Cho nên, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra cái vòng tay này là tín vật đính ước mà năm đó Vân Dương đưa cho Bạch Linh!
Bạch Linh vẫn luôn mang trên tay, chưa bao giờ tháo xuống.
"Nàng...... Không có ૮ɦếƭ?"
Chẳng lẽ Vân Dương và Bạch Linh còn sống?
Hai thi cốt trong phần mộ tổ tiên Vân gia là từ đâu mà đến?
"Tỷ tỷ cũng cảm thấy Vân di không có ૮ɦếƭ sao?" Tiểu Loli cười thu vòng tay lên, động tác cẩn thận giống như sơ xẩy một chút là làm hư vậy, "Ca ca ta cũng cho rằng Vân di còn sống, nhưng những người khác đều nói
nàng đã ૮ɦếƭ...... Ngay cả Kỳ gia, sau khi Vân di biết mất cũng trở mặt nói không biết người."
Có lẽ là nghĩ tới hành vi của Kỳ gia, tiểu Loli chu cái miệng nhỏ: "Kỳ thật, Kỳ gia có thể có địa vị đều là do Vân di mang đến, ngay cả mấy cái sơn mạch mà Kỳ gia nắm trong tay cũng là do một tay Vân di đánh bại."
"Ngươi nói sơn mạch của Kỳ gia là do sư phụ của Kỳ Tô đánh bại sao?"
Tâm của Vân Lạc Phong trầm xuống một chút.
Vốn dĩ chuyện này nàng không quản, nhưng nếu sư phụ của Kỳ Tô là Bạch Linh thì nàng...... tất nhiên sẽ đoạt lại!
"Tỷ, tỷ có cảm thấy nữ nhân theo lời nói của bọn họ có phải là Bạch Linh hay không?"
Trong lúc Vân Lạc Phong trầm ngâm, thanh âm của Tiểu Mạch lại lần truyền tới.
"Ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào!" Vân Lạc Phong hơi giơ mắt lên, trong ánh mắt đen nhánh là một mảnh kiên định, "Vì vậy ta nhất định sẽ tìm được nàng!"
Trên thực tế, ký ức về Bạch Linh, Vân Lạc Phong cũng không có khắc sâu, những điều nàng biết đều thông qua lời kể của lão gia tử.
Nữ tử kia toàn thân khoác áo giáp chiến luôn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nàng không kém bất kỳ nam nhân nào!
Vì vậy trong lòng Vân Lạc Phong đã sớm muốn trông thấy vị nữ tướng quân khuynh quốc khuynh thành này. Chỉ là do Bạch Linh đã ૮ɦếƭ, nàng có tâm cũng không có cơ hội này.
Hiện giờ chẳng sợ chỉ có một chút hy vọng, nàng đều sẽ không từ bỏ!
Quan trọng nhất, Bạch Linh là mẫu thân của thân thể này!
Chỉ bằng vào điểm này, nàng cần thiết phải tìm được!
"Tỷ tỷ, ngươi cùng Vân di thật sự rất giống nhau, vì thế ta rất thích ngươi, ngươi có thể làm tẩu tử của ta được không?"
Tiểu Loli nháy nháy đôi mắt chờ mong nhìn Vân Lạc Phong.
Mặt Vân Lạc Phong tối sầm: "Không được!"
"Tại sao? Ca ca ta không tốt sao? Hắn lớn lên đẹp, thiên phú cũng không tồi, hơn nữa cũng là người ôn nhu......"
"Tiểu Linh."
Kỳ Linh nói còn chưa xong liền bị thanh âm từ phía sau đánh gãy.
Thân mình nàng cứng đờ, xoay người nhìn người vừa tới rồi thè lưỡi: "Ca ca, ngươi đã đến rồi sao?"
"Thân thể của Vân cô nương còn chưa hồi phục, ngươi đừng có đến nơi này quấy rầy nàng nữa, để nàng nghỉ ngơi cho tốt."
Kỳ Tô trừng mắt nhìn nàng một cái, sợ tới mức nàng không dám ra, chỉ lên tiếng: "Nga."
Sau khi thấy Kỳ Tô bước vào trong phòng, Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Tô, ánh mắt nhẹ nhàng hiện lên tia nghi vấn.
"Những chuyện xảy ra của các ngươi, ta đã được nghe qua từ Kỳ Linh......"
