Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 260: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Vân Tiêu nhăn mày lại, nghiêng người tránh thoát tinh huyết kia.
Ai ngờ lực lượng bao vây tinh huyết kia đột nhiên quay lại, “xoạt” một tiếng lập tức đi vào trái tim Vân Tiêu…
“Vân Tiêu, ngươi trốn cũng vô dụng, ha ha! Tinh huyết của ta sẽ luôn luôn đi theo ngươi, đến tận khi tiến vào thân thể của ngươi.”
Khóe miệng Bạch Túc gợi lên một độ cung tà khí, trào phúng nhìn Vân Tiêu.
“Hơn nữa, chỉ cần tinh huyết của ta ở trong thân thể của ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cách nào kết nghĩa vợ chồng với Vân Lạc Phong! Đương nhiên, phương pháp hóa giải chỉ có một… Đó chính là ngươi phải tìm một nữ nhân khác! Như thế Vân Lạc Phong tất nhiên không có khả năng ở tiếp thu ngươi!”



Thật sự.
Bạch Túc rất hiểu Vân Lạc Phong, chỉ cần Vân Tiêu làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với nàng, nàng cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn!
Sắc mặt Vân Tiêu là sự lạnh lẽo, sát khí trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt, “ầm ầm” một tiếng, hắn dâng lên một đạo lực lượng cường đại, hung hăng đánh lên иgự¢ Bạch Túc.
Phụt!
Bạch Túc phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trào phúng của hắn nhìn Vân Tiêu: “Vân Tiêu, từ nay về sau, ngươi không thể ᴆụng vào Vân Lạc Phong được nữa. Nếu không, ngươi sẽ đau đớn khó nhịn! Nhưng mà ta có thể cho ngươi một đề nghị, ngươi đi tìm một nữ nhân khác có phu thê chi thực, như vậy là có thể giải trừ huyết chú ta hạ cho ngươi. Chỉ cần không để Vân Lạc Phong phát hiện, nàng sẽ không rời khỏi ngươi.”


Rầm!
Vân Tiêu lại giơ tay lên, lực lượng tiếp tục đánh lên người Bạch Túc. Khoảnh khắc đó, Bạch Túc cảm giác thân thể của mình như bị đánh nát, đau đớn khó nhịn.
Nếu… Nếu hắn có thể khôi phục thực lực từng có, sẽ không bị Vân Tiêu chèn ép như thế.
Đáng tiếc, thực lực của hắn khôi phục quá chậm, thế cho nên không có cách nào đánh bại Vân Tiêu!
“Âm mưu của ngươi…” Vân Tiêu ngẩng mặt lên, lãnh khốc nói: “Vĩnh viễn sẽ không thực hiện được! Ta vĩnh viễn cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với nàng!”
Bạch Túc châm chọc nói: “Cho dù ngươi không bao giờ có thể chạm vào nàng? Chỉ cần huyết chú này tồn tại, mỗi lần ngươi chạm vào nàng, trái tim ngươi đều sẽ đau đớn, khó có thể chịu đựng! Ngươi có thể chịu được tra tấn như vậy sao?”
“Vì nàng, mười tám tầng địa ngục ta cũng không sợ, huống chi chỉ một cái huyết chú?”
Sắc mặt Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, hàn khí trên người càng thêm mãnh liệt, ngay lúc hắn muốn rat ay với Bạch Túc một lần nữa, trái tim hắn đột nhiên đau đớn, đau đớn này phủ kín trái tim.
“Cảm nhận được loại đau đớn này sao?” Bạch Túc từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên: “Cho dù là nàng nhớ ngươi, trái tim của ngươi cũng sẽ đau đớn!”
Nghe được lời này, khóe môi Vân Tiêu gợi lên một ý cười nhàn nhạt.


“Như vậy cũng rất không tồi.”
Bạch Túc chấn động, kinh ngạc nhìn phía Vân Tiêu.
Nụ cười của Vân Tiêu lộ ra sự ấm áp, bàn tay che lại trái tim: “Nếu về sau ta không ở bên cạnh nàng, ta… Cũng có thể cảm nhận được nỗi nhớ của nàng.”
Chuyện này sao lại không phải là một chuyện tốt chứ?
“Vân Tiêu, ngươi thật sự không đi tìm nữ nhân khác để phá huyết chú?” Sắc mặt Bạch Túc đột nhiên trầm xuống.
