Đặc biệt là, ả công chúa này còn dám tát hắn một cái.
Cái tát này, sau này hắn sẽ trả lại cho ả!
Nghĩ đến đây, đáy mắt Kỳ Mặc hiện lên tia lệ khí.
Mà lúc này, Mộc Tuyết Hinh đã bị lời nói của Kỳ Mặc làm cho kђเếק sợ, nàng căn bản chưa từng nghĩ tới Cầm phi lại to gan như vậy, dám bắt một công chúa đương triều như nàng đi làm tђเếק?
"Kỳ Mặc, ta sẽ không để ngươi được như ý đâu!" Mộc Tuyết Hinh cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Kỳ Mặc: "Bất kể sau này thế nào thì hiện tại ta vẫn là một công chúa, ngươi tốt nhất nên tôn trọng ta, bằng không, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Nói xong, Mộc Tuyết Hinh thẳng lưng đi lướt qua Kỳ Mặc, lúc nàng đi ngang qua, còn không quên huýt mạnh vào vai hắn ta một cái.
"Tiện nhân!"
Kỳ Mặc nhìn theo bóng lưng Mộc Tuyết Hinh, âm trầm nói: "Bây giờ cho ngươi phách lối thêm một thời gian ngắn nữa, đợi sau khi ngươi làm tђเếק của ta, nhất định sẽ phải cầu xin ta!"
Những lời này, hiển nhiên cũng rơi vào tai Mộc Tuyết Hinh.
Ngay khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, nước mắt Mộc Tuyết Hinh cuối cùng cũng rơi xuống.
"Kỳ Tô, tuy rằng huynh đã cự tuyệt muội, nhưng trong lòng muội vẫn chỉ chấp nhận một mình huynh." Mộc Tuyết Hinh lấy miếng ngọc bội trong người ra, đó là tin vật đính ước của hai người họ khi Vân Nguyệt Thanh vẫn còn ở đây: "Trước kia muội từng nghĩ, đợi ngày mà phụ hoàng bình phục, muội sẽ đến Lâm Phong trấn tìm huynh."
"Nếu huynh yêu muội, dù vất vả khổ cực tới đâu, muội cũng đi theo huynh. Nếu huynh không yêu muội, thì muội sẽ làm muội muội của huynh, cả đời không hối hận."
"Nhưng mà, bây giờ xem ra, muội không thể chờ đến ngày đó nữa rồi...."
"Kỳ Tô, huynh có biết không? Sở dĩ muội có thể kiên trì được tới ngày hôm nay, ngoại trừ vì huynh, còn lại chính là vì phụ hoàng, phụ hoàng luôn yêu thương muội, muội muốn dốc hết sức cứu người."
Mộc Tuyết Hinh khẽ rũ mi mắt, như muốn che giấu tất cả ưu thương.
"Cho nên, nếu thật sự không thể cứu được phụ hoàng, thì muội thà đi theo người, còn hơn là bị Kỳ Mặc làm nhục..."
Nữ nhân tốt không gả hai chồng!
Tuy nàng và Kỳ Tô chưa định chung thân, nhưng nàng đã trao hết mảnh chân tình cho Kỳ Tô, cho nên, nàng tuyệt đối không cho phép bản thân gả cho nam nhân khác.
Nếu không giữ được tấm thân trong sạch, vậy còn sống để làm gì?
Mộc Tuyết Hinh mềm nhũn xụi lơ ngồi trên mặt đất, hai tay bụm mặt, khóc thút thít.
_________
Đế Thành.
Khi Kỳ Tô một lần nữa đặt chân lên con đường xa hoa ở nơi này, cảm xúc trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, trong mắt chứa đầy hoài niệm.
"Kỳ Tô, nói cho ta nghe một chút, Kỳ gia rốt cuộc có bản lĩnh gì?"
Vân Lạc Phong quay đầu nhìn Kỳ Tô bên cạnh, hỏi.
Nghe câu hỏi, Kỳ Tô giật mình bừng tỉnh, nghiêm túc trả lời: "Người mạnh nhất trong Kỳ gia chính là phụ thân ta, Kỳ Chính! Hiện tại ông ấy đã đột phá đến cảnh giới Thần Linh Giả, chỉ còn cách cảnh giới Thiên Thần một bước nữa thôi. Vân cô nương, ta biết thực lực của cô cũng phi phàm, thế nhưng, giữa Thần Linh và Thiên Thần, suy cho cùng vẫn có chênh lệch nhất định."
