“Tên hỗn đản!”
Hồ Hựu Vũ vọt tới trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên, hung hăng đá bay thân thể hắn trên mặt đất, lại rút thanh phi đao đang trên cổ đâm kia ra.
“Ngươi lại dám hãm hại huynh trưởng của ta. Thật sự là tội không thể tha thứ, hôm nay ta phải ɢɨết ngươi, thay huynh trưởng của ta báo thù rửa hận!”
“Dừng tay!”
Sắc mặt Hồ Li đại biến, Âu Dương Thiên Nhiên là người duy nhất có thể chỉ ra tội ác của Hồ Hựu Vũ. Bây giờ lại bị Hồ Hựu Vũ ɢɨết ૮ɦếƭ!
“Hồ Hựu Vũ, ngươi nhanh chóng dừng tay cho ta!” Hồ Ly nhanh chóng bay vọt tới trước mặt Hồ Hựu Vũ, bàn tay giơ lên, ngay lúc Hồ Hựu Vũ lại có hành động, lập tức đoạt lại Âu Dương Thiên Nhiên.
Chỉ tiếc bây giờ Âu Dương Thiên Nhiên đã tắt thở.
“Hồ Hựu Vũ, ngươi đang làm gì đây?” Trong lòng Hồ Ly nghẹn một trận lửa giận, lạnh lùng nhìn Hồ Hựu Vũ.
Hồ Hựu Vũ cười ha ha, nói: “Đương nhiên là ta trút giận dùm các ngươi! Hỗn đản này lại dám hãm hại các ngươi, như vậy không phải là không để Hồ gia vào mắt hay sao? Sao ta có thể cho phép hành vi cầm thú như thế?”
Hồ Ly lạnh lùng cười: “Ngươi muốn ɢɨết người diệt khẩu đúng không?”
Đáy mắt Hồ Hựu Vũ hiện lên sự lạnh lẽo, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi đang nói cái gì, tốt xấu ta cũng là nhị thúc của ngươi. Ta khẳng định là hướng về người trong nhà, nói cách khác, lúc trước khi phụ thân của ngươi bị người bức bách, ta cũng sẽ cho hắn mượn tiền! Người tốt giống như ta thế này, ngươi đi đâu tìm được?”
Hồ Ly gắt gao nắm chặt tay, vang lên tiếng răng rắc, sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm, trên người sát ý dần dần dày đặc.
Vân Lạc Phong luôn luôn không có động tĩnh gì, nói cho cùng chuyện nàng làm cho Hồ Li cũng đã đủ nhiều, tiếp theo phải dựa vào chính hắn giải quyết.
“Hồ Hựu Vũ, ta sẽ tìm được chứng cứ!” Hồ Ly hừ lạnh: “Hiện tại ngươi có thể cút!”
“Chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng người tốt!”
Hồ Hựu Vũ cười lạnh, phất tay, nói: “Chúng ta đi!”
Ngay sau khi hắn nói xong lời này, dẫn theo một đám người Hồ gia trùng trùng điệp điệp rời đi, chỉ để lại Hồ Ly tức đến phát run.
Thật ra lúc Hồ Hựu Vũ ám sát Âu Dương Thiên Nhiên, Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đều có năng lực ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ cũng không làm như vậy.
Ngăn trở lại như thế nào?
Chỉ cần Hồ Hựu Vũ không thừa nhận sẽ không có bất cứ chứng cứ gì nói rõ Âu Dương Thiên Nhiên là do hắn sai sử.
Cho nên, cuối cùng Vân Lạc Phong và Vân Tiêu cũng không động thủ…
Đương nhiên, bọn họ còn có một nguyên nhân chủ yếu hơn.
Ở trên người Hồ Hựu Vũ dường như có một hơi thở quen thuộc…
“Vân Tiêu, chàng có cảm giác được hay không?” Đôi mắt của Vân Lạc Phong hơi hơi trầm xuống, hỏi.
