Mà không lâu sau khi Hồ Li mang theo nam hài rời đi, hắn lại xuất hiện ở trong phòng Vân Lạc Phong.
“Vừa rồi ta phát hiện gia hỏa này lén lút ra khỏi phòng, cho nên ta vẫn luôn đi theo hắn, không nghĩ tới hắn tới thẳng phòng ngươi, ta biết rõ thực lực của ngươi, bởi vậy mới không ra tay, muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.”
Hồ Li nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong, giải thích vì sao mình xuất hiện trễ như thế.
Vân Lạc Phong nâng mày lên: “Không sai, ngươi tiếp tục xem chừng hắn.”
Hồ Li chần chờ một lát: “Vân Lạc Phong, không phải ngươi có một con chuột sao? Dùng con chuột kia trông hắn, phỏng chừng còn tốt hơn là ta, vì sao ngươi……”
“Ta cũng không biết vì sao, để Trà Sữa canh chừng hắn, cảm thấy không quá an toàn.”
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
Hồ Li hơi híp mắt lại: “Thật ra ta cảm thấy hắn đúng là chỉ nhớ mẫu thân của mình mà thôi, bởi vậy mới đến tìm ngươi, nam hài này thoạt nhìn không có sức mạnh gì cả, lại có dáng vẻ phúc hậu vô hại, hẳn là không có nguy hiểm gì.”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong cười, nàng chậm rãi đứng lên rồi nói: “Hồ Li, nhìn người…… Vĩnh viễn đều không thể nhìn bề ngoài, ngươi hiểu không? Càng phúc hậu vô hại, nói không chừng càng thêm âm hiểm! Vân Lạc Phong ta có thể sống tới ngày nay, chính là bởi vì…… Ta không tin bất kỳ kẻ nào!”
Lúc trước, lúc còn ở Hoa Hạ, nàng đã trải qua chuyện gia đình tan nát, thúc thúc luôn luôn bày ra gương mặt hiền từ nuôi dưỡng nàng, nhưng sau khi có được tài sản cha mẹ nàng để lại thì lập tức thay đổi.
Mà nàng, bị đưa vào cô nhi viện, những hài tử trước mặt người khác thì biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà thích tra tấn người khác ở sau lưng.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nàng không tin bất kỳ kẻ nào!
Cho dù đối phương chỉ là một hài tử vô hại.
Hồ Li im lặng lúc lâu rồi gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ tiếp tục trông chừng hắn, sẽ không để hắn làm ra bất kỳ chuyện gì uy ђเếק đến ngươi.”
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường.”
Vân Lạc Phong dừng tay, lại đi về phía giường nằm lần nữa.
Trong lòng Hồ Li đã trở nên thông suốt, cũng hiểu rõ vì sao Vân Lạc Phong lại cẩn thận như vậy, hắn cảm kích nhìn Vân Lạc Phong rồi đi ra cửa phòng.
Tại đại lục này lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, bằng không…… Thời khắc nào cũng có thể bỏ mạng!
……
Hôm sau.
Bình minh.
Hồ Li cùng tiểu nam hài sớm đã chờ Vân Lạc Phong ở cửa, sau khi trông thấy cửa phòng được mở ra, trong đôi mắt đen của nam hài kia hiện lên vẻ vui mừng.
Nhưng mà, hắn nghĩ tới thái độ của Vân Lạc Phong đối với mình vào tối hôm qua, vẻ mặt lại trở nên kђเếק nhược vô cùng.
Ánh mắt của Vân Lạc Phong từ trên người Hồ Li dời về phía nam hài, tinh tế đánh giá khuôn mặt phúc hậu và vô hại kia.
“Ngày hôm qua ngươi nói bị mất đi ký ức, nên cũng quên mất tên của mình, như vậy đi, từ nay về sau, tên của ngươi là Vô.”
Vô?
Nghi hoặc trong mắt nam hài hiện lên, dường như không rõ ý nghĩa của tên này.
