Trong nhất thời, Hồng Lăng cảm thấy nghẹn lời. Ông biết, nếu bây giờ không nói tình hình thực tế cho người Vân gia biết, họ sẽ không chịu đi theo ông.
Cho nên, Hồng Lăng không giấu giếm thêm nữa, kể hết mọi chuyện ra....
Sau khi nghe chân tướng sự việc, biểu cảm Vân Thanh Nhã càng thêm sắc lạnh: "Tại sao mọi người không sớm nói chuyện này cho chúng tôi biết? Nếu kẻ địch nhằm vào Vân gia chúng tôi mà đến, vậy thì Vân gia chúng tôi đứng ra là được, hà tất liên lụy tới người vô tội?"
"Vân đại ca!" Ninh Hân đưa tay tới, nắm lấy bàn tay đang run run của Vân Thanh Nhã, rồi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Hồng Lăng: "Có thể phiền ngài chăm sóc cho Thủy Nhi được không? Còn có bọn trẻ này nữa?"
Hồng Lăng biết người Vân gia muốn làm gì, ông hơi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng đành bất đắc dĩ im lặng.
"Được!"
"Mẹ!" Vân Nhược Thủy đứng dậy, nắm chặt tay Ninh Hân: "Thủy Nhi cũng muốn đi!"
"Không được! Thủy Nhi, con phải ở lại nơi này, để cha mẹ và gia gia đi đối phó những kẻ kia." Vẻ mặt Ninh Hân rất dịu dàng: "Còn nữa, nếu thấy cha mẹ không về, con phải lập tức nghĩ cách đi tìm đường tỷ của con, chỉ có ở cạnh đường tỷ, con mới được an toàn."
Ninh Hân dặn dò Vân Nhược Thủy xong thì nhìn sang Vân Thanh Nhã, nét mặt dịu dàng đoan trang giờ đây tràn đầy quật cường.
"Vân đại ca, chúng ta đi thôi!"
Từ một khắc gả cho Vân đại ca, cả đời Ninh Hân_nàng chính là người của Vân gia.
Bất luận có bao nhiêu khó khăn gian khổ, nàng và phu quân cũng sẽ cùng tiến cùng lùi.
"Đừng mà, mẹ!"
Vân Nhược Thủy òa khóc nức nở, bé giơ tay muốn kéo mẫu thân lại, nhưng lại bị mấy người phía sau giữ chặt.
Nước mắt giàn giụa ướt đẫm gương mặt bé nhỏ, hai tay vẫn vươn về trước, cố bắt lấy bóng lưng cha mẹ và gia gia đang ngày càng đi xa....
Cuối cùng, bé chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng người thân biến mất khỏi tầm mắt...
___________
Bầu trời phủ châu chủ Đông Châu bị bao trùm bởi một màu u ám.
Giữa không trung, một nam nhân tay cầm chiến kích uy dũng như chiến thần đang đứng yên bất động.
Thần sắc hắn ta lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm nói: "Người Vân gia ở đâu? Mau giao chúng ra đây! Có lẽ, ta sẽ suy nghĩ lại, chừa cho ngươi một con đường sống."
Hồng Loan nhếch mép cười khẩy, một mình chắn trước đại môn phủ châu chủ, toàn thân hồng y đỏ rực tựa như ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
"Muốn đi vào? Vậy thì phải bước qua thi thể ta trước!"
Giọng điệu Hồng Loan vô cùng khí phách, giữa hai mày là thần sắc kiên quyết không thể nào lay động.
"Hừ!" Nam nhân kia lạnh lùng nhìn Hồng Loan: "Nếu ngươi nhất quyết muốn bao che cho đám người Vân gia, vậy thì kết cục của ngươi cũng sẽ giống như đám người Quân gia và Thánh Nữ Tộc kia."
Hồng Loan vẫn không hề dao động, trong lòng nàng chỉ có một tín niệm duy nhất, đó là không thể cô phụ gởi gắm của bằng hữu.
Cho dù cái giá phải trả..... Là mạng sống của mình!
"Hồng Loan_ta, đời này có thể gặp được một bằng hữu như Vân Lạc Phong, đáng để ta lấy mạng tương giao, vậy là đủ rồi!"
