Phủ nhị hoàng tử.
Úc Tiêm Tiêm dựa nửa người lên đầu giường, gương mặt thanh tú cười tươi, so với lúc trước, khí sắc rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
"Hôm nay là ngày thi châm cuối cùng, lần này đã bài trừ toàn bộ độc tố còn sót lại trong người cô."
Vân Lạc Phong thu ngân châm lại, bình thản nhìn cô gái trên giường, từ tốn nói.
Úc Tiêm Tiêm khẽ mỉm cười: "Lần này thật sự đa tạ tỷ, nếu không nhờ tỷ, thân thể này của muội e là chỉ sống được mấy tháng nữa."
"Cô không cần cám ơn ta, đây là giao dịch giữa ta và nhị hoàng tử."
Nàng chữa trị cho Úc Tiêm Tiêm, lại giúp Tề lão nhị làm hoàng đế, tất cả là vì để hắn thần phục nàng.
"Tiêm Tiêm, cuối cùng muội cũng không sao nữa rồi." Nội tâm Tề lão nhị được thả lỏng: "Như vậy, ta cũng xem như không làm tỷ tỷ muội thất vọng."
Ánh mắt Úc Tiêm Tiêm hơi tối đi, nhưng nàng ta nhìn thần sắc vui mừng của Tề lão nhị, thì rất nhanh lại mỉm cười.
"Tỷ phu, muội từng hứa với tỷ tỷ là sẽ bảo vệ Duyệt nhi cả đời, hiện giờ muội đã có cơ hội thực hiện lời hứa của mình, muội nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Duyệt nhi."
Hai mắt Tề lão nhị lóe lên tia kích động, hắn quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, ta biết cô vì muốn ta gia nhập thế lực của cô cho nên mới cứu Tiêm Tiêm, nhưng ta vẫn phải đa tạ cô, nếu không có cô, ta...."
Vừa nói đến đây, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại chợt nghẹn lời, giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào. Quan trọng nhất là, vì ân tình này, hắn cam tâm làm thuộc hạ cho Vân Lạc Phong.
"Tề Linh, ta để Tụ Linh Dược Đường cung cấp đầy đủ Tụ Linh Dược cho ngươi, ngoài ra, số con rối ở đó cũng tùy ngươi chọn lựa. Ngươi có nắm chắc lấy được hạng nhất cuộc tranh bá lần này không?"
Vân Lạc Phong khẽ híp mắt, giọng điệu khí phách hiên ngang, trong căn phòng yên tĩnh này đặc biệt vang lên rõ ràng từng chữ.
Tâm Tề Linh khẽ động, nếu Vân Lạc Phong chịu cung cấp Tụ Linh Dược cho hắn không giới hạn, thì muốn giành thắng lợi trong trận tranh bá này, không phải là chuyện khó khăn.
"Cho ta thời gian, chỉ cần có đủ thời gian, ta có thể huấn luyện ra một đội quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."
"Được!" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ngoại trừ Tụ Linh Dược, trong tay ta còn có Trúc Cơ Linh Dược, loại thuốc này phù hợp với người vừa mới tu luyện không lâu. Ngươi chọn một ít thiên tài còn nhỏ tuổi, bắt đầu huấn luyện từ nhỏ. Những thiên tài nhỏ tuổi kia sau này sẽ trở thành bá chủ Phong Vân Đại Lục!"
Lúc còn ở Long Khiếu Đại Lục, dưới ánh mắt giám sát của hoàng tộc, Vân Lạc Phong đã từng thu phục huấn luyện một đám phế vật thành cường giả.
Trải qua huấn luyện của nàng, bọn họ đột phá thành thiên tài chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Sự thay đổi của bọn họ có liên quan rất lớn đến Trúc Cơ Linh Dược.
Nếu từ đầu những người đó không phải phế vật mà là thiên tài, vậy thì họ còn biến hóa đến mức nào?