Vân Lạc Phong hiển nhiên cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ là khóe môi nàng cong lên thành nụ cười tà ác: “Hồ Li, dáng vẻ của hắn phấn điêu ngọc trác như vậy, chờ ngày nào đó chúng ta không đủ bạc tiêu thì bán hắn vào thanh lâu.”
Trong linh hồn, Tiểu Mạch đang dụ dỗ Tiểu Thụ bỗng nhiên nghe được lời Vân Lạc Phong nói thì sắc mặt tức khắc tối sầm.
“Chủ nhân, người có tình cảm sâu sắc với thanh lâu à?”
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vân Tiêu cũng muốn bán đối phương vào thanh lâu……
“Vân Lạc Phong,” Khóe miệng Hồ Li méo xệch, “Cái này…… Hình như không tốt lắm nhỉ?”
Vân Lạc Phong quét mắt liếc hắn: “Ta cũng không nuôi người không công, hắn muốn đi theo ta, nhất định phải có tác dụng, nếu không, ta lập tức bán hắn tới thanh lâu.”
Tiểu nam hài nghe được lời này của Vân Lạc Phong thì lập tức lo lắng, trong đôi mắt sáng ngời xẹt qua tia kinh hoảng, vẻ mặt uất ức hiện lên trên khuôn mặt đáng thương.
“Ta sẽ giặt quần áo nấu cơm, cũng sẽ chăm sóc sủng vật, ngươi…… Ngươi đừng bán ta tới thanh lâu, được không?”
Hắn vốn định muốn tiến lên ôm lấy chân Vân Lạc Phong, lại nhớ đến sự lạnh nhạt của thiếu nữ nên không tự chủ được dừng bước chân, chỉ dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn nàng, sợ nàng thật sự dưới sự giận dữ mà bán mình đi.
Trên thực tế, Hồ Li đã nghe ra Vân Lạc Phong đang nói đùa, nếu nàng thật sự không muốn nhận tiểu nam hài này thì sẽ chẳng giữ hắn lại, càng không để mình trông chừng hắn.
Đáng tiếc, bất luận Vân Lạc Phong đi tới chỗ nào thì đều có thể gặp được mấy tên thích xen vào việc người khác ……
“Trên đời này lại có kẻ tàn nhẫn như vậy, hài tử đáng yêu thế kia mà cũng muốn đem bán sao?” Giọng nói của một thanh niên nào đến truyền đến từ bên cạnh, mang theo phẫn nộ, “Tiểu nha đầu, ngươi làm như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh xuống?”
Sắc mặt Hồ Li đen xuống, mắt lạnh quét về phía tên thanh niên đang chậm rãi tiến đến.
Lúc nhìn thấy người kia thì sắc mặt hắn càng khó coi: “Vương Tuấn Phi, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ô, ta tưởng ai chứ, thì ra là phế vật của học viện Tây Châu, ha ha ha!” Vương Tuấn Phi cười ha ha hai tiếng, “Vừa rồi ta suy đoán là kẻ nào có thể nhẫn tâm đến mức độ này, thì ra là người của học viện Tây Châu, cũng đúng, trừ bỏ học viện của các ngươi, còn ai sẽ nghèo đến mức muốn bán con mình?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Vân Lạc Phong quét mắt nhìn về phía Hồ Li:
“Người quen của ngươi à?”
Hồ Li hừ lạnh một tiếng: “Hắn là người học viện Đông Châu, trước kia hai chúng ta từng gặp nhau, còn đánh một trận, chẳng qua hắn bại bởi ta, bởi vậy vẫn luôn ghi hận trong lòng, muốn tìm ta trả thù.”
Sắc mặt Vương Tuấn Phi lạnh lùng: “Ghi hận trong lòng? Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì khiến ta ghi hận trong lòng? Học viện Đông Châu chúng ta đều tụ tập thiên tài của các thế lực lớn, không giống Tây Châu các ngươi, người có gia thế tầm thường cũng có thể đi vào.”
Học viện Đông Châu, là một học viện dành cho giới quý tộc, yêu cầu học phí nhập học rất cao, cũng bởi vậy có rất nhiều người chùn bước.
