Chỉ là khi đó, Cầm phi biết tiểu hoàng tử không phải con ruột hoàng đế, nên mới không cảm thấy tiểu hoàng tử là người lục thân không nhận.
"Người cút! Ta không nhận người làm mẫu phi của ta! Ta không có loại mẫu phi dan díu với đàn ông khác như người! Người thông gian, nhưng ta không phải là nghiệt chủng! Ta không phải!" Biểu tình tiểu hoàng tử điên cuồng, tát mạnh một cái vào mặt Cầm phi.
Dù Cầm phi có tội ác tày trời, nhưng bà ta thật lòng yêu thương đứa con này.
Chỉ là không ngờ, con trai bà ta đã bị bà ta dung túng tới mức độ này.
Ôm lấy nửa bên mặt bị tát, tim Cầm phi như bị ai đâm thủng, lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận thì đã không dạy dỗ tiểu hoàng tử đàng hoàng, mà để nó học nhiều cái ác như vậy....
Hiện tại, bà ta chính là tự làm tự chịu!
___________
Hôm sau.
Trên triều tranh phong không ngừng.
Việc làm của cha con Kỳ Chính bị người phê phán, đẩy hai người họ lên đầu ngọn sóng, ai ai cũng thóa mạ khinh bỉ.
Cầm phi chẳng những cấm sừng hoàng đế mà còn sinh ra nghiệt chủng. Vì thế, đại thần triều đình nhất trí muốn xử tử Cầm phi.
Đương nhiên, xử tử là quá nhẹ. Cuối cùng, một vị thái y trong thái y viện đưa ra một loại độc dược, loại độc này sẽ khiến Cầm phi chịu đủ đau đớn bảy ngày bảy đêm cho đến ૮ɦếƭ.
Tuy tiểu hoàng tử không phạm đại tội, nhưng suy cho cùng cũng không phải là huyết mạch hoàng tộc, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác, cũng không thể tha thứ!
Còn về phe cánh của Cầm phi, một kẻ cũng không được tha! Tên thái y giúp Cầm phi hạ độc, sau khi biết mọi chuyện bại lộ, liền lấy cái ૮ɦếƭ tạ tội....
Từ đầu Mộc Trấn Thiên đã rất thưởng thức Kỳ Tô, huống hồ Kỳ Tô và Mộc Tuyết Hinh đã có hôn ước từ sớm, vì thế, hoàng đế hạ chỉ, cho hai người đính hôn với nhau.
Một đạo thánh chỉ này, có người vui, cũng có người buồn.
Người vui tất nhiên là huynh muội Kỳ Tô và Mộc Tuyết Hinh. Còn người buồn là những thiên kim khuê các Lưu Phong Quốc đem lòng ái mộ Kỳ Tô....
Tuy nhiên, nghĩ đến ngoài vị trí đương gia chủ mẫu, thì Kỳ gia vẫn còn các vị trí khác là trắc phu nhân và tђเếק thị. Vì thế các quý nữ trong kinh lại bắt đầu động tâm, làm cho Kỳ gia ngày nào cũng khách đến đầy nhà.
Những người đó chỉ muốn vào Kỳ gia, lại không biết rằng, hành động của bọn họ đã đắc tội tới một người, chính là..... Vân Lạc Phong!
Lúc này, trong một căn phòng, Vân Lạc Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe thấy bên ngoài thật ồn ào, ngay lập tức, sắc mặt nàng đen lại.
Kỳ Linh thấy sắc mặt sư phụ nhà mình không tốt, liền tự xung phong: "Sư phụ, muội đi đuổi bọn họ!"
(*Sa: đáng lý edit Kỳ Linh tự xưng với Vân Lạc Phong là con, vì là quan hệ sư đồ. Nhưng do Kỳ Linh quen gọi Vân Lạc Phong là tỷ tỷ, hơn nữa Kỳ Tô là đệ tử mẹ Vân Lạc Phong, theo lý nên gọi Vân Lạc Phong là sư tỷ, vì thế nên Kỳ Linh với Vân Lạc Phong là quan hệ sư đồ, gọi sư phụ nhưng xưng hô và tự xưng sẽ là tỷ muội.
