Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 357: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Lâm Phong trấn.
Tin tức đã truyền khắp toàn bộ trấn.
Hai ngày sau, hiệu thuốc Kỳ gia sẽ bán linh dịch!
Bởi vì tin tức này xuất hiện, nên khiến toàn bộ Lâm Phong trấn bị oanh động. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều giữ thái độ quan sát, không ai tin rằng linh dịch mà Kỳ Tô phối chế ra sẽ có công hiệu bao lớn.
"Vân cô nương, thế nào?"



Trong biệt viện, Kỳ Tô nôn nóng đi vào, vừa nhìn liền thấy nữ tử thần sắc trấn định tự nhiên ngồi trên giường, mặt hắn đầy lo lắng.
"Chỉ còn thời gian hai ngày, sợ là không kịp."
Vân Lạc Phong nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kỳ Tô: "Ngươi trở về chờ là được, hai ngày sau ta sẽ đưa linh dịch tới."
Kỳ Tô vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn biểu tình bình tĩnh kia của Vân Lạc Phong, lời đến bên miệng đều nuốt ngược trở về.
Hắn nên tin tưởng nàng ấy.


Cô nương ấy có thể nói ra những lời kia, thì nhất định sẽ làm được.
Trên thực tế, Kỳ Tô cũng không hiểu tại sao bản thân lại tin tưởng Vân Lạc Phong như vậy, chắc có lẽ là do..... Diện mạo cô nương ấy và sư phụ mình có phần tương tự.
Diện mạo kia, làm Kỳ Tô tự theo bản năng mà tin tưởng lời nàng nói.
"Được, hai ngày sau, ta sẽ ở chính sảnh chờ cô nương."
Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong lần nữa rồi mới cất bước rời đi.
"Công tử....."
Ngoài sảnh, Thi Vũ đang chờ Kỳ Tô, gương mặt thanh lệ tràn ngập nôn nóng, hai mắt hội tụ nỗi lo âu.
"Những chuyện gần đây Thi Vũ đã nghe nói tới, có phải Thanh Nguyệt đại nhân đã để lại phối phương linh dịch cho công tử không? Nhưng mà, không có linh dược, cho dù có phối phương linh dịch cũng....."
"Thi Vũ, nếu ta đã làm vậy, thì khẳng định là tự có lý của mình."
Kỳ Tô cau mày.


Hắn đã hứa với Vân Lạc Phong, sẽ không để lộ chuyện của nàng ấy ra ngoài, dù Thi Vũ là thị nữ của hắn, càng là người mà sư phụ đã lưu lại bên cạnh hắn, thì hắn vẫn không thể nói.
"Công tử...." Thi Vũ cắn chặt môi: "Nô tỳ chỉ là lo lắng cho công tử, lỡ như thất bại, thì tiểu thư sẽ bị người Kỳ gia bắt đi."
Nàng không mấy tin Kỳ Tô có thể lấy ra được linh dịch.
Nếu Kỳ Tô thật sự có linh dược, thì bọn họ đã không lưu lạc đến tình cảnh này.
"Huống hồ, đã đến tình cảnh này rồi mà công tử vẫn còn tâm trạng đi thăm nữ nhân kia?"
Thấy Kỳ Tô không nói gì, Thi Vũ càng thêm tức giận.
Tức khắc, một ánh mắt sắc bén bắn tới người Thi Vũ: "Cái gì gọi là nữ nhân kia? Ngươi nói chuyện tốt nhất nên biết khách khí một chút! Đừng tưởng ngươi là người mà sư phụ lưu lại thì có thể cưỡi lên đầu bổn công tử! Năm đó, sư phụ chẳng qua thấy thiên phú của ngươi không tồi, mới cứu ngươi một mạng, để ngươi lưu lại bảo vệ ta, nhưng sư phụ không bảo ngươi thay ta quyết định mọi việc."
Sắc mặt Thi Vũ tái nhợt.
Một năm trước, công tử bị đuổi đến Lâm Phong trấn, nàng cũng đi theo công tử, một năm này không biết đã chịu hết bao nhiêu khổ cực, nhưng vì công tử, nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Nhưng không ngờ công tử lại vì một nữ nhân lai lịch không rõ mà mắng nàng.

