“Đa tạ tẩu đã tới cứu muội……”
Lúc này đây, Diệp Kỳ nói lời đa tạ rất chân thành, đôi mắt rưng rưng nhưng vô cùng nghiêm túc.
“Muội không cần đa tạ ta...” Vân Lạc Phong dừng một chút, tiếp tục nói: “Muội là người Diệp gia, ta tới cứu muội là lẽ thường nên làm, huống chi, muội cũng không có phản bội ta, không phải sao?”
Diệp Kỳ cười, nụ cười này cũng chính là đã trút bỏ hết tất cả khúc mắc năm xưa giữa hai người.
“Muội sẽ nhớ kỹ ân tình của tẩu ngày hôm nay, ngày sau muội nhất định sẽ báo đáp!”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Kỳ thật, nếu không phải vì ta, muội cũng sẽ không bị người Thánh Nữ Tộc bắt……”
“Nhưng cuối cùng vẫn là tẩu đến cứu muội!”
Diệp Kỳ chậm rãi rời khỏi cái ôm của Vân Lạc Phong, từ từ nhìn về phía nữ tử Thánh Nữ Tộc đưa Vân Lạc Phong đến.
“Vừa rồi nếu không nhờ cô đến đúng lúc, thì ta đã rơi vào độc thủ của Tô Tuấn rồi....” Diệp Kỳ nói rất nghiêm túc: “Hơn nữa, cô vốn dĩ có thể bỏ mặc chuyện này, nhưng cô lại đưa y phục cho ta, việc này ta cũng sẽ khắc ghi vào tâm khảm.”
Diệp Kỳ nàng không phải hạng người tri ân không biết đồ báo, người khác giúp nàng, ngày sau nếu có chuyện cần nàng giúp, nàng nhất định sẽ không từ chối.
Nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc hơi hơi mỉm cười.
“Cô đã hồi báo rồi!”
Nói cho cùng nàng cũng là thủ hạ của Tần Tuyết, phạm phải sai lầm này, chiếu lý nên ૮ɦếƭ. Thế nhưng……
Một câu trong lúc vô tình này của Diệp Kỳ đã giữ lại mạng cho nàng.
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Kỳ bỗng trở nên mơ hồ, không rõ lời này của nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc là có ý gì……
Vân Lạc Phong chuyển hướng nhìn nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc, dù nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đã không còn cảm giác áp bách nữa.
“Làm phiền ngươi giúp ta chăm sóc muội muội ta, ta còn chút chuyện cần xử lý!”
Muội muội……
Thân mình Diệp Kỳ cứng đờ.
Vân Lạc Phong đến Diệp gia đã có năm, sáu năm hơn, nhưng đây là lần đầu tiên Vân Lạc Phong gọi nàng là muội muội.
Một tiếng xưng hô này làm tim Diệp Kỳ thấy ấm áp vô cùng……
Biết Tô Tuấn chưa làm nhục được Diệp Kỳ, tâm Vân Lạc Phong mới được thả lỏng, tuy nhiên, vẫn còn món nợ phải tính với hắn ta……
……
Ở đại môn Thánh Nữ Tộc, mây mù vờn quanh.
Tô Tuấn đã bị đánh đến nửa ૮ɦếƭ nửa sống, miệng chưa từng ngừng nôn máu tươi, làm Tiểu Mạch không thể không hoài nghi, tên tiểu tử này có khi nào nôn hết máu mà ૮ɦếƭ không?“Tô Tuấn, không ngờ ngươi còn làm ra loại chuyện này, dám làm bẩn muội muội của sư phụ ta?”
Lâm Nhược Bạch nhướng mày, đạo lực ở tay càng nặng thêm.
Những lời nữ đệ tử Thánh Nữ Tộc kia vừa nói, nàng cũng nghe được rất rõ ràng, chính vì vậy mà càng thêm phẫn nộ.
Nếu không đánh ૮ɦếƭ tên khốn kiếp này, thì khó mà tiêu đi mối hận trong lòng nàng!
