà của người ૮ɦếƭ tới tìm ngươi?”
Khi nói chuyện với Hồ Li, thanh niên còn nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo bên cạnh ௱ôЛƓ nữ tử.
Nữ tử ai da kêu một tiếng, trên mặt thẹn thùng nhìn thanh niên: “Công tử, ngươi làm đau người ta.”
“Ha ha…” Người thanh niên cười một tiếng, kề sát tai nữ tử, bỉ ổi cười một tiếng: “Chờ buổi tối, bản công tử sẽ khiến ngươi càng đau hơn!”
Nữ tử thẹn thùng cúi đầu, trong nháy mắt khi hắn không nhìn thấy, sự khinh thường chợt lóe qua nơi đáy mắt.
Chỉ bằng hắn? Còn muốn làm mình đau? Có lẽ tăm xỉa răng còn muốn lợi hại hơn hắn…
Nếu không phải Hồ Thụy này ra tay tương đối hào phóng, Hồ gia ở thành Lạc Hoa cũng là một thế gia, nàng căn bản khinh thường phối hợp với hắn.
Hồ Ly nhìn Hồ Thụy làm trò, tự mình làm ra hành động đáng khinh đó, trong mắt Hồ Ly hiện lên sự chán ghét, giọng nói lạnh hơn vài phần: “Lăn!”
Ngay khi hắn nói câu này, khí thế tỏa ra ầm ầm, Hồ Thụy còn không biết vì sao, thân thể bỗng nhiên bay ngược ra ngoài, phịch một tiếng, rơi vào trong đám người.
Hồ Ly xoa ống tay áo, đi nhanh đến, ném phương thuốc lên trên bàn, giọng nói lạnh lùng nói: “Lấy tất cả các loại dược liệu trong đây cho ta.”
Chưởng quầy không chút để ý, ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Thật xin lỗi, bổn tiệm không có những dược liệu ngươi muốn.”
Hồ Li ba năm chưa từng quay về, mọi người đều nói hắn ở bên ngoài lăn lộn, cả cẩu cũng không bằng, xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này của hắn, cũng không lấy ra nổi bạc để mua dược liệu.
Huống chi, cho dù Hồ Ly có thể lấy ra số bạc này, vì không muốn đắc tội Hồ gia, hắn cũng sẽ không bán dược liệu cho Hồ Ly!
“Ngươi xác định không có?” Hồ Ly nhẹ nheo đôi mắt lại, lạnh giọng uy ђเếק.
“Đi đi, đi đi.” Chưởng quầy không kiên nhẫn, lên tiếng đuổi hắn đi: “Nhanh đi đi cho ta, ta đã nói không có dược liệu chính là không có!”
Ngay khi hắn vừa nói xong, cảm thấy cổ chợt lạnh, ngay lập tức hắn rùng mình một cái.
Đôi mắt của hắn hơi liếc xuống, ngay khi nhìn thấy thanh kiếm đặt trên cổ của mình, lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, giọng nói cũng run rẩy: “Hồ… Hồ Ly thiếu gia, lúc nãy ta chỉ nói giỡn thôi.”
Hồ Ly cười lạnh: “Lấy dược liệu ra nếu không ta lập tức ɢɨết ngươi!”
Người hiền bị người khinh! Cẩu hiền bị người cưỡi!
Chỉ có người ác mới có người sợ!
Giờ phút này, Hồ Ly thật sự cảm nhận sâu sắc chuyện này.
Ba năm trước đây khi hắn ở thành Lạc Hoa, mặc dù phụ thân bị đuổi ra khỏi Hồ gia, thanh danh vẫn cường thịnh như cũ, toàn bộ người trong thành Lạc Hoa, ai không cho hắn mặt mũi? Hiện giờ danh tiếng suy tàn, những người này lập tức trở mặt không nhận người!
Vậy hắn cần gì khách khí với bọn họ?
Chưởng quầy run rẩy, lấy dược liệu Hồ Ly cần trong quầy dược ra, dùng giấy gói lại từng loại thật tốt, lại thật cẩn thận đưa cho Hồ Ly.
Giờ phút này, tay của hắn cũng run rẩy.
“Ngươi… Dược liệu ngươi muốn đây.”
Hồ Ly nhướng mày: “Bao nhiêu bạc?”
“Không, không cần bạc.”
