"Ngươi nghĩ nhiều rồi! Nhiều năm qua, những người phụ nữ mơ tưởng tới ta quá nhiều, làm ta ɢɨết mãi mà vẫn ɢɨết không hết. Vì tránh làm thê tử ta không vui, nên khi hành tẩu bên ngoài, ta luôn mang mặt nạ."
Ngươi nghĩ nhiều rồi.....
Bốn chữ này làm Kiều Diệp Phượng gần như phát điên. Hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhiều lần muốn lao về phía Vân Tiêu, nhưng vì thương thế quá nặng nên mới bước được vài bước đã té ngã.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Quỷ Đế là kẻ xấu xí thì cũng thôi đi, nhưng tại sao hắn ta lại là người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ như thế? Thực lực còn vô cùng cường đại. Cái này bảo Kiều Diệp Phượng làm sao vui vẻ được?
Huống chi là suýt nữa thì nàng ta đã là người phụ nữ của Quỷ Đế rồi!
"Phượng nhi...." Kiều Tử Huyền đỡ Kiều Diệp Phượng, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Tiêu: "Hoàng muội ta biết lỗi rồi, xin ngài nương tay! Hơn nữa, nơi này là Phong Vân Thành, cao thủ của Kim Dương Quốc sẽ không để ngài tự ý làm xằng đâu."
Khi nói lời này, khóe mắt Kiều Tử Huyền liếc nhìn lão giả cao thủ Kim Dương Quốc một cái. Chỉ thấy lão ta đứng một bên, bất động như núi, giống như chỉ cần Vân Tiêu ra tay thì lão ta sẽ lập tức động thủ ngay.
Giọng điệu Kiều Tử Huyền hòa hoãn hơn: "Quỷ Đế, ta biết thực lực của ngài rất mạnh, nhưng Tử Nguyệt Quốc của ta cũng không yếu. Phụ hoàng ta tôn kính ngài, nên mới có ý định gả Phượng nhi cho ngài. Nếu ngài làm ra chuyện gì quá đáng, Tử Nguyệt Quốc ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."
Lúc này, nội tâm Kiều Tử Huyền đang đắn đo rất nhiều điều.
Quỷ Đế tuổi trẻ tài cao, nếu gả hoàng muội mình cho hắn ta, vậy Tử Nguyệt Quốc sẽ lớn mạnh thêm, thực lực quốc gia tăng cao, vượt qua Kim Dương Quốc chỉ là chuyện sớm muộn.
Hơn nữa, hoàng muội đã biết lỗi thì sau này sẽ không tái phạm nữa.
Vân Lạc Phong cảm nhận được lửa giận trên người Vân Tiêu, nàng nắm lấy tay hắn, rồi liếc nhìn về phía Kiều Tử Huyền.
Ánh mắt ấy vừa chính lại vừa tà.
"Ngại quá, ta là người rất nhỏ nhen. Đời này của chàng ấy chỉ được phép có một mình ta mà thôi! Bất cứ kẻ nào can đảm bước vào cửa Vân gia ta, ta sẽ để kẻ đó vào được mà không ra được!"
Kiều Tử Huyền khẽ biến sắc, miễn cưỡng mỉm cười.
"Cô nương, chuyện này, sợ là cô nương không thể làm chủ được đâu."
Bàn tay ôm vai Vân Lạc Phong của Vân Tiêu bỗng tăng thêm chút sức, đôi mắt vốn đang dịu dàng nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong chợt khôi phục vẻ lãnh khốc liếc nhìn sang Kiều Tử Huyền.
"Không chỉ cuộc đời ta, ngay cả sinh mạng của ta cũng do nàng ấy làm chủ!"
"Nếu nàng ấy muốn ta ૮ɦếƭ, ta sẽ vì nàng ấy mà ૮ɦếƭ! Nếu nàng ấy muốn ta sống, vậy thì dù là ai đi nữa, cũng đừng hòng lấy được mạng ta!"
"Ngay cả mạng của ta còn như thế, thì ngươi cho rằng, trong nhà, nàng ấy có làm chủ được ta không?"
Ngay cả sinh tử của hắn mà còn do nàng quyết định, thì có xá gì cuộc đời của hắn chứ?
Vân Tiêu biết, Vân Lạc Phong nói những lời kia là để phòng ngừa có người phụ nữ nào khác lại đến làm phiền bọn họ.
Vậy thì hắn sẽ toàn lực phối hợp cùng nàng.