Mọi người của Thánh Nữ Tộc đều đang đứng nhìn tiểu cô nương ngồi trên mình Tô Tuấn, tất cả cùng rùng mình một cái, không ngờ thiếu tộc trưởng thoạt nhìn có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng lúc xuống tay lại tàn độc như thế.
Xương cốt toàn thân Tô Tuấn đều bị nàng đánh gẫy, vậy mà còn chưa đủ, nàng còn muốn đánh ૮ɦếƭ Tô Tuấn mới thôi.
Đúng ngay lúc này, Vân Lạc Phong đã quay lại, bóng dáng của nàng dừng lại ngay trước mặt Tần Tuyết, đôi mắt đen nhánh toát ra sát khí lạnh lùng.
“Đến Vô Hồi Đại Lục có tất cả bao nhiêu người? Kẻ tra tấn Diệp Kỳ là người nào? Bảo tất cả bọn họ bước ra!”
Tim Tần Tuyết đột nhiên nhắc lên, ả cắn chặt răng: “Vân cô nương, ta cùng thủ hạ của ta xác thật có sai, nhưng chuyện này cũng nên để các vị trưởng lão và thiếu tộc trưởng xử lý, chẳng lẽ cô muốn vượt quyền?”
Ả ta biết, nếu ả mà rơi vào tay Vân Lạc Phong thì nhất định sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ!
Vậy thì thà là chịu hình phạt theo tộc quy của Thánh Nữ Tộc.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo mắt lại, một tia nguy hiểm chợt xẹt qua trong đáy mắt, nàng mỉm cười, nói.
“Ý của ngươi là, ta không đủ tư cách xử phạt ngươi?”
Hai mắt Tần Tuyết u tối: “Ta chỉ nghe mệnh lệnh từ các vị trưởng lão và thiếu tộc trưởng.”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Bạch đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Tuyết.
“Người là sư phụ ta, lời nói của người chính là lời của ta! Các ngươi nói ta là thiếu tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, vậy các ngươi cần phải nghe lệnh của sư phụ ta!”
“Tiểu Bạch!” Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Lâm Nhược Bạch, ngăn Lâm Nhược Bạch lại, rồi lại nhìn Tần Tuyết lần nữa: “Hiện tại, ta không đề cập tới quan hệ giữa ta và tiểu Bạch, ta chỉ báo thù cho muội muội ta mà thôi! Trước đó ta đã nói, nếu nó mất một cọng lông tơ, ta sẽ ɢɨết một người, nó mất hai cọng thì ta ɢɨết hai người, cho đến khi ɢɨết sạch Thánh Nữ Tộc mới thôi!”
Sắc mặt mấy vị trưởng lão cực kỳ khó coi, nhưng lại không dám mở miệng nói lời nào, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tần Tuyết.
“Tần Tuyết, Vân cô nương muốn xử phạt ngươi, vậy ngươi hãy nhận phạt đi!”
Ai bảo thiếu tộc trưởng nhà mình là đồ đệ của nàng?
Tần Tuyết không phục lắm: “Dựa vào cái gì mà ả thiếu một cọng lông tơ thì ngươi ɢɨết một người Thánh Nữ Tộc chúng ta? Không sai, việc này là ta trách oan ngươi, ta cũng nguyện ý tiếp nhận trừng phạt, nhưng mà, người Thánh Nữ Tộc chúng ta tội không đáng ૮ɦếƭ, cùng lắm thì mấy ngày nay ta đối xử với ả thế nào, ta để ngươi trả lại gấp bội là được.”
“Nếu như ta khăng khăng muốn ɢɨết người thì sao?”
“Vân Lạc Phong, ngươi không thể không nói đạo lý!”
Nói đạo lý?
Vân Lạc Phong cười, nàng bị Tần Tuyết chọc cho cười.
“Thánh Nữ Tộc các ngươi chắc đã phái người điều tra ta, không biết ngươi có tra được thanh danh của ta ở đại lục này không?”Vân Lạc Phong nhướng mày, hai mắt chăm chú nhìn Tần Tuyết.
