“Nếu không phải chủ thượng đã từng rèn luyện cơ thể khiến cho cơ thể trở nên khác hẳn với người thường, nói không chừng, công kích cuối cùng của Vân Tiêu sẽ lập tức khiến cho chủ thượng bỏ mạng!”
Cẩm Dục gắt gao cắn môi: “Nhưng mà cho dù chủ thượng có thể nhặt về một mạng nhưng nếu chậm trễ chữa trị cũng sẽ mất đi tính mạng. Huống chi, ngài còn vừa mới dùng một ngàn năm thọ mệnh làm cái giá để hạ huyết chú!”
Mí mắt Bạch Túc hơi động, cánh tay vô lực thả rơi trên mặt đất, trên khuôn mặt của hắn sớm đã bị máu tươi phủ kín, không có cách nào thấy rõ dung mạo của hắn.
Nhưng mà…
Lúc nãy Bạch Túc chiến đấu với Vân Tiêu, hắn mạnh mẽ vận dụng thực lực làm cơ thể của mình khôi phục, vì vậy dọc theo đường đi, Cẩm Dục phải cố hết sức mới đỡ hắn đợc, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi trong suốt.
“Chủ thượng, xin lỗi, là thuộc hạ vô dụng mới khiến cho người bị thương nghiêm trọng như vậy!” Sắc mặt Cẩm Dục dần trở nên nhu hòa, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Bạch Túc, tay nàng khẽ vuốt qua gương mặt Bạch Túc, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ: “Hiện tại, chỉ có một biện pháp mới có thể cứu người, hơn nữa… Còn có thể giúp người khôi phục năng lực nhất định, cho dù người sẽ bởi vậy mà hận ta, ta cũng phải cứu người!”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đầy máu tươi của Bạch Túc, bàn tay của nàng giơ lên, cởi bỏ hết xiêm y.
“Lúc trước chủ thượng nhặt ta về chính là bởi vì thể chất của ta đặc biệt, chỉ cần dùng dược liệu để bồi dưỡng, thân thể của ta lập tức có thể trở thành chất dẫn khiến chủ thượng khôi phục thực lực, đáng tiếc cho đến nay, thể chất của ta vẫn không đủ để chủ thượng khôi phục toàn bộ lực lượng như cũ…”
“Nhưng mà, hiện giờ, ta đã không còn cách nào khác, chỉ có như thế mới có thể cứu mạng của chủ thượng!”
Chân mày Bạch Túc nhăn lại, theo bản năng muốn phản kháng nhưng ngay cả sức giơ tay hắn cũng không có, chỉ có thể tùy ý bàn tay nhỏ kia di chuyển trên người mình…
Sâu bên trong rừng cây, phía trên phiến đá, xuân ý dạt dào, động tác của Cẩm Dục rất mới lạ, đau đớn làm dung nhan tuyệt mỹ của nàng thoáng trở nên tái nhợt…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nam nhân lúc đầu còn nhắm chặt hai mắt từ từ mở mắt ra, đột nhiên bàn tay to của hắn đánh lên người Cẩm Dục, phịch một tiếng, thân thể Cẩm Dục bay ra ngoài, chật vật rơi xuống đất.
“Chủ tử, người không có việc gì chứ?” Cẩm Dục chống đỡ đứng lên, kinh hỉ nhìn Bạch Túc.
Bạch Túc ho khan hai tiếng, hắn ho ra một ngụm máu tươi, nắm chặt tay, gân xanh nơi thái dương nổi lên: “Cẩm Dục, ngươi thật to gan, là ai sai ngươi làm ra loại chuyện này?”
Có lẽ nguyên nhân vì thương thế quá nặng vẫn chưa thể khôi phục, những lời này của Bạch Túc có vẻ không đủ khí thế, khuôn mặt tà mị xanh mét.
“Chủ tử.” Cẩm Dục cắn môi, từ trên mặt đất đứng lên: “Năm đó, mục đích cuối cùng người mang thuộc hạ về chẳng lẽ ngươi đã đã quên? Lúc nãy thuộc hạ … Chỉ muốn giúp người mà thôi.”
