Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 344: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Vân tỷ tỷ, trong thời gian sau khi tỷ bế quan lại vội vàng làm nghi thức nhận người thân, vì vậy ta không kịp nói cho tỷ những việc này.”
Quân Linh Nhi ở bên nhỏ giọng giải thích.
“Vậy hôm nay ta đã biết thì nhất định phải vì mẹ đòi một cái công đạo.”
Vân Lạc Phong hơi dương môi, mắt đen chậm rãi chuyển hướng về phía người của Ngụy gia, nhẹ nheo hai mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của nữ tử, Ngụy Linh chỉ cảm thấy đầu mình oanh một tiếng nổ vang, cả người run rẩy.



Thà đi chọc Diêm Vương chứ đừng bao giờ ᴆụng đến Vân Lạc Phong!
Những lời này chính miệng nàng đã từng nói với Ngụy thúc, nhưng hôm nay nàng lại tự mình trêu chọc nữ nhân so với Diêm Vương còn muốn khủng bố hơn.
Diêm Vương muốn mạng người nhiều lắm là làm ngươi ૮ɦếƭ, còn nàng sẽ làm ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ……
Bùm!
Ngụy Linh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: “Vân tiểu thư, Quân lão gia chủ, ta thật sự không biết Quân Phượng Linh cùng Quân gia có quan hệ, nên mới có thể phạm phải sai lầm này, cầu mong các người tha thứ cho ta nhất thời lỗ mãng.”


Đương nhiên nàng biết dùng những câu giải thích đối với Quân gia đều vô ích, còn không bằng nhận sai, có lẽ…… Lão gia tử sẽ xem xét việc mình chưa từng xúc phạm tới Quân Phượng Linh rồi tha thứ cho nàng.
Buồn cười chính là, căn bản Ngụy Linh không biết việc danh dự bị vấy bẩn cũng là một loại vết thương khó lành.
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Ngụy Linh đang quỳ xuống đất xin tha thứ: “Vậy ý của ngươi chính là nếu mẹ của ta không phải người của Quân gia, thì người xứng đáng bị ngươi đoạt hôn phu? Xứng đáng làm
tђเếק?”
“Ta……” sắc mặt Ngụy Linh trắng bệch nhất thời nói không nên lời.
Vân Lạc Phong chậm rãi tới gần Ngụy Linh: “Hiện tại ngươi cầu xin tha thứ, nếu như thân phận mẹ ta không có hậu thuẫn cường đại, ngươi có bỏ qua cho người không?”
Cảm nhận được hơi thở càng ngày càng gần, thân mình Ngụy Linh càng thêm run, hận không thể đem đầu vùi trên mặt đất.
“Nếu ngươi không bỏ qua cho người, vậy vì sao chúng ta phải buông tha cho ngươi?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng cằm lên, trên cao nhìn xuống xem kỹ Ngụy Linh đang quỳ gối ở trước mặt, “Bất kể kẻ nào phạm
vào sai lầm, đều phải trả giá đắt!”
Ngụy Linh bị hoảng sợ khi thấy được sát khí trong mắt Vân Lạc Phong, nàng hung hăng gập đầu van xin.


“Vân tiểu thư, cầu xin người tha cho ta, ta nguyện ý làm nô tì hầu hạ người.”
Vân Lạc Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gắt gao nắm cằm Ngụy Linh, bắt nàng mở miệng ra.
“Nếu đầu lưỡi này chỉ dùng để vu oan hãm hại, vậy không bằng phế nó đi.”
“Ngô……”
Vẻ mặt Ngụy Linh tràn đầy hoảng sợ, không thể nói được một lời, sau đó, còn không đợi nàng có phản ứng, một đạo tia sáng hiện lên, bất giác nàng cảm thấy được đầu lưỡi đau xót, máu tươi ấm áp tràn ra, nhiễm
đỏ toàn bộ mặt đất.
“Ô ô.”
