"Chủ nhân, nhưng năm gần đây, có biết bao người đi vào cấm địa nhưng không thể trở về, là bởi vì tất cả bọn họ đều đã biến thành chất dinh dưỡng cho con thủy long nay mất rồi! Nếu không muốn rơi vào kết cục như những người đó, thì người nên mau chóng rời khỏi nơi này đi thôi!"
Vân Lạc Phong im lặng, nàng có cảm giác, phương pháp để rời khỏi nơi này chính là ở phía dười con thủy long kia....
Tuy nhiên, khoang đề cập đến mãnh lực của Luân Hồi Hỏa, chỉ riêng con thủy long này thôi thì đã không phải là thứ mà hiện giờ nàng có thể ứng phó.
"Chủ nhân, cẩn thận!"
Đột nhiên, tiếng kêu lo lắng của Tiểu Mạch lại vang lên lần nữa từ trong linh hồn, Vân Lạc Phong lập tức ngẩng đầu, liền thấy ngay con thủy long kia đang dùng ánh mắt hung tàn nhìn nàng, nó hơi há mồm, phát ra một lực hút rất mạnh.
Lực hút kia giống như là một bàn tay, túm chặt lấy linh hồn mà kéo mạnh ra khỏi người nàng. Còn cái mồm đang há to của con thủy long thì tựa như một hắc động, sâu không thấy đáy.
Vân Lạc Phong siết chặt nắm đấm, nàng có cảm giác cả người mình đang bị một ngọn núi đè lên, không cách nào động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn cái mồm đang há to của thủy long.
"Vân Lạc Phong, rốt cuộc cũng để ta tìm được ngươi, ngươi mau ૮ɦếƭ đi cho ta!"
Ngay trong lúc này, một giọng cười lạnh lùng chợt truyền tới từ phía sau Vân Lạc Phong, nàng dùng sức cố quay đầu lại, liền thấy ngay vương hậu không biết đã đến phía sau nàng từ bao giờ. Vương hậu duỗi tay ngọc của nàng ta đến, đẩy mạnh nàng xuống hố lửa đang cháy bập bùng.
Mà hiện tại, Vân Lạc Phong cũng không tài nào kịp suy nghĩ xem tại sao nàng lại không cảm nhận được sự xuất hiện của vương hậu.
Cũng không kịp nghĩ tại sao vương hậu có thể vào được cấm địa.
Nàng chỉ biết, dưới cái hố kia có vô cùng vô tận nguy hiểm đang chờ nàng.
Rắc!
Miếng ngọc bội trên cổ Vân Lạc Phong vỡ làm hai mảnh, sợi dây thừng mà nàng kịp bám lấy cũng bị đứt, rớt vào ngọn lửa đang cháy.
"Grào....."
Thủy long nhìn thấy thức ăn rơi xuống, nó cũng không quản đến vương hậu đang mặt đầy đắc ý đứng trên miệng hố, mà vội dùng cái đuôi của nó quấn lấy ngang người Vân Lạc Phong, hai mắt màu xanh băng hiện lên vẻ tham lam.
___ ___
Thất Châu Đại Lục.
Tại một thị trấn nhỏ nào đó, có một đôi phu thê đang dừng chân nghỉ tạm trong một quán trà.
Đôi phu thê này, nam thì mặc cẩm y khoác trường bào, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, nữ thì anh khí hiên ngang, phong tư tuyệt sắc, tóc được buột gọn gàng bằng một sợi vải màu đỏ, hồng y như lửa, đung đưa theo cơn gió nhẹ.
(*anh khí: khí khái lớn, hào khí.
_phong tư: dáng người đẹp.
_anh khí hiên ngang, phong tư tuyệt sắc: miêu tả người con gái này có khí khái hiên ngang như nam nhân, dáng người và diện mạo cực kỳ xinh đẹp.)
Bỗng nhiên, sắc mặt của nữ tử trắng bệch, đột ngột đứng bật dậy.
"Xảy ra chuyện gì?" Nam nhân chợt ngẩn người, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hồng y nữ tử, hỏi.