“Ta có bao giờ nói đạo lý với người khác? Ta muốn ɢɨết người, ai có thể ngăn cản?”
Còn không phải à?
Từ khi Vân Lạc Phong đến thế giới này thì đã nhận được cái danh ăn chơi trác táng.
Ngươi muốn nói đạo lý với nàng? Ngại quá, nàng lại chưa từng biết nói đạo lý!
Ngươi đá nàng một cái, nàng sẽ băm chân ngươi! Ngươi tổn thương nàng một phân, nàng sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần.
Có thù không báo? Điều này chưa bao giờ xuất hiện trên người nàng!
“Nếu ngươi không nói có những ai đến Vô Hồi Đại Lục bắt Diệp Kỳ, vậy ta sẽ dùng cách khác bắt ngươi phải mở miệng.” Vân Lạc Phong cười tà ác một tiếng, tiến tới gần Tần Tuyết hơn.
Tần Tuyết lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau: “Vân Lạc Phong, ngươi đừng làm xằng, nơi đây là Thánh Nữ tộc!”
Mấy vị trưởng lão có lòng muốn giữ mạng cho Tần tuyết, ai ngờ mới vừa tiến lên hai bước, thì đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Lâm Nhược Bạch.
“Ba lão gia hỏa các ngươi nếu dám nhúng tay vào chuyện này, thì dù ta ૮ɦếƭ cũng tuyệt đối không bao giờ bước chân vào Thánh Nữ Tộc nửa bước.”
Mấy vị trưởng lão ngẩn ra, theo bản năng liền rút chân về.So với mạng Tần Tuyết, hiển nhiên là Lâm Nhược Bạch quan trọng hơn……
Rốt cuộc Tần Tuyết cũng luống cuống.
Vì sao ả dám cứng rắn chống chọi Vân Lạc Phong như thế? Chính là vì chắc chắn ba vị trưởng lão sẽ giữ mạng ả lại!
Ai ngờ chỉ một câu của Lâm Nhược Bạch đã khiến bọn họ từ bỏ?
“Đừng! Đừng lại đây! Ta nói! Ta nói!”
Mất đi che chở của ba vị trưởng lão, ý chí Tần Tuyết sụp đổ, vội vội vàng vàng nói.
Tuy rằng nói rồi cũng chỉ có con đường ૮ɦếƭ, nhưng ả ta hiểu, nếu ả không nói, thì kết cục sẽ là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Tại sao ả phải vì những kẻ đó mà chịu đựng nổi khổ sống không bằng ૮ɦếƭ?
“Ta nói, cái gì ta cũng nói, cầu xin ngươi, đừng giày vò ta……”
Vân Lạc Phong cong môi cười, so với cái ૮ɦếƭ, nghiễm nhiên sống không bằng ૮ɦếƭ càng làm cho người sợ hãi hơn.
“Ngươi lập tức bảo những kẻ đã đến Vô Hồi Đại Lục bước ra, bao gồm luôn những kẻ đã tra tấn Diệp Kỳ mấy ngày nay!” Tầm mắt Vân Lạc Phong chậm rãi nhìn về phía chúng thú: “Ta muốn những người này, một kẻ cũng không lưu!”
Nói nàng tàn nhẫn cũng được, vô tình cũng được, chỉ cần bảo vệ tốt người thân của mình, thì dù nhân thế thóa mạ cũng chẳng xá gì.
Huống chi, nàng không cảm thấy việc làm của mình là sai, nàng muốn cho người đời biết rằng, tổn thương người thân của nàng, chỉ có con đường ૮ɦếƭ!
Thân mình Tần Tuyết xụi lơ, cả những người có tham dự vào việc này cũng vậy, trên mặt ai cũng là vẻ tuyệt vọng.
Sắc mặt thanh y trưởng lão có chút tái nhợt, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, hỏi: “Vân cô nương, những người này tốt xấu cũng là người Thánh Nữ Tộc chúng ta, không biết…… cô có thể nể mặt ta, cho bọn họ được ૮ɦếƭ một cách thống khoái không?”
