Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 412: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Không sai!"
Đáy mắt Trình Cao Nhã hiện lên tia hàn quang: "Ta phải đi hỏi Tần gia, tại sao dám ςướק con mồi của ta, còn ɢɨết người của ta, nếu bọn chúng không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta quyết không bỏ qua!"
__________________
Trong lúc Trình Cao Nhã chuẩn bị đến Tần gia thì mấy người Vân Lạc Phong đã đứng trước cửa Tần thành.
Nếu nàng nhớ không lầm, năm đó, những kẻ đã bắt mẫu thân Tiểu Bạch cũng chính là người Tần gia.



"Phong Phong...." Dọc đường đi, Long La đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Cuối cùng, trước khi Vân Lạc Phong tiến vào Tần thành, nó mới ngước đôi mắt to ngập nước lên hỏi: "Khi ấy mọi người vì cứu ta mà ɢɨết người Trình gia, Trình gia sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra, đến lúc đó...."
"Không sao, ta đã sớm có chuẩn bị rồi!"
Vân Lạc Phong sẽ sờ cằm, mỉm cười nói.
Vô Ngôn và Tiểu Trùng Trùng nhất thời tò mò cùng nhìn về phía Vân Lạc Phong, chỉ có Vân Tiêu là vẫn bình tĩnh như cũ.
"Chuẩn bị cái gì?"


"À....." Vân Lạc Phong khẽ cười: "Các người còn nhớ Tần gia từng phái rất nhiều cao thủ tới Thánh Nữ Tộc bắt đám người lão gia tử không? Lúc đó ta có lấy được ngọc bội Tần gia từ trên người bọn chúng, khi cứu Long La, ta tiện tay ném ngọc bội lại bên cạnh thi thể đám người Trình gia. Trình gia nhìn thấy miếng ngọc bội kia chắc chắn sẽ nghĩ là do Tần gia làm."
Khóe miệng Tiểu Trùng Trùng co rút.
Âm hiểm!
Chủ mẫu nhà mình luôn luôn âm hiểm như thế!
Đây chính là muốn Trình gia và Tần gia chó cắn chó, còn chủ mẫu thì làm ngư ông đắc lợi.
"Tránh ra! Tất cả đều tránh ra cho ta!"
Bỗng nhiên, một tiếng quát kiêu ngạo truyền đến, ngay lập tức, Vân Lạc Phong cảm nhận được cơ thể Long La run lên, cảm xúc phẫn nộ gần như bùng nổ.
Tuy nhiên, cuối cùng Long La vẫn nhẫn nhịn...
"Cẩn thận!"
Giữa lúc Vân Lạc Phong thở phào, Vân Tiêu đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng, tiếp theo liền duỗi tay tới ôm nàng vào lòng.


Tích tắc sau đó, vô số tuấn mã từ phía sau chạy tới nhanh như điên, cát bụi mù mịt, hoàn toàn không xem ai ra gì....
Dẫn đầu đám người cưỡi ngựa kia là một nữ tử y phục hoa lệ, tóc dài tung bay, xinh đẹp động lòng người.
Sắc mặt Vân Tiêu tối sầm như đêm không trăng.
Hắn 乃úng nhẹ ngón tay một cái, đầu ngón tay bắn ra một điểm sáng trúng ngay giữa khủy gối tuấn mã.
Tuấn mã hí vang trời, chân lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.
Nữ tử cưỡi trên lưng con ngựa đó lập tức chống tay lên lưng ngựa, mượn lực xoay người đáp xuống. Tuy nhiên, ả còn chưa kịp đáp xuống thì một cổ lực lượng không biết từ đâu ra bất ngờ đánh thẳng vào lưng ả.
Vì thế, nữ tử kia từ đáp xuống đất biến thành rớt xuống đất bằng tư thế chó ăn phân, trông cực kỳ khó coi.
"Tiểu thư!"
Đám thị vệ theo sau cả kinh, vội vàng xuống ngựa đỡ Trình Cao Nhã dậy, khẩn trương đến nỗi không ai dám nói câu nào.
Mặt Trình Cao Nhã chuyển từ trắng sang xanh, rồi lại từ xanh sang trắng, nghĩ đến bản thân mất mặt trước bao nhiêu người, ả liền nghiến răng nghiến lợi.

"Tần gia, chắc chắn là Tần gia, bọn chúng muốn ra oai phủ đầu với ta đây mà!"
Ngoại trừ Tần gia, còn có ai dám làm ra chuyện này?
"Đáng tiếc, bọn chúng quá coi thường Trình Cao Nhã_ta, ta nhất định sẽ bắt chúng trả giá!"