Nhưng mà, học viện Tây Châu khác nơi đó, chỉ cần thực lực đạt tiêu chuẩn, bất luận người nào cũng có thể đi vào!
“Đừng làm trở ngại chúng ta, lăn đi!” Hồ Li quát lạnh một tiếng, trong đôi mắt như yêu hồ xẹt qua một tia lạnh lẽo, “Nếu ngươi nhất định không chịu rời đi, vậy có nghĩa là…… ngươi lại muốn bị đánh!”
Con ngươi của Vương Tuấn Phi trầm xuống, cười lạnh: “Hồ Li, đúng là ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà sao? Ta không giống ngươi, lần này ta ra cửa còn mang theo người nữa, chỉ bằng ngươi cũng có thể đánh ta à? Nực cười! Người đâu, lên cho ta, bắt những người này cho ta!”
Nhìn hai gã nam tử trung niên chậm rãi tiến lên, sắc mặt Hồ Li dần dần trầm xuống.
Một Vương Tuấn Phi, đúng là hắn không đặt vào trong mắt, nhưng mà nơi này lại có cao thủ Vương gia.
Đột nhiên, một bàn tay dừng ở trên người Vương Tuấn Phi, thiếu nữ cất bước tiến đến, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện một nụ cười: “Các ngươi muốn đánh người của ta?”
Vương Tuấn Phi nheo hai mắt lại: “Ngươi tính là thứ gì? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao? Chuyện ngươi lừa bán con mình, ta sẽ thanh toán với ngươi sau, bây giờ ta muốn tìm người của Tây Châu học viện trước!”
Vân Lạc Phong cười như không cười: “Xin lỗi, ta cũng là người của học viện Tây Châu, cho nên…… Ta có tư cách chiến đấu với ngươi hay không?”
Vương Tuấn Phi hừ lạnh một tiếng, phất tay nói: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Ra tay?”
Ở trong mắt Vương Tuấn Phi, Vân Lạc Phong không đáng để nhắc đến chút nào, phỏng chừng lại là một người bị Hồ Li dụ dỗ.
Đáng tiếc, một mỹ nữ tuyệt thế thế kia mà lại theo kẻ nghèo hèn như Hồ Li!
Không sai, Vương Tuấn Phi nhìn nhận, Hồ Li chính là một kẻ nghèo hèn! Cho dù hắn là đệ tử đứng mười trong Thiên bảng ở học viện Tây Châu Thiên, cho dù hắn được học viện coi trọng, nhưng cũng không thể nào so sánh được với thế lực khổng lồ của Vương gia!
Bằng vào thực lực của Vương gia, không phải việc Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn chỉ tốn vài giây thôi sao?
Vương Tuấn Phi vừa nói xong, bỗng nhiên bóng dáng thiếu nữ biết mất, còn không đợi hắn phục hồi tinh thần thì đã xuất hiện ở trước mặt hắn ……
Bịch!
Một chân đá tới, làm Vương Tuấn Phi đứng giữa hai gã đại hán bị đạp bay ra ngoài, vô cùng chật vật lăn xuống thang lầu.
Cao thủ Vương gia đều ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, vây quanh Vân Lạc Phong.
Hồ Li đứng ở bên cạnh nàng, đối mặt với kẻ thù ở trước mặt.
“ɢɨết bọn họ cho ta, ɢɨết bọn họ!” Vương Tuấn Phi đã không bận tâm đến việc hai người này đến từ học viện Tây Châu, đứng lên phẫn nộ quát, đôi mắt tràn ngập tơ máu, như sài lang hổ báo.
Hai gã đại hán tức khắc chuyển động, linh lực ở nắm tay triển ra, giống như mưa rền gió dữ, đánh về phía Vân Lạc Phong với Hồ Li……
Bé Vô chân tay luống cuống nhìn hai người Vân Lạc Phong cùng Hồ Li, hắn cắn chặt môi, không kêu lên một tiếng nào.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bỗng nhiên, một tiếng quát trầm thấp truyền vào từ ngoài cửa, làm Vương Tuấn Phi vốn có tâm tình không tốt giận tím mặt: “Người không liên quan đều cút cho ta! Đừng tới trêu chọc lão tử!”