Hồng y nữ tử siết chặt nắm đấm: "Chàng có còn nhớ, trong lần đầu tiên gặp Phong nhi, ta đã tặng cho nó một miếng ngọc bội không?"
Hồng y nữ tử hít sâu một hơi, nói tiếp: "Miếng ngọc kia được ta mang theo bên người từ nhỏ đến lớn, ta luôn có cảm giác mãnh liệt đối với sự tồn tại của miếng ngọc ấy! Trước kia, ta tặng cho Phong nhi ngọc bội, một là để nó bảo mệnh, hai là giúp ta thời thời khắc khắc đều cảm nhận được nó có còn sống hay không?"
Tim nam nhân bỗng run lên, cũng lập tức đứng bật dậy, mặt đầy lo lắng: "Ý nàng là...."
"Ta có thể cảm nhận được, ngọc bội vỡ rồi!"
Ngọc bội vỡ, điều này có nghĩa là gì? E là trong hai người họ, không có ai không hiểu.
Nói cách khác, Vân Lạc Phong đã gặp phải nguy hiểm de dọa tính mạng.
"Ta phải đi tìm Phong nhi và Tiêu nhi!" Hai mắt hồng y nữ tử phản chiếu quyết tâm, giọng nói ẩn hiện sát khí: "Nếu để ta biết kẻ nào động đến con dâu ta, ta sẽ khiến kẻ đó có kết cục còn thảm hơn cả xuống địa ngục!"
___ ___
Cũng trong lúc này, ở Quân gia, Quân lão gia tử đang dạy dỗ đồ đệ nhà mình, bỗng nhiên ông cảm nhận được điều gì đó, rồi chợt phun ra một ngụm máu.
"Sư phụ!"
Quân Huyễn biến sắc, vội vàng đỡ lão gia tử nhà mình, lo lắng đến muốn khóc: "Sư phụ, là đồ nhi không tốt, chọc sư phụ tức đến hộc máu. Đồ nhi đảm bảo sau này bất cứ chuyện gì cũng nghe theo sư phụ, không bao giờ chọc cho người tức giận nữa!"
Thương thay cho Quân Huyễn, còn tưởng là do bản thân mình chọc sư phụ tức giận nên sư phụ mới ói cả ba đấu máu.
(*đấu: một loại thùng dùng làm đơn vị đong lường thời xưa. Câu nói thường gặp nhất là đấu gạo.)
Tuy nhiên....
Sắc mặt Quân lão gia tử vẫn tái nhợt, còn tràn đầy bi thống.
"Vân nha đầu, lần này.... Thật sự xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?" Quân Huyễn kђเếק sợ trợn trừng hai mắt, nhìn về phía Quân lão gia tử: "Không thế nào! Người từng cho con bé ngọc bội, khi gặp nguy hiểm thì chỉ cần Ϧóþ nát ngọc bội là người sẽ đến cứu con bé ngay mà. Hiện tại, con bé còn chưa Ϧóþ nát ngọc bội thì làm sao có chuyện được?"
Quân lão gia tử bi thương lắc lắc đầu: "Nếu Vân nha đầu Ϧóþ nát ngọc bội, thì có thể chứng minh nguy hiểm mà nó gặp phải vẫn có thể giải quyết được! Nhưng nếu ngay cả ngọc bội cũng không Ϧóþ nát, vậy đã nói lên rằng dù ta có xuất hiện cũng không cứu được nó. Lấy tính cách của nha đầu này, trước khi ૮ɦếƭ, sao nó có thể đành lòng kéo theo người nó quan tâm?"
Trên người Vân Lạc Phong, ngoại trừ ngọc bội mà Quân Phượng Linh cho nàng, còn có miếng ngọc bội chứa một mảnh linh hồn của Quân lão gia tử mà ông đã tặng cho nàng trước khi nàng lên đường đến Táng Thần Sơn.
Cũng nhờ miếng ngọc ấy, nên Quân lão gia tử mới cảm nhận được Vân Lạc Phong đã gặp phải nguy hiểm trí mạng.