Trình Cao Nhã siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi vào thành.
Khi Trình Cao Nhã đi ngang qua Vân Lạc Phong, Vô Ngôn liền trốn ra sau lưng Vân Lạc Phong, che giấu chính mình.
Vì thế, Trình Cao Nhã không hề phát hiện ra Vô Ngôn.
"Vân Tiêu!"
Sao Vân Lạc Phong lại không nhìn ra vừa rồi là do Vân Tiêu ra tay? Nàng cảm động không, trái tim ngập tràn ấm áp.
"Ả ta dọa nàng!" Vân Tiêu nghiêm túc nói: "Ta chỉ cho ả chút giáo huấn!"
Nghe vậy, Vân Lạc Phong nở nụ cười diễm lệ, tay nâng cằm Vân Tiêu lên trêu chọc, hôn lên môi Vân Tiêu một cái: "Ta rất thích dáng vẻ của chàng lúc ra mặt vì ta!"


Mặc kệ là vì nguyên nhân gì.....
Dù ở cùng Vân Lạc Phong đã nhiều năm, nhưng khi bị Vân Lạc Phong đùa giỡn trần trụi như vậy, mặt Vân Tiêu vẫn nổi lên một màu hồng khả nghi.
"Ta cũng thích nàng!" Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt, thái độ cực kỳ nghiêm túc: "Lúc nào cũng như vậy!"
Tiểu Trùng Trùng đã quen với việc hai người thường xuyên rải thức ăn chó, nhưng Vô Ngôn thì chưa đi theo hai người được bao lâu, vì thế, sau khi chứng kiến một màn kia, Vô Ngôn lập tức há hốc mồm....
Đây.... Đây chính là Quỷ Đế được người đời xưng tụng là độc ác vô tình đó sao? Hắn lại có thể nói lời âu yếm với thái độ nghiêm túc như vậy?
Vân Lạc Phong ho khẽ hai cái, cong môi mỉm cười: "Vân Tiêu, chúng ta đi thôi, sắp tới nhất định có trò hay để xem...."
Nếu không phải mẫu thân Lâm Nhược Bạch còn nằm trong tay Tần gia, nàng và Vân Tiêu đã trực tiếp san bằng Tần gia rồi...
Hiện tại, việc cấp bách nhất là phải tìm được mẫu thân Lâm Nhược Bạch trước đã.
___________________
Đại đường Tần gia.


Kim bích huy hoàng.
Tần Nguyên cung kính đứng trước mặt gia chủ Tần gia_Tần Thiên Lao, nói: "Phụ thân, chuyện phụ thân phân phó, con đã làm xong. Người của các thế lực kia đều đã lên đường đến đây, tin chắc rất nhanh bọn họ sẽ đến Tần gia."
"Tốt!" Hai mắt Tần lão chợt lóe: "Tất cả cường giả Linh Thần Đại Lục chúng ta cùng liên thủ, ta không tin không ɢɨết được con nha đầu kia!"
Tần Nguyên cũng mỉm cười, ông ta chỉ cần nhớ đến ngày đó mình chật vật bỏ trốn, thì trong lòng lập tức dâng trào tức giận.
"Gia chủ, thiếu gia!"
Lão quản gia từ bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo: "Đại tiểu thư Trình gia_Trình Cao Nhã tới!"
"Trình Cao Nhã?" Tần lão nhíu mày nói: "Gia chủ Trình gia không tới?"
"Hồi bẩm gia chủ, chỉ có Trình đại tiểu thư tới."
Lão quản gia cúi đầu cung kính đáp.
"Mời Trình đại tiểu thư vào!"
Tần Thiên Lao phất tay, lạnh lùng hạ lệnh.
Một lúc sau, Trình Cao Nhã được Tần lão quản gia dẫn đường đi vào, ả vừa bước chân vào đại sảnh đã cao giọng chất vấn: "Tần gia các người làm vậy là có ý gì? ςướק đồ ςướק đến trên đầu Trình gia ta? Mau giao Long La ra đây, nếu không, hai nhà chúng ta thề không đội trời chung!"
Tần Thiên Lao còn đang suy nghĩ ý đồ Trình Cao Nhã tới đây là gì, sau khi nghe lời này thì lão suýt bị Trình Cao Nhã làm tức ૮ɦếƭ.
"Ta không biết Trình đại tiểu thư đang nói gì! Thế nhưng, nếu Trình đại tiểu thư muốn đối địch với Tần gia thì trước tiên nên lượng sức mình đã. Suy cho cùng, ngươi cũng chỉ là một tiểu thư của Trình gia, ngay cả cha ngươi khi đứng trước mặt ta cũng không dám nói năng với ta như vậy."