Bạch Túc cười lạnh: “Giúp ta? Ngươi thế này là định giúp ta? Cút! Lập tức cút cho ta! Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa!”
“Chủ tử?” Cẩm Dục ngẩn người, nàng biết chủ tử khẳng định sẽ có phản ứng mãnh liệt lại không nghĩ rằng hắn sẽ trực tiếp đuổi mình đi.
“Chủ tử, thuộc hạ…”
“Cút, đừng ép ta ra tay ɢɨết ngươi!”
Sát ý lóe qua trong mắt Bạch Túc, giọng nói của hắn mang sự phẫn nộ mãnh liệt, không có cách nào áp chế!
“Chủ tử.”
Cẩm Dục cười.
Nụ cười của nàng tuyệt mỹ động lòng người, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự kiên định.
“Người đã dẫn ta về hơn nữa dùng dược liệu tới bồi dưỡng ta, mục đích chính là vì muốn ta khôi phục thực lực cho người! Nhưng hiện tại, người đã thật lâu không để ta tắm nước thuốc…”
Ánh mắt Bạch Túc càng thêm lạnh nhạt, tràn ngập hàn ý.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy hàn ý của nam nhân này, Cẩm Dục bỗng dưng rùng mình một cái. Nàng cắn chặt đôi môi trắng bệch, không rên lên một tiếng.
"Mặc xong y phục, đi đi!"
Bạch Túc không có tức giận với Cẩm Dục, hắn chậm rãi đứng dậy, thân mình hơi có chút lảo đảo nên phải dựa vào thân cây phía sau.
Nhưng mà......
Biểu tình lạnh nhạt này của Bạch Túc, càng làm tâm của Cẩm Dục thêm hoảng loạn, nàng quỳ phịch xuống đất, nôn nóng nói: "Chủ thượng, thuộc hạ biết sai rồi, xin chủ tử đừng đuổi thuộc hạ đi!"
"Cẩm Dục, ngươi đừng ép ta động thủ với ngươi!"
Bạch Túc hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt lại, hai nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, hiển nhiên là đã tức giận đến cực điểm.
Cẩm Dục chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, khóe môi bỗng nở nụ cười chế giễu: "Chủ thượng, người không muốn chạm vào thuộc hạ.... Là bởi vì Vân Lạc Phong?"
Bạch Túc mở mắt ra, con ngươi như kiếm bắn về phía Cẩm Dục, lạnh giọng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Chủ thượng, thuộc hạ có nói bậy hay không, trong lòng người không phải là rõ nhất sao?" sắc mặt Cẩm Dục có vẻ tái nhợt: "Cũng phải! Vân Lạc Phong chẳng những có diện mạo xinh đẹp khuynh thành, thiên phú lại càng trác tuyệt, vô cùng ưu tú. Nữ tử như vậy, chủ thượng sao có thể không động lòng chứ? Có lẽ lúc đầu chủ thượng chỉ muốn lợi dụng Vân Lạc Phong, nhưng sau này, người càng hiểu rõ nàng ta, thì lại càng si mê, đúng không?"
"CÂM MIỆNG!" Bạch Túc tức giận quát bảo Cẩm Dục câm miệng, nói: "Cho tới bây giờ, ta chỉ muốn lợi dụng Vân Lạc Phong mà thôi! Nếu ngươi còn dám suy đoán lung tung, thì đừng trách ta lập tức ɢɨết ngươi!"
Cẩm Dục mỉm cười, nụ cười kia rất đẹp, nhưng lại mang theo bi thương.
"Chủ thượng muốn mạng của thuộc hạ, thuộc hạ cho chủ thượng thì có sao đâu? Tánh mạng của thuộc hạ, vốn là do chủ thượng nhặt về! Những năm qua, thuộc hạ vô dục vô cầu mà đi theo người, người muốn có nữ nhân nào, thuộc hạ sẽ dốc hết toàn lực đi đoạt về cho người! Nếu như không phải lần này chủ thượng bị trọng thương, thuộc hạ cũng không dám xâm phạm đến người, cho nên.... Thuộc hạ không hối hận!"
✓út!