Có lẽ, con bé đã không còn tồn tại trên đời này nữa....
Khóe mắt Quân lão gia tử chảy xuống hai hàng lệ: "Sớm biết thế này thì trước đó ta đã không cho nó đến Táng Thần Sơn rồi."
Ở một góc tường, Quân Linh Nhi đang núp tại đó, có lẽ do Quân lão gia tử đang chìm trong bi thương, nên ông không phát hiện ra những lời mình nói đã bị Quân Linh Nhi nghe trộm.
Mà lúc này, cả người Quân Linh Nhi đang không ngừng run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt.
Vân tỷ tỷ ૮ɦếƭ rồi?
Vân tỷ tỷ đã từng bảo vệ nàng trước Tào Nguyệt Cầm luôn giễu võ giương oai đã ૮ɦếƭ rồi?
Không thể nào!
Vân tỷ tỷ cường đại khí phách như vậy, làm sao có thể ૮ɦếƭ được?
Nhất định là gia gia đang nói dối!
Quân Linh Nhi cắn chặt môi, xoay người đi ra ngoài Quân gia, nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước thì bị một cánh tay từ phía sau duỗi tới kéo lại.
"Linh Nhi, muội muốn đi đâu?"
Thân mình Quân Linh Nhi run lên, nàng đưa lưng về phía nam nhân vừa hỏi, mi mắt hơi rũ xuống, trong đó chứa đầy sự kiên quyết.
"Biểu ca, muội muốn ra ngoài giải sầu...."
"Giải sầu? Theo huynh thấy.... Muội là định đến Táng Thần Sơn giải sầu, đúng không?"
Hai mắt Hoa Dật Phi nhìn chằm chằm vào tấm lưng Quân Linh Nhi.
Dưới cái nhìn của Hoa Dật Phi, Quân Linh Nhi không thể giấu được điều gì.
"Biểu ca, muội chỉ muốn đi nghiệm chứng, có phải là Vân tỷ tỷ thật sự ૮ɦếƭ hay không thôi."
"Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, muội không thể đi!" Hoa Dật Phi giữ tay Quân Linh Nhi thật chặt, nói.
Biểu tình của Quân Linh Nhi cực kỳ đau lòng, dáng vẻ đơn bạc thập phần đáng thương.
Dù là như vậy, thì giọng nói trong trẻo của nàng cũng tràn đầy kiên quyết không thay đổi.
"Trước đó, lúc Tào Nguyệt Cầm ức ђเếק muội, là Vân tỷ tỷ đã đứng ra trút giận giúp muội."
"Dù là cha muội, ông cũng chỉ khuyên muội nên nhường nhịn. Nhưng tỷ ấy không sợ Quân gia, dám đứng ra thay muội dạy dỗ Tào Nguyệt Cầm."
"Biểu ca, trên đời này, ngoại trừ gia gia ra thì cũng chỉ có huynh và tỷ ấy là không màn tất cả mà luôn đứng về phía muội. Ngay cả cha muội cũng không làm được đến mức như thế...."
Quân Linh Nhi không có ý trách móc Quân Huyễn, bởi vì Quân Huyễn là gia chủ Quân gia, ông có rất nhiều chuyện cần phải lo nghĩ.
Quân Linh Nhi chỉ muốn nói, bằng bất cứ giá nào thì nàng cũng phải đến Táng Thần Sơn.
"Linh Nhi...."
Tim Hoa Dật Phi bỗng căng thẳng, đúng vào lúc này, Quân Linh Nhi lại đột ngột quay lại, hôn lên môi hắn.
Hành động xảy ra bất thình lình này, làm thân thể Hoa Dật Phi cứng đờ, tiếp theo sau là một cảm giác choáng váng ập đến, khiến hắn lảo đảo.
"Linh Nhi, muội....."
Phịch!
Hoa Dật Phi còn chưa nói được mấy chữ thì cả người đã đổ ập xuống đất, mất đi ý thức.
