Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 321: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Chỉ là một con rồng ૮ɦếƭ, đối với ta có gì uy ђเếק?”. Nam nhân lam bào lạnh lùng cười, nghiễm nhiên không đem linh hồn rồng nước để ở trong lòng.
Quan trọng là, linh hồn rồng nước này cũng không hoàn chỉnh.
Nó bị Vân Lạc Phong hấp thu vào trong thân thể, lại bởi vì không cách nào tiêu hóa, nên mới lấy hình thái như thế xuất hiện vì nàng chiến đấu!
“Hơn nữa nó đâu?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nháy nháy hai mắt, một tia nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe ra.



Nàng chậm rãi giơ lên tay……
Ầm ầm một tiếng, hàng ngàn ngọn lửa từ trên người Vân Lạc Phong xông ra, hội tụ ở trước mặt nàng, dần dần hình thành một con mãnh thú lửa thật lớn.
Rống!
Mãnh thú bước lui về phía sau, phát ra một tiếng hô kinh thiên động địa tiếng, dưới tiếng hô này, tất cả núi rừng đều rung lên.
“Ngươi thế nhưng lại có thể khống chế nước cùng lửa, hai loại thuộc tính tương khắc?”. Nam nhân lam bào sắc mặt biến đổi.


Rồng nước cùng ngọn lửa mãnh thú ở trong cơ thể Vân Lạc Phong, cư nhiên có thể tạo ra một loại trạng thái cân bằng?
Nhưng mà……
“Ngươi có phải quên mất hay không, ta cũng là một con rồng nước, kẻ hèn lửa này, sao có thể ngăn chặn ta? Ha ha ha!”
“Cũng chưa chắc.”Vân Lạc Phong cong môi cười, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra tia tà mị.
Một giây kia, mãnh thú lửa cùng rồng nước một trước một sau, một trên trời một dưới đất nhanh chóng nhằm phía nam nhân lam bào……
Trên bầu trời, tiếng rồng rống rung trời, mãnh thú lửa cũng nhanh chóng đứng lên, ngọn lửa uy mãnh nháy mắt xông đến chỗ nam nhân lam bào.
“Này……”
Nam nhân lam bào kia cảm thấy không đúng, lúc sau cảm nhận được mãnh thú lửa mang đến thật lớn áp bách, rốt cuộc thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt hắn tràn ngập sợ hãi, cũng không dám dễ dàng tiếp chiêu nữa, ngón tay hắn động một chút, nháy mắt một luồng thiên lam màu trong suốt hình thành lá chắn xuất hiện ở trước mặt hắn……
Oanh!


Ngọn lửa đầy trời.
Ngọn lửa tươi đẹp nhuộm đỏ khắp không trung, giống như ánh nắng chiều diễm lệ, đẹp đẽ đến cực điểm.
“Khụ khụ!”
Nam nhân lam bào bước chân có chút lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, hắn ho khan hai tiếng, một thân trường bào màu lam trở nên chật vật, ánh mắt lúc ban đầu sợ hãi trở nên phẫn nộ.
“Này nghiêm Long tộc, không thể khiêu khích! Ngươi nhất định không đi ra khỏi Long sơn chúng ta?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía trước truyền đến, mang theo cảm giác thâm trầm áp bách.“Phát sinh chuyện gì?”
Lần hành động này, rốt cuộc vẫn là gây sự chú ý mang tới những cường giả Long tộc khác lại đây……
“Bệ hạ!”
Nam nhân lam bào xoay người, thấy mấy người lắc mình tới đứng phía sau nam nhân bạch y, đáy mắt hàm chứa vui sướng.
“Khởi bẩm bệ hạ, những nhân loại này to gan lớn mật, dám đến khiêu khích uy nghiêm Long tộc, cầu bệ hạ lệnh các vị trưởng lão ra tay, tiêu diệt hắn!”

Trong tình huống bình thường, Long Vương sẽ không tự mình xuất hiện.
