Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 273: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Lão già, có phải ông ngu ngốc quá rồi không? Nữ nhân này nói cái gì thì ông tin cái đó à?" Một người bên cạnh xem không được nữa, cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua là ả ta chỉ viết bậy vài chữ, vậy mà ông lại ngu ngốc tin theo lời của ả ta. Ta thấy các ngươi căn bản không biết cái gì gọi là y thuật, để cho bệnh nhân ăn gan Biển Thước? Vậy có khác gì là để họ đi ૮ɦếƭ đâu chứ?"
Quân lão gia tử nhíu mày lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng nhục mạ: "Gan Biển Thước cộng với Hạc Tức Thảo, có lẽ có thể tạo ra được hiệu quả tê mỏi, ngươi chưa từng thử qua, làm sao biết được phương pháp của nha đầu này không hiệu quả?"
"Ta chưa từng thử qua, nhưng ta vừa nghe thì đã biết là không được rồi! Chẳng lẽ ông đã thử biện pháp này rồi sao?" Người kia lại cười lạnh lần nữa, nói đầy trào phúng.
Đôi mày đáng yêu của Linh Nhi nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ dần dần để lộ ra vẻ phẫn nộ.
Tuy nhiên, gia gia vẫn chưa nói gì cả, nên nàng không có làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn đứng cạnh bên người Quân lão gia tử.



"Đối với lão phu, không cần phải thử, chỉ cần tính toán trong lòng thì đã đủ rồi!"
Đây là sự tự tin của cường giả!
Ông không giống như những y sư bình thường. Y sư bình thường muốn biết được điều gì đều cần tự mình thử nghiệm một lần. Còn ông, chỉ cần tự suy tính trong lòng một chút thì đã biết được phương pháp này có hiệu quả hay không.
"Hừ!" Mục Động nhìn thấy người kia còn muốn nói gì đó, liền hừ lạnh một tiếng: "Thì ra Y Đường này bất cứ người nào cũng có thể tới, lại còn dám ở đây kêu gào, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy châm pháp mà đồ đệ ta viết là Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết hay sao?"
Đối với một người y sư, ngân châm là thứ quan trọng nhất xếp sau dược liệu. Một y sư mà ngay cả thi châm* cũng không biết, vậy thì không xứng được gọi là y sư.


(*thi châm: thi hành châm cứu.)
Vì vậy mà trong lúc Quân lão gia tử chú ý đến phương pháp phối hợp dược liệu của Vân Lạc Phong, thì Mục Động lại chú ý đến bộ phương pháp thi châm của nàng.
Ông càng xem lại càng cảm thấy kinh hãi!
Tuy rằng bộ châm pháp này chưa được hoàn chỉnh, nhưng ông vẫn nhìn ra được chút ít đầu mối, bộ châm pháp mà Vân Lạc Phong đã viết trên đề mục chính là Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết.
Chẳng qua....
"Từ từ!" Quân lão gia tử bỗng nhiên hồi thần lại, ngơ ngác hỏi: "Ông vừa nói đồ đệ? Đồ đệ của ông ở đâu?"
"Đồ đệ ta mới thu!" Mục Động chỉ chỉ vào bạch y thiếu nữ: "Chính là nó!"
"Ta khinh!" Quân lão gia tử vừa nghe thấy lời này lập tức bạo nộ: "Lão phu lần đầu tiên mới thấy được một người vô sỉ đến như vậy, nha đầu này đồng ý làm đồ đệ của ông khi nào?"
Thì ra vô sỉ cũng là một loại cảnh giới!
Mục Động cười ha hả: "Dù sao thì ta cũng coi trọng nha đầu này! Chỉ dựa vào Vạn Thiên Châm Pháp thì đã có thể nhìn ra được, y thuật của nha đầu này không đơn giản!"


Quân lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Ông nhìn ra được, ta đây cũng nhìn ra được, tạm thời không nói tới nha đầu này đã giải được thiên cổ nan đề, chỉ bằng vào sự hiểu biết của nha đầu này đối với y thuật, thì ta đã biết, thiên phú của nha đầu này tuyệt đối là cực phẩm!"
Mục Động hơi nheo hai mắt lại: "Ông đã có một đồ đệ rồi, lại còn có một đứa cháu gái ngoan ngoãn, vậy thì nhường tiểu nha đầu này lại cho ta đi, như thế nào?"