Vân Tiêu ngẩng đầu, ý cười trên khóe môi vụt tắt, mặt than lãnh khốc: “Ngoại trừ nàng, ta cũng sẽ không chạm vào ai hết!”
Cuối cùng Bạch Túc nhìn Vân tiêu, vươn tay nâng Cẩm Dục dậy, đôi mắt trầm xuống, nói: “Chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người, chạy về phía cửa thành.
Khuôn mặt Vân Tiêu lạnh lùng, lực lượng của hắn hội tụ hết trên người, ầm ầm truy kích về phía hai người đang đào vong…
Rầm!

Lực lượng này đánh trúng thân thể Bạch Túc, làm thân thể hắn đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa rớt xuống từ trong hư không.
Có lẽ lần này Vân Tiêu dùng lực quá lớn, khiến cho sau lưng Bạch Túc xuất hiện một đ lỗ thủng, máu chảy tràn ra nhiễm hồng một thân ngân bào kia.
Bạch Túc không dám dừng lại một chút nào, chống đỡ cơn đau mà chạy đi như điên.
Vân Tiêu vốn định đuổi theo, thì đúng lúc này trái tim lại truyền đến cơn đau co rút, làm bước chân hắn phải ngừng lại.
"Chủ tử!"
Một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, dừng lại bên cạnh Vân Tiêu: "Có cần thuộc hạ đuổi theo không?"
"Không cần!" Khuôn mặt Vân Tiêu trầm xuống: "Cho dù Bạch Túc đã bị thương, thì ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn."
Vân Tiêu bấu chặt lòng иgự¢.
Dùng thọ mệnh ngàn năm để hạ huyết chú? Nếu không phải bởi vì huyết chú này, thì hôm nay Bạch Túc chắc chắn phải ૮ɦếƭ!
"Chuyện này, đừng để cho Phong nhi biết!"


Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, căn dặn.
Lâm Quỳnh ngẩn ra, thật cẩn thận đề nghị: "Chủ tử, hay là, người cứ nghe theo đề nghị của Bạch Túc đi, đi tìm một nữ nhân, đừng để cho phu nhân biết là được rồi...."
Đôi con ngươi lãnh khốc của Vân Tiêu liếc nhìn Lâm Quỳnh.
Một cái liếc nhìn này, làm toàn thân Lâm Quỳnh đều phát lạnh, giống như là bị rớt xuống hầm băng, lạnh đến mức khiến run rẩy.
"Trở về nhận phạt!"
Giọng nói của nam nhân lãnh khốc vô tình.
Có lẽ ngoại trừ Vân Lạc Phong, thì không có bất cứ kẻ nào có thể làm cho hắn động dung....
Lâm Quỳnh mang sắc mặt tái nhợt mà cúi người: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Sau khi ném xuống lời này, Vân Tiêu xoay người bỏ đi, bàn tay đang bấu lấy lòng иgự¢ tăng thêm đạo lực.
Chát!


Lâm Quỳnh tự tát lên mặt mình một cái: "Đều tại ta lắm lời, thật sự là thối miệng mà, bây giờ thì tốt rồi, chọc cho chủ tử dựng lông, mấy năm trước, cũng vì ta dâng xuân cung đồ cho chủ tử, mà bị chủ tử bắt đi chịu phạt, vất vả lắm mới được thả ra, giờ lại bởi vì ta lắm lời mà phải trải qua cuộc sống không thấy ánh mặt trời lần nữa!"
Chủ tử si tình với phu nhân như thế, có lẽ..... Cho dù người có ૮ɦếƭ, thì cũng không phản bội phu nhân!
___________
Khu dân nghèo.
Trên đường phố tụ tập vô số người, chỉ chỉ trỏ trỏ đối với cuộc giao chiến của hai phương, nghị luận sôi nổi.
Phụt một tiếng, chân Hồ Li lui về sau hai bước, hắn lau đi vết máu nơi khóe miệng, giương mắt nhìn đám người ở trước mặt mình.
"Thánh Vương!"
Những người này cũng thấy kђเếק sợ vì thực lực lộ ra của Hồ Li.
Bọn họ đều không ngờ tới, Hồ Li thật sự đã đột phá đến Thánh Vương.
Đáng tiếc, dù như vậy thì thế nào? Cho dù hắn là Thánh Vương, thì cũng chỉ có một người, bọn họ lại có đến một đám, chẳng lẽ lại sợ một mình hắn?