Tiếng bước chân ngừng lại ở trước mặt Vương Tuấn Phi, bất chợt, hắn nghe được một giọng nói già nua, trong giọng nói này còn kèm theo phẫn nộ.
“Ngươi xác định bảo lão phu cút?”
Vương Tuấn Phi nhăn mày lại, vừa định xoay người giáo huấn lão nhân không biết tốt xấu kia một chút, nhưng trong giây phút nhìn thấy thị vệ bên cạnh lão nhân lấy một khối lệnh bài ra thì hắn chóng cả mặt.
Trên lệnh bài, ba chữ Châu Chủ Phủ sáng ngời lóa mắt, làm sắc mặt Vương Tuấn Phi lập tức thay đổi trong nháy mắt.
“Ngươi…… Các ngươi là người của Châu chủ phủ?”
Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Xong rồi, hắn đắc tội với người Châu chủ phủ rồi!
Lão giả lạnh giọng nói: “Hiện tại có thể nói cho lão phu biết, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện là thế này,” Vương Tuấn Phi ngăn chặn nội tâm đang sợ hãi của mình, “Hai người kia đến từ học viện Tây Châu, còn dám lớn mật khiêu khích Đông Châu chúng ta, công bố Đông Châu không bằng Tây Châu bọn họ! Quan trọng hơn là, bọn họ dám mở miệng vũ nhục Châu chủ phủ của Đông Châu chúng ta!”
Vốn Vương Tuấn Phi đang tràn đầy hoảng sợ trong lòng, thế mà giờ càng nói càng lưu loát, đẩy mọi trách nhiệm cho Vân Lạc Phong.
“Đúng rồi, nam nhân kia tên Hồ Li, là người thuộc Thiên bảng của học viện Tây Châu, đứng vị trí thứ mười, cũng chả phải là thứ gì cả! Hơn nữa, ta còn nghe nói, mười đệ tử trong Thiên bảng muốn liên thủ, diệt học viện Đông Châu của chúng ta, còn muốn san bằng Châu chủ phủ đó.”
“Ồ?”
Đột nhiên, một giọng nói của nữ tử truyền ra từ sau đám người.
Lúc Vương Tuấn Phi ngẩng đầu nhìn lại thì lập tức thấy một nữ nhân mặc hồng y bước tới, nàng nâng mày, giọng nói khí phách: “Ngươi xác định, mười đệ tử trong Thiên bảng của Tây Châu thật sự nói những lời như vậy?”
Vương Tuấn Phi tự hỏi về thân phận của nữ tử kia.
Nếu nàng ta đi cùng người Châu chủ phủ thì tất nhiên cũng là người Châu chủ phủ.
“Tiểu thư nhà ta hỏi ngươi đó, nhanh trả lời đi!” Lão giả nhìn thấy Vương Tuấn Phi không nói gì, lạnh giọng quát.
Tiểu thư?
Vương Tuấn Phi sửng sốt, mỹ nữ này là thiên kim đại tiểu thư của Châu chủ phủ?
Nghĩ đến đây, Vương Tuấn Phi không dám im lặng nữa, vội vàng nói: “Không sai, chuyện này vô cùng chính xác, đại tiểu thư, người nhất định phải dẫn người tiêu diệt học viện Tây Châu càn rỡ kia!”
Vốn dĩ học viện Tây Châu không nên tồn tại trên đời, hiện giờ đại tiểu thư nghe thấy mấy người đó bêu xấu Châu chủ phủ thì nhất định sẽ đi ɢɨết mười đệ tử trong Thiên bảng.
Nếu học viện Tây Châu không có Thiên bảng, vậy thì bọn chúng không thể tồn tại được nữa!
Cho nên, đây là lý do khiến Vương Tuấn Phi kéo mười đệ tử Thiên bảng vào chuyện này.