"Công tử, ả ta chỉ là lớn lên có chút giống Thanh Nguyệt đại nhân, nhưng thật sự thì ả chẳng có chút quan hệ gì với Thanh Nguyệt đại nhân cả, người đừng để ả ta mê hoặc!"
Sắc mặt Kỳ Tô lạnh dần.
"Thi Vũ, xem ra sư phụ không ở đây, ta không quản giáo được ngươi, một khi đã như vậy, nơi này của ta cũng không lưu được ngươi, ngươi đi đi!"
Hắn là đồ đệ Vân Thanh Nguyệt, Thi Vũ bất quá chỉ là thị nữ mà sư phụ để lại cho hắn thôi.
Thân là thị nữ lại dám cãi lại mệnh lệnh chủ tử.
Hắn cần một thị nữ như vậy làm gì?
Đáy mắt Thi Vũ hiện lên vẻ kinh hoàng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: "Công tử, cầu xin người đừng đuổi nô tỳ, nếu Thanh Nguyệt đại nhân trở về biết được, nhất định sẽ ɢɨết nô tỳ."
Kỳ Tô thở dài, hắn đối với Thi Vũ, vẫn có chút mềm lòng.
Tốt xấu gì thì một năm qua, nàng ta theo hắn cũng chịu đủ không ít khổ sở, sao hắn thật sự đành lòng đuổi nàng ta đi ở loại thời điểm này?
"Nếu ngươi biết tôn kính Vân cô nương, ta sẽ giữ ngươi lại, nhưng nếu ngươi tái phạm, thì đừng trách ta không niệm tình!"


Khí thế trên người Kỳ Tô phát ra, che trời lấp đất áp về phía Thi Vũ.
Sắc mặt Thi Vũ tái nhợt, cả người suýt chút bị áp sát mặt đất, ngay cả một câu phản kháng cũng không dám nói.
"Ngươi lui xuống đi! Không có việc gì thì đừng đi trêu chọc Vân cô nương. Cô ấy không phải là người ngươi có thể đắc tội."
Kỳ Tô phất tay, lạnh nhạt nói.
Nếu Vân Lạc Phong thật sự có thể lấy ra nhiều linh dịch như vậy, thì người này quả thật không phải là người Thi Vũ có thể trêu chọc nổi.
"Tuân lệnh, công tử!"
Thi Vũ đứng dậy, trước sau luôn cúi đầu, che giấu sự không cam lòng và phẫn nộ trong mắt, chậm rãi lui xuống.
... ...... ......
Cách thời gian ước định giữa Kỳ Tô và Kỳ gia chỉ còn lại hai ngày.
Trong hai ngày này, vì không muốn làm người khác chú ý, khi trời tối xuống, nàng liền tiến vào không gian thần điển phối chế linh dịch, ban ngày thì ngồi trong đình hóng mát, tay nâng một quyển sách Y Học Thần Điển, chăm chú đọc.


Có điều, làm Vân Lạc Phong cảm thấy khó hiểu chính là, trong hai ngày này, mỗi lần Thi Vũ nhìn nàng, ánh mắt đều lộ ra chút căm giận, không còn vẻ châm chọc mỉa mai của lúc trước, cũng chưa từng đuổi nàng đi khỏi đây thêm lần nào.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vân Lạc Phong cũng thèm để ý đến Thi Vũ, chỉ chuyên tâm đọc sách.
Thoáng cái, hai ngày lại qua đi.
Hôm nay chính là ngày Kỳ gia bán linh dịch.
Kỳ Tô đã ở đại sảnh đợi Vân Lạc Phong từ sớm, còn cho lui hết tất cả hạ nhân, chỉ giữ mình Kỳ Linh lại canh giữ ngoài cửa.
Xa xa, Kỳ Tô thấy bạch y nữ tử đang nghênh ánh mặt trời đi đến, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt nàng, làm lóa mắt đến mức khiến người ta không cách nào dời mắt.
"Vân cô nương, cô đến rồi!"
Kỳ Tô kiềm chế sự kinh diễm trong mắt, mỉm cười nói.
Vân Lạc Phong trở tay, một chiếc nhẫn không gian liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Khóe môi nàng cong lên một nụ cười tà mị, đôi đồng tử đen nhánh sâu không thấy đáy.
"Đây là nhẫn không gian, tất cả linh dịch ta đều để trong này, hiện tại, ta giao nó cho ngươi."
