"Nam Cung, ta có người ta muốn tìm, ngươi cũng có người ngươi muốn kiếm, không bằng chúng ta hãy đồng hành cùng nhau đi!"
"Được!"
Nam Cung Vân Dật cười hai tiếng: "Đi chung với ngươi, nếu như ta lại bị nữ nhân điên kia truy sát, có ngươi ở bên cạnh, ngươi nhất định có thể bảo vệ ta an toàn."
Đáng tiếc, Nam Cung Vân Dật nói lời này quá sớm, chờ đến khi hắn tìm được vị nữ tử kia thì mới hiểu rõ một điều, Vân Lạc Phong căn bản là không hề giúp hắn......
... ...
Thú thành.
Trong đình viện sâu thẳm, thiếu nữ xinh đẹp với một thân váy dài màu vàng nhạt, phiêu đãng như tiên giáng trần, đẹp không sao tả xiết, làn da nàng trắng hồng nõn nà, vô cùng mịn màng, hoàn mỹ làm người ta sinh lòng ghen ghét.
Đại công chúa hận tới mức cắn chặt răng, hai nắm tay siết chặt làm cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt ghen ghét gắt gao nhìn chằm chằm vào thiếu nữ tuyệt sắc với làn da trắng như tuyết.
Trong cái Thú thành này, mình mới là người xinh đẹp nhất, nhưng có ai ngờ, đứa muội muội đã bị mình hủy dung lại có một ngày khôi phục lại diện mạo vốn có của nó kia chứ?
Như thế làm sao nàng không hận thấu xương cho được?
Y Lợi nghiễm nhiên đã phát hiện đại công chúa đang trốn ở chỗ tối, mi mắt nàng nhẹ nhàng rũ xuống, hai hàng mi dài cong ✓út như gãy nhẹ vào tim người khác, làm người ta phải rung động.
Thần sắc nàng thanh tao, lạnh lùng mà cao ngạo, tựa như một đóa cúc kiên cường bất khuất, khắp nơi tỏa ra hương thơm.
"Đại tỷ, tỷ tìm muội có việc gì à?"
Đại công chúa thấy mình đã bị phát hiện, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, mắt lạnh nhìn về phía Y Lợi: "Muội muội, ta tới nói cho ngươi biết một chuyện...... Tin tức gần đây nhất chắc ngươi cũng nghe thấy rồi nhỉ? Rất nhiều Thú tộc đã đi truy sát đám người Hồ Li, Phò mã gia của ngươi, sớm đã bị Thú tộc bầm thây vạn đoạn mất rồi."
Y Lợi cười lạnh một tiếng: "Nếu Hồ Li thật sự đã ૮ɦếƭ, vậy sắc mặt tỷ sao có thể khó coi như vậy, theo muội thấy, hẳn là những thú nhân đó đều thất bại cả rồi, đúng không?"
"Ha ha! "
Đại công chúa cười vang hai tiếng, giọng cười kia tràn đầy phẫn nộ cùng sát khí.
Vốn dĩ nàng cho rằng, lúc này đây, đám người Vân Lạc Phong chắc chắn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới, những thú nhân đó lại có thể thất bại!
"Không sai, Thú tộc xác thật thất bại, nhưng mà, ta lại nhận được một tin tức khác......" Đại công chúa lạnh lùng cười, nói: "Muội muội của ta, có lẽ ngươi không biết, Phò mã gia của ngươi cùng ả nữ nhân nhân loại tên là Hoàng Oanh Oanh kia có quan hệ như nào, đúng không?"
"Hiện tại, ta đây có thể nói cho ngươi biết...." Đại công chúa hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Hai người bọn họ, sớm đã có quan hệ mờ ám, sở dĩ Hồ Li trở thành Phò mã, cũng là vì lợi dụng ngươi thôi, cho nên, ngươi mới là người thật sự đáng thương."
Trái tim Y Lợi căng thẳng, hai tay đặt ở bên hông không tự chủ được mà nắm chặt lại.
