Ngây thơ hồn nhiên?
Vân Lạc Phong lại uống một hớp trà, sống ở hậu viện danh môn thế gia này, còn có người ngây thơ hồn nhiên sao?
"Kỳ Tô, Giản An phải lòng ngươi!"
Kỳ Tô vừa uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống đã nghe Vân Lạc Phong nói ra một câu kinh người, liền phun hết nước trà trong miệng, may mà Vân Lạc Phong né nhanh mới không bị hắn phun trúng.
"Xin lỗi, ta không phải cố ý....." Kỳ Tô lau miệng, vẻ mặt xấu hổ: "Ta chỉ bị người dọa thôi. Ta và Giản An chỉ mới gặp nhau có vài lần, cô ấy làm sao có thể phải lòng ta được?"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Chuyện tình cảm của ngươi, ta sẽ không xen vào! Nhưng quy tắc ta định ra cho người của mình chính là, không được phép nạp tђเếק! Nếu không sẽ sinh ra vô số phiền phức, cũng ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc cho ta!"
Quan trọng nhất là nàng đến từ Hoa Hạ, vốn dĩ đã không tán thành quan điểm tam thê tứ tђเếק.
Cũng may nàng có Vân Tiêu.
Vân Tiêu chưa bao giờ để những chuyện này làm phiền đến nàng. Phàm là có nữ tử để ý đến chàng, chàng đều tự mình xử lý. Tuyệt đối không cho người khác bất kỳ cơ hội nào.
"Đã rõ!"
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ tới chuyện nạp tђเếק....
"Ngoài ra...." Vân Lạc Phong duỗi lưng một cái, dáng vẻ lười biếng: "Ta tới nơi này là vì tìm Cơ Cửu Thiên, nếu để ta biết cô ta lừa ta, hoặc giả..... Cô ta gây phiền phức cho ta, thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!"
Cho đến hiện tại, nàng chỉ mới nhìn ra Giản An ái mộ Kỳ Tô mà thôi, còn chưa phát hiện điều gì khác.
Nếu Giản An này không chịu an phận, vậy cũng đừng trách nàng không khách sáo!
"Vân cô nương, nếu người cảm thấy Giản An lừa gạt chúng ta, vậy chúng ta có thể lập tức rời khỏi Giản gia ngay bây giờ." Kỳ Tô nhíu mày, nếu Giản An thật sự phải lòng hắn, vậy hắn chính là người đầu tiên không muốn lưu lại Giản gia.
"Không cần! Ta cảm thấy, ở tại Giản gia, chúng ta sẽ càng dễ dàng tìm được Cơ Cửu Thiên hơn!" Vân Lạc Phong khẽ híp hai mắt, trong đó chợt lóe lên một tia sáng: "Đúng rồi, Kỳ Tô, ngươi bảo người của ngươi đừng có dừng việc tìm kiếm, nếu như có tin tức của Quỷ Đế thì lập tức báo với ta!"
"Được!" Kỳ Tô gật đầu: "Ta đã phái đại bộ phận nhân mã ra ngoài tìm người, tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức của Quỷ Đế."
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong không nói thêm gì nữa, chỉ thoáng lộ vẻ trầm tư.
"À phải...." Kỳ Tô chợt nhớ ra gì đó, liền nói: "Trước đó ta có nợ nhị hoàng tử một ân tình, ta định mấy ngày nữa sẽ đi bái phỏng hắn ta."
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe sáng, nói: "Ngươi nói một chút chuyện về nhị hoàng tử phi cho ta biết đi!"
Kỳ Tô ngây người, ngẩng đầu lên nhìn Vân Lạc Phong: "Nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi phu thê tình thâm, lúc nhị hoàng tử phi còn sống, nhị hoàng tử chỉ độc sủng một mình nhị hoàng tử phi. Thậm chí nhị hoàng tử còn chưa từng bước vào phòng tђเếק thị khác một lần nào. Đáng tiếc, mấy năm trước nhị hoàng tử phi bị bệnh rồi qua đời."