Sa cực kỳ bái phục Tiêu Thất Gia, quan hệ nhân vật rối nùi luôn! Edit xưng hô không cũng đủ mệt!)
Sau khi giải quyết xong chuyện Kỳ gia, Kỳ Tô có việc nên phải tạm thời rời khỏi Kỳ gia, đã đi được vài ngày rồi, nhưng đám quý nữ kia lại không hề nản lòng, ngày nào cũng tới Kỳ gia ngồi canh.
Hộ Vệ Kỳ gia lại không dám chặn đám quý nữ kia, cho nên, bọn họ liền tụm năm tụm ba, biến phủ đệ Kỳ gia thành phố xá sầm uất.
Trước đó, ban ngày Vân Lạc Phong luôn ở trong không gian thần điển, nên không cảm thấy gì. Hôm nay, hiếm khi nàng không vào không gian thần điển, vì thế mới phát hiện tình trạng mới này của Kỳ gia.
"Kỳ Linh, muội có muốn Mộc Tuyết Hinh làm tẩu tẩu muội không?" Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười, hỏi.
Số lần Vân Lạc Phong gặp Mộc Tuyết Hinh không nhiều, nhưng lại khá có hảo cảm với Mộc Tuyết Hinh.
Mộc Tuyết Hinh tuy là công chúa, nhưng lại không kiêu căng, mặc kệ bần cùng hay phú quý cũng vẫn một lòng với Kỳ Tô, đúng là xứng đáng để Kỳ Tô yêu thương cả đời.
"Muội thích sư phụ nhất, nhưng mà....." Kỳ Linh nghiêng đầu: "Sư phụ không thể nào trở thành tẩu tẩu của Linh nhi được! Cho nên, Linh nhi muốn Mộc tỷ tỷ làm tẩu tẩu mình!"
Đừng thấy Kỳ Tô là ca ca Kỳ Linh thì cô bé sẽ mù quáng sùng bái ca ca mình nhất. Trên thực tế, Kỳ Linh luôn cảm thấy sư phụ mới là người lợi hại nhất, cho nên, là lão ca ca nhà mình không xứng với sư phụ!
"Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng ra ngoài giải quyết một lần một, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn!"
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt, trong đó xẹt qua một tia hàn quang.
Nàng đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng.
Trong hậu hoa viên, một đám nữ tử y phục thướt tha xinh đẹp ngồi giữa trăm hoa, dường như muốn cùng trăm hoa tranh nhau khoe sắc.
Mấy nữ tử kia thoáng nhìn thấy Vân Lạc Phong đi tới từ trong hậu viện, thần sắc chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã làm lơ Vân Lạc Phong, quay sang nói chuyện với bạn của mình.
Chuyện ngày đó ở trước đại môn Kỳ gia, không phải ai ai cũng tận mắt chứng kiến.
Cho nên, mấy nữ tử kia không biết thân phận của Vân Lạc Phong.
"Là ai cho bọn họ vào?" Ánh mắt Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Một hộ vệ gần đó toát mồ hôi lạnh: "Hồi bẩm Vân cô nương, những người này đều là không mời tự đến, thuộc hạ đã ngăn cản nhưng bọn họ vẫn xông vào. Hơn nữa, thiếu gia không có ở nhà, tiểu thư lại không ra khỏi cửa, chúng thuộc hạ thật sự không còn cách nào."
"Bây giờ ta ra rồi, các ngươi lập tức đuổi hết bọn họ đi! Ai còn dám bước vào Kỳ gia một bước, trực tiếp đánh gãy hai chân cho ta!"
Giọng điệu Vân Lạc Phong vô cùng khí phách, lạnh lùng quét mắt nhìn đám quý nữ kia, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ là một mảnh hàn ý.
Nàng vất vả lắm mới có được hai ngày yên tĩnh, không ngờ lại bị đám người này quấy rầy.
"Dạ, Vân cô nương!"
Có lời này của Vân Lạc Phong, chúng hộ vệ đều thở phào.
