Ngoài cửa thành.
Nam nhân mặc hắc y đang đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn cửa thành hùng tráng uy vũ, khóe môi gợi lên độ cong khẽ khàng.
Tuy nhiên, khi nam nhân kia vừa bước đến gần cửa thành, thì hai binh sĩ trực thuộc Kim Dương Quốc lập tức ngăn hắn ta lại.
"Đứng lại! Mời đưa ra ấn giám chứng minh thân phận!"
"Cút!"
Ầm!
Ngay khi một chữ cút của nam nhân kia vừa thốt ra, thì hai binh sĩ giữ cổng thành liền cảm nhận được một cổ lực lượng cường hãn đánh vào lòng иgự¢ mình. Thân thể bọn họ văng ngược ra sau, đập vào tường thành.
Đợi bọn họ hồi thần lại thì nam nhân kia đã biến mất.
"Mau! Mau đi bẩm báo với bệ hạ, có người không rõ lai lịch xông vào thành!"
Một binh sĩ gắn gượng đứng dậy, tay ôm lòng иgự¢ mình, hơi thở dồn dập đứng quảng từng hồi.
Xong, binh sĩ ấy kéo lê cơ thể bị thương của mình, cố gắng chạy đến quảng trường tổ chức trận tranh bá....
____________
Phong Vân Thành không lớn lắm.
Cho nên, rất nhanh thì nam nhân kia đã tìm được nơi mọi người tập trung. Từ xa xa, hắn đã thấy được bóng dáng của ai kia nổi bật giữa đám đông.
Cùng lúc, người nào đó dường như cũng nhận ra được điều gì nên đột ngột ngước mặt lên. Ngay tức khắc, ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt dịu dàng của nam nhân kia, làm tim nàng chợt đập lỡ đi một nhịp.
Bốn mắt nhìn nhau, Vân Lạc Phong hoàn toàn quên hết tất cả những âm thanh ồn ào chung quanh, chỉ ngơ ngẩn nhìn nam nhân đang đứng giữa bầu trời.
"Vân cô nương?" Kỳ Tô đã nhận ra Vân Lạc Phong có điểm khác thường, nên nương theo ánh mắt của Vân Lạc Phong mà nhìn thử. Sau đó, hắn trông thấy một nam nhân tựa như thiên thần đang đứng giữa bầu trời.
Cảm giác đầu tiên người nam nhân này mang đến cho người ta chính là hắn rất cường đại!
Dù hắn đang mang mặt nạ, nhưng vẫn không thể che giấu khí thế trên người.
Kiều Diệp Phượng cũng thấy người đang đứng giữa bầu trời, nàng ta nhíu mày, hơi ảo não mà nói: "Gã đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, biết bổn công chúa đến Phong Vân Thành thì lập tức cố ý đuổi theo tới đây."
Một vị hoàng tử Kim Dương Quốc đang tò mò về thân phận của Vân Tiêu, vừa nghe lời này liền nhìn sang Kiều Diệp Phượng.
"Phượng công chúa quen người kia?"
"Đúng vậy!" Kiều Diệp Phượng cười khẩy khinh thường: "Gã này nhìn trộm sắc đẹp của bổn công chúa, vọng tưởng với bổn công chúa nên ép phụ hoàng ta gả ta cho hắn. Nhưng hắn cũng không nhìn lại bản thân hắn, một kẻ xấu xí không dám gặp người khác, bổn công chúa làm sao có thể ưng hắn?"
Do giữ thể diện, nên Kiều Diệp Phượng không nói cho vị hoàng tử kia biết rằng phụ hoàng nàng ta muốn gả nàng ta cho Vân Tiêu làm tђเếק.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, Kiều Diệp Phượng nàng ta làm sao còn mặt mũi đứng trên đại lục này nữa?
Trong lúc Kiều Diệp Phượng nói chuyện với hoàng tử Kim Dương Quốc, thì Vân Tiêu đã từ từ đáp xuống đất. Đôi mắt vốn lãnh khốc lúc này lại vô cùng dịu dàng, tầm mắt xuyên thấu qua tất cả mọi người, dừng lại trên người bạch y nữ tử tuyệt sắc.