Sắc mặt của Vân Tiêu lạnh nhạt, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Bạch Túc!”
Không sai!
Trên người Hồ Hựu Vũ thật sự có hơi thở của Bạch Túc. Nói cách khác, Bạch Túc từng có giao tiếp với hắn!
“Ngày hôm qua lúc Tiểu Mạch đi đến trước Hồ phủ cũng không có phát giác ra sự tồn tại của Bạch Túc. Còn chúng ta cũng từ hôm nay mới phát hiện trên người Hồ Hựu Vũ có hơi thở của Bạch Túc. Nói cách khác, thời gian bọn họ gặp mặt là trong tối hôm qua!”
Theo thực lực càng ngày càng cường đại, đối với hơi thở cũng càng ngày càng rõ ràng.
Đối với cường giả mà nói, kết luận một người cũng không phải là dựa vào dung mạo mà dựa vào hơi thở.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thuật dịch dung không có cách nào giấu giếm được cường giả!
“Xem ra, chúng ta cần phải lưu lại chỗ này một thời gian.” Vân Tiêu giơ tay, ôm Vân Lạc Phong vào trong иgự¢, đôi mắt nhìn xuống chứa đầy ôn nhu.
Vân Lạc Phong nhướng mày cười: “Chàng định chờ Bạch Túc xuất hiện?”
“Không sai, hắn quá nguy hiểm, không giải quyết hắn, ta không yên tâm về sự an toàn của nàng!”
Hồ phủ.
Thân thể Hồ Hựu Vũ vô cùng chật vật, vội vàng nôn nóng đi vào. Hắn đi vào đại sảnh, tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa qua, uống một miệng trà, đột nhiên lại hung hăng ném mạnh chén trà này xuống mặt đất!
“Nữ nhân này làm hại mưu kế của ta thất bại, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!”
Ánh mắt của hắn hiện lên sự lạnh lẽo, âm trầm nói.
Đúng lúc này, một giọng nói tà mị đột nhiên từ trên xà nhà truyền đến, làm sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi.
“Tối hôm qua ta đã nói qrồi, nhất định ngươi sẽ thất bại!”
Giọng nói của nam nhân mang theo sự cao ngạo không ai bì nổi, tà mị lại nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười nhạt.
Chợt, hắn thả người nhảy xuống, đứng trước mặt Hồ Hựu Vũ.
“Nếu ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta, thật ra ta có thể trợ giúp ngươi!”
Ánh mắt Hồ Hựu Vũ trầm xuống, hắn nhìn về phía nam tử đang đứng trước mắt, cắn răng nói: “Ngươi muốn giúp ta như thế nào? Vì sao lại phải giúp ta?”
Hắn cũng không tin, một nam nhân cường đại như thế sẽ vô duyên vô cớ trợ giúp hắn!
Nam tử trước mắt chẳng những thực lực cường đại ngay cả dung mạo cũng hoàn mỹ đến mức điên đảo chúng sinh. Người tuấn mỹ tà mị như thế, làm sao không làm cho nữ tử trong thiên hạ động tâm?
Nhưng mà khí thế của nam nhân này quá mức khiến cho người ta sợ hãi, thế cho nên không có người nào có thể tiếp cận.
“Mục đích ta giúp ngươi rất đơn giản.” Nam nhân nhẹ nheo đôi mắt lại, một độ cung tà khí xuất hiện bên môi hắn: “Ta muốn Vân Lạc Phong!”
Những năm gần đây, Quỷ Đế luôn luôn không từ bỏ việc đuổi ɢɨết hắn. Một khi đã như vậy, hắn nhất định phải ςướק đi Vân Lạc Phong, làm Quỷ Đế nếm thử cảm giác đau đớn muốn ૮ɦếƭ một chút!