Những quý nữ kia không biết thân phận Vân Lạc Phong, nhưng chúng hộ vệ thân là hộ vệ Kỳ gia, chẳng lẽ còn không rõ?
Ngay cả thiếu gia nhà mình mà còn là thuộc hạ của Vân cô nương, thì thân là hộ vệ như bọn họ, tất nhiên cũng phải nghe theo mệnh lệnh Vân cô nương.
"A~!" Một âm thanh khinh miệt chậm rãi vang lên. Từ trong đám quý nữ, một vị cô nương xinh đẹp mỹ miều đi ra: "Nói dễ nghe một chút thì cô là khách của Kỳ gia. Còn nói khó nghe, là vì Kỳ Tô công tử tâm địa lương thiện nên mới cho cô ở lại, cô thật sự xem mình là nữ chủ nhân Kỳ gia sao? Chuyện của Kỳ gia, khi nào đến phiên cô lên tiếng chứ?"
Vị cô nương này có gương mặt xinh đẹp, nhưng thái độ lại kiêu căng ngạo mạn, dùng ánh mắt khinh thường để đánh giá Vân Lạc Phong.
Không gì ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy diện mạo Vân Lạc Phong, nàng ta khó mà không thấy ghen ghét.
Hừ! Không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút thôi sao? Ở cái đại lục này đều là nói chuyện bằng thực lực. Có xinh đẹp cách mấy thì cũng chỉ là một bình hoa.
"Tô Tuyết, đừng nói nữa!" Người vừa lên tiếng là nữ tử dịu dàng, nàng ta nhìn Vân Lạc Phong, khẽ mỉm cười: "Cô nương, xin cô đừng để ý, tính tình Tô Tuyết thẳng thắn, nhưng không hề có ý xấu!"
Nói xong, nàng ta lại giả vờ rầy Tô Tuyết: "Tô Tuyết, tuy lời cô nói là sự thật, nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy, nói gì thì nơi này cũng là Kỳ gia, đương gia chủ mẫu là tứ công chúa, cô cần gì tự hạ thấp bản thân!"
Ý là lời Tô Tuyết là sự thật, Vân Lạc Phong là đang tú hú chiếm tổ, bá chiếm thứ không thuộc về mình.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại, đánh gia nữ tử dịu dàng như nước trước mắt kia. Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
"Thì ra các ngươi còn biết nơi này là Kỳ gia! Nếu để người không biết nội tình nhìn thấy, còn tưởng đây là nhà của các ngươi!"
Vân Lạc Phong cong môi cười khẩy, lời nói ra khiến sắc mặt các quý nữ kia cứng đờ lại.
"Ngươi......"
Tô Tuyết vừa định mắng chửi, thì Vân Lạc Phong lại cất giọng âm lãnh cắt ngang: "Các ngươi còn thất thần gì hả? Đuổi hết ra ngoài cho ta! Không đi thì trực tiếp tống cổ ra ngoài!"
Vân Lạc Phong hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa, những nơi bọn họ đã đi qua nhớ dùng giấm rửa sạch một chút, để tiêu độc!"
Gương mặt Tô Tuyết từ xanh chuyển qua trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành xanh, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Mặt mày mấy quý nữ khác cũng đen kịt, bọn họ căm giận trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta là tiểu thư con quan đại thần, ngươi dám đối với ta như vậy, hoàng thượng mà biết chắc chắn sẽ trị tội ngươi!" Tô Tuyết nổi giận quát.
Nàng ta còn muốn bước tới dạy cho Vân Lạc Phong một bài học, nhưng còn chưa đến trước mặt Vân Lạc Phong thì đã bị hộ vệ Kỳ gia chặn lại, sau đó bị hộ vệ Kỳ gia xách lên như xách con gà con đi thẳng ra khỏi đại môn.
"Buông tay! Các người buông tay cho ta! Các ngươi là hộ vệ Kỳ gia, tại sao phải nghe lệnh nữ nhân kia chứ? Ta biết rồi, nhất định là ả đã quyến rũ Kỳ Tô, nếu để công chúa biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua cho ả!"
