Chuyện năm đó, Kỳ Chính đã làm rất sạch sẽ, hơn nữa ông ta có lòng tin giấu trời qua biển, nhưng lại quên ɢɨết bà mụ diệt khẩu.
Kỳ Chính luôn nghĩ dù có người điều tra ra đi nữa, thì chữ lý cũng nắm ở phía ông ta.
Đúng thế! Kỳ Chính vẫn luôn cảm thấy mình đúng lý, nên không hề lo lắng chuyện bị bại lộ.
Huống chi, ông ta để Kỳ Mặc vào phủ, cũng là vì không muốn Lâm Tình quá đau lòng.
Còn về Giản Phỉ Phỉ.....
Bà ta thật ra luôn muốn ɢɨết bà mụ.
Nhưng bà mụ này cũng rất giảo hoạt, căn bản không hề cho Giản Phỉ Phỉ cơ hội ra tay, hơn nữa, thời điểm đó, thực lực Giản Phỉ Phỉ cũng không cao, cho nên mới để bà mụ chạy thoát.
Kỳ Tô cũng phí rất nhiều sức lực mới tìm được bà mụ này.
"Tham kiến hoàng thượng!"
Bà mụ bị hai người giải tới, run run rẩy rẩy quỳ xuống trước mặt hoàng đế.
Giản Phỉ Phỉ vừa thấy bà mụ xuất hiện, cả người liền chao đảo, suýt nữa đã hôn mê bất tỉnh.
"Nói! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Mộc Trấn Thiên lạnh lùng hỏi.
Bà mụ vẫn run rẩy, đáp: "Là..... Là Giản Phỉ Phỉ! Bà ta cho dân phụ một lọ thuốc, bảo dân phụ rải đều khắp hậu viện, hơn nữa, phải nói với gia chủ là đứa bé kia không may mắn, như vậy, Giản Phỉ Phỉ có thể nhân cơ hội đó thuyết phục gia chủ đưa con trai bà ta vào phủ. Hoàng thượng, khi ấy Giản Phỉ Phỉ hứa cho dân phụ một trăm lượng bạc, nhưng khi về nhà, dân phụ vô tình lỡ miệng nói cho con mình biết, con dân phụ tương đối có hiểu biết, liền nói với dân phụ Giản Phỉ Phỉ sẽ ɢɨết người diệt khẩu...."
"Vì thế....." Giọng nói bà mụ trước sau vẫn run rẩy như cũ: "Dân phụ không dám lấy một trăm lượng kia, lập tức bỏ trốn. Hoàng thượng, dân phụ thật sự biết lỗi rồi, xin hoàng thượng nể tình dân phụ không có nhận bạc mà tha cho dân phụ."
Mộc Trấn Thiên hừ lạnh: "Ngươi có biết, việc ngươi làm đã trực tiếp hại ૮ɦếƭ một đứa bé vô tội không? ɢɨết người đền mạng, đây là thiên lý!"
Nói xong lời này, hoàng đế liền bắn cái nhìn sắc bén về phía Giản Phỉ Phỉ.
Thân thể Giản Phỉ Phỉ lảo đảo lui về sau vài bước, cả người không ngừng run rẩy.
Kỳ Chính nhìn thấy dáng vẻ này của Giản Phỉ Phỉ, liền biết lời bà mụ nói là thật.
"GIẢN PHỈ PHỈ!" Kỳ Chính gầm lên.
Những năm qua, Kỳ Chính hết lòng yêu thương Giản Phỉ Phỉ, vì nguyên nhân gì? Còn không phải là vì Giản Phỉ Phỉ lương thiện?
Năm đó, ông ta Ϧóþ ૮ɦếƭ con trai ruột của mình, đang lo lắng không biết nên giải thích với Lâm Tình thế nào. Là Giản Phỉ Phỉ đứng ra, dáng vẻ chính nghĩa đường hoàng, nói rằng nguyện ý hy sinh bản thân, thanh toàn cho Lâm Tình!