Thân thể hắn đã dần dần suy yếu, chỉ dựa vào nghị lực cuối cùng để chống đỡ……
Đương nhiên, điểm này, cũng chỉ có nhân tài Long tộc biết thôi.
Nam nhân bạch y nam tử đôi tay phụ bối, nhẹ cau mày nhìn về phía đám người Vân Lạc Phong, thanh âm đạm mạc nói: “Các ngươi tới Long tộc ta, đều là vì khiêu khích uy nghiêm Long tộc?”
“Ta là tới tìm người”. Vân Lạc Phong đưa mắt quét về phía nam nhân bạch y: “Long tộc bắt bằng hữu của ta, ta đến mang nàng rời đi, Long tộc các ngươi nếu không thả người, ta đây cũng chỉ có thể mạnh mẽ mà vọt vào.”
Nam nhân bạch y mày càng nhăn càng chặt, quay đầu nhìn về phía rồng ngâm: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Rồng ngâm kiêu căng ngạo mạn ngẩng đầu, mang theo khinh thường nhìn về phía Vân Lạc Phong.
“Những nhân loại này, là vì đoạt thê tử của ta mà đến, ta đương nhiên không cho phép bọn họ ςướק thê tử của ta đi! Bệ hạ, cầu người vì thuộc hạ làm chủ!”
Nam nhân bạch y trầm ngâm nửa ngày, nữ nhân này lại có thể đánh rồng ngâm bị thương, rốt cuộc những người này thực lực nhất định không bình thường……
Lão tổ tông bọn họ còn không có xuất hiện, Long tộc đã không còn dĩ vãng nữa, không thể tại thời điểm này lại trêu chọc địch nhân.


Nam nhân bạch y chần chờ một lát, nói: “Các vị, bằng hữu của các ngươi đã trở thành người Long tộc ta, cầu các vị trở về, cfon chuyện các ngươi đánh trọng thương cư dân Long tộc ta, liền cho qua đi, như thế nào?”
“Bệ hạ!”. Trái tim rồng ngâm bỗng dưng run lên: “Không thể để những người này rời đi! Nữ nhân này trong thân thể có hỏa linh quả, chỉ có hỏa linh quả mới có thể cứu Hồng Loan!”
Đúng vậy!
Chỉ có Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ, Hồng Loan mới có thể sống sót.
Nói xong lời này, rồng ngâm chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong: “Ngươi nói Hồng Loan là bằng hữu ngươi, vậy ngươi hy sinh vì bằng hữu ngươi, ngươi nói ngươi cũng cam tâm tình nguyện! Nếu ngươi thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, thì ngươi có tư cách gì tới ςướק Hồng Loan trong tay ta?”
Vân Tiêu mắt lạnh nhìn sang rồng ngâm, hơi hơi giơ tay, oanh một tiếng, một cỗ lực lượng đánh trúng trên иgự¢ rồng ngâm, làm thân mình hắn lập tức bay đi ra ngoài.
Trưởng lão long tộc đều không kịp có phản ứng, chỉ biết nhìn bóng dáng rồng ngâm ngã xuống, sắc mặt bọn họ bỗng chốc thay đổi đột ngột, phẫn nộ nhìn về phía Vân Tiêu.
“Nhân loại, ngươi thật là to gan, làm trò trước mặt chúng ta mà còn dám làm càn như thế, bệ hạ, nếu không ɢɨết những người này, Long tộc chúng ta còn có mặt mũi gì lưu lại cho con cháu?”
Nam nhân bạch y không nói gì, đôi mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm ống tay áo Vân Tiêu.
Hắn có phải hoa mắt hay không?


Một phút trước khi Vân Tiêu công kích rồng ngâm kia, hắn rõ ràng nhìn thấy ống tay áo nam tử này cất giấu một con sâu nhỏ……
Hơn nữa, sâu nhỏ kia tại sao lớn lên giống lão tổ tông nhà mình như thế?
“Ngươi có thể đem đồ vật trong ống tay áo ngươi cho ta xem một chút hay không?”
