Điều Vân Lạc Phong không ngờ chính là, Kỳ Linh lại có suy nghĩ này.
"Kỳ Linh!" Vân Lạc Phong trầm ngâm thật lâu: "Muội ở lại với ca ca muội, ta đi tìm bà ấy!"
Nói cho cùng thì Kỳ Linh cũng còn quá nhỏ, sao nàng có thể dẫn theo con bé đến một nơi như Thiên Phạt Sâm?
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng mà!" Vân Lạc Phong sầm mặt xuống: "Muội đã bái ta làm thầy, thì phải nghe lời ta!"
Kỳ Linh thấy rất uất ức, nhưng không dám cãi lời Vân Lạc Phong, chỉ đành nói: "Vậy được rồi! Muội sẽ ở lại với ca ca."
Nghe được lời này, sắc mặt Vân Lạc Phong mới hòa hoãn lại, nàng dịu dàng xoa đầu Kỳ Linh.
"Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ đưa bà ấy về!"
Có câu đảm bảo này, Kỳ Linh lập tức mặt mày hớn hở, tâm sự giấu trong lòng cũng bị ném đi tận chân trời trong nháy mắt.
"Sư phụ, Linh nhi tin người!"
Sư phụ đã nói như vậy, thì nhất định dì Vân sẽ trở về....
"Đúng rồi, sư phụ, chờ khi rảnh, muội muốn đi thăm Mộc tỷ tỷ, muội lo cho tỷ ấy."
Kỳ Linh chớp chớp hai mắt tròn xoe, rất đáng thương mà nhìn Vân Lạc Phong.
Cô bé sợ Vân Lạc Phong không đồng ý.
Vân Lạc Phong chợt giật mình, nhớ tới hoàng đế đang bệnh nặng trên giường, cũng nhớ tới quan hệ giữa Kỳ gia và Cầm phi nương nương.
Vì thế, ánh mắt nàng tối lại.
"Sư phụ, nếu như tỷ không thích, vậy thì Linh nhi không đi nữa."
Kỳ Linh nhìn thấy ánh mắt Vân Lạc Phong, tưởng rằng Vân Lạc Phong không thích mình tiếp xúc với người của hoàng tộc, nên vội nói.
"Ta cũng không cấm muội đi gặp công chúa, chỉ là...." Vân Lạc Phong hơi ngừng lại một chút: "Tìm một cơ hội thích hợp, ta muốn vào cung một chuyến."
Quan trọng nhất là, dù Kỳ Linh muốn gặp Mộc Tuyết Hinh, cũng không có ai cho cô bé gặp.
Trừ phi, bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau bên ngoài.
Nhưng rất rõ ràng, hiện tại hoàng đế bệnh nặng, Mộc Tuyết Hinh bận trong bận ngoài, làm gì còn tâm trạng ra ngoài đi dạo, Kỳ Linh lại không thể vào cung, tự nhiên sẽ không gặp được Mộc Tuyết Hinh.
______________
Khi hai người đến Long Phượng tửu lâu, liền thấy Kỳ Tô đang đứng đợi hai người.
Ánh mắt Kỳ Tô vui vẻ, vừa định bước tới đón, thì chợt nghe thấy một giọng nói đầy khinh miệt vang lên.
"A, ta còn tưởng là ai, thì ra là huynh muội Kỳ gia, hai con chó rơi xuống nước các ngươi vậy mà còn dám trở về?"
Kỳ Tô nhíu mày.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn sang bên cạnh, liền nhận ra mấy người đang đi tới.
Trong đám người kia, đi đầu là đôi huynh muội, nam thì anh tuấn, nhưng thoạt nhìn có vẻ vô sỉ lưu manh, miệng hắn nở nụ cười ngạo mạn.
Nữ tử bên cạnh hắn ta một thân y phục hoa lệ, khí chất đoan trang, tú lệ khả ái, có điều ánh mắt khi nhìn về phía Kỳ Tô thì xuất hiện một tia oán hận ngoan độc.
