Diệp Linh cười trào phúng, cũng không có để ý tới Diệp Đổng, đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương nhìn chằm chằm Ngũ Trung, lạnh đến mức làm người ta kinh hồn bạt vía.
Diệp Đổng nói khiến cho Ngũ Trung cảm giác bừng tỉnh.
Tại sao trước kia ông không nghĩ tới, Diệp Linh đó là Tam hoàng tử Diệp Linh của Lưu Kim Quốc? Khó trách hắn cùng hoàng thất có thù oán, mặc cho một người bị làm con tin xa rời quê hương mấy năm, đều sẽ mang hận ý đối với người vứt bỏ mình.
“Nghịch tử, ngươi lập tức quỳ xuống!” Diệp Đổng thấy Diệp Linh không hề phản ứng, lại tăng thêm giọng điệu lần nữa, lạnh lùng ra lệnh.
“Quỳ xuống? Chỉ sợ hắn không chịu nổi.”
Gương mặt tuấn mỹ của Diệp Linh châm chọc, chậm rãi hỏi: “Ngươi thấy ta nói đúng không, quản sự Ngũ Trung?”
“Ha ha,” Ngũ Trung cười gượng hai tiếng, “Phó Các chủ nói không sai, cho ta gan tày trời, ta cũng không dám để Phó Các chủ quỳ xuống, việc phạm thượng như thế, ta tuyệt không sẽ làm.”
Dù cho có nhiều bất mãn đối với Diệp Linh, Ngũ Trung cũng không dám phản bác hắn! Cho nên, ông chỉ có thể thừa nhận của thân phận Diệp Linh.
Nhưng mà lời hắn nói lại giống như một tia sấm sét nổ tung giữa đám người ở đây.
Diệp Đổng đột nhiên đứng lên, mắt nhìn chằm chằm Ngũ Trung đang cười nhạt, nắm tay hắn run lên nhè nhẹ: “Vừa rồi ngươi gọi Diệp Linh là gì? Phó Các chủ?”
“Không sai,” mắt Ngũ Trung hơi trầm xuống, cười nhẹ mở miệng, “Hắn là Phó Các chủ Lạc Phong Các.”
Bịch!
Bước chân Diệp Đổng lảo đảo, ngã mạnh xuống ghế, sắc mặt của hắn tái xanh, vào giờ phút này trong lòng hắn run rẩy kịch liệt, cả người hắn đều ngây ra, không cách nào phục hồi tinh thần từ sự thật này.
Diệp Linh là Phó Các chủ của Lạc Phong Các?
Buồn cười, vậy mà mình bỏ gần tìm xa, mặc kệ một Phó Các chủ có sẵn, ngược lại đi kết giao với một quản sự.
Nhưng làm sao hắn sẽ nghĩ đến Phó Các chủ Lạc Phong Các lại chính là nhi tử của mình chứ! Dù sao hắn cũng không rõ tiểu tử này có năng lực lớn thế nào? Dù cho thiên phú hắn cường đại, cũng không có khả năng ra lệnh cho một Cao Linh Giả cao cấp!
Dịch Bất Phàm ngơ ngẩn nhìn cháu ngoại trai mấy năm không gặp, đột nhiên phát giác, hiện giờ hắn cháu ngoại trai của hắn đã không có cách nhìn thấu, nhưng nếu muội muội trên trời có linh thiêng nhìn thấy biến hóa của hắn bây giờ, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Vừa rồi ngươi bảo, Dung Hoàng Hậu nói ta ái mộ ngươi? Mà ngươi, vậy mà lại tin sao?” Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phía Ngũ Trung, khóe môi cong lên, con ngươi đen nhánh thâm thúy khiến người không có cách nào nhìn thấu ý nghĩ thông qua ánh mắt của nàng.
Lúc đi đến trước mặt Ngũ Trung là lúc, thiếu nữ mới dừng bước chân, nhẹ nhàng nhướng mày: “Không biết tại sao ngươi lại tự tin cho rằng ta ái mộ một người chỉ còn thời gian nữa là xuống mộ?”
Đột nhiên sắc mặt Ngũ Trung trầm xuống, hắn kiêng kị Diệp Linh, là bởi vì Diệp Linh thân là Phó Các chủ của Lạc Phong Các, dù thiếu nữ này nịnh bợ Phó Các chủ cũng không có khả năng lay động địa vị của hắn ở Lạc Phong Các!