Vân Lạc Phong ngây người vài giây, nàng vốn tưởng Kỳ gia cường đại như vậy, nói thế nào thì Kỳ Chính cũng ở cảnh giới Thiên Thần, ai ngờ ông ta cũng chỉ là Thần Linh Giả.
Xem ra dù một nơi có nhiều Thiên Thần Giả như Phong Vân Đại Lục này, nhưng không phải ai cũng dễ dàng đạt được cảnh giới đó.
"Vân cô nương, cô đừng không tin lời ta, Thần Linh Giả có thể tác động đến quy tắc thiên địa, người có thể tác động đến quy tắc thiên địa càng sâu thì thực lực càng mạnh. Đừng thấy Kỳ Chính chỉ mới bước vào cảnh giới Thần Linh có năm năm, nhưng dưới sự trợ giúp của sư phụ ta, trong cảnh giới Thần Linh, ông ấy đã sớm không có địch thủ."
Không có địch thủ trong cảnh giới Thần Linh Giả?
Vân Lạc Phong nhún vai, đừng nói nàng có trong tay Long Lân Giáp, dù không triệu hồi Long Lân Giáp đi nữa, cũng chưa chắc thua Kỳ Chính.
"Hoàng tộc thì sao?" Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
Nàng cần biết rõ tình hình hiện nay của hoàng tộc.
"Tình hình hoàng tộc thì phức tạp hơn nhiều!" Kỳ Tô nhìn Vân Lạc Phong: "Trong hoàng tộc có hai cường giả Thần Tôn!"
Thần Tôn?
Biểu tình Vân Lạc Phong nặng nề hơn.
Sau cảnh giới Thần Linh là Thiên Thần, sau Thiên Thần, chính là Thần Tôn.
Kỳ gia được xưng là đệ nhất thế gia Lưu Phong Quốc, chỉ ở sau hoàng tộc, nhưng không ngờ, cái ở sau này lại kém xa đến như vậy.
"Vân cô nương, trong một quốc gia, một khi đạt tới cảnh giới Thân Vương thì sẽ được hoàng tộc chiêu mộ thu dùng, từ đó thoát ly khỏi gia tộc, đến hoàng tộc hưởng những quyền lợi chí cao vô thượng." Kỳ Tô hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chuyện này có ai mà không muốn? Huống hồ, đầu quân cho hoàng tộc đơn giản hơn nhiều so với bản thân liều sống liều ૮ɦếƭ xây dựng một thế lực riêng. Nhờ vậy, Kỳ gia mới có thể trở thành đệ nhất thế gia."
"Hai Thần Tôn kia là người phương nào?" Vân Lạc Phong nhíu mày, tiếp tục hỏi.
"Bọn họ là hai đệ nhất cường giả Lưu Phong Quốc, đứng trên vạn người, địa vị thậm chí còn vượt trên hoàng đế." Đáy mắt Kỳ Tô toát lên vẻ nặng nề: "Có điều, hai người kia tuyệt đối sẽ không can dự vào bất kỳ chuyện gì của hoàng tộc. Chỉ khi nào hoàng tộc cần đến thì bọn họ mới giúp hoàng tộc làm việc!"
Có thể nói, người chân chính khống chế hoàng tộc, là hai Thần Tôn kia!
Chỉ là hai Thần Tôn này bình thường đều chuyên tâm tu luyện, không quan tâm đến chuyện hoàng tộc, cho nên, hoàng đế Lưu Phong Quốc mới là người đưa ra quyết sách cao nhất.
"Ta hiểu rồi!" Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, ánh mắt chợt lóe: "Ngươi có muốn đi thăm người yêu thanh mai trúc mã của ngươi không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Tô đỏ lên, hắn trầm ngâm thật lâu mới đáp: "Vân cô nương, ta muốn đợi bản thân lập được thành tựu rồi mới đi gặp muội ấy. Ta không muốn để muội ấy lo lắng. Huống chi....."
Kỳ Tô đắn đo: "Chuyện ta về Đế Thành, tạm thời không nên để quá nhiều người biết!"
"Chuyện riêng của ngươi, ngươi tự mình quyết định là được, ta sẽ không can thiệp!"
Vân Lạc Phong nhún vai.
"Vân cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Ở Đế Thành này, con phố nào kém nhất?" Vân Lạc Phong khẽ đảo hai mắt, hỏi.
Kỳ Tô ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý Vân Lạc Phong.