Loại oán hận, ngoan độc này giống như bị người yêu bỏ rơi, vì yêu sinh hận.
Nhìn thấy hai người kia xuất hiện, thân mình Kỳ Linh khẽ run lên, theo bản năng trốn vào lòng Vân Lạc Phong, biểu cảm trên mặt đầy sợ hãi.
Hiển nhiên, năm đó lúc còn ở Đế Thành, hai người kia đã lưu lại bóng ma không nhỏ trong lòng Kỳ Linh.
"Tiêu Siêu, Tiêu Khả, sao các ngươi lại ở đây?"
Thế giới này đúng là nhỏ thật.
Tin tức Kỳ Tô trở về, vốn dĩ không muốn để người khác biết, ai mà ngờ họ lại gặp huynh muội Tiêu gia ở tửu lâu.
"Kỳ Tô!" Tiêu Khả oán hận trừng mắt nhìn Kỳ Tô, rồi lại nhìn sang Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua tia tàn nhẫn: "Trước kia khi ta bày tỏ với huynh, huynh không phải đã nói cả đời này chỉ cưới một mình Mộc Tuyết Hinh làm thê tử à? Vậy nữ nhân này là ai? Huynh nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ? Xem ra Kỳ Tô huynh cũng chỉ có vậy."
Tiêu Khả nói lời này tất nhiên không phải vì Mộc Tuyết Hinh.
Ả ta từng ghen ghét Mộc Tuyết Hinh có thể trở thành thê tử Kỳ Tô, còn ả thì Kỳ Tô lại chẳng thèm nhìn bằng nửa con mắt.
Nhưng dù sao Mộc Tuyết Hinh cũng là công chúa, ả ghen ghét thì có thể làm được gì?
Ả không có lá gan chọc vào Mộc Tuyết Hinh, chỉ có thể trút tất cả oán hận lên đầu Kỳ Tô.
Năm đó, à bỏ hết tôn nghiêm, cam tâm tình nguyện chấp nhận làm tђเếק, vậy mà Kỳ Tô vẫn lạnh lùng cự tuyệt ả.
Cũng may ông trời có mắt, chỗ dựa của Kỳ Tô đổ, hắn bị đuổi khỏi Kỳ gia. Lúc ấy, ả châm chọc mỉa mai huynh muội Kỳ gia không ít, thậm chí còn thừa dịp không có ai lén đánh Kỳ Linh một trận.
Nếu không phải Kỳ Tô tới kịp lúc, thì ả đã cho người hủy sự trong sạch của Kỳ Linh luôn rồi...
Cũng chính nguyên nhân này mà dù chuyện đã trôi qua hơn một năm, nhưng trong lòng Kỳ Linh vẫn còn sợ hãi, cả người cứ rút vào lòng Vân Lạc Phong, run rẩy không ngừng.
Chuyện xưa khó quên.
Sau khi nhớ lại hành vi của những người này, đôi con ngươi lạnh lùng của Kỳ Tô bắn sát khí tứ phía.
Vân Lạc Phong biết tính cách Kỳ Tô, dưới tình huống bình thường, Kỳ Tô tuyệt đối không động sát tâm, trừ phi đối phương đã làm ra chuyện người thần cùng căm phẫn.
Hơn nữa, từ thái độ sợ hãi của Kỳ Linh, không khó để đoán ra, bọn chúng cũng đã từng làm ra chuyện gì đó với Kỳ Linh.
Vân Lạc Phong một bên trấn an Kỳ Linh, một bên quét con ngươi lạnh lùng tà khí về phía đám người kia, nàng khẽ nheo hai mắt chứa đầy hàn khí dày đặc.
"Tiêu Khả!" Kỳ Tô siết chặt nắm đấm: "Ta chẳng qua chỉ cự tuyệt yêu cầu làm tђเếק của cô, vậy mà cô lại ghi hận trong lòng, còn thừa cơ bắt cóc muội muội ta, nếu không phải ta tìm tới kịp lúc, thì muội muội ta đã ૮ɦếƭ trong tay cô, món nợ này, chúng ta nên tính thế nào đây?"