"Biểu ca, xin lỗi, muội nhất định phải đến Táng Thần Sơn."
Quân Linh Nhi lau khóe miệng, xoay người đi ra ngoài, hơn nữa còn rất dứt khoát không quay đầu lại nhìn Hoa Dật Phi một cái nào.
Nàng sợ lỡ như nhìn rồi, bản thân sẽ không nỡ rời đi.
"Biểu thiếu gia, biểu thiếu gia...."
Một gia đinh đi ngang qua thấy Hoa Dật Phi đang nằm trên đất, liền nôn nóng kêu lớn: "Người đâu, mau tới đây! Biểu thiếu gia ngất xỉu rồi!"
Mà lúc này, Quân lão gia tử còn đang chìm trong bi thương, bỗng nghe thấy có tiếng kêu lớn, ông không kịp thu lại nỗi chua xót thì đã lau người chạy nhanh đến tiền viện.
"Sư phụ, Dật Phi làm sao thế này?"
Quân Huyễn nhíu mày.
Quả thật là chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Vân Lạc Phong còn chưa biết sống hay ૮ɦếƭ, thì lúc này Hoa Dật Phi lại đột ngột hôn mê.
"Đúng rồi, Linh Nhi đâu?"
Dựa theo tình huống đó giờ, nếu nghe được tin Hoa Dật Phi té xỉu, Quân Linh Nhi nhất định sẽ chạy đến ngay, nhưng sao lúc này lại không thấy bóng dáng của nó đâu cả?
Quân lão gia tử đứng thẳng người dậy, phất tay một cái, sai người đưa Hoa Dật Phi về phòng nghỉ ngơi.
"Con không cần tìm Linh Nhi nữa!"
Câu này rõ ràng là đang nói với Quân Huyễn.
"Sư phụ..." Quân Huyễn kinh ngạc nhìn về phía Quân lão gia tử.
Lời này của sư phụ là có ý gì?
"Dật Phi trúng thuốc mê nên mới hôn mê, mà thuốc này là do Linh Nhi hạ!"
"Cái gì?"
Quân Huyễn đại kinh thất sắc, Linh Nhi và Dật Phi là thanh mai trúc mã, hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt, tại sao Linh Nhi lại hạ thuốc mê đối với Dật Phi?
Quân lão gia tử cười khổ lắc đầu: "Nếu ta đoán không lầm, Linh Nhi hẳn đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, biết Vân nha đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bỏ mình, vì vậy nó mới muốn đến Táng Thần Sơn."
Nháy mắt, Quân Huyễn lại biến sắc lần nữa, ông vội vàng phân phó: "Người đâu! Lập tức đi bắt tiểu thư về cho ta!"
Quân lão gia tử không có ngăn cản việc làm này của Quân Huyễn.
Ông lớn tuổi vậy rồi, đã không thể nhận thêm được bất cứ nỗi đau mất đi người thân nào nữa.
"Huyễn nhi, Quân gia này tiếp tục giao cho con quản lý, vi sư sẽ rời khỏi Quân gia một khoảng thời gian."
"Sư phụ, người muốn đi đâu?"
"Sống phải thấy người, ૮ɦếƭ phải thấy xác! Cho dù Vân nha đầu ૮ɦếƭ rồi thì ta vẫn phải đem thi thể con bé từ Táng Thần Sơn về! Để nó được nhập thổ vi an!"
(*nhập thổ vi an: yên mồ yên mả, chôn cất đàng hoàng, mồ yên mả đẹp.)
Quân lão gia tử hít một hơi thật sâu, đè nén đau thương trong lòng, cố gắng mở miệng nói.
"Sư phụ!" Quân Huyễn hoảng hốt vội ôm chằm lấy Quân lão gia tử, khẩn trương mà nói: "Người không thể đi! Quân gia không thể không có người! Đồ nhi cũng không muốn mất đi người!"
"Aiz..."
Quân lão gia tử thở dài một hơi, chậm rãi nâng tay lên, nhìn dáng vẻ thì chắc là muốn vuốt đầu của Quân Huyễn.
