Nam nhân trung niên vô cùng sửng sốt, nhưng ông ta không thu nắm tay lại được nữa. Sức mạnh hủy thiên diệt địa ấy vang dội trước иgự¢ Vân Lạc Phong...
Ầm!
Trong khoảnh khắc ấy, dường như cơ thể ông ta đã trúng một đòn công kích nặng nề. Cả người ông ta bị hất mạnh ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Ngươi chỉ là một Thánh tôn, làm sao cản được đòn tấn công của ta?"
Ở đại lục Thất Châu, Thánh tôn trẻ tuổi như vậy đã được xem là kỳ tích.
Nhưng...
Thánh tôn vẫn chỉ là Thánh tôn, làm sao chống lại sức mạnh Thánh quân? Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Chẳng lẽ...
Nam nhân trung niên đưa mắt nhìn bộ giáp vảy rồng trên người Vân Lạc Phong, trong mắt ông ta hiện lên cái nhìn tham lam.
Không sai, chắc chắn là do bộ giáp này! Nếu mình có thể lột nó khỏi người ả ta, chắc chắn thực lực của mình sẽ tăng lên một bậc!
“Năng lực của Thánh quân chỉ có bấy nhiêu thôi à?" Thiếu nữ khẽ nhếch đôi môi hàm chứa ý cười.
Nhưng nam nhân trung niên lại cảm nhận được sự khinh miệt mỉa mai từ nụ cười ấy.
Trong lòng ông ta tuôn trào từng đợt lửa giận ngay tức khắc: "Ngươi ɢɨết con ta, ta nhất định phải tính với ngươi món nợ này! Tất nhiên nếu ngươi đồng ý tặng áo giáp vảy rồng cho ta để chuộc lỗi, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Vân Lạc Phong cất tiếng cười: "Chỉ e ngươi không còn mạng để hưởng thụ bộ giáp này."
“Ha ha ha!”
Nam nhân trung niên ngửa đầu, cười to điên cuồng: "Nha đầu, ắt hẳn ngươi không biết mình đã chọc phải kẻ địch nào nên mới dám coi trời bằng vung, nói ra mấy lời như thế! Nếu ngươi đã biết thân phận của Lâm cô nương thì ta nói cho ngươi nghe, những gì ngươi làm với Lâm cô nương, tộc Thánh nữ sẽ không bỏ qua đâu nhé!"
Những gì nàng làm với Lâm Nhược Bạch ư?
Vân Lạc Phong nhướng mày, bất chợt liếc qua Tô Tuấn.
Không cần phải nói, nàng cũng biết gã đổ mọi tội lỗi lên đầu mình, bao gồm việc lạc mất Tiểu Bạch và cái ૮ɦếƭ của Tô Lạc Trần.
Tất nhiên Tô Tuấn nhận thấy ánh mắt của nàng, nhưng gã không hề sợ hãi mà còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào, chẳng có chút hổ thẹn với những lời đã nói.
“Nha đầu, ngươi ỷ mình là sư phụ của Lâm cô nương nên ૮ưỡɳɠ éρ nàng ấy gả cho người không yêu, chẳng lẽ ngươi chưa từng cân nhắc đến hậu quả? Tộc Thánh nữ nào có cho phép ngươi đối xử với người của họ như vậy?" Nam nhân trung niên cất tiếng cười lạnh, đầy vẻ mỉa mai: "Hơn nữa, Lâm cô nương và con ta tình đầu ý hợp, ngươi lại chia uyên rẽ thúy, thế nào ngươi cũng không có kết cục tốt đâu!"
Nếu như là lúc trước, không có lệnh của Vân Lạc Phong thì Tiểu Mạch sẽ không hiện ra.
Nhưng bây giờ hắn ta nghe được có người dám bôi nhọ nàng, lại còn tuyên bố Lâm Nhược Bạch và Tô Tuấn tình đầu ý hợp, sau cùng hắn ta không nhịn nổi nữa nên lao ra khỏi Không gian Thần Điển.