Sắc mặt Tần Thiên Lao lạnh lùng, vô cảm nói.
Đáy mắt Trình Cao Nhã từ từ lóe hàn quang: "Tần gia các ngươi dám làm mà không dám nhận? ςướק Long La của ta, còn ở trước cửa thành ra oai phủ đầu với ta, đây chính là đạo đãi khách của Tần gia? Nếu các ngươi không giao trả Long La, ta sẽ nói lại với phụ thân, để người tới làm chủ cho ta!"
Tần Thiên Lao suýt chút là hộc máu tại chỗ.
Cái gì gọi là ra oai phủ đầu hả?
Chuyện Trình Cao Nhã tới Tần gia, lão cũng vừa mới biết đây thôi, làm sao ra oai phủ đầu với nha đầu này?
"Người đâu! Đuổi con nha đầu này ra ngoài cho ta!" Tần Thiên Lao tức run người chỉ vào Trình Cao Nhã, nếu còn để con nha đầu này tiếp tục đứng đây, lão khó đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì....
Lập tức có hai thị vệ tiến lên muốn kéo Trình Cao Nhã đi.
Trình Cao Nhã thấy Tần gia không chịu trả Long La, lập tức phất áo quay người bỏ đi, không thèm nhìn phụ tử Tần gia lấy một cái.
Nhìn theo hướng Trình Cao Nhã bỏ đi, Tần Thiên Lao dùng sức hít sâu một hơi, hơi thở có phần không được ổn định: "Nha đầu Trình gia này đúng là quá ngông cuồng! Lại dám một mình xông đến gây sự với Tần gia chúng ta."
"Phụ thân!" Tần Nguyên trầm ngâm nửa buổi, nói: "Phụ thân cảm thấy.... Chuyện này thật sự đơn giản như vậy?"
"Con có ý gì?"
Tần Thiên Lao sửng sốt, cũng rơi vào trầm mặc.
"Con cảm thấy Trình Cao Nhã đến đây lần này khẳng định là do gia chủ Trình gia an bày, có lẽ Trình gia đã sớm bất mãn với Tần gia chúng ta, muốn mượn đại cái cớ nào đó để khai chiến với Tần gia."
Tần Nguyên khẽ cau mày, càng nghĩ càng thấy hợp lý, sắc mặt cũng càng đen hơn.
"Không sai!" Vừa rồi Tần Thiên Lao bị chọc tức, nên không nghĩ đến những phương diện khác, bây giờ bình tĩnh lại, lão chợt phát hiện ra rất nhiều khe hở: "Trình Cao Nhã nói ta ra oai phủ đầu với nó, nhưng ta làm vậy khi nào? Chắc chắn là do Trình gia tùy tiện lấy đại một cái cớ."
Tần Thiên Lao càng nghĩ càng giận, nghiến răng nghiến lợi: "Ta thật không ngờ, Trình gia lại vô sỉ đến mức này!"
"Phụ thân, không lâu nữa gia chủ Trình gia sẽ tới Tần thành, chúng ta không thể để ông ta vào thành, bằng không, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ?" Tần Nguyên ngước mắt nhìn lên: "Chúng ta nhất định phải chặn ông ta ngoài cửa thành!"
Lúc này, Tần Thiên Lao không hề do dự, lập tức tán thành: "Được, cứ làm theo lời con nói. Nếu để ông ta vào thành, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."
Đáng thương cho gia chủ Trình gia, ngàn dặm xa xôi chạy tới Tần thành lại bị người ta chặn ngoài cửa không cho vào, làm ông ta giận đến mức lập tức quay người rời khỏi Tần thành. Vừa về đến nhà lại nghe Trình Cao Nhã thêm mắm dặm muối, làm cho mâu thuẫn giữa hai nhà càng tăng thêm.
Trong khách điếm, Vân Lạc Phong lẳng lặng ngồi trước bàn, Vân Tiêu im lặng ngồi bên cạnh, Tiểu Trùng Trùng và Vô Ngôn đứng trước mặt hai người.
"Đại tiểu thư!" Vô Ngôn nhìn Vân Lạc Phong, thấy vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt Vân Lạc Phong nên nói: "Cô gái hôm nay chúng ta gặp.... Chính là Trình Cao Nhã_tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của thuộc hạ."
Hiện tại, Vô Ngôn cuối cùng cũng chịu mở lòng, kể rõ mọi chuyện cho Vân Lạc Phong biết.
