Cuộc đời này của Vân Tiêu ta chỉ biết thương tiếc một nữ nhân, nhưng người đó không phải là ngươi --
Nam nhân lãnh khốc vô tình hoàn toàn đâm bị thương nữ tử áo đỏ, khiến sắc mặt của nàng ta trở nên vô cùng trắng bệch trong nháy mắt, bỗng nhiên, nàng ta cực kỳ hâm mộ nữ nhân trong lời của Quỷ Đế.
Rốt cuộc là nữ tử tuyệt sắc thế nào mới có thể được nam nhân này đặt vào lòng yêu thương?
“Ta thật sự rất muốn nhìn thấy vị cô nương kia để ta hiểu rõ mình thua ở chỗ nào." Khuôn mặt đẹp đẽ của nàng ta nở nụ cười khổ, sự chua xót trong lòng đã sớm lan ra khắp nơi, ánh mắt tràn đầy đau đớn: "Nếu ta không đoán sai, có phải vị cô nương đó chính là phế vật Vân Lạc Phong - tiếng tăm bay xa của Long Nguyên quốc?"
Sau khi cái tên Vân Lạc Phong được thốt ra, nàng ta rõ ràng cảm nhận được hơi thở trên người nam nhân càng thêm lãnh lệ (lạnh lùng độc ác), hơi thở ấy giống như một thanh trường kiếm sắc bén, khiến trái tim nàng ta máu tươi đầm đìa trong nháy mắt.
Nghĩ đến những tin tức nhận được trong khoảng thời gian này, nữ tử áo đỏ cắn môi, ngước đôi mắt đẹp nhìn thẳng Vân Tiêu: "Người tôn quý như chàng, tại sao lại vì một nữ nhân mà cam tâm tình nguyên trở thành hộ vệ của nàng ta? Chẳng lẽ chàng hạ thấp tất cả tư thái (phong thái, dáng dấp, khí độ) chỉ vì muốn nàng ta chấp nhận mình hay sao?"
Nam nhân khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt lãnh khốc quét qua nữ tử áo đỏ, ngay sau đó, rốt cuộc hắn cũng cất bước, chầm chậm đi tới chỗ nàng ta.
Mỗi khi nam nhân ấy tới gần một bước, nữ tử áo đỏ đều cảm thấy hơi thở mình vô cùng khó khăn, giống như có một bàn tay hung hăng nắm chặt trái tim khiến nàng ta hoàn toàn không thở nổi.
“Nguyên nhân, ngươi không xứng đáng được biết!"
Ngươi không xứng đáng được biết!
Ha ha!
Nữ tử áo đỏ tự giễu cười hai tiếng, nam nhân này vẫn luôn tuyệt tình như vậy! Mỗi lời nói cử động của hắn đều giống gai nhọn hung hăng đâm sâu trái tim nàng ta, khiến trái tim vốn đã ngàn thương trăm hở, nay càng bị phá thành những mảnh nhỏ.
“Tiêu, chàng muốn ɢɨết ta?”
Khi cảm nhận được sát khí trên người của nam nhân này, nữ tử áo đỏ chấn động khắp người, đôi mắt đẹp bi thương nhìn về phía nam nhân đang đi tới gần mình, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Ngươi biết quá nhiều chuyện." Nam nhân trước sau như một, lời ít mà ý nhiều, cũng chẳng muốn nói thêm một câu không liên quan nào.
“Cái gì?” Rõ ràng là nữ tử áo đỏ không hiểu ý của Vân Tiêu, nàng ta hơi ngẩn ra một chút.
“Ngươi đã biết nàng ấy tồn tại."
Nam nhân lãnh khốc nhìn lướt qua nữ tử áo đỏ, sát khí trên người càng thêm nùng liệt*: "Ta sẽ không tha cho bất cứ cái gì nguy hiểm ở bên cạnh nàng ấy."