"Trên đời này ai lại chê thu nhiều đồ đệ thiên tài chứ? Cho nên, ta dựa vào cái gì mà nhường nha đầu này lại cho ông?"
Hai lão bằng hữu, chỉ trong một đêm đã ở hai phía đối nghịch nhau!
Mà nguyên nhân, lại là vì một thiếu nữ!
"Quân lão đầu, ông đang muốn trở mặt với ta phải không?" Mục Động tức đến sắc mặt xanh mét, không màng đến giao tình nhiều năm nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quên, ông đã hứa với ta, đi theo ta tới đây để giúp ta kiếm đồ đệ, bây giờ ông lại muốn ςướק đồ đệ của ta, rốt cuộc ông có cần cái mặt già của mình nữa không?"
"Mục Động, ông đừng có một tiếng lại một tiếng đồ đệ của ông, tiểu nha đầu này còn chưa có bái ông làm sư đâu, cho dù ông không có tự tôn đi nữa, thì cũng đừng nói những lời như vậy vào lúc này."
Quân lão gia tử dừng một chút rồi tiếp tục: "Huống chi, tiểu nha đầu này rất hợp mắt ta, loại chuyện này khó mà đoán trước được, không bằng ông cứ rút lui đi, được không? Ta đảm bảo sẽ giúp ông tìm một đồ đệ khác."
Câu nói này thiếu chút nữa đã làm Mục Động tức điên lên, ông quay đầu lại nhìn Linh Nhi, nói: "Linh Nhi, con mặc kệ gia gia của con không lo hay sao? Ông ta đang muốn đoạt đồ đệ của ta kìa!"
"Mục gia gia!" Linh Nhi cười hì hì nói: "Gia gia của con nói không sai, cô nương này quả thật là chưa bái Mục gia gia làm sư phụ, cho nên không phải là đồ đệ của người, hơn nữa, con cảm thấy, nàng đi theo gia gia của con sẽ càng phát triển tốt hơn, người nói có đúng không?"

Râu của Mục Động run lên, hai mắt trừng to: "Một già một trẻ các ngươi hợp lại chọc tức ta! Ta nói cho các ngươi biết, tiểu nha đầu này ta muốn chắc rồi, ai dám đoạt người với ta, tq lập tức trở mặt với kẻ đó!"
Người trong Y Đường thấy hai lão đầu cãi nhau, ai cũng không dám hó hé một tiếng.
Mục Động ở Trung Châu cũng có chút uy quyền, còn vị lão giả áo bào trắng kia, dù không biết ông ấy là người phương nào, nhưng có thể nói chuyện với Mục Động bằng giọng điệu như thế, thì nhất định cũng là một người có thân phận không nhỏ.
Hai người này, đều là người bọn họ không thể trêu vào.
Cho nên, người trong Y Đường rất thức thời mà lui về sau vài bước, chừa cho hai vị lão nhân gia một khoảng trống lớn.
Còn về người vừa mở miệng nhục mạ Quân lão gia tử lúc nãy, sau khi hắn ta cảm nhận được khí thế trên người hai vị lão nhân gia, thì bị dọa đến thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Cũng may là người ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy hắn, mới giúp hắn tránh được việc ngã quỵ ra đất.
Lúc này, nét 乃út cuối cùng của Vân Lạc Phong cũng đã xong, nàng quay đầu, liền trông thấy vị lão giả vừa nãy mới hỏi nàng hiện giờ đang giằng co cùng một vị lão giả khác, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hai vị lão nhân gia liền xoay lại nhìn Vân Lạc Phong, sau đó đồng loạt cất bước đi về phía nàng.


Thế nhưng, khi Mục Động nhìn thấy Quân lão gia tử cũng đi về phía Vân Lạc Phong, liền cố tình dùng thân mình lấn người qua: "Tránh ra, đừng quấy rầy ta ôn chuyện cũ với đồ nhi!"
Ôn chuyện cũ?
Ôn chuyện cũ cái muội muội nhà ngươi!
Đây là ngày đầu tiên hai người các ngươi quen biết....
A, không đúng!
Người ta căn bản còn chưa quen biết ngươi, thì có chuyện cũ gì để ôn với ngươi hả?
"Cút ngay!" Quân lão gia tử vung tay lên, một chưởng phong liền đánh ngay về phía Mục Động: "Mục Động, ngươi đừng bức lão tử động thủ với ngươi!"
Lúc này đây, Quân lão gia tử đã đổi cách tự xưng từ lão phu thành lão tử, cũng gọi Mục Động từ ông thành ngươi, có thể thấy được lửa giận trong lòng Quân lão gia tử thế nào.