Nàng vội vàng che lại miệng máu chảy không ngừng, thân mình không ngừng run rẩy nhưng lúc này đã không thể nói được chữ nào.
“Lão gia tử,” sau khi Vân Lạc Phong cắt đầu lưỡi của Ngụy Linh liền buông lỏng tay ra, chậm rãi nói, “ Ngụy gia này để cho Quân gia xử trí, ta không nghĩ sẽ tiếp tục làm ô uế tay của ta!”
Bất kể kẻ nào phạm vào sai lầm, đều phải trả giá đắt!

Không có người nào sẽ dung túng cho Ngụy gia tùy hứng cùng kiêu căng!
“Người tới, đem ba người Ngụy gia kéo xuống cho ta, chờ sau khi yến hội kết thúc lại xử trí.”
Quân lão gia tử thôi dừng tay, không kiên nhẫn phân phó.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, chỉ sợ từ đây về sau Ngụy gia sẽ bị xóa tên vĩnh viễn khỏi Quân thành, không bao giờ tồn tại.
“Ha hả,” Mục Động cười hai tiếng, “Không nghĩ tới lần này đến Quân gia, còn có thể nhìn thấy trận trò hay, đúng rồi, trước tiên ta còn muốn chúc mừng Quân Huyễn.”
Sau khi những lời này của Mục Động được phát ra, tất cả mọi người liền đem tầm mắt chuyển hướng về phía Quân Huyễn.
Vẻ mặt Quân Huyễn mơ màng.
Chúc mừng hắn? Chẳng lẽ hắn đã làm nên cái gì?
“Nga?” Quân Lâm Thiên mặt đầy kinh ngạc, “Huyễn nhi làm cái gì? Vì sao sư phụ là ta còn không biết?”
Tươi cười trên mặt Mục Động liền ngừng lại, hừ một tiếng, có chút tức giận nói: “Quân lão già, ngươi còn muốn giấu tới khi nào? Hai ngày trước ở Quân gia có động tĩnh lớn như thế, có thể giấu ta sao? Ý của ngươi


là sao? Ta là chân thành tới chúc mừng Quân Huyễn đã đột phá đến Thánh Quân cao giai, thế nhưng ngươi còn làm bộ không biết?”
Hắn càng nghĩ càng giận, tốt xấu gì mình cũng cùng Quân lão làm bằng hữu nhiều năm như vậy, vậy mà hắn còn muốn gạt mình?
Lão già này rõ ràng không xem hắn là bạn tốt!
“Mục lão, ngươi có phải đã lầm hay không, ta không có đột phá đến Thánh Quân cao giai a?” vẻ mặt Quân Huyễn kinh ngạc, vội vàng giải thích.
“Quân Huyễn!”
Lúc này Mục Động thật sự đã giận, hắn rống một tiếng, căm giận nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn cùng sư phụ ngươi gạt ta?”
“Không phải, Mục lão, ta thật sự không có đột phá,” Quân Huyễn lau chùi mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói, “Người đột phá chính là Tiểu Phong Nhi chứ không phải ta.”
“Tiểu tử này, ý của ngươi là ta……”
Nhìn lầm rồi?
Ba chữ này còn chưa kịp nói ra, bỗng nhiên Mục Động liền phục hồi tinh thần lại, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn, so với chuông đồng còn muốn lớn hơn, miệng mở lớn, giật mình nói một câu không hoàn chỉnh.


“Ngươi…… Ngươi……”
Vừa rồi hắn nói cái gì, người đột phá không phải hắn mà là Vân Lạc Phong?
Nha đầu Vân Lạc Phong này mới bao nhiêu lớn? Bất quá tuổi tác trên dưới hai mươi bốn.
Nhưng Quân Huyễn nói người đột phá đến Thánh Quân cao giai chính là nàng?