Bóng dáng Hồng Loan lúc này trông hơi mờ ảo, nhưng lại xinh đẹp vô cùng, cả người như tỏa sáng.
"Trước khi đi, Lạc Phong đã nhờ ta chăm sóc người thân của cô ấy, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."
Nam nhân kia nghe những lời này của Hồng Loan, nội tâm âm thầm dấy lên một tia thưởng thức, nhưng nó chỉ thoáng qua trong một giây, rất nhanh đã biến mất.
Dù nữ tử này có ưu tú hơn thì đã sao?
Vân Lạc Phong kia đã ɢɨết người của Tần gia, dù đó chỉ là một phản đồ bị trục xuất, nhưng Tần gia cũng sẽ không cho bất kỳ người nào được phép ɢɨết ả ta.
Nếu không, mặt mũi Tần gia biết để ở đâu?
"Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế thì đừng trách sao ta không hạ thủ lưu tình! Người đâu, lên cho ta! ɢɨết!"
Nam nhân kia phất tay, thản nhiên hạ lệnh sát tử, ánh mắt hắn nhìn Hồng Loan là ánh mắt của kẻ đứng trên cao, đang nhìn một người ૮ɦếƭ.
Không sai! Trong mắt hắn ta, Hồng Loan chính là một người đã ૮ɦếƭ.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột ngột truyền tới từ phía sau.
Hồng Loan sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, khi thấy người đến là mọi người trong Vân gia, trái tim Hồng Loan lập tức trở nên gấp gáp: "Sao mọi người lại đến đây?"
Vân lão gia tử chắp tay sau lưng, mặt già vô cùng nghiêm nghị, bước nhanh tới bên cạnh Hồng Loan.
Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đi theo phía sau Vân lão gia tử, tuy không nói gì cả nhưng thần sắc đều nặng nề như nhau.
"Các ngươi là người phương nào?" Nam nhân kia lạnh lùng hỏi.
"Làm sao? Không phải các ngươi muốn tìm Vân gia à? Bây giờ chúng ta đã đến, ngươi lại hỏi chúng ta là người phương nào?" Vân lão gia tử lộ vẻ mặt mỉa mai, giọng điệu đầy châm chọc.
Nam nhân kia hất cằm, phát ra khí thế bức người, nói: "Thì ra các ngươi chính là người Vân gia, nếu vậy, phiền các ngươi đi theo ta một chuyến!"
"Ngươi bắt chúng ta là muốn uy ђเếק cháu gái ta?"
Vân lão gia tử lạnh lùng hỏi.
Trước đây, châu chủ Bắc Châu từng liên kết với Thánh Nữ Tộc làm ra loại chuyện này. Không ngờ, hiện tại, người của Linh Thần Đại Lục cũng dùng cùng một phương thức đó.
"Trừ phi ngươi muốn tất cả bọn chúng chôn cùng với các ngươi, bằng không, bây giờ các ngươi lập tức ngoan ngoãn đi theo ta!" Nam nhân kia lười nói chuyện dư thừa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vân lão gia tử tức đến đỏ bừng mặt mũi, hai mắt bừng lên ngọn lửa phẫn nộ.
"Phụ thân!" Vân Thanh Nhã giơ tay cản Vân lão gia tử lại, rồi ngẩng đầu nhìn lên nam nhân kia: "Nếu chúng ta đi theo ngươi, ngươi thật sự sẽ tha cho những người khác?"
"Đúng vậy!" Trong mắt nam nhân kia xuất hiện một tia khinh thường đối với Vân Thanh Nhã.
"Được! Chuyện ai làm, người nấy chịu! Người ngươi muốn là người Vân gia chúng ta, không liên quan đến những người khác, ta đi theo ngươi. Còn về lão gia tử nhà ta, tuổi ông đã lớn, không chịu nổi vất vả, thê tử ta chỉ là một nữ nhân, không nên lôi họ vào chuyện này."
Vân Thanh Nhã nhẹ nhàng gỡ tay Ninh Hân ra, một mình đi về phía đám người Tần gia.