"Phong nhi..."
Cuối cùng hắn cũng tìm được nàng.
Đời này, nguyện không chia lìa.
Nào ngờ, Kiều Diệp Phượng vừa nghe Vân Tiêu gọi cái tên này, nàng ta còn tưởng Vân Tiêu đang gọi mình, trên mặt lập tức lộ vẻ chán ghét không thèm che giấu.
"Quỷ Đế, ta vất vả lắm mới rời khỏi Tử Nguyệt Quốc đi đến nơi này, vậy mà ngươi còn đuổi theo tới đây? Là ai cho ngươi cái quyền gọi bổn công chúa như vậy hả? Ngươi đừng tưởng phụ hoàng ta tôn kính ngươi, thì ngươi có thể mơ tưởng những thứ không thuộc về ngươi."
Kiều Diệp Phượng cao ngạo hất cằm, bày ra khí thế hơn người mà nói.
Gã đàn ông này nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, khẳng định sẽ không dám tức giận với mình, nếu không, mình khó mà ăn nói với phụ hoàng.
Những người khác thấy Kiều Diệp Phượng nói vậy, liền nhìn Vân Tiêu bằng ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra, nam nhân này đuổi theo công chúa Kiều Diệp Phượng tới đây.
Thoạt nhìn thực lực của hắn cũng không tệ. Khí thế trên người hắn càng khiến người ta có cảm giác run sợ.
Đáng tiếc, hắn quá xấu, nên Kiều Diệp Phượng mới chán ghét hắn.
Hiểu lầm nghiêm trọng này thật ra cũng có lý do chính đáng, bởi vì hai từ Phong nhi và Phượng nhi đồng âm với nhau, vì thế mà đừng nói là Kiều Diệp Phượng, ngay cả những người khác cũng cho rằng người mà Vân Tiêu đang gọi chính là công chúa Tử Nguyệt Quốc.
Tuy nhiên.....
Sau khi gặp lại Vân Lạc Phong, trong mắt Vân Tiêu chỉ nhìn thấy mỗi mình nàng, tất cả tạp âm xung quanh đều bị Vân Tiêu vứt ngoài tai. Hắn đi thẳng một đường về phía bạch y nữ tử tuyệt sắc mà hắn ngày nhớ đêm mong.
"Quỷ Đế, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Ta đã nói không thích ngươi, ngươi còn...."
Kiều Diệp Phượng còn chưa nói hết câu thì Vân Tiêu đã lướt qua người nàng ta, tiếp tục đi thẳng về phía trước...
Ngay tức khắc, mặt Kiều Diệp Phượng như hóa đá, rồi trừng lớn hai mắt không dám tin.
Gả đàn ông đáng ૮ɦếƭ này, lại dám làm lơ mình?
Kiều Diệp Phượng tức đến phát cuồng, quay đầu lại quát lớn: "Quỷ Đế, ngươi đứng lại đó cho ta! Có phải ngươi muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý của bổn công chúa phải không? Bổn công chúa nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ tưởng!"
Càng khiến Kiều Diệp Phượng tức giận hơn chính là Vân Tiêu dường như không hề nghe thấy lời nàng ta nói, mà vẫn từ từ đi đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Hắn cất giọng dịu dàng, làm cho những người từng nhìn thấy hắn ở Tử Nguyệt Quốc có cảm giác đây không phải là cùng một người.
"Phong nhi, ta tìm thấy nàng rồi!"
Đúng vậy, hắn đến tìm nàng!
Vân Lạc Phong đột ngột lao vào lòng Vân Tiêu, hai tay vòng qua cổ Vân Tiêu ôm thật chặt, nàng ngước mặt lên, dán môi mình vào đôi môi mỏng của hắn.
Nụ hôn mãnh liệt như muốn làm u ám cả trời đất, đồng thời cũng làm tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Vừa rồi không phải Kiều Diệp Phượng nói người này tới tìm nàng ta sao? Thì ra chỉ là nàng ta tự mình đa tình mà thôi.