Cho nên, Vân Lạc Phong nói những lời vừa rồi không phải là mạnh miệng, rồi sẽ có một ngày, nhưng tiểu thiên tài kia sẽ thật sự trở thành bá chủ.
Tề Linh chấn động, hai mắt lóe sáng.
Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, hắn liền biết hiệu quả của Trúc Cơ Linh Dược kia rất cường đại.
"Vân cô nương, nhiệm vụ chiêu mộ thiên tài cứ giao cho ta, còn về tên của của đội quân thiên tài này, phải làm phiền Vân cô nương rồi!"
Vân Lạc Phong suy tư thật lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khóe môi chợt cong lên thành một nụ cười mỉm.
"Vậy thì đặt là quân đoàn Phong Tiêu đi!"
Quân đoàn Phong Tiêu?
Tề Linh cảm thấy cái tên này hơi quái lạ, nhưng hắn không hỏi đến, mà chỉ cười nói: "Được, sau này đội quân đó sẽ gọi là quân đoàn Phong Tiêu."
"Tỷ tỷ...." Úc Tiêm Tiêm ngồi dậy, nàng ta nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: "Từ đây đến tứ quốc tranh bá vẫn còn một đoạn thời gian ngắn, mà hiện giờ thân thể của muội cũng đã bình phục, không bằng trong khoảng thời gian này để muội tiếp đãi tỷ tỷ, được không?"
Vân Lạc Phong nhìn Úc Tiêm Tiêm, có lẽ do muốn biết được thêm chút tin tức về Vân Nguyệt Thanh từ cô gái này, nên Vân Lạc Phong gật đầu: "Cũng được!"
Úc Tiêm Tiêm mỉm cười, nàng ta cười rất ngây thơ, từ trong đôi mắt to tròn của nàng ta có thế nhìn ra được thần sắc vui mừng thật lòng.
"Tỷ tỷ..." Úc Tiêm Tiêm từ từ đứng lên, đi đến bên cạnh rồi ôm lấy khủy tay Vân Lạc Phong, cười hì hì, nói: "Muội biết có một tửu lâu bán đồ ăn không tệ, lần này muội làm chù, dẫn tỷ đi thưởng thức món ngon, được không?"
"Tiêm Tiêm, sức khỏe của muội....." Tề Linh có hơi lo lắng nhìn Úc Tiêm Tiêm.
Từ sau khi sức khỏe dần dần hồi phục, Úc Tiêm Tiêm không còn giống mỹ nhân trên giường bệnh nữa. Hiện tại, trông nàng rất hoạt bát, tươi cười xinh đẹp động lòng người.
"Tỷ phu, muội nằm trên giường lâu vậy rồi, cũng nên ra ngoài hít thở không khí mát mẻ một chút, huynh cứ yên tâm đi!"
Thấy vậy, Tề Linh không nói gì thêm, chỉ đành thở dài: "Vậy muội nhớ chú ý an toàn."
Vân Lạc Phong nhìn Tề Linh, thấy hắn lộ vẻ mặt lo lắng, liền mỉm cười nói: "Cô ấy nói không sai, vừa khỏi bệnh đúng là nên đi lại nhiều một chút, hít thở không khí mát mẻ. Huống chi còn có người làm y sư như ta ở đây, ngươi còn lo lắng điều gì nữa?"
Tề Linh ngẩn người, sau đó bật cười: "Vậy làm phiền Vân cô nương! Tiêm Tiêm, muội nhớ nghe lời Vân cô nương, đừng gây phiền phức cho cô ấy, biết chưa?"
Úc Tiêm Tiêm tinh nghịch le lưỡi: "Tỷ phu, không lẽ muội là người suốt ngày chỉ biết gây phiền phức à? Huynh yên tâm đi, nếu muội nhìn thấy đám người tam hoàng tử, muội nhất định sẽ đi vòng đường khác."
Tề Linh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không ngăn Úc Tiêm Tiêm nữa.