Nghĩ đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ở trên đại lục này, nam nhân chỉ cần có tiền có thế thì sẽ có vô số nữ tử tuyệt mỹ nhào vào trong иgự¢! Cho nên, đương nhiên ta là tự tin đó!”
“Vậy sao?” Vân Lạc Phong cười tà một tiếng, “Nếu ngươi quyền thế của ngươi là Lạc Phong Các cho, hiện tại Lạc Phong Các có thể gỡ bỏ quyền lợi của ngươi ngay lập tức, nếu ngươi ỷ vào thực lực Cao Linh Giả để tự tin như vậy, ta có thể phế đan điền của ngươi! Nhớ kỹ, Vân Lạc Phong ta, không chấp nhận phản bội!”
Giọng nói của Vân Lạc Phong rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có nàng và Ngũ Trung mới có thể nghe được.
Sau khi Ngũ Trung nghe thấy lời của thiếu nữ liền không khỏi ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên một chút gì đó, thiếu chút nữa đã bị hắn nắm bắt được……
Lạc Phong Các? Vân Lạc Phong?
Chủ tử sau màn của Lạc Phong Các họ Vân?
Cuối cùng Ngũ Trung cũng từ điểm này liên tưởng đến gì đó, lặp tức toàn bộ thân thể đều cứng đờ, sắc mặt xoát một tiếng trở nên trắng bệch.
Không! Không thể nào! Làm sao chủ tử sau màn của Lạc Phong Các lại có thể là một thiếu nữ trẻ tuổi như thế được? Nhưng nếu không phải nàng vậy vì sao Diệp Linh lại ở bên người nàng, tên của nàng lại trùng hợp có hai chữ Lạc Phong này?
Trời ạ, sao hắn có thể cho rằng chủ tử sau màn của Lạc Phong Các lại vì quyền thế mà ái mộ hắn? Phải biết rằng, toàn bộ Lạc Phong Các đều là của nàng, sao nàng có thể nịnh bợ một quản sự đây?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, sắc mặt của Ngũ Trung càng thêm khó coi, hắn chỉ cần tưởng tượng đến Dung hoàng hậu lừa gạt hắn thì trong lòng liền xuất hiện một cổ căm hận!
Giờ phút này, Diệp Đổng phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi kђเếק sợ ban đầu, hắn ho khan hai tiếng, nói: “Hoàng nhi, nếu con thân là phó các chủ Lạc Phong Các, vì sao không nói sớm? Nếu con đã thoát khỏi sự khống chế của Long Nguyên Quốc, vậy con vẫn là hoàng tử Lưu Kim Quốc.”
Vừa rồi Diệp Đổng còn muốn đưa Diệp Linh vào tù, sau khi biết được thân phận của hắn thì lại nhận đứa con trai này.
Hai loại thái độ trước sau hoàn toàn khác nhau làm Diệp Linh cười lạnh một tiếng: “Cái thân phận Tam hoàng tử Lưu Kim Quốc này ta chỉ sợ không có phúc nhận! Còn nữa, lần này ta tới đây là muốn hỏi ngươi một việc, vợ chồng Vân Dương là ai ɢɨết ૮ɦếƭ!”
“Ngươi……” Diệp Đổng vừa định phát hỏa, trong giây lát nghe được câu cuối cùng của Diệp Linh, sắc mặt của hắn biến đổi, hừ lạnh một tiếng, “Hỗn đản Vân Dương kia không có bản lĩnh, ૮ɦếƭ trận ở sa trường, đây là chuyện thế nhân đều biết, hiện tại ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lúc nói lời này, ánh mắt Diệp Đổng lập loè, có chút tránh né đề tài này.
“Thật sự như thế sao?”
Đột ngột, một tiếng cười khẽ truyền đến, Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, ngửa đầu nhìn phía ánh mắt né tránh của Diệp Đổng, hỏi: “Nếu không phải Lưu Kim Quốc dùng mỹ nhân kế, Mộ Hành Cừu cũng sẽ không tiết lộ cơ mật, nhưng tiết lộ cơ mật cũng sẽ không làm bọn họ bị ɢɨết ૮ɦếƭ! Hiện tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai ɢɨết bọn họ!”
Nghe lời nói của thiếu nữ, lòng Diệp Đổng hơi run lên: “Ngươi là người phương nào, có quan hệ gì với vợ chồng Vân Dương?”