Lúc này, ngoài cửa tửu lâu đã tụ tập rất nhiều người.
Đám đông nghe Kỳ Tô nói xong, đều nhìn về phía Tiêu Khả, ánh mắt đều là kinh ngạc và không dám tin.
Gương mặt tú mỹ của Tiêu Khả tức khắc tái nhợt, cả người tức đến run rẩy: "Kỳ Tô, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ai muốn làm tђเếק của ngươi? Ngươi có thân phận gì hả? Ngay cả tư cách cưới ta làm thê tử cũng không có, còn muốn ta làm tђเếק của ngươi?"
Chuyện này, quả thật là nhục nhã.
Năm đó cũng là đầu óc ả mụ mị nên mới làm ra chuyện này.
Đương nhiên, năm đó Kỳ Tô chẳng những tuấn mỹ, mà còn có thực lực phi phàm, cộng thêm Vân Nguyệt Thanh chống lưng, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Kỳ gia....
Một Kỳ Tô ưu tú như vậy, sao ả có thể không thích?
"Kỳ Tô? Tiểu tử này là Kỳ Tô của Kỳ gia? Chính là người bị đuổi khỏi Kỳ gia cách đây một năm sao?"
"Ha, không ngờ hắn lại trở về! Càng bất ngờ hơn là con gái của thái phó lại muốn làm tђเếק cho Kỳ Tô, sau khi bị người ta từ chối thì thẹn quá hóa giận."
Người xem náo nhiệt vĩnh viễn đều không chê chuyện lớn, làm Tiêu Khả giận tím mặt, ả đảo ánh mắt phẫn nộ nhìn đám người đang nghị luận kia.
"Ai còn dám nói bậy, đứng trách ta không khách sáo!"
Tiêu Khả hất cằm, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống Kỳ Tô: "Kỳ Tô, ngươi cho rằng hạng người như ngươi có tư cách gì sánh đôi với bổn tiểu thư hả? Còn xuất khẩu cuồng ngôn bôi nhọ ta? Tất cả là ngươi chân trong chân ngoài, có thê tử như công chúa mà vẫn chưa thấy đủ, còn vọng tưởng nạp ta làm tђเếק, ta không đồng ý, ngươi liền ôm hận trong lòng? Ta nói cho ngươi biết! Đừng nói là tђเếק, dù là chính thê ta cũng không thèm!"
"Tiêu Khả ta, thà làm thê nhà nghèo cũng quyết không làm tђเếק nhà giàu, dù là ngươi của trước kia, ta cũng vẫn khinh thường!"
Thà làm thê nhà nghèo, không làm tђเếק nhà giàu! Vốn là lời nói cực kỳ thanh cao, nhưng được thốt ra từ miệng Tiêu Khả lại khiến Vân Lạc Phong có cảm giác ả ta đúng là làm ra vẻ.
Vân Lạc Phong tin Kỳ Tô.
Vì thế, nếu Tiêu Khả kia thật sự không làm ra những chuyện này, thì Kỳ Tô tuyệt đối không vu oan cho ả.
Có điều, đối với chuyện này, nàng không muốn nhúng tay, bởi vì nàng tin tưởng Kỳ Tô có thể tự mình giải quyết.
"Đại tiểu thư Tiêu gia đúng là rất khí phách! Thà làm thê nhà nghèo, không làm tђเếק nhà giàu! Khí phách thanh cao như vậy, ta tin tưởng Tiêu đại tiểu thư sẽ không yêu cầu làm tђเếק người khác."
"Ta tin Tiêu đại tiểu thư, khẳng định là Kỳ Tô muốn trái ôm phải ấp, lại bị Tiêu đại tiểu thư cự tuyệt, cho nên hắn mới bôi nhọ Tiêu đại tiểu thư."