Lúc này, Tô Tuyết hoàn toàn quên mất, bọn họ tới đây cũng là vì Kỳ Tô.
Mấy quý nữ khác nhìn thấy Tô Tuyết bị hộ vệ Kỳ gia tống cổ ra ngoài, trong lòng vừa thấy ngạc nhiên, vừa nghi ngờ.
Tại sao hộ vệ Kỳ gia lại nghe theo mệnh lệnh nữ nhân này?
Chẳng lẽ..... Kỳ Tô thật sự coi trọng nữ nhân này sao?
Không! Tuyệt đối không được!
Nếu như là công chúa, nói không chừng bọn họ còn có cơ hội vào Kỳ gia làm tђเếק, nhưng nếu Kỳ gia có một nữ nhân ác độc không nói đạo lý như vậy, thì bọn họ đừng hòng bước chân vào cửa Kỳ gia.
Tô Tuyết còn đang mắng Vân Lạc Phong, thì đúng vào lúc này, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng nàng ta, làm vẻ mặt phẫn nộ của Tô Tuyết ngay tức khắc biến thành vui mừng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Cách đó không xa, Kỳ Tô đứng trước đại môn, mày kiếm khẽ nhíu.
Hắn chỉ mới đi có mấy ngày, tại sao Kỳ gia lại có thêm nhiều người như vậy?
"Thiếu gia!" Hộ vệ chắp quyền hành lễ, Tô Tuyết liền rớt phịch xuống đất, trông rất khó coi: "Những người này đến Kỳ gia, nói là muốn gặp thiếu gia, đã đến được mấy ngày rồi."
Kỳ Tô không trở về một mình, mà bên cạnh còn có Mộc Tuyết Hinh.
Nhìn thấy Mộc Tuyết Hinh đứng bên cạnh Kỳ Tô, mấy quý nữ kia lập tức không dám lộn xộn.
Có điều, mạch não Tô Tuyết lại không giống người bình thường, nàng ta cảm thấy bản thân mình sớm muộn gì cũng là người của Kỳ Tô, nên dù có làm gì thì cũng là chuyện đương nhiên.
Vì thế.....
Tô Tuyết chật vật đứng dậy, chạy nhanh về phía Kỳ Tô.
Kỳ Tô bị hoảng, căn bản là không cần suy nghĩ gì đã giơ chân đá một cước vào иgự¢ Tô Tuyết, làm cả người Tô Tuyết văng ra xa, đập vào một bồn hoa lớn.
Tô Tuyết sửng sốt, sau đó nước mắt rơi như mưa: "Kỳ Tô công tử, Tô Tuyết tới là để gặp công tử, nhưng mà nữ nhân kia quá đáng ghét, lại tuyên bố nói ả là nữ chủ nhân Kỳ gia, còn muốn đuổi chúng tôi đi."
Thời điểm Tô Tuyết khóc lóc kể lể, cũng không quên vu khống Vân Lạc Phong.
Mộc Tuyết Hinh nhìn Tô Tuyết như nhìn một kẻ ngu, khuôn mặt khả ái nở nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nhìn dáng vẻ khó coi của Tô Tuyết.
Mấy quý nữ khác còn tưởng sẽ nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Mộc Tuyết Hinh, thật không ngờ Mộc Tuyết Hinh lại mặt không đổi sắc, giống như không nghe thấy Tô Tuyết nói gì vậy.
Chuyện này.... Sao có thể?
Mộc Tuyết Hinh không phải yêu Kỳ Tô sâu nặng sao? Tại sao nghe có người muốn chiếm Kỳ Tô mà vẫn bình tĩnh như vậy?
Nữ tử dịu dàng hùa với Tô Tuyết lúc nãy cắn môi, rồi chậm rãi đi đến trước mặt hai người Mộc Tuyết Hinh và Kỳ Tô: "Công chúa điện hạ, chúng tôi chỉ là đến thăm Kỳ Tô công tử, không có ý gì khác, nhưng thật không ngờ, vậy mà..... Vậy mà lại phát hiện Kỳ Tô công tử có nữ nhân khác, ả ta còn hạ lệnh đuổi chúng tôi ra khỏi Kỳ gia."
