Tuyệt đối không có khả năng này!
Hồ Ly cười lạnh, nói: “Phụ thân, người đừng quên, Hồ Hựu Vũ cũng biết y thuật, hơn nữa còn kế thừa đại bộ phận điển tịch (sách cổ) của Hồ gia, hắn khẳng định có biện pháp khiến người khác không thể phát hiện ra tiểu gia hỏa kia không ૮ɦếƭ!”
Thân thể lão giả run lên, ngã ngồi ở trên ghế.
Ông ngoại trừ việc hành y tế thế ở bên ngoài, vẫn luôn cảm thấy đáng thương cho hài tử kia sốt cao không lùi dẫn đến si ngốc.
Hơn nữa lúc trước bởi vì áy náy với Âu Dương gia, ngay cả tiền chẩn bệnh ông cũng không thu.
Ai ngờ, ông có lòng tốt lại đổi lấy lòng muông dạ thú!
“Phụ thân, con đã sớm nói qua, chuyện này không thoát khỏi quan hệ Âu Dương Thiên Nhiên, người còn không tin.” Trong lòng Hồ Ly có chút phẫn nộ.
Nghĩ đến chuyện Âu Dương Thiên Nhiên liên hợp với Hồ Hựu Vũ mưu hại phụ thân của mình, trong lòng hắn lập tức căm giận ngút trời, hận không thể tiến lên diệt tất cả những người đó.
Nhưng mà…
Hồ Ly hiểu rõ phụ thân của mình, cũng hiểu được phụ thân coi thanh danh cực kỳ quan trọng.
Hắn có thể nào bởi vì suy nghĩ của bản thân hại thanh danh của phụ thân?
“Đệ đệ, chúng ta đi tìm những người đó tính sổ!” Hồ Lâm nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt toát ra hận ý mười phần!
“Không được!” Hồ Ly đã bình tĩnh lại: “Đệ muốn tìm được nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên trước, chứng minh sự trong sạch của phụ thân! Quyết không thể làm thanh danh của phụ thân bị hủy trong chốc lát, cũng sẽ không để ác nhân ung dung ngoài vòng pháp luật!”
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Vân Lạc Phong luôn bảo trì trầm mặc, sau khi nghe thấy Hồ Ly nói, cất tiếng nói một câu: “Ta phái người đi tìm giúp ngươi.”
“Cảm ơn.”
Ánh mắt Hồ Ly mang theo sự cảm kích.
Thật ra Vân Lạc Phong có thể mặc kệ chuyện này.
Nhưng nàng lại chọn tìm người cho hắn! Chuyện này không thể không làm hắn cảm động!
Vân Lạc Phong liếc Hồ Ly: “Đừng quên, ngươi muốn cùng ta rời khỏi nơi này. Ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này cho nên mới để người đi tìm người cho ngươi. Nếu không, dựa vào một mình sức của ngươi, chỉ sợ muốn tìm cũng tốn nhiều thời gian.”
“Vậy ngươi định tìm người như thế nào?”
Hồ Ly lên tiếng hỏi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả: “Chỗ này có đồ vật mà nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên từng dùng qua hay không?”
“Có!”
Lão giả run run rẩy rẩy đi tới bên cạnh, lấy ra một miếng vải bố màu trắng rồi quay lại chỗ Vân Lạc Phong.
“Đây là khăn nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên dùng để lau miệng sau khi ho khan, lúc ấy còn lưu lại ở chỗ ta, không biết có hữu dụng hay không?”
“Có, chỉ cần là đồ vật hắn từng dùng qua đều hữu dụng.” Vân Lạc Phong tiếp nhận mảnh vải trắng, đưa cho Trà Sữa: “Nhớ kỹ mùi này rồi đi tìm cho ra nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên.”
Cái mũi của Trà Sữa luôn luôn rất linh nghiệm, nếu không hắn cũng sẽ không được gọi là Tầm Kim Thử.
Trên đời này, không có đồ vật mà Tầm Kim Thử tìm không thấy.
Trà Sữa ngửi ngửi miếng vải trắng, ghi tạc mùi hương đó trong lòng, thề son sắt bảo đảm, nói: “Chủ nhân, người ở chỗ này chờ ta, ta rất nhanh sẽ tìm ra người cho người.”
Nói xong lời này, Trà Sữa bước nhanh ra ngoài cửa, chớp mắt đã biến mất trong mắt mọi người.