Hắn nào còn dám đòi bạc của Hồ Ly?
Có thể bảo vệ được tính mạng đã tốt lắm rồi.
Hồ Ly lạnh lùng nhìn chưởng quầy, tùy tay ném xuống một thỏi bạc: “Ta không phải cái loại người lấy đồ của người khác không trả tiền, bạc này trả ngươi! Về sau, ta sẽ không bao giờ tới hiệu thuốc của ngươi nữa!”
Dứt lời, Hồ Ly xoay người rời đi.
Đúng lúc này, đám người xôn xao, Hồ Ly mới vừa ra khỏi hiệu thuốc, đã có đoàn người vây xung quanh lại.
Những người đó đều mặc tang phục, khuôn mặt bi ai, ngay khi nhìn thấy Hồ Ly xuất hiện ở cửa hiệu thuốc, bi ai biến thành phẫn nộ.
“Nhãi ranh Hồ gia, ngươi đền mạng cho ta, phụ thân của ngươi hại ૮ɦếƭ nhi tử của ta, ta muốn ngươi đền mạng cho nhi tử của ta!”
Một nam nhân trung niên phẫn nộ nhào về phía Hồ Ly, bàn tay được bao vây một tầng linh lực, muốn đánh vào đỉnh đầu của Hồ Ly.
Hắn còn chưa tới trước mặt Hồ Ly đã bị khí thế trên người Hồ Ly làm chấn động.
“Ai da!”
Nam nhân trung niên ngã trên mặt đất, khóc rống không thôi: “Phụ thân của tên nhãi ranh ɢɨết nhi tử của ta, ta muốn tìm hắn đền mệnh, hắn còn muốn đánh người, các ngươi hãy phân xử cho ta, thiên hạ này còn có vương pháp nữa sao?”
Ánh mắt Hồ Ly càng thêm âm lãnh, lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên ngã xuống đất, đang khóc rống lên.
Trong khoảng thời gian này, đối với biến cố phát sinh trong gia tộc Hồ Ly, toàn bộ người trong thành Lạc Hoa không ai không biết, cho nên, hiện giờ nghe được nam nhân trung niên nói đều không nhịn được lên tiếng chỉ trích.
“Hồ y sư này cũng thật quá đáng, chữa trị làm ૮ɦếƭ người còn không biết xấu hổ tự xưng là y sư.”
“Chậc chậc, Hồ gia này là y học thế gia không sai, nhưng Hồ gia vẫn luôn được Hồ Hựu Vũ trông coi, ta đoán có lẽ do y thuật của Hồ Văn Vũ này không được, cho nên Hồ gia mới không trọng dụng hắn.”
Hồ Văn Vũ trong miệng người này chính là phụ thân của Hồ Ly!
Hồ Ly cười lạnh nhìn về phía nam tử trung niên đang khóc rống, đáy mắt hiện lên sự âm ngoan.
Lúc trước hắn còn không kịp truy vấn người bị phụ thân chữa trị ૮ɦếƭ rốt cuộc là người phương nào, hiện giờ nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng của hắn mới cảm thấy chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Nam nhân trước mắt thiếu chút nữa đã trở thành nhạc phụ của hắn!
Từ nhỏ hắn đã đính hôn với nữ nhi của nam nhân này, cho dù hắn không thích nữ nhân kia nhưng cũng vì mệnh lệnh của phụ thân nên định tuân thủ hôn ước!
Nhưng mà…
Nữ nhân này tằng tịu với nam nhân khác, còn hoài hài tử, thế nhưng lại muốn cho hắn cõng cái nồi này!
Hắn giận dữ, từ chối hôn sự, hơn nữa không nhận hài tử đó là của mình.
Cuối cùng phụ thân thân sinh của hài tử đó đứng ra thừa nhận hài tử.
Rơi vào đường cùng, nữ nhân này chỉ có thể gả cho phụ thân của hài tử. Đáng tiếc, sau khi phụ thân của hài tử có được nàng cũng không quý trọng, thường xuyên tay đấm chân đá với nàng, bạo lực càng ngày càng tăng. Vốn dĩ nữ nhân muốn về gia tộc cáo trạng, kết quả bị nam nhân dùng hài tử uy ђเếק, chỉ có thể nuốt quả đắng xuống.