"Cô nương sợ mua con phố tốt nhất sẽ làm người khác chú ý, cho nên mới chọn con phố kém nhất?"
Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong gật đầu: "Không sai! Tạm thời chúng ta không thể thu hút sự chú ý của nhiều người được!"
"Muội biết! Là tây thành!"
Không đợi Kỳ Tô trả lời, Kỳ Linh đã nhanh nhẩu nói trước.
Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh trắng mịn, hai hàng mi dài cong ✓út chớp chớp, trông như 乃úp bê tây dương, vô cùng đáng yêu.
"Đi! Chúng ta đến tây thành!"
Hai chữ tây thành này, làm trong mắt Kỳ Tô thoáng hiện tia hoảng hốt.
Vừa hay để Vân Lạc Phong nhìn thấy tia cảm xúc này của Kỳ Tô, nhưng nàng không hỏi nhiều, chỉ bảo Kỳ Tô dẫn đường đến tây thành.
_____________
So với đông thành xa hoa, ngược lại, tây thành lại cực kỳ quạnh quẽ.
Bất luận là cửa hàng hay đường phố, đều rất thưa thớt người.
Một lão thợ rèn ngồi trước cửa tiệm không một bóng người, tay đang cầm một cây 乃úa, không ngừng đập vào lưỡi kiếm nung đỏ.
Khuôn mặt lão thợ rèn đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trắng tang thương.
Lúc lão đang vùi đầu làm việc, thì có hai giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền tới, làm thân thể già nua của lão chợt cứng đờ.
"Cữu cữu!"
Lão thợ rèn ngước mắt lên, dường như không dám tin hai người trước mắt kia lại có thể xuất hiện ở nơi này. Bất giác, hốc mắt lão đỏ ửng, giọng nói chứa nhiều kích động.
"Tô nhi, Linh nhi, các con.... các con về rồi?"
Cữu cữu?
Mắt Vân Lạc Phong thoáng hiện tia kinh ngạc.
Lão già này lại là cữu cữu của huynh muội Kỳ Tô? Nhìn bề ngoài, người không biết còn tưởng là ông ngoại của bọn họ.
Có điều, rất nhanh Vân Lạc Phong đã phát hiện, tuổi của lão già này cũng không lớn lắm, đoán chừng chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi. Chẳng qua là vì nguyên nhân nào đó nên mới trông già như thế.
"Các con trở về, tên súc sinh Kỳ Chính kia có biết không?"
Nhắc tới Kỳ Chính, lão thợ rèn lập tức phẫn nộ, hận không thể băm Kỳ Chính thành ngàn mảnh.
"Cữu cữu, một năm qua người sống có tốt không?" Cảm xúc trong lòng Kỳ Tô trăm mối ngổn ngang.
Năm đó, Lâm gia gặp rủi ro, mẫu thân đón một nhà cữu cữu đến Kỳ gia, nhờ có sư phụ nên Kỳ gia đối đãi với một nhà cữu cữu không tệ.
Nhưng sau khi sư phụ sinh tử không rõ, Kỳ gia lập tức đuổi cả nhà cữu cữu đi.
Gia tộc của ông ngoại là thế gia chuyên nghề rèn binh khí, vốn dĩ, dựa vào tay nghề rèn cũng có cuộc sống không tệ, nào ngờ lại bị Kỳ gia chèn ép thê thảm.
"Rất tốt!"
Lão thợ rèn cười cười, nhưng nụ cười của lão khá miễn cưỡng, chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn ra là do lão không muốn làm Kỳ Tô lo lắng.
"Cữu cữu, mẫu thân có từng tới thăm người không?" Kỳ Tô thở dài, hỏi.
Lão thợ rèn ngẩn ra: "Con không biết mẫu thân con đã bị nhốt lại sao?"
Một câu này, làm mặt Kỳ Tô biến sắc: "Lão súc sinh Kỳ Chính nhốt mẹ con lại?"
Lão thợ rèn lạnh lùng cười: "Loại súc sinh vô nhân tính kia có chuyện gì mà không làm ra được? Mấy tháng trước, thẩm thẩm con bệnh nặng, mẹ con trộm chút ngân lượng đưa đến đây để ta mời đại phu xem bệnh cho thẩm thẩm con, kết quả bị Kỳ Chính biết, hắn ta dẫn một đám người đến đây đoạt lại ngân lượng, còn đánh mẹ con một trận."
Nói đến đây, lão thợ rèn thở dài một hơi.