Vân Lạc Phong cầm dược liệu trong tay, nhìn sang Hồ Ly: “Sắc thuốc được không?”
Hồ Ly sửng sốt, gật đầu nói: “Được.”
“Sắc thuốc này thành một chén thuốc để cho phụ thân ngươi dùng, rồi dùng bã dược đắp chân. Không tới ba ngày, ông ấy có thể phục hồi như cũ.”
Hồ Ly ngơ ngẩn, hắn có chút không dám tin nhìn Vân Lạc Phong, giọng nói mang theo nghi vấn: “Lời ngươi nói có nghĩa là dược này có thể chữa khỏi chân cho phụ thân ta?”
Y thuật của phụ thân nhà mình thế nào, hắn cũng hiểu rõ ràng, bệnh tình ngay cả phụ thân nhà mình cũng không thể trị liệu, sao Vân Lạc Phong có thể làm được?
“Nếu ngươi tin ta, ngươi lập tức đi làm. Không tin thì coi như ta chưa nói cái gì.” Vân Lạc Phong nhướng mày, lạnh nhạt nói.
nhìn lão giả đang đứng trước mặt mình, nói: “Phụ thân, người ở chỗ này chờ con một lát, con đi nấu thuốc.”
Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi.
“Hai vị.” Ánh mắt lão giả dừng ở trên người hai người Vân Lạc Phong: “Nếu như các ngươi không ngại, đêm nay hãy ở chỗ này nghỉ tạm.”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, đối với người tu luyện mà nói, mặc dù một đêm không ngủ cũng sẽ không gây bất cứ trở ngại nào.
…
Sáng sớm hôm sau.
Ở bên ngoài căn phòng thấp trong xóm nghèo, truyền đến một âm thanh kêu gào.
Nam nhân kiêu căng ngạo mạn, cả ✓ú lấp miệng em: “Hồ Văn Vũ, Hồ Ly, các ngươi chuẩn bị bạc đến đâu rồi? Nếu lại không có cách nào trả nợ, vậy chỉ có thể dùng mạng của các ngươi để bồi thường!”
Kẽo kẹt!
Cửa gỗ cũ nát bị một bàn tay già nua đẩy ra, lập tức nhìn thấy lão giả được huynh đệ Hồ Ly đỡ đi ra.
Quải trượng trong tay hắn đập thật mạnh trên mặt đất, giống như một cái chùy đánh vào lòng mọi người.
“Hồ Hựu Vũ, ngươi làm chuyện gì, trong lòng ngươi biết rõ!” Giọng nói của lão giả khàn khàn khô khốc, khó nghe đến cực điểm, một đôi mắt uy nghiêm, lạnh lùng nhìn nam nhân đang đứng ở trước mặt, trên khuôn mặt già nua là sự lạnh nhạt.
Hồ Hựu Vũ cười ha ha: “Ta làm cái gì? Tại sao ta lại không biết? Nhưng ngược lại chuyện ngươi chữa trị khiến cho bệnh nhân tử vong thì toàn bộ người trong thành Lạc Hoa đều biết. Thanh danh của ngươi đã bị hủy trong chốc lát, không có bất cứ kẻ nào có thể giúp ngươi!”
Dứt lời, bàn tay của Hồ Hựu Vũ giơ lên, một tờ giấy trắng mực đen xuất hiện ở trong tay của hắn.
Trên tờ giấy này rõ ràng có thể thấy được dấu ngón tay đỏ tươi.
“Lúc ấy ngươi mượn ta tổng cộng một ngàn vạn lượng, không biết khi nào mới có thể trả lại số bạc này cho ta?”
Khóe môi của hắn nhếch lên một độ cong châm chọc, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Hồ Văn Vũ.
Hồ Văn Vũ, ngày đó ngươi bị đuổi ra khỏi Hồ gia nên an phận thủ thường, an ổn vượt qua kiếp này nhưng cố tình ngươi lại không bỏ được danh tiếng của mình, lại dám tiếp tục bắt đầu chẩn trị cho người bệnh.
Ngươi làm thế này không phải là bức ta động thủ hay sao?
Cho nên, ngươi có hậu quả giống như hôm nay là do một tay của ngươi tạo thành, cũng không có quan hệ với bất cứ kẻ nào!
Lão giả tức giận chỉ về phía đệ đệ của mình, thân hình già nua khẽ run.
Ngày hôm qua khi biết được chân tướng mọi chuyện, lại liên tưởng tới sắc mặt của Hồ Hựu Vũ, ông hận không thể hung hăng tát cho hắn một cái.