Nếu thanh y trưởng lão bảo Vân Lạc Phong tha cho những người này, nàng sẽ không thèm suy nghĩ mà cự tuyệt.
Thế nhưng……
Yêu cầu bà ta đưa ra là để cho bọn họ được ૮ɦếƭ một cách thống khoái.
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: “Ta có thể để bọn họ được ૮ɦếƭ thống khoái, nhưng không phải là do nể mặt của bà.”
Sắc mặt thanh y trưởng lão cứng đờ, thở dài thật mạnh.
Đúng vậy! Vừa rồi bọn họ còn muốn xuống tay với Vân Lạc Phong, việc gì nàng phải nể mặt bọn họ?
“Nhưng……” Vân Lạc Phong giương mắt nhìn về phía thanh y trưởng lão: “Ta sẽ nể tình mẫu thân của tiểu Bạch mà để cho bọn họ bớt đau đớn một chút.”
Mặc kệ như thế nào, mục đích của thanh y trưởng lão đã đạt thành, bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ.”Lâm Nhược Bạch tra tấn đủ rồi, nàng liếc nhìn Tô Tuấn đang nửa sống nửa ૮ɦếƭ đầy khinh thường một cái, rồi xoay người đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, tiếp đó thì ôm lấy cánh tay sư phụ mình, đôi mắt to tròn như tinh linh ngập tràn ủy khuất.
“Người muốn bỏ con lại Thánh Nữ Tộc này sao?”
Vân Lạc Phong không nói gì.
“Sư phụ!” Lâm Nhược Bạch nôn nóng, cả người đều đu hết lên người Vân Lạc Phong, ủy khuất đến suýt khóc: “Ngoại trừ sư phụ thì ai con cũng không cần, con không muốn ở chung với đám người đã ức ђเếק sư phụ! Người đừng bỏ rơi con!”
Dù ૮ɦếƭ thì Lâm Nhược Bạch nàng cũng muốn đi theo bên cạnh sư phụ, vĩnh viễn không rời.
Tam đại trưởng lão không nói gì, trong mắt bọn họ, thế lực Thánh Nữ Tộc cường đại như thế, Vân Lạc Phong không có khả năng bỏ qua.
Nàng ta chắc chắn sẽ để Lâm Nhược Bạch lại.
Ai ngờ, sau khi nghe Lâm Nhược Bạch nói xong thì Vân Lạc Phong liền mềm lòng.
“Nếu con không muốn ở lại thì cứ theo ta rời đi.”
Lúc đầu, sở dĩ nàng muốn để Lâm Nhược Bạch ở lại Thánh Nữ Tộc, là bởi vì ở đây là nhà mẹ của mẫu thân Lâm Nhược Bạch. Nhưng, nàng sẽ không ép Lâm Nhược Bạch làm bất cứ chuyện gì mà con bé không thích.
Lâm Nhược Bạch lập tức nở nụ cười, hai mắt long lanh lóe sáng.So với Lâm Nhược Bạch, thì sắc mặt mấy vị trưởng lão không mấy đẹp, bọn họ chưa từng dự tính tới trường hợp Vân Lạc Phong sẽ đưa Lâm Nhược Bạch đi.
Phải biết, Vân Lạc Phong là sư phụ Lâm Nhược Bạch, Lâm Nhược Bạch lại nghe lời Vân Lạc Phong, nếu Lâm Nhược Bạch trở thành tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, thì chẳng phải Thánh Nữ Tộc sẽ rơi vào tay Vân Lạc Phong rồi sao?
Lợi ích to lớn như thế, sao nàng ta lại có thể bỏ được?
“Thiếu tộc trưởng, người không thể đi!” Thanh y trưởng lão biến sắc, ánh mắt bà ta nhìn Vân Lạc Phong đầy khinh rẻ, vậy mà giọng điệu lại rất cung kính: “Vân cô nương, cô thay ta khuyên thiếu tộc trưởng đi! Thánh Nữ Tộc không thể một ngày không có chủ, người là con gái của tộc trưởng, theo lý thì nên trở thành chủ nhân của Thánh Nữ Tộc.”