Tuy nhiên, sau khi Úc Tiêm Tiêm và Vân Lạc Phong đi rồi, sắc mặt Tề Linh lập tức trầm xuống.
"Như thế nào? Vẫn không điều tra được gì?"
Trong căn phòng yên tĩnh, một bóng dáng màu đen đột ngột xuất hiện, cung kính bẩm báo: "Khởi bẩm nhị hoàng tử điện hạ, thuộc hạ đã tra xét toàn bộ hậu viện phủ hoàng tử, nhưng không phát hiện được người nào khả nghi."
"Chẳng lẽ.... Người mưu hại thê tử bổn điện hạ và muội muội nàng ấy không phải là đám nữ nhân ở hậu viện?" Tề Linh nheo mắt lại: "Mở rộng phạm vi điều tra cho ta! Tra xét toàn bộ Thiên Tề Quốc một lần! Nếu để ta biết kẻ nào cả gan làm chuyện này, ta nhất định không tha cho hắn!"
Rầm!
Tề Linh đánh một quyền lên tường, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trong mắt tóe đầy lửa giận.
Trong phủ hoàng tử mà dám hạ độc người của hắn, không tìm được hung thủ, hắn thề không bỏ qua!
______________
Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, bên ngoài một tòa tửu lâu xa hoa, một đám người đang sôi nổi bàn tán.
Đám người kia đang vây quanh một thiếu niên quần áo lam lũ. Thiếu niên kia đưa lưng về phía Vân Lạc Phong, cho nên Vân Lạc Phong không cách nào nhìn rõ diện mạo của hắn.
Có điều, dáng vẻ gầy yếu cùa thiếu niên kia, đứng giữa nơi mưa rền gió dữ thế này, trông có vẻ rất đơn bạc.
"Tên ăn mày kia, ngươi thật to gan, lại dám đến Thiên Kỳ Lâu chúng ta trộm đồ?"
"Đánh gãy chân tên ăn mày này đi, để hắn muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong!"
"Ai không biết Thiên Kỳ Lâu này là tửu lâu của tam hoàng tử, ngay cả địa bàn của tam hoàng tử cũng dám đến trộm, có phải muốn ૮ɦếƭ không?"
Lời bàn tán của đám người kia rơi vào tai Vân Lạc Phong, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng. Trên đời này thiếu gì người đáng tội nghiệp, không phải người nào cũng đáng giá để nàng giúp.
Tuy nhiên....
Ngay lúc Vân Lạc Phong đi ngang qua thiếu niên kia, nàng theo bản năng liếc nhìn hắn ta một cái, ngay tức khắc, sắc mặt nàng trầm xuống, đồng tử co lại.
Dù thiếu niên kia ăn mặc lam lũ, nhưng diện mạo hắn lại rất sạch sẽ trong trẻo, hắn nắm chặt nắm đấm run lên nhè nhẹ, giống như đang cực kỳ nhẫn nhịn.
Có lẽ phát hiện ra có người khác đang nhìn mình chằm chằm, nên thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn lại Vân Lạc Phong.
Ngay khi thấy dung mạo đẹp như tranh vẽ của bạch y nữ tử, trong mắt thiếu niên dâng lên rất nhiều cảm xúc đan xen.
Bi thương, phẫn nộ, uất ức..... Còn có oán khí nặng nề.
Dù thế nào Vân Lạc Phong cũng không ngờ tới, ngay tại thời điểm này, trong hoàn cảnh này, nàng lại gặp lại..... Mặc Thiên Thành.
Nàng càng không ngờ đến, thiếu niên cao ngạo không ai bì được, lại lưu lạc đến hoàn cảnh như hiện tại....
Tuy nhiên....
Vân Lạc Phong đột nhiên nhớ tới lời Vân Tiêu từng nói.
Nếu Mặc Thiên Thanh gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, phong ấn trong người hắn sẽ tự động giải trừ, lúc đó, tên gia hỏa này chắc chắn sẽ trở về tìm bọn họ tính sổ.