Xôn xao!
Đúng vào lúc này, một trận cuồng phong thổi tới, Hồ Hựu Vũ cũng không nắm chặt tờ giấy trên tay, bị cơn gió này thổi tới hư không.
Hồ Hựu Vũ kinh hãi, vừa định tung người nhảy lên, bắt lấy giấy ghi nợ, đột nhiên, giấy ghi nợ bay ngang trời về phía trước, dừng ở bên trong một bàn tay to.
Hắc y của nam nhân tung bay, mặt than lãnh khốc, đôi mắt đen của hắn vô cùng thâm u, u ám đến nỗi không có cách nào nhìn trộm được cảm xúc trong nội tâm của hắn.
Ngay sau khi đoạt được giấy ghi nợ, nam nhân lập tức giao cho thiếu nữ bạch y đứng bên cạnh.
Sau đó…
Thiếu nữ bạch y giơ tay xé nát, lập tức giấy ghi nợ biến thành mảnh nhỏ ở trong tay nàng, rơi xuống lả tả.
“Nếu ngươi nói Hồ Văn Vũ thiếu nợ ngươi, vậy ngươi hẳn nên lấy giấy ghi nợ ra. Nếu giấy ghi nợ cũng không có, vậy có gì tư cách tới thúc nợ?” Thiếu nữ nhướng mày, đôi mắt đen tà khí nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồ Hựu Vũ, không chút để ý mở miệng hỏi.
Giờ phút này, trên đường phố xung quanh đã có không ít người đi lại, sau khi bọn họ nghe được lời Vân Lạc Phong nói, lập tức đều trợn mắt há mồm.
Giấy ghi nợ?
Không phải mới vừa bị nàng xé rồi sao?
Nàng lại còn dám mở miệng hỏi giấy ghi nợ?
Làm người có thể không vô sỉ như vậy có được hay không?
Hồ Hựu Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Cô nương, ngươi cho rằng xé giấy ghi nợ của ta, ta sẽ không làm gì được ba phụ tử này hay sao? Đến lúc đó ta dính lại giấy ghi nợ, cũng giống nhau…”
“A?” Thiếu nữ nhướng mày, ý cười ở đáy mắt càng đậm: “Phải không? Vậy như thế này thì sao?”
Phùng!
Những mảnh giấy mới vừa bay lả tả trong không trung bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa, dưới ngọn lửa này giấy ghi nợ bị đốt ngay cả tro bụi cũng không dư thừa.
Trong lòng Hồ Hựu Vũ giống như bị đánh một quyền, làm lửa giận của hắn đột nhiên bốc lên, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Cô nương, tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của người khác. Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Thân thể của Vân Lạc Phong lười biếng dựa vào trên người nam nhân, toàn thân tà mị đều tản ra sự vui thích, nụ cười tuyệt diễm động lòng người.
“Xin lỗi, việc không liên quan này, ta thật đúng là muốn quản rồi!”
“Hồ Văn Vũ thiếu bạc của ta là sự thật, toàn bộ người trong thành Lạc Hoa này đều có thể làm chứng!” Đáy mắt Hồ Hựu Vũ trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hắn không có khả năng chơi xỏ được!”
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên: “Ngược lại ta thật muốn hỏi, tại sao ông ấy lại thiếu bạc của ngươi?”
“Hừ, chuyện kai còn cần phải nói. Không phải là vì hắn chữa bệnh làm ૮ɦếƭ người, người nhà người ta muốn bồi thường, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tìm ta vay tiền. Ta nể mặt hắn là huynh trưởng của mình nên cho hắn mượn một ngàn vạn lượng!” Hồ Hựu Vũ hừ mạnh: “Khoản sổ sách này hắn đừng nghĩ muốn đổ thừa!”
“Nếu…” Vân Lạc Phong híp mắt: “Người bệnh do ông ấy chữa trị không ૮ɦếƭ thì sao?”
Người bệnh không ૮ɦếƭ?
Đám người ồ lên, ánh mắt những người đó nhìn về phía Vân Lạc Phong rõ ràng giống như là đang xem một tên ngu ngốc.
Ngay cả chính bản thân Hồ Văn Vũ cũng kết luận, hài tử của Âu Dương gia không cứu được,vậy làm sao hắn có thể không ૮ɦếƭ?
Lúc này cũng không người nào phát hiện, ngay khi Vân Lạc Phong vừa nói dứt lời, đáy mắt Hồ Hựu Vũ hiện lên sự hoảng loạn.