Tim Kỳ Tô bỗng run lên, ngón tay có hơi run rẩy nhận lấy nhẫn không gian.
"Vân cô nương, đây là linh dịch gì? Có công hiệu gì?"
Vân Lạc Phong nhìn Kỳ Tô: "Tụ Linh Dược bản cường hóa!"
(*cường hóa: mạnh hơn.)
Trước kia, nàng chỉ phối chế Tụ Linh Dược bình thường, thứ đó đối với người Phong Vân Đại Lục mà nói, không có tác dụng gì mấy.
Cho nên, nàng mới cải tiến phối phương, phát minh ra Tụ Linh Dược bản cường hóa này.
"Tụ Linh Dược bản cường hóa có tác dụng rất lớn đối với người dưới cảnh giới Thần Linh Giả, tỷ như người vừa đột phá Thánh Linh Giả sơ giai, sau khi dùng Tụ Linh Dược bản cường hóa này, trong vòng nửa năm nhất định sẽ đột phá đến trung giai."
Đột phá Thánh Linh Giả ở Thất Châu Đại Lục là chuyện cực kỳ khó, nhưng đối với Phong Vân Đại Lục thì lại không phải rất khó.
Nhưng dù như vậy, một Thánh Linh Giả muốn đột phá cũng phải mất ít nhất một năm thời gian.
Theo như lời Vân Lạc Phong, thời gian đột phá nhiều nhất là nửa năm, chính là nói dù người có thiên phú rất thấp, cùng lắm cũng chỉ mất nửa năm, còn người có thiên phú cao thì chỉ cần mất một tháng là đột phá.
Hô hấp Kỳ Tô trở nên dồn dập: "Cô.... Cô nói thật?"
Thánh Linh Giả trên Phong Vân Đại Lục nhiều như lông trâu, cũng chính vì nhiều như lông trâu mới gián tiếp chứng minh tầm quan trọng của Tụ Linh Dược bản cường hóa này.
"Đối tượng nhắm vào của Tụ Linh Dược bản cường hóa này chính là Thánh Linh Giả, dưới cảnh giới Thánh Linh Giả thì tốt nhất đừng dùng, bằng không, dược hiệu quá mạnh sẽ dễ dẫn đến kết cục nổ tan xác mà ૮ɦếƭ. Vì thế ta cũng đã chuẩn bị sẵn Tụ Linh Dược bản bình thường, loại này bất kỳ người nào cũng có thể sử dụng."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Đương nhiên, Tụ Linh Dược bản cường hóa đối với Thần Linh Giả mà nói, chỉ là thứ râu ria, nhưng dù là râu ria thì cũng giúp ích cho việc tu luyện của linh sư nhanh hơn bình thường."
Ngón tay đang nắm chặt nhẫn không gian của Kỳ Tô càng run hơn, hắn ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Vân Lạc Phong.
"Vì sao cô nương lại giúp ta như vậy? Mục đích của cô nương là gì?"
"Mục đích có hai! Thứ nhất, muốn ngươi giúp ta tìm người! Thứ hai, chính là..... Ta thiếu tiền! Tất cả số ngân lượng thu được từ việc bán linh dịch đều thuộc về ta!"
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không thật sự thiếu tiền.
Chỉ là muốn tăng thực lực, nàng cần phải trồng ra nhiều linh thảo trân quý hơn, hơn nữa, nàng còn có một kế hoạch khác.....
Mà cái kế hoạch này, làm nàng trở nên vô cùng thiếu tiền.
"Được! Những yêu cầu này của cô nương, ta đồng ý!" Nội tâm Kỳ Tô tràn đầy kích động: "À phải, cô nương có muốn cùng ta đến hiệu thuốc không?"
Vân Lạc Phong lắc đầu: "Không cần! Những chuyện này ngươi tự giải quyết đi. Đến lúc đó ngươi mang tiền về đưa ta là được."
Kỳ Tô gật đầu: "Nếu đã vậy thì cô nương cứ ở lại nơi này chờ tin tốt của ta!"
Dứt lời, Kỳ Tô liền đi về phía cửa đại sảnh, duỗi tay đẩy mở cánh cửa lớn rồi đi ra ngoài.
"Ca ca!"
Kỳ Linh thấy Kỳ Tô đi ra, mềm mại gọi một tiếng, gương mặt dễ thương như điêu khắc từ ngọc mỉm cười đáng yêu.