Vân Lạc Phong im lặng nghe Kỳ Tô nói.
"Nhị hoàng tử phi sinh được một đứa con gái, trước khi ૮ɦếƭ, nhị hoàng tử phi để lại di ngôn, hy vọng sau khi mình đi rồi, nhị hoàng tử sẽ tục huyền với muội muội ruột của mình."
Nhị hoàng tử thân là người của hoàng tộc Thiên Tề Quốc, hoàng đế Thiên Tề Quốc chắc chắn sẽ không cho phép nhị hoàng tử cả đời không tục huyền. Nhị hoàng tử phi không muốn con gái mình chịu uất ức, nên tất nhiên hy vọng muội muội ruột của mình có thể thay thế mình, còn tốt hơn là để nhị hoàng tử cưới một nữ nhân xa lạ.
"Đối với di ngôn của nhị hoàng tử phi, nhị hoàng tử tất nhiên nghe theo, nào ngờ không lâu sau đó, muội muội nhị hoàng tử phi cũng bệnh nặng."
Hai tỷ muội lần lượt bệnh nặng qua đời?
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, chuyện này khó mà làm người ta không nghĩ sâu xa.
"Hoàng đế Thiên Tề Quốc lần này lại vừa ý nhị tiểu thư Giản gia_Giản ý!"
Vân Lạc Phong nheo mắt lại: "Ngươi nói với nhị hoàng tử, ta có thể cứu muội muội nhị hoàng tử phi, hơn nữa, ta còn có thể giúp hắn đăng cơ làm hoàng đế."
Kỳ Tô ngạc nhiên vô cùng, lấy hiểu biết của hắn đối với Vân Lạc Phong mà nói, Vân Lạc Phong đâu phải loại người thích giúp đỡ người khác?
"Vân cô nương, điều kiện của người là....." Kỳ Tô ngẫm nghĩ, hỏi.
"Ta muốn hắn nghe theo mệnh lệnh của ta!"
Miệng Vân Lạc Phong thật lớn, vứa há ra đã muốn nuốt Thiên Tề Quốc.
Tuy nhiên, Kỳ Tô lại rất có lòng tin, Vân Lạc Phong có bản lĩnh này!
"Ngươi cứ nói những việc này với nhị hoàng tử, còn về điều kiện, đích thân ta sẽ nói với hắn!"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin.
"Ngày mai ta sẽ đi tìm nhị hoàng tử ngay!"
Giữa lúc hai người Vân Lạc Phong còn đang bàn bạc, thì bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân, tức khắc, cả hai cũng dừng cuộc trò chuyện.
"Kỳ Tô, tự mình chọc phải phiền phức thì tự mình giải quyết cho tốt! Đối phó với nữ nhân, một đao chặt dứt thật dứt khoát là tốt nhất, như vậy mới không lưu lại phiền phức về sau."
Vân Lạc Phong thong thả nói.
Nàng đã nói rõ với Kỳ Tô, nếu hắn còn dây dưa không rõ ràng, để lại phiền phức cho sau này thì chính là vấn đề của hắn.
Chuyện tình cảm, không thích thì phải cự tuyệt dứt khoát, không được cho người ta hy vọng, rồi làm người ta thất vọng.
"Ta hiểu rồi!"
Kỳ Tô bất đắc dĩ thở dài.
Hắn không cho rằng Giản An coi trọng hắn, nhưng mà.... Hắn lại vô cùng tin tưởng Vân Lạc Phong.
Lời Vân Lạc Phong đã nói, chắc chắn không sai.
Cửa phòng chợt bị đẩy mở ra, Giản An vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kỳ Tô, liền mỉm cười: "Kỳ công tử, ta tìm người có chút việc, không biết có thể đến nơi khác nói chuyện một chút được không?"