Đối với lời khẩn cầu của trưởng lão Long tộc, nam nhân bạch y cũng không có nói ra một câu trả lời, hắn ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn về phía Vân Tiêu.
Trưởng lão Long tộc đều ngây ngẩn cả người, không rõ bệ hạ vì sao đối với đồ vật trong ống tay áo một nhân loại cảm thấy hứng thú?
Chẳng lẽ…… Nam nhân nhân loại này trong ống tay áo cất giấu bảo vật chưa từng nhìn thấy?
Trong ống tay áo, sâu nhỏ cuốn tròn thân mình, trong lòng thầm mắng Vân Tiêu.
Ngươi nói ngươi công kích rồng ngâm, vì cái gì không dùng một cái tay khác?
Như vậy cũng sẽ không đem nó triệt để lộ ra!Sâu nhỏ trong lòng rất là ai oán.
Dù cho nó là lão tổ Long tộc, nhưng nó căn bản không muốn nhìn thấy những người này, càng không muốn nghĩ trở lại cái Long tộc này……
Vân Lạc Phong nhìn mắt Long Vương, theo như lời nói phía trước lại liên tưởng đến Tiểu Trùng Trùng, đáy lòng dần dần có một đáp án.
Nhưng mà……
Tiểu Trùng Trùng từ lúc nghe nói muốn đi vào Long tộc, nó liền trốn vào bên trong ống tay áo Vân Tiêu, bởi vậy có thể thấy được, tiểu gia hỏa này cũng không muốn trở lại Long tộc.
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong đè lại tay Vân Tiêu, giương mắt xem biểu cảm Long Vương, mặt mày bừa bãi: “Long tộc chẳng những bắt bằng hữu của ta, còn không có thành ý như thế, ta dựa vào cái gì làm như ý ngươi mong muốn?”
“Bệ hạ!”. Rồng ngâm che lại иgự¢ bị thươn, từ trên mặt đất bò lên, trừng mắt nhìn mặt Vân Lạc Phong: “Những nhân loại này quá mức làm càn, một khi đã như vậy, chúng ta đem bảo vật đoạt đến tay là được!”
Ở bên trong Long tộc, bệ hạ tính tình luôn luôn không tốt lắm, đắc tội người nó, thường thường kết cục sẽ rất thảm.
Cho nên, Vân Lạc Phong này làm gì không làm, lại muốn đắc tội bệ hạ, lúc này đây, bệ hạ tuyệt đối không thể để những nhân loại này rời đi……
Nhìn thấy thái độ Vân Lạc Phong, bệ hạ càng thêm tin tưởng, giấu ở bên trong ống tay áo Vân Tiêu, chính là lão tổ tông mà bọn họ đang tìm kiếm!
Bỗng nhiên, hắn quỳ một gối ngã xuống đất, thanh âm ngẩng cao, giọng điệu cung kính: “Ngô nãi Long tộc chi vương, nhân đây cung thỉnh lão tổ tông hiện thân vừa thấy!
Những con rồng khác ngẩn người, mặt đầy kinh ngạc, ngơ ngẩn chuyển hướng sáng nam nhân bạch y.
Bệ hạ choáng váng như vậy?
Lão tổ tông sao có thể ở chỗ này?
Nhưng con rồng khác đều không cho là đúng, một thứ giống như thủy tinh màu xanh lục tựa như sâu con chậm rì rì từ trong ống tay áo Vân Tiêu bò ra.
Động tác nó rất chậm, giống như mấp máy trên mặt đất, làm như không cam lòng tình nguyện, rồi lại không thể chậm chạp.
Trong lòng nam nhân bạch y vui vẻ, không nghĩ tới thật sự bị mình đoán đúng, vừa rồi hắn thình lình nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ, nhận ra đó là lão tổ tông nhà mình.
Nhưng mà……
Mọi người Long tộc, đều giống như sấm sét chém xuống, lúc Tiểu Trùng Trùng nháy mắt xuất hiện, tức khắc hóa đá.
Lão tổ tông thật sự ở chỗ này?
Bọn họ không phải đang nằm mơ?