Hai cha con Tô Tuấn thấy Tiểu Mạch vô cớ xuất hiện thì đột nhiên sợ hãi, không biết tiểu tử này chạy ra từ chỗ nào.
Lúc này đây, cặp mắt Tiểu Mạch đã toát lên vẻ ác độc, hung hăng lườm nguýt hai cha con Tô Tuấn.
“Từ lâu Tiểu Bạch đã nói sẽ gả cho ta, nàng ấy tình đầu ý hợp với tên khốn nạn này bao giờ?"
Tô Tuấn lấy lại tinh thần, nói nhỏ vào tai nam nhân trung niên: "Hắn chính là nam nhân muốn ςướק Tiểu Bạch khỏi tay con, sư phụ của Tiểu Bạch ép nàng ấy phải gả cho hắn."
Nghe vậy, nam nhân trung niên lập tức hiểu ra, cười lạnh nhìn sang Tiểu Mạch: "Ngươi nói Lâm cô nương tuyên bố muốn gả cho ngươi, không biết ngươi có thể thả nàng ấy ra, để chính miệng nàng ấy nói chăng?"
Tiểu Mạch giận run người, ánh mắt càng toát ra vẻ hung ác.
“Tiểu Mạch.” Vân Lạc Phong do dự một hồi: "Còn một phút nữa."
Hắn ta biết câu này có ý gì.
Bộ giáp kia chỉ có thể duy trì trong thời gian ba phút, hiện giờ đã qua hai phút, chỉ còn một phút cuối cùng mà thôi.
Vì vậy cho dù lửa giận bừng bừng, Tiểu Mạch cũng phải lùi về sau hai bước.
Soạt!
Trong khi hai cha con Tô Tuấn còn đang ngẫm xem Vân Lạc Phong có ý gì thì nàng đã lao tới trước mặt nam nhân trung niên, nắm đấm phủ đầy vảy rồng giáng một đòn vang dội vào иgự¢ ông ta.
Vèo!
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể nam nhân trung niên lập tức bay ngược ra ngoài, ông ta phun ra một ngụm máu rồi ngả đầu té xuống đất, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Tô Tuấn ngây ngẩn cả người.
Đám người Huyền Thanh môn há hốc mồm, nỗi sợ hãi mau chóng ập đến.
Trước иgự¢ nam nhân trung niên bị lõm một mảng to, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng, cặp mắt ông ta nhìn trân trân như mắt cá ૮ɦếƭ, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
“Cha!”
Tô Tuấn gào thét khàn cả giọng. Gã vội vã chạy tới chỗ nam nhân trung niên, đỡ thi thể ông ta rồi kêu lên đau đớn: "Cha, người tỉnh lại đi, Huyền Thanh môn không thể không có người, người đừng dọa con mà!"
Đáng tiếc bây giờ ông ta đã ૮ɦếƭ.
Vân Lạc Phong cũng hơi ngẩn ra. Nàng nhìn nắm tay mình rồi lại nhìn nam nhân trung niên ૮ɦếƭ thê thảm ngay trước mắt.
Nàng cũng không ngờ, giáng một đòn xuống mà có thể hạ gục Thánh quân trong chớp mắt sao?
“Chủ nhân.” Có lẽ Tiểu Mạch nhận ra sự ngờ vực trong lòng nàng, hắn ta kiên nhẫn giải thích: "Ông ta không phải là Thánh quân thực sự."
“Không phải Thánh quân ư?” Vân Lạc Phong kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tiểu Mạch gật đầu nói: “Trên đời này có rất nhiều bảo vật gia tăng sức mạnh, ví dụ như cỏ Linh Xà, huyết dịch Linh Long... có thể khiến người tu luyện hoàn chỉnh bước đột phá, nhưng những thứ ấy đều \'gặp rồi mới biết, chẳng biết đâu mà tìm\'..."