Nghĩ như vậy, chúng trưởng lão lại một lần nữa triển khai công kích đối với Hồ Li, không chút nào lưu tình.
"Vân Lạc Phong!"
Hồ Lâm có chút nôn nóng, hắn nhìn về phía Vân Lạc Phong, khẩn cầu mà nói: "Ngươi có thể giúp đệ đệ ta không?"
Vân Lạc Phong nhướng mày.
Không đợi Vân Lạc Phong trả lời, giọng nói của Hồ Li đã vang lên.
"Không cần! Một mình ta là đủ rồi!"
Khóe môi Hồ Li nở nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn đám người Hồ gia.
________
"Lạc Hoa Thành gần đây thật là náo nhiệt, không biết ở phía trước đang xảy ra chuyện gì?"
Đột nhiên, một giọng nói già nua từ phía sau mọi người vang lên, trong giọng nói kia còn mang theo sự tò mò.
"Không rõ lắm! Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm đám người Hồ Li và Phong nhi đi, để tránh kẻ điên kia tìm được Phong nhi trước rồi!"
Người nói lời này là một nữ tử, giọng nói của nàng rất kiều mị, đột ngột vang lên giữa đám người đang đứng ở đây.
"Được! Để ta đi hỏi thăm một chút xem nhà của Hồ Li ở nơi nào."
Lăng Hải cười ha hả, ông tiện tay túm lấy một người, hỏi: "Lạc Hoa Thành này của các ngươi có phải có một người tên là Hồ Li phải không? Hắn ở đâu?"
"Hồ Li?" Người nọ sửng sốt một chút, rồi chỉ chỉ phía trước: "Hắn đang chiến đấu với người ta...."
"Cái gì?"
Sắc mặt Lăng Hải đại biến, lập tức bạo nộ: "Hồ Li chiến đấu với người ta? Nói cách khác, là lại có người không biết sống ૮ɦếƭ trêu chọc Phong nhi? Là ai chán sống như thế? Ngay cả đồ nhi của ta cũng dám trêu chọc?"
Vừa dứt lời, Lăng Hải liền vụt một tiếng mà lao nhanh về phía trước.
Tuyết Oánh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
___ ___
Trên chiến trường.
Đối mặt với công kích của chúng trưởng lão, Hồ Li không hề sợ hãi, khuôn mặt tuấn mỹ trước sau vẫn không có biểu tình gì.
Đúng lúc này.....
Một giọng nói phẫn nộ từ trên không trung truyền tới, làm cho hai bên đang chiến đấu tách ra.
"Dừng tay cho ta!"
Giọng nói này giống như là ma âm, xuyên qua lỗ tai đánh vào trong lòng mọi người, giống như là một cây 乃úa đánh xuống, làm tất cả đều chấn động.
Hồ Hựu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai người từ trên không trung đi xuống.
Trong đó có một vị lão giả, sắc mặt ông vì phẫn nộ mà có vẻ xanh mét, người còn lại là một nữ tử lớn tuổi! Vì bảo dưỡng khóe léo, cho nên trên mặt không hề có nếp nhăn, ngược lại còn trông rất kiều mị.
"Ngươi.... Các ngươi là....." Hồ Hựu Vũ ngẩn người, ông nhíu mày trầm ngâm hết nửa ngày: "Ta nhớ rõ ngươi, hình như ngươi là trưởng lão của học viện Tây Châu."
Trưởng lão của học viện Tây Châu?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, trưởng lão của học viện Tây Châu, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Hồ Hựu Vũ từng gặp qua Lăng Hải, là do ông may mắn, khi còn trẻ, ông theo phụ thân vân du tứ hải, tình cờ gặp được Lăng Hải được người người tán dương, cho nên đem Lăng Hải ghi tạc trong lòng.
(*vân du tứ hải: đi khắp bốn biển, đi khắp nơi.)
Thế nhưng, Lăng Hải lại không quen biết Hồ Hựu Vũ, ông đi từ trên không trung xuống, rồi bước nhanh đến trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt khẩn trương.
"Đồ nhi, con có chuyện gì không?"
Đồ nhi?
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Hồ Hựu Vũ ngây dại.
Thiếu nữ này là đồ đệ của Lăng Hải trưởng lão?
Không có khả năng!
Đồ đệ của Lăng Hải trưởng lão tại sao lại đi chung với Hồ Li?
"Không có chuyện gì!" Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Người có chuyện là Hồ Li, không phải con!"