Vì thế, chỉ trong tích tắc, Vân Lạc Phong đã đưa ra quyết định....
"Tỷ tỷ?"
Úc Tiêm Tiêm quay đầu lại, phát hiện Vân Lạc Phong đang đứng yên một chỗ, không chưa đợi Úc Tiêm Tiêm hỏi ra nghi vấn trong lòng, thì nàng ta đã thấy Vân Lạc Phong cất bước đi về phía tên ăn mày kia.
"Hắn trộm cái gì của các ngươi?"
Giữa lúc mọi người đang dùng lời công kích tên ăn mày, thì một giọng nói tà khí nghiêm nghị chợt vang lên, làm mọi người phải quay đầu nhìn lại.
Mà giọng nói này, đối với Mặc Thiên Thành mà nói, giống như tiếng trời.
Hốc mắt hắn lập tức ươn ướt: "Tuyệt Thiên, Ta biết ngươi sẽ không mặc kệ ta mà!"
"Ta lập lại một lần nữa, ta không phải Tuyệt Thiên!" Vân Lạc Phong hung tợn uy ђเếק, nói: "Nếu ngươi còn gọi sai, ta sẽ mặc kệ ngươi!"
Mặc Thiên Thành lập tức im miệng.
Cái cảnh không có thực lực còn bị người ta sỉ nhục này, hắn không muốn tiếp tục trải qua nữa....
Đi theo Vân Lạc Phong, chính là lựa chọn tốt nhất hiện giờ!
Vân Lạc Phong nhìn về phía đám đông, hỏi lại lần nữa: "Rốt cuộc thì hắn đã trộm cái gì của các ngươi?"
Trong đám người kia, đứng đầu là một tên chưởng quầy, hắn ta cười lạnh lùng: "Hắn ta đến Thiên Kỳ Lâu chúng ta ăn uống không trả tiền, còn trộm linh dược trong Thiên Kỳ Lâu chúng ta!"
"Ngươi nói bậy!" Mặc Thiên Thành phẫn nộ: "Ta không có ăn uống không trả tiền, cây linh dược kia rõ ràng là tiền rượu và thức ăn ta trả cho các ngươi. Nhưng ngươi lại đổi trắng thay đen, nói ta ăn trộm của các ngươi."
"Há, một tên ăn mày như ngươi, làm sao có được linh dược? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ! Ta nói cho ngươi biết, cây linh dược kia chính là ngươi trộm của chúng ta! Mau giao hết số linh dược còn lại trên người ngươi ra đây, nếu không, đừng trách ta không khách sáo!"
Mặc Thiên Thành siết chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nếu như là trước đây, sao hắn lại để loại người này bắt nạt được chứ?
Đều tại Vân Tiêu!
Nếu không phải Vân Tiêu lừa mình, mình sẽ không tự phong ấn thực lực, càng không rơi vào hoàn cảnh này.
Nhớ lại mọi chuyện từng trải qua, Mặc Thiên Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi, bùng nổ oán niệm ngập trời.
Nghe đến đây, rốt cuộc Vân Lạc Phong cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là Thiên Kỳ Lâu muốn ăn ςướק trắng trợn.
Nàng nheo mắt lại, như cười như không nhìn đám người trước mặt: "Ngươi nói hắn trộm linh dược, có chứng cứ gì không?"
"Cái này...." Chưởng quầy bất ngờ sửng sốt, sao đó lại cứng cổ nói: "Hắn là một tên ăn mày, nếu linh dược kia không phải hắn trộm, vậy hắn lấy ở đâu ra?"
"Số linh dược kia đương nhiên là của ta cho hắn!" Vân Lạc Phong cong khóe môi: "Mặc Thiên Thành, xem ra số linh dược kia để ở chỗ ngươi không an toàn, nên đưa lại cho ta thì hơn!"
Mặc Thiên Thành ngẩn ngơ.
Linh dược của hắn từ khi nào biến thành của Vân Lạc Phong cho rồi?