So với việc mọi người kinh ngạc, thì Kiều Diệp Phượng lại tức đến mức sắp ngất xỉu, nàng ta cắn môi, hai tay nắm thành nắm đấm chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào da thịt.
"Công chúa điện hạ......" Cung nữ Tiểu Thúy lo lắng, cẩn thận gọi Kiều Diệp Phượng.
Kiều Diệp Phượng lại như không nghe thấy Tiểu Thúy gọi, cứ nhìn chằm chằm Vân Tiêu và Vân Lạc Phong, ánh mắt ngập tràn căm hận.
Đương nhiên, Kiều Diệp Phượng căm hận không phải vì thích Vân Tiêu, cũng không phải vì hành động thân mật của Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Mà là vì.....
Vân Tiêu đã làm nàng ta mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người.
Nàng ta mới vừa tuyên bố nói Quỷ Đế tới tìm mình, ai ngờ đối phương còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, đã vậy còn làm ra chuyện thương phong bại tục với nữ nhân khác.
Chuyện này bảo nàng ta làm sao không tức giận cho được?
"Vân Tiêu, chàng quen cô gái này à?" Vân Lạc Phong buông tay ra khỏi cổ Vân Tiêu, thả tay mình lên hay cánh tay hắn, rồi hất cằm về phía Kiều Diệp Phượng, như cười như không mà hỏi.
Lúc này Vân Tiêu mới chợt hồi thần lại, hắn nương theo tầm mắt Vân Lạc Phong mà nhìn, đập vào mắt Vân Tiêu chính là một gương mặt méo mó vì tức giận.
Vân Tiêu rất nghiêm túc nhìn Kiều Diệp Phượng, giống như đang vắt hết trí não suy nghĩ, cuối cùng, Vân Tiêu lắc lắc đầu: "Chưa từng gặp!"
Sắc mặt Kiều Diệp Phượng lập tức hóa thành màu gan heo.
Câu nói này càng khiến Kiều Diệp Phượng tức giận hơn là làm lơ nàng ta.
Vừa rồi nàng ta còn nói đối phương vọng tưởng đến nàng ta, kết quả, đối phương lại nói không hề quen biết nàng ta.
Sao hắn có thể không biết nàng ta chứ? Nếu không biết, hắn đã không bảo phụ hoàng bức nàng ta làm tђเếק cho hắn!
Trên thực tế, Vân Tiêu đúng là không biết Kiều Diệp Phượng.
Lúc Vân Tiêu ɢɨết vào Tử Nguyệt Quốc, hắn từng giao chiến với hai cường giả của Tử Nguyệt Quốc, cho nên, người mà Vân Tiêu nhớ, ngoại trừ hai cường giả kia thì chỉ có duy nhất mình hoàng đế Tử Nguyệt Quốc mà thôi.
Dù lúc đó Kiều Diệp Phượng cũng có mặt, nhưng Vân Tiêu không hề để ý đến sự tồn tại của nàng ta.
Cho nên, trong mắt Vân Tiêu, đúng là không biết Kiều Diệp Phượng.....
Điều buồn cười là Kiều Diệp Phượng lại không hề hay biết rằng việc muốn nàng ta làm tђเếק cho Vân Tiêu, là do phụ hoàng mình tự chủ trương.
Từ đầu tới cuối, Vân Tiêu không hề biết đến sự tồn tại của nàng ta!
"Ha.." Kiều Diệp Phượng cười khẩy: "Ngươi cố kỵ người con gái này, cho nên mới không dám nói ra những việc làm của ngươi trong khoảng thời gian qua đúng không? Nếu không phải ngươi để ý ta, thì sao ngươi lại bảo phụ hoàng ta bức ta làm người phụ nữ của ngươi chứ?"
Lúc đó, phụ hoàng đã nói với mình, Quỷ Đế vẫn luôn tìm kiếm một cô gái, người kia rất có thể là thê tử của Quỷ Đế.