Nghĩ tới đó, sắc mặt rồng ngâm khó coi đến cực điểm, hắn gắt gao nắm tay, cả người chấn động vô cùng.Lão tổ tông…… Vì sao lại ở trên người nam nhân này?
“Lão tổ tông, rốt cuộc người cũng chịu hiện thân.” Trong lòng nam nhân bạch y vô cùng vui mừng: “Chúng ta vì tìm người, đã tìm rất nhiều năm.”
Tiểu Trùng Trùng từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, thần sắc đặc biệt kiêu căng, một bộ dáng không coi ai ra gì.
“Bổn tổ tông vốn dĩ không muốn trở lại Long tộc các ngươi, nếu không phải các ngươi đều quỳ xuống cầu xin, bổn tổ tông ta tuyệt đối không thể hiện thân!”
Trên thực tế, nó không ra cũng không được, ai bảo chính mình bị người ta phát hiện được?
Tất cả những thứ này, đều do rồng ngâm, con rồng đáng giận này!
“Lão tổ tông, ngươi chịu hiện thân cũng là ban ân đối với Long tộc chúng ta, ta lấy vương vị Long tộc khẩn cầu lão tổ tông theo chúng ta trở về.”
Sắt mặt Tiểu Trùng Trùng cứng đờ, vốn dĩ thân thể trong suốt có màu xanh lá, trong khoảnh khắc liền đỏ lên.
Không biết là nó hổ thẹn, hay là……
“Cái này……” Tiểu Trùng Trùng ho khan hai tiếng: “Ngươi cũng biết tình huốnh đã từng phát sinh, bổn tổ tông nguyện ý là muốn dẫn tên cường giả Thần cấp kia đi, ai biết tên cường giả Thần cấp kia tìm không thấy tung tích bổn tổ tông, lại còn phá huỷ Long tộc……”
Dù cho Long tộc không có người thương vong, cơ nghiệp ngàn năm lại bị hủy trong một sớm, vô số bảo bối cũng là bị tên thần tích cường giả kia chiếm hữu, ngay cả Long Vương Long tộc tiền nhiệm, cũng bị cường giả Thần cấp ςướק đi trở thành dưới háng tọa kỵ……Đây là nỗi sỉ nhục của Long tộc nhiều năm qua!
Lại càng là nguyên nhân Tiểu Trùng Trùng không dám trở lại Long tộc!
Thú châu nhiều vương giả như vậy, phỏng chừng chỉ có nó khi lâm chiến mà chạy……
“Tổ tông, chuyện này không trách ngươi.” Thần sắc nam nhân bạch y rất là kích động: “Những chuyện ngươi làm đều là vì Long tộc chúng ta suy xét, ai biết tên cường giả Thần cấp kia ngu xuẩn như thế, ngươi rõ ràng là thiết kế đem hắn dẫn đi, hắn lại không có mắc mưu!”
Tiểu Trùng Trùng ngây người, hai mắt đều dại ra.
Long Vương Long tộc này…… Có phải là ngốc hay không?
Năm đó mình rõ ràng có sơ hở như vậy, tại sao lại nhìn không ra?
“Tổ tông, ngươi là niềm kiêu ngạo của Long tộc chúng ta, cũng là nhân vật vĩ đại nhất của Long tộc từ trước tới nay, Long tộc chúng ta sở hữu tộc danh, đều lấy ngươi làm gương.”
Tiểu Trùng Trùng hoàn toàn ngốc.
Nó đột nhiên cảm thấy, người Long tộc ngu một chút, cũng không phải không thể……
Nghĩ vậy, Tiểu Trùng Trùng trong mắt ban đầu xấu hổ tất cả đều thối lui, nó thanh thanh giọng nói, nghiêm trang nói: “Không tồi, bổn tổ tông chính là vĩ đại như vậy, tuy rằng kế hoạch ta có điểm sai lầm, nhưng mà, bổn tổ tông làm tất cả sự tình, đều là vì Long tộc suy xét, các ngươi có thể nhớ rõ bổn tổ tông lâu như thế, xác thực làm bổn tổ tông rất là tự hào.”