Cho đến nữ nhân tuyệt vọng tự sát, chuyện này mới bị vạch trần ra, cũng khiến cho cho nam nhân đang khóc rống trước mắt hận mình thấu xương, cho rằng kết cục bi thảm của nữ nhi hắn đều là do mình tạo thành!
Cho nên Hồ Ly rất hoài nghi, cái trò khôi hài chữa bệnh ૮ɦếƭ người này có phải do người nam nhân này cố ý thiết kế hãm hại hay không?
“Hồ Ly, thằng nhãi ranh, ngươi phải đền mạng cho nhi tử của ta!” Nam nhân trung niên lại đứng dậy lần nữa, phẫn nộ nhào về phía Hồ Ly.
Lần này Hồ Ly không phản kháng, bị hắn nắm được vạt áo.
Hồ Ly rũ mắt, âm trầm nói nhỏ bên tai nam nhân trung niên: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu để ta biết ngươi và Hồ Hựu Vũ thiết kế hãm hại phụ thân của ta, ta sẽ… Nhất định khiến hai nhà các ngươi trở thành địa ngục!”
Thân thể nam tử trung niên run lên, đáy mắt hiện lên sự kinh hoảng, cũng chỉ trong chớp mắt, Hồ Ly đã thoát khỏi tay của hắn, một thân xiêm y màu hồng nhanh chóng đi về phía phía trước, biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Nam nhân hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt âm trầm, âm thầm cắn răng, mắng ở trong lòng: “Hồ Ly, thằng nhãi ranh, muốn đối nghịch với ta, ngươi còn non lắm. Ngươi hại ૮ɦếƭ nữ nhi của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Cho dù nam nhân trung niên đã ɢɨết ૮ɦếƭ hung thủ ngược đãi nữ nhi của mình nhưng hắn luôn luôn cho rằng chuyện này Hồ Ly cũng sai!
Hắn lạnh lùng nhìn phương hướng Hồ Ly biến mất, trầm ngâm một lúc, đi đến hướng Hồ gia…
Hồ gia.
Hồ Hựu Vũ ngồi ở trong đại sảnh phẩm trà, ngay đúng lúc này, có hạ nhân tới báo, nói là Âu Dương Thiên Nhiên tới bái phỏng.
“Để hắn tiến vào.” Hồ Hựu Vũ nao nao, nói.
Người sai vặt lĩnh mệnh, lui ra.
Một lúc sau nam tử trung niên mặc tang phục đi từ ngoại viện đến.
Hồ Hựu Vũ nhìn thấy một thân tang phục kia, đen đủi khoát tay: “Âu Dương Thiên Nhiên, tại sao ngươi lại mặc thành như vậy tới đây?”
“Tại sao ngươi lại mặc thành như vậy tới đây?”
Hồ Hựu Vũ nhíu mày, ghét bỏ hỏi.
Âu Dương Thiên Nhiên cười ha ha, đi tới trước mặt Hồ Hựu Vũ: “Hồ gia chủ, lúc trước ta đi vây đánh Hồ Ly, cho nên mới mặc như vậy đến đây! Đúng rồi, Hồ gia chủ, khi nào chúng ta động thủ với phụ tử Hồ Ly?”
“Âu Dương Thiên Nhiên, ngươi hận phụ tử Hồ Ly như vậy sao?” Đáy mắt ánh mắt Hồ Hựu Vũ lập loè, mỉm cười hỏi.
Nghe câu này, đáy mắt Âu Dương Thiên Nhiên thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn: “Làm sao ta có thể không hận bọn họ chứ? Nếu không phải tại Hồ Ly, nữ nhi của ta cũng sẽ không ૮ɦếƭ! Thù này cả đời ta cũng sẽ không quên!”
Ý cười trên mặt Hồ Hựu Vũ càng sâu: “Người hại ૮ɦếƭ nữ nhi của ngươi cũng không phải Hồ Ly, hình như ngươi đã quên mất điểm này.”
Nghe vậy, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức kích động.
“Sao có thể không phải là hắn? Chính là hắn hại ૮ɦếƭ nữ nhi của ta. Nếu năm đó hắn nguyện ý nghênh thú nữ nhi của ta, nữ nhi của ta cũng sẽ không gả cho tên súc sinh kia, cho nên hắn là đầu sỏ hại ૮ɦếƭ nữ nhi của ta, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn!”