Dù vậy, Mặc Thiên Thành vẫn ngoan ngoãn lấy hết tất cả linh dược ra, đưa cho Vân Lạc Phong.
"Cho ngươi, linh dược của ta đều ở đây!"
"Không tệ!" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt lại, không hề khách sáo bỏ hết tất cả linh dược vào người mình: "Đây xem như vật về nguyên chủ!"
Úc Tiêm Tiêm đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, hơi trợn tròn mắt.
Úc Tiêm Tiêm nhìn bộ dáng tươi cười của Vân Lạc Phong, nàng ta chợt có cảm giác..... Vân Lạc Phong hình như không có điểm nào khác với đám người Thiên Kỳ Lâu kia.
Giống như nhân lúc cháy nhà đi hôi của vậy!
Hai mắt chưởng quầy Thiên Kỳ Lâu luôn nhìn chằm chằm số linh dược trong tay Vân Lạc Phong, hắn ta nuốt nước miếng rồi lạnh giọng quát lớn: "Thì ra hai người các ngươi là đồng bọn! Người đâu, mau bắt hai kẻ cả gan trộm đồ của Thiên Kỳ Lâu này lại cho ta!"
Nói đến đây, gã chưởng quầy hất cằm, kiêu căng ngạo mạn nhìn Vân Lạc Phong.
"Trên người ngươi khẳng định còn cất giấu linh dược khác nữa, ngươi mau giao hết ra đây ngay lập tức, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"
Vân Lạc Phong liếc mắt xem thường nhìn gã chưởng quầy: "Trước giờ chỉ có ta ςướק đồ trong tay người khác, còn chưa có kẻ nào dám lấy đi một phân tiền trong tay ta, ngươi xác định muốn làm kẻ tiên phong?"
"Hừ!" Chưởng quầy hừ lạnh.
Chủ tử nhà mình là tam hoàng tử Thiên Tề Quốc, nữ tử này chỉ là một bá tánh bình thường, người như vậy muốn ɢɨết bao nhiêu cũng được.
Có điều....
Nề tình ả có dung mạo tuyệt sắc như vậy, có thể coi ả như lễ vật mà tặng cho tam hoàng tử.
"Ngươi dám!"
Úc Tiêm Tiêm thấy đám người kia muốn động thủ với Vân Lạc Phong thì lập tức nóng nảy. Nàng ta quát một tiếng, căm giận trừng mắt nhìn gã chưởng quầy kia.
Đến bây giờ Chưởng quầy Thiên Kỳ Lâu mới nhìn thấy Úc Tiêm Tiêm, hắn ta hơi bất ngờ.
Úc Tiêm Tiêm này chẳng những là cô nương của Lâm gia, mà còn có nhị hoàng tử chống lưng. Không thể đắc tội!
Lúc này Úc Tiêm Tiêm lại ra mặt cho hai người kia, chẳng lẽ Úc Tiêm Tiêm quen biết bọn họ?
"A... Úc Tiêm Tiêm, ta còn tưởng ngươi đã bệnh ૮ɦếƭ rồi, làm sao? Ngươi đã khỏe lại rồi?"
Đúng lúc này, một giọng nói đầy mỉa mai bỗng truyền tới.
Giọng nói này làm người ta nghe không được thoải mái chút nào.
Vân Lạc Phong khẽ cau mày, quay đầu nhìn lại, ngay lập tức, một khuôn mặt âm hiểm ngoan độc đập vào mắt nàng.
Trước mắt là một nam tử mặc cẩm y, y phục sặc sỡ không che được thân thể suy nhược do tửu sắc tàn phá, gò má hắn ta hõm sâu vào, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc.
"Tỷ tỷ, hắn ta là tam hoàng tử!"
Tim Úc Tiêm Tiêm bỗng căng chặt, nhỏ giọng nói cho Vân Lạc Phong nghe.