Đám đông ngươi một câu ta một lời, ánh mắt nhìn huynh muội Kỳ Tô ngập tràn khinh bỉ.
Tiêu Khả cong cong môi, khuôn mặt tú lệ mỉm cười tươi tắn, ả liếc nhìn Vân Lạc Phong đang ôm Kỳ Linh trong lòng, đáy mắt nổi lên tia ngoan độc.
Dù ả không cần Kỳ Tô, nhưng không có nghĩa là ả chấp nhận cho nữ nhân khác ở bên cạnh Kỳ Tô.
Mộc Tuyết Hinh, ả không dám đắc tội, nhưng không có nghĩa là những nữ nhân khác ả cũng không dám động vào.
"Ta thân là nữ nhi của Tiêu gia, tự nhiên có kiêu ngạo của Tiêu gia! Không giống người nào đó, nhìn thấy đàn ông tuấn tú một chút liến muốn đi theo làm tђเếק cho người ta. Loại người này quả thật là làm mất hết thể diện của nữ nhân chúng ta!"
Mắt Tiêu Khả nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, hiển nhiên nữ nhân nào đó trong miệng ả ta là đang nói Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong vốn không muốn xen vào chuyện này, giao toàn bộ cho Kỳ Tô tự mình xử lý, ai ngờ đối phương lại chuyển đề tài câu chuyện lên người nàng.
Lập tức, Vân Lạc Phong nheo mắt, bắn cái nhìn sắc bén về phía Tiêu Khả.
Một ánh mắt này, khiến Tiêu Khả cảm thấy lưng như bị kim châm, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp người, nhưng nghĩ tới loại nữ tử có thể chấp nhận làm tђเếק cho hạng người nghèo hèn như Kỳ Tô thì khẳng định sau lưng cũng không có bối cảnh gì.
Cho nên, Tiêu Khả khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
"Chát!"
Không đợi Vân Lạc Phong động thủ, Kỳ Tô đã bước nhanh tới trước giáng cho Tiêu Khả một tát.
Kỳ Tô không hề nương tay, vì thế, một cái tát này khiến cả người Tiêu Khả văng ngược ra sau.
Kỳ Tô vẫn đưng nguyên vị trí của Tiêu Khả vừa đứng, nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, khuôn mặt tuấn tú phẫn nộ ngút trời.
"Tiêu Khả, món nợ trước kia ta còn chưa kịp tính với ngươi, vậy mà ngươi còn dám nhục mạ Vân cô nương? Vân cô nương là sư phụ Tiểu Linh, ngươi dám nói cô nương ấy như thế? Ngươi thật sự cho rằng Kỳ Tô ta là người dễ trêu chọc phải không?"
Kỳ Tô đã sớm muốn đánh Tiêu Khả.
Bất luận có chuyện của Vân Lạc Phong hay không, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Tiêu Khả.
Có điều, hắn dự tính âm thầm ra tay, ai ngờ Tiêu Khả tự dưng vu oan Vân Lạc Phong làm lửa giận hắn bừng sôi, nhất thời không khống chế được cơn giận.
"Khả nhi!"
Tiêu Siêu rốt cuộc cũng hồi thần lại, nhanh chóng đến cạnh Tiêu Khả, đỡ ả ta đứng dậy.
"Thế nào? Có sao không?"
Hỏi xong, hắn ta quay đầu nhìn Kỳ Tô, ánh mắt đầy tức giận: "Kỳ Tô, ngươi thật to gan, ngay cả muội muội ta ngươi cũng dám đánh?"
"Ta chẳng những muốn đánh ả, mà sớm muộn gì ta cũng ɢɨết ả!"
Thời điểm nói ra chữ ɢɨết, Kỳ Tô không hề khống chế sát khí trên người mình nữa.