“Hơn nữa…” Đáy mắt nam nhân xẹt qua sự lạnh lẽo: “Ta nghe nói, ở Hồ gia có được một loại pháp bảo, pháp bảo kia có thể che dấu hơi thở của bản thân. Chờ sau khi ta giúp ngươi, ta hy vọng ngươi có thể đưa pháp bảo này cho ta!”
Hồ Hựu Vũ ngẩn ra: “Pháp bảo này không phải vấn đề gì, nhưng mà… Ngươi muốn Vân Lạc Phong, vậy vì sao ngươi không tự mình ra mặt?”
Ánh mắt nam nhân liếc về phía Hồ Hựu Vũ.
Một cái liếc mắt này làm hô hấp của hắn cứng lại, trái tim giống như bị một bàn tay nắm chặt, đau hắn khó có thể hô hấp.
“Chuyện ta để ngươi đi làm, ngươi chỉ cần hoàn thành là đủ rồi, nếu không…! Cái mạng này của ngươi, bây giờ lập tức có thể ném ở chỗ này!”
Hồ Hựu Vũ cắn chặt răng: “Ta sẽ điều động thế lực của Hồ gia, đi đối phó với những người đó!”
Sau khi nói xong lời này, Hồ Hựu Vũ vội vàng đi ra ngoài đại sảnh, ngay cả can đảm quay đầu lại liếc mắt nhìn nam nhân tà mị một cái cũng không có.
“Chủ thượng.”
Nữ tử tuyệt diễm không biết xuất hiện ở bên cạnh Bạch Túc từ khi nào, hơi rũ đôi mắt xuống: “Dựa vào lực lượng của Hồ gia, không phải là đối thủ của Vân Tiêu.”
“Ta biết.”
Bạch Túc mỉm cười tà khí: “Ta cũng không định dựa vào tay của những người này để có thể đối phó với Vân Tiêu. Chẳng qua là gây cho bọn họ ít phiền phức nhỏ mà thôi! Huống chi, ta tới Hồ gia vốn chính là vì lấy kiện pháp bảo kia. Còn chuyện Hồ gia, người nào ૮ɦếƭ, người nào sống, có quan hệ gì với ta đâu?”
Càng quan trọng hơn nữa, thời điểm hắn bước vào Hồ gia cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của Vân Tiêu! Nếu hiện tại hắn rời khỏi thành Lạc Hoa, nhất định sẽ bị Vân Tiêu phát hiện.
Vì vậy, hắn mới để Hồ Hựu Vũ dẫn người đi gây phiền toái cho bọn họ, có lẽ… Còn có thể tạo ra cơ hội cho mình có thể rời đi.
“Đã tìm được đồ rồi sao?” Khuôn mặt Bạch Túc trầm xuống, hỏi.
Nữ tử tuyệt mỹ gật đầu: “Chủ thượng, ngọc bội này là đồ vật mà người yêu cầu.”
Bạch Túc hơi nhướng mày, quay đầu nhìn ngọc bội trong tay nữ tử tuyệt mỹ, chậm rãi nhận lấy.
Cũng chỉ trong chớp mắt, ‘phịch’ một tiếng, thân thể hắn nháy mắt thu nhỏ lại, một trường bào rộng lớn màu bạc bao phủ hoàn toàn thân thể nho nhỏ kia, có vẻ thật không phù hợp.
Lúc này Bạch Túc lại biến thành một nam hài năm sáu tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, trong một đôi mắt to sáng ngời ẩn chứa nụ cười tà khí, bên môi hơi gợi lên độ cong, lộ ra sát khí và sự nghiêm nghị.
“Lúc trước, bị Vân Tiêu đả thương, làm cho lực lượng của ta biến mất. Vì dưỡng thương chỉ có thể biến thành hài đồng, cho dù hiện giờ… Ta có thể khôi phục trạng thái nhiều nhất cũng chỉ có nửa canh giờ.”
Nửa canh giờ trôi qua, hắn lập tức sẽ lại lần nữa biến thành nam hài.