*Nùng liệt - nồng đậm + mãnh liệt
Ngụ ý rằng, nếu nữ nhân này cứ dây dưa với hắn không thôi, lại biết được sự tồn tại của Vân Lạc Phong, cho dù thế nào, hắn cũng không để mối nguy hại như vậy tồn tại!
“Không!” Nữ tử áo đỏ kêu lên sợ hãi, bước lùi về phía sau hai bước, dung nhan tái nhợt không còn màu máu, nàng ta nhìn thẳng Vân Tiêu bằng ánh mắt đầy vẻ tan nát cõi lòng: "Ta chỉ rất tò mò nàng ta là loại nữ nhân ra sao thôi, ta cũng không muốn gây thương tổn cho nàng ta, chàng không thể đối xử với ta như vậy..."
Vân Tiêu đã chạy tới nữ tử áo đỏ trước mặt, mà phía sau nàng ta không còn đường lui, nàng ta cắn chặt đôi môi không còn đỏ hồng như lúc đầu, ngược lại là một màu xanh trắng.
“Ta sẽ không để nàng tới dò xét ngươi, ta chỉ biết phải Ϧóþ ૮ɦếƭ tất cả nguy hiểm đang nảy sinh."
Hắn không dám mạo hiểm, càng không dám đánh cuộc nữ nhân này có lòng trả thù Vân Lạc Phong hay không, bởi vì đánh cuộc thua phải chịu hậu quả, mà hắn lại chịu không nổi.
Bịch!
Hai chân nữ tử mềm nhũn, đột nhiên té ngã trên đất, đôi tay nàng ta bấu chặt lấy đất dưới chân mình, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào bùn, nắm lấy một nhúm bùn đất.
Nàng ta biết Vân Tiêu nói sự thật!
Tuy rằng bây giờ nàng ta không muốn ɢɨết Vân Lạc Phong, nhưng chính nàng ta cũng không thể xác định, đợi đến thời khắc gặp được Vân Lạc Phong, nàng ta còn có thể giữ được tâm tình ngày thường hay không?
Đoán chừng, lúc đối mặt với tình địch, bất kỳ kẻ nào cũng khó có thể làm được...
“Vân Tiêu, cả đời này, ta không có cách nào đến được với chàng, nhưng nếu ૮ɦếƭ trong tay chàng, với ta mà nói cũng là một loại giải thoát.”
Nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe môi nhoẻn thành một đường cong nhẹ.
Vân Lạc Phong, ngươi thật sự làm người ta hâm mộ đến cực điểm! Cho dù ngươi chỉ là một phế vật, thân phận cũng ti tiện như vậy, nhưng trong cảm nhận của nam nhân lãnh khốc tuyệt tình này, ngươi lại là nơi mềm mại duy nhất của hắn.
Vì để ngươi không phải chịu tổn thương, hắn không tiếc Ϧóþ ૮ɦếƭ tất cả những mối nguy hiểm đang nảy sinh! Cũng không biết kiếp trước rốt cuộc ngươi ૮ɦếƭ đi với **** vận gì mà lại có thể đạt được nam nhân ưu tú như vậy.
Phụt!
Đột nhiên, một luồng sức mạnh xuyên thẳng vào từ đỉnh đầu nàng ta, ngay cả thân thể cũng bị căng ra, nàng ta khẽ mở mắt, ánh mắt thâm tình quyến luyến ngóng chờ nam tử trước mặt, khắc họa bóng dáng của hắn thật sâu trong đầu mình.
“Vân Tiêu, nếu như không có Vân Lạc Phong, chàng sẽ cho phép ta đi theo bên cạnh chàng chứ?"
Nàng ta cố chấp muốn biết đáp án này, cho dù biết rõ lựa chọn của đối phương --
Nam nhân không trả lời câu hỏi của nàng ta.
Có lẽ với hắn mà nói, nhiều lời với nàng ta thêm một chữ đúng là lãng phí miệng lưỡi, trong lòng hắn tất nhiên có đáp án, vậy thì chẳng cần thiết phải nói một câu không liên quan với người không quan trọng như vậy.