Trước đó mình còn hứa với tỷ phu nếu nhìn thấy tam hoàng tử thi sẽ đi vòng đường khác, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp hắn ta ở đây.
Tuy Thiên Kỳ Lâu là do tam hoàng tử mở, nhưng tam hoàng tử chỉ thường lui tới những nơi trăng hoa, rất ít khi đến tửu lâu.
"Úc Tiêm Tiêm, ngươi không tiếp tục trốn ở chỗ nhị hoàng huynh ta nữa mà đã dám ra ngoài rồi sao?" Tam hoàng tử ra vẻ phong độ nhẹ nhàng xòe quạt giấy, rồi cười âm hiểm: "Lệnh cha mẹ, lời mai mối! Cha ngươi đã đưa ngươi đến làm tђเếק cho ta, nhưng ngươi lại không hiểu chuyện mà trốn trong phủ nhị hoàng tử, ngươi thật sự cho rằng bổn điện hạ là người rất dê nói chuyện phải không?"
Tim Úc Tiêm Tiêm càng căng chặt hơn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đáy mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Vân Lạc Phong nhìn tam hoàng tử, trong đầu vang lên những lời Kỳ Tô đã nói với nàng.
Tại Thiên Tề Quốc, tuy văn võ bá quan đều ủng hộ nhị hoàng tử làm thái tử, nhưng hoàng đế lại bất công thiên vị tam hoàng tử.
Đáng tiếc.....
Tam hoàng tử này là kẻ bùn nhão không thể trét tường, cho nên, nhiều năm như vậy mà Thiên Tề Quốc vẫn chưa định ra thái tử.
Hơn nữa, con trai của Cầm phi, cũng là chuyện tốt do tam hoàng tử làm!
Đơn giản là, nếu hắn có thể đoạt được Lưu Phong Quốc, thì văn võ bá quan không còn gì để dị nghị, hắn có thể danh chính ngôn thuận lên làm thái tử Thiên Tề Quốc.
Đáng tiếc, Cầm phi được việc thì ít, hóng việc thì nhiều. Hắn cẩn thận mọi bề, cuối cùng lại thua sự sủng ái của Mộc Trấn Thiên dành cho Mộc Tuyết Hinh.
Trận chiến này, thất bại thảm hại!
Đương nhiên, loại người ham mê tửu sắc như tam hoàng tử sao có thể tìm được nhân tài trung thành tận tâm? Người hắn ta có thể dùng tới cũng chỉ có một đám tiểu nhân có chút ít thực lực mà thôi.
Trong lúc Vân Lạc Phong nhớ lại những lời Kỳ Tô nói, thì ánh mắt tam hoàng tử đã dừng lại trên gương mặt nàng, ngay lập tức, hắn ta bị sự kinh diễm từ vẻ đẹp của nàng làm cho tâm thần chấn động.
Cô gái trước mặt một thân bạch y như tuyết, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trong số mỹ nữ tam hoàng tử từng thưởng thức, chưa có người nào đẹp bằng cô gái này.
Nếu có thể có được một mỹ nhân như vậy, cho dù chỉ mây mưa một đêm thôi, hắn cũng mãn nguyện.
"Úc Tiêm Tiêm, ngươi không muốn làm tђเếק của bổn hoàng tử cũng được, chỉ cần ngươi đưa người bạn này của ngươi cho bổn hoàng tử, như thế nào?" Tam hoàng tử hất cằm lên, không coi ai ra gì mà nói.
Úc Tiêm Tiêm tức đỏ mặt: "Ngươi nằm mơ đi! Vân tỷ tỷ là ân nhân của ta, ngươi đừng hòng có ý đồ gì với tỷ ấy!"
"Úc Tiêm Tiêm, bổn hoàng tử cho ngươi mặt mũi nên mới hỏi ngươi, nếu không, dựa vào ngươi có thể ngăn được bổn hoàng tử à?" Tam hoàng tử cười khinh thường, hắn không thèm nhìn Úc Tiêm Tiêm, mà vươn tay tới muốn xoa mặt Vân Lạc Phong: "Mỹ nhân, nể tình nàng xinh đẹp như vậy, bổn hoàng tử sẽ không tính toán sai lầm nàng phạm phải, chỉ cần nàng hầu hạ bổn hoàng tử vui vẻ là được."