Tiểu Mạch ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Do đó, rất nhiều người từ bỏ việc tìm kiếm, dùng vài vật phẩm có khuyết điểm để tiến hành bước đột phá, giống như Môn chủ của Huyền Thanh môn vậy. Nếu ta không đoán sai, ắt hẳn ông ta đã dùng một loại quả tên là Hồng Chu, loại quả này giúp ông ta lên tới bậc Thánh quân, tuổi thọ và khí thế chẳng hề khác Thánh quân, nhưng bản chất cơ thể ông ta vẫn ở mức Thánh tôn bậc cao. Đấy cũng là lý do vì sao chủ nhân có thể hạ gục ông ta trong nháy mắt. Nếu như gặp phải Thánh quân thực sự, cho dù có áo giáp vảy rồng, chỉ e người cũng không thắng dễ dàng như vậy."
Nghe Tiểu Mạch giải thích cặn kẽ, Vân Lạc Phong mới bừng tỉnh hiểu ra. Thánh quân cao hơn Thánh tôn rất nhiều, cho dù có được áo giáp vảy rồng, nàng cũng không thể nào một đấm hạ gục đối phương trong nháy mắt...
“Ngươi ɢɨết cha và đệ đệ ta!" Tô Tuấn quay đầu, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Cuối cùng sẽ có một ngày ta tự tay đâm ૮ɦếƭ ngươi hòng xả hận này!"
Tiểu Thụ chớp đôi mắt nhỏ, gương mặt đáng yêu của bé nhìn Vân Lạc Phong: "Con có thể ɢɨết tên đó không?"
Bé nói rất nhẹ nhàng, giống như ngày thường bắt chuyện với người ta vậy.
Giống như nói "con có thể ăn cơm không?"
“Những chuyện này cứ giao cho Vân Dực xử lý." Vân Lạc Phong nắm tay Tiểu Thụ.
Chỉ cần Môn chủ của Huyền Thanh môn không còn, những kẻ khác chẳng có gì để uy ђเếק.
Bất thình lình, Tô Tuấn cảm nhận được gì đó, cơ thể gã đột ngột cứng đờ. Gã kích động ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trước...
Vô số cánh hoa trắng rơi từ trên không xuống, một đám nữ tử mặc y phục màu trắng, 乃úi tóc nha hoàn theo sau, người dẫn đầu bọn họ là một nữ nhân cũng mặc y phục màu trắng.
Nữ tử kia hoàn toàn khác xa với đám nha hoàn phía sau, nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, ngạo nghễ đứng thẳng giữa hư không.
"Tần Nguyệt đại nhân!" Tô Tuấn kích động hét lớn, chỉ thiếu nước khua tay múa chân mà thôi, hắn hung tợn trừng mắt với Vân Lạc Phong một cái, lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Người của Thánh Nữ Tộc tới rồi, để ta xem ngươi làm sao mà tiếp tục kiêu ngạo."
Tần Nguyệt giữ nguyên vẻ mặt vô cảm đáp xuống từ hư không, tà áo trắng tinh của nàng ta rất dài, kéo lê trên mặt đất, tóc đen như thác nước dài đến tận eo.
"Xem ra ta tới không đúng lúc!" Nữ tử kia nhìn xác ૮ɦếƭ và máu tươi trải đầy trên đất thì khẽ nhíu mày liễu, thần sắc cao ngạo càng thêm mất kiên nhẫn: "Tô Tuấn, ta phụng mệnh tộc trưởng đến đây, tìm ngươi để điều tra chút chuyện, rốt cuộc là kẻ nào bắt cóc truyền nhân của tộc ta?"
Thần sắc Tô Tuấn càng thêm kích động, hắn càng hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Chính là nữ nhân này! Là ả đã bắt cóc tiểu Bạch! Còn lấy danh nghĩa sư phụ của tiểu Bạch để ép tiểu Bạch lấy người mà nàng không yêu. Tần Nguyệt đại nhân, người nhất định phải cứu tiểu Bạch."