Một cơn gió sắc bén thổi mạnh về phía Cẩm Dục, bàn tay của Bạch Túc Ϧóþ chặt cổ nàng, trong đôi mắt tà khí hiện lên tia sáng lành lạnh.
Thân mình Cẩm Dục run lên, nhắm hai mắt lại, bên môi khẽ gợi lên chút ý cười.
Có thể ૮ɦếƭ trong tay chủ thượng..... Nàng ૮ɦếƭ cũng không oán!
Tay Bạch Túc càng ngày càng dùng sức, hắn chỉ cần dùng thêm chút lực nữa thôi, thì nữ tử này sẽ lập tức táng thân tại đây.
(*táng thân: ૮ɦếƭ.)
Thế nhưng.....
Đến cuối cùng thì Bạch Túc vẫn thả lỏng tay, hắn vung tay áo lên, một đạo lực liền đánh trúng lên người Cẩm Dục.
Tức khắc, cả người Cẩm Dục liền bay ngược ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.
"Cả đời này, ta không muốn gặp lại ngươi nữa!"
Nói xong, thân mình hắn chợt lóe lên một cái, nhanh chóng biến mất trước mặt Cẩm Dục.
Tuy nhiên, Bạch Túc cũng không đi quá xa, khi hắn đi khỏi nơi đó khoảng trăm thước thì liền dừng lại, rồi đánh mạnh một quyền lên thân cây cổ thụ.
"Ta thích Vân Lạc Phong? Làm sao có thể chứ?"
Bạch Túc cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú tà mị khẽ nở nụ cười châm chọc: "Ngàn năm qua, không có người nào có thể khiến cho ta động tâm, chỉ bằng vào một Vân Lạc Phong, căn bản là không có cái bản lĩnh này, nhưng mà, Vân Lạc Phong này quả thật là mạnh hơn so với mẫu thân Bạch Linh của nàng ta nhiều!"
Từ lúc bắt đầu, hắn chỉ muốn lợi dụng Vân Lạc Phong mà thôi!
Trước kia như thế, sau này cũng sẽ như thế!
Yêu nàng?
Vĩnh viễn cũng không có khả năng này!
Nghĩ đến đây, Bạch Túc bỗng quay đầu nhìn lại, sau khi thấy Cẩm Dục không có đi theo, hắn mới nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng này....
Mặt trời lên cao.
Trong hư không, một ngọn lửa lập tức hiện lên, ngọn lửa kia dường như đang biến cả không trung thành một mảnh đỏ bừng.
Vụt vụt vụt...
Đột nhiên, từ trên trời có mấy bóng dáng đang từ từ hạ xuống, chắn ngay trước mắt hồng y nữ tử.
Hồng y nữ tử khẽ ngẩng mặt lên, khuôn mặt đầy khí phách nhìn lướt qua đám người đang chặn đường nàng, lạnh giọng quát: "Tránh ra!"
"Tiểu thư, chúng ta cuối cùng cũng tìm được người rồi! Châu chủ bảo người trở về!"
Mấy người này không nghe theo lệnh của hồng y nữ tử, vẫn chắn trước mặt nàng, rất cung kính mà đáp lại.
"Cút ngay!"
Hồng y nữ tử lạnh giọng quát lớn, một thân hồng y đỏ rực như lửa, mà tính tình của nàng thì cũng nóng như lửa vậy.
"Tiểu thư!"
Một giọng nói già nua từ phía sau đám người truyền tới, chợt, một vị lão giả trên người mặc trường bào màu xanh lá chậm rãi bước tới, trên mặt mang theo nụ cười mỉm hiền lành: "Tiểu thư người ra ngoài cũng đã nhiều năm rồi, không biết bây giờ người có thể theo chúng ta trở về Đông Châu không?"
Sắc mặt của hồng y nữ tử dần dần trầm xuống, lạnh lùng nhìn lão giả đứng trước mặt nàng.
"Ngay cả ngươi cũng tới? Xem ra lần này ông ấy nhất định phải bắt ta trở về cho bằng được!"
"Tiểu thư, Châu chủ cũng là vì muốn tốt cho người......"