Cũng chính vì điểm này, ông ta mới luôn cảm thấy áy náy với bà ta, còn cho rằng Lâm Tình ςướק đi cơ hội làm mẹ của Giản Phỉ Phỉ.
Nhưng thật không ngờ, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bà ta.....
Kỳ Chính ngập tràn bi phẫn, thậm chí còn nghĩ, nếu như trưởng tử không ૮ɦếƭ, thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.....
Vinh quang Kỳ gia là của ông ta, Tụ Linh Dược cũng là của ông ta, Kỳ Tô vẫn một lòng hiếu thảo với ông ta như trước....
Hiển nhiên, mãi đến hiện tại, Kỳ Chính vẫn không nghĩ bản thân ông ta sai, ngược lại đổ hết trách nhiệm lên người Giản Phỉ Phỉ.
Dưới tiếng gầm của Kỳ Chính, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Giản Phỉ Phỉ sụp đổ, bà ta ngã khụy xuống đất.
Mặt mày Giản Phỉ Phỉ tái nhợt, dưới cơn hoảng sợ cực độ, bà ta không nói được lời nào.
"Đủ rồi!"
Mắt thấy Kỳ Chính định xông tới đánh Giản Phỉ Phỉ, Kỳ Tô liền lớn tiếng quát lạnh: "Ông không có tư cách trừng phạt bà ta! Người đàn bà này hại mẫu thân ta thê thảm như vậy, còn hại ૮ɦếƭ huynh trưởng ta, ta sẽ đích thân giải quyết bà ta...."
"Còn về phần ông...." Kỳ Tô lạnh lùng cười: "Ông cho rằng ૮ɦếƭ là được giải thoát?"
Không!
Hắn bắt Kỳ Chính phải thống khổ suốt quảng đời còn lại!
Vân Lạc Phong lười biếng dựa người vào thân một cây cột lớn, nàng nhìn thấy hai mắt Kỳ Tô toát ra lệ khí, bất giác cong cong khóe môi.
Đối với một số người mà nói, ૮ɦếƭ là sự lựa chọn nhẹ nhàng nhất!
Mà trên đời này còn có một thứ gọi là sống không bằng ૮ɦếƭ!
Đối với những chuyện này, Vân Lạc Phong chưa từng hỏi tới, vì nàng biết Kỳ Tô sẽ tự mình giải quyết tốt mọi thứ.
Hiển nhiên, lời Kỳ Tô đã làm Kỳ Chính kђเếק sợ không nhỏ, giọng ông ta bắt đầu run run: "Tô nhi, ta là cha con!"
"Cha?" Kỳ Tô cười châm chọc: "Cha ta đã sớm ૮ɦếƭ rồi! ૮ɦếƭ ngay thời điểm ɢɨết đại ca ta!"
Sắc mặt Kỳ Chính trắng bệch, cả người lung lay muốn đổ, biểu tình như tro tàn, trong mắt chỉ có đau đớn tuyệt vọng.
Ông ta hối hận!
Hối hận vì tin lời gièm pha, ɢɨết ૮ɦếƭ con ruột mình.
Càng hối hận hơn là..... Sau khi Vân Nguyệt Thanh mất tích, đã đối xử tệ bạc với Kỳ Tô!
Đáng tiếc, tất cả mọi việc đều đã xảy ra, có hối hận cũng không thay đổi được gì!
"Kỳ Tô!"
Giữa bầu không khí nặng nề, một giọng nói lười biếng chợt vang lên, khiến tất cả mọi người cùng hướng mắt về nơi phát ra giọng nói ấy.
Ban đầu, Mộc Trấn Thiên không có chú ý nhiều đến Vân Lạc Phong, hoàng đế chỉ biết cô nương này là ân nhân của ông.
Tuy nhiên....
Lúc này đây, khi nhìn thấy diện mạo tuyệt sắc không ai sánh bằng của Vân Lạc Phong, đáy mắt hoàng đế liền hiện lên vẻ kђเếק sợ.
Giống!
Quá giống!
Diện mạo cô nương này cùng Vân Nguyệt Thanh giống như được đúc ra từ một khuôn, nếu nói hai người họ không có quan hệ gì, sợ là không có người nào tin.