Chỉ là trước sau Kiều Diệp Phượng luôn cho rằng, cô gái mà Quỷ Đế tìm khẳng định là một người có dung mạo cực kỳ xấu xí.
Nên Kiều Diệp Phượng chưa từng lường được, cô gái kia chính là Vân Lạc Phong.
Nghĩ đến điều này, Kiều Diệp Phượng có cảm giác bị người ta tát một cái, mặt bất chợt thấy đau.
Sắc mặt Vân Tiêu đã lạnh đến đáng sợ, khí thế trên người cũng biến hóa.
"Kiều Diệp Phượng!" Kiều Tử Huyền thấy hoàng muội mình càng nói càng quá đáng, vội vàng quát lớn muốn Kiều Diệp Phượng câm miệng, sợ sự ngu xuẩn của Kiều Diệp Phượng sẽ mang tai họa đến cho Tử Nguyệt Quốc.
"Muội mau nhận lỗi với Quỷ Đế!"
Nhận lỗi?
Những người không biết thân phận Vân Tiêu đều bị lời này của Kiều Tử Huyền làm cho ngây người.
Hoàng tử Kiều Tử Huyền lại bảo công chúa Kiều Diệp Phượng nhận lỗi với một nam nhân không rõ lai lịch?
"Muội không làm!" Kiều Diệp Phượng vô cùng tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ nhặt người đàn ông mà bổn công chúa không cần thôi! Ngươi thật sự nghĩ gã đàn ông này một lòng si tình với ngươi sao? Bổn công chúa chỉ cần ngoắc tay một cái, hắn sẽ lập tức tới chỗ ta ngay!"
Lời này của Kiều Diệp Phượng làm Kiều Tử Huyền xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu.
Từ lúc vừa đến, Quỷ Đế chưa từng nhìn Kiều Diệp Phượng một cái nào, lại nói rất rõ là không biết Kiều Diệp Phượng.
Vậy mà bây giờ Kiều Diệp Phượng còn có dũng khí nói ra những lời này sao?
Trên thực tế, bản thân Kiều Tử Huyền cũng không biết thực lực thật sự của Vân Tiêu như thế nào, bởi vì ngày mà Vân Tiêu giao chiến với hai cường giả kia, Kiều Tử Huyền không có ở Tử Nguyệt Quốc.
Mà hoàng đế Tử Nguyệt Quốc vì giữ thể diện nên đã phong tỏa tin tức về chuyện này.
Cho nên, Kiều Tử Huyền chỉ biết phụ hoàng rất tôn kính Quỷ Đế, chứ không biết lý do là gì.
Nếu Kiều Tử Huyền biết ngay cả hai cường giả Tử Nguyệt Quốc cũng không đánh lại Vân Tiêu, thì hắn tuyệt đối sẽ không cho Kiều Diệp Phượng ngu xuẩn này có cơ hội nói một chữ nào.
Khóe môi Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cong lên, mặt nở nụ cười tươi, đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn hiện hiện tia sáng tà khí.
"Vân Tiêu, xem ra trong khoảng thời gian ta không ở bên cạnh, chàng rất tiêu sái nhỉ?"
Vân Lạc Phong quên mất, ở trước mặt nàng, Vân Tiêu là một khúc gỗ từ đầu đến chân, cho nên, lời nói đùa này của Vân Lạc Phong lại bị Vân Tiêu tin là thật.
Ngay lập tức, tim Vân Tiêu khẩn trương, đôi mắt đen như hắc bảo thạch lóe lên sát khí.
Tất nhiên, sát khí này không phải nhầm vào Vân Lạc Phong.
"Ngươi là người Tử Nguyệt Quốc?" Giọng Vân Tiêu đã lãnh khốc tới cực điểm, không khí chung quanh cũng bị hạ nhiệt độ.
Kiều Diệp Phượng cười lạnh: "Biết còn cố hỏi!"