"Đủ rồi!" Thấy lão giả còn muốn nói cái gì đó, hồng y nữ tử liền cắt ngang lời ông ta: "Ta sẽ về Đông Châu, tuy nhiên, ta không hy vọng có bất kỳ kẻ nào hạn chế tự do của ta!"
Hồng y nữ tử phất phất tay áo, trên dung nhan tuyệt mỹ là một mảnh lạnh nhạt, đôi mắt cũng lạnh đến nỗi khiến lòng người run sợ.
Lão giả bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tiểu thư vì đào hôn, mà chạy trốn từ Đông Châu đến Tây Châu, còn lẫn vào học viện Tây Châu. Nếu không phải nhờ cơ duyện trùng hợp, thì bọn họ cũng không biết tiểu thư lại trốn đến nơi này.....
Xác thật, bằng vào thiên phú của tiểu thư, thì cái địa phương như học viện Tây Châu không phải là nơi có thể được tiểu thư để vào mắt! Nhưng chỉ có trốn ở nơi đó, mới không có người nào ngờ được.
"Đúng rồi, tiểu thư, nghe ngươi ta nói, gần đây tiểu thư đang muốn tìm người, phải không?"
Hai mắt lão giả khẽ đảo vài cái, cất tiếng dò hỏi.
Ánh mắt sắc bén của hồng y nữ tử nhìn về phía lão giả: "Đây là việc riêng của ta! Các ngươi không cần phải hỏi tới!"
Nếu như để những người này biết được nàng đang tìm người, vậy bọn họ...... Khẳng định là sẽ trăm phương nghìn kế tìm được Vân Lạc Phong, hơn nữa còn bức bách nàng trở về phủ Châu chủ.....
Mà đây, không phải là điều trong lòng nàng muốn.
... ........
Tây Châu.
Ở biên cảnh, một nơi hoang vắng, thật giống như là chiến trường thời viễn cổ, ngoại trừ khói thuốc súng thì không hề có cư dân.
"Vân Lạc Phong, qua khỏi nơi này thì sẽ tới Đông Châu, chúng ta thật sự phải đi đến đó sao?" Hồ Li có chút chần chừ, cẩn thận mà nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Đông Châu có chuyện gì?"
"Cái này....." Hồ Li lắc lắc đầu cười khổ: "Trước khi các vị trưởng lão rời đi có nói với ta, khoảng thời gian trước, có người của Đông Châu đến tìm vị đệ nhất thiên tài Thiên bảng, vì thế, ta đoán, tên kia nhất định là người của Đông Châu, nếu như bây giờ chúng ta đến Đông Châu, rất có khả năng sẽ ᴆụng tới nàng ta!"
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Đông Châu to lớn như thế, ta cũng chưa chắc sẽ gặp phải nàng ta!"
Hồ Li ngẫm lại cũng phải, cho nên không có tiếp tục ngăn cản Vân Lạc Phong nữa.
Đột nhiên, hắn thoáng thấy một bóng dáng nho nhỏ đang bị vùi trong cát đất ở phía trước, hơi sửng sốt một chút, rồi không tự chủ được mà bước tới trước, dùng mấy ngón tay bới bới cát đất lên, để lộ ra một thân hình nho nhỏ.
"Vân Lạc Phong, ở đây có một đứa bé!"
Đứa bé?
Đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên một tia hồ nghi, liền đi về hướng Hồ Li xem thử.
Chỉ thấy có một đứa bé còn nhỏ tuổi vùi mình trong đống cát, trên người nó mặc một bộ trường bào không vừa người, mà còn nhiễm đầy máu. Lúc này, hai mày của đứa bé trai đang nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ dơ bẩn lộ ra một tia thống khổ.
“Chủ nhân, trên người đứa nhỏ này …… Có hơi thở của quả Linh Hồn!”
Quả Linh Hồn?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt nhìn về phía nam hài càng thêm ngưng trọng.
“Trong cơ thể đứa nhỏ này không có bất kỳ linh khí nào dao động, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Lại còn có hơi thở của quả Linh Hồn?”
Đang nói thì Hồ Li đã ôm nam hài từ trong đống cát ra khỏi, bước nhanh đến trước mặt Vân Lạc Phong.