Ban đầu hắn có thể chỉ hãm hại một mình Hồ Li, nhưng vì diệt học viện Tây Châu, hắn mới công bố những lời này là do mười người Thiên bảng truyền ra!
Đáng tiếc, Vương Tuấn Phi cũng không biết, hắn phạm vào một sai lầm to như trời đất.
Nữ tử áo đỏ cong khóe môi lên, giọng nói của nàng giống như ác ma, khiến Vương Tuấn Phi run rẩy trong lòng.
“Xin lỗi, ta cũng là người của học viện Tây Châu, hơn nữa…… Còn là đệ tử đứng đầu Thiên bảng!”
Vương Tuấn Phi ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt từ lúc ban đầu ngạc nhiên của hắn bây giờ biến thành tái nhợt, ánh mắt đầy hoảng sợ mà nhìn hồng y nữ tử.
Vừa rồi nàng ta mới nói cái gì?
Lỗ tai của mình xác thật là không xuất hiện vấn đề?
Hồng y nữ tử cười lạnh một tiếng, nàng không thèm để ý đến Vương Tuấn Phi, mà cất bước đi thẳng về phía Vân Lạc Phong đang đứng trên hành lang.
Hồ Li vừa mới đánh lui hết kẻ địch trước mặt, bất thình lình nhìn thấy hồng y nữ tử đang nghênh diện đi tới, làm hắn sợ đến mức cả người run rẩy, suýt chút nữa là không thể cầm chắc lấy kiếm trong tay.
"Ngươi..... Sao ngươi lại tới đây?" trong mắt Hồ Li chứa đầy kinh hoảng, nội tâm thầm kêu rên không thôi.
Vốn tưởng rằng Đông Châu to lớn như thế, dù thế nào cũng sẽ không gặp được kẻ điên này, ai ngờ..... Vậy mà vẫn nhìn thấy nàng ta ở nơi đây!
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hồng y nữ tử chưa từng dừng lại trên người của Hồ Li, tầm mắt của nàng ta vẫn luôn nhìn về phía Vân Lạc Phong, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Vân Lạc Phong?"
Vân Lạc Phong cũng dừng lại động tác, khuôn mặt đầy tà khí chăm chú nhìn hồng y nữ tử vừa xuất hiện trước mặt mình.
"Đệ nhất thiên tài của học viện Tây Châu, Hồng Loan?"
Hồng Loan cười: "Đệ nhất thiên tài? Trước khi ngươi xuất hiện, ta xác thật là có thể đảm đương cái danh hào này! Nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy, cái danh hào này càng thích hợp với ngươi hơn! Vân Lạc Phong, đối với ngươi, ta đã nghe danh từ sớm, lại càng muốn xem một chút thực lực của ngươi hơn, không biết ngươi có đồng ý đánh một trận với ta không?"
Có vài trận chiến, đã định sẵn là không có biện pháp né tránh!
"Được!"
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên: "Ta đồng ý khiêu chiến của ngươi!"
Xôn xao....
Bàn tay trắng trẻo của hồng y nữ tử giơ lên, một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trong tay nàng.
Từ lúc bắt đầu, nàng chưa từng xem thường thực lực của Vân Lạc Phong, cho nên, nàng cũng không có khách sáo, mà triển khai công kích về phía Vân Lạc Phong trước.
Kiếm phong sắc bén lóe lên, cửa phòng trong khách điếm cũng bị ảnh hưởng mà đều sập xuống hết, hóa thành một mảnh phế tích.
Vân Lạc Phong cũng không có bất luận chần chừ gì, lập tức nghênh đón lấy đòn tấn công của đối phương.
"Xong rồi, xong rồi, khách điếm của ta!"
Ông chủ khách điếm nhìn hai người đánh nhau, liền khóc rống lên không thôi, biểu tình kia so với ૮ɦếƭ cha ૮ɦếƭ mẹ còn bi thương hơn nhiều.