Nghe Tô Tuấn xưng hô thân mật như vậy với Lâm Nhược Bạch, mày liễu của Tần Nguyệt càng nhíu chặt hơn, đáy mắt cũng tăng thêm sự mất kiên nhẫn.
"Ngươi nói là ả ta đã bắt cóc truyền nhân của tộc ta?"
Tần Nguyệt nhìn về phía Vân Lạc Phong, hơi hất cằm một chút, để lộ bản sắc kiêu ngạo của người Thánh Nữ Tộc.
"Tô Tuấn, ngươi đem tình hình cụ thể nói rõ hết với ta, ta mới có thể đưa ra quyết định."
"Chuyện là như vầy..." Tô Tuấn hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi: "Ngày đó, ta nhìn thấy một mình tiểu Bạch gặp phải nguy hiểm trong rừng, cho nên mới ra tay cứu nàng. Lúc ấy ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao tiểu Bạch lại có thể xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như vậy, mà lại chỉ có một mình nữa chứ? Sau đó nàng mới nói cho ta biết, là chính sư phụ của nàng đã ném nàng vào rừng, để nàng làm mồi cho sài lang hổ báo."
Tô Tuấn nói với vẻ mặt hung tợn: "Ta không ngờ, trên đời này lại có một người sư phụ tàn nhẫn đến như vậy! Ta thấy tiểu Bạch không có nơi nào để đi, nên đã thu nhận nàng. Ai biết ngày vui quá ngắn ngủi! Sư phụ của tiểu Bạch đột nhiên tìm tới cửa. Không biết ả ta làm sao mà biết được quan hệ giữa tiểu Bạch và Thánh Nữ Tộc, sau khi bắt được tiểu Bạch, ả liền không từ thủ đoạn ép tiểu Bạch gả cho người nàng không yêu."
"Tần Nguyệt đại nhân, trong một năm qua, ta và tiểu Bạch đã sớm lưỡng tình tương duyệt*, nàng từng nói, ngoại trừ ta ra, thì nàng thà ૮ɦếƭ cũng không gả cho nam nhân khác. Vì vậy, ta hoài nghi tiểu Bạch đã gặp điều bất trắc*!" Tô Tuấn khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Nếu tiểu Bạch thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, thì dù có tan xương nát thịt, ta cũng tuyệt đối không tha cho kẻ đã làm hại nàng!"
(*lưỡng tình tương duyệt: cả hai bên đều có tình ý với nhau.*bất trắc: chuyện không may, nguy hiểm.)
Lời này quả là đủ tình sâu nghĩa nặng, ngay cả Tô Tuấn cũng thấy cảm động bởi lời nói của mình.
Hắn tin tưởng, Tần Nguyệt cũng sẽ bị hắn làm cảm động.
Vì thế, sau khi nói xong, hắn khẽ liếc mắt quan sát thái độ của Tần Nguyệt, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Tần Nguyệt vẫn lạnh băng như cũ.
"Tần Nguyệt đại nhân...." Tô Tuấn hơi có chút thấp thỏm bất an mà gọi một tiếng.
Tần Nguyệt không trả lời Tô Tuấn, đôi mắt xinh đẹp trước sau vẫn nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành đang khoang tay đứng ở chỗ kia, sau đó cất giọng lạnh băng không có chút độ ấm.
"Truyền nhân của tộc ta ở đâu? Lời của Tô Tuấn có phải thật không?"
Thánh Nữ Tộc có thể truyền thừa đến tận ngày nay, đã đủ để chứng minh bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc dễ dàng tin vào lời nói của một phía. Vì thế, việc cấp bách nhất hiện tại là phải tìm được Lâm Nhược Bạch, rồi mới hỏi rõ Lâm Nhược Bạch xem chân tướng mọi chuyện là thế nào.