"Hắn nói, ngân lượng đó là của Kỳ gia, mẹ con là một kẻ ăn không uống không ở Kỳ gia, không có tư cách lấy cho người ngoài, nhưng hắn không nghĩ tới, gia nghiệp Kỳ gia lớn như vậy đều là do một tay sư phụ con giúp hắn gầy dựng."
Kỳ Tô siết chặt nắm đấm.
Trước đó, Kỳ Linh còn bất mãn chuyện mẫu thân mình, Lâm Tình không ra mặt cho huynh muội cô bé, nhưng vừa nghe mẫu thân bị đánh, khuôn mặt nhỏ cũng giận dữ thở phì phò.
"Cữu cữu, thẩm thẩm sao rồi? Đã khỏi bệnh chưa?" Kỳ Tô lo lắng hỏi.
Ánh mắt lão thợ rèn tối đi: "Vẫn như cũ!"
Hơn nữa, bệnh tình còn nặng hơn, sợ là không qua được mấy ngày tới....
Đương nhiên, lời này lão sẽ không nói với Kỳ Tô.
Hiện tại Kỳ Tô đã có rất nhiều chuyện phiền phức, sao lão có thể làm liên lụy đến cháu mình?
"Cữu cữu, chốc nữa người đưa con đi thăm thẩm thẩm, hiện tại chúng ta nói chính sự trước!" Sắc mặt Kỳ Tô ngưng trọng hơn: "Trước con giới thiệu với người một chút, vị này chính là Vân Lạc Phong, Vân cô nương! Cũng là.... Chủ tử của con! Sư phụ của Tiểu Linh!"
Trước mặt lão thợ rèn, Kỳ Tô không có giấu giếm thân phận Vân Lạc Phong.
Hắn cam tâm làm thuộc hạ của Vân Lạc Phong.
Lão thợ rèn kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, cháu trai của lão trước giờ luôn tâm cao khí ngạo, vậy mà lại có một ngày chịu thần phục người khác?
Cô nương này, thoạt nhìn không hề đơn giản!
"Vân cô nương, cữu cữu ta là người có thể tin tưởng!" Kỳ Tô khẽ cười cười, nói.
Vân Lạc Phong không nói gì thêm, nàng tin Kỳ Tô.
"Cữu cữu, lần này chúng con trở lại Đế Thành là để mở một dược đường. Cữu cữu, người có đồng ý bán tiệm rèn này lại cho chúng con không?"
Kỳ Tô nghiêm túc hỏi.
Lão thợ rèn cười: "Con muốn thì cứ trực tiếp lấy đi là được, dù sao tiệm rèn này của cữu cữu cũng không mua bán được gì, để ở nơi này cũng chỉ lãng phí mà thôi!"
Kỳ Tô sửng sốt, quay lại nhìn Vân Lạc Phong theo bản năng.
Vân Lạc Phong cũng không khách khí mà lập tức gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy cái cửa tiệm này, ta nhận! Thù lao là... Ta sẽ xem bệnh cho thẩm thẩm Kỳ Tô!"
Lão thợ rèn ngẩn người, quay sang nhìn Kỳ Tô: "Tô nhi, chủ tử này của con.... Là y sư?"
"Vân cô nương không chỉ là y sư, bản lĩnh của cô nương ấy còn rất lớn. Nếu cô nương ấy chịu xem bệnh cho thẩm thẩm, vậy cứ để cô nương ấy thử một phen, biết đâu có thể chữa khỏi." Kỳ Tô cười cười không rõ ý vị.
Đối với Vân Lạc Phong, hắn luôn có lòng tin rất lớn.
Một người sở hữu phối phương Tụ Linh Dược, thì còn có gì mà không làm được?
"Được!"
Trong lòng lão thợ rèn kích động không thôi: "Vì để tiện chăm sóc thẩm thẩm con, ta để bà ấy nằm ngay bên trong thôi. Vân cô nương, mời đi theo ta!"
Sau khi lão thợ rèn đi vào trong cửa tiệm, Vân Lạc Phong cũng đi theo sau.
Vừa bước vào liền nghe thấy từng tiếng ho truyền tới, Vân Lạc Phong nhíu mày, chậm rãi tiến vào nội đường.
Trong nội đường bày một cái giường nhỏ.
Trên giường có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt đang nằm, bà ấy đã sớm nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, nên khi nhìn thấy huynh muội Kỳ Tô cũng không có ngạc nhiên mấy.