"Vân đại ca!" Ninh Hân nôn nóng, vội vàng chạy theo Vân Thanh Nhã: "Chúng ta là phu thê, tђเếק sẽ không trơ mắt nhìn chàng một mình xông vào hố lửa, cho dù ૮ɦếƭ, tђเếק cũng muốn được ૮ɦếƭ cùng chàng."
Làm sao nàng có thể không biết tính cách của Vân đại ca?
Chàng tuyệt đối sẽ không để bản thân liên lụy đến Phong Nhi.
Vì thế.....
Chắc chắn là chàng quyết tâm ૮ɦếƭ!
Bước chân Vân Thanh Nhã thoáng ngừng lại, nhưng vẫn không nói gì, sau đó tiếp tục bước về phía trước. Rất nhanh, Vân Thanh Nhã đã đến trước mặt đám người Tần gia.
Nam nhân kia nhếch mép cười, duỗi tay về phía Vân Thanh Nhã, tuy nhiên, đúng vào lúc này lại có một đạo lực lượng bất ngờ đánh về phía này, làm hắn phải lập tức thu tay, chân lùi về phía sau mấy bước.
Hồng Loan lúc này đã bay lên giữa trời, hồng y bay phất phới càng giống ngọn lửa đang cháy.
"Ta không cần biết các người muốn làm gì, ta chỉ biết, ta đã hứa với Lạc Phong sẽ bảo vệ các người. Làm người không thể thất tín! Lời mà Hồng Loan này đã hứa, dù ૮ɦếƭ cũng phải thực hiện."
Hồng Loan nói với Vân Thanh Nhã và Ninh Hân, xong liền chuyển tầm mắt về phía đám người Tần gia.
"Ta còn chưa ૮ɦếƭ, ai đam mang người từ phủ châu chủ Đông Châu của ta đi?"
Giọng nói ngông cuồng đầy khí phách của Hồng Loan đánh mạnh vào nội tâm những người đang có mặt ở đây, làm họ phải chấn động.
Ngay cả kẻ địch như Tần gia cũng có chút khâm phục Hồng Loan.
Đương nhiên, cảm thấy khâm phục là một lẽ, bọn họ tuyệt đối không quên mục đích đến nơi này....
"Hồng Loan!"
Hồng Lăng từ xa vừa chạy đến đã thấy Hồng Loan dẫn đầu tấn công, trái tim ông muốn rớt ra ngoài. Thế nhưng, trong đám người Tần gia kia, tùy tiện chọn đại một người cũng có thể ɢɨết ông dễ như ɢɨết một con kiến. Ông không phải là đối thủ của chúng.
Trên bầu trời u ám lại có một ánh lửa xẹt ngang xẹt dọc. Thân ảnh Hồng Loan thoăn thoắt nhanh như chớp, lướt xuyên qua đám người....
Trong đám người Tần gia, ngoài trừ nam nhân kia thì những người còn lại đều là Thần Linh Giả.
Tuy Hồng Loan đã đột phá đến cảnh giới Thần Linh, nhưng nàng vẫn không phải là đối thủ của đám người này.
Ầm!
Một tên cao thủ đánh trúng иgự¢ Hồng Loan, Hồng Loan phun một ngụm máu, giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng xong, nàng lại tiếp tục xông tấn công mãnh liệt.
Y phục trên người Hồng Loan đã hơi tơi tả, người đầy vết thương, máu trên cánh tay cũng đã chuyển sang màu đen, nhưng Hồng Loan vẫn kiên cường đứng giữa trời, dùng thân mình ngăn chặn đám người Tần gia tiến công.
"Đủ rồi!"
Ninh Hân che miệng: "Hồng Loan cô nương, đã đủ rồi! Cô không đánh lại bọn họ đâu, mau dừng tay đi!"
Đủ?
Sao mà đủ được?
Mình đã hứa với Lạc Phong, vậy thì có ૮ɦếƭ cũng phải bảo vệ họ.
Hồng Loan vẫn nắm chặt thanh kiếm, khí thế sát phạt không hề suy giảm.