"Xem ra.... Tử Nguyệt Quốc không cần phải tồn tại nữa!" Giọng Vân Tiêu cũng đã lộ rõ sát khí: "Ta thật không ngờ, hoàng đế Tử Nguyệt Quốc lại muốn đưa nữ nhân cho ta!"
Kiều Diệp Phượng ngây người.
Phụ hoàng đưa nữ nhân cho hắn? Nói vậy là ý gì?
Không phải hắn ép phụ hoàng sao?
"Vân Tiêu ta, đời này chỉ có một thê tử!" Ánh mắt Vân Tiêu đã dừng lại trên người Kiều Diệp Phượng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Kiều Diệp Phượng.
Ánh mắt kia đã làm Kiều Diệp Phượng biết thế nào là cảm giác sợ hãi.
"Những kẻ khác, chỉ có ૮ɦếƭ!"
Vân Tiêu trước nay luôn là lời ít ý nhiều, vừa nói xong thì sát khí trên người cũng phát ra hết, làm cả người Kiều Diệp Phượng không ngừng run rẩy.
Thời khắc này, Kiều Diệp Phượng mới chợt nhớ đến cảnh tượng giao đấu của Vân Tiêu và hai cường giả hoàng tộc ngày hôm đó.
"Ngươi.... Ngươi muốn làm gì?"
Kiều Diệp Phượng run rẩy lùi dần về phía sau.
Gương mặt Vân Tiêu vẫn không có cảm xúc gì, thần sắc lãnh khốc, ánh mắt Vân Tiêu như một tôn sát thần, làm người ta sợ hãi, dường như chỉ cần hắn nhấc tay một cái thì sẽ dễ dàng lấy mạng người khác.
"Quỷ Đế!" Kiều Tử Huyền hơi biến sắc, vội vàng tiến lên: "Hoàng muội trẻ người non dạ, xin Quỷ Đế tạm thời tha cho hoàng muội một mạng, huống chi, dù gì hoàng muội cũng là công chúa Tử Nguyệt Quốc, ngài làm vậy dường như không được hay cho lắm."
Dù Kiều Tử Huyền không thích người hoàng muội này, thì cũng không thể để Kiều Diệp Phượng xảy ra chuyện ngay trước mặt hắn.
Vân Tiêu không trả lời, chỉ lạnh lùng tiếp tục tiến tới gần hai huynh muội Kiều Tử Huyền.
Trên đài cao, vốn dĩ Trình Phi Dương không muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của quốc gia khác, nhưng Kiều Diệp Phượng tốt xấu gì cũng là công chúa đến tham gia tứ quốc tranh bá, hoàng đế Kim Dương Quốc như ông ta không thể để Kiều Diệp Phượng xảy ra chuyện.
Vì thế, Trình Phi Dương lớn tiếng nói to: "Bất luận giữa các ngươi có ân oán gì, các ngươi có thể giải quyết sau khi trận tranh bá kết thúc! Khi đó, Kim Dương Quốc ta tuyệt đối không nhúng tay vào!"
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Trình Phi Dương, không hề dừng lại việc đang muốn làm. Một chưởng phong sắc bén phóng về phía Kiều Diệp Phượng, làm cả người nàng ta văng đi như tên rời cung. Máu tươi cuồn cuộn không ngừng phun ra từ miệng nàng ta.
Sắc mặt Trình Phi Dương đen đi, có lẽ là do không ngờ người này dám cãi lời ông ta.
"Vân Tiêu!"
Đúng lúc này, giọng Vân Lạc Phong chợt vang lên từ sau lưng Vân Tiêu: "Dạy dỗ ả một trận là được, tạm thời đừng đánh ૮ɦếƭ!"
"Ả vu khống ta!"
Vân Tiêu hơi uất ức, nói.
"Chàng cứ dạy dỗ ả một trận trước là được, chuyện còn lại, ta muốn đích thân giải quyết!" Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt.
Nhìn trộm nam nhân của nàng, nàng còn chưa tính, vậy mà còn dám bôi nhọ nàng.