Đừng thấy Quân Huyễn ở Quân gia vô cùng uy phong lẫm lẫm, nhưng khi ông đứng trước mặt sư phụ nhà mình thì luôn giống như một đứa trẻ, cho nên, Quân lão gia tử có hành động này cũng chẳng có gì lạ.
"Sư phụ...." Hai mắt Quân Huyễn phủ đầy lệ quang*, hơi ngẩng đầu lên, chờ đợi cái vuốt ve yêu thương của sư phụ nhà mình.
(*lệ quang: khi nước mắt trong mắt phản chiếu lại ánh sáng chiếu vào, thì ánh sáng được phản chiếu ấy gọi là lệ quang, dịch sát nghĩa là ánh sáng của nước mắt.)
Tuy nhiên... Quân Huyễn không chờ được cái vuốt ve yêu thương của sư phụ.
Cái ông chờ được là một âm thanh trầm ᴆục do bàn tay của Quân lão gia tử đánh mạnh vào sau ót của ông.
Trong khoảnh khắc đó, trước mắt Quân Huyễn nổ đầy sao xẹt, cả người ngã quỵ xuống đất, rơi vào hôn mê.
Trước khi hôn mê, Quân Huyễn chỉ kịp nói một câu: "Sư phụ, người thật nhẫn tâm!"
Quân lão gia tử nhìn Quân Huyễn ngã trên mặt đất một cái, rồi mới quay sang lạnh giọng phân phó với mọi người trong Quân gia.
"Các ngươi đưa nó xuống nghỉ ngơi, không quá nửa ngày nó sẽ tỉnh lại."
"Dạ, lão gia chủ!"
Mọi người đồng thanh đáp, nhưng khóe miệng thì lại không ngừng co giật.
Cuối cùng thì bọn họ cũng biết, tính cách này của tiểu thư là học từ đâu.
Không hổ là người mà lão gia chủ dạy dỗ, đều thuộc một dạng ngang ngược vô lý như nhau.
Đầu tiên là tiểu thư hạ thuốc mê với Dật Phi công tử, tiếp đó thì lão gia chủ càng trực tiếp hơn, ra tay đánh ngất đệ tử nhà mình.
Quân lão gia tử chậm rãi xoay người, rời khỏi Quân gia.
_____
Táng Thần Sơn.
Cấm địa sau núi.
Trong một cái hố sâu thật lớn, đập vào mắt người ta là ngọn lửa nóng đỏ rực đang cháy bừng bừng.
Vân Lạc Phong từ từ mở to hai mắt, nhìn vào lòng bàn tay mình, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Chẳng lẽ ta vẫn chưa ૮ɦếƭ?"
Đợi sau khi nàng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ra mình đang đứng trong một vòng bảo vệ, không một tia lửa nào có thể chạm đến người nàng.
"Chủ nhân, đây là tác dụng của ngọc bội mà Quân Phượng Linh cho tỷ. Nhưng mà cái vòng bảo vệ này chỉ có thể duy trì được trong một khoảng thời gian ngắn thôi. Trong khoảng thời gian ngắn đó, không một đòn công kích nào có thể đả thương được tỷ, nhưng một khi thời gian qua đi thì mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường."
Ban đầu, Vân Lạc Phong chỉ nghĩ miếng ngọc bội kia chỉ có thể chặn được một đòn công kích, chứ không phải là tạo ra một vòng bảo vệ. Cho đến hiện tại, nàng mới biết, thì ra trong miếng ngọc bội được thiết kế một đạo phong ấn, khi gặp phải nguy hiểm, đạo phong ấn kia sẽ tự động giải trừ, tạo thành một vòng bảo hộ, bảo vệ nàng được an toàn.
"Tiểu Mạch, Bích Tiêu, hai người có cách nào giúp ta tạm thời tránh được Luân Hồi Hỏa không?" Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu rồi hỏi: "Chỉ cần tránh được Luân Hồi Hỏa, ta sẽ có cách đối phó con thủy long kia."