“Vân Tiêu, ta không hối hận vì đã quen biết chàng."
Nữ tử áo đỏ nở nụ cười chua xót, dẫu cho nàng ta thêm một cơ hội, nàng ta vẫn sẽ yêu nam nhân này! Thế nhưng, nàng ta sẽ không bao giờ kích động như ngày hôm nay nữa...
Bởi vì kích động, kết quả không có được hắn mà còn phải mất mạng ngay tại đây!
Phụt!
Một tiếng trầm ᴆục chợt truyền ra, ngay sau đó, trên người nữ tử áo đỏ giống như bị đâm vô số lỗ thủng, ngàn thương trăm hở, máu tươi không ngừng chảy ra từ những lỗ thủng đó, đồng thời thân thể của nàng ta giống như quả bóng cao su bị xì hơi, dần dần khô quắt lại.
“Chủ tử.”
Tần Nguyên xuất hiện ở phía sau Vân Tiêu, mắt lạnh nhìn nữ tử áo đỏ đang dần dần ngã xuống đất, đáy mắt chẳng hề có vẻ đồng tình thương hại.
Như chủ tử đã nói, nếu không ɢɨết nữ nhân này, chắc chắn nàng ta sẽ rước lấy vô số mầm họa! Càng gây thêm phiền toái cho Vân tiểu thư.
Quá rõ ràng, Vân tiểu thư là vảy ngược của chủ tử, chủ tử có thể cho phép bất cứ cái gì uy ђเếק đến sự tồn tại của nàng ư? Hắn sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ tất cả nguy hiểm đang nảy sinh từ bên trong! Tuyệt đối không để nó có khả năng mọc rễ nảy mầm!
“Mấy chuyện Tiêu gia này, chúng ta xử lý thế nào?" Tần Nguyên nhíu chặt mày: “Nữ nhân này nói không sai, gần đây đúng là người của Tiêu gia đang tìm kiếm chủ tử, nhưng bọn họ cũng không biết thành quả hiện giờ của chủ tử, bằng không, chắc chắn đám người Tiêu gia phải quỳ xuống xin lỗi."
Vân Tiêu khép hờ mắt lại thật nhẹ nhàng, dung mạo dưới mặt nạ lãnh khốc, hắn vẫn đứng đó và đưa hai tay ra sau lưng, thân hình thẳng tắp đứng giữa gió núi, đôi môi đỏ nhạt kia giống như đang nhếch lên thành đường cong mỉa mai.
Chỉ là đường cong nhàn nhạt ấy biến mất quá nhanh, khiến cho Tần Nguyên cảm thấy mình bị hoa mắt, chủ tử nhà mình vốn mặt than từ trước tới nay mà lại có vẻ mặt khác nữa ư?
“Cao Lăng sao rồi?” Đôi mắt đen của Vân Tiêu từ từ chuyển sang phía Tần Nguyên, hỏi với vẻ lãnh khốc.
“A?” Tần Nguyên hơi sủng sốt, hắn cũng không ngờ Vân Tiêu lại hỏi tình hình của Cao Lăng vào lúc này, hắn im lặng một hồi, sau đó mới trả lời: “Sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Không sai, bây giờ Cao Lăng quả thực sống không bằng ૮ɦếƭ! Nếu không phải hắn ta không có dũng khí tự sát, có lẽ đã sớm mất mạng rồi!
So với việc thân thể chịu thống khổ, mấy ngày nay, tâm hồn chịu tổn thương mới là chuyện giày vò hắn ta nhất! Đặc biệt là những tên khách - có ân làm hắn ta nhục nhã, khiến hắn ta hận không thể thiên đao vạn quả những tên đó!
*Lóc từng miếng thịt, róc xương lóc thịt
“Tiếp tục.”