“Chủ thượng, thương thế của ngươi rất nhanh có thể khôi phục.”
Nữ tử tuyệt mỹ đi đến bên cạnh Bạch Túc, trong ánh mắt hàm chứa sự sùng bái.
Đây là nam nhân cả đời này nàng muốn chờ đợi.
Vì hắn, nàng cam nguyện buông tha tất cả.
“Chúng ta đi.”
Lấy được đồ vật mình muốn, Bạch Túc chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, cũng không quay đầu lại, biến mất…
Thành Lạc Hoa, sự an tĩnh theo tiếng kêu gào của Hồ gia mà bị đánh vỡ.
Hồ Hựu Vũ dẫn theo cao thủ Hồ gia hùng hổ đuổi ɢɨết về phía khu dân nghèo, kéo theo rất nhiều người đứng bên quan sát.
Một lúc sau, hắn đã chạy tới ngoài cửa nhà Hồ Văn Vũ, ‘rầm’ một tiếng đã đạp cửa ra.
“Hồ Văn Vũ, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Mặt mày Hồ Hựu Vũ sắc bén, tức giận quát lớn.
Bên cạnh hắn còn một đám lão giả đi theo, rõ ràng những lão giả đó đều là trưởng bối của Hồ gia.
Sau khi nhìn thấy Hồ Văn Vũ chống quải trượng, từ bên trong cánh cửa đi ra, Hồ Hựu Vũ cười lạnh: “Hồ Văn Vũ, lúc trước, khi ngươi phản bội Hồ gia thì đã không có tư cách tiếp tục hành y, nhưng ngươi lại quên mất gia quy! Hiện giờ, ta dẫn theo trưởng bối trong tộc tới đòi lại công đạo!”
Hồ Ly vừa nghe lời này, trong mắt Hồ Ly xuất hiện một ngọn lửa phẫn nộ: “Hồ Hựu Vũ, phụ thân của ta bội phản gia tộc khi nào? Rõ ràng là bị người có lòng dạ hẹp hòi như ngươi đuổi ra. Huống chi, Hồ gia cũng không nói không cho phép phụ thân ta tiếp tục cứu người!”
“Ta là gia chủ Hồ gia, ta nói có quy định này thì chính là có. Một khi phụ thân của ngươi rời khỏi gia tộc thì không cho phép tiếp tục hành y. Hện giờ hắn làm trái với quy định, ta tất nhiên có quyền lợi xử tử hắn!”
Hồ Ly nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi đầy trên trán, sát khí trong ánh mắt hiện lên làm khí thế cả người hắn hoàn toàn xuất hiện.
“Hồ Hựu Vũ, ngươi có quyền gì xử tử phụ thân của ta?” Hồ Lâm cũng đứng dậy, lửa giận ngập trời, hỏi.
Hồ Hựu Vũ lạnh lùng nói: “Không chỉ phụ thân ngươi, còn có hai huynh đệ các ngươi, đều đáng ૮ɦếƭ! Người đâu, bắt lấy những người này cho ta!”
“Đệ đệ của ta là người trong Thiên bảng của học viện Tây Châu!” Sắc mặt Hồ Lâm đại biến, vội vàng quát.
Thực lực của trưởng lão Hồ gia cũng không kém, cho dù thiên phú của đệ đệ mình có cường đại nhưng làm thế nào có thể chiến đấu với nhiều lão gia hỏa như vậy?
Cho nên, Hồ Lâm mới vội vàng dọn học viện Tây Châu ra.
“Thiên bảng?” Trưởng lão Hồ gia cười châm chọc, mặt lộ vẻ khinh thường: “Nếu hắn cũng có thể lăn lộn đến Thiên bảng, vậy cái Thiên bảng chẳng phải là quá dễ dàng hay sao? Hơn nữa, nếu hắn thực sự có năng lực này, phụ thân của hắn đã nơi nơi tuyên dương từ lâu, còn yên lặng chịu người khi dễ hay sao? Hồ Lâm, ngươi xem Hồ gia chúng ta thành ngốc tử hay sao? Ai sẽ tin những lời nói này của ngươi chứ?”