Nếu không phải như vậy, hắn đã sớm động thủ ɢɨết hết đám người này rồi.
"Phong nhi, người phụ nữ kia, không cần nàng ra tay. Ta sợ làm bẩn tay nàng. Hoa đào của ta, ta sẽ tự chặt đứt." Thân thể Vân Tiêu chợt lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Kiều Diệp Phượng.
Lão giả cao thủ Kim Dương Quốc còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay Vân Tiêu đã đánh xuống đầu Kiều Diệp Phượng. Vân Tiêu hơi dùng chút sức, cổ Kiều Diệp Phượng lập tức bị ép xuống rồi gãy đôi, máu phun ra ào ạt.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, một số người nhìn thấy cảnh này, chịu không nổi vội vàng chạy qua một bên nôn mửa không ngừng.
Vân Tiêu nhìn cái đầu trong tay, chợt ngẩn ngơ. Hắn từ từ nhìn lại Vân Lạc Phong rồi nói bằng giọng vô tội: "Ta chỉ không cẩn thận dùng lực hơi lớn thì ả đã ૮ɦếƭ rồi. Ta thật sự không cố ý......"
Khóe miệng Vân Lạc Phong khẽ giật giật vài cái.
Không cẩn thận dùng lực hơi lớn, nên làm ૮ɦếƭ người?
Đây là kết quả của việc dùng lực không cẩn thận à?
Nhưng mà, nhìn cái vẻ mặt vô tội kia của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong cũng không nỡ nói gì.
Suy cho cùng, dù Vân Tiêu không ra tay thì nàng cũng đâu có tha cho Kiều Diệp Phượng.
Trước đó ngăn cản Vân Tiêu, chẳng qua là do nàng muốn tự mình động thủ mà thôi....
"Không sao! ૮ɦếƭ thì thôi!" Vân Lạc Phong nhún vai, không có ý kiến.
Dường như việc ૮ɦếƭ một mạng người cũng đơn giản như ăn miếng cơm vậy.
Kiều Tử Huyền ngây dại, hắn nhìn cô gái nằm trong vũng máu, đột nhiên cảm thấy bi thương và tức giận cùng cực.
Dù hắn không thích người hoàng muội này, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là muội muội cùng cha cùng mẹ, hiện tại lại ૮ɦếƭ ngay trước mặt hắn.
Chỉ tiếc, Kiều Tử Huyền biết khả năng mình tới đâu, nên dù phẫn nộ cũng không dám lên tiếng.
Những người còn lại đều bị chấn động kinh ngạc, ai cũng không ngờ Vân Tiêu thật sự dám ra tay ɢɨết người ngay dưới mũi cao thủ Kim Dương Quốc.
"Tiểu tử!"
Trình Phi Dương nổi trận lôi đình, lạnh giọng quát: "Ngươi thật sự không xem mệnh lệnh của trẫm ra gì đúng không?"
Trình Phi Dương tức giận như vậy hiển nhiên không phải vì cái ૮ɦếƭ của Kiều Diệp Phượng.
Với ông ta mà nói, Kiều Diệp Phượng sống hay ૮ɦếƭ, thì có liên quan gì đến ông ta?
Ông ta tức giận là vì Vân Tiêu dám phớt lờ lời nói của ông ta, còn dám ɢɨết người ngay trước mặt ông ta như vậy.
Chuyện này bảo một hoàng đế như ông ta làm sao nhẫn nhịn?
Đáng tiếc.....
Vân Tiêu chẳng thèm nhìn Trình Phi Dương lấy một cái, mà chỉ bình thản đi về lại bên cạnh Vân Lạc Phong.
Đôi mắt vốn lạnh lùng tràn ngập sát khí, khi nhìn đến hình dáng người con gái mình thương liền đổi thành dịu dàng như nước.
"Nếu nàng muốn thống lĩnh bốn nước, ta giúp nàng đánh hạ nó, được không?"
Vân Lạc Phong nhún vai: "Ta thích dựa vào thực lực chính mình hơn!"
Vân Tiêu giật mình, rồi lại mỉm cười: "Được, ta ủng hộ nàng!"
Nếu nàng thích tự mình đánh chiếm thiên hạ, ta ở bên cạnh ủng hộ nàng cũng có sao đâu?
Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện vì nàng làm tiên phong, thay nàng chinh chiến, quét sạch mọi trở ngại trên đường cho nàng.