Kỳ Tô mày nhăn lại: "Nha đầu Tiểu Linh này thích nói bậy, Vân cô nương không cần nghe nàng nói, chúng ta sẽ không đuổi ngươi đi, ngươi cứ dưỡng thân thể cho tốt là được."
"Không, ý của ta là......" Vân Lạc Phong nhấp môi mỏng, "Ta có thể giúp các ngươi vượt qua nguy cơ lúc này bằng việc các ngươi phải đáp ứng với ta hai yêu cầu."
Kỳ Tô có chút kinh ngạc: "Vân cô nương, hiệu thuốc của chúng ta cũng không có thiếu đồng vàng, yêu cầu của chúng ta chính là linh dược, vì thế chỉ sợ ngươi không thể giúp được chúng ta."
"Ai nói với ngươi ta không thể cung cấp được linh dược?"
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, chậm rãi đứng dậy từ trên giường.
"Không những ta có thể cung cấp linh dược, còn có thể dùng linh dược chế thành linh dịch."
Có một ít linh dược thì dùng trực tiếp.
Nhưng dùng trực tiếp sẽ không chịu được lực lượng cường đại kia dẫn đến nổ tan xác mà ૮ɦếƭ.
Vì vậy, đối với loại linh dược này yêu cầu phải pha loãng với chất lỏng.
Giống như Vân Lạc Phong sau khi xuyên qua đã sử dụng Tụ Linh dược......
Thân mình Kỳ Tô chấn động, kinh ngạc nhìn về Vân Lạc Phong: "Ngươi...... Lời ngươi nói là thật sao?"
"Tất nhiên," Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo con ngươi, "Ta muốn các ngươi đáp ứng với ta ba yêu cầu."
"Có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói."
Trái tim Kỳ Tô căng thẳng, vội vàng hỏi.
"Thứ nhất, ta muốn ngươi tìm hai người, một người tên là Quỷ Đế, một người là Cơ Cửu Thiên."
Kỳ Tô nhíu mày.
Tìm người có chút khó khăn, nếu hắn có thể trở lại Kỳ gia, lợi dụng thế lực của Kỳ gia thì không là vấn đề.
"Ta đáp ứng ngươi, yêu cầu thứ hai thì sao?"
"Yêu cầu thứ hai, các ngươi không được làm lộ những vật mà ta cung cấp, nếu người bên ngoài có hỏi thì cứ nói là các ngươi vô tình nhặt được." Vân Lạc Phong liếc nhìn Kỳ Tô, không chút để ý nói.
"Điểm này ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
"Thứ ba......" Vân Lạc Phong dừng một chút, "Ta muốn các ngươi thề với Thiên Đạo, cuộc đời này sẽ không ruồng bỏ ta, nếu không sẽ hồn phi phách tán không được siêu sinh!"
Mặc dù ở Thất Châu Đại Lục, rất nhiều người cũng tin Thiên Đạo. Nhưng đối với cấp bậc tu luyện giả thì chưa hiểu rõ sâu về Thiên Đạo.
Chờ sau khi đột phá đến Thần Linh liền sẽ nhận thấy được Thiên Đạo thật sự tồn tại, một khi phát ra lời thề liền sẽ không vi phạm, bằng không sẽ theo như lời thề, hồn phi phách tán không được siêu sinh!
Kỳ Tô không do dự lôi kéo Kỳ Linh quỳ xuống lập lời thề.
Đương nhiên là trước tiên Vân Lạc Phong thật sự có thực lực trợ giúp bọn họ......
"Ta sẽ cho các ngươi một danh sách, trong vòng 3 ngày các ngươi phải đem cho ta những thứ mà ta cần."
"Được," Kỳ Tô cũng không hỏi nhiều liền nhận lấy "Vân cô nương, khi nào hiệu thuốc của chúng ta có thể có linh dược để tọa trấn?"
"Không tính sai thì khoảng một tháng."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày.
Đem những dược liệu này ném vào Không Gian Thần Điển, ít nhất cũng có hai mươi cây có thể sinh thành linh dược, nàng còn cần phải lấy nước thuốc ra chỉ là phải mất thời gian ba ngày mới có được.
"Chính là, chúng ta cùng Kỳ gia ước định, liền liên tục đến tháng này cuối tháng......"
Hiện tại là đầu tháng, tính đến cuối tháng, vừa vặn là thời gian một tháng.
"Các ngươi cùng Kỳ gia có ước định gì?"
Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong: "Trong vòng một năm phải làm cho bất cứ ai cũng biết đến hiệu thuốc."