Vân Tiêu bỏ lại một câu, một mình đi ra ngoài rừng rậm, để lại Tần Nguyên trợn mắt há mồm.
Tiếp tục?
Lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ tiểu tử Cao Lăng này lại đắc tội chủ tử sao? Không được, bây giờ hắn muốn lập tức đi thông báo với Xuân Nương, để nàng ta tăng thêm hình phạt cho Vân Tiêu!
Phỏng chừng Cao Lăng cũng không nghĩ tới, nguyên nhân chính là vì Vân Tiêu này tùy tiện một câu, để hắn nhận lấy tra tấn khó có thể tưởng tượng!
Từ đó, khách nhân hắn tiếp đãi đều là từ người bình thường biến thành một đám biến thái! Ngày kế tiếp, hắn mới hiểu được cái gì mới gọi là tàn nhẫn!
Mà thời gian ở Trúc Lâu cũng vĩnh viễn trở thành ác mộng trong lòng hắn.
……
“Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, lệnh Tam hoàng tử điện hạ đưa Vân cô nương tiến cung gặp vua, khâm thưởng.”
Phủ Tam hoàng tử đang yên tĩnh lại bị giọng nói bén nhọn phá tan giờ phút an bình.
Vân Lạc Phong đang ngồi trong đình hóng gió hơi nhướng mày, mắt đen tà mị hiện lên ý cười, nàng lười biếng đứng dậy, cười khẽ quay đầu nhìn phía tiểu nha hoàn Khinh Yên bên cạnh, hỏi: “Khinh Yên, ngươi muốn theo ta đi gặp ngươi nhà chồng ngươi hay không?”
Khinh Yên giật mình, ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong.
Lúc nàng nhìn thấy Vân Lạc Phong vui vẻ thì mới biết vừa rồi đối phương trêu ghẹo mình, tức khắc có chút căm giận dậm chân: “Tiểu thư, người lại trêu chọc nô tỳ, chắc chắn người Hoàng tộc không thể tiếp nhận nô tỳ, chẳng qua, hiện giờ tiểu thư muốn vào cung thì tất nhiên nô tỳ sẽ đi theo tiểu thư.”
“Đi thôi.”
Vân Lạc Phong nhún vai, mắt đen xẹt qua tia sáng kỳ lạ, cười không ra tiếng.
“Ta muốn biết, rốt cuộc Ngũ Trung lựa chọn thế nào.”
Khinh Yên nghiêm túc gật gật đầu: “Tiểu thư, hôm nay ta đến Lạc Phong Các gặp phải Dung Hoàng Hậu, nhất định mục đích là vì quản sự Ngũ Trung, nếu như thật sự ông ta bất trung thì không xứng để cống hiến sức lực cho tiểu thư.”
Vân Lạc Phong cong khóe môi, đi thẳng ra ngoài viện, nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, ý cười trong mắt càng sâu.
Mục đích nàng tới nơi này không phải để gặp Hoàng đế Lưu Kim Quốc? Bởi vì, chỉ có gặp được nam nhân kia, nàng mới có thể biết rõ, rốt cuộc năm đó là ai đã ɢɨết cha mẹ!
Cho nên, bất luận nàng gây ra việc to lớn nào, mục đích chỉ có một, đó là tiến cung!
Đại điện Hoàng cung uy vũ hùng tráng, văn võ bá quan tề tụ một đường, mà Dịch Tướng quân thân là quan đứng đầu lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, ánh mắt liếc về phía Vân Lạc Phong trong đại diện.
Theo cái nhìn của hắn, nhất định là thân phận của Vân Lạc Phong bị Bệ hạ phát hiện, vì vậy, Bệ hạ mới có thể triệu nàng tới, nếu là như vậy, sợ là tính mạng nàng sẽ nguy hiểm!
“Chúng ái khanh, lần này trẫm chiêu ngươi tới là để tuyên bố một chuyện.”