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Ta chính là nữ nhi của vợ chồng Vân Dương, Vân Lạc Phong!”
Nhìn thấy Vân Lạc Phong nói tên của mình ra, Dịch Bất Phàm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nghĩ tới kết quả cuối cùng vẫn là phải đối mặt một màn như vậy.
Một người là đế vương Lưu Kim Quốc, người còn lại là nữ nhi của người hắn yêu, vậy rốt cuộc hắn nên lựa chọn như thế nào?
“Ngươi là nữ nhi của Vân Dương và Bạch Linh sao?”
Sắc mặt Diệp Đổng hoàn toàn thay đổi, ánh mắt xuất hiện một tia cảnh giác: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Hắn không nghĩ tới, nữ nhi của Bạch Linh lại đến nơi này! Khó trách từ lúc bắt đầu hắn liền cảm giác thiếu nữ này rất là quen mắt, hoá ra nàng chính là nữ nhi của Bạch Linh.
Dù là mặt mày hay ngũ quan đều không khác gì Bạch Linh! Vậy mà ban đầu hắn lại không thể nhận ra!
Diệp Đổng này không giống như Dịch Bất Phàm, Dịch Bất Phàm yêu Bạch Linh nên mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của đối phương hắn đều khắc sâu vào linh hồn của mình, bởi vậy, hắn mới có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận của Vân Lạc Phong.
Còn những người gặp qua Bạch Linh nếu như không phải giao lưu khắc sâu, chỉ cảm thấy Vân Lạc Phong rất là quen mắt, cũng sẽ không nhận ra nàng chính là nữ nhi của Bạch Linh……
“Ta đã nói rồi, ta tới nơi này là muốn biết người chân chính hại ૮ɦếƭ bọn họ là ai.”
Vân Lạc Phong chậm rãi tiến lên, trên dung nhan của nàng nở một nụ cười tươi tuyệt mỹ lộ ra nguy hiểm giống như anh túc, con ngươi màu đen hơi hơi nheo lại, xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhìn thẳng Diệp Đổng.
Diệp Đổng bình thường trở lại, hừ lạnh nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Hai nước giao chiến, sao lại không có thương vong? Vân Lạc Phong, bây giờ ngươi tới nơi này gây rối là có ý gì? Trẫm không có xem ngươi là gian tế mà bắt lấy đã phá lệ khai ân! Người tới, kéo nữ nhân này xuống cho trẫm!”
Hắn phất phất tay, lạnh giọng ra lệnh.
“Bổn hoàng tử xem các ngươi ai dám!”
Diệp Linh đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, mặt không đổi sắc nhìn về phía dung nhan xanh mét của Diệp Đổng, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười trào phúng: “Hôm nay, ta sẽ không cho các ngươi động vào nàng một chút nào.”
Những năm qua, Diệp Đổng chưa từng quan tâm hắn, trong lòng ông ta vĩnh viễn chỉ có mẫu tử Dung hoàng hậu! Bởi vậy, hắn đã sớm thất vọng với người phụ thân trên danh nghĩa này rồi!
Ngược lại, Vân Lạc Phong cho hắn cuộc sống mới, làm hắn một lần nữa tỉnh lại, còn có cơ hội tự mình báo thù!
Sắc mặt Diệp Đổng thay đổi, đáy mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn: “Hoàng nhi, mặc dù con thân là phó các chủ Lạc Phong Các nhưng nói đến cùng vẫn là nhi tử của trẫm! Làm trái ý trẫm xem như bất hiếu! Nếu con không muốn mang cái danh bất hiếu này thì lui ra cho trẫm, chẳng những trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, thậm chí giờ phút này liền lập con làm Thái tử!”
Diệp Linh cười lạnh một tiếng, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười khinh miệt, nghiễm nhiên không để lời nói của Diệp Đổng ở trong lòng.
“Vị trí Thái tử ta không hiếm lạ!”
Vị trí Thái tử làm sao so được với đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong? Cho nên dù là bây giờ Diệp Đổng đã sắp sửa thoái vị, hắn cũng sẽ không vì thế mà lưu lại!
“Ngươi……”
Diệp Đổng vừa muốn tức giận, đột nhiên, một cổ lực lượng cường đại oanh một tiếng xâm nhập vào trong đầu hắn làm thân mình hắn đột nhiên run lên, nháy mắt, đầu óc của hắn liền trở nên trống rỗng, ánh mắt cũng từ phẫn nộ biến thành dại ra, trong ánh mắt không hề có tiêu cự.
