Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 336: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Những năm gần đây, chỉ cần là nam nhân xâm nhập vào sâu trong tàng Thần Sơn đều bị nàng dùng cách này thay đổi ký ức.
Đáng tiếc, những nam nhân đó đều không chịu đựng được tra tấn, không được bao nhiêu năm đã ૮ɦếƭ.
Nhưng mà, đối với nam tử tuấn mỹ như thiên thần trước mắt này, nàng không nhẫn tâm thương tổn một phân một hào của hắn được.
Có lẽ, nàng yêu nam nhân này...
Trong một khắc, Bạch Túc đang nằm ở trên giường đã chậm rãi mở mắt.



Sắc mặt của hắn tái nhợt, hô hấp mỏng manh, không thể tự chủ làm nữ tử xinh đẹp có chút đau lòng.
“Chàng tỉnh rồi à?” Nữ tử xinh đẹp lo lắng nhìn hắn, trong ánh mắt chứa đầy sự khẩn trương.
Bạch Túc đột nhiên ngẩn ra, chần chờ nhìn nữ tử xinh đẹp đứng ở trước mặt.
“Vân... Lạc Phong?”
Nữ tử xinh đẹp ngẩn người, quả nhiên ở nơi sâu nhất trong ký ức của Bạch Túc, đó là người hắn xem là kẻ thù, Vân Lạc Phong.


Tuy nhiên...
Nghe được lời này, nữ tử xinh đẹp theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, chính mình dấu vết có tác dụng, Bạch Túc thật sự nhầm mình thành Vân Lạc Phong.
Vậy thật tốt, nam nhân này sau này sẽ là của nàng!
“Đúng vậy, ta chính là Vân Lạc Phong.”
Nữ tử xinh đẹp không biết xấu hổ nói: “Cũng là nữ nhân chàng yêu nhất.”
“Không phải nàng rất hận ta sao? Vì sao lại cứu ta?”
Năm đó, lần đầu gặp Vân Lạc Phong, hắn muốn mua chuộc nàng, lại va chạm với nàng.
Hơn nữa, mỗi lần gặp nhau, nữ nhân này đều chưa từng cho hắn sắc mặt tốt...
Ánh mắt nữ tử xinh đẹp hơi lóe lên vài lần, mỉm cười nói: “Kỳ thật, ta cũng không hận chàng, ngược lại, ta yêu chàng, nhưng ta biết chúng ta không thể, ta mới phải dùng phương pháp này để hấp dẫn sự chú ý của chàng...”


Nếu là Bạch Túc trước đây, chắc chắc chắn sẽ không thiếu não như thế.
Nhưng là, bởi vì bị khắc một dấu vết vào trong đầu thế cho nên hắn không tự chủ được không nghi ngờ lời nói của nữ tử xinh đẹp.
“Còn nữa...” Nữ tử xinh đẹp dừng một chút, tiếp tục nói, “Sau này chàng đừng gọi ta Vân Lạc Phong nữa, cứ gọi Lạc Nhi là được rồi.”
Tên của nàng ban đầu, cũng có một chữ Lạc.
Cho dù nàng nghĩ cách để Bạch Túc nhầm mình thành Vân Lạc Phong thì cũng không có nghĩa là nàng chấp nhận nghe tên người khác từ miệng nam nhân nàng âu yếm.
“Được.”
Bạch Túc cười, tà mị động lòng người, lại làm tim Lạc Nhi đập một nhịp nữa.
“Túc ca, chàng dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi thương thế của chàng đỡ hơn, chàng muốn làm gì, ta cũng sẽ không từ chối...” Lạc Nhi cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Bạch Túc như bị điện giật, hắn không ngờ Lạc Nhi sẽ nói thẳng ra như vậy, dục hỏa trong lòng cũng bừng lên.
Nhưng e ngại thương thế, hắn chỉ có thể kìm nén dục hỏa trong lòng.

Lạc nhi lại ngượng ngùng nhìn hắn một lần nữa, xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt nàng bước ra khỏi cánh cửa, khóe môi gợi lên một nụ cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
“Chỉ cần là nam tử ta coi trọng, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta...”
Bởi vì, nàng không cần đi dụ dỗ những nam nhân đó, chỉ cần làm đối phương coi nàng thành nữ nhân mình yêu thương là đủ rồi.
...
Cung điện màu đen, trầm trọng, áp lực.