Hắn ngăn chặn sự khẩn trương trong lòng, hít một hơi thật sâu: “Ngươi ở nói bậy gì đó? Hắn rõ ràng đã ૮ɦếƭ, chính Hồ Văn Vũ cũng có thể chứng minh! Chẳng lẽ ngươi còn tmuốn nói Âu Dương gia cố ý lừa bịp tống tiền người khác hay sao?”
Những lời này của hắn đã phủi sạch bản thân.
Cho dù cuối cùng chuyện kia có vỡ lở, vậy cũng là chuyện của Âu Dương Thiên Nhiên, không có quan hệ gì với hắn!
“Thời gian đã không chênh lệch lắm…” Ánh mắt của Vân Lạc Phong liếc về chỗ không xa: “Hắn cũng nên trở lại rồi.”
Sáng sớm hôm nay, Trà Sữa đã dùng linh hồn truyền âm thông tri cho nàng, hắn đã tìm được tiểu công tử của Âu Dương gia rồi. Bây giờ đang nhanh chóng quay trở về, hiện tại cũng đã sắp tiến vào thành Lạc Hoa…
“Hồ Ly.” Vân Lạc Phong nhìn sang phía Hồ Ly: “Ngươi đi dẫn Âu Dương Thiên Nhiên đến cho ta! Kế tiếp, ta phải cho mọi người xem một vở kịch hay!”
Hồ Ly hiểu rõ Vân Lạc Phong muốn làm gì, hắn gật đầu, nhanh chóng đi về phía đường phố đông đúc.
Không mất bao lâu, Âu Dương Thiên Nhiên đã bị hắn xách trong tay, đang bước nhanh tới.
“Hồ Ly, cái này thằng nhãi ranh nhà ngươi, phụ thân của ngươi hại ૮ɦếƭ nhi tử của ta, ngươi còn dám động thủ với ta, ngươi nhất định không được ૮ɦếƭ tử tế!”
“Câm miệng!”
Hồ Ly đánh một quyền vào đôi mắt của Âu Dương Thiên Nhiên. Trong phút chốc một con mắt của hắn biến thành màu đen. Ánh mắt tức giận hung hăng trừng Hồ Ly, ánh mắt kia dường như muốn lăng trì hắn!
Khi đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, Hồ Li ném hắn xuống mặt đất, trong đôi mắt hồ ly hiện lên ánh sáng rét lạnh, mặt không cảm xúc.
“Âu Dương Thiên Nhiên?” Vân Lạc Phong khẽ nhón mũi chân, ngón tay nhẹ vỗ cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Không biết ngươi có muốn xem một vở kịch hay hay không?”
Âu Dương Thiên Nhiên phẫn nộ, từ trên mặt đất bò dậy: “Ngươi là cái thá gì? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy?”
Ánh mắt Hồ Ly lạnh lùng, vừa định động thủ với Âu Dương Thiên Nhiên một lần nữa nhưng đúng lúc này, một bóng dáng màu đen như kình phong đã vọt đến trước mặt hắn, nâng chân lên, một cước đá hắn bay ra ngoài.
Trong tích tắc, thân thể Âu Dương Thiên Nhiên bay xa mấy chục mét, ở dưới ánh mắt của mọi người, ngã mạnh trên mặt đất.
Mọi người sợ ngây người…
Ngạc nhiên nhìn về phía nam tử tuấn mỹ, khí thế toàn thân vô cùng lãnh khốc kia, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Tuy rằng Âu Dương gia không cường đại bằng Hồ gia nhưng mà thực lực của Âu Dương Thiên Nhiên cũng không kém, chính là nam tử trước mắt này không cần mất bao nhiêu sức lực đã có thể đá hắn ra xa như vậy?
Đặc biệt là…
Âu Dương Thiên Nhiên chịu một cước này bị thương cũng không nhẹ, máu tươi trong miệng phun không ngừng, thiếu chút nữa phun ra cả ngũ tạng lục phủ.
“Người rất nhanh sẽ tới rồi.” Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt tà khí lộ ra một ánh sáng lạnh lẽo: “Âu Dương Thiên Nhiên, không biết ngươi còn muốn trông thấy tiểu nhi tử của ngươi hay không?”
Thân thể của Âu Dương Thiên Nhiên chấn động, sắc mặt của hắn trong chớp mắt trở nên tái nhợt.
“Lời này của ngươi có ý gì? Ta nghe không hiểu!”