"Thế thì chỉ cần một ngày là đủ rồi, kế tiếp trừ những dược liệu tìm ở ngoài, ta còn có một việc muốn ngươi đi làm......" hai mắt Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo lại, chợt lóe sáng.
Sau khi Kỳ Tô nghe được nàng nói, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng, hắn cung kính hướng về Vân Lạc Phong xong liền đi ra ngoài.
Vì không muốn Kỳ Linh ở chỗ này quấy rầy Vân Lạc Phong, trước khi rời đi hắn cũng kéo theo nàng ra ngoài.
Không thể không nói, năng lực của Kỳ Tô rất là cường đại.
Dù cho bị Kỳ gia áp bách làm cho không mua được linh dược nhưng dược liệu bình thường lại nhiều đếm không xuể.
Bởi vậy, không tới ba ngày, hắn liền đưa tới những dược liệu mà Vân Lạc Phong yêu cầu......
Bên trong Không Gian Thần Điển,
Vân Lạc Phong đem dược liệu trong tay đưa cho nhóm linh thú, để bọn họ đem những dược liệu này trồng vào trong dược điền.
Chợt, tầm mắt nàng chậm rãi nhìn về hướng hạt giống Long Tiên Thụ nhàn nhạt nói: "Long Tiên Thụ này yêu cầu phải dùng nước tiểu của Tổ Long mới có thể đủ sinh trưởng, cũng may Vân Tiêu để Tiểu Trùng Trùng ở
bên người ta, bằng không, phải đợi thật lâu thì Long Tiên Thụ mới trưởng thành......"
Dứt lời, Vân Lạc Phong đi về hướng Tiểu Trùng Trùng đang chơi đùa với Nãi Trà, liền xách nó lại.
"Đi tiểu."
"Cái gì?" Tiểu Trùng Trùng mở to đôi mắt ௱ôЛƓ lung, không rõ nguyên nhân nhìn Vân Lạc Phong.
"Viên Long Tiên Thụ này yêu cầu phải dùng nước tiểu của Tổ Long mới có thể nẩy mầm, hiện tại ngươi đi tiểu cho ta."
"Nhưng......" Tiểu Trùng Trùng run một chút, "Nước tiểu không ra thì phải làm sao bây giờ?"
Vân Lạc Phong cười.
Nhìn thấy nàng tươi cười, toàn bộ thân mình Tiểu Trùng Trùng đều đánh cái rùng mình.
"Hiện tại ta cần nước tiểu, ngươi đừng có mà xằng bậy."
Tiểu Trùng Trùng rất hoảng sợ, hắn không bao giờ quên ngày trước nữ nhân này một lời không hợp liền muốn đem nó để nướng ăn. Cho nên nội tâm của hắn luôn sợ hãi đối với Vân Lạc Phong.
Bây giờ hắn không rảnh để lo chuyện khác liền nhảy xuống từ tay nàng, đứng ở bên cạnh Long Tiên Thụ, nghẹn bức ra vài giọt nước tiểu......
Không sai, chỉ có vài giọt mà thôi.
Nước tiểu của Rồng tuy là dơ bẩn nhưng đối với con người là hết sức trân quý.
Nói chung toàn thân Rồng đều là bảo vật, đến cả phân Rồng cũng có thể đuổi được linh thú.
Bởi vậy có thể thấy được nước tiểu của Rồng quý báu cỡ nào......
"Được chưa?"
Sau khi Tiểu Trùng Trùng hoàn thành nhiệm vụ liền bò tới bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ mặt ủy khuất.
"Chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
Tiểu Trùng Trùng rất nghẹn khuất nói: "Ngươi cho rằng Long tộc chúng ta so với con người giống nhau sao? Nước tiểu của chúng ta cũng chỉ có bao nhiêu đây, hơn nữa vẫn là do ta bức ra."
Vốn Vân Lạc Phong muốn thêm lại bỗng nhiên phát hiện Long Tiên Thụ trong đất bắt đầu nẩy mầm.
Mầm chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng lại đủ làm người khác kích động.