"Tiểu Linh, chúng ta đi!"
Kỳ Tô dắt tay Kỳ Linh, nụ cười tươi đầy kiên định.
"Từ nay về sau, Kỳ gia kia cuối cùng cũng không thể làm gì được huynh muội chúng ta nữa rồi!"
___________
Dược đường Kỳ gia.
Bất luận là thế lực lớn nhỏ ở Lâm Phong trấn, hay là ở các trấn lân cận đều nghe tiếng mà đến, làm dược đường Kỳ gia bị vây chặt như nêm cối.
Đầu chưởng quầy nhễ nhãi mồ hôi ứng phó khách nhân, đột nhiên, ông ta thoáng thấy bóng dáng huynh muội Kỳ Tô từ phía sau đám đông, hai mắt lập tức sáng lên: "Công tử, tiểu thư, hai người đến rồi?"
"Triệu thúc, vất vả cho thúc, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta!"
Kỳ Tô khẽ mỉm cười, băng xuyên qua đám đông vào nội đường.
Triệu thúc muốn nói gì đó, nhưng thấy nụ cười bình tĩnh trên mặt Kỳ Tô, thì tất cả lời nói đến bên miệng đều theo bản năng nuốt ngược về, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đứng qua một bên.
"Kỳ công tử, dược đường Kỳ gia các người tuyên bố có linh dịch, có phải là linh dịch thật sự không đó?"
Trong đám đông, một nam nhân tuổi độ trung niên bất chợt lên tiếng hỏi, lời nói đầy chế giễu, giọng điệu mỉa mai.
Hiển nhiên, những người này đều không tin Kỳ Tô thật sự có thể lấy ra được linh dịch gì.
Hôm nay bọn họ tới, chẳng qua là muốn cười nhạo một phen mà thôi.
Đối mặt với sự chất vấn của nam nhân trung niên kia, Kỳ Tô khẽ mỉm cười, ngón tay sờ sờ lên mặt nhẫn không gian, tức khắc, một lọ linh dịch liền xuất hiện trong tay Kỳ Tô.
"Các ngươi muốn biết linh dịch này thật sự có công hiệu hay không, không phải rất đơn giản sao? Người đâu, chuẩn bị một thùng nước tắm cho ta!"
Vừa dứt lời liền có hai hạ nhân dáng người cường tráng khiêng một thùng nước tắm lớn từ ngoài cửa đi vào.
Thùng nước tắm kia chứa đầy nước nóng, hơi nước còn đang bóc lên, lan tỏa khắp toàn bộ dược đường.
"Linh dịch này được dùng vào thời điểm đi tắm, hòa linh dịch vào nước, sau đó các người ngồi trong thùng tắm mà tu luyện, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhanh."
Kỳ Tô mỉm cười đi đến cạnh thùng tắm, mở nắm lọ linh dịch, đổ một phần năm linh dịch trong lọ vào thùng nước.
Tích tắc sau đó, nước trong thùng từ trong suốt dần dần chuyển sang màu xanh lúc nhàn nhạt, tản ra linh khí nồng đậm.
"Đây.... Linh khí này thật nồng đậm!"
Cả người nam nhân trung niên vừa cười nhạo Kỳ Tô trước đó đột nhiên run lên, vội vàng nhắm hai mắt lại.
Ông ta cảm nhận được linh khí đang thông qua lỗ chân lông mà tiến vào lục phủ ngũ tạng, cả người vô cùng thoải mái.
"Muốn chứng minh đây có phải linh dịch hay không? Các người cứ vào tu luyện thử là biết! Một lần sử dụng có thể tu luyện nửa tháng, nếu các người cảm thấy hữu ích, lúc đó mới mua cũng không muộn."
Kỳ Tô đậy nắp, thu lọ linh dịch lại, nhàn nhạt mỉm cười, dáng vẻ trấn định.
"Để ta thử trước!"
Ánh mắt nam nhân trung niên kia sáng lên, chạy nhanh về phía thùng tắm.
Nhưng ông ta còn chưa kịp đến cạnh thùng tắm thì đã bị một cánh tay cường tráng khác tóm lấy, ném ngược ra sau.
"Cút ngay! Để cho ta!"