Giờ phút này rõ ràng Âu Dương Thiên Nhiên quên mất, lúc trước là nữ nhi của hắn thông đồng với người khác trước còn hoài thai hài tử lại muốn để Hồ Ly cõng cái nồi này.
Nếu không phải nữ nhi của hắn quá phóng đãng, làm sao có thể gặp phải loại kết cục này?
Với tính cách của Hồ Ly càng không thể giúp người khác nuôi dưỡng hài tử.
Nhưng mà Âu Dương Thiên Nhiên chưa từng nghĩ tới sai lầm nữ nhi của mình phạm phải, hắn đẩy hết trách nhiệm cho Hồ Li.
Nếu không phải Hồ Li cự hôn, nữ nhi của hắn không có khả năng sẽ ૮ɦếƭ thê thảm như vậy!
“Đúng rồi, nhi tử của ngươi xử trí như thế nào?” Đáy mắt Hồ Hựu Vũ hiện lên ánh sáng lạnh: “Theo như ta nghĩ, nên ɢɨết hắn luôn để tránh để lộ tiếng gió.”
Sắc mặt Âu Dương Thiên Nhiên cứng đờ, cười gượng hai tiếng: “Hồ gia chủ, tuy rằng nhi tử của ta tương đối nhiều nhưng đều là cốt nhục của ta, sao ta có thể nhẫn tâm ɢɨết hắn? Hơn nữa, ta đã đưa hắn đi, sẽ không để lộ bất cứ tiếng gió gì, ngươi yên tâm đi.”
“Lòng dạ đàn bà, làm sao có thể thành đại sự?”
Hồ Hữu Vũ cười lạnh, khinh miệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
“Hồ gia chủ, ta tới nơi này, còn có một cái thỉnh cầu.” Ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên lập loè “Dù cho ta đã ép khô tiền tài của Hồ Văn Vũ nhưng ta còn không cam lòng, ta muốn Hồ Ly rơi vào tay của ta rồi hợp táng hắn và nữ nhi của ta ở bên nhau. Không phải hắn không muốn thành thân với nữ nhi của ta sao? Ta đây sẽ khiến cho bọn họ thành một đôi phu thê dưới mặt đất!”
Hồ Hữu Vũ vừa định nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng động, sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh giọng quát: “Ai!”
“Chít chít!”
Một t tiếng chuộkêu truyền đến, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng chạy về phía xa, biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Ngay sau khi nhìn thấy Tầm Kim Thử đi xa, tâm Hồ Hữu Vũ mới hạ xuống.
“Thì ra là Tầm Kim Thử, linh thú này cũng không có lực uy ђเếק gì, không cần kiêng kỵ nó.”
Chỉ khi nào linh thú đạt tới Tôn Linh Giả mới có thể nói tiếng người.
Linh thú cấp thấp giống như Tầm Kim Thử này, cả đời cũng không thể có khả năng đạt tới Tôn Linh Giả.
Hắn cần gì để vào mắt?
“Hồ gia chủ, đề nghị vừa rồi của ta…” Âu Dương Thiên Nhiên do dự một lúc, tiếp tục hỏi.
“Đề nghị của ngươi, ta đồng ý.”
Hồ Hữu Vũ đứng lên, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nghĩ muốn hủy diệt phụ tử ba người này, còn Hồ Ly xử trí như thế nào, tùy tiện ngươi quyết định!”
Hắn cũng không có để Hồ Ly vào mắt, chỉ một vài câu đã quyết định vận mệnh của Hồ Ly.
Theo như lời hắn đã nói lúc trước, nếu thật sự Hồ Ly hô mưa gọi gió, sao có thể tận ba năm không về? Nhất định là hắn không thể trở nên nổi bật, mới không có mặt mũi nào trở về.
Còn chuyện Hồ Lâm từng công bố hắn tiến vào Thiên bảng học viện…
Chuyện đó thật đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ!
Kiểu người như Hồ Ly có thể tiến vào Thiên bảng sao?
Chuyện này nhất định là Hồ Lâm bịa đặt, mục đích chính là vì để đệ đệ của hắn không quá mức xấu hổ mất mặt.
“Âu Dương Thiên Nhiên, nhớ rõ giấu nhi tử của ngươi thật kỹ. Nếu như để ta biết là do nhi tử của ngươi hại kế hoạch của ta thất bại, ta nhất định sẽ ɢɨết hết cả nhà các ngươi!”