“Quân Huyễn, vừa rồi ngươi nói cái gì, nói lại một lần cho ta?” Mục Động cưỡng bách chính mình trấn định lại, tiếp tục hỏi.
“Mục lão,” Quân Huyễn lộ ra nụ cười, “Ngươi thật sự đã hiểu lầm ta và sư phụ, nếu ta thật sự đột phá, chuyện lớn như vậy, sư phụ ta gạt ai cũng không có khả năng gạt lão nhân gia ngài! Lúc này thật sự không phải
ta đột phá mà là Phong Nhi.”
Mục Động máy móc quay đầu, ánh mắt ngơ ngác nhìn thiếu nữ một thân bạch y như tuyết kia, ngơ ngẩn hỏi: “Vân nha đầu, ngươi thật sự đột phá đến Thánh Quân cao giai sao?”
Việc bế quan đột phá ở sau núi, chuyện lớn như vậy, Vân Lạc Phong biết mọi người đã truyền ra, cho nên nàng cũng chưa từng phủ nhận, khẽ gật đầu.
Sau khi thấy nàng gật đầu, cả người Mục Động ầm ầm nổ vang, kђเếק sợ liền một câu cũng đều không thể nói ra.
Trời ạ, một người hai mươi bốn tuổi Thánh Quân cao giai, thật sự là người trước kẻ sau không ai bằng, vì sao thiên tài như vậy lại xuất hiện ở Quân gia?
Nhất thời trong đám người, kẻ tiếc hận kẻ ghen ghét, kẻ kích động lại nhiều hơn……
Hư Không trưởng lão mấy lần muốn há miệng, cuối cùng là không có nói ra, nhưng mà hắn, trên cái mặt già kia lại tràn đầy vui mừng.
Năm năm trước, một khắc kia bọn họ bắt đầu nhận Vân Lạc Phong nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, thiếu nữ này lại có một ngày sẽ trở nên cường đại như vậy.
Cường đại đến nỗi làm người phải lau mắt mà nhìn……
“Chúc mừng ngươi.”
Hồng Loan chậm rãi tiến lên, khuôn mặt mang theo hưng phấn tươi cười, biểu tình kia dường như so với chính mình đột phá còn muốn kích động hơn.
“Bất quá……” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói, “Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đuổi theo bước của ngươi.”
Vân Lạc Phong tiến đến trước mặt Hồng Loan, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên một độ cong, trong mắt đen nhánh một mảnh nghiêm túc.
“Được, ta chờ ngươi!”
So với những người khác cảm thấy chấn động, sắc mặt mọi người Bắc Châu lại là cực kỳ khó lòng chịu đựng nổi.
Hai bàn tay Châu chủ Bắc Châu run rẩy không thôi, vài lần hắn muốn nắm chặt, tay lại không có một chút sức lực, trong mắt ánh lên hối hận mãnh liệt.
Đương nhiên không phải hắn đang hối hận là địch của Vân Lạc Phong, mà là hối hận chính mình, vì sao năm đó ở Đông Châu không màng tất cả mà ɢɨết nàng?
“Thánh Quân cao giai……” Lăng Song lẩm bẩm tự nói, nhìn biểu tình của hắn liền có thể nhìn ra bản thân hắn đã chịu đả kích nặng nề.
Chợt, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.
“Nàng đã là Thánh Quân cao giai, lúc này chúng ta còn có thể làm đối thủ của nàng sao?”
Châu chủ Bắc Châu đã là phục hồi tinh thần lại: “Đừng quên chúng ta còn có Thánh Nữ tộc làm hậu thuẫn, ta không tin Thánh Nữ tộc lại không thể đối phó nổi được nha đầu này.”
“Cha! Vân Lạc Phong không chỉ là Thánh Quân cao giai, nàng còn có Long tộc cùng Phượng tộc!” Lăng Song cố tình đè thấp thanh âm, nhưng lại không khó để nghe tiếng nói run rẩy của hắn.