Nữ tử dịu dàng này ái mộ Kỳ Tô đã nhiều năm, đáng tiếc, năm đó Kỳ Tô bị đuổi khỏi Kỳ gia, dù nàng ta có thích Kỳ Tô bao nhiêu thì cũng không thể lấy một người không quyền không thế.
Cũng may Kỳ Tô đã trở về, lại còn thâu tóm được Kỳ gia. Với địa vị Kỳ Tô hiện giờ, làm trắc phu nhân của Kỳ Tô cũng không thiệt thòi.
Nhưng mà.....
Nàng ta thông minh, không có để lộ ý đồ của mình, mà giải thích rằng nàng ta đến đây chỉ là để thăm Kỳ Tô mà thôi.
"Nếu cô nương ấy đã đuổi các ngươi đi, vậy các ngươi còn mặt dày ở lại làm gì hả?" Mộc Tuyết Hinh cười lạnh: "Chẳng lẽ là muốn quyến rũ Kỳ Tô?"
Nữ tử dịu dàng sửng sốt, công chúa nói vậy là sao?
Mộc Tuyết Hinh không cho nữ tử dịu dàng kia có thời gian rối rắm lâu, tiếp tục lạnh lùng nói: "Liễu Nguyệt, đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, nể tình phụ thân ngươi có nhiều cống hiến cho Lưu Phong Quốc, nên ta mới mắt nhắm mắt mở với ngươi, ngươi đừng có cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần!"
Cái vẻ dịu dàng này của Liễu Nguyệt chỉ là để đàn ông nhìn mà thôi, cùng là nữ tử, Mộc Tuyết Hinh chỉ muốn quăng vào mặt nàng ta bốn chữ: Kỹ nữ lầu xanh!
Sắc mặt Liễu Nguyệt tái đi, khẽ cụp mắt xuống.
Dáng vẻ này rơi vào mắt người không biết, còn tưởng Mộc Tuyết Hinh đã ủy quyền ủy thế ђเếק bức nàng ta.
"Tứ công chúa!" Tô Tuyết rõ ràng thuộc loại người ngu ngốc không sợ ૮ɦếƭ, ra cửa là để lại não ở nhà, hơn nữa còn là con gián đánh mãi không ૮ɦếƭ, vừa mới ăn đòn đau nhưng vẫn ráng bò dậy, nói: "Mấy người chúng tôi không dám dòm ngó đến vị trí chủ mẫu, chỉ là muốn làm tђเếק cho Kỳ Tô công tử mà thôi. Đàn ông tam thê tứ tђเếק không phải là chuyện rất bình thường sao? Dù người là công chúa, cũng không thể ngăn cản phu quân nạp tђเếק."
"Tђเếק?" Một giọng nói lạnh thấu xương đột ngột truyền tới từ phía sau mọi người.
Chỉ thấy Vân Lạc Phong_người từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, đang khoanh tay đứng ở chỗ cũ, bên môi nở nụ cười tà khí, ánh mắt như cười như không nhìn Kỳ Tô.
"Ngươi muốn nạp tђเếק?"
Vừa nghe câu hỏi này, Kỳ Tô sợ xanh mặt: "Không! Ta tuyệt đối không nạp tђเếק! Đặc biệt là những nữ nhân mặt dày mày dạn như bọn họ, có cho ta cũng không cần!"
Những nữ nhân này không biết rụt rè mà chạy đến Kỳ gia, còn luôn miệng nói muốn làm tђเếק của hắn, không phải mặt dày mày dạn thì là gì?
Vừa nghe lời này của Kỳ Tô, mặt mày những quý nữ kia liền trắng bệch, nhiều hơn là tức giận không thôi.
Có điều, bọn họ không dám phát hỏa với hai người Mộc Tuyết Hinh và Kỳ Tô, chỉ có thể dời ánh mắt căm phẫn hận thù đến người Vân Lạc Phong.
Nội tâm Liễu Nguyệt ngổn ngang trăm mối.