"Tỷ thành công, chúng ta thành công, rốt cuộc Long Tiên Thụ cũng nẩy mầm!" Tiểu Mạch kích động đỏ bừng đầy mặt chỉ thiếu chút nhảy dựng lên, "Ngàn vạn năm qua, đều không có ai có thể trồng thành công Long
Tiên Thụ, hiện tại chúng ta lại trồng được, đáng tiếc chính là nước tiểu của Tiểu Trùng Trùng quá ít, nếu nhiều thì cũng không chỉ phát triển giống như thế"
Vân Lạc Phong nhẹ vỗ cằm: "Tiểu Mạch, về sau nhiệm vụ tưới cây Long Tiên Thụ giao cho đệ, phải nhớ là mỗi ngày tưới một lần."
Nếu Tiểu Trùng Trùng là con người thì đảm bảo giờ khắc này, sắc mặt của nó đã đen như đáy nồi.
Ngay cả như vậy, cũng có thể cảm nhận được oán niệm tràn đầy trong lòng nó.
"Chủ mẫu, ngươi thật là đủ tàn nhẫn!"
Đột nhiên nó cảm thấy điều sai nhất trong cuộc đời của nó chính là đã đi theo Vân Tiêu rời khỏi Táng Thần Sơn.
Nếu còn ở Táng Thần Sơn, hắn sẽ không thê thảm như thế này......
... ...
Thời gian một tháng đến rất nhanh.
Phảng phất chỉ trong chớp mắt, cũng đến thời gian ước định của Kỳ Tô và Kỳ gia.
Từ sau khi Kỳ Mặc đến thì trong khoảng một tháng này cũng chưa từng đến một lần, giống như đã biết chắc Kỳ Tô nhất định sẽ thua!
Mặc dù hắn không đến nhưng những động tĩnh gần đây của thành trấn vẫn được truyền vào tai của người Kỳ gia.
Đế thành.
So sánh với thành trấn của Kỳ Tô ở thì có vẻ cực kỳ xa hoa.
Dù gì nơi này cũng là thành trì của hoàng thất!
Bên trong Kỳ gia, nam nhân trung niên với khuôn mặt lạnh lùng, hắn nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén có tia phẫn nộ.
"Ngươi nói sao, hai ngày sau Kỳ Tô sẽ mở bán linh dịch?"
Linh dịch so với linh dược càng trân quý hơn.
Dùng chất lỏng bên trong các loại linh dược để tạo thành, công hiệu cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng cường đại như Kỳ gia cũng sẽ không có phương pháp để phối ra linh dịch.
"Phụ thân," Kỳ Mặc nhìn nam nhân trung niên, "Ngươi nghĩ xem, phương pháp này có phải của nữ nhân Vân Nguyệt Thanh kia để lại hay không? Dấu diếm Kỳ gia để lại cho Kỳ Tô."
Nét mặt nam nhân trung niên trầm xuống: "Qủa nhiên tiện nữ nhân kia còn giấu của riêng ? Còn giao phương pháp quan trọng như vậy cho Kỳ Tô! Loại đồ vật này chỉ có ở trong tay Kỳ gia ta mới có tác dụng, cho Kỳ
Tô hoàn toàn là phá hư thứ tốt!"
Lúc này cha con Kỳ Mặc lại quên mất, để Kỳ gia có được ngày hôm nay đều nhờ công sức của Vân Nguyệt Thanh, sư phụ của Tô Kỳ.
Cứ cho là nàng giao lại cho Kỳ Tô thì hiển nhiên sư phụ để đồ đệ truyền thừa y bát có gì không đúng?
Ngược lại bọn hắn cho rằng những đồ vật mà Vân Nguyệt Thanh sở hữu đều phải đưa cho Kỳ gia, còn cho Kỳ Tô chính là tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần!
"Phụ thân, ngươi yên tâm đi! Cứ cho trong tay hắn có phương pháp phối linh dịch thì thế nào, không có linh dược thì làm sao hắn có khả năng phối ra linh dịch, cái loại dược liệu bình thường càng không công hiệu."
Kỳ Mặc cong khóe môi: "Chờ đến thời điểm hắn thất bại, chúng ta liền có thể đoạt đi phương pháp phối linh dịch."
"Tại sao lại nói là đoạt?" Kỳ Chính lạnh lùng cười, "Phương pháp phối linh dịch vốn dĩ là của Kỳ gia, chúng ta lấy đồ vật của chính mình về là lẽ đương nhiên, hắn dám không đưa sao? Nữ nhân Vân Nguyệt Thanh kia ở
Kỳ gia ăn uống nhiều năm như vậy ta còn chưa lấy phí, coi như phương pháp phối linh dịch là ta lấy phí của mấy năm nay vậy!"