______________
Hai người không coi ai ra gì mà đứng đó trò chuyện, lại khiến không ít người tức giận.
Trình Phi Dương siết chặt nắm đấm, hai mắt lãnh lệ. Đúng lúc này, Kim Dương công chúa ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Phụ hoàng, công chúa Tử Nguyệt Quốc đã ૮ɦếƭ, chúng ta không cần lãng phí thời gian vì một người ૮ɦếƭ, chi bằng nhanh chóng bắt đầu tứ quốc tranh bá còn hơn."
Những lời này thành công kéo lý trí Trình Phi Dương trở về.
Đúng vậy, đối với Trình Phi Dương mà nói, tứ quốc tranh bá mới là chuyện quan trọng nhất lúc này. Còn về tên tiểu tử ngông cuồng kia, đợi kết thúc tranh bá mới tính sổ với hắn cũng không muộn...
"Nếu hoàng nhi của trẫm đã cầu tình, vậy trẫm tạm tha cho các ngươi trước!" Trình Phi Dương lạnh lùng cười, thần thái khí phách hiên ngang mang theo một tia sáng lạnh: "Tuy nhiên, hình như ngươi không phải người của nước nào trong bốn nước, cho nên ngươi không có tư cách tham gia trận tỷ thí lần này."
Thực lực người đàn ông này rất mạnh, ngay cả Kim Dương công chúa cũng không phải đối thủ của hắn ta...
Vì tăng thêm đảm bảo, Trình Phi Dương sẽ không mạo hiểm để Vân Tiêu tham gia tranh bá.
Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt vô cảm nhìn Trình Phi Dương, sát khí trên người từ từ phát ra ngoài, dần dần hình thành gió lốc, gây áp lực vô hình, làm mọi người chung quanh chỉ hít thở thôi cũng thấy khó khăn, giống như có bàn tay ai đó đang Ϧóþ chặt cổ họng mình, làm mình không tài nào thở nổi.
Đột nhiên, một bàn tay mịn màng phủ lên mu bàn tay Vân Tiêu, đè tay hắn lại. Vân Tiêu quay sang nhìn, liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh đang đượm ý cười.
"Đây là trận chiến của ta! Vân Tiêu, ta không thể lúc nào cũng ỷ lại chàng, ta cần dựa vào sức của mình đi tranh đoạt thiên hạ!"
Ánh mắt Vân Lạc Phong rất kiên định, kiên định đến mức khiến Vân Tiêu không thể không thu lại sát khí mà ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tất cả đều nghe theo nàng!"
Vân Lạc Phong buông tay Vân Tiêu ra rồi đi về phía đám người Kỳ Tô.
"Người đâu, đưa thi thể công chúa Tử Nguyệt Quốc xuống dưới trước!" Trình Phi Dương chán ghét nhìn thi thể trong vũng máu, hơi nhíu mày rồi hỏi Kiều Tử Huyền: "Tứ hoàng tử Tử Nguyệt Quốc, ý của tứ hoàng tử thế nào?"
Kiều Tử Huyền chắp quyền thi lễ, hốc mắt đỏ ửng, nói: "Bệ hạ, xin cho hoàng muội ta ở lại Phong Vân Thành thêm mấy ngày, đợi tranh bá kết thúc, ta sẽ đưa hoàng muội về nước."
Kiều Diệp Phượng ૮ɦếƭ cũng đã ૮ɦếƭ, hắn không thể từ bỏ tư cách tham gia tứ quốc tránh bá được.
"Được!" Trình Phi Dương gật đầu: "Trẫm chấp thuận cho công chúa lưu lại Phong Vân Thành thêm mấy ngày, nhưng không hy vọng công chúa làm bẩn dịch trạm. Tứ hoàng tử, ngươi hiểu chứ?"
"Đa tạ bệ hạ!"
Trình Phi Dương quét mắt nhìn sang hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, rồi khẽ rũ mi mắt che đi tức giận và địch ý trong mắt.
Tứ quốc tranh bá là một cơ hội tốt....
Ông ta sẽ để Vân Lạc Phong kia nếm mùi hậu quả!
Đã phạm sai lầm thì phải trả giá!
"Sau đây sẽ bắt đầu tứ quốc tranh bá!" Giọng Trình Phi Dương đột ngột lớn hơn: "Mọi người đều biết, Phong Vân Đại Lục chúng ta vẫn luôn như rắn mất đầu, vì thế mà hiện giờ Phong Vân Đại Lục rất loạn, có rất nhiều cường giả du tán khắp nơi kết minh lại, muốn đối đầu với bốn nước chúng ta."