Lão giả khẽ cau mày, lạnh lùng quét mắt nhìn qua ông chủ khách điếm, rồi móc từ trong ống tay áo ra một tấm ngân phiếu mà ném cho ông ta.
"Phủ châu chủ của chúng ta mua lại khách điếm này, mặc cho tiểu thư nhà ta phá hoại! Những người không liên quan mau chóng rời khỏi đây ngay!"
Ông chủ khách điếm vốn vì khách điếm của mình bị hủy hoại mà đang thương tâm muốn ૮ɦếƭ, ai ngờ người của phủ châu chủ lại hào phóng như vậy, tùy tiện ra tay thì đã đưa ra ngân phiếu một vạn lượng rồi. Ông chủ khách điếm mang ơn đội nghĩa, liên tục nói lời cảm tạ rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Ánh mắt Vương Tuấn Kiệt hơi đổi, tính toán thừa dịp hỗn loạn mà lén lút rời khỏi đây, chỉ tiếc, chân hắn vừa mới bước ra ngoài, thì đã bị một bàn tay duỗi tới từ phía sau lưng, dùng sức túm chặt lấy vạt áo của hắn.
"Ngươi còn chưa đi được!"
Vương Tuấn Kiệt hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, cười mỉa mà nói: "Vị đại nhân này, tục ngữ nói người không biết không có tội, ta cũng không biết đại tiểu thư của các người là người của học viện Tây Châu, cho nên....."
Lão giả quét mắt lạnh về phía Vương Tuấn Kiệt, trong mắt ông ta ẩn chứa sát khí làm nội tâm Vương Tuấn Kiệt phải run lên, vội vàng ngậm miệng lại, thành thành thật thật mà ở lại trong khách điếm, không dám rời khỏi nửa bước.
Rầm!
Hành lang sập xuống, hai người từ trên hành lang rơi xuống dưới đại sảnh, kiếm khí như hồng, đấu đá lung tung, bàn ghế đều bị xốc bay trên mặt đất, khắp nơi là một mảnh hổn độn.
Hồng y nữ tử lui về sau hai bước, đứng thẳng bên trong bụi đất bay đầy trời, một đôi mắt phượng câu người nhẹ nhàng nheo lại, môi đỏ khẽ gợi lên một độ cong khí phách.
"Vân Lạc Phong, ngươi không sử dụng hết thực lực chân chính của ngươi!"
Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía thiên tài nữ tử tuyệt sắc đang đứng đối diện với mình mà nói: "Mục đích mà ta khiêu chiến với ngươi, chính là muốn xem thử một chút thực lực chân chính của ngươi!"
Vân Lạc Phong nhìn hồng y nữ tử, chợt thu lại trường kiếm trong tay.
"Ngươi xác định?"
"Phải, xác định!"
Giọng điệu của hồng y nữ tử vô cùng tự tin: "Ta có lòng tin đánh bại được ngươi!"
Đùng!
Trên mặt đất xung quanh người Vân Lạc Phong bỗng nhiên mọc lên vô số dây đằng, đám dây đằng này giống như là tự có ý thức, nhắm thẳng về phía Hồng Loan mà đi.
Đáy mắt Hồng Loan dâng lên một tia chiến ý, chỉ có như thế thì cuộc chiến mới có ý nghĩa, không phải sao?
Đối thủ quá yếu, sẽ khiến nàng mất đi dụς ∀ọηg chiến đấu...
Ầm!
Tốc độ của Vân Lạc Phong rất nhanh, giống như là một trận gió, xuyên qua đám dây đằng mà tới trước mặt Hồng Loan, một quyền của Vân Lạc Phong được bao vây bởi một tầng lực lượng cường đại, hung hăng đánh về phía lòng иgự¢ của Hồng Loan.
Hồng Loan thấy Vân Lạc Phong đã vứt bỏ νũ кнí, cho nên nàng cũng dứt khoát ném trường kiếm trong tay xuống mặt đất, sau đó cất tiếng cười đầy khí phách, vang vọng trong khắp toàn bộ khách điếm.