"Động thủ thì động thủ! Ta sợ ngươi à? Y thuật của ngươi xác thật là cao hơn ta, nhưng luận thực lực, hai người chúng ta luôn luôn không phân được cao thấp!"
Mục Động hừ một tiếng, cũng không cam chịu yếu thế mà đáp trả.


Vân Lạc Phong có chút ngây ngốc, bởi vì lúc sau nàng quá chuyên chú trả lời đề mục, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là..... Từ khi nào mình lại có thêm sư phụ rồi?
"Cô nương đừng để ý!"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Vân Lạc Phong.
Nàng quay lại, ngay lập tức, một khuôn mặt đáng yêu mang theo tươi cười liền đập vào mắt nàng.
Nụ cười tươi của thiếu nữ kia vô cùng sáng ngời, mắt ngọc mày ngài, thập phần hoạt bát.
"Gia gia ta vẫn luôn như vậy, thời điểm bình thường thì thân thiết với Mục gia gia như huynh đệ, nhưng một khi xảy ra tranh chấp thì lập tức biến thành kẻ thù."
Linh Nhi nhấp môi cười nhạt, hơi hơi chớp mắt: "Mục gia gia nói ngươi biết Vạn Thiên Châm Pháp, ngươi thật sự biết Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết?"
Vân Lạc Phong giật mình.
Vạn Thiên Châm Pháp?
"Ngươi muốn nói đến bộ châm pháp ta vừa viết?" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm: "Nếu cái ngươi nói là nó, vậy đúng là ta có biết!"
Bộ châm pháp này được ghi lại trong Y Học Thần Điển, nàng đã khắc sâu trong đầu, nên mới tiện tay viết ra.
Vừa nghe thấy lời này, hai mắt Linh nhi liền phóng ra tia sáng, sau đó thì đưa tay về phía Vân Lạc Phong: "Đúng rồi, ta tên là Quân Linh Nhi!"
Quân?
Đối với cái họ này, Vân Lạc Phong rất là mẫn cảm, vì vậy mà Vân Lạc Phong hơi khựng tay lại một chút, rồi mới cầm tay Quân Linh Nhi.
"Vân Lạc Phong!"
Lúc này, hai lão nhân gia đang đánh nhau túi bụi, trời đất u ám, Vân Lạc Phong vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe thấy một tiếng cười trong trẻo từ phía trước truyền tới.
"Khó trách lâu như vậy rồi mà ngươi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì ra là đang ở đây trêu chọc con gái nhà lành!" Thân ảnh Hồng Loan hấp tấp chạy vọt tới, cánh tay quàng qua vai Vân Lạc Phong, hơi hơi nhướng mày, mắt phượng đang nhìn Quân Linh Nhi: "Tiểu cô nương này lớn lên thật đáng yêu, ta rất thích!"
Quân Linh Nhi tựa hồ chưa từng thấy qua nữ nhân lớn gan đến như vậy, đặc biệt là nữ nhân này còn đang đùa giỡn nàng, cho nên lập tức bị dọa sợ.
Nàng có chút yếu ớt đáp lại một câu: "Ta không phải đoạn tụ!"
"Phụt!" Hồng Loan nhịn không được phì cười: "Tiểu cô nương, tỷ tỷ chỉ là đùa với muội một chút mà thôi, đương nhiên, nếu ta mà là nam nhân, khẳng định là sẽ nhìn không được mà sờ mó muội một chút."
Một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, dù nàng là nữ nhân cũng cảm thấy rất thích, huống chi là nam nhân?
Gương mặt Quân Linh Nhi đỏ lên, nàng lớn như vậy, còn chưa từng bị ai trêu chọc đùa giỡn đến mức này, hơn nữa, đối phương còn là một nữ nhân.
"Vân Lạc Phong, nơi này của ngươi thật náo nhiệt!" Hồng Loan nhướng mày cười: "Thế nào? Thông qua không?"
Vân Lạc Phong không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn quản sự của Y Đường.
Quản sự lau đi mồ hôi trên trán: "Thông qua, thông qua..."
Không thấy Mục lão gia tử và bằng hữu của ông ấy còn đang đánh nhau vì nha đầu này sao? Ông ta có thể nói không thông qua chắc? Cho dù nha đầu này có viết lung tung đi chăng nữa thì cũng phải cho thông qua.