"Ngươi cho rằng, ta sẽ tin lời ngươi?"
Đại công chúa cười khinh miệt: "Nếu trong lòng Hồ Li có ngươi, vì sao lúc hắn đi lại không mang ngươi theo cùng? Ngược lại lại bỏ ngươi ở nơi này? Đó là bởi vì hắn sớm đã có thê tử, ở bên ngươi chẳng qua là vì lợi dụng ngươi thôi, nhân loại từ trước đến nay luôn hiểm ác, vậy mà ngươi lại một lòng tin tưởng bọn chúng."
Hơi thở của Y Lợi có chút dồn dập, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, nàng cắn chặt môi, không nói một tiếng.
Hồ Li đã có thê tử?
Không!
Không thể nào!
Chàng ấy chưa từng nói với mình, rằng chàng đã có thê tử......
Trông thấy lời mình nói đã có tác dụng, ánh mắt đại công chúa mang theo tia trào phúng, nàng ta chậm rãi xoay người, rời khỏi đình viện của Y Lợi.
Đến khi Đại công chúa đã đi xa, thân mình Y Lợi mới lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã xuống đất......
Trong lòng nàng cười khổ, tự giễu nói: "Hồ Li ngay từ đầu chính là lợi dụng ta, ta vì giữ lại chàng, cam tâm tình nguyện để chàng lợi dụng, như vậy, ta còn hy vọng xa vời gì nữa chứ?"
Đây là kết quả đã sớm biết trước, không phải sao?
Vậy nàng còn hy vọng điều gì kia chứ?
Hy vọng nam nhân kia có thể quay đầu lại nhìn nàng một cái?
Y Lợi từ từ đứng lên, khẽ cúi mặt xuống, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đột nhiên, nàng giống như là đã nghĩ thông suốt, nên đột ngột ngẩng đầu lên.
"Bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp được Hồ Li, thì ta chưa từng hy vọng xa vời có thể trở thành thê tử của chàng. Chỉ cần có thể đi theo bên cạnh chàng, cho dù là thân phận gì, ta đều không oán trách, cũng không hối hận."
"Trừ phi......" Ánh mắt Y Lợi mang theo sự kiên định: "Trừ phi là chàng không cần ta......"
Dứt lời, Y Lợi liền chậm rãi đi khỏi đình viện.
Nàng vừa mới đi đến cửa viện, thì bị vài tên cường giả báo tộc ngăn lại.
"Công chúa, hiện giờ vương còn hôn mê bất tỉnh, người không thể rời khỏi báo tộc."
"Tránh ra!" Thần sắc Y Lợi lạnh lùng: "Ta phải đi tìm Hồ Li!"
"Công chúa, người không thể xúc động, hiện tại Báo tộc không thể không có người chủ trì đại cục! Ít nhất, người cũng phải đợi sau khi vương tỉnh......"
"Cút!"
Y Lợi lạnh giọng quát lớn, tức khắc, một đạo lực lượng cường đại đánh mạnh lên người mấy tên cường giả kia, làm cho thân mình bọn họ bị bức lui về phía sau vài bước.
Rồi sau đó......
Dưới ánh mắt tuyệt vọng cầu xin của bọn họ, Y Lợi bước chân ra khỏi đại môn.
Đúng vậy!
Nếu linh thú muốn được vĩnh viễn ở lại bên cạnh con người, thì chỉ có một biện pháp duy nhất....
Đó là lập khế ước linh hồn.
Cho dù thọ mệnh người đó đã tận, những chỉ cần có cơ hội đầu thai làm người, thì nàng vẫn có thể chờ hắn mãi mãi......
Đời đời kiếp kiếp, không oán không hận!
....
Trong căn phòng xa hoa tinh xảo,
đại công chúa nằm trên ghế quý phi, sau khi nghe thuộc hạ hồi báo, hai mắt nàng ta liền sáng ngời.