"Ngươi...." Mặt Tiêu Siêu biến sắc: "Kỳ Tô, muội muội ta không có nói sai! Ngươi nói muội muội ta muốn làm tђเếק cho ngươi, chuyện này căn bản là không có khả năng! Ngươi đã có vị hôn thê là công chúa, bằng vào cốt khí của muội muội ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đoạt nam nhân của người khác! So sánh mà nói, nữ nhân bên cạnh ngươi kia, còn không bằng một cọng lông của muội muội ta!"
Thực tế thì Tiêu Siêu không hề biết chuyện Tiêu Khả tìm gặp Kỳ Tô, nếu hắn ta biết, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Làm vậy không phải vì hắn có lòng chính nghĩa gì, chẳng qua là sợ Tiêu Khả liên lụy đến phủ thái phó mà thôi.
Suy cho cùng, trước khi kẻ chống lưng cho Kỳ Tô đổ, hoàng đế chưa trọng bệnh, thì công chúa vô cùng được yêu thương.
Nếu tứ công chúa đi cáo trạng, thì phủ thái phó coi như xong.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, liếc nhìn Tiêu Khả đang được Tiêu Siêu đỡ dậy.
Lúc này, sắc mặt Tiêu Khả trắng bệch, làm người ta dễ sinh lòng che chở. Đám đông chung quanh có không ít người đồng tình, buông lời mắng chửi Kỳ Tô, còn khinh thường nhìn Vân Lạc Phong.
"Ngươi nói ả ta là sư phụ Kỳ Linh? Nực cười! Kỳ Linh là phế vật, bái sư để làm gì? Muốn tìm cớ cũng nên tìm cái cớ nào nghe được một chút. Ả ta rõ ràng là một tiện nhân thông đồng với ngươi."
Tiêu Siêu thấy muội muội mình bị ức ђเếק, đương nhiên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, cho nên hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, đáy mắt toàn là khinh miệt.
"Đám người xấu các ngươi, không được ức ђเếק sư phụ ta!"
Vốn dĩ, sau khi nhìn thấy huynh muội Tiêu gia, Kỳ Linh rất sợ, luôn trốn trong lòng Vân Lạc Phong, nhưng khi nghe thấy người sư phụ mà cô bé kính trọng nhất bị người ta buông lời nhục mạ, thì Kỳ Linh hoàn toàn phẫn nộ, lập tức thoát khỏi lòng иgự¢ Vân Lạc Phong, giương nanh múa vuốt nhào về phía Tiêu Siêu.
Tiêu Siêu lại không có bất kỳ hành động gì, không phải hắn cảm thấy động thủ với một tiểu nha đầu giữa chốn đông người là rất mất mặt, mà là hắn không muốn làm bẩn tay mình.
Tiêu Siêu bất động, nhưng một tên nhãi ranh khoảng tám chín tuổi đứng sau hắn thì không. Thân mình tên nhãi ranh kia chợt lóe, phẫn nộ triển khai công kích về phía Kỳ Linh.
"Tiểu Linh!"
Tim Kỳ Tô chợt co thắt.
Tuy Tiểu Linh không còn là phế vật, nhưng con bé chỉ vừa bắt đầu tu luyện không bao lâu, hơn nữa tuổi nhỏ sức lực nhỏ, làm sao là đối thủ của một đứa trẻ tám chín tuổi?
Vân Lạc Phong trước sau vẫn im lặng đứng một bên, nàng muốn xem thử thành quả tu luyện trong mấy tháng qua của Kỳ Linh.
Trong lúc giúp Kỳ Linh tu luyện, nàng cũng đồng thời dùng linh khí tôi luyện thân thể Kỳ Linh. Hơn nữa, cái nàng dùng không chỉ có linh khí trong không gian thần điển, mà còn có vô số Tụ Linh Dược.
Cho nên, Vân Lạc Phong có lòng tin, thành quả tu luyện ba tháng của Kỳ Linh hoàn toàn không kém ba năm tu luyện của người khác.
Với điều kiện hỗ trợ tu luyện phong phú như vậy mà không thắng nổi một thằng nhãi ranh tám chín tuổi, vậy thiên phú của Kỳ Linh đúng là kém đến không còn gì kém hơn.