Huống chi, cô nương này còn xuất hiện bên cạnh Kỳ Tô, còn thu Kỳ Linh làm đồ đệ, nếu không phải vì Vân Nguyệt Thanh, làm sao lại quen biết huynh muội Kỳ Tô một cách trùng hợp như vậy chứ?
Còn cứu ông ta một mạng?
"Chủ tử!"
Kỳ Tô không tiếp tục che giấu thân phận Vân Lạc Phong nữa, khẽ kêu một tiếng.
Cầm phi đã ngã, Kỳ gia cũng không còn là mối uy ђเếק, hắn không cần phải lo lắng.
Kỳ Chính vốn đã ngã quỵ trên đất, đột ngột nghe thấy một tiếng xưng hô này, lập tức trợn trừng hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Rốt cuộc thì ngươi là ai?"
Nữ tử này lớn lên giống tạc Vân Nguyệt Thanh, nhưng bọn họ chưa từng liên hệ hai người lại với nhau.
Bởi vì hai người này, một người thì phong hoa tuyệt đại, thực lực cường hãn, một kẻ khác lại chỉ biết bợ đỡ Kỳ Tô....
Đúng vậy, trong mắt bọn họ, Vân Lạc Phong chính là dựa vào khuôn mặt giống với Vân Nguyệt Thanh để tiếp cận Kỳ Tô, vọng tưởng có được vinh hoa phú quý từ trên người Kỳ Tô.
Tuy Kỳ Tô đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng ai dám chắc hắn sẽ không có ngày quay về?
Nào ngờ.....
Kỳ Tô lại gọi nữ tử này là chủ tử!
Thần sắc hoàng đế và Mộc Tuyết Hinh đều vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại cùng nảy sinh cảm giác chấn động giống nhau, cũng may hai người họ đã mơ hồ đoán được thân phận Vân Lạc Phong, cho nên không có kђเếק sợ như những người khác.
"Ngươi cho rằng ta và người kia có quan hệ gì, thì chính là quan hệ đó!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đông đảo quần chúng, Vân Lạc Phong chậm rãi mở miệng, khóe môi khẽ cong lên, lời nói ra nhẹ nhàng như gió.
Nàng không thừa nhận, cũng không phủ nhận....
Cho dù nàng cũng nghĩ Vân Nguyệt Thanh và Bạch Linh là cùng một người!
Kỳ Tô không biết nghĩ đến điều gì, cả người chợt ngẩn ra: "Chủ tử, người và sư phụ ta.... Có đúng thật là có quan hệ không?"
"Nếu ta nói ta cũng không biết, ngươi có tin không?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn Kỳ Tô: "Mặt khác, bất luận trước kia và bây giờ như thế nào, ngươi cũng không cần gọi ta là chủ tử! Linh nhi là đồ đệ ta, nên ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được!"
Lỡ như Bạch Linh đúng là Vân Nguyệt Thanh.....
Thì quan hệ này sẽ trở nên lộn xộn.
Nàng cũng không biết xưng hô sao cho đúng!
Kỳ Tô có hơi ngây ngốc, phải là phải, không phải là không phải, sao lại không biết?
"Ta mệt rồi, chuyện ở đây ngươi nhanh chóng giải quyết đi! Đừng để bọn chúng quấy rầy ta nghỉ ngơi."
Vân Lạc Phong hiển nhiên không muốn nói thêm gì nữa, nàng lười biếng duỗi lưng một cái, vòng qua mọi người đi thẳng vào Kỳ gia.
Đáy mắt Giản Phỉ Phỉ hiện lên một tia âm độc ngoan lệ.
Đều tại tiểu tiện nhân này!
Nếu không phải ả xuất hiện, mình sẽ trở thành nữ chủ nhân của Kỳ gia, hai mẹ con Kỳ Tô đều bị mình đạp dưới chân!
Vì nghĩ như vậy nên Giản Phỉ Phỉ bị thù hận che mờ lý trí, bà ta đứng dậy cầm kiếm đâm thẳng về phía Vân Lạc Phong.