"Y Lợi ngu ngốc kia thật sự đã rời khỏi Báo tộc?"
Lòng nàng ta bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Y Lợi có thiên phú siêu việt hơn nàng, dung mạo lại khôi phục vẻ tuyệt sắc như xưa, các trưởng lão trong tộc sớm đã hướng về Y Lợi......
Đáng tiếc, con ngốc này lại vì một người nam nhân mà cam lòng rời khỏi Báo tộc, đây không phải trao cơ hội cho chính nàng hay sao?
"Con ngốc Y Lợi này chưa bao giờ biết tranh đoạt, nếu ta là nó, một khi gặp được nam nhân mình thích, thì sẽ dùng hết mọi thủ đoạn cũng phải giữ hắn ở lại bên cạnh. Chỉ có loại ngu ngốc như nó, mới có thể để mặc nam nhân mà mình yêu thích bỏ đi như vậy......"
Đại công chúa cười trào phúng hai tiếng, hiển nhiên là vô cùng khinh thường đối với hành vi này của Y Lợi.
Hơn nữa......
Xem tình huống hiện tại, chắc chắn là Y Lợi tính toán muốn đi theo Hồ Li.
Nó đường đường là công chúa Báo tộc, trên đời này có thiếu gì nam nhân, hà tất chỉ nhớ thương mãi một người?
"Grào!"
Đúng ngay vào lúc này, một tiếng rồng ngâm từ hư không truyền đến, làm đại công chúa sợ tới mức té nhào xuống từ trên ghế quý phi, vội vàng bò ra cửa.
Trên bầu trời xanh thẳm, một con cự long với hình thể khổng lồ đang uốn lượn người giữa không trung.
Thân thể khổng lồ của nó như muốn che lấp hết bầu trời, làm cho mặt đất tối sầm đi.
"Long tộc đại nhân."
Đại công chúa kinh ngạc nhìn về phía cự long trên không trung, ánh mắt hiện lên một vẻ kinh hỉ, không ngờ người của Long tộc lại đến nhanh như vậy.
"Ngươi chính là kẻ đã mật báo cho Long tộc chúng ta?" Cự long lạnh lùng nhìn đại công chúa, giọng nó trầm thấp mà khàn khàn, lại lộ ra một cỗ lực lượng cường đại, đánh thẳng vào tim người khác.
"Đúng!" Đại công chúa không có phủ nhận lời mình đã nói: "Chỉ tiếc là nữ nhân kia không còn ở Thú thành của ta nữa, ả đã đến Truy Phong liên minh, cùng người của Truy Phong liên minh liên hợp lại với nhau, muốn tuyên chiến với Thú tộc chúng ta!"
"Truy Phong liên minh?" Cự long khịt mũi coi thường: "Chính là cái liên minh do một đám nhân loại đê tiện thành lập? Nếu không phải gần đây Long tộc ta tương đối bận rộn, thì cái liên minh kia sớm đã không còn tồn tại rồi. Nếu nữ nhân kia đã đến Truy Phong liên minh, vậy thì cái liên minh này, cũng không cần thiết giữ lại nữa."
Đại công chúa trên mặt dần dần hiện lên nụ cười, lướt qua trong giây lát, đáy mắt còn lộ ra một tia đắc ý rõ rệt.
"Tuy nhiên......" Cự long cao ngạo nhìn xuống đại công chúa: "Bất cứ nơi nào mà ta đi qua, thì ta đều lưu lại dấu vết! Cho nên......"
Ầm!
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.
Trên bầu trời, con cự long kia đột ngột phun ra một hơi long tức*, phá hủy hết toàn bộ đình viện dưới đất chỉ trong nháy mắt, một ít người có thực lực thấp kém thì trực tiếp bị khí rồng ɢɨết không còn thân xác.
(*long tức: hơi thở của rồng.)