Bạch Túc đang ở ngoài điện, một bóng người lén lút, lặng lẽ đi đến, khuôn mặt tuyệt mĩ đầy sự khẩn trương.
Trong tòa cung điện này, trừ Lạc Nhi với Bạch Túc thì không có người khác, vì Lạc Nhi nhiều ngày nay vẫn luôn ở cách vách Bạch Túc nên nàng không có cách để vào, lần này thừa dịp lúc Lạc Nhi ra ngoài mới lẻn vào.
Cẩm Dục giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái rồi đi vào thì thấy Bạch Túc đang nằm nghỉ trên giường.
Vốn dĩ Bạch Túc cho rằng người vào là Lạc Nhi, lười biếng nhìn qua, nhưng sau khi thấy thị nữ tuyệt sắc vừa vào, dung nhan tuấn mỹ hơi trầm xuống.


“Cẩm Dục, sao ngươi lại ở đây?”
Cả người Cẩm Dục cứng đờ, từ sau lần Bạch Túc bị thương nặng, nàng vì giúp Bạch Túc chữa thương, dâng thân thể lên thì Bạch Túc ngay lập tức đuổi nàng đi.
Nhưng làm sao nàng có thể yên tâm hạ chủ tử nhà mình? Vì vậy, vẫn luôn lén đi theo sau, cũng không để hắn phát hiện.
“Chủ tử, thuộc hạ tới cứu người.”
“Cứu ta?” Bạch Túc cười lạnh một tiếng, “Ta với Lạc Nhi ở bên nhau, cần gì ngươi cứu?”
Cẩm Dục nóng nảy: “Chủ tử, nữ nhân kia không phải Vân Lạc Phong! Người bị nàng lừa rồi!”
Sắc mặt Bạch Túc trầm xuống: “Nàng có phải Lạc Nhi hay không chẳng lẽ ta cũng không rõ? Cẩm Dục, ta biết ngươi vẫn luôn muốn làm tђเếק của ta, chỉ tiếc, ngươi không được như ý, cho nên mới vu oan Lạc Nhi! Nếu hiện tại ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí!”
“Chủ tử, người thay đổi...” Cẩm Dục cắn chặt môi, nói, “Tuy nhiên, thuộc hạ sẽ không đi.”
Dấu vết của Lạc Nhi trong đầu Bạch Túc chẳng những Ϧóþ méo ký ức của hắn mà còn làm tính cách của Bạch Túc cũng thay đổi.
Bạch Túc trước đây cho dù có đuổi Cẩm Dục đi, cũng sẽ không bao giờ nói ra theo kiểu tự cho là đúng này.


Rầm!
Bỗng nhiên, cửa phòng bị một bàn tay đẩy ra, Lạc Nhi mặt đầy âm trầm xuất hiện ở cửa.
“Bạch Túc, thì ra chàng gạt ta, chàng có nữ nhân khác!”
Bạch Túc luống cuống, vội vàng bò dậy, mặt đầy khẩn trương kéo tay Lạc Nhi lại.
“Lạc Nhi, nàng nghe ta nói, ta không biết nàng ta, nàng nhất định phải tin tưởng ta!”
Lạc Nhi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, từ ký ức của Bạch Túc, nàng đã biết Cẩm Dục nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, từng tiếp xúc da thịt với hắn.
Mà cảnh tượng tia, giống như màn ảnh quanh quẩn ở trước mắt nàng, cũng như một cây châm, hung hăng đâm vào lòng nàng.
“Bạch Túc, chàng còn gạt ta.”
Nước mắt Lạc Nhi rơi như mưa: “Lúc nãy nữ nhân này tìm ta, nói nàng ta là thê tử của chàng, hai người đã sớm tiếp xúc da thịt, muốn ta rời xa chàng, ta không đồng ý, nàng lại tới trước mặt ngươi hãm hại ta, nói ta không phải Vân Lạc Phong!”
Nàng đương nhiên không thể nói với Bạch Túc là mình biết được tấy cả từ trong trí nhớ của hắn, vì vậy, liền mượn cớ đó vu oan Cẩm Dục.
“Chủ tử, thuộc hạ không có...” Cẩm Dục lắc đầu, “Nô tỳ đi theo chủ tử nhiều năm, trước nay đều nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, sao làm ra việc này được, là nàng ta... là nàng ta vu hãm...”