“Bây giờ ngươi không hiểu cũng không sao, rất nhanh ngươi sẽ hiểu.”
Đang lúc Âu Dương Thiên Nhiên còn không rõ đã phát sinh chuyện gì, giọng nói của thiếu niên bỗng nhiên truyền đến từ phía sau: “Chủ nhân, người mà người muốn ta tìm, ta đã tìm được cho người rồi.”
Nghe được giọng nói trong trẻo đó, toàn bộ người trên đường phố đều nhìn về phía thiếu niên.
Chỉ thấy thân hình của thiếu niên này gầy yếu, áo bào trắng phủ trên thân thể có chút mảnh khảnh của hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn hiện ra vẻ ngây ngô, nụ cười sáng lạn làm cả người hắn giống như tăng thêm ấm áp như ánh mặt trời.
Nhưng mà…
Khiến cho mọi người nhìn chăm chú chính là trong tay thiếu niên này còn xách một tiểu bàn tử (mập mạp).
Trong miệng tiểu bàn tử này còn lưu nước miếng, bộ dáng si ngốc, hắn vừa thấy Âu Dương Thiên Nhiên đang nằm trên mặt đất, oa một tiếng, khóc rống lên.
“Phụ thân!”
Sắc mặt của Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt của hắn tràn đầy hoảng sợ, thân thể cũng nhịn không được run rẩy kịch liệt.
Một tiếng khóc kêu của tiểu bàn tử kia giống như là một cục đá ném xuống mặt nước an tĩnh, gây ra sóng to gió lớn.
“Đây… Đây không phải nhi tử đã ૮ɦếƭ của Âu Dương Thiên Nhiên sao? Tại sao hắn lại không ૮ɦếƭ?”
“Không đúng, ta thấy bộ dáng của tiểu tử này có chút si ngốc, không thông minh lanh lợi giống như trước kia!”
“Lúc trước, nguyên nhân chính là vì cái ૮ɦếƭ của tiểu tử này cho nên Âu Dương Thiên Nhiên mới tìm Hồ Văn Vũ đòi bồi thường, hơn nữa còn đánh gãy chân của ông ấy! Hiện tại ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Ánh mắt Âu Dương Thiên Nhiên từ sợ hãi biến thành tuyệt vọng, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, rõ ràng đã giấu nhi tử rất kỹ, vì sao hắn lại bị tìm thấy?
Sắc mặt của Hồ Lại Vũ cũng không tốt giống vậy, hắn hung tợn trừng mắt, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, trong đáy mắt thoáng qua sự phẫn nộ.
Hắn đã sớm nói Âu Dương Thiên Nhiên giải quyết tên tiểu tử này đi, để tránh phiền toái, cố tình Âu Dương Thiên Nhiên không đành lòng xuống tay, nếu không làm sao lại xuất hiện tình cảnh hiện giờ?
Mà chuyện này cũng chính là kịch hay theo như lời nữ tử bạch y này?
“Tin tưởng các vị cũng đã thấy được.” Hồ Ly là người phản ứng đầu tiên, hắn cười lạnh: “Căn bản nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên không ૮ɦếƭ, đây đều là do hắn vu oan hãm hại phụ thân của ta! Loại thủ đoạn thấp kém này hắn cũng có thể lấy ra, thật sự là không bằng súc sinh!”
Giờ phút này, đám người ầm ĩ lại phát ra tiếng nghị luận càng mãnh liệt hơn.
Sự kђเếק sợ trong mắt mọi người thay thế bằng sự trào phúng, vô số giọng nói chỉ trích thóa mạ sôi nổi bay về phía Âu Dương Thiên Nhiên.
“Âu Dương Thiên Nhiên thật sự là vô cùng âm hiểm, căn bản là nhi tử của hắn không ૮ɦếƭ, hắn lại nói nhi tử của mình đã ૮ɦếƭ! Chuyện này rõ ràng chính là cố ý lừa bịp tống tiền Hồ y sư.”
“Ta đã nói mà, dựa vào y thuật của Hồ y sư sẽ không đến mức chữa bệnh làm ૮ɦếƭ người, thì ra đều là do vu oan hãm hại. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, ta xem hắn còn có lời gì để nói!”
“Khoan đã, cho dù nhi tử của Âu Dương Thiên Nhiên không ૮ɦếƭ, vậy vì sao lúc ấy hắn lại có biểu hiện tắt thở?”