Ngồi trên cao, cả người mặc long bào vàng rực rỡ nhưng lại không có được khí thế của nam tử, trên mặt hắn có chút tái nhợt, hiển nhiên là vì ham muốn quá độ, rõ ràng căn cơ bị phù, đây là kết quả của việc buông thả đắm chìm trong tình sắc.
Tuy nói Đế vương Long Nguyên Quốc là một hôn quân, nhưng hắn cũng chỉ là quá mức thiên vị Mộ gia, nhưng mà Hoàng đế Diệp Đổng của Lưu Kim Quốc lại là tên ngu ngốc vô đạo, cả ngày chỉ biết chơi đùa cùng mỹ nhân hậu cung, không để ý tới triều chính chút nào.
Diệp Đổng ho nhẹ hai tiếng, dung nhan tái nhợt hiện lên vẻ uy nghiêm: “Hôm qua, Dung Hoàng Hậu đi tới phủ Tam hoàng tử, gặp Vân cô nương, vừa nhìn thấy đã như người quen then nên nguyện nhận làm nghĩa nữ, vì vậy, trẫm gọi chúng ái khanh đến đây là tuyên bố việc này!”
Nếu quản sự Lạc Phong Các coi trọng nữ tử này, bất luận như thế nào hắn cũng phải ra sức đưa nàng vào Hoàng cung, chỉ có như thế mới có thể mang lại lợi ích to lớn cho Hoàng cung!
Chúng thần ồ lên.
Tất cả đại thần rối rít nhìn nhau, trong mắt biểu lộ kinh ngạc không che dấu, còn có những người trực tiếp đánh giá Vân Lạc Phong, dường như tự hỏi rốt cuộc thiếu nữ này có bản lĩnh gì, có thể làm Dung Hoàng Hậu yêu thích như thế.
“Thần có ý kiến!”
Dịch Bất Phàm chậm rãi tiến lên dưới ánh mắt bất mãn của Diệp Đổng, cúi đầu rũ mắt nói: “Bệ hạ, nếu Dung Hoàng Hậu muốn nhận nàng làm nghĩa nữ thì đó là công chúa kia của Lưu Kim Quốc, như thế quá mức liều lĩnh, thần không đồng ý.”
Trước đó hắn còn nghe tin Dung Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng rời phủ Tam hoàng tử, bây giờ tại sao hợp ý nàng ta? Cho nên, bất luận bọn họ có âm mưu gì thì hắn tuyệt đối không đồng ý việc này!
“Hừ!” Diệp Đổng hừ lạnh một tiếng, “Dịch Tướng quân, việc này trẫm đã quyết định, ngươi không cần nói thêm gì nữa, chọn ngày chi bằng hôm nay, hôm nay trẫm sẽ nhận nghĩa nữ, sau đó ghi tên nàng vào gia phả.”
Từ đầu đến cuối, Diệp Đổng đều không hỏi đến ý kiến Vân Lạc Phong, theo hắn thấy ý kiến của Vân Lạc Phong không quá quan trọng! Hắn thân là đức vua tôn kính, muốn nhận nghĩa nữ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Chỉ là……
Diệp Đổng hơi nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo của thiếu nữ, trong lòng lại có xúc động muốn thu nàng vào hậu cung.
Nếu không phải vì liên quan tới đám người Lạc Phong Các, hắn cũng sẽ chịu chắp tay đưa tiễn tuyệt thế mỹ nữ như vậy!
“Bệ hạ!”
Dịch Bất Phàm thấm thía nói: “Xin người nghĩ lại.”
“Câm miệng!” Diệp Đổng giận tím mặt, bàn tay hung hăng đánh lên bàn, “Dịch Tướng quân, ngươi quá dong dài! Chuyện trẫm quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
Dịch Bất Phàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, lời thật thì khó nghe, bệ hạ vĩnh viễn nghe không vào.
Đúng lúc này, một giọng nói tà mị lười biếng thình lình phát ra, làm không khí trong đại điện càng thêm căng thẳng lên.