Trong tình huống bình thường, khi đột phá đến cảnh giới Thiên Thần thì sẽ được hoàng tộc chiêu mộ. Nhưng có một số ít cường giả không thích thần phục ai, nên từ chối quy thuận hoàng tộc.
Hiện tại, những cường giả đó đã liên kết thành một đội ngũ, muốn lật đổ sự thống trị của bốn nước.
Đây là nguyên nhân chính mà Trình Phi Dương chiếu cáo thiên hạ, muốn tìm ra một người đầy đủ bản lĩnh để thống lĩnh bốn nước.
"Các vị yên tâm, bất luận là quốc gia nào chiến thắng trận tranh bá này, đều sẽ trở thành quốc gia đứng đầu trong bốn nước, có thể hiệu lệnh tứ quốc, ai cũng không thể chống lại!" Trình Phi Dương nói năng rất khí phách, mặt tràn đầy tự tin.
Trên thực tế, Trình Phi Dương ban ra chiếu cáo này còn có một nguyên nhân khác nữa, đó là ông ta muốn ba quốc gia còn lại đều quy thuận và nghe lệnh ông ta.
Nhưng tự Trình Phi Dương cũng hiểu rất rõ, vô duyên vô cớ khó mà thu nạp các nước khác. Trùng hợp đúng vào lúc này, các cường giả du tán lại kết minh muốn lật đổ tứ quốc. Vì thế, Trình Phi Dương lập tức vịn lấy cái cớ này, muốn để Kim Dương Quốc trở thành quốc gia thống lĩnh bốn nước.
Còn về nguy cơ thất bại....
Trình Phi Dương chưa hề nghĩ đến.
Trong mắt Trình Phi Dương, tất cả thiên tài trong bốn nước, không có một ai đủ khả năng thắng được Kim Dương công chúa - con gái của ông ta! Cho nên, người đứng đầu trận tranh bá này chắc chắn là Kim Dương công chúa.
"Phụ hoàng..." Giọng nói thanh lãnh của Kim Dương công chúa vang lên giữa quảng trường an tĩnh: "Trời đã không còn sớm, chúng ta nên bắt đầu tỷ thí thì hơn!"
Không biết là cố ý hay vô tình mà ánh mắt Kim Dương công chúa khẽ đảo qua gương mặt Vân Lạc Phong một cái, đáy mắt nàng ta mang theo một chút thận trọng.
Trong số những người ở đây, người có thể trở thành đối thủ của mình... Có lẽ chỉ có cô gái kia!
Tuy nhiên, trận chiến lần này, mình chỉ được thắng, không được thua!
Nghĩ đến hậu quả của việc thất bại, tim Kim Dương công chúa đột ngột căng thẳng, lực tay đang nắm chặt lại cũng mạnh hơn.
"Các vị, nội dung trận tránh bá này rất đơn giản. Địa điểm diễn ra trận tranh bá là ở Thiên Phạt Sâm! Đề mục tỷ thí là do trẫm và hoàng đế của ba quốc gia khác cùng thương lượng ra đề, hơn nữa, ngọc tỷ của bốn nước cũng được giấu trong Thiên Phạt Sâm."
Trình Phi Dương nói tiếp bằng giọng lãnh lệ: "Trong quá trình tìm kiếm ngọc tỷ, mặc kệ là tự mình tìm được nơi giấu, hay là ςướק từ tay người khác đều được, người nào lấy được nhiều ngọc tỷ nhất chính là người chiến thắng!"
"Nếu mỗi người đều tìm được một ngọc tỷ, vậy thì ai về đến Phong Vân Thành trước sẽ là người chiến thắng!"
Toàn bộ quảng trường đều trở nên an tĩnh sau khi Trình Phi Dương nói xong.
Thiên Phạt Sâm được mệnh danh là nơi hung hiểm nhất trên đại lục! Tiến vào Thiên Phạt Sâm chính là cửu tử nhất sinh!
Ai cũng không ngờ hoàng đế bốn nước lại thống nhất dùng Thiên Phạt Sâm làm nơi tỷ thí tứ quốc tranh bá.
"Các vị cứ yên tâm!" Trình Phi Dương mỉm cười: "Nơi giấu ngọc tỷ không phải ở sâu trong Thiên Phạt Sâm, chỉ cần mọi người không đi sâu vào bên trong thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu."