Nghe được lời này, Lăng Hải liền xoay người nhìn về phía Hồ Li, cất giọng lạnh lùng: "Hồ Li, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hồ Li nhìn Hồ Hựu Vũ, giải thích: "Ông ta liên hợp cùng người khác, hãm hại cha ta! Hiện giờ ta đang tính sổ với ông ta!"
"Ngươi nói bậy!" Hồ Hựu Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Li: "Kẻ hãm hại cha ngươi là Âu Dương Thiên Nhiên, không phải ta, Lăng Hải trưởng lão, ngài đừng nghe hắn nói hươu nói vượn! Ta thân là thúc thúc của hắn, làm sao có thể hại cha hắn được?"
Lăng Hải hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin đệ tử của học viện ta, hay là tin tưởng lời của ngươi?"
Dứt lời, Lăng Hải liền quay sang nhìn Hồ Li lần nữa, hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Hồ Li, ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử Thiên bảng của học viện chúng ta, đối phó những kẻ này cần phí sức như vậy? Lỡ như bọn chúng không cẩn thận làm tổn thương đến đồ nhi bảo bối của ta thì sao hả?"
Thời khắc này, Lăng Hải hiển nhiên là đã quên mất, thực lực của Vân Lạc Phong còn mạnh hơn cả Hồ Li.
Những kẻ này sao có thể làm tổn thương đến nàng?
Nhưng hiện tại không có ai để ý đến những lời này, bọn họ đều bị mấy chữ trong câu nói vừa rồi của Lăng Hải dọa cho sợ ngây người.....
Đệ tử Thiên bảng?
Hồ Li thật sự là đệ tử Thiên bảng trong học viện?
Thân mình Hồ Hựu Vũ run lên, lảo đảo vài bước, cuối cùng không thể chống đỡ được mà ngã cái phịch xuống đất.
Sắc mặt của ông ta tái nhợt, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ, đoán chừng trong lòng đang hối hận đến xanh ruột.
Dù thế nào Hồ Hựu Vũ cũng không ngờ tới, Hồ Li thật sự là đệ tử Thiên bảng.
"Không! Ta còn có Bạch Túc công tử!" Hai mắt Hồ Hựu Vũ đang tuyệt vọng lại bắt đầu tràn ngập hy vọng.
Sao ông ta lại quên mất Bạch Túc công tử?
Lấy thực lực của Bạch Túc công tử mà nói, khẳng định là có thể đánh bại đám người trước mắt này.
Lúc này, Hồ Hựu Vũ căn bản không có nghĩ đến, nếu Bạch Túc thật sự có thể nắm chắc đánh bại được đám người Vân Lạc Phong, vậy hắn.... Sao lại phải che giấu chính mình, để cho ông ta đi làm chim đầu đàn?
"Vân Tiêu!"
Khi Vân Lạc Phong ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vân Tiêu đang chậm rãi đi tới, trên mặt nàng hàm chứa ý cười: "Thế nào?"
Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ nở nụ cười, tim Vân Tiêu bỗng nhói mạnh, tay hắn theo bản năng muốn giơ lên ôm lấy иgự¢ mình, lại nhớ đến đang ở trước mặt Vân Lạc Phong, cho nên chỉ có thể thả tay xuống.
"Ta không ɢɨết được Bạch Túc, để hắn chạy thoát rồi!"
Bạch Túc chạy thoát?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý!
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Hồ Hựu Vũ tức khắc liền thay đổi, Bạch Túc công tử chạy thoát? Vậy có phải, mình đã bị hắn vứt bỏ?
"Không!" Hồ Hựu Vũ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, trong mắt ông ta rốt cuộc cũng dâng lên nước mắt tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn.
"Vân Tiêu, chúng ta vào trong rồi nói, nơi này cứ giao cho Hồ Li tự mình xử lý!"
Vân Lạc Phong kéo tay Vân Tiêu, xoay người đi vào bên trong.
Tim của Vân Tiêu lại nhói đau lần nữa, nhưng hắn lại không có rút tay mình ra khỏi tay Vân Lạc Phong, để mặc cho nàng kéo hắn vào trong phòng.
"Phong nhi!"
Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Có thể ta..... Phải tạm thời rời đi trong một khoảng thời gian ngắn."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong hơi sửng sốt một chút, nàng quay đầu lại, nhìn Vân Tiêu, hỏi: "Chàng phải đi?"