Món nợ này, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Trông vẻ mặt uất ức của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong liền dịu giọng an ủi: "Chàng nghĩ ta sẽ tin mấy lời nhảm nhí của ả ta sao? Chúng ta ở bên nhau hơn mười năm trời, có sóng gió gì mà chưa trải qua? Sao có thể chỉ dựa vào mấy câu nói của người khác mà khiến ta mất lòng tin vào chàng được?"
Tim của Vân Tiêu cuối cùng cũng được thả lỏng nhờ vào mấy lời này của Vân Lạc Phong, cánh môi dưới lớp mặt nạ khẽ cong lên độ cong nhu hòa.
"Được, ta nghe nàng!"
Tuy nụ cười của Vân Tiêu rất nhỏ, nhưng lại khiến tất cả mọi người rung động.
Không ngờ người đàn ông đáng sợ như sát thần này mà cũng có lúc dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.
Không sai! Hình ảnh Vân Tiêu trước mắt làm trong đầu mọi người chỉ hiện lên đúng bốn chữ: dịu dàng ngoan ngoãn!
Cả người Kiều Diệp Phượng càng thêm run rẩy, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh người đàn ông mặc hắc y, lãnh khốc như ma quỷ lần đầu tiên xuất hiện ở hoàng cung Tử Nguyệt Quốc....
Khi đó, hắn ta cao cao tại thượng, tựa như vương giả quân lâm thiên hạ, chỉ một cái nhấc tay là có thể định sinh tử của người khác.
Đoán chừng người của Tử Nguyệt Quốc chưa từng nghĩ tới, nam nhân lãng khốc ɢɨết người như rạ cũng có lúc dịu dàng như vậy....
"Nơi này là Phong Vân Thành!"
Trình Phi Dương vỗ bàn đứng dậy, khuôn mặt lãnh lệ: "Mong vị công tử có việc gì thì chờ sau khi tỷ thí xong mới giải quyết!"
Làm như không nghe thấy lời Trình Phi Dương, Vân Tiêu lại đi đến trước mặt Kiều Diệp Phượng.
Ánh mắt Vân Tiêu lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống, mang vẻ bễ nghễ thiên hạ mà nhìn chằm chằm Kiều Diệp Phượng.
Cái nhìn này giống như đang nhìn một người ૮ɦếƭ...
Ầm!
Vân Tiêu dẫm một chân lên иgự¢ Kiều Diệp Phượng, hoàn toàn không có chút thương tiếc vì đối phương là nữ tử.
"Quỷ Đế!" Kiều Tử Huyền cảm nhận được lực lượng kђเếק người của Vân Tiêu, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, cắn răng nói: "Xin ngài thủ hạ lưu tình!"
Vân Lạc Phong chỉ nói đừng đánh ૮ɦếƭ....
Nhưng không có nói không được đánh đến tàn phế...
Thần sắc Vân Tiêu vẫn lãnh khốc như cũ, xuống tay không lưu tình, mũi chân vừa động đã đá Kiều Diệp Phượng bay lên khỏi mặt đất. Kiều Diệp Phượng bay lên cao rồi rớt xuống đất, mặt đất lập tức sụp xuống thành một cái hố to.
Mặt mày Kiều Tử Huyền trắng bệch, không dám nói một câu nào. Lưu Phong Quốc đứng về phía Vân Lạc Phong, hơn nữa họ cũng rất tức giận vì những lời Kiều Diệp Phượng đã nói trước đó, ai nấy cũng đều hận không thể đánh ૮ɦếƭ Kiều Diệp Phượng.
Còn về đám người tam hoàng tử Thiên Tề Quốc, có lẽ do bị thực lực và sự cuồng vọng của Vân Tiêu dọa, nên cũng không có ai dám hó hé.
Chỉ có mình hoàng đế Kim Dương Quốc - Trình Phi Dương, ông ta nhìn cao thủ đứng phía sau một cái, người nọ lập tức phóng người vào không trung, từ trên cao đánh xuống.
Vân Tiêu ngẩng đầu, nhìn lão giả đang lao mình xuống, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Vụt!