"Tô nhi, Linh nhi, các con về là tốt rồi...."
Hai người bọn họ cũng không cần nhọc lòng vì hai đứa nhỏ này nữa....
"Thẩm thẩm, người đừng nói chuyện." Kỳ Tô bước nhanh đến bên giường, cầm lấy tay người phụ nữ kia, hốc mắt có chút đỏ ửng: "Để Vân cô nương xem qua bệnh tình của người trước đã!"
Người phụ nữ kia gật đầu: "Làm phiền Vân cô nương!"
Phu thê lão thợ rèn không có con cái, cho nên vẫn xem huynh muội Kỳ Tô như con ruột mà đối đãi.
Mà căn bệnh này của bà, nguyên nhân cũng là vì lo lắng cho huynh muội Kỳ Tô, âu sầu thành bệnh, còn vì không cách nào chữa trị mà ngày càng trầm trọng.
Nếu Kỳ Tô còn không trở về, thì thật sự bà không thể sống được bao lâu nữa.
"Cũng không phải bệnh nặng gì!" Vân Lạc Phong liếc nhìn người phụ nữ kia rồi đưa ra kết luận: "Kỳ Tô, chỗ ta có ít thảo dược, ngươi lấy đi sắc cho bà ấy uống, lập tức thuốc đến bệnh trừ."
Lão thợ rèn kinh ngạc há hốc mồm: "Vân cô nương, sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được? Cô nương cứ nói đơn thuốc, chúng tôi sẽ tự đi mua, sao có thể không biết xấu hổ mà lấy không của cô nương?"
"Thứ nhất, Kỳ gia muốn làm khó các người, tất cả dược đường ở Đế Thành đều nằm trong tay Kỳ gia, các người làm cách nào mua được dược liệu?" Vân Lạc Phong nhìn lão thợ rèn, hỏi: "Thứ hai, tiệm rèn này của ông đã cho không ta, ta đưa ông một ít thảo dược thì có là gì?"
Lão thợ rèn tức khắc không còn gì để nói, Vân Lạc Phong nói chính là sự thật, Kỳ gia không thể nào bán thuốc cho lão.
Cho dù chịu bán, chắc chắn cũng là giá trên trời.
Huống chi, trong tay lão cũng chẳng có mấy đồng, bằng không sao lại đến nỗi ngay cả y sư cũng không mời được?
"Ngoài ra..." Vân Lạc Phong nói tiếp: "Ta thấy tay nghề ông không tệ, không biết ông có đồng ý giúp ta rèn một vài thứ không?"
Nếu muốn dùng con rối khống chế Phong Vân Đại Lục, vậy khẳng định phải cần một số lượng rất lớn.
Chỉ dựa vào nàng, hiển nhiên không được, nàng không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào việc chế tạo con rối.
Đương nhiên, con rối và Tụ Linh Dược hoàn toàn khác nhau. Tụ Linh Dược có thể giao cho Kỳ Tô điều chế, nhưng việc khống chế con rối thì nhất định phải nằm trong tay nàng.
Cho nên nàng chỉ định để lão thợ rèn rèn một ít vật liệu cơ bản, bước quan trọng cuối cùng vẫn do nàng đích thân làm, như vậy, con rối mới có thể hoạt động được.
Đây mới là mục đích chính mà nàng nhớ lão thợ rèn giúp.
"Đương nhiên, ta sẽ không bạc đãi ông!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi nói.
Thấy lão thợ rèn còn đang ngẩn người, Kỳ Tô ở bên cạnh sốt ruột, vội vàng nói: "Cữu cữu, người mau đồng ý với Vân cô nương đi! Còn nữa, chuyện Vân cô nương là chủ tử con, mọi người tuyệt đối không được nói ra, bằng không sẽ mang phiền phức đến cho Vân cô nương!"
Lão thợ rèn hồi thần lại, cảm kích nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, đa tạ cô nương! Nếu không nhờ cô nương, chúng tôi...."
Nói đến đây, giọng lão thợ rèn có hơi nghẹn ngào, mắt ngân ngấn lệ.
"Kỳ Tô là người của ta! Ta muốn hắn không phải bận tâm chuyện khác mà làm việc cho ta!"
Đúng vậy!
Nguyên nhân khác nàng giúp lão thợ rèn, chính là để Kỳ Tô không phải phân tâm lo lắng chuyện khác.
Chỉ có vậy, Kỳ Tô mới hoàn toàn chuyên tâm làm việc cho nàng!