Nếu mọi chuyện quả thật như lời Tô Tuấn nói, nữ nhân này dám đối xử với truyền nhân của Thánh Nữ Tộc như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho ả ta!
"Con bé tạm thời không cách nào xuất hiện được!"
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng.
Tô Tuấn nở nụ cười đắc ý tràn trề, nhưng ngay sau đó lại sợ người của Thánh Nữ Tộc phát hiện ra vẻ vui sướng của mình, liền thu liễm lại ý cười trên mặt, dùng giọng điệu nôn nóng mà nói: "Ngươi nói tiểu Bạch không thể xuất hiện là có ý gì? Ta đã biết mà, ngươi nhất định là đã hạ độc thủ với tiểu Bạch."
Vân Lạc Phong liếc ánh mắt lạnh căm về phía Tô Tuấn, cái liếc mắt này khiến cả người Tô Tuấn run lên, trong lòng cảm thấy rét lạnh khó hiểu.
Tần Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: "Ta hy vọng ngươi lập tức để truyền nhân của tộc ta xuất hiện! Bằng không ta sẽ tin lời Tô Tuấn nói, rằng ngươi đã hạ độc thủ với truyền nhân của tộc ta!"
Kỳ thực, để Lâm Nhược Bạch xuất hiện không phải việc gì khó, chỉ là Lâm Nhược Bạch hiện đang ngủ say. Để Lâm Nhược Bạch xuất hiện trong tình trạng này so với việc không xuất hiện cũng chẳng có gì khác nhau.
"Ta đã nói, tiểu Bạch tạm thời chưa thể xuất hiện. Nếu ngươi có thể nhẫn nại, thì đợi thêm một thời gian nữa, bằng không, ta cũng không còn cách nào khác."
Đối diện với người của Thánh Nữ Tộc, mà Vân Lạc Phong vẫn ôm thái độ tùy hứng như cũ, điều này khiến cho sắc mặt đối phương lập tức đen lại.
Bao nhiêu năm qua, chưa có người nào dám tỏ vẻ kiêu căng phách lối như vậy trước mặt Tần Nguyệt, vậy mà nữ nhân trước mặt này lại dám không để người của Thánh Nữ Tộc trong mắt.
"Nếu ngươi không thả truyền nhân của tộc ta ra, vậy thì đừng trách sao ta không khách sáo?" Đáy mắt Tần Nguyệt lộ ra tia hàn quang, lạnh giọng ra lệnh: "Bắt ả lại cho ta!"
"Dạ!"
Nghe lệnh, đám nha hoàn kia liền xông lên bao vây Vân Lạc Phong.
Dưới sự bao vây của người Thánh Nữ Tộc, Vân Lạc Phong hơi chau mày một chút, nàng dắt tay Tiểu Thụ, trong mắt lại chẳng có một chút sợ hãi nào.
"Chủ nhân, người đừng cứng đối cứng với người của Thánh Nữ Tộc, sẽ chỉ chuốc lấy thiệt thòi thôi!"
Từ trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói nôn nóng của Bích Tiêu: "Tiểu Thụ đại nhân tuy rằng rất mạnh, nhưng người của Thánh Nữ Tộc lại có bảo vật có thể trấn áp được thụ nhân, chính vì có bảo vật như vậy, nên Thánh Nữ Tộc mới có thể điều khiển được thụ nhân."
Nội tâm Vân Lạc Phong hơi trầm xuống.
"Chủ nhân....." Thấy Vân Lạc Phong không nghe lọt tai lời khuyên của mình, Bích Tiêu tức đến dậm chân: "Người tạm thời hãy rời khỏi đây trước đi! Đợi tiểu Bạch đại nhân tỉnh lại rồi thì có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện với Thánh Nữ Tộc."
Sở dĩ Bích Tiêu không sớm nói những lời này, đó là vì lúc ấy nàng đang bị Tô Tuấn dọa cho ngẩn người.
Nàng chưa từng gặp một nhân loại nào lại âm hiểm xảo trá đến mức độ như vậy.