Khóe miệng Vân Lạc Phong vừa kéo, nàng rõ ràng biết, Tiểu Trùng Trùng này tham sống sợ ૮ɦếƭ, vì không rơi vào tay cường giả Thần cấp kia, nên mới thoát khỏi được Long tộc……
Nhưng từ trong miệng nó nói ra, hành vi tham sống sợ ૮ɦếƭ năm đó, thế nhưng lại trở thành vĩ đại.
Những người Long tộc này, xác thật ngốc không thể nói, khó trách rồng ngâm lại tin tưởng đại công chúa báo tộc như vậy.
Vẻ mặt Tiểu Trùng Trùng đắc ý, không sai, hắn mới không phải là tiểu nhân lâm chiến mà chạy, mà hắn là anh hùng Long tộc!
“Cung nghênh lão tổ tông hồi tộc.” Khóe môi nam nhân Bạch y hơi hơi cong cong.
Một khi lão tổ tông Long tộc trở lại, địa vị Long tộc bọn họ, lập tức có thể siêu việt hơn Phượng tộc, trở thành thú châu đệ nhất.
“Chậm đã!” Tiểu Trùng Trùng bỗng nhiên nói với nam nhân bạch y, lại đem ánh mắt nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của Long Ngâm: “Ngươi vừa rồi nói cái gì, ngươi muốn ép bằng hữu của chủ mẫu ta cưới ngươi? Còn có ý định ɢɨết chủ mẫu ta để lấy hỏa linh quả?”
Trên khuôn mặt Long Ngâm mồ hôi lạnh vèo vèo chảy xuống, hắn hơi hơi hé miệng, muốn giải thích cho mình nhưng nói không ra một câu.
Từ từ……
Chủ mẫu?
Lão tổ tông vì sao lại xưng hô với nữ nhân nhân loại này là chủ mẫu?
Nam nhân bạch y kinh ngạc há miệng: “Lão tổ tông, hai người kia không phải là nô bộc của ngài ư?”
Hắn vẫn luôn cho rằng, hai người kia cùng lắm cũng chỉ là nô bộc của lão tổ tông mà thôi.
Nhưng mà……
Dựa theo cách nói của lão tổ tông, nam nhân hắc y lãnh khốc này, tự nhiên là chủ nhân hắn?Hắn rốt cuộc có tài đức gì, có thể thu lão tổ?
“Ngu ngốc!” Tiểu Trùng Trùng trợn trắng mắt, “Nếu hắn không phải chủ nhân của ta, ta sao có thể sẽ xuất hiện ở hắn bên người?”
Bạch y nam tử nhất thời không lời gì để nói.
Lời lão tổ tông hình như rất có đạo lý, làm hắn không biết nên phản bác thế nào......
Tiểu Trùng Trùng hừ một tiếng, không thèm liếc nhìn bạch y nam tử một cái, ngược lại hướng tầm mắt về phía tên Long Ngâm đang run rẩy cả người.
“Ta ở cùng chủ mẫu thời gian dài như vậy, tại sao ta lại chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là Hỏa Long Quả vậy?”
“Đây là do chính miệng đại công chúa Báo tộc nói, không có khả năng……”
Đợi đã, Long Ngâm chợt phản ứng, trừng lớn đôi mắt, trong mắt hắn toàn là phẫn nộ.
Hoá ra…… Nữ nhân đáng ૮ɦếƭ kia lừa gạt hắn?
“Ta muốn gặp Hồng Loan.”
Đúng lúc này, giọng nói đầy tà khí của Vân Lạc Phong chợt vang lên, khiến cho độ ấm của không khí chung quanh chợt vơi đi vài phần.