Sau lưng Vân Lạc Phong như có thêm đôi mắt, ngay lúc kiếm sắp đâm trúng người mình, nàng liền xoay người đá một cước cực kỳ khí phách khiến Giản Phỉ Phỉ bay ngược ra xa, rơi xuống ngay giữa đường phố.
"Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi đánh lén ta?" Vân Lạc Phong cong môi cười mỉm, hai tay khoanh trước иgự¢, từ trên cao nhìn xuống Giản Phỉ Phỉ đang nằm rạp dưới đất.
Miệng Giản Phỉ Phỉ không ngừng nôn máu, oán hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
"Đắc tội ta, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn cơ hội thành quỷ?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, hai mắt chứa đầy ý cười, nhưng lời thốt ra lại đáng sợ đến mức làm mặt mày Giản Phỉ Phỉ xanh mét.
Kỳ Tô dẫn hộ vệ đến trước mặt Giản Phỉ Phỉ, gương mặt tuấn mỹ là một mảnh lạnh nhạt: "Không biết tự lượng sức! Người đâu, bắt bà ta lại, lăng trì xử tử!"
Lăng trì xử tử?
Bốn chữ này làm thân mình Giản Phỉ Phỉ run lên, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Giản Phỉ Phỉ biết Kỳ Tô nhất định không tha cho mình, chỉ là không ngờ Kỳ Tô lại muốn lăng trì bà ta.
"Không! Ta không làm gì cả, ngươi không thể làm vậy với ta!"
Giản Phỉ Phỉ vô cùng hoảng loạn, muốn chạy trốn, nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Kỳ Tô dẫm lên người nằm rạp lại trên đất.
"Ngươi không làm gì cả? Tuy huynh trưởng ta là do Kỳ Chính ɢɨết, nhưng kẻ đầu sỏ mọi tội lỗi là ngươi! Huống chi....."
Kỳ Tô vĩnh viễn không quên, khi hắn bước vào cửa Kỳ gia lần nữa, đám người này đang bức mẫu thân hắn quỳ xuống tạ tội.
Cứ nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, tim hắn liền thắt chặt đau đớn.
Cho nên, không cần biết là Kỳ Chính, Kỳ Mặc, hay là Giản Phỉ Phỉ....
Hắn đều không để cho bọn họ được ૮ɦếƭ một cách dễ dàng....
Kỳ Mặc sớm đã sợ đến mức không dám ho he chữ nào, xoay người muốn bỏ trốn, không may, Kỳ Tô đã liếc ánh mắt sắc bén tới, tiếp theo là một đạo chưởng phong cường hãn đánh mạnh lên người Kỳ Mặc.
Ngay tức khắc, Kỳ Mặc bay ngược ra xa, thân mình đập mạnh lên vách tường.
Tích tắc sau đó, cả bức tướng đổ xuống ầm ầm, biến thành một mảnh phế tích, chôn vùi cả người Kỳ Mặc.
"Bắt lấy hắn cho ta! Nên xử trí thế nào, đợi ta từ từ nghĩ ra cách đau đớn nhất, thống khổ nhất rồi thi hành!" Nụ cười Kỳ Tô lúc này càng lạnh hơn.
Trong lòng Kỳ Tô lúc này có một cảm giác sảng khoái khó diễn tả thành lời.
"Kỳ Tô, sau này ngươi chính là gia chủ Kỳ gia! Trước tiên, trẫm chúc mừng ngươi!" Mộc Trấn Thiên khẽ mỉm cười: "Nhưng mà, trẫm phải nhắc nhở ngươi một câu, Vân cô nương cùng Vân Nguyệt Thanh chắc chắn có quan hệ, tin tưởng vào trực giác của trẫm!"
Đúng vậy, chính là trực giác!
Giữa Vân Lạc Phong và Vân Nguyệt Thanh, chắc chắn có một mối quan hệ nào đó.