Hắn ta dám tuyên bố hắn cùng truyền nhân của Thánh Nữ Tộc là lưỡng tình tương duyệt?
Còn dám nói chủ nhân đã ɢɨết ૮ɦếƭ tiểu Bạch đại nhân?
Rõ ràng là tiểu Bạch đại nhân dùng Linh Hồn Quả xong rồi mới rơi vào giấc ngủ say, nhưng bây giờ có để tiểu Bạch đại nhân xuất hiện, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tin tiểu Bạch đại nhân ngủ say là do ăn Linh Hồn Quả, mà chỉ cho là do chủ nhân đã hạ độc tiểu Bạch đại nhân.
Người ăn Linh Hồn Quả ngoại trừ hôn mê ra thì không có xuất hiện bất kỳ tình trạng khác thường nào nữa, trong Thánh Nữ Tộc lại không có y sư giỏi, thì làm sao kết luận được tiểu Bạch đại nhân hôn mê là do nguyên nhân gì?
"Bích Tiêu, sao ngươi không đi giúp chủ nhân?" Hỏa Hỏa cũng rất sốt ruột, vội vàng hỏi.
Bích Tiêu lắc lắc đầu cười khổ: "Ta không có cách nào rời khỏi nơi này được, bằng không ta đã có thể nói rõ mọi chuyện với người Thánh Nữ Tộc rồi!"
Nếu không phải như vậy, thì nàng cần gì lo lắng như hiện giờ?
Vân Lạc Phong nghe xong lời nói của Bích Tiêu, liền quét mắt nhìn đám người Thánh Nữ Tộc trước mặt, thần sắc nàng chưa bao giờ có vẻ nặng nề như lúc này.
Thời gian đã hết, Long Lân Giáp trên người Vân Lạc Phong đã sớm biến mất, nếu muốn triệu hồi Long Lân Giáp ra lần nữa, thì phải đợi sau khi không gian thần điển khôi phục đầy đủ linh khí.
Tuy nhiên......
Nhìn người Thánh Nữ Tộc đang đứng đầy trời, nàng muốn an toàn chạy thoát, e là không dễ như vậy!
Trên bầu trời, nha hoàn Thánh Nữ Tộc lao xuống, những kẻ đứng trên mặt đất cũng bắt đầu triển khai công kích với Vân Lạc Phong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thụ nở nụ cười sáng ngời: "Mẫu thân, những kẻ này cứ giao cho con đi!"
Vụt vụt!
Tức thì, từ mặt đất xung quanh Tiểu Thụ bỗng mọc lên vô số dây đằng, những sợi mạn đằng kia lao thẳng đến, quấn quanh thân đám nha hoàn Thánh Nữ Tộc, siết chặt thân thể bọn họ đến mức khiến họ gần như không thở nổi.
Tô Tuấn bị dọa cho choáng váng, hắn chưa bao giờ ngờ tới, đứa bé trai bên cạnh Vân Lạc Phong lại có thực lực mạnh đến như vậy.
"Thụ nhân?" Tần Nguyệt kinh ngạc không thôi: "Không ngờ ngươi cũng sở hữu một thụ nhân."
Thụ nhân hoàn toàn không giống linh thú, một thân cây vô tri vô giác cần tu luyện rất nhiều, rất nhiều năm mới có thể có được ý thức như con người.
Đặc biệt là thụ nhân còn có thể hóa hình người, quả thật là ngàn dặm mới tìm được một.
Cây sinh mệnh của Thánh Nữ Tộc rất cường đại, đáng tiếc, dù cây sinh mệnh đã tu luyện được thành hình người, nhưng lại bị hạn chế, chỉ có thể ở trong thân cây. Không giống như Tiểu Thụ, có thể dùng hình người để hành tẩu bên ngoài.
(*hành tẩu: đi lại. Vd: hành tẩu giang hồ: đi lại trong giang hồ.)