Đại công chúa bị dọa đến choáng váng, cả người run lên bần bật, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Đến thời điểm hiện tại, nàng mới hiểu được, bản thân mình đã dại dột trêu chọc vào đại họa bậc nào.....
Cự long không thèm nhìn đến đại công chúa thêm một cái nào nữa, thân thể to lớn biến mất giữa hư không, trả lại ánh sáng cho bầu trời xanh thẳm.
Đừng thấy thân thể con cự long kia khổng lồ mà cho rằng nó chậm chạp, kỳ thực nó nhanh nhẹn vô cùng, giống như một con rắn nhỏ, thân thể khổng lồ kia không hề trở thành gánh nặng của nó......
Đại công chúa nuốt mạnh một ngụm nước miếng, trong lòng đã có chút hối hận, kéo Long tộc dính vào chuyện này, không biết có phải là quyết định đúng hay không?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
"Vừa rồi con rồng kia, là từ vương cung của Báo tộc rời đi?"
Giọng nói này đối với đại công chúa mà nói, không quen thuộc, cũng không xa lạ......
Vì thế, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người đang đi tới từ bên ngoài đình viện.
Đó là một nam một nữ, nam nhân giống như một tên yêu nghiệt, trong đôi mắt đào hoa chứa vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc lòng người.
Hắn giống như một con hồ ly giảo hoạt, ở chung với loại người này, nhất định là rất nguy hiểm.
Nữ tử bên cạnh hắn ta mặc một thân tố y, trông nàng đầy sức sống như chú chim hoàng oanh đang đậu trên cành, cất tiếng hót trong trẻo làm người ta mê say.
(*tố y: y phục bằng tơ, có màu trắng.)
Thế nhưng......
Thần sắc nàng ta lại rất lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào.
"Hồ Li!"
Sau khi phát hiện nam nhân kia chính là Hồ Li, đại công chúa liền nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này!
Hồ Li hơi hơi nhướng mày: "Ta tới tìm Y Lợi, muốn đưa nàng cùng rời đi."
Nghe được lời này, trong mắt đại công chúa chợt lóe lên một tia sáng, nàng ta cười lạnh mà nói: "Ngươi tới tìm Y Lợi? Hừ, ngươi đã hại ૮ɦếƭ Y Lợi, vậy mà còn dám tới tìm nó?"
"Hại ૮ɦếƭ Y Lợi?" Sắc mặt Hồ Li trầm xuống: "Ngươi nói những lời này là có ý gì, nói rõ ràng cho ta!"
Ánh mắt đại công chúa lộ ra vô vàn hận ý.
"Mấy tên bằng hữu đó của ngươi, không biết đã đắc tội như thế nào với Long tộc, làm cho người của Long tộc đến tận đây để tính sổ! Kết quả, Long tộc không tìm được bằng hữu của ngươi, nhưng lại biết được Y Lợi có quan hệ với các ngươi, dưới cơn giận dữ, người Long tộc đã ɢɨết ૮ɦếƭ nó."
Uỳnh!
Lời của đại công chúa, tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến đầu óc Hồ Li nổ ầm một cái, rồi trở nên trống rỗng.
"Ngươi nói cái gì?"
Y Lợi đã ૮ɦếƭ?
Chuyện này không có khả năng!
Nhất định là đại công chúa đang gạt hắn!
"Không tin? Ngươi có thể hỏi thử những người khác trong Báo tộc chúng ta!" Hai mắt đại công chúa chợt lóe, lạnh lùng nói.
Trong lòng mấy tên Báo tộc kia bỗng căng thẳng, chúng quay sang liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Hồ Li.
"Đại công chúa nói không sai, tiểu công chúa đã qua đời......"
Trên mặt một tên thị vệ Báo tộc đầy vẻ bi thương, nước mắt chực chờ trào ra, sau đó thì chợt khóc rống lên.
Toàn bộ báo tộc đều tràn ngập một cỗ không khí sầu thảm, bi thương vô cùng.
Hồ Li lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, hắn hung hăng gõ đầu mình một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt lúc này đượm đầy bi thương đau đớn.