Khuôn mặt Hồ Lâm trở nên trắng bệch, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm những người đang vây quanh bọn họ.
“Hồ Ly.”
Đột nhiên, một đạo giọng nói tà khí từ phía sau truyền đến.
Ngay khi Hồ Ly quay đầu nhìn lại, đã thấy thiếu nữ khoanh tay ôm иgự¢, thân mình lười biếng dựa trên cửa, đôi môi của nàng nở một nụ cười, mỉm cười nhìn Hồ Ly.
“Nếu cần hỗ trợ, nói một tiếng.”
Hồ Ly cuồng vọng cười: “Những người này, một mình ta là đủ rồi! Đúng rồi, công tử Vân Tiêu đâu?”
Vân Lạc Phong dừng một chút, nói: “Chàng có việc, tạm thời đi ra ngoài một chuyến. Hồ Ly, tốc chiến tốc thắng!”
“Được.”
Hồ Ly quay mặt đối diện với địch nhân, lửa giận ở đáy mắt dần dần thối lui, trong mắt Hồ Ly hoàn toàn tự tin.
“Hồ Ly, kế tiếp ta xem thử ngươi còn có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy nữa hay không?” Hồ Hựu Vũ cười ha ha, chỉ huy mọi người nhằm về phía Hồ Ly…
Vân Lạc Phong không xem tình hình chiến đấu trước mắt, ánh mắt của nàng nhìn về phía bầu trời xanh thăm thẳm, trong đôi mắt đen xuất hiện sự sầu lo.
Vân Tiêu, mặc kệ như thế nào, chàng nhất định phải bình an trở về!
…
Cửa thành.
Bạch Túc nhìn cửa thành phía trước, trong đôi mắt tà khí thoáng qua một tia sáng: “Cẩm Dục, sau đó chúng ta có thể rời đi rồi!”
Chỉ dựa vào Hồ Ly, chưa chắc chống đỡ được người Hồ gia, cho nên Vân Lạc Phong khẳng định sẽ lưu lại giúp bọn hắn.
Dựa vào tính cách của Vân Tiêu, làm sao có thể yên tâm lưu lại một mình Vân Lạc Phong? Cho nên, vào thời điểm này, hắn sẽ ở bên cạnh Vân Lạc Phong, làm bạn với nàng.
Còn những lời lúc trước Bạch Túc nói với Hồ Hựu Vũ đều là nửa thật nửa giả. Hắn thấy rõ dựa vào lực lượng của Hồ gia, không có cách nào lay động cây trụ Vân Tiêu. Vì vậy hắn mới không dừng lại thêm một khác nào ở thành Lạc Hoa này.
Để tránh bị nam nhân kia phát hiện…
Hiện tại thương thế của hắn còn chưa khôi phục, cần phải đi vòng qua Vân Tiêu! Chờ đến hắn khôi phục đến lực lượng giống như trước kia, đó chính là lúc hắn đấu một trận tử chiến với Vân Tiêu!
Nhưng mà…
Ngay lúc Bạch Túc sắp ra khỏi cửa thành kia, ngay tại cửa thành, một nam tử toàn thân hắc y đập vào trong mắt hắn.
Gió nhẹ thổi quá, hắc y tung bay, phụ trợ cho dung nhan lãnh khốc của nam nhân kia càng thêm túc sát, trong đôi mắt đen thâm u chưa sát ý và sự nghiêm nghị.
Bạch Túc dừng chân.
Hai mắt chạm nhau, khí thế lành lạnh từ trên người hai người tản ra, làm xung quanh xuất hiện cuồng phong cuốn theo cát bụi lên tận trời.
“Vân Tiêu.”