Nghe câu này, tim của mọi người mới được thả lỏng.
Tuy vị trí thống lĩnh bốn nước rất hấp dẫn, nhưng bọn họ càng quý cái mạng của mình hơn.
Thần sắc Kim Dương công chúa trước sau vẫn bình tĩnh, nàng ta đảo mắt một vòng qua tất cả những người đến tham gia tỷ thí, khi thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm thì khóe môi khẽ nhếch lên cười khẩy một cái.
Tuy nhiên....
Khi Kim Dương công chúa đảo mắt nhìn đến Vân Lạc Phong một lần nữa, thấy Vân Lạc Phong vẫn giữ nguyên thần thái thản nhiên như không, trong mắt nàng ta liền xuất hiện một tia thưởng thức.
Cô gái này, quả không giống người thường!
Chỉ là, trong tương lai, không biết hai người bọn họ sẽ là bằng hữu.... Hay trở thành kẻ địch?
"Ta đi cùng nàng!"
Vân Tiêu tiến lại gần Vân Lạc Phong hơn, nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng.
"Chàng có thể âm thầm đi theo, đừng để người khác phát hiện ra chàng!"
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong biết dù nàng có không đồng ý thì Vân Tiêu cũng sẽ không để một mình nàng đi vào Thiên Phạt Sâm.
Vì vậy, nàng cố tình hạ thấp giọng, nói.
"Ừm!"
Thái độ Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc lẫn cương quyết. Đúng là dù Vân Lạc Phong có không cho thì hắn cũng sẽ âm thầm đi theo, có như vậy hắn mới yên tâm.
"À phải, Vân Tiêu..." Vân Lạc Phong dường như sực nhớ ra điều gì, nói: "Mặc Thiên Thành cũng ở nơi này."
Mặc Thiên Thành....
Ba chữ này khiến Vân Tiêu phải nhíu mày, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ ôm chặt Vân Lạc Phong vào lòng: "Ta mặc kệ có bao nhiêu đàn ông thầm thương trộm nhớ nàng, thì nàng cũng chỉ thuộc về một mình ta. Như vậy là đủ!"
Mặc kệ có bao nhiêu người muốn có được nàng, chỉ cần tâm của nàng vẫn luôn đặt trên người ta, thì ta còn có gì không thỏa mãn?
Tim Vân Lạc Phong lại đập lỡ mất một nhịp.
Điều mà người đàn ông này muốn trước giờ vẫn luôn đơn giản như vậy, chàng không ngăn cản bước chân mình, càng không đuổi cùng ɢɨết tận những người đàn ông xuất hiện bên cạnh mình.
Chàng chỉ cần trong lòng mình có chàng là đủ.....
"Khụ khụ..." Kỳ Tô ho hai tiếng, vẻ mặt có hơi xấu hổ: "Hai người không coi ai ra gì mà âи áι với nhau như vậy à? Ít nhất cũng phải nghĩ đến cảm giác của chúng ta một chút chứ! Ta thì cũng thôi đi, nhưng nhị hoàng tử vẫn đang độc thân một mình đấy, các người làm như vậy coi có được không?"
Vốn dĩ Tề Linh không có cảm giác gì, ai ngờ nghe Kỳ Tô nói xong thì khóe miệng liền co rút mấy cái. Hắn đột nhiên cảm thấy, nhìn hai người kia âи áι đúng là có hơi thấy ê răng một chút.
Lúc này, Trình Phi Dương cũng đã phân phó mọi thứ xong xuôi, ông ta chậm rãi đứng dậy, nói: "Tiếp theo, cao thủ Kim Dương Quốc chúng ta sẽ đưa mọi người đến Thiên Phạt Sâm. Thời gian là nửa tháng sau, mọi người tập hợp về lại Phong Vân Thành!"
Thiên Phạt Sâm cách Phong Vân Thành không xa, chỉ có vài dặm đường. Đây cũng là lý do vì sao bọn họ chọn Thiên Phạt Sâm.
Tuy nhiên....
Khi Kỳ Tô nghe đến ba chữ Thiên Phạt Sâm, trên mặt không khỏi xuất hiện chút thương cảm.
Năm đó, sư phụ chính là đi đến Thiên Phạt Sâm xong thì mất hết tin tức, bây giờ hắn cũng sắp đến nơi đó, không biết có thể tìm được sư phụ hay không?