Giọng nói của thiếu nữ tà mị và lười biếng: “Nói đi, nói cho ta chuyện năm đó, bao gồm nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của cha mẹ ta, nói hết tất cả những gì ngươi biết cho ta.”
Ánh mắt Diệp Đổng dại ra, không có tiêu điểm nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong: “Mười mấy năm trước, trẫm đã từng gặp qua Bạch Linh, nàng thật sự đẹp đến mức ngay cả thần cũng sẽ động tâm, huống chi trẫm chỉ là một phàm phu tục tử! Nhìn thấy nàng, khó tránh khỏi cũng sẽ động tâm! Cũng trong khoảng thời gian đó, một nhi tử của đại thần Lưu Kim Quốc ta không cẩn thận ngộ sát hoàng tử Long Nguyên Quốc, kỳ thật loại việc nhỏ này, trẫm chỉ cần giao tên nhi tử của đại thần đó ra là có thể miễn đi một trận chiến, nhưng trẫm đang lo tìm không thấy cái cớ để khai chiến với Long Nguyên Quốc, vì vậy trẫm mới dùng việc này để khai chiến với Long Nguyên Quốc!”
Những lời này giống như một cây 乃úa nặng làm cho tất cả chúng thần trong đại điện đều là chấn động cả người, phảng phất đã chịu chấn động cực lớn.
Trong đó, phản ứng lớn nhất không ai khác là Dịch Bất Phàm!
Hắn vẫn luôn cho rằng Diệp Đổng là vì che chở cho con dân Lưu Kim Quốc mới chiến đấu với Long Nguyên Quốc! Chẳng sợ việc này là Lưu Kim Quốc sai trước, hắn vẫn như cũ cầm lấy νũ кнí nghênh chiến! Nhưng làm sao hắn cũng không nghĩ tới, chân chính khiến cho hai nước tranh đấu lại là vì Diệp Đổng mê sắc đẹp!
“Ha hả.”
Đột ngột, hắn nở nụ cười, tươi cười này mang theo chua xót vô biên, ánh mắt thất vọng nhìn về phía Diệp Đổng trên long ỷ: “Hóa ra những tướng sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái lại là vì lòng riêng của ngài mà hy sinh, loại hy sinh này quá không đáng!”
Lúc này tất cả đại thần đều phát hiện Diệp Đổng không thích hợp, nhưng bọn họ đều chìm trong kђเếק sợ bởi tin tức này, thế nên không có một ai đứng ra ngăn lại, mà tất cả đều đang tiêu hóa lời nói của hắn……
“Vậy cha mẹ ta ૮ɦếƭ như thế nào?”
Mắt đen của Vân Lạc Phong như giếng cổ không gợn sóng, nàng khẽ nâng khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn thẳng Diệp Đổng, tiếp tục hỏi.
“Hừ!” Giọng nói Diệp Đổng tàn nhẫn, “Còn không phải bởi vì nữ nhân Bạch Linh kia dám cự tuyệt trẫm! Lúc ấy trẫm đã phái người truyền tin cho nàng, nếu như nàng nguyện ý đi theo trẫm, trẫm lập tức lui binh! Nhưng nàng lại dám xé thư của trẫm, còn nói trẫm là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!”
Còn không phải vậy sao? So với Bạch Linh xinh đẹp như hoa, Diệp Đổng này ngoài thân phận đế vương ra liền không đúng tí nào! Làm sao nàng có thể từ bỏ thiếu tướng trẻ tuổi mà lựa chọn một hôn quân đắm chìm trong mỹ sắc?
“Cho nên ngươi bày mưu ɢɨết bọn họ?” Vân Lạc Phong nheo lại con ngươi nguy hiểm, ngay cả giọng điệu của nàng cũng dần dần mang theo một tia sát ý.
“Đương nhiên không phải!” Diệp Đổng hừ hừ, “Bạch Linh nàng ta chỉ là một nữ nhân đã gả đi, trẫm nguyện ý cưới nàng là vinh hạnh của nàng ta, vậy mà nàng còn có mặt mũi vũ nhục trẫm, trẫm nhất định phải được đến nữ nhân này, hơn nữa còn muốn tìm trên dưới một trăm đầu linh thú nhục nhã nàng, đây là cái giá của việc nàng cự tuyệt trẫm!”