Lời bà ta đã rất rõ ràng, nếu Lâm Nhược Bạch làm tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, thì toàn bộ Thánh Nữ Tộc sẽ do Lâm Nhược Bạch toàn quyền xử lý.
Còn về Tiểu Thụ……
Thực lực xác thật rất mạnh, khiến ba người bọn họ đều có chút sợ hãi.
Nhưng hắn lại là thụ nhân!
Trời sinh người Thánh Nữ Tộc có khả năng chế ngự thụ nhân, thụ nhân này nghe theo Vân Lạc Phong, có lẽ nguyên nhân trong đó cũng là vì thiếu tộc trưởng.
Cho nên, bọn họ không thèm để Vân Lạc Phong vào mắt……
Chẳng qua là do vận khí Vân Lạc Phong tốt, có thể phát hiện ra thiếu tộc trưởng ở giữa biển người trên đại lục này, còn có được tín nhiệm của thiếu tộc trưởng.
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, nàng không phải là tiểu nha đầu ngây thơ như lúc mất trí nhớ nữa, làm sao lại không nhìn ra bọn người này khinh thường sư phụ mình?
Tuy nhiên……
Ngay lúc Lâm Nhược Bạch muốn phát lửa giận thì lại bị Vân Lạc Phong kéo lại.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, rồi ngẩng đầu nhìn phía ba vị trưởng lão.
“Tại sao các ngươi lại cảm thấy ta nhất định sẽ nguyện ý khuyên tiểu Bạch lưu lại?”
“Chuyện này……”
Thanh y trưởng lão hơi khựng lại, sao bà ta có thể nói ra suy nghĩ trong đầu mình trước mặt thiếu tộc trưởng được?
“Là vì ngươi cho rằng, ta sẽ dòm ngó đến thế lực của Thánh Nữ Tộc các ngươi?” Vân Lạc Phong tà tà cong môi, đảo ánh mắt qua tất cả mọi người một lượt: “Nếu tiểu Bạch không muốn lưu lại, ta sẽ không miễn cưỡng nó! Nếu nó muốn lưu lại, ta cũng sẽ không ngăn cản……”
“Huống chi, tiểu Bạch thân là đồ đệ của ta, cho dù nó có muốn cả Thất Châu Đại Lục này, ta cũng sẽ đánh hạ rồi đưa cho nó!”
Giọng nói cuồng vọng của Vân Lạc Phong đánh mạnh vào lòng tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
“Hỏa Hỏa, muội giải quyết tất cả những kẻ đã tham dự bắt cóc Diệp Kỳ, rồi đưa Diệp Kỳ đến Quân gia!” Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, giữ chặt tay nhỏ của Lâm Nhược Bạch, nói: “Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!”
“Dạ!”Lâm Nhược Bạch cười sáng lạn, lộ ra hai cái răng nanh, ngây thơ đáng yêu.
Cả đời này của nàng, chỉ nguyện ý đi theo sư phụ chinh chiến sa trường, chứ không phải muốn sở hữu cái Thánh Nữ Tộc này.
“Đợi đã!”
Ba vị trưởng lão quýnh lên, muốn đi tới ngăn cản Lâm Nhược Bạch, thì đúng vào lúc này, một âm thanh nương theo gió vang to, ngập tràn sát khí.
“Tiểu Thụ, ai dám ngăn trở chúng ta rời đi, ɢɨết không tha!”
Nghe được lời này, ba vị trưởng lão dừng lại.
Nếu bọn họ liều ૮ɦếƭ đánh một trận, chưa chắc đánh không lại Tiểu Thụ, hơn nữa Thánh Nữ Tộc vẫn còn một át chủ bài, bọn họ hoàn toàn có thể giữ Lâm Nhược Bạch lại.
Nhưng mà, sau đó, Thánh Nữ Tộc cũng sẽ bị tổn thất nặng nề……
Như thế, có đáng không?