Bốp!
Bạch Túc giơ tay lên, quăng một cái lên mặt Cẩm Dục.
Cẩm Dục ngơ ngẩn, nàng lấy tay che gương mặt đỏ bừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Túc, trong ánh mắt ẩn chứa không thể tin nổi.
Chủ tử... không tin nàng?
Lạc Nhi đắc ý liếc Cẩm Dục, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Túc, vòng cánh tay qua cổ hắn, đưa lên cặp môi thơm của mình.
Bạch Túc cũng không phản kháng nàng, ngược lại nhiệt liệt đáp lại...
Tim Cẩm Dục đột nhiên co rút đau đớn một chút, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa đau đớn.
Nàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, chủ tử sớm muộn gì cũng bên nữ nhân khác, nhưng hôm nay trông thấy cảnh này, vẫn là đau tận xương cốt...
“Lạc Nhi, lúc trước ta thật sự từng tiếp xúc da thịt với nàng ta, nhưng là trong tình huống không tỉnh táo dưới, hiện tại có nàng, ta sẽ không ᴆụng vào bất kì nữ nhân nào nữa.”
“Túc ca, ta tin tưởng chàng, hơn nữa, nha đầu này cũng vì quá yêu chàng mới có thể nói những lời này trước mặt ta, nhưng ta luôn luôn lương thiện, không đành lòng vì vậy trừng phạt nàng ta, không bằng thả nàng ta đi đi.”
Lạc Nhi rời khỏi cái ôm của Bạch Túc, cong cong khóe môi, nũng nịu nói.
Bạch Túc chần chờ nửa ngày, khẽ gật đầu: “Được.”
ɢɨết Cẩm Dục, nói thật, trong lòng hắn cực kỳ không muốn.
Rốt cuộc...
Nhiều năm như vậy, mặc kệ bản thân phải đối mặt với không ít nguy hiểm, Cẩm Dục vẫn luôn không rời không bỏ hắn.
Hiện tại Lạc Nhi tự mình mở miệng, hắn làm sao không muốn?
“Túc ca, ta đưa nàng đi cho, tránh cho nàng lại trốn ở trong góc cung điện nào đó như hổ rình mồi chàng.”
Lạc Nhi nhếch môi, cười âm hiểm.
“Nghe nàng.”
Bạch Túc cười xoa mái tóc nàng, trong hai tròng mắt tà khí chứa đầy ôn nhu.
Nghe được lời này, Lạc Nhi xoay người đi đến cạnh Cẩm Dục, liếc nàng một cái, nói: “Theo ta đi.”
Cẩm Dục ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Túc.
Sau khi thấy tia chán ghét ở đáy mắt nam nhân, trái tim nàng như bị Ϧóþ nghẹt, bi thương nhìn đôi mắt tĩnh lặng của hắn rồi xoay người theo Lạc Nhi đi ra ngoài.
...
Trong cung điện yên tĩnh, Lạc Nhi dừng chân, sắc mặt không còn ôn nhu như khi ở trước mặt Bạch Túc khi, cả khuôn mặt đều lạnh lẽo vô cùng.
“Bạch Túc có một kẻ thù tên là Vân Tiêu?”
Cẩm Dục cắn cắn môi: “Đúng vậy.”
“Đưa nam nhân kia đưa tới đây giúp ta,” Lạc Nhi hơi nâng cằm, “Ta cũng có chút hứng thú với nam nhân kia.”
Sắc mặt Cẩm Dục đột nhiên biến đổi: “Ngươi muốn gì? Ngươi có chủ tử còn chưa đủ sao?”
Lạc Nhi cười nhạo một tiếng, nàng hơi hướng móng tay dài nhọn màu hồng xuống, mị hoặc vô cùng.
“Ta ở trong cung điện này quá nhàm chán, cần thêm mấy nam nhân làm bạn ta.”
Nếu không phải không có cách đi khỏi tàng Thần Sơn, nàng cũng không cần dùng cách này để giải buồn...
“Ngươi làm như vậy, chủ tử sẽ cho sao?”
“Ha hả,” Lạc Nhi cười lạnh hai tiếng, “Chủ tử nhà ngươi yêu ta đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cho dù hắn sẽ vì ta cùng nam nhân khác có quan hệ da thịt mà đau đớn khổ sở thì cũng không rời bỏ ta.”