Trong mắt Bạch Túc lập loè ánh sáng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam tử đang đứng phía trước: “Ngươi không ở lại bên cạnh Vân Lạc Phong?”
Giọng nói của nam nhân trước sau như một, lãnh khốc khàn khàn, lại hàm chứa sự tin tưởng đối với thiếu nữ.
“Những người đó đều không phải là là đối thủ của nàng!”
Hắn tin tưởng Vân Lạc Phong!
Cho dù Vân hiện tại Lạc Phong chưa đột phá đến Thánh Vương, hắn cũng tin tưởng những người đó không chạm vào nàng được.
Bạch Túc cười.
“Vân Tiêu, xem ra… Ta xem thường các ngươi. Đáng tiếc, ngươi cho rằng thực lực của ngươi có thể ngăn cản được ta hay sao? Ta muốn chạy, không có người nào có thể ngăn lại được!”
Vân Tiêu mặt không cảm xúc, nhìn Bạch Túc chăm chú: “Tưởng dựa vào nữ nhân bên cạnh ngươi mang ngươi đi hay sao?”
Những năm gần đây, sở dĩ nhiều lần để cho Bạch Túc bỏ chạy, nguyên nhân chính là vì nữ nhân bên cạnh hắn này!
Nếu không, Bạch Túc sớm đã táng thân ở trong tay hắn!
“Chủ thượng.” Sắc mặt Cẩm Dục hơi trầm xuống, khuôn mặt mang theo cảnh giác: “Người yên tâm, cho dù thuộc hạ liều ૮ɦếƭ cũng sẽ mang người rời đi!”
Ào!
Giọng nói còn chưa dứt, nam nhân ở cửa thành bỗng nhiên chuyển động, tốc độ của hắn quá nhanh, giống như một trận hắc phong thổi qua, trong chớp mắt đã tới trước mặt Cẩm Dục.
Ầm!
Cẩm Dục còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một lực lượng đánh trúng, thân thể của nàng đột nhiên bay vụt ra ngoài, ngã trên mặt đất, miệng không ngừng phun máu tươi.
“Chủ thượng, đi mau!”
Cẩm Dục nôn nóng hô, trong một đôi mắt đẹp ẩn chứa sự vội vàng.
“Vân Tiêu.” Bạch Túc cười lạnh: “Ngươi động thủ với một nữ nhân, không cảm thấy rất không có phong độ hay sao?”
Vân Tiêu thu tay về, trên khuôn mặt than tuấn mỹ luôn luôn không có biểu tình, giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, ánh mắt lãnh khốc vạn phần.
“Nếu cho các ngươi chạy thoát, các ngươi sẽ làm tổn thương tới Phong nhi, người sẽ thương tổn Phong nhi, đều là địch nhân của ta!”
Phong độ?
Loại đồ vật này, trước nay đều không phải thứ mà hắn có thể có được.
Cả đời này hắn chỉ để ý đến Vân Lạc Phong!
Đột nhiên, khí thế trên người Vân Tiêu bắt đầu tản ra, nháy mắt đánh về phía nữ tử tuyệt mỹ trên mặt đất.
Dưới khí thế đó, toàn thân Cẩm Dục đều không thể nhúc nhích, sự kinh hoảng hiện lên trong đôi mắt đẹp, sắc mặt trắng bệch.
Rầm!
Một bóng dáng bạch y xẹt qua, chắn trước mặt Cẩm Dục, dùng hết lực lượng toàn thân chặn một đòn công kích này.
Cũng dưới công kích này, thân mình Bạch Túc lui về phía sau hai bước, khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu, ngẩng đầu, nhìn Vân Tiêu.
Trường bào màu bạc to rộng hơi tung bay, dựng lên, lắc lư trước mắt Cẩm Dục, khiến cho tim nàng hung hăng run lên.