"Nếu thông qua rồi, vậy chúng ta đi thôi!" Hồng Loan mỉm cười ôm lấy cánh tay Vân Lạc Phong, nàng còn không quên quay đầu lại nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn non mềm của Quân Linh Nhi: "Tiểu cô nương, chúng ta ngày sau gặp lại!"
Bên ngoài Y Đường, Vân Lạc Phong dừng bước, nàng nhướng mày nhìn hồng y nữ tử đang đứng bên cạnh, nói: "Quen biết ngươi lâu như vậy rồi, trước giờ còn chưa từng thấy ngươi có hứng thú với bất kỳ kẻ nào."
Ngụ ý, Vân Lạc Phong đang hỏi Hồng Loan tại sao lại đột nhiên có hứng thú với tiểu cô nương kia.
"Thân phận của tiểu nha đầu này có chút đặc biệt!" Hồng Loan cười cười: "Nếu ta đoán không lầm, nha đầu kia chính là nữ nhi của gia chủ Quân gia!"
Người Quân gia?
Vân Lạc Phong bỗng nhiên nhớ đến, tên của nha đầu kia là Quân Linh Nhi.
Chẳng lẽ nàng ta là người của Quân gia ở Linh Châu?
"Vân Lạc Phong!" Hồng Loan quay đầu lại, ý cười dần dần biến mất, thay vào đó là một mảnh ngưng trọng: "Ta thấy ngươi là bằng hữu của ta, cho nên có vài lời nói, ta mới nói với ngươi. Ta không biết tại sao trong tay ngươi lại nắm giữ ngọc bội Quân gia, cũng không biết chuyện này đối với ngươi là tốt hay xấu...."
"Cho nên, trước khi điều tra rõ chân tướng, thì cho dù là người của Quân gia đi nữa, ngươi cũng không thể tiết lộ!"
Thái độ của Hồng Loan rất nghiêm túc, nói cho cùng, không ai biết được Vân Lạc Phong có phải là người Quân gia hay không?
Lỡ như.....
Nàng cùng Quân gia là kẻ thù thì sao?
"Ta hiểu rồi!"
Vân Lạc Phong mỉm cười, dù nàng dự định vì Quân Phượng Linh mà đi tìm một đáp án, nhưng điều đó không có nghĩa là trước khi điều tra ra sự thật, nàng sẽ để lộ miếng ngọc bội này.
"Mặc kệ ngươi có phải là người của Quân gia hay không, thì ngươi cũng là bằng hữu của Hồng Loan này!" Hồng Loan nắm tay lại thành quyền, đấm đấm vào lòng иgự¢ mình: "Ta vĩnh viễn đều đứng bên cạnh ngươi, tuyệt không buông tay!"
Thân phận Vân Lạc Phong thế nào, có quan hệ gì với nàng?
Người nàng thừa nhận, chỉ có một!
"Đi thôi!" Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Đợi đến ngày mai thì chúng ta có thể xuất phát, rời khỏi Thiên Duyệt Thành!"
Hồng Loan không nói gì, nàng quay đầu lại nhìn về hướng của Y Đường, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
Nếu nàng và phụ thân đoán sai, Vân Lạc Phong không phải là người Quân gia, vậy nàng..... Tuyệt đối sẽ không để người của Quân gia thương tổn đến Vân Lạc Phong.
___________
Y Đường.
Hai lão nhân gia rốt cuộc cũng chịu ngừng lại, đứng tại chỗ thở hòng học, trán ướt đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên, đợi khi họ quay đầu nhìn lại, thì bỗng phát hiện Vân Lạc Phong đã mất tích.
"Đồ nhi của ta đâu?" Mục Động ngây ngẩn cả người.
"Đi rồi!" Linh Nhi mở to đôi mắt sáng ngời: "Vừa rồi con thấy hai người đánh quá nhập tâm, tưởng rằng hai người thích đánh nhau, cho nên mới không có lên tiếng nhắc nhở."
"Cái gì?" Mục Động sửng sốt, vội vàng hỏi: "Vậy con có thấy nha đầu kia đi hướng đông hay là hướng tây không?"
"Tây!"
Linh Nhi mở to mắt nói dối.
Ở trong lòng các trưởng bối, Linh Nhi vẫn luôn là đứa trẻ thành thật, cho nên Mục Động không hề nghi ngờ nàng mà vội vàng chạy về hướng tây đuổi theo Vân Lạc Phong.