Vì thế, vừa biết Tiểu Thụ là thụ nhân, đáy mắt Tần Nguyệt liền xẹt qua một tia tham lam.
"Các ngươi dừng tay lại cho ta!" Tần Nguyệt phất phất tay, hạ lệnh cho đám nha hoàn ngừng tấn công Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: "Ngươi không phải nhân loại, không phải linh thú, mà là một cái cây hóa hình người, đúng không?"
Tiểu Thụ hừ một tiếng, hiển nhiên là không hề có hảo cảm đối với nữ nhân trước mặt này.
"Đi theo ta, như thế nào?" Tần Nguyệt tận lực để bản thân nở nụ cười, nhưng giọng điệu thì vẫn mang vẻ cao ngạo lạnh lùng, ngạo nghễ hơn người: "Chỉ có đi theo Thánh Nữ Tộc chúng ta, ngươi mới có thể phát huy hết tác dụng chân chính của ngươi!"
Ý chính là, một bảo vật như Tiểu Thụ mà ở trong tay Vân Lạc Phong thì chỉ lãng phí mà thôi.
"Dì này, dì lớn lên xấu xí như thế, tại sao ta phải đi theo dì?" Tiểu Thụ nở nụ cười với vẻ mặt ngây thơ trong sáng, cất giọng nói non nớt mềm mại.
Tần Nguyệt biến sắc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh: "Hừ! Hôm nay, ngươi muốn không đi theo ta cũng không được!"
Tần Nguyệt nàng tốt xấu gì cũng là đệ nhất mỹ nhân Thánh Nữ Tộc, vậy mà thằng nhãi này lại dám nói nàng xấu xí. (*Sa: thế quái nào mà nhiều đệ nhất mỹ nhân thế không biết? Rau cải trắng ngoài chợ à?)
Làm sao nàng có thể nuốt trôi cơn giận này?
"Vậy cùng phải nhìn xem ngươi có cái bản lĩnh này không?" Nụ cười của Tiểu Thụ vẫn sáng ngời như cũ, dường như đây chỉ là một chuyện râu ria.
"Nếu ngươi là linh thú, hay là con người, thì có lẽ ta còn không biết làm sao để thu phục ngươi. Thế nhưng...." Tần Nguyệt cười, nụ cười này không có cao ngạo như trước, mà ngược lại, nó mang theo mấy phần tự tin nhất định phải chiếm được: "Ngươi chỉ là một thụ nhân mà thôi!"
Ngoại trừ cây sinh mệnh của Thánh Nữ Tộc ra thì vẫn còn rất nhiều thụ nhân khác tồn tại, số thụ nhân này vô cùng cao ngạo, đều không muốn thần phục con người.
Tuy nhiên, người của Thánh Nữ Tộc lại có thể hàng phục được rất nhiều thụ nhân, nếu họ không có phương pháp hữu dụng, thì sao có thể làm được?
Dứt lời, Tần Nguyệt lấy từ trong người ra một chiếc roi dài màu xanh biếc, chiếc roi này được làm ra là để chuyên dùng trấn áp thụ nhân, trên thân roi tản mát ra uy áp cường đại vô cùng.
Khuôn mặt của Tiểu Thụ vốn dĩ đang phủ đầy nét ngây thơ, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc roi mà Tần Nguyệt vừa lấy ra thì bỗng trở nên tái nhợt, giọng nói non nớt lúc này ẩn đầy phẫn nộ và sát khí.
"Chiếc roi này, từ đâu mà ngươi có?"
Đây là lần đầu tiên Vân Lạc Phong nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Thụ, cho nên có hơi kinh ngạc, nàng quay đầu lại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ siết chặt nắm đấm, cả người run rẩy, thấy Tần Nguyệt không chịu trả lời câu hỏi của mình, hắn lại tăng thêm âm lượng, quát lên một tiếng chói tai: "Nói! Rốt cuộc thì ngươi lấy ở đâu ra chiếc roi này?"