Lòng Dịch Bất Phàm dần dần lạnh xuống, hắn hơi hơi nhắm lại mắt, giờ phút này, hắn không biết nếu Bạch Linh thật sự bị Lưu Kim Quốc bắt làm tù binh, vậy chờ đợi nàng sẽ là tra tấn tàn khốc như thế nào?
Hắn tuyên bố Bạch Linh là nữ nhân hắn yêu chân thành, nhưng trước nay chưa từng bảo vệ nàng thật tốt, còn giúp đỡ hôn quân vô đạo ngu ngốc như vậy thương tổn nàng.
Hắn hối hận!
Đây là lần đầu tiên Dịch Bất Phàm hối hận, hối hận đã vì một cẩu hoàng đế như thế mà không tiếc từ bỏ tình cảm chân thành của chính mình!
“Đáng tiếc.” Diệp Đổng lắc lắc đầu, giọng điệu tiếc hận, “Ta cũng không biết Bạch Linh rốt cuộc đắc tội với ai, lại ૮ɦếƭ trận ở sa trường! Thật sự đáng tiếc cho nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy! Trẫm còn chưa được đến nàng, nàng cũng đã ૮ɦếƭ!”
Vân Lạc Phong trầm mặc, mắt đen thâm thúy khiến người ta không thể nhìn ra nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Vừa rồi nàng dùng lực lượng khống chế linh hồn của Diệp Đổng, khiến cho hắn nói ra đáp án mình muốn biết! Cho nên Diệp Đổng không có khả năng nói dối! Hắn xác thật không biết độc thủ sau màn đã ɢɨết vợ chồng Vân Dương……
Thực mau, chân mày nhíu chặt của Vân Lạc Phong dần dần thả lỏng, trong mắt đen xẹt qua một tia sáng.
“Tiểu thư……” Khinh Yên hơi khẩn trương, dồn dập bất an đến bên cạnh Vân Lạc Phong, trên dung nhan thanh tú một mảnh nôn nóng.
Nàng không nghĩ tới lần này chẳng những không biết được chân tướng, ngược lại còn bại lộ thân phận, kể từ đó chẳng phải là tiểu thư sẽ có nguy hiểm đến tính mạng sao?
“Khinh Yên, ta đã được đến kết quả ta muốn, chuyện khác chúng ta trở về rồi nói.” Vân Lạc Phong dương môi cười, “Hiện tại hắn cũng nên tỉnh lại.”
Vừa dứt lời, tiêu cự trong mắt Diệp Đổng dần dần khôi phục, nhưng mới vừa tỉnh dậy đầu óc hắn còn có chút như lọt vào trong sương mù, một lát sau hắn mới đột nhiên nhớ lại lời nói mới vừa rồi, sắc mặt tức khắc đại biến: “Ngươi vừa rồi đã làm gì trẫm?”
“Diệp Linh.” Tầm mắt của Vân Lạc Phong sớm đã rời khỏi người Diệp Đổng, lười biếng cười, “Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, dẫn Ngũ Trung cùng đi với chúng ta!”
“Các ngươi dám!”
Mắt thấy bọn họ sắp sửa rời khỏi, Diệp Đổng vỗ án đứng lên, mặt rồng giận dữ: “Dịch tướng quân, ngăn lại những người này cho trẫm!”
Dịch Bất Phàm tựa như không nghe thấy mệnh lệnh, đứng thẳng trong đại điện, trong mắt hắn tràn ngập thất vọng và trào phúng, mặc cho đám người Vân Lạc Phong đi quan bên người hắn cũng không có duỗi tay ngăn lại.
“Dịch tướng quân, ngươi dám cãi mệnh lệnh của trẫm?” Sắc mặt Diệp Đổng biến đổi, giận mắng ra tiếng.
Nhưng Dịch Bất Phàm vẫn không có bất luận động tác nào, lạnh lùng giống như một bức tượng điêu khắc, mãi vẫn không nhúc nhích.
Rầm!
Nhìn bóng dáng đám người thiếu nữ dần dần biến mất, toàn bộ sức lực của Diệp Đổng đều tựa như bị rút cạn, đột nhiên ngã ngồi trên long ỷ, giận quá hoá cười, nói: “Tốt, rất tốt Dịch Bất Phàm, ngươi thật sự làm tốt lắm, ngay cả mệnh lệnh của trẫm cũng không nghe, trẫm muốn các ngươi có tác dụng gì?”