Thiếu tộc trưởng còn trẻ, muốn bồi dưỡng cũng cần thêm mấy năm nữa, mà Thánh Nữ Tộc, nếu mất đi con át chủ bài kia, cùng với việc ba người họ bị thương, thì nhất định sẽ bị cường địch thừa cơ tấn công, đồng thời cũng khiến thiếu tộc trưởng tức giận.
Đây rõ ràng là một cuộc mua bán chỉ có lỗ, không có lời……
Sau khi ba vị trưởng lão đắn đo trong lòng một phen, thì không ngăn cản Lâm Nhược Bạch rời đi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất.……
“Tiểu Bạch, lựa chọn không lưu lại Thánh Nữ Tộc, con có hối hận không?”
Trên sơn đạo, Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, mặt mày nghiêm túc hỏi.
Lâm Nhược Bạch lắc lắc đầu: “Con lưu lại Thánh Nữ Tộc, nhiều lắm cũng chỉ là tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, nhưng đi theo sư phụ thì có thể lang bạt khắp thiên địa rộng lớn.”
Lúc này Lâm Nhược Bạch đã đưa ra một quyết định khiến nàng vĩnh viễn không hối hận!
“Kỳ thật, nếu như con ở lại, có lẽ.... Con sẽ có thể tìm được tung tích của mẫu thân con.”
Đây cũng chính là nguyên nhân mà ban đầu Vân Lạc Phong do dự.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của Lâm Nhược Bạch.
Lâm Nhược Bạch tươi cười: “Sư phụ, nếu là người, người có vì tìm kiếm tung tích của mẫu thân mà trói mình vào một thế lực không được tự do không?”
Thánh Nữ Tộc quy tắc quá nhiều, chỉ một quy tắc không được xuất giá cũng đã khiến Lâm Nhược Bạch không thể chấp nhận rồi.
Cho nên, nếu Vân Lạc Phong ở vị trí của Lâm Nhược Bạch, nàng cũng sẽ không lựa chọn lưu lại.
“Con tin tưởng, bằng vào chính mình, con cũng có thể tìm được mẫu thân.” Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt, nàng nhìn về phía Tiểu Mạch đang đi từ trên núi xuống, nụ cười càng thêm tươi tắn “Huống chi, con còn muốn nghênh thú Tiểu Mạch làm phu quân, thì sao có thể lưu lại Thánh Nữ Tộc?”
Tiểu Mạch mới vừa đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, liền nghe được lời này của Lâm Nhược Bạch, gương mặt hắn liền đỏ ửng, rồi trừng mắt nhìn Lâm Nhược Bạch.
“Là muội gả cho huynh, không phải huynh gả cho muội!”
Tốt xấu gì hắn cũng là một nam nhân, vậy mà Lâm Nhược Bạch cứ luôn miệng nói muốn nghênh thú hắn, đây…… đây không phải quá mất mặt sao?
Lâm Nhược Bạch trừng đôi mắt to tròn, hai tay chống nạnh: “Muội mặc kệ, đến ngày thành thân, huynh phải đội khăn đỏ, để muội dắt tay huynh vào động phòng.”
“Chủ nhân, tỷ xem muội ấy kìa……” Tiểu Mạch ủy khuất chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, vô cùng đáng thương mà cáo trạng.
Vân Lạc Phong nhún vai: “Chuyện các người thì các người tự mình thương lượng đi, ta không có ý kiến gì hết, nếu các người thương lượng không thành thì cứ lên giường đánh một trận, ai thắng thì nghe người đó.”
“Đệ là nam nhân, sao có thể đánh nữ nhân? Hơn nữa, đánh nhau tại sao phải lên giường đánh……”
Vốn dĩ Tiểu Mạch còn đang mặt đầy nghi hoặc thì bất chợt phản ứng kịp lời Vân Lạc Phong nói, tức thì liền đằng hắng một tiếng, gương mặt tuấn mỹ đỏ bừng lên, đỉnh đầu cũng nóng đến mức muốn bốc khói.