Tên nhãi kia nhào về phía Kỳ Linh, mắt hiện lên tia hung ác, xuất chưởng vô cùng sắc bén, hoàn toàn không nể tình đối phương chỉ là một tiểu nha đầu năm tuổi.
Ngay thời điểm mọi người khẳng định Kỳ Linh không ૮ɦếƭ cũng sẽ trọng thương, thì Kỳ Linh bỗng nhiên lắc mình tránh thoát đòn công kích của tên nhãi kia.
Tên nhãi kia sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh tay đã bị Kỳ Linh bắt lấy, tiếp theo là bị cắn mạnh đau điếng.
"A!"
Tên nhãi kia ăn đau hét lên chói tai, vung mạnh cánh tay muốn hất Kỳ Linh ra.
Thế nhưng Kỳ Linh cắn rất chặt, không hề có ý định nhả ra.
"Nhả ra cho ta!"
Tên nhãi kia tức giận, xuất chưởng nhắm vào đầu Kỳ Linh.
Đôi mắt tròn xoe của Kỳ Linh chợt lóe sáng, ngay tích tắc chưởng của tên nhãi kia sắp đánh trúng đầu cô bé, thì cô bé lập tức nhả tay tên nhãi kia ra rồi né đi.
Tuy nhiên.....
Tên nhãi kia không kịp thu chưởng lại, tự đánh trúng tay mình, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên thật lớn, tiếp theo đó là một tiếng hét vô cùng đau đớn.
"Cho ngươi làm chó săn cho hai kẻ xấu xa kia! Ta đánh ૮ɦếƭ ngươi!"
Kỳ Linh tức đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thừa dịp tên nhãi kia còn chưa hồi thần lại, liền nhanh chóng bổ nhào lên người tên nhãi kia, vận linh khí bao lấy nắm đấm nhỏ của mình, hung hăng đánh từng quyền một xuống người tên nhãi kia.
"Ở cùng hai kẻ xấu xa kia đều không phải thứ người tốt lành gì! Cho các ngươi ăn ђเếק sư phụ ta nè!"
Vì suy nghĩ như vậy nên khi Kỳ Linh đánh tên nhãi kia, cô bé không thấy áy náy một chút nào.
Ai bảo tên này làm chó săn cho huynh muội Tiêu gia?
Sắc mặt hai huynh muội Tiêu gia đều rất khó coi.
Tên nhãi kia là đường đệ của hai người họ, thiên phú tuy không phải rất cao, nhưng cũng không thấp! Không ngờ lại bị Kỳ Linh nghiền áp.
Kỳ Linh bất quá chỉ mới năm tuổi!
Một năm trước còn là một phế vật!
Đúng vậy, theo như lời bọn họ, chính là một năm trước! Một năm trước, Kỳ Linh xác thật là phế vật. Khiến người ta bất ngờ chính là, mới hơn một năm không gặp, vậy mà Kỳ Linh đã có thể tu luyện?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn Vân Lạc Phong.
Nếu Kỳ Linh đã có thể tu luyện, nói cách khác, điều Kỳ Tô nói là thật! Nữ nhân này thật sự là sư phụ của Kỳ Linh?
Tiêu Siêu lại không nghĩ có bấy nhiêu đó mà thôi.
Hắn ta biết, Vân Nguyệt Thanh mất tích là vì đi tìm thuốc cho Kỳ Linh, bây giờ Kỳ Linh đã có thể tu luyện, vậy có phải chứng tỏ, Vân Nguyệt Thanh đã trở về rồi không?
Hơn nữa......
Tại sao hắn ta lại thấy nữ nhân này quen mắt như vậy? Dường như có vài phần tương tự Vân Nguyệt Thanh.
Suy nghĩ này làm Tiêu Siêu hoảng sợ, sắc mặt càng thêm khó coi.
"Tránh ra!"