“Đứa nhỏ này giống như bị thương không nhẹ, Vân Lạc Phong, ngươi có y thuật cao minh, có thể nghĩ cách cứu nó hay không?”
Vân Lạc Phong im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Vết thương của hắn cũng không đáng ngại, ta cho hắn ăn vào một gốc cây linh thảo là đủ rồi, Hồ Li, chúng ta đi đến khách điếm, ngươi đổi y phục cho nó đi.”
Đối với quả Linh Hồn, nàng nhất định phải có.
Chẳng sợ chỉ có một chút tin tức, cũng sẽ không bỏ qua!
Cũng may khoảng cách nơi này đến Đông Châu không tính là quá xa, với sức lực của bọn họ thì một canh giờ đã có thể tới nơi.
Tuy rằng nơi này là vùng biên giới của hai châu lớn, nhưng mà số lượng khách điếm lại không hề ít, hiển nhiên có rất nhiều người thường xuyên tới nơi này để săn ɢɨết linh thú.
Giờ phút này, trong khách điếm, Vân Lạc Phong ngồi ở trên ghế, tay nàng cầm một ly nước trà, lười biếng thưởng thức.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, Hồ Li mang theo một nam hài cao lớn đi đến.
Nam hài đó rửa sạch tro bụi trên mặt, lại thay một bộ trường bào màu bạc sạch sẽ, có vẻ non nớt mà đáng yêu, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác còn mang theo vẻ lo lắng, sợ hãi nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng.
“Ta đã tắm rửa sạch sẽ cho hắn.”
Hồ Li sờ sờ đầu nam hài, bên môi cong lên một nụ cười, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong buông chén trà trong tay, rũ mắt nhìn người trước mặt: “Tên của ngươi?”
Nam hài yếu đuối nhìn nàng, giọng nói nhỏ giống như muỗi kêu: “Ta…… Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
Tiểu nam hài gật gật đầu, vẻ mặt kђเếק sợ ủy mị đáng thương: “Ta không nhớ rõ gì cả, ngươi có thể thu lưu ta hay không, ta bảo đảm không gây thêm phiền toái cho ngươi.”
Hắn cắn chặt môi, trong đôi mắt to chứa nước mắt, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ như bị bắt nạt.
“Vậy ngươi bị thương là do ai đánh?” Vân Lạc Phong tiếp tục truy vấn.
Tiểu nam hài như nghĩ tới hình ảnh gì ghê rợn lắm, ánh mắt hiện ra sợ hãi, hắn ôm chặt đầu mình, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.
“Là cường đạo, những cường đạo đó muốn đưa ta đi làm nam sủng, ta không đồng ý, bọn họ liền đả thương ta!”
Này nam lên da thịt non mịn, phấn điêu ngọc trác, xác thật rất dễ khiến cho một ít kẻ biến thái chú ý.
Nhưng mà……
Không biết có phải Vân Lạc Phong nghĩ nhiều hay không, nàng cảm thấy hắn xuất hiện cũng không phải chỉ là một dịp trùng hợp.
“Ngươi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo, tà khí nói.
“Được.”
Tiểu nam hài ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng hắn nhìn Vân Lạc Phong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Đùng!
Sau khi hắn rời khỏi, Vân Lạc Phong vung tay lên, hung hăng phất một cái làm cửa phòng bể nát.
“Hồ Li, trông chừng nó.”
Giọng nói của nàng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, bất luận hắn làm cái gì, ngươi cũng không nên ngăn cản hắn! Ta muốn xem mục đích của hắn là gì!”
Về phần vì sao Vân Lạc Phong không đuổi hắn đi……
Đó là bởi vì, trên người nam hài xuất hiện hơi thở của quả Linh Hồn là điều đáng tin, nàng muốn thông qua nam hài này để tìm được quả Linh Hồn!
“Ngươi nói, tiểu tử này có vấn đề?” Hồ Li có chút kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta cũng không nói hắn có vấn đề, cũng chỉ là ta suy đoán thôi, chỉ mong ta đoán sai! Mặc kệ như thế nào, Hồ Li, ngươi nhất định phải nhìn chằm chằm hắn cho ta!”