Ngoại trừ những người điên cuồng nhục mạ Âu Dương Thiên Nhiên, trong đám người tất nhiên cũng có người thanh tỉnh.
Người nọ nói xen một câu nhưng lại làm đám người đang sôi trào an tĩnh lại.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười nhạt: “Có một loại thuốc có thể làm người hiện ra trạng thái ૮ɦếƭ giả nhưng mà loại này dược cũng có di chứng, đó chính là… Sau khi ăn dược này vào người đó sẽ trở nên ngu dại!”
“Ngươi nói bậy!” Âu Dương Thiên Nhiên phẫn nộ đứng dậy, hung hăng trừng Vân Lạc Phong: “Đứa con này phát sốt là sự thật, cũng không phải bởi vì thuốc kia mới làm cho nó trở nên ngu dại, nó là bị sốt đến hỏng đầu óc!”
Nhớ đến đến chuyện này, trái tim của Âu Dương Thiên Nhiên lập tức nhói đau.
Hắn mượn chuyện nhi tử của mình bị sốt cao, nhân dịp tới hãm hại Hồ Văn Vũ nhưng bởi vậy mà kéo dài bệnh tình khiến nhi tử của mình trở nên ngu dại!
Nhưng mà…
Giờ phút này, biết mọi chuyện đã bại lộ Âu Dương Thiên Nhiên ngược lại cũng không tiếp tục phủ nhận tất cả, ngược lại dám thừa nhận!
Hắn hận phụ tử Hồ gia thì như thế nào? Nếu không phải bởi vì bọn họ, tại sao nữ nhi nhà mình lại ૮ɦếƭ? Hắn tìm bọn họ báo thù cũng là chuyện bình thường!
“Trong thuốc viên này tồn tại một loại dược liệu tên là thất tâm thảo! Chỉ cần là y sư đều có thể hiểu rõ công dụng của thất tâm thảo!” Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, bên môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Thất tâm thảo?
Âu Dương Thiên Nhiên lắc đầu: “Không có khả năng, trong thuốc viên kia không có khả năng có thất tâm thảo. Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!”
“Chủ nhân.”
Trà Sữa đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, vươn tay, nói: “Đây là vật ta tìm được ở chỗ ở của tiểu tử Âu Dương gia.”
Nói xong lời này, hắn lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vừa định giơ tay tiếp nhận viên thuốc, Vân Tiêu đã đè tay nàng lại.
‘Roẹt’ một cái, hắn xé một miếng ống tay áo của mình, đưa tới trước mặt nàng: “Đừng làm dơ tay của nàng.”
Vân Lạc Phong khẽ cười, nàng cầm lấy miếng vải Vân Tiêu đưa cho nàng, dùng miếng vải này bao lấy viên thuốc.
“Sau khi uống thuốc giả ૮ɦếƭ này vào, chỉ cần dùng nội lực bức thuốc viên này ra là có thể làm người đó thanh tỉnh, có lẽ ngươi cũng không nghĩ tới nhi tử của ngươi cho rằng đây là thứ gì tốt nên cất nó đi.”
Vân Lạc Phong đưa thuốc viên tới trước mặt Hồ Văn Vũ.
Hồ Văn Vũ ngẩn ra, tiếp nhận thuốc viên, đưa tới chóp mũi, nhẹ ngửi một chút, sắc mặt của ông bỗng nhiên biến đổi: “Trong thuốc viên thật sự có chứa thất tâm thảo!”
Nếu Vân Lạc Phong nói ra lời này, Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định sẽ không tin tưởng.
Nhưng trước mặt hắn là Hồ Văn Vũ đức cao vọng trọng!
Cho dù hắn hận phụ tử Hồ gia cũng không thể không thừa nhận nhân phẩm của Hồ Văn Vũ.
Người này luôn luôn khinh thường nói dối!
Nếu hắn nói trong thuốc viên có thất tâm thảo, vậy đó tuyệt đối là sự thật!
Nghĩ đến đây, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy đến trong lòng mình chấn động, trong đầu trở nên trống rỗng.
Nhi tử ngu dại… Là do chính mình làm hại?
Không!
Tạo nên tất cả chuyện này còn có Hồ Hựu Vũ!
“Hồ…”
Âu Dương Thiên Nhiên gắt gao nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói ta một chữ này.
Hắn nói còn chưa kịp nói xong, phập một tiếng, một thanh phi đao đâm vào yết hầu của Âu Dương Thiên Nhiên, làm thân thể của hắn run lên, không dám tin tưởng, mở to hai mắt.