Tiêu Khả rõ ràng không nghĩ nhiều như Tiêu Siêu, ả nhanh chóng bước tới, giơ chân lên muốn đá Kỳ Linh.
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, giữ chặt chân ả ta.
Tiêu Khả kinh ngạc không thôi, vừa rồi ả ta nhìn thấy Vân Lạc Phong vẫn còn đứng bên cạnh Kỳ Tô, tại sao mới chớp mắt một cái đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay bên cạnh ả?
Mà ả lại không hề cảm nhận được một chút gì?
"Xem ra ngươi không cần cái chân này nữa, đã vậy thì....." Vân Lạc Phong nheo mắt.
Sau đó.....
Rắc một tiếng, âm thanh gãy vỡ vang lớn lên, tiếp theo là tiếng hét đau đớn tê tâm liệt phế.
"A...a....a! Chân của ta! Chân của ta!"
Rầm!
Vân Lạc Phong dùng sức đẩy một cái, Tiêu Khả liền ngã nhoài xuống đất, ả ta ôm chặt lấy cái chân bị Vân Lạc Phong bẻ gãy, mặt mày trắng bệch.
Cái này..... Quá khiến người ta chấn động rồi!
Mọi người ở đây đều kђเếק sợ đến mức không dám ho he.
Vừa rồi Kỳ Tô bị thực lực Kỳ Linh làm cho kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, nên mới để Vân Lạc Phong đi trước một bước, giáo huấn Tiêu Khả.
Hắn cảm thấy, bẻ gãy một chân vẫn còn rất hời cho Tiêu Khả.
Còn nhớ, lúc trước chính Tiêu Khả muốn tìm người làm nhục Kỳ Linh!
Mà khi đó Kỳ Linh mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi mà thôi!
Có điều....
Tương lai còn dài, món nợ này, hắn sẽ từ từ tính với Tiêu Khả.
"Sư phụ!"
Kỳ Linh leo xuống người tên nhãi kia, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.
Hàng mi vừa dài vừa cong chớp chớp mắt không ngừng, dễ thương đến mức làm người ta yêu thích không thôi.
"Có bị thương không?" Vân Lạc Phong quan tâm, hỏi.
Kỳ Linh lắc lắc đầu: "Bọn chúng ăn ђเếק sư phụ, đều là người xấu!"
Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh lên, tiểu nha đầu tuy nhỏ tuổi, nhưng bế lên cũng khá nặng, chứng tỏ dù bị đuổi khỏi Kỳ gia một năm ròng, nhưng Kỳ Tô vẫn chăm sóc muội muội hắn rất tốt.
"Khả nhi!"
Tiêu Siêu rốt cuộc cũng hồi thần lại, hắn phẫn nộ gầm lên: "Kỳ Tô, ngươi dám động vào Khả nhi, cha ta nhất định không tha cho ngươi, ngươi cứ chờ coi!"
Dứt lời, Tiêu Siêu sai người khiêng Tiêu Khả trở về.
Vừa rồi là do hắn bị Kỳ Linh dọa sợ, cho rằng Vân Nguyệt Thanh đã trở lại.
Nhưng, nếu Vân Nguyệt Thanh đã trở lại, thì sao Kỳ gia vẫn bình yên vô sự?
Cho nên, việc Kỳ Linh có thể tu luyện, chắc là nhờ đã gặp được kỳ ngộ gì đó mà thôi.
Còn về dung mạo Vân Lạc Phong và Vân Nguyệt Thanh có phần tương tự nhau......
Trên đời này, người giống người không ít, hiển nhiên cũng chỉ là trùng hợp!
"Kỳ Tô, vào trong thôi, Kỳ Linh chắc cũng đói rồi!"
Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh đi vào tửu lâu.
Kỳ Tô cũng không vì sự xuất hiện của huynh muội Tiêu gia mà ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của mình, sắc mặt hắn chỉ hơi trầm đi một chút mà thôi, hắn yên lặng đi theo sau Vân Lạc Phong.