"Rồi sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
"Lúc trước, thuộc hạ bị hạ cấm thuật, còn lưu lạc đến Vô Hồi Đại Lục, đều là do mẫu thân Trình Cao Nhã hại...."
Vân Lạc Phong gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn: "Đó là chuyện nhà của ngươi, chuyện của ngươi, ta sẽ không quản. Ngươi muốn báo thù thì tự mình đi báo. Hiện tại ta giao cho các ngươi một việc, đi điều tra xem mẫu thân của Tiểu Bạch_Mục Thanh Phi ở đâu. Chỉ có cứu bà ấy ra rồi, ta mới có thể xuống tay với Tần gia."
"Chuyện này giao cho ta!" Tiểu Trùng Trùng cười hì hì, nói: "Mấy chuyện tìm người này, ta rành nhất. Ta sẽ nhanh chóng tìm được người mà chủ mẫu muốn tìm."
Sau khi nói xong lời này, Tiểu Trùng Trùng lập tức thu nhỏ thân thể, đợi khi bằng với kích thước của Long La, nó mới vặn vẹo thân mình bò ra ngoài.
"Vô Ngôn, ngươi còn ở đây làm gì?" Vân Lạc Phong nhìn Vô Ngôn còn đứng yên tại chỗ, cất tiếng hỏi.
Vô Ngôn kinh ngạc: "Thuộc hạ.... Thuộc hạ thật sự có thể quay về báo thù?"
Đám người kia hại hắn thảm như vậy, hắn không thể nào tha thứ cho bọn chúng.
Nhưng, hiện giờ hắn đang đi theo Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong không cho phép, hắn không thể tùy tiện rời đi quay về báo thù.
"Ta cho ngươi thời gian một tháng!" Vân Lạc Phong liếc nhìn Vô Ngôn: "Một tháng sau, ngươi quay về gặp ta!"
Trong lòng Vô Ngôn trào dâng cảm giác cảm kích khó mà diễn tả, hai mắt đỏ ửng chứa đầy cảm động, mấp máy môi nói: "Đa tạ!"
"Ngươi không cần đa tạ ta! Ta chỉ hy vọng, nếu sau này ngươi và Tiểu Nhược Thủy lưỡng tình tương duyệt, ngươi có thể bảo hộ nó, đừng để bất cứ kẻ nào tổn thương nó."
Giọng nói Vân Lạc Phong nghiêm nghị, làm thần sắc Vô Ngôn cũng ngưng trọng hơn.
"Trình Vô Ngôn_ta nói được làm được, quyết không nuốt lời!"
"Tốt! Ngươi đi đi! Khi nào báo thù xong thì quay về tìm ta!" Vân Lạc Phong phất tay, bình thản nói.
Trình Vô Ngôn cảm kích nhìn Vân Lạc Phong lần nữa, không nói gì thêm mà xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Trình Vô Ngôn, cũng không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì. Đột nhiên, nàng cảm giác tiểu tử trong bụng đạp nàng một cái, làm nàng phải cau mày.
"Làm sao vậy?"
Vân Tiêu vừa thấy Vân Lạc Phong cau mày, lập tức khẩn trương cầm tay Vân Lạc Phong, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy lo lắng.
"Không có gì!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, tay vuốt ve bụng: "Tiểu tử này đá ta, chắc là nôn nóng muốn ra ngoài..."
Mặt Vân Tiêu lập tức trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén như dao liếc nhìn vế phía bụng Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: "Nếu con còn dám đá mẹ con nữa, chờ sau khi con ra đời, cha sẽ lập tức ném con vào Vô Hồi Chi Sâm!"
Câu nói này quả nhiên có sức uy ђเếק, tiểu tử vốn hăng say đá mẹ mình lập tức trở nên yên tĩnh, ngoan ngoãn chờ ngày ra đời...
Hiện tại bụng Vân Lạc Phong đã lộ rõ, tròn vo, làm lưng nàng vừa mỏi vừa đau nhức.
"Phong Nhi, nếu mang thai làm nàng khó chịu như vậy, thì ta không cần con nữa!" Vân Tiêu cẩn thận ôm lấy người Vân Lạc Phong, sợ mình mạnh tay sẽ làm nàng đau: "Ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!"
Vân Lạc Phong trừng Vân Tiêu một cái: "Lời này mà để con trai nghe được, cẩn thận sau này nó không nhận chàng làm cha!"
Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong: "Với ta mà nói, không gì quan trọng hơn nàng!"
Nói hắn ích kỷ cũng được, vô tình cũng được, trong lòng hắn, người xếp thứ nhất vĩnh viễn là Vân Lạc Phong.