Giản An liếc nhìn về phía Vân Lạc Phong đang ngồi trong phòng, hiển nhiên không muốn để Vân Lạc Phong biết.
"Không cần, Giản cô nương mời nói thẳng!" Kỳ Tô không cần suy nghĩ đã từ chối.
Vân Lạc Phong không phải người ngoài, có chuyện gì không thể để Vân Lạc Phong nghe chứ?
Giản An sửng sốt, biểu tình có chút rối rắm, đối với một người con gái mà nói, có vài lời khó mà nói nên lời khi xung quanh có thêm một người khác.
Ngay lúc Giản An đang mặt ủ mày chau, thì giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong chợt vang lên.
"Kỳ Tô, ngươi đi đi, những gì cần nói ta đã nói, tự ngươi nên biết làm thế nào!"
Vân Lạc Phong đã nói vậy, Kỳ Tô không từ chối Giản An nữa, hắn gật đầu: "Mời cô nương đi trước dẫn đường!"
Cảm xúc trong lòng Giản An luân chuyển trăm hồi.
Nàng ta đúng là muốn nói chuyện với Kỳ Tô, nhưng mà việc Kỳ Tô nghe lời Vân Lạc Phong như vậy khiến nàng ta rất khó chịu.
Tuy nhiên, Giản An rất thông minh không có để lộ ra vẻ bất mãn, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ: "Kỳ công tử, mời bên này!"
Kỳ thực, Giản An rất muốn đưa Kỳ Tô về phòng mình nói chuyện, nhưng đồng thời Giản An cũng biết, nếu làm như vậy, Kỳ Tô chắc chắn sẽ không đi.
Người này quá chú trọng lễ nghĩa.
Mà nam nhân như vậy, không phải càng hiếm có sao?
Đi đến phía sau một ngọn núi giả, Giản An dừng bước, nàng ta quay lại đứng đối diện với Kỳ Tô, trầm ngâm rất lâu mới hỏi: "Kỳ công tử, không biết công tử và vị Vân cô nương kia... Có quan hệ gì?"
Có lẽ là do Vân Lạc Phong đã nói trước, nên Kỳ Tô luôn có cảm giác mỗi lời nói của Giản An đều mang theo ý khác, làm hắn thấy rất không thoải mái.
"Vân cô nương là bằng hữu của tại hạ, lần này tại hạ đến Thiên Tề Quốc là đi theo cô nương ấy tìm Cơ Cửu Thiên."
Bằng hữu?
Nghe câu trả lời này, Giản An chợt thở phào: "Ta còn tưởng rằng...."
"Tưởng rằng cái gì?" Kỳ Tô nhíu mày, hỏi.
Giản An khẽ mấp máy môi, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Kỳ Tô.
Nàng ta ngước mắt nhìn Kỳ Tô: "Kỳ công tử, thật ra.... Bắt đầu từ mấy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy công tử thì ta đã thích công tử rồi."
Ngay tức thì, ngón tay Kỳ Tô chợt cứng đờ, nhưng có lẽ nhờ Vân Lạc Phong đã nhắc nhở từ trước, nên hắn không lộ vẻ quá kђเếק sợ.
Nhìn thấy Kỳ Tô bình tĩnh như vậy, đôi mắt Giản An hơi tối đi: "Kỳ công tử, công tử có thể nghênh thú Giản An làm thê tử không?"
"Xin lỗi, ta không thể!"
Kỳ Tô trả lời thẳng thắn, thẳng thắn đến nổi làm tim Giản An như bị dao cứa, đau xé lòng.
Nàng ta sớm biết Kỳ Tô sẽ không thích một thứ nữ, nhưng hôm nay, nghe chính miệng hắn từ chối, nàng ta vẫn thất rất khó chịu.