Cẩm Dục gắt gao nắm chặt nắm tay, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
“Tiện nhân!”
Nàng cắn răng răng nói ra hai chữ này.
Ánh mắt Lạc Nhi lạnh lùng, ầm một tiếng, một luồng lực lượng đánh trúng иgự¢ Cẩm Dục, nháy mắt đem đánh bay nàng ra ngoài.
Cẩm Dục phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Lạc Nhi.
“Nếu ngươi giúp ta làm việc này, ta sẽ cho phép ngươi ở lại cung điện làm thị nữ, nếu không, chẳng những ta sẽ đuổi ngươi đi ra ngoài mà còn tra tấn Bạch Túc, ngươi tự nghĩ cho kỹ đi.”
Nghe vậy, Cẩm Dục đứng dậy, cười lạnh.
“Quỷ Đế với Vân Lạc Phong có cảm tình sâu đậm, ngươi muốn chen chân vào, sợ là không thể.”
Nghe thế, Lạc Nhi lại khịt mũi coi thường.
“Ta làm chủ tử nhà ngươi yêu ta như thế nào chắc hẳn ngươi cũng biết, đối với tên Vân Tiêu kia, ta dùng cách tương tự là được, chỉ cần hắn nhầm ta thành Vân Lạc Phong, hắn còn không yêu ta đến ૮ɦếƭ đi sống lại?” Lạc Nhi chậm rãi đi về phía Cẩm Dục, “Mặt khác, ngươi thay ta ɢɨết Vân Lạc Phong! Trên đời này, có một Vân Lạc Phong là đủ rồi.”
Kỳ thật, Lạc Nhi cũng không nói, dấu vết lúc trước nàng để lại trong đầu Bạch Túc, có một khuyết điểm...
Khuyết điểm kia chính là không thể để hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong chân chính, bằng không, dấu vết sẽ bị tổn hại, hắn sẽ nhớ lại mọi chuyện!
Cho nên, tuyệt đối không thể giữ Vân Lạc Phong!
Cẩm Dục trầm mặc, nàng có thể rời khỏi Bạch Túc, nhưng không có nghĩa là nàng có thể trơ mắt nhìn nữ nhân này khinh nhục Bạch Túc.
Hơn nữa, nàng tin tưởng, Lạc Nhi vì đạt được mục đích, nhất định sẽ làm như thế.
Nếu là chủ tử trước kia, Lạc Nhi dám thương hắn một phân, hắn sẽ trả lại nàng mười phần! Tuy nhiên, người đã không còn là chủ tử trước kia nữa.
Chỉ sợ, cho dù Lạc Nhi ɢɨết hắn, hắn cũng sẽ không có một câu oán hận.
“Nếu ta giúp ngươi, ngươi có thể tha cho chủ tử?” Cẩm Dục cắn môi, hỏi.
Lạc Nhi cong môi cười, nụ cười kia mang theo nhất định phải được.
“Ta chưa bao giờ vi phạm lời hứa, nói là làm.”
“Được, nửa tháng, ta sẽ trở về, chỉ hy vọng trong thời gian này, ngươi có thể đối đãi với chủ tử thật tốt.”
Cẩm Dục nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, nói.
Sinh mệnh của nàng là do chủ tử cứu, cả đời này của nàng đã định sẵn là vì người mà sống rồi.
Sau khi bỏ lại những lời này, Cẩm Dục nhìn Lạc Nhi rồi xoay người ra khỏi cung điện.
Bóng người tuyệt mỹ mà suy yếu kia dần dần biến mất trong mắt Lạc Nhi...
...
Quân gia.
Diệp Kỳ mở to mắt, tò mò nhìn khắp nơi xung quanh: “Vân Lạc...”
Nàng vừa định gọi tên Vân Lạc Phong, lại cảm thấy như thế không lễ phép, lời nói tới miệng bị nàng nuốt vào, hỏi: “Nhị tẩu, tẩu dẫn muội tới đây làm gì?”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi vào, nhẹ giọng nói: “Mang muội đi gặp một người.”
“Vân tỷ tỷ.”
Vân Lạc Phong vừa bước vào Quân gia, một bóng người kèm theo tiếng cười duyên nhanh chóng vọt tới, bịch một tiếng đâm vào иgự¢ Vân Lạc Phong.
“Vân tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng trở lại, muội rất nhớ tỷ.”