Ánh mắt Kỳ Tô bỗng hơi hốt hoảng, hắn nhìn theo phương hướng Vân Lạc Phong rời đi rồi rơi vào trầm tư....
Đêm đến.
Bóng đêm như nước.
Cầm phi rút người vào một góc, cả người không ngừng run rẩy.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng bị đẩy mở ra, một bóng dáng chói lòa đột ngột xuất hiện trước mắt Cầm phi.
Cầm phi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trung niên trước mặt, nước mắt ủy khuất từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Hoàng thượng, thần tђเếק bị oan! Là tứ công chúa hãm hại thần tђเếק!"
Mộc Trấn Thiên cong môi mỉm cười, nụ cười cực kỳ tàn khốc: "Trẫm biết ngươi bị oan, chỉ có điều, người hãm hại ngươi không phải là Mộc nhi!"
Cái gì?
Cầm phi kђเếק sợ nhìn về phía Mộc Trấn Thiên.
Hoàng thượng biết mình bị oan? Còn biết người hãm hại mình không phải tứ công chúa?
Vậy tại sao hoàng thượng còn đối với mình như thế?
"Hoàng thượng, người nói vậy là sao?" Cánh môi Cầm phi run run, sắc mặt chật vật khó coi.
"Bởi vì....." Mộc Trấn Thiên hơi dừng lại: "Những kẻ đánh ngươi, cưỡng gian ngươi đều là ám vệ của trẫm!"
Ầm!
Đầu Cầm phi như muốn nổ tung, mặt đầy kính ngạc, gương mặt tái nhợt của bà ta hiện lên biểu cảm không dám tin.
Là ám vệ của hoàng thượng?
Chuyện này.... Sao có thể thế được? Tại sao hoàng thượng lại tự cấm sừng chính mình?
"Kỳ Cầm! Đây là cái giá cho việc ngươi ám hại Mộc nhi!" Biểu tình Mộc Trấn Thiên cực kỳ lãnh khốc: "Huống chi, chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm không biết tiểu hoàng tử không phải là cốt nhục của trẫm sao?"
Gương mặt Cầm phi càng thêm tái nhợt, bà ta cắn chặt môi, hai mắt mở to đầy kђเếק sợ.
Hoàng thượng biết?
Biết từ khi nào?
Giọng Mộc Trấn Thiên hơi mềm lại, nhưng rơi vào tai Cầm phi, bà ta chỉ nghe ra được hận ý thấu xương trong đó.
"Trước đó trẫm không trị tội ngươi, có phải đã làm cho ngươi nghĩ rằng trẫm thật lòng yêu ngươi? Sai rồi! Chẳng qua là do trẫm muốn biết, gã đàn ông dám cấm sừng trẫm là ai mà thôi. Cũng may, trẫm điều tra được rồi, nghiệt chủng kia là con của tam hoàng tử Thiên Tề Quốc!" Mộc Trấn Thiên lạnh lùng cười: "Trẫm tạm tha cho ngươi, là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang. Hôm qua, trẫm đã bắt được tên ám vệ truyền tin cho Thiên Tề Quốc rồi!"
Cầm phi liên tục lắc đầu, bà ta có nghĩ thế nào cũng không thông, rốt cuộc là hoàng thượng biết chuyện này từ khi nào?
"Nếu đã biết rõ mọi chuyện, thì không cần phải giữ ngươi lại nữa!" Mộc Trấn Thiên ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Cầm phi đang tê liệt nằm trên mặt đất: "Vì thế, việc ngươi sảy thai ở Kỳ gia, cũng là trẫm cố ý."
Cầm phi rũ mắt, bà ta đã rơi vào đáy tuyệt vọng rồi.
Kỳ Cầm_bà dù sao cũng là nữ nhân của hoàng đế, tại sao hoàng đế có thể tuyệt tình với bà ta như vậy?
Còn không màng đến việc để người trong thiên hạ biết chuyện hoàng đế bị cấm sừng?