"Ta biết Kỳ công tử chướng mắt ta, bởi vì ta chỉ là một thứ nữ của Giản gia, nhưng ta cầu xin công tử một việc, công tử có thể giả vờ cưới ta không? Chờ sau khi ta rời khỏi Giản gia, ta sẽ trả lại tự do cho công tử!" Sắc mặt Giản An đã tái nhợt, nàng ta ngẩng mặt lên nhìn Kỳ Tô, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Người thiếu niên trước mắt này chính là cọng rơm cứu mạng của nàng ta, trừ hắn, không còn ai có thể giúp được nàng ta nữa.
"Giản cô nương, ta đã có vị hôn thê, nàng ấy đang ở Lưu Phong Quốc chờ ta, nếu bây giờ ta giả vờ thành thân cùng cô nương, lỡ như để vị hôn thê ta biết được, ta biết giải thích thế nào với nàng ấy?"
Thái độ Kỳ Tô từ từ trở nên lạnh lùng, nếu không nể tình Giản An từng giúp hắn, thì hắn đã trực tiếp quăng vào mặt Giản An một câu rằng: sao ta có thể vì một người xa lạ như cô mà tổn thương vị hôn thê của ta?
Giản An càng thấy thống khổ hơn, thì ra Kỳ Tô đã có vị hôn thê.
"Vị hôn thê của công tử.... Có phải có thân phận rất tôn quý không?"
Chỉ có người có thân phận bối cảnh cường đại, mới có thể xứng đôi với Kỳ Tô.
Một người có thân phận như nàng, cả đời này cũng không thể gả cho Kỳ Tô.
Kỳ Tô nhíu mày: "Giản cô nương, lời này của cô nương là có ý gì? Chẳng lẽ Kỳ Tô ta lại là hạng người để ý đến thân phận địa vị? Ta nói cho cô nương biết, cô gái mà ta thích, cho dù nàng có là một kẻ ăn mày thì nàng cũng là người trong lòng ta! Cô có biết, hơn một năm trước, sư phụ ta mất tích, ta bị người của Kỳ gia đuổi khỏi gia tộc, tất cả mọi người đều xa lánh ta, chỉ có một mình nàng, trước sau như một vẫn đứng về phía ta mà thôi. Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng ấy!"
Giản An cười thê lương.
"Xin lỗi, là do ta nói sai!"
Người mà nàng ta thích, sao có thể là loại người chỉ biết nhìn vào lợi ích?
Nếu hắn là loại người đó, nàng ta đã không nhung nhớ hắn suốt mấy năm trời....
"Kỳ công tử, ta cũng không còn cách nào khác mới tới tìm công tử, xin công tử giúp ta một lần, được không? Ta tin vị hôn thê của công tử cũng là người lương thiện, cô ấy nhất định sẽ hiểu cho công tử mà." Giản An muốn nắm lấy ống tay áo của Kỳ Tô, nhưng lại bị hắn giựt ra.
Vẻ mặt Kỳ Tô đã mất hết kiên nhẫn: "Vị hôn thê của ta đúng thật là rất lương thiện, nhưng dù cô gái có lương thiện cách mấy, đứng trên phương diện tình cảm đều sẽ rất ích kỷ! Cô nương nói chúng ta chỉ thành thân giả, nhưng có cô gái nào có thể chịu đựng được người đàn ông của mình bái đường với người con gái khác chứ? Cho dù đó chỉ là giả!"
Sắc mặt Giản An càng lúc càng tái nhợt đi.
Nàng ta đã hết cách, tại sao Kỳ Tô vẫn không chịu giúp nàng ta?
Chẳng qua chỉ giả mà thôi, vì sao cũng không được?
Nàng ta đâu có yêu cầu Kỳ Tô bái đường cùng mình thật đâu....
Nếu Kỳ Tô không giúp nàng ta, vậy mẫu thân nàng ta chỉ có con đường ૮ɦếƭ!