Nữ tử kia nói vậy nghĩa là gì? Không cho Kỳ Tô nạp tђเếק? Vậy ả thì sao? Muốn làm nữ chủ nhân Kỳ gia?
Vân Lạc Phong nắm bàn tay nhỏ của Kỳ Linh, làm như không phát hiện lửa giận của đám quý nữ kia, mỉm cười nói: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi! Nếu dưới trướng ta có kẻ chân trong chân ngoài, thì kẻ đó không xứng làm việc cho ta!"
Người có hậu viện đầy ắp đàn bà, thì còn dư được bao nhiêu tinh lực làm việc cho nàng?
Cho nên, người của nàng, tuyệt đối không được nạp tђเếק!
Đây là quy tắc cơ bản!
Kỳ Tô vội vàng thề với trời: "Vân cô nương, người yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nạp tђเếק, cả đời này, ta sẽ không cô phụ thê tử mình!"
Vân Lạc Phong cười cười, không nói thêm gì nữa.
Nếu Kỳ Tô về rồi, vậy thì mấy nữ nhân này giao cho hắn giải quyết là được.
"Ta muốn tĩnh tâm tu luyện, nếu còn có ai tới quấy rầy, thì bắt kẻ đó nắm ngang rời đi!"
Tô Tuyết vừa nghe lời này, lập tức nổi giận: "Ngươi là cái thá gì? Dựa vào đâu mà đòi quản Kỳ công tử? Ngươi tưởng ngươi là nữ chủ nhân Kỳ gia à? Ngươi...."
Rầm!
Tô Tuyết còn chưa nói hết thì đã bị một cước đã bay ra ngoài.
Kỳ Tô siết chặt nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh, phẫn nộ quát: "Người đâu, trói Tô Tuyết lại cho ta! Bảo người Tô gia đến chuộc người!"
Tô Tuyết luống cuống, không ngờ Kỳ Tô lại không thương hương tiếc ngọc chút nào.
Hắn nhẫn tâm như vậy?
Mộc Tuyết Hinh lạnh lùng nhìn Tô Tuyết, khẽ mở miệng nói: "Ngu xuẩn không phải lỗi của ngươi, nhưng để người ta lợi dụng thì chính là lỗi của ngươi! Còn nữa, trước khi tìm Vân cô nương gây phiền phức, các ngươi tốt nhất hãy đi hỏi thăm xem thử mấy ngày trước, ở Kỳ gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!"
Bị người ta lợi dụng?
Tô Tuyết bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Liễu Nguyệt.
Sở dĩ vừa rồi Tô Tuyết giận dữ với Vân Lạc Phong như thế, là bởi vì trước đó Liễu Nguyệt từng to nhỏ mấy câu với Tô Tuyết.
Liễu Nguyệt nói, Vân Lạc Phong là loại nữ tử vô liêm sỉ, suốt ngày quấn lấy Kỳ Tô, cho nên Tô Tuyết mới phản ứng kịch liệt với Vân Lạc Phong.
Mà lúc này, mặt mày Liễu Nguyệt đã tái lại càng tái hơn. Ả cắn chặt môi, ánh mắt lại ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
"Tự mình cút, hay là để ta ném các ngươi ra ngoài?" Kỳ Tô liếc mắt nhìn, lạnh giọng hỏi.
Những quý nữ nào dám tiếp tục ở lại, ai nấy cũng vội vàng chạy đi.
Ngoại trừ Tô Tuyết đang bị trói.
Sau khi rời khỏi Kỳ gia, mấy quý nữ kia nghe theo lời Mộc Tuyết Hinh, vội vàng điều tra chuyện xảy ra ở Kỳ gia vào mấy ngày trước.
Ngày đó có rất nhiều người chứng kiến, cho nên không khó để thăm dò.
Khi biết Vân Lạc Phong có thể đối đầu với một cường giả cảnh giới Thiên Thần, còn đánh bại đối phương, thì đám quý nữ kia lập tức hốt hoảng. Sau đó còn biết Kỳ Tô đang làm việc cho Vân Lạc Phong, thì bọn họ mới hiểu việc làm ngày hôm nay của bọn họ buồn cười đến cỡ nào....