Nếu huynh muội Kỳ Tô ở đây tất nhiên sẽ phát hiện, hóa ra phụ thân của chính mình lại là một người vô sỉ như thế.
Sở dĩ Kỳ Mặc âm hiểm như vậy cũng đều là cha nào con nấy!
"Gia chủ."
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một phụ nhân thất tha thất thểu chạy vào, sắc mặt tái nhợt có vẻ bị bệnh.
"Ngươi không thể đối xử với Tô nhi và Linh nhi như vậy, bọn họ cũng là con của ngươi a."
"Ai cho phép ngươi tiến vào?" Kỳ Chính đầy mặt không kiên nhẫn, lạnh lùng nói "Mặc nhi, dẫn mẫu thân của ngươi đi, không có mệnh lệnh của ta không cho phép nàng bước ra khỏi phòng một bước."
"Vâng phụ thân."
Kỳ Mặc chấp tay, hắn nhìn về phía phụ nhân, trong ánh mắt hắn tràn đầy lạnh nhạt cùng chán ghét.
"Chuyện của nam nhân, ngươi thân là một nữ nhân đừng có xen vào, miễn lại bị đuổi khỏi Kỳ gia!"
Thân mình Lâm Tình cứng đờ, ngạc nhiên, trừng mắt nói: "Ngươi...... Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Ta là mẫu thân của ngươi!"
"Mẫu thân sao?"
Kỳ Mặc cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự cho rằng ngươi là mẫu thân của ta sao, ta......"
"Mặc nhi!"
Có lẽ Kỳ Chính sợ hắn nói ra bí mật gì, vội vàng quát: "Ngươi còn thất thần làm gì, đưa nàng trở về!"
Nghe được lời này, lời đang muốn nói Kỳ Mặc liền đem nuốt xuống, mắt lạnh đảo qua bắt lấy vạt áo của Lâm Tình kéo đi.
Kỳ Chính hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống.
"Xem ra, năm đó không nên đem thân phận của Mặc nhi nói với hắn."
Hai mươi năm trước, Lâm Tình có sinh cho Kỳ Gia một trưởng tử nhưng ai ngờ sau khi sinh ra thì toàn bộ hoa quả của Kỳ gia đều héo rụi, vì thế bà đỡ nói đây là điềm xấu sẽ ảnh hưởng đến con đường sau này của Kỳ
gia.
Cho nên......
Hắn không chút do dự liền Ϧóþ ૮ɦếƭ đứa trẻ!
Vừa vặn khi đó nữ nhân bên ngoài của hắn có sinh hạ một nhi tử, đứa trẻ đó hiện giờ là Kỳ Mặc.
Vì vậy, hắn treo đầu dê bán thịt chó, đem Kỳ Mặc vào Kỳ gia nhằm giả mạo trưởng tử của Kỳ gia.
(***Treo đầu dê bán thịt chó: ví hành động bịp bợm, dùng nhãn hiệu đẹp để đánh lừa.)
Khi đó Lâm Tình mất máu quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh, sau khi khỏe lại càng không biết, không có phát hiện nàng dưỡng dục nhi tử không phải con ruột của mình.
"Gia chủ."
Trong thư phòng, một lão giả cung kính đứng ở bên cạnh nghe được Kỳ Chính lẩm bẩm tự nói, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Lúc trước thế lực của Lâm gia trên Kỳ gia, ngươi sợ Lâm lão gia tử nên không thể tiết lộ thân
phận của đại thiếu gia, sau này Lâm gia gặp rủi ro, ngươi đem việc này nói cho đại thiếu gia, hơn nữa còn đưa hắn đi gặp mẹ ruột, ai ngờ Vân Nguyệt Thanh xuất hiện còn nhận nhị thiếu gia làm đệ tử, thế cho nên
ngươi không có biện pháp đem mẫu thân của Kỳ Mặc trở về."
"Nhưng hiện tại......" Lão giả dừng một chút, "Vân Nguyệt Thanh đã ૮ɦếƭ, vì sao còn lo lắng như thế?"
Đúng vậy, Lâm gia nghèo túng, Vân Nguyệt Thanh cũng đã ૮ɦếƭ, người có thể bảo hộ mẹ con Lâm Tình đã không còn.
Hắn còn lo lắng cái gì?