Quân Linh Nhi đưa tay lên ôm khuôn mặt nhỏ của mình, trong đôi mắt to tròn chứa đầy ý cười.
Nói thật, từ lần đầu thấy Quân Linh Nhi, Vân Lạc Phong đã có ấn tượng rất tốt với nàng, nếu không, ngày đó cũng không vì Tào Nguyệt Cầm khinh nhục Quân Linh Nhi mà lựa chọn giúp đỡ Quân Linh Nhi.
“Lão gia tử với Vân Tiêu đã trở lại chưa?” Vân Lạc Phong nhướn mày, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Quân Linh Nhi, khóe môi gợi lên một nụ cười.
Quân Linh Nhi lắc lắc đầu: “Gia gia với Vân Tiêu ca ca vẫn chưa trở về.”
Vẫn chưa trở về?
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, chẳng lẽ, là hắn gặp chuyện gì?
Quân Linh Nhi treo cả người mình trên người Vân Lạc Phong, vẫn luôn bám lấy cánh tay của nàng, đôi mắt đáng yêu linh động lấp lóe tia xảo trá.
“Vân tỷ tỷ, nếu tỷ muốn đi tìm bọn họ, có thể mang muội đi cùng được không?”
Trong khoảng thời gian gần đây, gia gia không ở bên cạnh, nàng bị lão cha nhốt ở Quân gia, không cho phép nàng ra khỏi cửa một bước làm nàng chán ૮ɦếƭ.
Cho nên, nàng mới khẩn cầu Vân Lạc Phong mang nàng cùng đi tìm kiếm lão gia tử.
Lâm Nhược Bạch nhìn Quân Linh Nhi ôm cánh tay Vân Lạc Phong làm nũng, trong lòng rất khó chịu.
Nàng khẽ hừ một tiếng, cũng đi lên trước, cố ý kéo tay còn lại của Vân Lạc Phong, đôi mắt to trừng thẳng Quân Linh Nhi.
Quân Linh Nhi cũng không để ý tới Lâm Nhược Bạch, thủy linh linh hai tròng mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Vân tỷ tỷ...”
“Lần này ta về Quân gia là muốn để muội ấy ở lại đây,” Vân Lạc Phong chỉ Diệp Kỳ phía sau, nói, “Chờ sau khi ta trở về, ta đưa nàng về lại Vô Hồi Đại Lục.”
Vô Hồi Đại Lục?
Tim Quân Linh Nhi đập một chút, con ngươi linh động rốt cuộc dời từ Vân Lạc Phong về phía Diệp Kỳ, đôi mắt tò mò trừng lớn.
“Vân tỷ tỷ, vị cô nương này là...”
“Nàng tên là Diệp Kỳ,” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, “Nghĩa nữ mà nương ta nhận.”
Mẫu thân Vân tỷ tỷ nhận nghĩa nữ?
Nói cách khác...
Con ngươi Quân Linh Nhi lập tức sáng lên, nàng cười hì hì bắt lấy tay Diệp Kỳ, khuôn mặt đáng hiện lên nụ cười xán lạn vô cùng.
“Diệp Kỳ tỷ tỷ, hoan nghênh tỷ về nhà.”
Về nhà?
Diệp Kỳ ngơ ngẩn, ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng Vân Lạc Phong, hiển nhiên không rõ lời này là có ý gì?
Vân Lạc Phong chưa kịp trả lời Diệp Kỳ, gia chủ Quân gia Quân Huyễn đã nhanh chóng bước ra từ phòng trong, trong nháy mắt hắn thấy Vân Lạc Phong, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng tiến lên: “Phong Nhi, cháu đã về rồi à?”
Vân Lạc Phong gật đầu: “Vân Tiêu còn chưa về, cháu định đi tàng Thần Sơn một chuyến.”
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với thực lực của Vân Tiêu, chỉ sợ sẽ không trở về muộn như thế...
“Chuyện này...” Quân Huyễn có chút chần chờ.
Nếu sư phụ với Vân Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn tin rằng Vân Lạc Phong cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Chỉ là, Quân Huyễn cũng hiểu, cho dù bản thân mình có ngăn cản, Vân Lạc Phong cũng vẫn kiên quyết đi.
“Được, vậy cháu đi đi.”
Im lặng suy nghĩ nửa ngày, Quân Huyễn đồng ý với Vân Lạc Phong.