Nếu không phải cha cùng đại ca của hắn, thì làm sao hắn lại mất đi Hoàng Oanh Oanh, lưu lạc đến hoàn cảnh này chứ?
Hết thảy hắn đều hận bọn họ!
“Hừ!” Châu chủ Bắc Châu hừ một tiếng, “Thánh Nữ tộc đã từng là tộc Trưởng cường giả Nữa Bước Hư Không, Thánh Nữ tộc khẳng định còn nắm con át chủ bài khác, bằng không nhiều năm như vậy vẫn sừng
sững không ngã.”
Lời nói là như thế, kỳ thật chính hắn cũng không tự tin nhiều lắm.
Nếu Vân Lạc Phong gần đột phá đến Thánh Quân cao giai, có lẽ Thánh Nữ tộc còn có thể ɢɨết nàng, nhưng hôm nay……
Long tộc cùng Phượng tộc đều đã thần phục với bọn họ, chẳng sợ Thánh Nữ tộc xuất hiện, cũng chưa chắc có thể khống chế được nàng.
Cùng với thời điểm Châu chủ Bắc Châu đang tự thuyết phục chính mình, ngoài cửa một đạo âm thanh thanh lệ truyền đến: “Thánh Nữ tộc đến chúc mừng Quân gia.”
Trong chớp mắt, ánh mắt ảm đạm của Châu chủ Bắc Châu bỗng nhiên bị đốt sáng lên, trong mắt hắn mang theo tươi cười cùng đắc ý.
“Người Thánh Nữ tộc tới, chẳng sợ Thánh Nữ tộc không thể ɢɨết được Vân Lạc Phong, nhưng vẫn có thể làm nàng tổn thất thê thảm”
Châu chủ Bắc Châu cười ha ha hai tiếng, cũng từ vị trí đứng lên, đi về hướng ngoài cửa nghênh đón.
……
Dưới bầu trời, một nhóm nữ tử diện mạo thanh lệ xuất trần từ trong hư không chậm rãi rơi xuống.
Trong những người đó, dẫn đầu chính là một bà lão lục y, tóc trắng như lông hạc, dáng dấp như tiên.
Đôi tay tựa nhau mà đi, lưng eo thẳng thắn, dẫn theo phía sau là nhóm bạch y thị nữ chậm rãi đi vào trong sảnh yến hội.
“Châu chủ Bắc Châu, Lăng Nhục gặp qua Lục Y trưởng lão.”
Lăng Nhục nắm tay, trên mặt đầy cung kính.
Hắn, thân là Châu chủ Bắc Châu, sớm đã đạt đến Thánh Quân cao giai, nhưng giờ phút này, đối mặt với trưởng lão của Thánh Nữ tộc này, hắn lại phát hiện hô hấp của chính mình có chút khó khăn.
Chẳng lẽ…… Lão bà này đã là Nữa Bước Hư Không?
Không!
Không thể nào!
Kể từ năm đó, sau khi vị Tộc Trưởng rời khỏi Thánh Nữ tộc, trên đại lục không còn xuất hiện Nữa Bước Hư Không, phỏng chừng là lão bà này có phương pháp tu luyện đặc thù, mới có thể làm cho mình có loại
cảm giác này.
“Ừ.”
Trong ba tên trưởng lão của Thánh Nữ tộc, Lục Y trưởng lão xem như là có tính tình tốt nhất, cho nên khi nhìn thấy Lăng Nhục đến gần, tính tình thực tốt hướng về hắn gật đầu.
Nếu là đổi thành người tàn bạo như Thanh Y trưởng lão, có lẽ sớm đã không khách khí ra tiếng nhục mạ!
Bất quá, Lục Y trưởng lão hiển nhiên không muốn cùng Lăng Nhục nói thêm cái gì, liền nâng bước đi về phía Quân Lâm Thiên.
Ai ngờ, Lăng Nhục lại rất không thức thời che trước mặt Lục Y trưởng lão, không hề có tính nhường đường.