Trên người Hồng Loan đã chồng chất vết thương lớn nhỏ, nhưng dù vậy, Hồng Loan vẫn không có ý định lùi lại nửa bước....
"Không biết tự lượng sức!" Nam nhân kia thấy Hồng Loan đã đuối sức, hắn nhếch mép cười khẩy một tiếng rồi lao xuống, lực lượng cường hãn bao lấy nắm đấm của hắn ta, bất ngờ đánh thẳng vào lòng иgự¢ Hồng Loan....
Phụt!
Hồng Loan nôn máu không ngừng, tay nàng bắt lấy, giữ chặt cánh tay của nam nhân kia.
Trong mắt nam nhân kia xuất hiện một tia kinh ngạc.
Hắn đã sớm đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, vậy mà.... Hiện tại lại bị một Thần Linh Giả giữ chặt tay không rút ra được?
"Hồng Loan_ta......" Miệng đầy máu tươi, nhưng Hồng Loan vẫn mỉm cười, cuồng ngạo nói: "Hôm nay, dù ta phải táng thân tại đây, ta cũng sẽ kéo hết tất cả các ngươi cùng xuống địa ngục chung với ta!"
Hồng Loan giơ cao thanh kiếm đã nhiễm đỏ máu tươi chính mình, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng chém mạnh trường kiếm xuống, nhắm thẳng vào nam nhân kia.
Nam nhân kia muốn tránh thoát khỏi tay Hồng Loan nhưng lại phát hiện không cách nào nhúc nhích được. Hắn giận tím mặt, kích phát khí thế đánh vào người Hồng Loan.
Cả người Hồng Loan giờ như chiếc quạt nan rách nát, bị đánh văng ra xa, miệng nôn đầy máu, sắc mặt tái nhợt gần như trắng toát.
Cũng trong lúc đó, trường kiếm đã kịp chém xuống, nếu không nhờ thực lực của hắn là Thiên Thần Giả, thì toàn bộ cánh tay hắn ta đã bị chém đứt rồi.
Bả vai hắn ta bị chém xuống rất sâu, máu ồ ạt tuôn ra, nhuộm đỏ hết vạt áo.
"Loan Nhi!" Hồng Lăng hét lên một tiếng hét tê tâm liệt phế, nhanh chóng lao tới cạnh Hồng Loan, nước mắt chảy xuôi xuống: "Loan Nhi, chúng ta đừng liều mạng nữa, cha không muốn mất con....."
Mấy người Vân lão gia tử cũng tới cạnh Hồng Loan, lấy một cây linh dược ra cho nàng ăn.
Máu tuy đã ngừng chảy, nhưng ngũ tạng lục phủ trọng thương quá nặng không thể lành nổi.
"Các người lui ra!" Dù bị thương rất nặng, nhưng Hồng Loan vẫn gượng đứng dậy, nàng đẩy Hồng Lăng qua một bên: "Bây giờ, lập tức, đi ngay!"
Đi?
Chuyện này là không thể!
Nhưng để Tần gia đưa người Vân gia đi ngay trước mặt nàng, vậy nàng còn mặt mũi nào đối diện với Lạc Phong nữa?
"Loan Nhi!" Hồng Lăng muốn ngăn, tiếc là Hồng Loan đã lao tới trước mặt đám người Tần gia rồi.
"Hửm?" Nam nhân kia vô cùng kinh ngạc: "Trúng một đòn vừa rồi của ta mà vẫn có thể sống?"
Hồng Loan không trả lời, chỉ hơi nheo mắt....
Cuồng phong chợt nổi, trong nháy mắt, khí thế trên người Hồng Loan đột ngột tăng cao, mái tóc đen dài vũ động mạnh mẽ trong cuồng phong.
Đừng nói là đám người Tần gia đang đứng gần Hồng Loan nhất, ngay cả mấy người Vân lão gia tử cũng phát hiện hơi thở Hồng Loan có điểm không đúng.
"Hồng Loan cô nương, mau dừng tay!" Mặt mày Ninh Hân tái đi, nàng cả kinh, vội vã hét lớn.
"Loan Nhi!"