"Gia gia, Vân cô nương đi về hướng đông đó, nàng chắc cũng chưa đi xa, người mau mau đuổi theo đi, đừng để cho Mục gia gia tìm được cô nương ấy trước!"
Quân lão gia tử cười ha ha hai tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của Quân Linh Nhi: "Con đúng là một tiểu hồ ly đen tối, chờ sau khi gia gia thu được đứa đồ đệ này, thì sẽ để cho con được về nhà mấy ngày."
"Gia gia, Linh Nhi muốn đi theo gia gia!"
"Nha đầu này, đừng cho là ta không biết, trong lòng con vẫn luôn nhớ cha mẹ mình, mấy năm nay gia gia thật có lỗi với các người, qua mấy ngày nữa, gia gia sẽ để cho con về nhà đoàn tụ với cha mẹ một đoạn thời gian."
"Cám ơn gia gia!" Linh Nhi nở nụ cười tươi tắn, chiếu sáng đến tận lòng Quân lão gia tử: "Nhưng chuyện Linh Nhi thích nhất, vẫn là đi theo gia gia vào nam ra bắc. À phải, người mau đuổi theo Vân cô nương đi! Bằng không, đợi lát nữa Mục gia gia phát hiện mình bị lừa, khẳng định là sẽ chạy về hướng đông!"
"Được! Ha ha ha.."
Quân lão gia tử cười to hai tiếng, một bộ trường bào màu trắng nhanh chóng biến mất trong Y Đường.
Thời khắc này, trong Y Đường, mọi người đều thấy bàng hoàng, ai cũng không ngờ được rằng, một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng như vậy mà lại có thể làm ra hành vi lừa gạt.
Đáng thương cho Mục Động, ai bảo ông không có một đứa cháu gái tri kỉ như vậy làm gì, cho nên không thắng được Quân lão gia tử....
Đáng tiếc, Quân Linh Nhi quá xem trọng chỉ số thông minh của Mục Động rồi, chờ sau khi ông lục soát hết Tây thành mà vẫn không tìm thấy Vân Lạc Phong, thì lúc này ông một chợt tỉnh ngộ, phát giác ra bản thân bị lừa rồi.
Vì thế, một ngày kia, trên đường phố Thiên Duyệt Thành bỗng vang lên một tiếng hét phẫn nộ của lão giả, rất lâu cũng chưa tiêu tán....
"Quân Lăng Thiên, Quân Linh Nhi, hai ông cháu các ngươi dám liên hợp lại lừa gạt ta! Tốt! Rất tốt! Ta muốn đoạn tuyệt với đám người các ngươi! Thế bất lưỡng lập*!"
(*Thế bất lưỡng lập: không đứng cùng một phía, tương tự câu không đội trời chung.)
_________
Khách điếm.
Chân trước của Vân Lạc Phong và Hồng Loan mới vừa đi vào, thì chân sau của Quân lão gia tử đã đuổi tới, ông cười tủm tỉm cản đường của Vân Lạc Phong lại, nói: "Vân cô nương, y thuật của ngươi làm ta rất ngạc nhiên, không biết ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh: "Sư phụ của ta đã đủ nhiều rồi, không thể tiếp tục bái sư nữa, nếu như ông muốn, thì chúng ta có thể cùng nghiên cứu và thảo luận một chút về y thuật!"
"Ha ha!" Quân lão gia tử thấy Vân Lạc Phong cũng không có hoàn toàn cự tuyệt mình, liền cười mấy tiếng đầy sảng khoái: "Không bái sư cũng không sao, ta thấy tuổi tác của ngươi cũng không lớn hơn cháu gái ta bao nhiêu, nếu không ngại thì hãy gọi ta một tiếng gia gia đi, xem như là ta có thêm một đứa cháu gái tiện nghi."
"Được!" Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên: "Gia gia!"
Nghe tiếng xưng hô này, Quân lão gia tử không hiểu tại sao lại thấy có chút thương cảm.
Nếu nha đầu này thật sự là cháu gái của mình, vậy chắc chắn ông sẽ mừng đến phát điên....
Đáng tiếc, không biết hiện giờ Quân nhi có còn trên dương thế hay không, càng không biết nữ nhi đã sinh được mụm con nào hay chưa?
Hồng Loan ở bên cạnh không nói lời nào, nàng đương nhiên biết mục đích của Vân Lạc Phong là gì. Nếu lão nhân gia này thật sự là người Quân gia, Vân Lạc Phong muốn tìm hiểu tin tức, thì cần phải tiếp xúc với người Quân gia.