Nàng chỉ là thị nữ của chủ thượng mà thôi, bán mạng cho chủ thượng vốn chính là vinh hạnh của nàng, nhưng mà… Chủ thượng lại bảo hộ nàng!
“Chủ thượng, người không cần phải xen vào, dựa vào lực lượng hiện tại của người không có cách nào chiến thắng Quỷ Đế, người đi mau đi!”
“Câm miệng!” Bạch Túc lau vết máu trên khóe miệng, rũ đôi mắt xuống, khẽ quát một tiếng, chợt hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Đế, liên tục cười lạnh: “Quỷ Đế, lúc này, cho dù Bạch Túc ta giảm thọ ngàn năm, cũng sẽ không để ngươi và Vân Lạc Phong dễ dàng ở bên nhau!”
Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu nhìn Bạch Túc thật sâu, khuôn mặt của hắn không cảm xúc, đi đến chỗ Bạch Túc, lúc này sát khí trên người cũng ầm ầm tản ra.
Bạch Túc hung hăng cắn mạnh vào ngón tay của mình, dòng máu đỏ tươi rơi tràn trên ngón tay của hắn, hắn mỉm cười mang theo tà khí, sự ngông cuồng bừa bãi kia không ai bì nổi.
“Vân Tiêu, ngươi truy tìm tung tích của ta nhiều năm như vậy, cũng nên phát hiện thân phận của ta!” Hắn nhìn Vân Tiêu đang đi về phía mình, tiếp tục nói: “Trên thực tế, ta cũng không phải là thiếu chủ Bạch gia, ta là… Người sáng lập ra Bạch gia.”
Mọi người ở đại lục Long Khiếu đều biết, ở trong Bạch gia thiếu chủ Bạch gia có được quyền uy cực đại! Mặc dù là gia chủ Bạch gia đều vô cùng thuận theo hắn.
Nhưng mà tất cả mọi người cho rằng, là do thiên phú của hắn hơn người, mọi người Bạch gia mới có thể thuận theo hắn.
Nhưng bọn họ lại không hề hay biết, thiếu chủ Bạch gia… Chính là người sáng lập Bạch gia.
Vân Tiêu dừng bước.
Cho dù hắn đã sớm biết toàn bộ mọi việc nhưng từ chính miệng Bạch Túc nghe được chuyện đó cũng có cảm thụ khác nhau!
“Ta đã sống lâu lắm rồi, lâu đến mức ta cũng không biết rốt mình đã sống bao nhiêu năm! Lúc đầu, ta cũng không phải là là người của đại lục Long Khiếu, chỉ là một việc ngoài ý muốn khiến ta rơi vào đại lục Long Khiếu. Hơn nữa thực lực bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, vì muốn ở đại lục Long Khiếu bình yên sinh hoạt, ta mới sáng lập ra Bạch gia!”
Đây cũng là lí do vì sao thiếu chủ Bạch gia luôn làm việc thần bí, tất cả thiếu chủ đều có tên là Bạch Túc.
“Lúc này, vì đối phó với ngươi, ta nguyện trả giá bằng ngàn năm tuổi thọ của mình! Khiến ngươi vĩnh viễn phải rời khỏi Vân Lạc Phong!”
Sinh mạnh của Bạch Túc thật sự rất lâu, lâu đến mức hắn cũng không biết mình còn có thể sống được bao nhiêu năm.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn vĩnh sinh bất tử!
Nếu tổn thất ngàn năm thọ mệnh, cũng khiến hắn không cách nào chịu nổi.
Cho nên…
Nghe được lời này, trái tim Cẩm Dục bỗng nhiên run lên, nôn nóng nói: “Chủ thượng, ngươi ngàn vạn lần không thể dùng phương pháp này, nếu không…”
Bạch Túc làm như không nghe được lời Cẩm Dục nói, trong miệng không biết mặc niệm cái gì, đầu ngón tay của hắn bay ra một giọt tinh huyết, xông thẳng về phía Vân Tiêu.