Bên ngoài vòng bảo hộ, thủy long đang trợn mắt nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong như hổ rình mồi. Trong mắt nó toàn là hung tàn, tham lam, còn có cả tức giận.
Đồ ăn đã dâng đến miệng còn bị vuột mất, dù là ai đi nữa cũng không thể nào vui vẻ nổi.
"Chủ nhân!" Tiếng nói thanh thúy của Bích Tiêu chậm rãi vang lên: "Cây sinh mệnh của ta có thể bảo vệ người, giúp người nội trong một khắc không bị Luân Hồi Hỏa đả thương. Nhưng người phải nhớ kỹ, người chỉ có thời gian một khắc, qua một khắc, ta cũng không còn cách nào giúp người."
Một khắc?
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Một khắc đã đủ rồi!"
Lúc này, vòng bảo hộ xung quanh nàng đang dần dần nhạt đi, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt thủy long mang theo sự hưng phấn, bởi vì nó cảm giác được, linh hồn của nữ nhân trước mắt sắp trở thành món ăn của nó.
Phóc!
Vòng bảo hộ bỗng vỡ ra như bọt khí, đột ngột tan biến, cùng lúc đó, một chùm tia sáng màu xanh lá nhanh chóng bao phủ cả người Vân Lạc Phong, đồng thời đẩy lui đi mấy ngọn lửa đang muốn cắn nuốt Vân Lạc Phong. Cảm giác mát lạnh phủ trùm toàn thân làm nàng thấy thoải mái vô cùng.
"Grào......"
Dù thủy long rất kinh ngạc khi thấy Luân Hồi Hỏa bị đẩy lùi, nhưng nó không chần chừ quá lâu, lập tức hồi thần rồi nhanh chóng tấn công Vân Lạc Phong.
Cái đuôi rồng lớn quất mạnh lên người Vân Lạc Phong, khiến nàng văng ngược ra xa, rồi nôn ra một ngụm máu, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Vân Lạc Phong lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía thủy long có phần cảnh giác hơn.
"Ngươi chỉ là linh hồn của một con rồng, ta không tin ta lại không thu phục được ngươi."
Thủy long cảm nhận được sự khiêu khích của Vân Lạc Phong, càng thêm phẫn nộ, xích sắt trên người của nó vì rung động mà không ngừng phát ra âm thanh loảng xoảng, hai mắt nó dường như cũng đã chứa đầy lửa giận ngút trời.
Grào......
Thủy long gầm lên giận dữ, quất mạnh đuôi về phía Vân Lạc Phong một lần nữa. Dường như nó muốn một kích ɢɨết ૮ɦếƭ nữ nhân trước mặt.
Rầm!
Cả người Vân Lạc Phong bị đánh lui về sau, đập mạnh lên vách đá, nàng ngẩng đầu, lau vết máu bên miệng, rồi nở nụ cười trào phúng.
"Đến đây!"
Vân Lạc Phong lao đến rất nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt thủy long, hai tay dễ dàng nắm được hai cái sừng của thủy long rồi giữ chặt, tiếp đó thì leo hẳn lên đầu nó.
"GRÀO....."
Thủy long càng thêm giận dữ, há mồm phun ra một hơi long tức*, nhưng Vân Lạc Phong đã leo lên đầu nó rồi, nên luồng long tức này chỉ có thể đánh trúng vách đá, rồi bị Luân Hồi Hỏa cắn nuốt.
(*long tức: hơi thở của rồng.)
"Nếu ngươi còn sống, nói không chừng ta còn có thể sợ ngươi ba phần. Nhưng mà hiện giờ ngươi chỉ là một linh hồn mà thôi!"
Vốn dĩ, thủy long không hề để Vân Lạc Phong vào mắt, nó liều mạng lắc mạnh đầu, muốn hất Vân Lạc Phong xuống.
Tuy nhiên, chuyện tiếp theo mà Vân Lạc Phong làm lại khiến hai mắt thủy long muốn nứt toác ra.