Bước chân Hồng Lăng lảo đảo, mấy lần muốn tiến tới gần con gái nhưng đều bị cuồng phong quanh người Hồng Loan thổi bay. Ông chỉ có thể đứng đó nhìn con gái đứng giữa gió lốc....
"Ngươi....." Nam nhân kia càng kinh ngạc hơn, hắn cắn răng nhìn hồng y nữ tử trước mặt, hỏi: "Ngươi đã dùng bí thuật gì để tăng thực lực?"
Hồng Loan ngước đôi mắt phượng chứa cái nhìn lạnh băng lên, đợi khi cuồng phong quanh người lặng xuống, nàng mới tiến về phía đám người Tần gia.
"Trong khoảng thời gian qua, ta tình cờ gặp được kỳ ngộ giúp ta đột phá Thần Linh Giả, bí pháp này là ta thu hoạch được trong lần kỳ ngộ đó...."
Thế nhưng, cái giá phải trả sau khi sử dụng bí pháp này.... Rất đắt!
Có điều, nàng không hối hận!
Hồng Loan tiến tới ngày càng gần, thì ánh mắt nam nhân kia ngày càng lạnh hơn. Hắn ta quát lớn: "Lên cho ta! ɢɨết ૮ɦếƭ ả!"
Đám cường giả Tần gia lập tức hồi thần, lập tức xông về phía Hồng Loan.
Rầm!
Quanh người Hồng Loan lại nổi lên cuồng phong, đám người Tần gia xông về phía nàng đều bị gió lốc thổi bay đi, bọn chúng chật vật ngã xuống đất, nôn máu không ngừng.
"Ta đã nói rồi, chỉ cần Hồng Loan ta chưa ૮ɦếƭ, các người đừng hòng động đến một sợi tóc của Vân gia."
"Hồng Loan_ta, nói được làm được!"
Hồng Loan chậm rãi nâng tay lên.
Nam nhân kia vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không biết Hồng Loan định làm gì? Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì lòng bàn tay Hồng Loan chợt xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa kia càng lúc càng cháy dữ dội, nháy mắt đã phóng đến trước mắt đám người Tần gia...
Phừng!
Ngọn lửa mãnh liệt cắn nuốt cả người nam nhân kia. Bên trong ngọn lửa không ngừng vang lên tiếng hét đau đớn khôn cùng của hắn ta.
Hồng Loan chao đảo, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa mà ngã xuống.
Ngay khoảnh khắc Hồng Loan ngã xuống, lực lượng trong người cũng biến mất. Hồng Loan bây giờ như diều đứt dây, trông thật yếu ớt.
"Loan Nhi!" Hồng Lăng bước nhanh tới cạnh Hồng Loan, nắm lấy tay con gái mình, nói: "Con... Hà tất gì....?"
Hồng Loan mỉm cười: "Ít nhất con cũng đã giữ tròn lời hứa!"
Có lẽ cảm nhận được hơi thở Hồng Loan càng ngày càng yếu, Vân lão gia tử vội vàng lấy hết linh dược trong nhẫn không gian ra, sắc mặt vô cùng nôn nóng.
"Đây là tất cả linh dược cháu gái ta để lại, mau cho Hồng Loan cô nương ăn đi."
Vân lão gia tử luôn rất keo kiệt, vậy mà vì cứu Hồng Loan, ông đã lấy ra hết tất cả linh dược cất giấu nhiều năm, mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.
"Không cần đâu!" Hồng Loan yếu ớt lắc đầu: "Dù có nhiều linh dược hơn cũng không cứu được Hồng Loan, người đừng lãng phí!"
Hồng Lăng càng nắm chặt tay con gái hơn, mặt giàn giụa nước mắt.
Vân Thanh Nhã và Ninh Hân đứng một bên, mặt đầy bi thương.
Cuối cùng, Vân gia bọn họ vẫn không giúp ích được gì cả.
Ngược lại còn liên lụy Hồng Loan....
"Ha ha ha...."
Bỗng nhiên, trong ngọn lửa vang lên tiếng cười điên cuồng, không bao lâu sau, ngọn lửa vốn đang cháy bừng bừng lại từ từ dịu đi rồi tắt ngấm.