"Ha ha."
Quân lão gia tử lại lớn tiếng cười to lần nữa, ông vừa cười sang sảng vừa nói: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi đã đồng ý, vậy bây giờ ngươi có thể đi cùng ta!"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Ta còn có chuyện rất quan trọng cần hoàn thành, chờ sau khi ta hoàn thành chuyện này, sẽ đến bái phỏng lão nhân gia người!"
"Một khi đã như vậy, thì lão đầu ta không quấy rầy ngươi nữa, nếu ngươi có cần gì, cứ đến Quân gia ở Linh Châu tìm ta!"
Tuy rằng Quân lão gia tử không thu được Vân Lạc Phong làm đồ đệ, nhưng lại có được một đứa cháu gái tiện nghi, cho nên ông cảm thấy rất mỹ mãn mà rời đi.
Chỉ tiếc, sau khi trở lại Mục trạch, nghênh đón ông chính là mưa rền gió dữ.
"Quân Lăng Thiên, tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi!" Sắc mặt của Mục Động là một mảnh xanh mét, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn trừng trừng vào Quân lão gia tử: "Ta chưa từng nghĩ tới ngươi lại là cái loại người này, những năm qua, ta thật là đã nhìn lầm ngươi rồi!"
Quân lão gia tử lại không có tức giận, vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Mục Động, ông cũng đừng tức giận làm gì, ta quả thật là đã tìm được nha đầu kia, chẳng qua, nha đầu kia nói sư phụ của nó nhiều quá rồi, cho nên đã cự tuyệt ta."
Nghe được lời này, trong lòng Mục Động cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy rằng mình chậm hơn một bước, nhưng mà Quân lão gia tử cũng không có thu nhận đồ đệ thành công.
"Tuy nhiên.... "
Thế nhưng, Quân lão gia tử lại không có dừng lại ở đó, tiếp tục nói: "Tiểu nha đầu này đã nhận ta làm gia gia!"
"Cái gì?" Mục Động giận tím mặt.
Lúc này, ông không thèm nói nhiều lời vô nghĩa với Quân lão gia tử nữa, mà trực tiếp động thủ, khí thế sắc bén như một thanh lợi kiếm, ầm ầm triển khai.
Ầm!
Thân mình Quân lão gia tử chợt lóe, tránh thoát được công kích của Mục Động.
Tuy nhiên, mặt đất nơi Quân lão gia tử vừa đứng lại xuất hiện một cái hố sâu, có thể thấy vừa rồi Mục Động đã vận dụng bao nhiêu sức lực.
"Mục Động, ông làm thật sao?" Quân lão gia tử không ngờ tới Mục Động lại đánh thật như vậy, hai mắt liền trừng lớn: "Nếu không phải ta cảm thấy áy náy với ông, thì ta đã sớm động thủ rồi!"
"Hừ!" Mục Động hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đi đi! Từ nay về sau, ta không có bằng hữu như ngươi!"
Ai biết được nếu còn kết giao với Quân lão gia tử, thì sau này có bị ông ấy ςướק đi đồ đệ mà mình nhìn trúng nữa hay không chứ?
"Mục Động, hai ta đã là bằng hữu nhiều năm, hà tất vì một chuyện nhỏ mà lại náo loạn lớn đến như vậy." Quân lão gia tử mang theo da mặt dày đi về phía Mục Động, trên gương mặt già nua tràn đầy tươi cười.
Nhìn cái bộ dáng cười tươi thèm ăn đòn của Quân lão gia tử, Mục Động hận không thể nện một quyền lên mặt của ông.
Lão già này đương nhiên cảm thấy không cần phải làm lớn chuyện, còn không phải là do ông ta nhanh chân đến trước hay sao? Nếu đổi lại thành mình đoạt được tiểu nha đầu kia trước, đoán chừng lão già này đã không nói hai lời mà trực tiếp khai chiến với mình rồi.
"Thời điểm trước khi ta đi, đã tiện tay cầm về đáp án do tiểu nha đầu kia trả lời, hai chúng ta cùng nghiên cứu một chút, xem thử nha đầu kia trả lời có chính xác hay không?" Quân lão gia tử hiển nhiên là biết được dùng cách gì mới có thể khiến Mục Động buông lỏng, cho nên, ông không chút khách khí phất tay một cái, một quyển giấy trắng cùng mực đen liền xuất hiện trong tay của ông.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!