"Nếu lúc ấy ta đưa nàng cùng rời đi, có lẽ...... Sẽ không phát sinh chuyện như vậy!"
Y Lợi đã ૮ɦếƭ!
Nữ tử dù đã bị hủy dung nhan nhưng vẫn có nụ cười tươi vô cùng xinh đẹp kia đã ૮ɦếƭ?
"Đều tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi, công chúa Y Lợi cũng sẽ không bỏ chúng ta mà đi!" Một tên cường giả Báo tộc phẫn nộ lên tiếng: "Ngươi nên đền mạng cho công chúa!"
Tên đó nói là đi, chứ không phải là ૮ɦếƭ......
Nhưng chữ đi này rơi vào tai người khác, so với chữ ૮ɦếƭ thì có gì khác biệt?
"Ta hại ૮ɦếƭ Y Lợi......". Ánh mắt yêu mị của Hồ Li ngoại trừ thống khổ, còn có một chút nghi hoặc, mê mang nhìn những người đang trước mặt hắn: "Thi thể Y Lợi đâu? Ta muốn đưa nàng đi!"
Thi thể?
Y Lợi không ૮ɦếƭ, lấy đâu ra thi thể?
Đại công chúa cười lạnh một tiếng: "Y Lợi đã bị long tức làm cho thân xác tiêu tán, thì đào đâu ra thi thể? Nếu ngươi thật sự cảm thấy áy náy, vậy ngươi nên đến Long tộc báo thù cho Y Lợi đi!"
Bôi nhọ Long tộc?
Thì đã sao?
Buồn cười!
Dù sao thì nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đã từng nói những lời này!
Những cường giả trong Long tộc cũng không có khả năng tin lời của Hồ Li!
Còn về mấy tên Báo tộc này......
Bọn họ cũng không muốn Y Lợi thành thân cùng với một tên nhân loại, cho nên mới cùng nhau nói dối giúp nàng, nếu chuyện này lộ ra thì tất cả mọi người đều có phần, cho nên sao bọn họ có thể bán đứng nàng?
Huống chi, nàng còn là công chúa Báo tộc, thách bọn họ cũng không có lá gan nói ra!
"Đợi đã!" Hoàng Oanh Oanh nhìn thấy cảm xúc của Hồ Li biến hóa, vội vàng kéo hắn lại một cái, rồi cúi đầu kiểm tra mớ hỗn độn trên mặt đất, trầm ngâm nửa ngày: "Đây đúng là hậu quả do long tức tạo thành......"
Đại công chúa hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ta lại nói dối?"
Hoàng Oanh Oanh nâng tầm mắt nhìn về phía đại công chúa: "Chuyện Y Lợi công chúa có ૮ɦếƭ trong tay Long tộc hay không, thì còn phải chờ nghiệm chứng lại, hay là ngươi cũng đi theo bọn ta đến Long tộc báo thù cho Y Lợi công chúa đi, sao hả?"
Lúc này, sắc mặt đại công chúa hoàn toàn biến đổi: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Phẫn nộ cùng bi thương quá độ dễ khiến người ta mất đi lý trí.
Y Lợi như thế!
Hồ Li cũng như thế!
Ngược lại, người ngoài cuộc như Hoàng Oanh Oanh thì lại vô cùng bình tĩnh!
"Ngươi nói Long tộc ɢɨết Y Lợi, chúng ta tìm Long tộc báo thù thì cũng phải mang theo nhân chứng chứ, cho nên, làm phiền ngươi đi cùng với chúng ta một chuyến."
Hoàng Oanh Oanh lạnh lùng cười, những năm gần đây trải qua không ít chuyện, nàng sớm đã không còn là thiếu nữ đơn thuần như trước kia nữa rồi.
Nàng lại càng hiểu rõ hơn, quá đơn thuần, là không thể đi theo Vân Lạc Phong được.