Gia chủ Tô gia đích thân đến cửa Kỳ gia, bỏ ra một cái giá thật lớn mới chuộc được Tô Tuyết về.
Sau khi trở về, Tô gia chủ liền đánh Tô Tuyết một trận đòn thật nặng, rồi mới nói cho Tô Tuyết biết không sót một chữ về chuyện đã xảy ra ở Kỳ gia vài ngày trước.
Tô Tuyết bị dọa sợ không nhỏ, rồi mới chợt hiểu ra, nàng ta thật sự bị Liễu Nguyệt lợi dụng.
Nghĩ đến đây, Tô Tuyết vô cùng tức giận. Tô gia chủ biết tiền căn hậu quả cũng nổi trận lôi đình, liền dùng thế lực trong tay nhắm thẳng vào phụ thân Liễu Nguyệt. Chính vì vậy mà trên triều, Liễu đại nhân bị chèn ép khắp nơi....
Về sau, mỗi khi Tô Tuyết chạm mặt Liễu Nguyệt, hai người này liền đại chiến một hồi, ai cũng hận không thể xé rách mặt đối phương để hả giận.
Đương nhiên, Vân Lạc Phong không biết những chuyện này.
Bởi vì Kỳ Tô báo với Vân Lạc Phong, rằng có người gặp được Cơ Cửu Thiên ở Thiên Tề Quốc.
Trước đó Kỳ Tô rời khỏi Kỳ gia mấy ngày, chính là đi xác thực tin tức này....
Thiên Tề Quốc?
Nói đến Thiên Tề Quốc, người duy nhất mà Vân Lạc Phong quen biết, chỉ có mỗi nhị hoàng tử.
Nàng hơi nheo hai mắt lại một chút, ngón trỏ gõ nhịp nhịp lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: "Có tin tức gì của Quỷ Đế không?"
"Hình như người này cũng ở Thiên Tề Quốc, nhưng tin này không chắc chắn lắm!"
Kỳ Tô nhíu mày đáp.
"Kỳ Tô, người đi cùng ta đến Thiên Tề Quốc một chuyến, chuyện ở đây tạm thời giao cho Triệu lão lo liệu đi!" Vân Lạc Phong chậm rãi đứng dậy: "Mặc kệ tin này có chính xác hay không, chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng nhất định không bỏ qua! Hơn nữa.... Muốn đến Thiên Phạt Sâm, cũng cần đi ngang qua Thiên Tề Quốc."
Thiên Phạt Sâm?
Kỳ Tô dường như nghĩ đến cái gì đó, bèn hỏi: "Vân cô nương, người thật sự không biết mình có quan hệ với sư phụ ta hay không à?"
"Không biết!" Vân Lạc Phong lắc đầu: "Ta chỉ biết, mẫu thân ta tên là Bạch Linh, phụ thân tên Vân Dương. Hai người đều đã tử trận sa trường. Lúc trước ta thấy Tiểu Linh có một chiếc vòng ngọc, chiếc vòng ấy là tín vật đính ước mà phụ thân ta tặng cho mẫu thân ta. Chỉ là... Nếu như mẫu thân ta thật sự còn sống, vậy thì thi thể chôn ở mộ phần Vân gia là ai?"
Vân Lạc Phong thật sự nghĩ không thông, chỉ đành lắc đầu thở dài.
Thần sắc Kỳ Tô ngập tràn kích động: "Sư phụ ta cũng đến nơi này từ một chiến trường, người đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, hoàn toàn không nhớ mình là ai. Trong trí nhớ của sư phụ hình như có một người tên Linh, nhưng sư phụ lại không thể xác định người tên Linh kia là ai? Còn về tên của muội muội ta, cũng là do sư phụ đặt."
"Vân cô nương....." Kỳ Tô hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Người nói không biết thi thể nằm trong mộ phần Vân gia là ai, vậy ta mạn phép hỏi người một câu, người có tận mắt nhìn thấy thi thể mẫu thân mình không?"