“Chủ nhân, tỷ quá xấu rồi……”
Nhưng mà, khi Tiểu Mạch nói lời này thì Vân Lạc Phong đã đi xa rồi, hắn cùng Lâm Nhược Bạch liền vội vội vàng vàng đuổi theo.
……Tàng Thần Sơn.
Trong chỗ sâu của Sơn mạch, loáng thoáng truyền ra lực lượng cường đại, những người có thực lực thấp mà bước vào chỗ này, chắc chắn sẽ không thể nhúc nhích được.
Lúc này, trong một tòa cung điện ở Táng Thần Sơn, một nữ tử toàn thân mặc váy dài màu đen đang ngồi xổm, tinh tế đánh giá nam tử vô cùng tuấn mỹ đang hôn mê bất tỉnh trước mặt.
Nam tử này rất đẹp, diện mạo tà mị như thiên thần, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể khiến người ta rơi vào trầm luân.
“Ha...” Tay nữ tử khẽ vỗ về khuôn mặt hắn ta, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nam nhân có diện mạo bậc này, nhiều năm rồi ta chưa từng gặp qua, nếu có thể âи áι với hắn cả đời, xem như cũng không còn gì nuối tiếc.”
Nam nhân này là do nàng nhặt được ở sâu trong Táng Thần Sơn.
Ngày đó, nàng thấy nam nhân này thân chịu trọng thương, hôn mê bất tỉnh, có lẽ là do tịch mịch, cũng có lẽ do diện mạo nam nhân này quá đẹp, nên nàng lập tức nhặt hắn về.
Có thể để hắn bầu bạn cùng nàng trong quảng đời còn lại……
“Không được, lai lịch nam nhân này không rõ, nếu ta muốn hắn lưu lại bên ta cả đời, thì chỉ có thể sử dụng phương pháp kia.”
Nữ tử xinh đẹp kia đảo mắt vài cái, khóe môi gợi lên một nụ cười tà ác, nàng ta hơi hơi nhắm mắt lại, ầm một tiếng, một đạo tinh thần lực đột ngột xâm nhập vào sâu bên trong đầu óc của nam nhân bất tỉnh, cũng trong lúc đó, khuôn mặt của nữ tử xinh đẹp bỗng dưng tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuôi xuống dưới.Thời khắc này, tất cả mọi ký ức của nam nhân bất tỉnh như một dòng nước chảy, lướt qua rõ ràng trước mặt nữ tử xinh đẹp.
Thì ra nam nhân này tên là Bạch Túc, không phải là người của đại lục này.
Hắn có một kẻ thù, tên là Vân Tiêu.
Dù nam nhân tên Vân Tiêu kia cũng rất tuấn mỹ, thậm chí còn hơn Bạch Túc một bậc, nhưng hắn ta quá lãnh khốc, lãnh diện như than, so sánh mà nói, nàng càng thích nam nhân tà mị như Bạch Túc hơn.
(*lãnh diện: mặt lạnh)
Đương nhiên, nếu có thể có được cả hai, vậy thì càng tốt……
Đúng rồi……
Bạch Túc này còn có một kẻ địch khác, tên là Vân Lạc Phong! Thế nhưng, tuy cùng là kẻ địch, nhưng nàng có thể cảm nhận được, Bạch Túc đối với Vân Tiêu là hận, còn đối với Vân Lạc Phong là giận……
Nữ tử xinh đẹp hơi kinh ngạc, vội vàng thu hồi tinh thần lực của mình, nhưng ngay thời điểm nàng ta thu hồi tinh thần lực, cũng không quên lưu lại trong đầu Bạch Túc một đoạn ký ức không thể xóa nhòa.
Đoạn ký ức này, chính là biến nàng ta thành nữ nhân mà Bạch Túc yêu nhất, mặc kệ Bạch Túc có yêu nàng ta hay không thì từ nay về sau Bạch Túc cũng sẽ xem nàng ta thành nữ nhân mà hắn yêu nhất, hơn nữa còn yêu rất sâu!