"Ngươi...... Dừng tay cho ta!"
Đại công chúa sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nhưng lại bị Hoàng Oanh Oanh nhanh tay chộp trở về.
Thị vệ Báo tộc thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, muốn cứu đại công chúa.
Ánh mắt Hồ Li lạnh lùng quét về phía bọn chúng, khí thế trên người từ từ phát ra.
"Các ngươi ai dám tiến lên thêm một bước, ta lập tức ɢɨết ả!"
Quả nhiên, nghe thấy lời này, mấy tên thị vệ đó không dám nhúc nhích nữa......
"Yên tâm, chờ sau khi ả chứng minh được Y Lợi là do Long tộc ɢɨết ૮ɦếƭ, chúng ta sẽ thả ả ra ngay."
Hoàng Oanh Oanh thu hồi ánh mắt: "Chúng ta đi!"
Dứt lời, tay Hoàng Oanh Oanh túm chặt vạt áo Đại công chúa, kéo nàng ta đi về phía bên ngoài đại môn......
"Trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Một tên thị vệ Báo tộc có vẻ mặt đầy ưu sầu, giọng nói mang theo sự nôn nóng.
"Có thể làm sao bây giờ?" Sắc mặt trưởng lão Báo tộc rất là khó coi: "Nếu chúng ta giúp đại công chúa nói dối, thì cũng xem như là đồng phạm, hơn nữa, ta thấy đại công chúa hình như rất thân thiết với cường giả của Long tộc, Long tộc nhất định sẽ tin lời đại công chúa, cho nên, không cần quá lo lắng."
"Nhưng mà, vương còn đang hôn mê, tiểu công chúa trốn đi, đại công chúa thì bị bắt đi, tiếp theo Báo tộc chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
... ...
Truy Phong liên minh.
Trong quán rượu, mọi người vừa uống rượu vừa chuyện trò rất vui vẻ.
"Không ngờ, cuộc chiến của nhân loại và linh thú lại kết thúc nhanh như vậy, chúng ta cũng không cần trốn đông trốn tây nữa, ha ha."
"Đúng vậy, đã lâu rồi không được uống sảng khoái như thế này, mấy năm nay, liên minh cứ phải trốn đông trốn tây, ta làm gì còn có tâm tư uống rượu, hôm nay, ta nhất định phải uống thật thống khoái!"
Tùng Mộc nhìn những huynh đệ cùng mình vào sinh ra tử, khóe môi không nhịn được mà gợi lên một nụ cười.
Xác thực, từ khi gia nhập liên minh, mấy năm nay, vì không để cho linh thú phát hiện, bọn họ vẫn luôn trốn đông trốn tây cả ngày lẫn đêm, cho tới hôm nay, mới có thể thoải mái uống rượu như thế!
Nếu ở lúc trước, bọn họ có mơ cũng không dám mơ được uống rượu thế này, sợ sau uống say, quân địch tập kích sẽ không đủ sức chống trả!
"Ầm!"
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, khiến rượu trong chén của mọi người đều bị vẩy ra ngoài, đổ đầy trên đất.
"Đã...... đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đại kinh thất sắc, theo lý mà nói, thủ lĩnh của đám Thú tộc đều đã bị Phượng tộc khống chế, thì còn có kẻ nào không biết sống ૮ɦếƭ mà dám đến đây gây rối chứ?
"Đi! Chúng ta ra ngoài xem thử!"
Sắc mặt Tùng Mộc trầm xuống, chậm rãi đi ra khỏi tửu quán.
Thế nhưng......
Sau khi những người khác đi theo ra ngoài, trông thấy trên không trung kia là một con cự long khổng lồ, thì bị dọa sợ đến nỗi suýt ngã lăn quay ra đất.
"Long tộc, trời ạ, sao chúng ta lại quên mất Long tộc kia chứ? Ở Thú Châu, Long tộc ngang hàng với Phượng tộc, vốn không cần kiêng kị Phượng tộc!"