"Kỳ công tử, mấy năm trước, công tử cùng sư phụ mình đến Thiên Tề Quốc, công tử gặp nguy hiểm, bị người ta bao vây, sư phụ công tử lại không ở bên cạnh, lúc ấy, công tử xin ta giúp công tử đi tìm sư phụ công tử, báo cho sư phụ công tử biết công tử đang gặp nguy hiểm."
Vốn dĩ Kỳ Tô còn có chút càm kích Giản An, nhưng hiện tại nghe thấy lời này của nàng ta, một chút cảm kích còn sót lại trong lòng cũng biến mất.
"Ta rất cảm kích cô nương đã đi báo cho sư phụ ta biết, khi ấy sư phụ ta cũng đã báo đáp cho cô nương rồi. Sư phụ ta đã tặng cho cô nương mấy cây linh thảo, số linh thảo đó đều là giá trị liên thành. Lúc đó mẫu thân cô nương bị trọng thương, nhờ dùng linh thảo sư phụ ta tặng mới nhặt được một mạng!" Kỳ Tô nhìn thẳng vào mắt Giản An: "Vì thế, ân tình của cô nương, ta đã trả rồi. Chẳng qua ta là người tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, cho nên khi thấy cô nương bị tỷ tỷ mình ức ђเếק, ta mới ra tay giúp cô nương."
"Nếu cô nương muốn dùng ân nghĩa để uy ђเếק ta, vậy thì chúng ta chỉ có thể ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Hắn có giới hạn của hắn!
Người khác giúp hắn một, hắn có thể trả mười!
Điều kiện tiên quyết là, không chạm đến giới hạn của hắn.
"Kỳ công tử!"
Mắt thấy Kỳ Tô muốn bỏ đi, Giản An liền quỳ phịch xuống, lệ rơi đầy mặt: "Phụ thân ta biết công tử là thiếu chủ Kỳ gia, bức ta phài gả cho công tử bằng được, nếu ta không làm xong, ông ấy sẽ ɢɨết ૮ɦếƭ mẫu thân ta!"
"Đó là mẫu thân ta, là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, ta làm sao bỏ mặc bà ấy? Xin công tử hãy giúp ta, chỉ cần chúng ta thành thân, phụ thân ta sẽ lập tức thả mẫu thân ta ra. Chẳng lẽ công tử nhẫn tâm thấy ૮ɦếƭ không cứu sao?"
Giản An khóc quá đau lòng, hai mắt đỏ ửng, nghĩ đến mẫu thân vì mình mà phải ૮ɦếƭ, nàng ta không cách nào chịu đựng nổi.
Có điều, Giản An không chịu suy nghĩ cặn kẽ, sở dĩ Giản Bác Văn hạ mệnh lệnh kia, cũng là do nàng ta tự mình chuốc lấy.
Không tìm đường ૮ɦếƭ thì sẽ không phải ૮ɦếƭ!
Nếu nàng ta không tìm Giản Bác Văn nói mấy lời về Kỳ Tô, thì Giản Bác Văn đâu có lấy mạng mẫu thân nàng ta ra uy ђเếק?
Nói đến cùng, cũng là lỗi của nàng ta.....
Kỳ Tô thoáng ngừng bước, đáy mắt hiện lên tia phức tạp, rồi chợt thở dài: "Ta không thể vì cô nương mà làm vị hôn thê ta đau lòng được! Trong lòng ta, nàng ấy quan trọng hơn cô nương!"
Lời này của Kỳ Tô quả thật đủ tàn nhẫn.
Sau khi dứt lời, Kỳ Tô liền xoay người bỏ đi.
Cả ngươi Giản An như mất hết sức lực ngồi xụi lơ xuống đất, ánh mắt vừa bi thương vừa tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng Kỳ Tô.
"Kỳ Tô, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy? Vì không muốn vị hôn thê mình đau lòng, mà không màng đến sinh mạng người khác? Ta đã cầu xin huynh như vậy rồi, sao huynh vẫn không chịu giúp ta chứ?"