Đòn công kích của lão giả kia mang theo sức gió mạnh mẽ, nháy mắt đã thổi rớt mặt nạ và thổi bay tóc của Vân Tiêu. Dưới cuồng phong Ⱡồ₦g lộng, một gương mặt tuấn mỹ vô song lộ ra trước mắt mọi người.
Đúng lúc này, Kiều Diệp Phượng cũng đã bò lên từ dưới hố, cả người nàng ta chật vật khó coi, miệng không ngừng nôn máu.
Cũng may Kiều Tử Huyền luôn mang theo linh dược bên người. Linh dược này tuy không thể chữa khỏi thương thế của Kiều Diệp Phượng, nhưng cũng giúp nàng ta có đủ sức mở miệng nói chuyện.
"Quỷ Đế, tên xấu xí nhà ngươi! Chỉ vì bổn công chúa không chịu làm tђเếק cho ngươi nên ngươi mới trả thù bổn công chúa như vậy? Ngươi tưởng người phụ nữ bên cạnh ngươi tốt đẹp lắm sao? Không có một cô gái nào không thích đàn ông anh tuấn! Bất kỳ cô gái nào chịu ở bên ngươi, cũng chỉ vì thực lực của ngươi mà thôi! Bổn công chúa thà ૮ɦếƭ cũng không gả cho kẻ xấu xí như ngươi!"
Vì Vân Tiêu đưa lưng về phía Kiều Diệp Phượng, nên Kiều Diệp Phượng không biết mặt nạ của Vân Tiêu đã rơi xuống, để lộ diện mạo thật sự của hắn. Kiều Diệp Phượng chỉ nghe thấy tiếng hút khí lạnh của mọi người chung quanh.
Kiều Diệp Phượng thầm cười lạnh trong lòng, nàng ta khẳng định biểu cảm này của mọi người là do bị diện mạo xấu xí của Vân Tiêu hù dọa.
Tuy nhiên, Kiều Diệp Phượng vừa nói xong, thì mọi người chung quanh liền nhìn nàng ta bằng ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc, giống như nàng ta vừa nói ra điều gì vô cùng ngu xuẩn.
Giữa lúc Kiều Diệp Phượng nghĩ mãi không thông, thì người nam nhân đang đưa lưng về phía nàng ta từ từ xoay người lại....
Ngay tức khắc, sắc mặt Kiều Diệp Phượng cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng bị đình chỉ. Nàng ta trợn to hai mắt, cánh môi khẽ run run biểu lộ sự kђเếק sợ trong lòng.
Đó là dung mạo thế nào?
Hoàn mỹ như thiên thần, không có chút tì vết, đôi con ngươi đen nhánh như hắc bảo thạch, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ mới liếc nhìn một cái mà tim như muốn ngừng đập.
Kiều Diệp Phượng cũng coi như từng gặp qua không ít mỹ nam, thế nhưng, người đàn ông đang đứng trước mặt nàng ta đây, là người đẹp nhất mà nàng ta từng gặp. Đẹp đến nỗi dường như không còn thuộc về hiểu biết của nhân loại nữa.
"Tại sao?" Kiều Diệp Phượng ôm lòng иgự¢ đau đớn, ánh mắt thống khổ: "Rõ ràng ngươi đẹp như vậy, tại sao còn cố tình mang mặt nạ? Ta biết rồi! Chắc chắn là vì ngươi muốn thử ta, thử xem ta có không ngại ngươi xấu xí mà yêu ngươi hay không."
Đến tận lúc này mà Kiều Diệp Phượng còn cố chấp tin rằng, phụ hoàng mình ép mình gả cho Quỷ Đế, là vì Quỷ Đế để ý đến mình.
Đáng tiếc, mình lại tưởng Quỷ Đế rất xấu xí, cho nên mới không đồng ý.
Thần sắc Vân Tiêu vẫn không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng nhìn Kiều Diệp Phượng. Hắn chợt duỗi tay ôm Vân Lạc Phong vào lòng, khóe môi khẽ cong lên độ cong thật nhỏ.