Nam nhân trẻ tuổi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, thiếu chút nữa là không thể đứng vững được.
Nhưng hắn vẫn ૮ưỡɳɠ éρ chính mình phải đứng thẳng, không được cúi đầu trước Long tộc.
Sắc mặt Tùng Mộc hơi trầm xuống, hỏi: "Vị cường giả Long tộc này, không biết ngươi tới Truy Phong liên minh chúng ta, là vì chuyện gì?"
Cự long hừ lạnh một tiếng, giọng điệu cao ngạo mà khinh miệt: "Ngươi không xứng lên tiếng hỏi ta!"
Giọng điệu kia của cự long kiêu ngạo vô cùng, làm trong lòng các hán tử ở Truy Phong liên minh vô cùng phẫn nộ
"Tùng Mộc đại nhân, chúng ta đừng nhiều lời vô nghĩa cùng con rồng này làm gì! Dứt khoát liều mạng với nó đi!"
Người tới không có ý tốt, bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra được!
Trong thời điểm này, bọn họ còn quan tâm gì tới thực lực chênh lệch nữa chứ?
Thà rằng ૮ɦếƭ đứng, chứ tuyệt đối không sống quỳ!
"Không biết tự lượng sức!"
Cự long hừ lạnh một tiếng.
Cự long chỉ hừ một tiếng, mọi người không thấy có gì khác thường, nên nghĩ rằng hoàn toàn không xảy ra chuyện gì cả....
Nhưng mà......
Phụt!
Nam tử với vẻ phẫn nộ vừa mở miệng lúc nãy bỗng nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, thân mình hắn lung lay vài cái rồi ngã quỵ xuống đất.
"Thanh Lâm!" Tùng Mộc hét to một tiếng, nhanh chân tiến lên ôm lấy thân thể nam nhân ngã quỵ trên mặt đất, ngón tay vội vàng đặt lên mạch đập của hắn.
"Tim vỡ, vô phương cứu chữa!"
Đôi mắt Tùng mộc đỏ bừng, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, giọng nói trong chớp mắt run rẩy vô cùng.
"Nhân loại chúng ta đã làm sai cái gì, vì sao linh thú cứ phải đuổi tận ɢɨết tuyệt chúng ta như thế?"
Đối mặt với tiếng chất vấn đầy phẫn nộ của Tùng Mộc, cự long lại trả lời bằng giọng thản nhiên, còn mang theo cả sự khinh thường.
"Nơi này là Thú Châu, là thiên hạ của linh thú chúng ta. Ở các châu lục khác, nhân loại các ngươi không phải cũng đối đãi với linh thú như vậy sao? Phàm là linh thú có thực lực cường đại, thì đều bị tranh đoạt ɢɨết chóc! Huống chi, các ngươi tiến vào Thú Châu này, còn không phải là vì muốn khế ước một con linh thú cường đại à?"
Tùng Mộc đúng là không lời gì để nói.
Xác thực, đối với nhân loại mà nói, nếu nhìn thấy một con linh thú cường đại, thì đều muốn chiếm làm của riêng.
Linh thú cũng thế.
Nhìn thấy nhân loại có vẻ xinh đẹp, thì cũng vọng tưởng đoạt lấy để mình dùng......
Nếu không phục, thì đánh cho tới khi phục mới thôi!
"Trên đời này, cường giả mới là trên hết, linh thú hay nhân loại cũng không có gì khác biệt, nếu ngươi đủ cường đại một phương, thì sẽ có tư cách nô dịch kẻ yếu kém hơn!" Trong miệng cự long phun ra sương mù màu trắng, ánh mắt của nó khi nhìn xuống nhân loại nhỏ bé bên dưới cũng giống như là đang nhìn những con kiến vậy.
"Hiện tại, các ngươi chỉ cần giao Vân Lạc Phong ra đây, ta có thể giữ lại cho Truy Phong liên minh các ngươi vài huyết mạch!"