Ở trên đời này, người nàng có thể tín nhiệm cũng không nhiều, sẽ không tùy tiện tin tưởng một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
“Ta hiểu rồi,” Hồ Li nghiêm túc gật đầu, “Ta sẽ coi chừng hắn, có bất kỳ tình huống nào ta cũng sẽ báo cho ngươi.”
“Ngươi cũng đi xuống đi.”
Vân Lạc Phong ôm sau ót, dường như có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hồ Li không nói thêm cái gì, rời khỏi phòng.
Chờ sau khi hắn rời khỏi, Vân Lạc Phong mới mở hai mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng: “Tiểu Mạch, ngươi có phát hiện cái gì từ trên người hài tử kia không?”
Tiểu Mạch lắc lắc đầu: “Không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì.”
Sự nhạy cảm của Tiểu Mạch là mạnh nhất.
Nếu hắn đều không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì, chẳng lẽ…… Thật sự là mình đã đoán sai?
“Ta đã bảo Hồ Li trông chừng nó, nếu nó có vấn đề, Hồ Li sẽ phát giác được, nếu hắn thật sự mang mục đích tiến đến đây…… Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên từ trên ghế, chậm rãi đi về phía giường lớn.
“Chỉ mong ta có thể sớm tìm được quả Linh Hồn, giúp Tiểu Bạch khôi phục, kế tiếp, liền đi tìm Vân Tiêu!”
Nàng cảm giác, Vân Tiêu có chuyện gì đó gạt mình.
Cho nên, bất luận như thế nào, nàng đều phải tìm ra nam nhân kia.
Dù có khó khăn lớn cỡ nào, bọn họ cũng phải đối mặt cùng nhau!
……
Bóng đêm như nước.
Vắng lặng như tờ.
Vân Lạc Phong nhận thấy cửa phòng bị đẩy ra, chân mày nàng hơi động, thế nhưng vẫn làm như không biết gì.
Một bàn tay giữ chăn nàng, lại dần dần duỗi tay vào.
Đến lúc này, Vân Lạc Phong rốt cuộc kiềm chế không được nữa, giơ tay bắt được bàn tay nhỏ kia.
Đột nhiên, nàng mở bừng mắt, ánh mắt sắc bén quét về phía tiểu nam hài trước giường, giọng nói lạnh lùng trầm thấp hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu nam hài ngẩn người, uất ức nhìn Vân Lạc Phong, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
“Ta…… Ta muốn ngủ cùng ngươi.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo hai mắt lại: “Xin lỗi, trên giường ta chỉ có nam nhân của ta mới có thể nằm, cho dù ngươi chỉ là một hài tử thì cũng không ngoại lệ!”
Nam hài cúi đầu, vẻ mặt của hắn rất là uể oải, bộ dạng cực kỳ bi thương như bị thương tổn to lớn.
“Ngươi rất giống mẫu thân ta, vừa rồi ta không nhịn được cho nên……”
Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng nguy hiểm: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?”
Nam hài vẫn luôn cúi đầu, cho nên không thể nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu non nớt có biểu cảm như thế nào.
“Ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta có bức họa của mẫu thân, thực xin lỗi, ta không phải cố ý……”
Kẽo kẹt.
Vào lúc này, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Hồ Li làm như không biết gì cả, từ phòng ngoại tiến vào, hắn như chưa tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái.
“Sao ngươi lại đến phòng Vân Lạc Phong? Đi thôi, cùng ta trở về ngủ.”
Nam hài để mặc cho Hồ Li kéo đi ra ngoài, lúc đi ra cửa phòng, hắn quay đầu lại, nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, kia liếc mắt một cái trung hàm chứa không muốn xa rời cùng không tha……
Nếu đổi thành người khác, gặp được một nam hài phấn điêu ngọc trác như vậy, nhất định sẽ nhịn không được mà bùng nổ tình thương của người mẹ.
Đáng tiếc, Vân Lạc Phong không phải người bình thường……
Đối mặt với nam hài này, trong lòng nàng vẫn không có phát sinh biến hóa nào.