"Thực lực của Bạch Túc không bằng ta, tuy nhiên, ta cũng đồng dạng không thể ɢɨết được hắn!"
Cũng giống như lời Bạch Túc từng nói, Vân Tiêu không thể ɢɨết được hắn!
"Tại sao?" Vân Lạc Phong nhíu mày, hỏi.
"Thể chất của Bạch Túc rất đặc thù, chẳng những có được thọ mệnh dài, mà phòng ngự của hắn cũng rất mạnh...."
Đương nhiên, nếu không phải tại vì huyết chú, nói không chừng, Bạch Túc đã ૮ɦếƭ trong tay hắn rồi!
"Cho nên, ta dự định ra ngoài một chuyến, tăng lên thực lực."
Vân Lạc Phong gắt gao bắt lấy cánh tay Vân Tiêu, khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Ta đi cùng chàng!"
"Không được! Nơi ta đi quá nguy hiểm, nàng....."
"Dù có nguy hiểm, ta cũng không sợ."
Giọng nói của thiếu nữ dường như có ma lực, làm cho trái tim của Vân Tiêu lại một lần nữa giống như là bị xé rách, cũng làm cho trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tuôn ra một giọt mồ hôi lạnh.
"Vân Tiêu, có phải chàng bị thương hay không?" biểu tình của Vân Lạc Phong có chút khẩn trương, vội vàng kiểm tra thân thể Vân Tiêu.
Vân Tiêu rũ mắt nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của thiếu nữ, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn: "Yên tâm, ta không có gì đáng ngại, Phong nhi, tin tưởng ta, ta sẽ trở lại rất nhanh!"
Nghe được lời này, tay Vân Lạc Phong từ từ trượt khỏi cánh tay của Vân Tiêu.
Rất lâu sau, bên môi nàng mới nở một nụ cười tà khí, đôi mắt đen nhánh kiên định vô cùng.
"Được, ta chờ chàng trở về!"
Vân Tiêu cười, hắn nắm lấy tay Vân Lạc Phong, ấn chặt vào lòng иgự¢ mình.
"Sau này, thời điểm mà ta không ở bên cạnh nàng, mỗi khi nàng nhớ đến ta, ta đều có thể cảm nhận được!"
Lời hắn nói là sự thật!
Chỉ cần Vân Lạc Phong nhớ đến hắn, thì tim hắn liền đau như bị xé rách.
Vân Lạc Phong nhón chân, hôn lên môi Vân Tiêu.
Lúc hai người hôn nhau, nàng rõ ràng đã cảm nhận được thân mình của Vân Tiêu bỗng nhiên run lên.
"Vân Tiêu?"
Môi Vân Lạc Phong rời khỏi môi Vân Tiêu, kinh ngạc mà nhìn gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc kia: "Rốt cuộc... Chàng bị làm sao vậy?"
Tại sao nàng lại cảm thấy Vân Tiêu có chỗ nào đó không thích hợp?
"Ta không sao!" Vân Tiêu lắc lắc đầu, mạnh mẽ ngăn chặn lại cơn đau ở tim, nói: "Phong nhi, nàng nhất định phải chờ ta trở về!"
Khi Vân Lạc Phong ngây người, thì nam nhân đã đi ra ngoài, dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng....
___ ___
Ngoài cổng thành.
Trong khu rừng rậm rạp, nam nhân dựa người vào một thân cây, tay hắn ôm chặt lấy vị trí trái tim mình, loại đau đớn tê tâm liệt phế này, làm cho mày kiếm của hắn nhíu lại thật chặt.
Lúc trước khi ở bên cạnh Vân Lạc Phong cho dù hắn thống khổ hơn nữa cũng không dám biểu lộ ra một chút nào.
Đơn giản vì… Tâm tư của thiếu nữ quá mức cẩn thận, hắn chỉ hơi lộ ra một chút, lập tức sẽ bị nàng phát hiện.
“Chủ thượng.”
Lúc này, nam tử mặc thanh y từ trong hư không rơi xuống, cung kính chắp tay: “Lâm Quỳnh đã trở về lãnh phạt, không biết chủ tử còn có gì phân phó?”
Vân Tiêu đứng thẳng người, tay của hắn vẫn nắm chặt trái tim như cũ, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
“Trung Châu!”
Trung Châu?
Nam tử thanh y ngẩn ra, chủ tử lại muốn đi đến Trung Châu?
Là nơi cường giả tụ tập kia sao?