Nam tử vừa ném nam nhân trung niên kia là một người thô kệch mạnh mẽ, hắn ta không cho những người khác có cơ hội phản ứng thì đã nhảy tõm vào thùng tắm, ngay cả y phục cũng không cởi. Sau đó liền vội ngồi xếp bằng tu luyện.
Rất lâu sau, hắn ta đột ngột mở bừng hai mắt, hét lên một tiếng thật lớn.
"Sảng khoái! Thật sảng khoái!"
Linh khí nồng đậm như hóa thành từng dòng nước li ti, men theo lỗ chân lông tiến vào cơ thể.
Uỳnh!
Khoảnh khắc tiếp theo, khí thế trên người nam tử kia bộc phát, trên đỉnh đầu xuất hiện một cơn lốc lớn.
"Đột..... Đột phá?"
Mọi người ngạc nhiên, mặt đầy vẻ kђเếק sợ.
Ngay cả Kỳ Tô cũng bị sự kiện bất ngờ này làm giật mình, nửa ngày sau mới kịp phản ứng lại: "Nếu ta đoán không lầm, vị khách quan này đã cận kề ngưỡng cửa đột phá. Tụ Linh Dược bản cường hóa này của chúng ta có thể giúp cho một người vừa mới vào cảnh giới Thánh Linh Giả sơ giai chậm nhất là nửa năm sẽ có thể đột phá cảnh giới trung giai. Mà vị khách quan này vốn dĩ đã sắp đột phá, chỉ còn thiếu một cơ hội, thật vinh hạnh khi Tụ Linh Dược này của ta có thể trở thành cơ hội đó."
Không thể không nói, vận khí của Kỳ Tô đúng là quá tốt.
Dược hiệu của Tụ Linh Dược vốn cần thời gian khá lâu mới có thể thẩm định, nhưng may mắn thay lại để cho hắn gặp trúng người sắp đột phá.
Linh Giả sắp đột phá cần có rất nhiều linh khí để đánh vào bình cảnh, đúng lúc, Tụ Linh Dược có thể cung cấp đủ linh khí cho Linh Giả phá tan bình cảnh.
Cho nên vừa rồi nam tử kia mới có thể đột phá.
"Ha ha ha!"
Nam tử thô kệch lớn tiếng cười to: "Quyết định tới Lâm Phong trấn lần này của ta quả thật chính xác! Kỳ Tô tiểu công tử, Tụ Linh Dược này của công tử bán thế nào?"
Kỳ Tô khẽ híp hai mắt: "Tụ Linh Dược bản cường hóa, tám ngàn vạn lượng!"
Tám ngàn vạn lượng, dù là với người Phong Vân Đại Lục mà nói, cũng là một cái giá không nhỏ.
Nam tử thô kệch kia rõ ràng bị cái giá này làm hoảng sợ, nhíu chặt mày: "Lần này ta ra ngoài không có chuẩn bị trước, không ngờ lại có thể gặp được đồ tốt, không biết Kỳ Tô tiểu công tử có thể cho ta ít thời gian để chuẩn bị không? Ta sẽ gom đủ tiền!"
Những người này cũng không phải là người của các đại gia tộc Đế Thành, nếu bảo bọn họ lập tức lấy ra một số tiền lớn như vậy, nhất định rất khó.
"Được!" Kỳ Tô trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu: "Các người có thể giao tiền đặc cọc trước, tiền đặc cọc một lọ Tụ Linh Dược là một ngàn vạn lượng, đợi các người gom đủ tiền thì có thể đến Lâm Phong trấn lấy linh dịch."
"Ha ha! Đa tạ Kỳ Tô tiểu công tử, ta muốn đặc cọc hai lọ."
Một lọ linh dịch có thể dùng năm lần.
Một lần liên tục nửa tháng.
Nói cách khác, một lọ Tụ Linh Dược có thể dùng hai tháng rưỡi.
Cho nên nam tử thô kệch mới muốn mua hai lọ.
"Kỳ công tử, còn có ta, ta không có nhiều tiền lắm, trước chỉ mua một lọ thôi!"
"Ha, lũ nghèo mạt các ngươi, một lọ thì có tác dụng gì? Kỳ công tử, cho ta năm lọ! Đương nhiên, ta cũng là đặc cọc trước, số tiền còn lại đợi ta về chuẩn bị một chút."
Nhìn đám đông chen chúc nhau, nội tâm Kỳ Tô vô cùng kích động, hắn giơ tay lên, ngăn sự ồn ào của đám đông.