“Mỗi câu của các ngươi đều động đến vận mệnh của ta, nhưng các người đã hỏi ý kiến của ta chưa?”
Chân mày Diệp Đổng không khỏi nhíu lại lần nữa, tầm mắt chuyển hướng đến bạch y thiếu nữ giữa đại điện: “Trở thành nữ nhi của trẫm, đối với ngươi mà nói chỉ có lợi, tuyệt không có hại! Nếu như ngươi không có danh hiệu công chúa Hoàng tộc cái, ngươi cho rằng người Lạc Phong Các sẽ lấy ngươi sao?”
Dù cho Diệp Đổng thân là Đế vương, tâm tính cao ngạo, nhưng hắn lại hiểu rất rõ thực lực của Lạc Phong Các! Đặc biệt là quản sự Ngũ Trung, khi gia nhập Lạc Phong Các cũng đã danh chấn Lưu Kim Quốc, vốn dĩ hắn muốn lôi kéo ông ta, ai ngờ hắn cuối cùng ông ta lại lựa chọn Lạc Phong Các.
“Ngũ Trung đồng ý?”
Đội mắt Diệp Linh trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia rét lạnh.
Hắn ở trong Lạc Phong Các cũng không có nói ra thân phận của mình, lại lấy tên Diệp Linh để làm Phó Các chủ, nhưng mà, người Lạc Phong Các đều có thể nhìn ra hắn không có hảo cảm đối với người của Hoàng thất!
Như thế, Ngũ Trung lại đồng ý với đề nghị của Dung Hoàng hậu rồi?
Hành vi như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích hắn!
“Làm càn!” Ánh mắt Diệp Đổng lạnh lùng, lạnh giọng quát lớn nói, “Nghịch tử, không có mệnh lệnh của trẫm, ai cho phép ngươi ngắt lời? Ngươi thân là con tin của Long Nguyên Quốc, lại lén trở về nước, hiện giờ trẫm đã phái người đi đến báo với Long Nguyên Quốc, mấy ngày nữa thì theo người Long Nguyên Quốc rời khỏi đi!”
Hắn sẽ không cho phép Diệp Linh về nước! Ai biết có thể nào nhân lúc Diệp Linh đào tẩu mà khiến hai nước lại giao chiến lần nữa hay không?
Nghe thấy Diệp Đổng nói, trong lòng Diệp Linh dần dần lạnh xuống, cũng là con của hắn mà đúng là khác biệt này không phải một chút ít đâu, không biết nơi thế này còn có gì đáng giá để hắn lưu luyến?
Không nghĩ tới lời nói của Diệp Đổng cũng khiến tim văn võ bá quan đau xót.
Diệp Bất Phàm đau lòng nhìn Diệp Linh, lắc lắc đầu, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ, lần đầu tiên trong lòng hắn hối hận vì đã một lòng kiên trì với một Đế vương như thế ……
“Thấy rõ chưa?” Vân Lạc Phong đi đến bên người Diệp Linh, khóe môi cong lên một nụ cười tà, “Những người này gọi là người nhân sao?”
Từ xưa Đế vương luôn vô tình! Giống như những gia đình khác, làm sao có tình phụ tử chân chính?
Diệp Linh trào phúng cười: “Từ mấy năm trước, từ khoảnh khắc hắn đưa ta tới Long Nguyên Quốc làm con tin để cầu hòa, ta cũng đã thấy rõ……”
Sắc mặt Diệp Đổng trầm xuống trong nháy mắt: “Nghịch tử, ngươi thân là hoàng tử, đương nhiên nên hy sinh vì nước! Nhưng ngươi làm tốt lắm, chẳng những trốn về nước, lại còn muốn thú một nha hoàn, quả thực chính là khiến Hoàng thất mất hết mặt mũi, nếu như thế, ngươi cứ đi đến Long Nguyên Quốc cả đời, ૮ɦếƭ già tại đó đi! Người đâu, bắt hắn nhốt vào lao ngục cho trẫm, đến lúc người Long Nguyên Quốc tới mới được thả ra!”