(*Sa từng đọc 1 comment nói là bỏ từ tà khí đi được không (không phải comment ở đây). Sa từng chú thích từ tà khí này rồi nhưng có lẽ mọi người đã quên. Tà có nghĩa là không theo đường chính thống, chính đạo, đi ngược với lẽ phải, mọi người chắc ai cũng hiểu câu nói tà không thắng chính nhỉ? Nó cũng giống như thần phật và yêu ma vậy. Khi dùng phần mềm dịch nghĩa cả câu nụ cười tà khí thì được kết quả là nụ cười nham hiểm, nhưng Phong tỷ của chúng ta là nữ chính, dùng từ nham hiểm có vẻ không ổn nên các editor mới giữ nguyên từ tà khí rồi thêm chú thích.)
Bạch y nam tử nhanh chóng trừng mắt về phía Long Ngâm: “Còn không lập tức đưa bằng hữu của vị cô nương này đến đây?”
Sắc mặt Long Ngâm trở nên khó coi, hai nắm đấm run lên nhè nhẹ, nhưng tình huống hiện tại, hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm.(*lực bất tòng tâm: có lòng mà không đủ sức làm theo những gì mình muốn. Dùng trong những trường hợp bất đắc dĩ không làm được gì.)
“Dạ, bệ hạ!”
Mặc cho Long Ngâm ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới, Hồng Loan lại có quan hệ với lão tổ tông……
Nếu sớm biết thế này, thì hắn đã không xúc động, để rồi làm ra những việc không thể vãn hồi.
"Bệ hạ, chỉ là thân thể Hồng Loan hiện tại có chút không khỏe, không cách nào rời khỏi giường băng được. Nên đành phải phiền bọn họ đi một chuyến, chứ Hồng Loan không thể xuất hiện ở đây được!"
Sắc mặt bạch y nam tử càng thêm khó coi, hắn không nghĩ tới, sự tình lại phát triển đến bước này!
Lập tức, hắn cẩn thận liếc nhìn Tiểu Trùng Trùng, sợ hành vi của Long Ngâm sẽ chọc giận lão tổ tông……
“Vậy ngươi còn thất thần làm gì? còn không mau dẫn đường?”
……
Trong một sơn động của một ngọn núi băng, hồng y nữ tử đang im lặng nằm trên giường, hai mắt khép hờ
Da nàng trắng như tuyết, như muốn hòa làm một với băng tuyết nơi đây, người nàng toát ra từng đợt hơi thở lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, khiến nàng mở bừng hai mắt, đôi con ngươi lóe lên tia hàn quang.
“Ngươi lại tới làm gì? Ta đã nói rồi, ta thà ૮ɦếƭ cũng không muốn làm thê tử của ngươi! Nếu ngươi còn tiếp tục ép ta, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!"
“Xùy.....”
Tức khắc, trong sơn động chợt vang lên tiếng cười khẽ. Hồng Loan cảm thấy giọng cười này sao lại có chút quen thuộc?
“Hồng Loan, ta thật vất vả mới tìm được cô, cô lại muốn đồng quy vu tận với ta?”
Cả người Hồng Loan chợt căng cứng, gắt gao nắm chặt góc áo, gương mặt tái nhợt của nàng lộ vẻ không dám tin, đôi mắt đen láy lóe lên từng tia khẩn trương.......
Là nàng ấy?
Không!
Nàng ấy đã ૮ɦếƭ, sao lại có thể ở chỗ này được?
Nhất định là do mình bị ảo giác!
“Như thế nào? Mới hơn ba năm không gặp, mà cô đã không thèm liếc mắt nhìn ta rồi sao?”
Giọng nói quen thuộc pha lẫn chút tà khí không ngừng vang lên bên tai, cuối cùng cũng khiến Hồng Loan không dằn được kích động trong lòng.
Nàng hơi hơi quay đầu……
Nơi cửa động, băng tuyết phản chiếu lại ánh nắng mặt trời, ánh sáng dừng lại trên khuôn mặt tuyệt thế vô song của vị bạch y nữ tử đang lẳng lặng đứng đó.
Bạch y trắng tinh, hơn cả màu trắng của băng tuyết chung quanh, đẹp đến mức làm người ta quên cả việc hít thở....