"Các vị, Tụ Linh Dược bản cường hóa này chỉ dùng được với Thánh Linh Giả, tuy rằng cường giả Thần Linh Giả cũng có thể dùng, nhưng tác dụng không lớn lắm."
Mọi người im lặng, tập trung nghe Kỳ Tô nói.
Hiệu quả không lớn? Dù vậy thì mọi người vẫn có lòng tin, tác dụng không lớn nhưng vẫn có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện so với bình thường.
Sở dĩ bọn họ tiếp tục im lặng, là vì họ tin rằng, Kỳ Tô vẫn còn chưa nói hết....
"Có điều...."
Quả nhiên, Kỳ Tô chỉ dừng lại trong chốc lát: "Tụ Linh Dược bản cường hóa không thề dùng được với người dưới cảnh giới Thánh Linh Giả, bằng không sẽ nổ tan xác mà ૮ɦếƭ!"
"Cái gì?"
Mọi người đại kinh thất sắc.
Một người nam tử lộ vẻ mặt uể oải: "Ta vốn muốn mua về cho con trai ta dùng, con trai ta hiện tại mới mười tuổi, còn chưa đột phá đến Thánh Linh Giả, nếu nó dùng Tụ Linh Dược, nhất định có thể đột phá đến Thánh Linh Giả trong khoảng thời gian ngắn."
"Ta cũng vậy! Tuy con ta chỉ vừa mới sinh không bao lâu, nhưng ta cũng muốn chuẩn bị trước cho nó."
Nhìn biểu tình chán nản của những người kia, Kỳ Tô cười cười: "Có phải mọi người đã quên mất tên gọi trước đó của Tụ Linh Dược này rồi không? Đây là Tụ Linh Dược bản cường hóa, đã có bản cường hóa, hiển nhiên là sẽ có bản bình thường, giá cả của bản bình thường tương đối rẻ hơn, chỉ ba ngàn vạn lượng một lọ, một lọ có thể dùng tám lần, Tụ Linh Dược bản bình thường này chính là dành cho Linh Giả dưới cảnh giới Thánh Linh Giả."
Mọi người vốn đang chán nản, vừa nghe thấy lời này của Kỳ Tô, lập tức kích động trở lại.
"Kỳ Tô công tử, vậy còn chờ gì nữa? Bản cường hóa ta muốn ba lọ, còn bản bình thường...... Cho ta mười lọ!"
"Bản cường hóa giá quá cao, ta chỉ có thể mua một lọ tự mình dùng, còn bản bình thường, cho ta hai mươi lọ!"
Ban đầu, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng đến đây xem trò vui, không ai ngờ được dược đường Kỳ gia lại có một ngày bạo nổ như thế này.
Cái gì mà linh thảo?
So với linh dịch, đều không đáng nhắc tới!
Linh thảo của ngươi có quý mấy, nhiều nhất cũng chỉ tăng mạnh việc tu luyện, cường thân kiện thể, hoặc là trị bá bệnh mà thôi.
Có thể sánh với linh dịch giúp người ta đột phá được sao?
Tất nhiên là không thể!
"Tránh ra! Tránh ra...."
Giữa lúc đám đông đang kích động ngút trời, thì một giọng nói kiêu căng đột ngột vang lên, truyền tới từ phía ngoài.
"Không thấy đại công tử chúng ta tới rồi sao? Còn không mau cút qua một bên!"
Phía sau đám đông, Kỳ Mặc khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay, khuôn mặt gian xảo mỉm cười âm hiểm.
Hắn ta nhìn dược đường chật ních người, khóe môi gợi lên độ cong trào phúng.
Ban đầu, chuyện Kỳ Tô bán linh dịch chỉ có người Lâm Phong trấn biết mà thôi, những nơi khác thì không.
Là hắn ta cố ý thay Kỳ Tô loan tin ra ngoài, mới đưa đến cảnh tượng như hiện giờ.
Sau đó hắn ta sẽ vạch trần Kỳ Tô trước mặt mọi người, tiếp theo đó nữa.... Chính là ςướק lấy phối phương linh dịch.
Ngay thời điểm Kỳ Mặc muốn bước vào dược đường, một gã đại hán bị chọc giận trước đó liền giơ tay đẩy Kỳ Mặc, hung tợn nói.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!