"Nếu huynh không giúp ta, người kia chắc chắn sẽ ɢɨết mẹ ta!"
Giản An thật tình không hiểu, sao Kỳ Tô có thể vô tình vô nghĩa đến thế? Cứu mẹ con hai người bọn họ, đối với Kỳ Tô mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn chút sức.
Huống chi, chỉ là thành thân giả.
Dù vị hôn thê hắn có thấy đau lòng, vậy hắn đi giải thích một chút không phải được rồi sao? Huống hồ, hắn là một nam nhân, chẳng lẽ không quản được vị hôn thê của hắn?
Không thể không nói, có một người mẹ như vậy, Giản An cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Trong quan niệm của bọn họ, nam nhân chính là trời, là sự tồn tại mà bọn họ phải ngước lên nhìn.
Trong lòng Giản An không cho rằng, vị hôn thê của Kỳ Tô dám đưa ra bất kỳ phản đối gì....
Hơn nữa, chỉ thành thân giả mà vị hôn thê Kỳ Tô cũng đau lòng, vậy sao này Kỳ Tô nạp tђเếק thì sao?
Mẫu thân từng nói, đàn ông tam thê tứ tђเếק là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cản trở phu quân nạp tђเếק là không tôn trọng phu quân, không hiếu thuận với cha mẹ chồng! Người con dâu như vậy nhất định sẽ bị người đời chỉ trích!
__________
Kỳ Tô không hề biết những ý nghĩ này của Giản An, nhưng nghe mấy lời Giản An nói lúc nãy, hắn đã quyết định phải rời khỏi Giản gia.
Có điều.....
Nhìn sắc trời cũng đã muộn, hắn đành thở dài: "Hôm nay trời không còn sớm, vẫn là đợi đến sáng mai hãy nói mọi chuyện với Vân cô nương, muộn như vậy, Vân cô nương nhất định đã nghỉ ngơi rồi!"
Huống hồ, chỉ là một đêm, Giản gia chắc cũng không nhấc lên sóng gió gì được.
Nghĩ như vậy, Kỳ Tô liền đi về phòng mình, đóng cửa lại rồi ϲởí áօ ngoài đi ngủ.
Thế nhưng, Kỳ Tô còn chưa nằm được bao lâu, liền cảm nhận được cửa phòng mình bị người ta mở ra, tiếp đó là một hơi thở xa lạ xuất hiện.
Hắn không mở mắt ra, vì muốn xem thử người kia định làm gì?
Từ nhỏ hắn đã theo Vân Nguyệt Thanh học y thuật, liền tự nít thở theo bản năng, đề phòng đối phương sử dụng mê hương....
Tuy nhiên, người kia không dùng mê hương, cũng không hạ độc hắn, chỉ lặng lẽ đi đến cạnh giường hắn.
Tiếp đó, một tiếng rẹt vang lên, là âm thanh của vải bị xé rách.
Kỳ Tô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà mở mắt ra, hắn nhìn nữ tử đang đứng trước giường mình.
Lúc này, gương mặt cô gái kia vẫn tái nhợt như cũ, y phục đã cởi một nửa, bầu иgự¢ trắng nõn nà lộ ra trước mắt Kỳ Tô.
"Giản An, cô muốn làm gì hả?" Kỳ Tô cười lạnh một tiếng: "Dùng sắc mê hoặc? Đáng tiếc, chiêu này vô dụng hoàn toàn vô dụng với ta, đối với ta mà nói, thân thể của cô chẳng khác gì một đống xương trắng cả!"
"Kỳ công tử, xin lỗi, ta cũng chỉ bị tình thế ép buộc!" Vẻ mặt Giản An đầy thống khổ: "Nếu không phải công tử không chịu giúp ta, ta cũng không bị ép đến mức lựa chọn con đường này."