____________
Sau khi thu cửa tiệm, Vân Lạc Phong liền bắt đầu chuẩn bị cho việc khai trương.
Trong ba tháng này, chuyện duy nhất Kỳ Tô phải làm là chuẩn bị Tụ Linh Dược cho dược đường.
Có Tụ Linh Dược là đủ để dược đường phất lên nhanh chóng chỉ trong thời gian ngắn.
Thế nhưng, mấy ngày qua, Kỳ Tô phát hiện Kỳ Linh luôn mặt ủ mày chau, tâm trạng buồn bã không vui.
Lúc đầu hắn còn tưởng Kỳ Linh sinh bệnh, bèn tìm Vân Lạc Phong xem bệnh giúp cô bé, tuy nhiên, chỉ nhìn một cái thì Vân Lạc Phong đã biết tiểu nha đầu đang có tâm sự.
Kỳ Tô truy hỏi nhiều lần, nhưng lần nào Kỳ Linh cũng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, cuối cùng, Kỳ Tô chỉ đành bỏ cuộc.
Một hôm, Vân Lạc Phong vừa ra khỏi cửa tiệm, Kỳ Tô liền dắt tay Kỳ Linh đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, qua hai hôm nữa thì cửa tiệm sẽ khai trương, chi bằng hôm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa ngon đi!"
Lúc còn ở Lâm Phong trấn, nhờ vào Tụ Linh Dược mà tất cả những dược liệu khác trong dược đường cũng được bán sạch hết. Toàn bộ số ngân lượng đó, Kỳ Tô vẫn còn giữ trong tay, không có giao cho Kỳ gia.
Cho nên, mời Vân Lạc Phong một bữa cơm, hắn vẫn trả nổi.
Vân Lạc Phong suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Được, chúng ta đi thôi!"
Kỳ Tô khẽ mỉm cười: "Ta biết Đế Thành có một tửu lâu hương vị không tệ, đáng tiếc, phòng bao nơi đó rất khó đặt, chỉ có thể ủy khuất Vân cô nương cùng ngồi ở đại sảnh."
"Không sao!"
Vân Lạc Phong nhún vai, nàng không để ý mấy chuyện này.
"Có điều....." Vân Lạc Phong ngừng lại, nhìn Kỳ Linh: "Ngươi nên đưa Kỳ Linh ra ngoài chơi nhiều một chút để giải sầu."
Một tiểu nha đầu năm tuổi, sau khi trải qua nhiều biến cố, khó tránh tinh thần có chút sa sút.
Huống chi, Vân Lạc Phong thật lòng rất thích tiểu nha đầu này.
Kỳ Linh muốn nói lại thôi, dường như cô bé muốn nói gì đó, nhưng lại khó mở miệng.
"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong hình như nhìn ra được điểm này, nàng đắn đo một chút rồi nói: "Có thể để ta nói chuyện riêng với Kỳ Linh một chút không?"
Kỳ Tô có chút kinh ngạc, nhưng cũng biết trong khoảng thời gian này Kỳ Linh đúng là có gì đó không thích hợp, vì vậy, hắn không có phản đối.
"Được, vậy ta đến Long Phượng tửu lâu trước, Tiểu Linh biết chỗ đó, hai người nói chuyện xong thì đến đó tìm ta."
Dứt lời, Kỳ Tô vẫn có chút không yên tâm nhìn Kỳ Linh, nhưng cuối cùng hắn không nói thêm gì cả, xoay người rời đi.
Hắn không yên tâm Kỳ Linh, nhưng nguyên nhân không có liên quan đến Vân Lạc Phong.
Chỉ lo lắng muội muội nhà hắn đang cất giấu chuyện gì đó trong lòng, không chịu nói ra mà thôi.
"Ca ca muội đi rồi!" Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Kỳ Linh, hỏi: "Muội rối rắm mấy ngày nay rồi, không có gì muốn nói với ta sao?"
Kỳ Linh cắn chặt môi dưới, cúi thấp đầu: "Muội.... Muội muốn chờ sau khi ca ca đứng vững ở Đế Thành, liền đi Thiên Phạt Sâm, vì thế.... Sư phụ, tỷ có thể đưa muội đi không?"
Kỳ thật, không cần Kỳ Linh nói, Vân Lạc Phong cũng muốn đi đến đó một chuyến.
Nàng muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, xem Vân Nguyệt Thanh có phải là Bạch Linh hay không?