“Lục Y trưởng lão, rốt cuộc ngài cũng tới, bởi vì trong khoảng thời gian này ta không liên hệ được với Tần Tuyết đại nhân, mới tùy tiện suy đoán có phải hay không Thánh Nữ tộc đã xảy ra biến cố, nhưng hôm nay, xem ra biến cố đã được giải quyết,” trên mặt Lăng Nhục nở tươi cười, “ Vừa vặn Vân Lạc Phong về Quân gia, hiện tại các người liền có thể phái người diệt nàng.”
Lúc trước, tại thời điểm Tần Tuyết cùng Bắc Châu liên hợp, đã từng nói với chính nàng cùng Vân Lạc Phong có ân oán.
Lăng Nhục không nghĩ tới Vân Lạc Phong sẽ lớn mật như thế, dám động thủ đối với truyền nhân của Thánh Nữ tộc, cái này chẳng phải là muốn tìm ૮ɦếƭ?
Vì vậy, hiện tại Thánh Nữ tộc đến, cũng là vì đối phó với Vân Lạc Phong.
“Phong nhi!”
Vân Lạc đã sớm không kiềm chế được mà đứng lên, dung nhan già nua tràn đầy phẫn nộ.
Thánh Nữ tộc này còn chưa đủ sao? Trước kia đến bắt người Vân gia bọn họ, hiện tại lại không mời mà đến! Có phải lại muốn động thủ với cháu gái của lão không?
Vân Thanh Nhã cùng Ninh Hân cũng nhanh chóng đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong, cảnh giác nhìn chằm chằm nhóm người Thánh Nữ tộc.
Bọn họ chỉ mới đến Quân gia mới có hai ngày thôi, rất nhiều chuyện còn không biết, Diệp Kỳ cũng chưa từng nói qua việc này với bọn họ.
Sắc mặt Lục Y trưởng lão một chút liền trầm xuống, nàng đang tu dưỡng cho tốt, nhưng tại thời điểm này lại không thể không nổi giận.
“Ngươi tính là thứ gì? Cút cho ta!”
Lăng Nhục ngây ngẩn cả người, tính tình của vị trưởng lão này của Thánh Nữ cũng được coi là tốt tính.
Chẳng lẽ bởi vì chính mình không thể giúp được Thánh Nữ tộc, cho nên làm vị này tức giận?
Nghĩ vậy, Lăng Nhục cười nịnh hai tiếng: “Lục Y trưởng lão, xác thật lần này là Bắc Châu ta vô dụng không giúp được các người, nhưng nếu các ngươi tới, Vân Lạc Phong kia liền để các người tự mình xử lí, dù sao thì
nàng cũng là người ɢɨết truyền nhân của Thánh Nữ tộc các người.”
Vân Lạc Phong ɢɨết truyền nhân của Thánh Nữ tộc?
Những người không biết tình huống này thì bị sợ đến ngây người, tầm mắt kinh ngạc chuyển về phía Vân Lạc Phong.
Không biết nên nói rằng nàng to gan lớn mật, thế nhưng truyền nhân của Thánh Nữ tộc cũng dám ɢɨết, cái này không phải muốn Thánh Nữ tộc tìm nàng liều mạng sao?
Giờ này khắc này, Hồng Loan đã phục hồi lại tinh thần, yên lặng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, dùng hành vi để biểu đạt lựa chọn của bản thân nàng.
Hồng Lăng nhìn thấy nữ nhi như thế, chỉ là cười khổ một tiếng, nhưng lại không có ngăn cản nàng.
Nữ nhi đã lớn, đủ tự do để lựa chọn cho chính mình, hắn không thể giống như trước hạn chế nàng, nếu không sẽ chỉ làm nữ nhi duy nhất của mình cách xa mình……
“Nha đầu……” Hư Không trưởng lão trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói một câu, “Mặc kệ như thế nào, Tây Linh Học Viện vĩnh viễn là hậu thuẫn của con, mấy lão gia hỏa chúng ta cũng vĩnh viễn là sư phụ của con,
cuộc đời này đều không thay đổi!”