"Kỳ thật, sở dĩ ta giấu diếm chuyện này nhiều năm như vậy, thứ nhất là Vân Nguyệt Thanh quá cường đại, thứ hai chính là ta muốn mượn thực lực của Vân Nguyệt Thanh, nếu để nàng biết Mặc nhi cùng Kỳ Tô không
phải là huynh đệ, thì nàng...... Sẽ không trợ giúp cho Kỳ gia."
Đây mới là điều mà hắn kiêng kị nhất.
Nữ nhân Vân Nguyệt Thanh kia rất thanh cao, đáy mắt nàng không chấp nhận nổi một hạt cát.
Nàng khinh thường nhất đó là nam nhân có tam thê tứ tђเếק!
Năm đó, vì hắn muốn có được sự trợ giúp của Vân Nguyệt Thanh, không những không dám nạp tђเếק còn chưa từng đi gặp mẫu thân của Mặc nhi, dùng hết toàn lực quan tâm mẹ con Lâm Tình không ghét bỏ thân
phận phế vật của Kỳ Linh!
Nếu không phải do hắn biểu hiện tốt như thế thì Vân Nguyệt Thanh mới thả lỏng với Kỳ gia như vậy!
"Kỳ lão, ngươi nói rất đúng, Vân Nguyệt Thanh đã ૮ɦếƭ, ta không cần phải kiêng kị bất kể kẻ nào, huống chi hiện giờ Kỳ gia cũng đủ cường đại, không hề yêu cầu nàng giúp đỡ." Nét mặt Kỳ Chính biểu lộ một mạt tươi
cười nhàn nhạt.
Nhưng mà trong lòng hắn lại hận Vân Nguyệt Thanh, hận không thể bầm thây vạn đoạn nữ nhân này!
Nếu không phải do nàng, mình cũng không xa cách mẫu thân của Mạc nhi nhiều năm như vậy, càng không cần mười mấy năm sống tuân thủ với tiện nhân Lâm Tình này!
Hết thảy đều là lỗi của Vân Nguyệt Thanh.
Nàng vốn đáng ૮ɦếƭ!
Đến thời điểm này Kỳ Chính vẫn không nghĩ đến, địa vị của hắn có được ngày hôm nay đều là sự trợ giúp của Vân Nguyệt Thanh.
Nếu hắn thật sự cảm thấy ủy khuất cho mẫu thân của Kỳ Mặc thì hắn có thể không cần đến sự hỗ trợ của Vân Nguyệt Thanh.
Muốn người khác giúp hắn cũng muốn ngồi hưởng phúc lợi của riêng mình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Mặc nhi muốn như thế nào ta cũng không quản được, tại sao ta lại không nhìn ra vừa rồi lời hắn cố ý nói ra chính là muốn đem mẫu thân của hắn hồi phủ, cho nàng một danh phận chứ," Kỳ Chính cười khổ một
tiếng, "Những năm gần đây, xác thật ta đã ủy khuất mẹ con Mặc nhi, theo lý ta nên bồi thường cho bọn hắn."
Nếu Kỳ Tô nghe được lời này, khẳng định sẽ tức hộc máu.
Hỗn đản này ɢɨết huynh trưởng của chính mình, đem con hoang bên ngoài về mạo danh thay thế, những năm gần đây, bình yên hưởng thụ chỗ tốt của sư phụ mang đến, còn muốn đem giang sơn của nàng cho đứa
con hoang đó."
Kết quả, hắn còn cảm thấy có lỗi với hai mẹ con bọn họ sao?
Người vô sỉ như thế thật sự mới thấy lần đầu.... ...
... ...
"Các ngươi có nghe nói hiệu thuốc của Kỳ gia gần đây có bán ra một loại linh dịch có thể trợ giúp tu luyện chưa?"
"Sách! Chưởng quản của hiệu thuốc này không phải là người bất chính dã bị Kỳ gia trục xuất khỏi gia môn, Kỳ Tô sao? Ta có bà con sống trong đế thành, chính miệng hắn đã nói với ta, Kỳ gia đã hạ lệnh phong sát đối
với Kỳ Tô, theo lý thuyết, trong tay Kỳ Tô không thể có linh dược, cho nên hắn lấy đâu ra nhiều linh dược như thế?"
"Ngươi nói xem có phải Kỳ Tô lấy trộm phương thuốc của Kỳ gia hay không, hắn dùng dược liệu bình thường để phối ra linh dịch?"
"Nếu lấy dược liệu bình thường để phối ra linh dịch, cái kia...chỉ sợ hiệu quả sẽ không tốt."