“Cha...” Quân Linh Nhi bĩu môi, đáng thương vô cùng, “Con cũng muốn đi với Vân tỷ tỷ.”
Nghe vậy, Quân Huyễn trừng mắt nhìn Quân Linh Nhi: “Chỉ chút thực lực đó của con, đừng đi không có lại kéo chân tỷ tỷ! Tốt nhất là ở nhà tăng lên thực lực cho cha.”
Quân Linh Nhi rất ủy khuất, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, nàng đột nhiên rất nhớ những ngày trước cùng gia gia phiêu bạt đại lục...
“Đại bá, cháu giao Diệp Kỳ cho người, hy vọng Quân gia có thể chăm sóc tốt cho muội ấy.”
Quân Huyễn là đồ đệ của Quân lão gia tử, lại hơn hẳn con ruột, như thế, Vân Lạc Phong gọi hắn một tiếng đại bá gia cũng không có sai.
“Vị cô nương này họ Diệp?” Quân Huyễn kinh ngạc mở to hai mắt, tò mò đánh giá Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ bị ánh mắt của hắn có thể đạt được, cả người cứng đờ, cảm giác rất là không tự nhiên.
“Nhị tẩu, muội muốn cùng đi với tẩu...”
“Không cần,” Vân Lạc Phong lắc đầu, “Quân gia cũng là nhà của muội, muội ở đây cũng có bọn họ chăm sóc.”
Vốn Quân Huyễn đang nghi hoặc, vừa nghe lời này của Vân Lạc Phong, lập tức hiểu rõ, hắn cười ha ha hai tiếng: “Thì ra là nghĩa nữ của muội muội, nếu đã đến Quân gia, chúng ta tất nhiên sẽ chăm sóc thật tốt, cháu cứ yên tâm đi.”
Lúc trước Vân Lạc Phong từng nói, Quân Phượng Linh nhận nghĩa tử nghĩa nữ, lại sinh một đôi long phượng.
Đôi thai long phượng lúc này mới chỉ có năm tuổi, nữ tử trước mắt kia, tất nhiên chính là nghĩa nữ của muội muội mình.
Diệp Kỳ càng thêm nghi hoặc, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong.
“Ta quên giải thích cho muội,” Vân Lạc Phong chú ý tới nghi ngờ ở đáy mắt của Diệp Kỳ, chậm rãi mở miệng, “Mẫu thân không phải người Vô Hồi Đại Lục, mà là đến từ Thất Châu Đại Lục, lão gia tử Quân gia là phụ thân của người, mà gia chủ Quân gia lại là đồ đệ lão gia tử.”
Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin được lỗ tai của mình, trong lòng nàng tràn đầy kích động, nước mắt trong tràn ra.
“Thì ra nghĩa mẫu cũng có nhà mẹ đẻ, ta cũng có ông ngoại...”
Thật tốt quá!
Nàng vội che miệng, không để mình khóc thành tiếng.
“Diệp Kỳ tỷ tỷ, tỷ đừng khó chịu,” Quân Linh Nhi lấy ra một cái khăn tay, đưa tới trước mặt Diệp Kỳ, “Về sau tỷ chính là người Quân gia, nếu ai khi dễ tỷ, ta giúp tỷ đánh hắn trút giận.”
Bả vai Diệp Kỳ hơi hơi rung lên: “Tỷ không khó chịu, tỷ chỉ là quá vui mừng...”
“Nghĩa mẫu mấy năm nay chịu quá nhiều khổ sở, dưỡng phụ của người qua đời rất sớm, cũng không để lại cái gì, người lại bị tên hỗn đản Tiêu gia lừa, sau khi sinh ca ca, bởi vì ca ca là phế vật nên bị nhục mạ và tra tấn, thiếu chút nữa bỏ mạng ở Vô Hồi Chi Sâm.”
“Nếu không phải nhờ nghĩa phụ cứu, có lẽ nghĩa mẫu đã không còn trên đời này! Vốn tưởng rằng có thể khổ tận cam lai, ai ngờ nghĩa mẫu không thể sinh con, bị Diệp gia ngược đãi đến mức không thể chịu được...”
Nếu Vân Lạc Phong không xuất hiện, Quân Phượng Linh cũng không thể trở lại Diệp gia!
Nghĩ đến nghĩa mẫu mấy năm nay phải chịu nhiều tổn thương, trong lòng Diệp Kỳ rất khó chịu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!