Ngụ ý là, nếu Thánh Nữ tộc cùng Vân Lạc Phong là địch, sự lựa chọn đầu tiên và duy nhất của hắn là đứng bên cạnh nàng.
“Ha hả,” Mục Động cười một tiếng, “Vân nha đầu là điểm yếu của Quân lão đầu, ta đây cùng Quân lão đầu là tri kỷ bạn tốt, khẳng định sẽ bảo hộ ngươi.”
“Mục lão……”
Sắc mặt Châu chủ Trung Châu biến đổi, vội vàng muốn ngăn Mục Động lại hắn, ai ngờ bị Mục Động cho một ánh mắt sắc lạnh, liền làm cho thanh âm của hắn bị chặn tại yết hầu.
Ngay từ đầu, Vân Lạc Phong cũng không biết thân phận của Mục Động, nhưng sau đó nàng mới biết được Mục lão lại là sư phụ của Châu chủ Trung Châu, cũng là Châu chủ đời trước.
“Việc này ta đã quyết định, không cần bất luận kẻ nào có dị nghị.”
Hai tộc Long Phượng càng không cần phải nói, sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của Thánh Nữ tộc liền giống như hộ vệ, một trái một phải đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu, yên lặng với chức trách của
chính mình.
Lục Y trưởng lão một câu đều không nói.
Không phải là mình không muốn nói, mà là vì bị dọa sợ bởi lời nói của Lăng Nhục……
Khi nào mình nói muốn ɢɨết Vân Lạc Phong? Tiểu tử này là cố ý tới vu oan hãm hại không thành?
Kỳ thật, nếu là những người khác, đối mặt với lời nói của Lăng Nhục nói không chừng đầu óc đối phương vừa chuyển liền suy nghĩ cẩn thận ra nguyên nhân.
Tuy nhiên……
Giờ phút này trước mắt hắn chính là Thánh Nữ tộc, không rành thế sự, ngu xuẩn đến cực điểm!
“Châu chủ Bắc Châu phải không?” Lục Y trưởng lão phẫn nộ chỉ vào Lăng Nhục, trên mặt bà mang theo căm hận, “Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, Thánh Nữ tộc chúng ta khi nào đã trêu chọc ngươi? Ngươi muốn
hãm hại chúng ta sao?”
“A?”
Lăng Nhục trợn mắt há hốc mồm, chính mình hãm hại Thánh Nữ tộc, khi nào?
Lục Y trưởng lão hung tợn trừng mắt nhìn mắt Lăng Nhục.
Ngay cả đám thị nữ phía sau bà, đều nhìn Lăng Nhục lạnh đi mấy phần.
“Vân cô nương.”
Lục Y trưởng lão không quan tâm đến Lăng Nhục nữa, bước nhanh về phía Vân Lạc Phong, vẻ mặt lúc trước phẫn nộ cùng lạnh nhạt, giờ đây đều là tươi cười thân thiện.
“Ta nghe nói hôm nay Quân gia tổ chức yến hội, liền không mời mà đến, hy vọng Vân cô nương chớ trách tội.”
Ánh mắt nàng vừa chuyển, liền nhìn thấy Lâm Nhược Bạch tránh trong góc đang gặm một con heo sữa nướng, trong lòng chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc kệ Ngụy gia vũ nhục hay Thánh Nữ tộc đến, cũng chưa thể hấp dẫn được ánh mắt của Lâm Nhược Bạch, trong mắt nàng hiển nhiên chỉ có một bàn mỹ thực trước mắt.
Nhưng mà……
Sau khi mọi người thấy vẻ mặt tươi cười của Lục Y trưởng lão lại lại lần nữa hóa đá, không rõ tình huống này là như thế nào……
“Này……” Hồng Loan nghi hoặc chuyển hướng Vân Lạc Phong.