“Chỉ có Trung Châu mới có Bồ Đề chi tâm.”
Bồ đề chi tâm?
Nam tử thanh thật cẩn thận dò hỏi: “Chủ tử, thuộc hạ cả gan hỏi một câu, Bồ Đề chi tâm này…”
“Bồ Đề chi tâm có thể làm ta bất tử ba ngày!”
Giọng nói của nam nhân lãnh khốc trầm thấp lại khiến nam tử thanh y ngây ngẩn cả người.
Bất tử ba ngày? Lời này có nghĩa gì?
“Nếu hắn hạ huyết chú trong trái tim ta cho dù ta có phải đào trái tim này ra cũng muốn tìm ra tinh huyết của hắn!”
Giọng nói của nam nhân vô cùng bá đạo quanh quẩn thật lâu bên trong rừng cây…
Nam tử thanh y hoàn toàn ngây ngốc.
Ý chủ tử là một khi tìm được Bồ Đề chi tâm sẽ có thể khiến ngài bất tử trong ba ngày cho dù có bị thương tổn nặng đến mức nào đi chăng nữa? Cho dù có moi trái tim của mình ra cũng sẽ không ૮ɦếƭ?
Nhưng đó là trái tim!
Chủ tử vì không muốn phản bội chủ mẫu, có thể làm được đến trình độ này hay sao?
Bất giác nam tử thanh y nổi lên sự đồng tình với Lâm Quỳnh.
Chủ tử yêu chủ mẫu sâu nặng như thế, cố tình hắn tiện miệng, đề nghị chủ tử tìm một nữ nhân tới phá giải huyết chú! Chuyện này không phải tương đương với việc chọc giận chủ tử khiến hắn bị ném đi chịu phạt hay sao?
Nếu Tần Nguyên ở chỗ này, khẳng định sẽ không nói ra chủ ý vi phạm ý nguyện của chủ tử.
Ngược lại, Lâm Quỳnh tương đối ngu xuẩn!
Vân Tiêu gắt gao nắm chặt иgự¢, ngẩng đầu nhìn mảnh trời xanh phía sau kia.
Phong Nhi, chờ ta, chờ ta giải quyết xong huyết chú, lập tức sẽ trở về gặp nàng!

Hồ Ly đi vào trong phòng, phát hiện chỉ có một mình Vân Lạc Phong nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, hắn ho khan hai tiếng, nói: “Ta đã giải quyết xong chuyện của Hồ gia cho nên chúng ta có thể xuất phát.”
Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: “Ngày mai chúng ta lập tức xuất phát. Tối nay ngươi hãy cáo biệt với phụ huynh của ngươi đi.”
“Được. Đúng rồi, Vân Lạc Phong, phu quân của ngươi…” Hồ Ly vừa định hỏi Vân Tiêu đã đi đâu đã bị giọng nói của Vân Lạc Phong cắt đứt.
“Chàng tạm thời có việc, cần phải rời đi, chúng ta không cần chờ chàng.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cúi mặt xuống, trong lòng nàng loáng thoáng lộ ra sự bất an, tổng cảm thấy… Hình như Vân Tiêu có chuyện gì đó gạt nàng.
“Chủ nhân.”
Đang lúc Vân Lạc Phong tập trung nghĩ về Vân Tiêu, giọng nói của Tiểu Mạch chậm rãi truyền đến bên trong linh hồn của nàng: “Mặc kệ Vân Tiêu làm cái gì đều là vì người! Bởi vậy, việc người có thể làm chỉ là tin tưởng hắn.”
Đúng vậy!
Việc nàng có thể làm chỉ là tin tưởng chàng!
“Tiểu Mạch, ta cũng không định ở chỗ này chờ chàng, ta sẽ cố gắng tăng thực lực lên, đi tìm tung tích của chàng!”
Chân trời góc biển, nàng cũng sẽ tìm được chàng!

Cùng lúc đó, bên trong một ngọn núi, Cẩm Dục đỡ thân thể Bạch Túc, tìm được một phiến đá thì ngừng lại.
Nàng đặt Bạch Túc lên bên trên phiến đá, ở trong đôi mắt đẹp chất chứa đau lòng và lo lắng.
“Chủ thượng, người thế nào rồi?”
Ngay cả sức lực để mở hai mắt Bạch Túc cũng không còn, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương phía sau lừng khiến cho phiến đá nhiễm một màu đỏ tươi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!