Dịch Bất Phàm tiến về phía trước hai bước, khom người thật thấp, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bệ hạ, Tam hoàng tử là phó các chủ Lạc Phong Các, dù thần có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không ngăn không được hắn! Nếu bệ hạ cảm thấy thần vô dụng, có thể lấy lại mũ cánh chuồn này (*) của thần, giao nó lại cho người hữu dụng.”
(*): Mũ cánh chuồn còn gọi là mũ ô sa (chữ Hán: 烏紗帽), là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông dùng làm một phần trong trang phục khi chấp sự hoặc dự việc có tính cách nghi lễ. Mũ có dạng úp lên đầu, phần phía sau (gọi là hậu sơn) nhô cao hơn phần trán. Đặc biệt là hai bên tai có hai cánh, tương tự như cánh con chuồn chuồn.
“Ngươi……”
Diệp Đổng giận run người, hắn thật muốn làm thịt gia hỏa này! Nhưng hiện giờ cường giả của Lưu Kim Quốc càng ngày càng ít, ɢɨết Dịch Bất Phàm, hắn xác thật không có quyết tâm lớn như vậy.
“Người đâu, Dịch tướng quân kháng chỉ không tuân, đóng cửa ăn năn, không có lệnh của trẫm không cho phép ra ngoài!” Sắc mặt Diệp Đổng xanh mét đứng lên, hung hăng lắc lắc vạt áo, xoay người rời khỏi.
……
Lạc Phong Các.
Khinh Yên nhìn thiếu nữ đang ngồi phẩm trà ở trước bàn, rốt cuộc vẫn là nhịn không được thắc mắc trong lòng, hỏi: “Tiểu thư, có phải hành vi hôm nay của chúng ta quá mức xúc động hay không? Hiện tại chẳng những không tìm được hung thủ, còn bại lộ mục tiêu của chúng ta.”
Vân Lạc Phong bỏ nước trà trong tay xuống, một độ cong tà khí xuất hiện bên môi nàng: “Ta đã sớm biết người ɢɨết cha mẹ ta không phải Diệp Đổng! Cũng không thể nào là hắn!”
Bỗng nhiên trong đầu nàng hiện ra lời Diệp Linh đã từng nói.
Dung hoàng hậu?
Lúc này đây, ta xem ngươi có thể trầm ổn bao lâu……
“Cái gì?” Trong ánh mắt Khinh Yên lộ ra kinh ngạc, “Nếu người đã sớm biết không phải người của hoàng thất ɢɨết Thiếu tướng quân, vì sao tiểu thư người còn đi tìm Diệp Đổng gây rối?”
“Bởi vì chỉ có nhìn thấy hoàng đế, ta mới có cơ hội biết rõ ràng là ai ɢɨết cha mẹ ta.” Vân Lạc Phong dương môi cười, "Ta dùng một chiêu này gọi là dẫn xà xuất động, bây giờ chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ, chẳng bao lâu là có thể biết đáp án.”
Khinh Yên chớp mắt, con ngươi thanh triệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Không biết vì sao hiện giờ tiểu thư cho nàng một loại cảm giác bình tĩnh vững vàng, dùng một câu để hình dung chính là tay cầm càn khôn, kiến thức rộng rãi! Dường như trên đời này không có bất luận khó khăn nào có thể làm khó nàng……
“Khinh Yên, đưa Ngũ Trung đến đây!” Vân Lạc Phong tươi cười mang theo một hơi thở nguy hiểm, “Lúc trước ta từng nói, ta không chịu được bất luận sự phản bội nào, người phản bội ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
“Dạ, tiểu thư.”
Khinh Yên lĩnh mệnh lui ra.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự dẫn dắt của Khinh Yên và Diệp Linh, Ngũ Trung đi vào trong phòng, sắc mặt của hắn rất là khó coi, mặt mày hơi trầm xuống, hiển nhiên là đang tự hỏi đối sách.
“Ngũ Trung, ngươi có biết tội không?”
Vân Lạc Phong nhếch môi, không kềm chế được nhướng nhướng mày, mắt đen nhìn Ngũ Trung, hỏi.
“Ta vô tội!” Ngũ Trung ngẩng đầu, nhìn thẳng Vân Lạc Phong, “Chuyện này ta bị Dung hoàng hậu gài bẫy, nói đến cùng ta cũng là người bị hại! Cho nên, ta không thừa nhận chính mình có tội!”