"Chắc ngươi đang thắc mắc, tại sao trẫm thà để người trong thiên hạ biết ngươi cấm sừng trẫm cũng phải trị tội ngươi, đúng không?" Mộc Trấn Thiên cười lạnh: "Bởi vì trẫm chẳng những muốn ngươi ૮ɦếƭ, mà còn muốn ngươi thân bại danh liệt, bị người đời phỉ nhổ, đây chính là kết cục cho việc ngươi dám hại hoàng nhi của trẫm!"
Cầm phi đột ngột ngẩng phắt đầu lên, run rẩy nhìn Mộc Trấn Thiên.
Vì Mộc Tuyết Hinh, hoàng đế không ngại tự bôi xấu thanh danh của mình?
Đứa con kia thật sự quan trọng với hoàng đế như vậy sao?
"Mộc nhi là do hoàng hậu sinh, nhìn thấy nó, trẫm như nhìn thấy hoàng hậu. Nếu không phải thân là hoàng đế không thể độc sủng một người, thì hậu cung này căn bản sẽ không có sự tồn tại của các ngươi! Nếu các ngươi ngoan ngoãn an phận thủ thường thì thôi, nhưng cố tình các ngươi lại cứ không tự nhìn rõ bản thân, ba lần bốn lượt mưu hại Mộc nhi."
Mộc Trấn Thiên chắp tay sau lưng, ánh trăng từ ngoài cửa len lỏi vào, chiếu sáng tấm lưng của hoàng đế.
"Trẫm phải trút giận cho Mộc nhi, để người thiên hạ biết ngươi cấm sừng trẫm thì có đáng là gì!"
Sau khi nói xong lời này, Mộc Trấn Thiên liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Trong bóng đêm, khuôn mặt nhỏ của tiểu hoàng tử tái nhợt, mặt đầy kinh hoảng.
"Các người gạt ta! Sao ta có thể không phải là con của phụ hoàng chứ? Ta là hoàng tử Lưu Phong Quốc, là hoàng đế tương lai!"
Nhất định là bọn họ đang gạt mình!
Nhất định là như vậy!
Cầm phi có chút hoảng loạn, vội vàng bò dậy, lao nhanh về phía cửa ôm lấy tiểu hoàng tử.
Mộc Trấn Thiên không có ngăn Cầm phi lại, chỉ lạnh lùng vô cảm nhìn hai mẹ con Cầm phi.
"Hoàng thượng..." Cầm phi ôm tiểu hoàng tử xoay người lại, quỳ trước mặt Mộc Trấn Thiên: "Hoàng nhi vô tội, xin người hãy tha cho hoàng nhi, nó chỉ là một đứa trẻ, nó không biết gì cả?"
"Không biết gì cả?"
Mộc Trấn Thiên khẽ nheo hai mắt, chậm rãi duỗi tay, lấy ra một bức tranh cuộn tròn.
Trong tranh vẽ một người thiếu nữ, nhưng thiếu nữ kia lại đứng giữa vạn lưỡi gươm, đang quỳ xuống xin tha.
Mà đứng trước người thiếu nữ kia là một đứa bé trai, nó đang chống nạnh, kiêu căng ngạo mạn nhận quỳ bái của người thiếu nữ.
Hiển nhiên, thiếu nữ kia chính là Mộc Tuyết Hinh, còn đứa bé trai chính là tiểu hoàng tử.
Chỉ là một đứa bé mà đã có tâm tư đã ác độc như vậy, Cầm phi còn nói nó không biết gì?
Cầm phi nhìn thấy nội dung trong tranh, thần sắc càng thêm kinh hoảng: "Hoàng thượng, nhất định là có kẻ vu oan hãm hại, hoàng nhi vốn ngây thơ đơn thuần, làm sao có thể muốn ɢɨết tứ công chúa?"
Nào ngờ, tiểu hoàng tử lại chẳng chịu phối hợp với Cầm phi, nó dứt tay Cầm phi ra, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ trong tranh.
"Ta là nhi tử của phụ hoàng, ả chỉ là một nữ nhi, dựa vào đâu mà dám bá chiếm yêu thương của phụ hoàng chứ? Chỉ có ta mới xứng được phụ hoàng sủng ái! Còn ả chỉ có thể bị ta dẫm dưới chân."