Mặc Thiên Thành đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn thấy tam hoàng tử duỗi tay tới liền bừng bừng lửa giận, rồi hắn đột ngột cười lạnh một tiếng, giọng cười đầy chế giễu.
Tên khốn này ngay cả Tuyệt Thiên cũng dám chạm vào, đúng là không biết chữ ૮ɦếƭ viết thế nào mà.
Tam hoàng tử không nghĩ giống Mặc Thiên Thành, nữ tử Thiên Tề Quốc, hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, có mấy ai dám chống lại hoàng quyền?
Thế nhưng.....
Ngay khi bàn tay hắn sắp chạm vào mặt Vân Lạc Phong, thì một giọng nói lạnh lẽo như vang từ địa ngục chui tọt vào tai hắn ta.
"Vừa rồi ngươi đang nói ta sao?"
Giọng nàng rất lạnh, không phải cái lạnh bình thường, mà là loại lãnh khốc tà khí.
(*giải thích lại từ tà khí một xíu. Mọi người chắc đã nghe câu \'không chính thì tà\' hoặc \'cải tà quy chính\' rồi nhỉ. Chính đạo, tà đạo đều là những từ quen thuộc. Chính là lẽ phải, điều tốt đẹp, điều đúng đắn. Tà thì ngược lại, là ác độc, sai trái. Những từ ghép với chữ tà đại khái đều có nghĩa như vậy. Nhưng một số trường hợp không thể dùng từ ác độc để diễn tả vì nó không hợp nên mới phải giữ nguyên từ tà khí.)
Cho dù chỉ nghe giọng nói của nàng thôi, cũng làm hắn có cảm giác lạnh băng kђเếק đảm.
Bàn tay hắn ta sắp chạm vào mặt nàng, cũng vì giọng nói của nàng mà khựng lại giữa khoảng không.
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, nhìn mấy ngón tay đang duỗi tới trước mặt mình, đáy mắt nàng lóe lên tia sáng lạnh.
Vân Lạc Phong đột ngột bắt lấy cánh tay tam hoàng tử, rồi tăng thêm chút sức....
"A!"
Một tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng khắp đường phố.
Im lặng.....
Con đường trước cửa Thiên Kỳ Lâu bỗng nhiên lặng im không một tiếng động.
Im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt, vẻ mặt kђเếק sợ, kinh ngạc, nhưng nhiều nhất vẫn là không dám tin...
Úc Tiêm Tiêm kinh ngạc che miệng mình lại, cả người đều run rẩy.
Đương nhiên không phải vì sợ, mà là kích động.
Bởi vì trong Thiên Tề Quốc này, chưa từng có ai dám động thủ với tam hoàng tử.
Hưng phấn qua đi, Úc Tiêm Tiêm lại lo lắng không yên. Vân Lạc Phong đả thương tam hoàng tử, hoàng đế yêu thương tam hoàng tử như vậy, chắc chắn sẽ trị tội Vân Lạc Phong.
Không được!
Nàng ta nhất định phải mau chóng trở về thương lượng chuyện này với tỷ phu, tìm cách cứu vãn chuyện này.
Mặc Thiên Thành rất bình thản, còn lạnh lùng cười mỉm, dám động thủ với cô gái này, tam hoàng tử Thiên Tề Quốc thật sự chê mình sống quá lâu đây mà!
"Tỷ tỷ!" Úc Tiêm Tiêm nghiêng đầu, lo lắng kéo kéo tay áo Vân Lạc Phong: "Tỷ mau về phủ nhị hoàng tử với muội đi, tam hoàng tử chắc chắn sẽ tìm tỷ trả thù!"