Hồ Hựu Vũ làm động tác cắt cổ, đáy mắt âm u.
Nhìn động tác của Hồ Hựu Vũ, trái tim Âu Dương Thiên Nhiên run lên, theo bản năng hắn lau chùi mồ hôi lạnh rơi trên trán: “Hồ gia chủ, ngươi yên tâm, ta sẽ giấu nhi tử của mình ở chỗ không có bất cứ kẻ nào biết, sẽ không bởi vì hắn mà làm hỏng chuyện.”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Hồ Hựu Vũ cười lạnh, không nói lời vô nghĩa với Âu Dương Thiên Nhiên, cho người đưa hắn rời khỏi Hồ gia.
…
Khu bình dân.
Hồ Lâm ở trong nhà đang nôn nóng chờ đợi, nhìn thấy đệ đệ trở về, vội vàng đi lên đón.
“Nhị đệ, thế nào? Không có người tìm đệ gây phiền phức chứ?”
Hồ Ly lắc đầu, đưa dược liệu cho Vân Lạc Phong, lại nhìn sang lão giả.
“Phụ thân, nói cho con biết rốt cuộc chuyện là như thế nào? Người ૮ɦếƭ có phải là nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên hay không?”
Thân thể kão giả run lên, dưới ánh mắt truy vấn của Hồ Ly, ông bất đắc dĩ gật đầu.
“Thật sự là nhi tử của hắn! Nhi tử của hắn chỉ bị sốt thôi, ta cho hắn uống thuốc hạ sốt bình thường, ai biết lại ૮ɦếƭ một cách không thể hiểu được.”
Vừa nghe lời này, Hồ Lâm vô cùng phẫn nộ: “Khẳng định là Hồ Hựu Vũ giở trò quỷ! Là hắn hãm hại phụ thân, nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên vừa ૮ɦếƭ, hắn đã tìm tới cửa tới, nói muốn cho phụ thân mượn bạc, phụ thân vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn bạc của hắn!”
Hồ Ly không trả lời Hồ Lâm, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả: “Vì sao người phải chữa bệnh cho nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên?”
Lão giả cười khổ, nói: “Thầy thuốc nhân từ, ta thân là y sư, sao có thể cự tuyệt chữa bệnh? Chính là ta cũng không nghĩ được sẽ phát sinh chuyện này!”
“Phụ thân ngươi không hề cảm thấy, chuyện này có lẽ do bọn họ liên hợp lại hay sao?”
Hồ Ly càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hai người kia đến cùng nhau, khẳng định có âm mưu.
“Chuyện này chắc không có khả năng, dù thế nào đi nữa Âu Dương Thiên Nhiên cũng sẽ không dùng tính mạng nhi tử của mình trả thù chúng ta.” Lão giả lắc lắc đầu: “Nhi tử của hắn đã ૮ɦếƭ, chuyện này hẳn là không phải do hắn làm, khẳng định là Hồ Hựu Vũ.”
Hồ Ly lạnh lùng cười, trong lòng hắn đã nhận định, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Âu Dương Thiên Nhiên.
Đúng lúc này, một con Tầm Kim Thử từ ngoài cửa chạy vào, rồi sau đó, ở dưới ánh mắt mọi người dần dần biến thành một thiếu niên mặc bạch y.
Người trong phòng đều bị dọa choáng váng, ngạc nhiên nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Trà Sữa không liếc mắt nhìn những người khác một cái, đi thẳng về phía Vân Lạc Phong, bẩm báo: “Chủ nhân, ta nghe theo lời phân phó, đi theo Hồ Hự Vũ. Kết quả, người đoán xem ta nghe được cái gì?”
Thần sắc Trà Sữa có chút hưng phấn: “Thì ra người bệnh bị ૮ɦếƭ kia cũng chưa ૮ɦếƭ, ngược lại đã được người ta đưa ra ngoài giấu đi.”
“Cái gì?”
Lão giả và Hồ Lâm đồng thời cả kinh thất sắc, bọn họ đã không kịp kinh ngạc về thân phận của Trà Sữa, song song chấn động tại chỗ.
“Không có khả năng.” Lão giả lắc lắc đầu: “Rõ ràng ta cảm nhận được tiểu nam hài không còn hơi thở, làm sao hắn có thể không ૮ɦếƭ?”