Cầm phi thất kinh hồn vía, muốn bịt miệng tiểu hoàng tử lại, đáng tiếc là đã muộn, tiểu hoàng tử đã nói hết những lời không nên nói.
Mộc Trấn Thiên nheo mắt, trong con ngươi bốc lên lửa giận: "Những lời này là ai dạy ngươi nói?"
Hoàng đế làm như lơ đãng hỏi.
Mà tiểu hoàng tử cũng rất phối hợp trả lời: "Là mẫu phi nói với hoàng nhi! Mẫu phi nói, chỉ có nhi tử mới có thể kế thừa ngai vàng, nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, một khi gả rồi thì cũng như bát nước hất đi, không còn là người hoàng gia chúng ta nữa!"
"Tốt! Rất tốt!" Mộc Trấn Thiên giận quá hóa cười: "Ngươi dạy con rất tốt! May mà ngươi không có sinh con cho trẫm, bằng không, con cái của trẫm đều bị ngươi hủy hoại hết rồi!"
"Ngươi nói nó vô tội? Vậy Mộc nhi của trẫm thì có tội? Ngươi cùng người đàn ông khác sinh ra nghiệt chủng, để trẫm nuôi con thay các ngươi nhiều năm trời, vậy mà còn không biết xấu hổ muốn ɢɨết con gái trẫm. Trẫm há có thể tha cho mẹ con các ngươi?"
"Hơn nữa, đừng tưởng trẫm không biết, tam hoàng tử Thiên Tề Quốc kia chính là muốn mưu đoạt giang sơn của trẫm, cho nên hắn mới thông gian cùng ngươi, còn muốn để con trai các ngươi lên làm hoàng đế Lưu Phong Quốc. Chờ khi con trai các ngươi đăng cơ, hắn sẽ lập tức thay triều đổi họ."
Mộc Trấn Thiên càng nói càng giận: "Tuy nhiên, trẫm tạm thời sẽ không trị tội các ngươi, ngày mai, sau khi lâm triều mới quyết định nên xử các ngươi thế nào!"
Hoàng đế không phải không trị tội, mà là cần thương nghị cùng chúng đại thần. Không cần biết kết quả thương nghị ra sao, đều có thể khẳng định kết cục của Cầm phi là tuyệt đối vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến kết cục của mình, hai chân Cầm phi nhũn ra, té ngã xuống đất, trong mắt đầy thống khổ.
Mộc Trấn Thiên không thèm nhìn Cầm phi thêm nữa, phất tay áo bỏ đi. Trong đêm đen chỉ còn lại duy nhất tiếng khóc thảm thiết của Cầm phi.
"Hoàng nhi, là mẫu phi hại con!" Cầm phi vô cùng thống khổ: "Nếu không phải mẫu phi dễ dàng tin người, thì phụ thân con đã không biến thành người khác."
Người nọ đã nói sẽ giúp bà ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất Lưu Phong Quốc, nhưng hiện giờ bà ta chịu đủ mọi khổ sở, mà người nọ thì không thấy bóng dáng đâu.
"Người nói bậy, người đừng gạt ta, ta là con của phụ hoàng, không phải là con của người khác!" Tiểu hoàng tử tức giận nhảy dựng lên, nắm đấm nhỏ hung hăng đánh lên người Cầm phi: "Người mau đi tìm phụ hoàng, nói cho phụ hoàng biết, ta là con của phụ hoàng!"
"Hoàng nhi?" Cầm phi không dám tin mà ngước mặt lên, dường như không ngờ tới, đứa trẻ ngang ngược тһô Ьạᴏ, lục thân không nhận này chính là con ruột của mình.
Thực tế thì Cầm phi đã sớm biết bản tính lục thân không nhận của tiểu hoàng tử từ lâu, bởi vì trước đó tiểu hoàng tử còn ngày ngóng đêm trông Mộc Trấn Thiên mau ૮ɦếƭ để kế thừa ngai vàng.