“Vân Lạc Phong……”
Cái tên này, quá mức xa xăm, xa xăm đến nỗi làm Hồng Loan đỏ cả hốc mắt.“Thật là cô?”
“Hồng Loan, ta tới đón cô trở về……”
Vân Lạc Phong chậm rãi bước tới, nàng bước đi rất nhẹ, chỉ mấy bước đã tới bên cạnh giường của Hồng Loan.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Vân Lạc Phong khẽ đặt lên mạch đập trên cổ tay Hồng Loan, tức thì, một luồng linh khí chuyển động từ tay Vân Lạc Phong theo mạch đập chảy vào cơ thể Hồng Loan.
Thật lâu sau, Vân Lạc Phong mới buông tay Hồng Loan ra: “Cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều, không còn lạnh nữa……”
Tình trạng hiện tại của Hồng Loan là do Băng Sương Quả tạo thành, nếu nàng muốn bảo mệnh, vậy thì phải nằm lại trên giường băng.
Thân thể vốn đã rất lạnh, lại còn phải chịu đựng thêm cái lạnh thấu xương của giường băng, làm Hồng Loan luôn luôn thấy lạnh vô cùng.
Nhưng lúc này đây, Hồng Loan cảm giác được có một dòng nước ấm đang chảy khắp toàn thân.
"Ta đã tạm thời ngăn chặn hàn khí trong người cô, lát sau ta sẽ từ từ giúp cô chữa trị! Còn bây giờ.... Bây giờ là lúc chúng ta nên tìm người tính sổ!"
Vân Lạc Phong duỗi tay tới trước mặt Hồng Loan.
Hồng Loan đặt tay mình vào lòng bàn tay Vân Lạc Phong, mượn sức Vân Lạc Phong để đứng dậy, đôi con ngươi vũ mị mà kiên định lặng lẽ nhìn bạch y nữ tử trước mặt.
Một lúc lâu sau, Hồng Loan mới mỉm cười, nói: "Vân Lạc Phong, cô còn sống, thật là tốt....."Đúng vậy!
Nàng còn sống, thật tốt……
Thời khắc này, nước mắt của Hồng Loan rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm qua, Hồng Loan khóc rống lên như thế trước mặt người khác.
Bị phản bội, nàng không khóc! Bị ép xuất giá, nàng không khóc! Lúc hay tin Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ, nàng cũng không khóc!
Nhưng hiện tại, sau khi tận mắt nhìn thấy Vân Lạc Phong còn sống, cuối cùng nàng cũng không thể kiềm chế được nữa mà phát tiết ra hết những cảm xúc đã đè nén suốt ba năm qua....
Vân Lạc Phong tiến lên, nhẹ nhàng ôm chặt lấy bả vai Hồng Loan, khẽ rũ mắt xuống che đi tia sát ý vừa lóe lên:
“Hồng Loan, ba năm qua, cô chịu khổ rồi! Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương cô được ung dung tự tại.”
Hồng Loan cười, mặt đầy nước mắt nhưng lại cười tươi như hoa.
“Ngoại trừ tên Long Ngâm, thì vẫn còn một tên khốn kiếp tổn thương ta.”
“Ai?”
"Ta không biết hắn là ai! Trong lúc tình cờ ta phát hiện ra một hồ nước thánh, sau khi ngâm mình trong đó, thực lực của ta sẽ được tăng lên rất nhanh." Nói đến đây, Hồng Loan bỗng ngập tràn phẫn nộ: "Ai mà ngờ, tên khốn kiếp kia lại đột ngột xông vào...."
Vân Lạc Phong sửng sốt, không biết tại sao mà nàng lại có cảm giác những lời này của Hồng Loan nghe rất quen, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải.
“Hắn nhìn trộm thân thể ta chưa tính, lại còn dám chảy máu mũi!” Hồng Loan gắt gao siết chặt nắm đấm: “Nhược điểm duy nhất của Thánh Tuyền chính là không thể bị máu làm bẩn, máu của hắn ta đã làm ô nhiễm Thánh Tuyền, khiến nước thánh hoàn toàn mất đi công dụng.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!