Đôi con ngươi của Hồng Loan tối lại, hắn ta không ૮ɦếƭ?
"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút bản lĩnh này của ngươi là đủ để ɢɨết ta?" Giọng nói nam nhân kia mang theo vẻ đắc ý: "Hiện giờ, ngươi vì sử dụng bí thuật ૮ưỡɳɠ éρ tăng thực lực mà không sống được bao lâu nữa, đợi ngươi ૮ɦếƭ rồi, ta xem còn ai có thể ngăn cản ta?"
Hồng Loan ho khụ khụ, mặt mày tái nhợt: "Chạy, chạy mau! Các người mau rời khỏi nơi này!"
"Đi?"
Nam nhân kia cong môi mỉm cười: "Ngươi nghĩ bọn chúng có thể đi à? Chuyện mà Tần gia ta muốn làm, chưa bao giờ không làm được. Hiện tại, người đầu tiên ta muốn ɢɨết chính là ngươi!"
Y phục trên người nam nhân kia đã bị lửa thêu trụi, hiện giờ hắn ta hoàn toàn lỏa thể.
"Uỳnh!"
Trong lúc mọi người còn chưa kịp nhận ra thì nam nhân kia đã lao đến trước mặt Hồng Loan, đánh một chưởng vào người nàng.
Mà dưới uy áp của hắn ta, những người khác không tài nào nhúc nhích được, nói gì đến chuyện cứu Hồng Loan.
Tuy nhiên.....
Ngay lúc này lại đột ngột nổi lên một cơn gió nhẹ, một nam tử bỗng dưng xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, duỗi hai tay ôm Hồng Loan vào lòng, dùng lưng mình hứng chịu đòn công kích của nam nhân kia.
Phụt.
Máu tươi phun ra từ miệng nam tử vừa xuất hiện, văng xuống đất như mưa tuyết màu đỏ, một ít rơi trên gương mặt tái nhợt của Hồng Loan.
Con ngươi Hồng Loan nở rộng, ngơ ngác nhìn nam tử đang ôm mình.
"Nam Cung..... Vân Dật?"
Tại sao....
Hắn lại ở chỗ này?
"Hồng Loan, xin lỗi, ta tới muộn!" Khóe miệng Nam Cung Vân Dật cong lên một nụ cười yếu ớt, giọng điệu khi nói có chút khó khăn.
Tim Hồng Loan co thắt, chóp mũi thấy cay cay chua xót, có chút xúc động muốn khóc.
"Ta sử dụng bí pháp, vốn không sống được bao lâu nữa, huynh còn thay ta đỡ một đòn vừa rồi làm gì?"
"Ta không muốn thấy nàng bị thương....."
Chỉ vậy thôi!
Tiếc là, hắn vẫn đến muộn.
"Nam Cung Vân Dật, thực lực huynh lại tăng rồi, thật đáng mừng!"
Hồng Loan mỉm cười.
Trước đó, Nam Cung Vân Dật vì muốn sánh vai cùng Hồng Loan nên quyết tâm ra ngoài rèn luyện, không ngờ khi trở về, thu hoạch cũng không nhỏ, vậy mà đã là.... Thần Linh Giả...
Đương nhiên, nếu Nam Cung Vân Dật không may mắn gặp được kỳ ngộ giống như Hồng Loan, thì dù có rèn luyện cả ngàn năm trên Thất Châu Đại Lục này, cũng đừng hòng đột phá đến cảnh giới này...
"Ta nổ lực đột phá chính là vì muốn đứng bên cạnh nàng, nếu không có nàng, thực lực ta tăng lên cũng có tác dụng gì đâu?" Nam Cung Vân Dật nhìn sắc mặt Hồng Loan càng ngày càng kém, nội tâm khó đè nén thống khổ: "Vì vậy, nàng nhất định phải cố gắng kiên trì, chờ huynh đệ ta trở về cứu nàng...."
Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong quen nhau cũng đã hai kiếp.
Trong cảm nhận của Nam Cung Vân Dật, chỉ có chuyện Vân Lạc Phong không muốn làm, chứ không có chuyện gì Vân Lạc Phong không làm được.