Thánh Nữ tộc không phải tới tìm phiền toái sao?
Nhưng xem bộ dáng này lại giống cố ý tới lấy lòng hơn.
So với vẻ kђเếק sợ của mọi người, cha con Lăng Nhục sớm đã cứng đờ, trong mắt của bọn họ Thánh Nữ tộc đã là con át chủ bài cuối cùng.
Khi nào Thánh Nữ tộc cùng Vân Lạc Phong lại có quan hệ tốt như thế?
Tần Tuyết đại nhân không nên lừa bọn họ mới đúng……
Lục Y trưởng lão mặc kệ ánh mắt của những người này, nàng cười tủm tỉm đi về hướng Lâm Nhược Bạch đang gặm heo sữa nướng: “Lục Y bái kiến thiếu Tộc trưởng.”
Như nghe được thanh âm phảng phất ở trước mặt, Lâm Nhược Bạch có chút ngây ngốc nâng mắt, nàng giơ tay lau chùi khóe miệng, lại đem ánh mắt chuyển về hướng Vân Lạc Phong.
“Sư phụ, gia hỏa này đến đây từ lúc nào? Quân gia mời sao?”
Càng làm cho Lâm Nhược Bạch tức giận là hỗn đản này thế nhưng lại dám quấy rầy nàng hưởng thụ mỹ thực.
Trời biết, nàng tránh ở trong góc chính là phòng ngừa có người quấy rầy, lão gia hỏa này không có nhãn lực quả thực không thể tha thứ.
“Không mời tự đến.” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nhàn nhạt nói.
Vừa nghe lời này, Lâm Nhược Bạch lập tức nổi giận, nàng phẫn nộ chỉ vào Lục Y trưởng lão: “Bổn cô nương đã sớm nói qua sẽ không bao giờ đến Thánh Nữ tộc các ngươi, ta cũng không phải cái gì mà thiếu Tộc
trưởng Thánh Nữ tộc, các ngươi đều cút hết cho ta!”
Tiểu Mạch yên lặng ở một bên vỗ về иgự¢ Lâm Nhược Bạch, hòa hoãn lửa giận của nàng: “Tiểu Bạch đừng so đo cùng những người này, chúng ta không để ý đến họ nữa, ta lấy cho ngươi một khối mã đề cao*.”
(*Mã đề cao: là tên của một loại bánh.)
Rõ ràng là đối với người này của Thánh Nữ tộc Tiểu Mạch cũng không có hảo cảm.
Lâm Nhược Bạch bữu môi: “Ta không ăn mã đề cao, ta muốn ăn thịt.”
“Được, ta đây đem heo sữa nướng của ta cho ngươi ăn……”
Nhìn cặp vợ chồng son, sắc mặt Lục Y trưởng lão có chút xấu hổ: “Thiếu Tộc trưởng, Lục Y tới là để thỉnh cầu các người tha thứ vì đã mạo phạm trước đó, cho nên……”
“Tránh ra! Đừng cho là ta không biết ngươi đến Quân gia là vì đồ ăn thức uống ! Một phân của yến hội hôm nay đều không có các ngươi, đừng nghĩ tới đoạt mỹ thực trước mặt ta!”
“Thiếu Tộc trưởng,” khóe miệng Lục Y trưởng lão run rẩy hai cái, “Ta không có đoạt đồ ăn cùng người……”
“Nga?” Nghe được lời này, Lâm Nhược Bạch rõ ràng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Rất tốt! Không phải tới đoạt mỹ thực của nàng……
“Này……” Thấy Lâm Nhược Bạch không hề để ý tới mình, Lục Y trưởng lão xấu hổ chuyển hướng Vân Lạc Phong, “Vân cô nương, ngươi giúp ta khuyên ngăn thiếu Tộc trưởng được không?”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!