"Ha ha, Vân Lạc Phong, lần trở về Đông Châu này của ta đúng là không có uổng công!"
Ầm!
Nắm đấm của hai người ở trong không khí va chạm vào nhau, tựa như là bom nổ, làm nhấc lên một trận cuồng phong mãnh liệt, tóc đen bay múa trong gió, quyến rũ cùng phong hoa tuyệt đại đến không nói được nên lời.
Hồ Li ngây dại, ngơ ngác mà nhìn thiếu nữ đứng trước mặt Hồng Loan, đáy mắt chợt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Thực lực của Vân Lạc Phong hình như chỉ mới ở cảnh giới Thánh Linh Giả cao giai, mà Hồng Loan thì đã đột phá đến Thánh Vương trung giai rồi.
Vậy mà Vân Lạc Phong lại dám đối đầu trực diện với đòn công kích của Hồng Loan?
Trên thực tế, Hồ Li không hề biết rằng, nhờ những dây đằng kia quấy nhiễu mà Vân Lạc Phong mới có cơ hội đánh bất ngờ ở trước mặt Hồng Loan.
Hơn nữa, ngày đó, khi Vân Lạc Phong rơi vào Thiên Linh Kính, tiếp nhận rèn luyện suốt ba tháng ròng, đã làm cho thân thể của nàng mạnh hơn người thường rất nhiều.
Nếu hai người dùng νũ кнí chiến đấu, thì Vân Lạc Phong chưa chắc là đối thủ của Hồng Loan, tuy nhiên, Hồng Loan lại lựa chọn dùng nắm đấm để đối kháng với Vân Lạc Phong, việc này vô tình làm cho Vân Lạc Phong có đủ thực lực chống cự lại Hồng Loan.
Thời gian giao chiến của Hồng Loan và Vân Lạc Phong trong mắt người khác thì không dài, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, quả thật là đã tiêu hao hết sức lực.
Theo lý mà nói, Vân Lạc Phong có nhiều dược liệu như vậy, nàng muốn khôi phục khí lực là rất dễ dàng, chỉ là, trong trận chiến này, nàng tuyệt đối sẽ không gian lận, chính vì vậy mà vào lúc này, sức lực của cả hai người đều đồng thời cạn kiệt, ngã quỵ trên mặt đất.
Trên trán Hồng Loan chảy đầy mồ hôi, nhưng trên mặt nàng lại nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh, nàng quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, ngươi so với trong tưởng tượng của ta thì mạnh hơn nhiều! Lâu rồi ta chưa từng được đánh một trận thống khoái đến như vậy! Chờ sau khi ta hồi phục, chúng ta lại tái đấu!"
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt: "Được!"
"Ha ha ha!"
Hồng Loan nhịn không được mà cười lớn vài tiếng, mi mắt của nàng cong cong, trong đôi mắt cũng chứa đầy ý cười.
Vào lúc này, Vân Lạc Phong lấy ra một mảnh Huyết Tham, một nửa ngậm trong miệng, một nửa còn lại thì đưa đến trước mặt Hồng Loan.
Hồng Loan ngẩn ra, sau đó cũng không khách sáo mà nhận lấy Huyết Tham, bỏ vào trong miệng.
Khi Huyết Tham vào miệng, nàng liền cảm nhận được thể lực của mình đang dần dần hồi phục.
"Đa tạ!"
Hồng Loan đứng dậy khỏi mặt đất, vươn tay về phía Vân Lạc Phong: "Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Hồng Loan, châu chủ Đông Châu là phụ thân của ta, lúc trước, ta vì đào hôn nên mới trốn tới học viện Tây Châu, ai ngờ cuối cùng vẫn bị đám người này phát hiện tung tích của ta."
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, liếc nhìn đám người đi theo phía sau Hồng Loan, ý cười bên môi càng sâu hơn.
"Vân Lạc Phong!" ánh mắt Hồng Loan chợt lóe lên vài cái: "Chi bằng ngươi giả làm nam nhân của ta đi, thế nào hả?"