“Tuân chỉ!”
Bọn thị vệ chắp tay, lạnh lùng đi về phía Diệp Linh, mấy người trong đại điện nhanh chóng vây quanh.
Tay Vân Lạc Phong khoanh trước иgự¢, cả người tà mị nghiêm túc, đôi măt đen nhánh ẩn chứa ý cười: “Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội đưa Diệp Linh vào tù.”
Nói xong lời này, ở ngoài đại điện truyền đến âm thanh của nhạc khúc, ngay sau đó, vài nha hoàn nâng kiệu hoa từ trong hư không chậm rãi rơi xuống dưới, mà phía trước kiệu hoa này lại có một nam tử trung niên đi tới.
Nam tử trung niên đã trên năm mươi, nhưng vì được chăm sóc khéo léo mà trên gương mặt tràn đầy hồng hào, ông vuốt chòm râu màu đen, hài lòng đi vào bên trong đại điện.
“Dung Hoàng Hậu từng nói nàng mới nhận nghĩa nữ, mà nàng ấy ái mộ bản đại nhân, hiện giờ bản đại nhân chờ không kịp nên tới cưới nàng, không biết thê tử của bản đại nhân có ở chỗ này?”
Ngũ Trung ha ha cười lớn đi đến, hắn mới vừa bước vào đại điện liền phát hiện một thiếu nữ tuyệt sắc toàn thân áo váy màu trắng, trong đôi mắt híp xuất hiện kinh ngạc không che dấu được.
“Ách……”
Sau khi Ngũ Trung thưởng thức dung nhan thiếu nữ tuyệt mỹ xong, hắn không cẩn thận nhìn thấy Diệp Linh đứng ở bên cạnh thiếu nữ, ngay lập tức sắc mặt cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc.
Phó Các chủ?
Vì cái gì mà hắn cũng ở chỗ này? Hơn nữa, còn bị thị vệ Hoàng tộc vây quanh?
Ngũ Trung không rõ tình huống dừng bước chân, trong đầu không biết ở suy tư cái gì. Nhưng mà Diệp Đổng không chú ý tới sắc mặt khác thường của hắn, mỉm cười nói: “Nàng là nghĩa nữ trẫm mới nhận, lần này đại diện Lưu Kim Quốc ta cùng Lạc Phong Các bên ngươi liên hôn, quản sự Ngũ Trung vừa lòng nàng không?”
Đương nhiên hắn quên mất việc trước kia Vân Lạc Phong từ chối, trực tiếp sắp xếp vận mệnh của nàng.
Cho đến giờ phút này, rốt cuộc Dịch Bất Phàm cũng hiểu vì sao Dung Hoàng hậu muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, thì ra muốn dùng nàng leo lên Lạc Phong Các! Chuyện này, thật sự là làm hắn thất vọng cực kỳ.
Dưới ánh mắt của mọi người, tầm mắt Diệp Linh chậm rãi dời về phía Ngũ Trung, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện vẻ lạnh nhạt, khóe môi cong lên thể hiện khinh miệt: “Không nghĩ tới ta thật sự nhìn thấy ngươi lại chỗ này, ngươi đúng là làm ta thất vọng!”
“Nghịch tử!” Sắc mặt Diệp Đổng biến đổi, vội vàng nổi giận nói, “Ngươi dám như thế với người của Lạc Phong Các, còn không quỳ xuống xin lỗi!”
Tiềm lực Lạc Phong Các vô cùng lớn mạnh, ngay cả vị đại nhân kia cũng nhìn trúng Lạc Phong Các, nếu không phải do mệnh lệnh của đại nhân, hắn cũng sẽ không dùng cách này để nịnh bợ Lạc Phong Các…