Kỳ Tô ngồi dậy, trên mặt chỉ còn thần sắc lạnh nhạt: "Vốn dĩ ra định sáng mai sẽ đi khỏi đây, nhưng nếu cô đã bức ta, vậy ta sẽ đi ngay bây giờ! Giữa ta và cô, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Đi?" Giản An cười thê lương: "Chỉ sợ công tử không thể làm chủ được!"
Sau khi nói xong lời này, Giản An đột ngột hét lớn.
Tiếng hét chói tai chọc thủng đêm đen, phá vỡ bốn bề yên tĩnh.
Kỳ Tô không phải kẻ ngu, ban đầu chỉ cho rằng Giản An muốn dù mỹ sắc quyến rũ hắn mà thôi, bây giờ thấy nàng ta hét lên như vậy, còn có gì không hiểu nữa chứ?
Lần này, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi rồi!
"Giản An, cô muốn dùng thanh danh chính mình làm tiền cược? Cô tưởng làm vậy thì ta sẽ thuận theo ý cô sao? Cho dù cô hất bát nước bẩn này lên người ta, ta cũng không cưới cô đâu!"
Hắn không ngờ, Giản An lại làm đến mức độ này.
Mà trong lòng hắn cũng hối hận không thôi.
Sớm biết Giản An như vậy, hắn đã không tới Giản gia rồi!
"Ta biết huynh sẽ không để người khác khống chế, cũng sẽ không vì vậy mà cưới ta, tuy nhiên, nếu để vị hôn thê huynh biết chuyện này, liệu cô ta có tin huynh không?" Giản An bước hai bước tới gần Kỳ Tô: "Nhưng mà, nếu huynh chịu giúp ta, giả vờ thành thân với ta, sau này, ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng với vị hôn thê của huynh!"
Giản An thu lại sự ái mộ Kỳ Tô giấu vào lòng, quyết ép Kỳ Tô cho bằng được.
"Đây là điều kiện trao đổi, thế nào?"
Hiện tại, nàng ta không còn hy vọng được làm chim liền cánh, cây liền cành với Kỳ Tô nữa, mà chỉ một lòng muốn cứu mẫu thân mình.
Kỳ Tô cười chế giễu: "Cô cảm thấy ta có tin lời cô không? Ta chỉ biết, một đao chặt dứt dây leo, thì nó mới không có cơ hội quấn lấy ta!"
"Kỳ Tô, vì sao huynh cứ phải nhẫn tâm như vậy?" Giản An ngập tràn bi thương thống khổ: "Chuyện này đối với huynh chỉ là một chuyện cỏn con, huynh chỉ cần tùy tiện ứng phó một chút là được, như vậy là có thể cứu được một mạng người! Dù huynh không niệm tình ta từng giúp huynh, thì huynh cũng nên có chút lòng từ bi chứ! Ta thật không ngờ, người mà ta yêu suốt mấy năm trời, lại là kẻ thấy ૮ɦếƭ không cứu!"
Kỳ Tô cười khẩy: "Cứu một kẻ tính kế ta? Ta còn chưa tốt đến mức đó đâu!"
"Nếu đã như vậy, vậy huynh cũng đừng trách ta!" Giản An cười thê lương, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng đã sớm mất hết hy vọng với Kỳ Tô.
Nếu vừa rồi hắn chịu giúp nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ giải thích với người khác rằng đây chỉ là hiểu lầm....
Nhưng hiện tại, hắn đã vô tình, vậy cũng đừng trách nàng ta vô nghĩa!
Đột nhiên, Giản An mở bừng hai mắt, trong mắt nàng ta lóe lên tia sáng kiên định.
Cùng lúc, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rộ, ngay sau đó, một đám người phá cửa xông vào, nhanh chóng vây quanh toàn bộ căn phòng.
Người đi vào đầu tiên là Giản Bác Văn và Giản Ý, sau khi hai người họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, người trước thì nhíu mày, người sau thì mặt đầy khinh miệt.