Cả người Vân Lạc Phong ghé sát vào đầu thủy long, mượn việc này giúp bản thân giữ thăng bằng, tiếp theo đó... Nàng há to miệng, cắn xuống đầu thủy long, dùng lực xé mạnh, tức thì, một mảnh linh hồn của thủy long bị nàng xé rách, nhai nhòm nhoàm trong miệng.
"Ngao....."
Đau đớn kích liệt khiến thân mình thủy long run lên, nó không kiềm được mà phát ra một tiếng rên thống khổ, toàn thân nó vặn vẹo vì đau, động tác muốn hất Vân Lạc Phong xuống càng thêm mãnh liệt.
Thế nhưng.....
Vân Lạc Phong vẫn giữ chặt hai sừng của nó, tiếp tục cắn xé linh hồn nó ăn vào bụng.
"Ngươi muốn nuốt linh hồn ta, vậy thì ta sẽ nuốt linh hồn của ngươi trước."
Roạt!
Một trận đau đớn kịch liệt nữa ập đến.
Thủy long đã không còn giữ được khí phách và sự tàn nhẫn như trước đó nữa, trong mắt nó lúc này chỉ còn lại sự khẩn cầu, miệng phát ra từng tiếng ô ô ՐêՈ Րỉ.
Nó đang cầu xin, xin Vân Lạc Phong tha cho nó.
"Tha cho ngươi?" Vân Lạc Phong cười lạnh: "Nếu kẻ bại trận là ta, liệu ngươi có tha cho ta không?"
Nếu nàng thua, thì chỉ có một kết cục, chính là bị nó nuốt chửng linh hồn. Đã vậy còn không bằng nàng nuốt linh hồn của nó trước.
"Ngao....."
Vì quá đau đớn, thủy long dùng sức đập mạnh thân nó lên vách đá, tiếng rống càng thêm phẫn nộ, càng thêm thống khổ. Nếu không phải hiện giờ Vân Lạc Phong đang ở trên đầu nó, nó nhất định sẽ xé xác nữ nhân này thành ngàn mảnh.
Vân Lạc Phong cũng cảm nhận được sát khí của thủy long, cho nên động tác gặm cắn càng thêm hung mãnh.
Dần dần, thủy long càng lúc càng ỉu xìu, không còn phản kháng kịch liệt nữa, linh hồn của nó lúc này vô cùng suy yếu, suy yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Trông thấy thủy long không còn năng lực phản kháng, Vân Lạc Phong mới triệu hồi tộc chuột ra ngoài, ngay tức khắc, cả một đàn chuột bu quanh thủy long, dùng hàm răng sắc nhọn của chúng cắn xé linh hồn nó, ăn thật ngon miệng.
Không bao lâu sau, nguyên một con thủy long to lớn đều chui hết vào bụng Vân Lạc Phong và tộc chuột. Khi Vân Lạc Phong đưa tộc chuột vào lại không gian thần điển, mới phát giác dường như trong cơ thể mình có một luồng lực lượng đang va chạm mạnh mẽ.
"Chủ nhân, mau! Tỷ mau ngồi xuống ngăn chặn lực lượng của con thủy long kia nhanh lên! Nếu không tỷ sẽ bị nổ tan xác mà ૮ɦếƭ mất."
Tiếng nói đầy nôn nóng của Tiểu Mạch vang lên.
Vừa rồi Vân Lạc Phong quả thật quá manh động, nàng đâu phải Tầm Kim Thử, làm sao có thể trực tiếp tiêu hóa thủy long như thức ăn bình thường được, nếu không xử lý tốt, lực lượng ẩn chứa trong linh hồn thủy long sẽ khiến thân thể nàng nổ tan xác.
Vân Lạc Phong không nghĩ nhiều, lập tức khoanh chân ngồi xuống, cũng bất chấp luôn việc vẫn còn có Luân Hồi Hỏa đang chực chờ thêu đốt nàng. Hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng tiêu hóa linh hồn thủy long mà thôi.