Cho dù là con bọn họ, cũng chỉ đứng thứ hai!
Vì thế, nếu việc mang thai khiến nàng vất vả như thế, vậy hắn... Thà là không cần gì hết.
"Chàng không muốn con nhưng ta muốn. Nó là con ta, vất vả lắm mới có, ta sẽ không bỏ nó!" Mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, biểu cảm cũng hơi lạnh đi, có lẽ lời vừa rồi của Vân Tiêu đã làm nàng tức giận.
Vân Tiêu thấy Vân Lạc Phong rõ ràng đã tức giận, tâm trạng lập tức hoảng loạn: "Phong Nhi, ta không phải không thương con, ta chỉ không nỡ để nàng vất vả như vậy, nếu ta có thể thay nàng mang thai, dù nàng muốn sinh mười đứa, ta cũng sinh cho nàng."
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không có giận Vân Tiêu, nàng chỉ muốn hù dọa hắn một chút mà thôi, ai bảo hắn ngay cả con cũng muốn bỏ.
Thế nhưng....
Nghe Vân Tiêu hoảng loạn giải thích, Vân Lạc Phong không nhịn được bật cười: "Thật ra, cũng không phải không có cách nào để nam nhân mang thai thay nữ nhân, nhưng chàng thật sự muốn vác cái bụng to đi ra ngoài sao? Chàng không sợ mọi người cười nhạo?"
"Người khác nhìn như thế nào, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nang1 đỡ vất vả hơn mà thôi!" Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Vân Tiêu là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có: "Phong Nhi, nàng mau nói cho ta biết làm cách nào mang thai giúp nàng, chỉ cần nàng không phải vất vả, ta tình nguyện gánh vác tất cả thay nàng."
Nhiều năm qua, không phải Vân Tiêu chưa từng làm ra chuyện gì khiến nàng cảm động, ngược lại còn rất nhiều nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, thời khắc này, nàng thật sự rất rất cảm động.
Nàng chưa từng nghĩ đến Vân Tiêu có thể làm được đến mức này. Vì giảm bớt mệt nhọc cho nàng, hắn có thể không màn ánh mắt của thế nhân, mang thai thay nàng.
Trên đời này, còn có người đàn ông nào được như Vân Tiêu?
"Vừa rồi ta chỉ đùa với chàng thôi, trên đời này làm gì có cách nào như vậy?"
Đùa?
Bàn tay Vân Tiêu đang đặt trên vai Vân Lạc Phong khẽ run lên một cái, trên mặt khó nói được là biểu cảm gì.
Thất vọng chắc chắn là có.
Nhưng nhiều hơn hết... Vẫn là đau lòng.
"Phong Nhi, nếu có kiếp sau, ta làm nữ nhân, nàng làm nam nhân, như vậy nàng không cần chịu nổi khổ mang thai mười tháng." Ánh mắt Vân Tiêu từ thất vọng biến thành trịnh trọng: "Tuy nhiên, nếu có nguy hiểm, ta vẫn sẽ bước tới trước chắn cho nàng."
Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, cười mỉm nói: "Vân Tiêu, ta không nghĩ hai chúng ta có kiếp sau đâu."
"Phong Nhi, nàng không muốn kiếp sau tiếp tục ở bên ta?"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Chúng ta là cả đời cả kiếp, nhưng đời này kiếp này chúng ta đều sống đến khi thế giới tàn lụi, vậy thì lấy đâu ra kiếp sau?"
Ta với chàng, chỉ có một đời.
Nhưng một đời này sẽ trường thọ cùng thiên địa!
Trời đất không hủy, ta còn bên nhau!
"Vân Tiêu!" Nhìn ánh mắt ngập tràn đau lòng của Vân Tiêu, nét mặt Vân Lạc Phong dịu dàng hơn rất nhiều: "Cực khổ nào ta cũng đã từng trải qua, mang thai mười tháng với ta mà nói, không có gì là vất vả. Huống chi, sinh con cho chàng, ta cam tâm tình nguyện, cũng rất vui vẻ chịu đựng!"
Vân Tiêu im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Trước đó ta có đọc mấy quyển sách viết về việc nữ nhân hoài thai, trên đó đều viết mang thai rất vất vả, lúc sinh càng nguy hiểm hơn, quan trọng nhất là, nữ nhân mang thai sẽ chịu rất nhiều áp lực."
"Phong Nhi, nàng không cần áp lực, nếu nàng không vui thì cứ đánh ta, đá ta. Đừng cố nhịn mà làm hại thân mình."
Vân Lạc Phong đen mặt: "Chàng lấy sách ở đâu ra? Ai đưa chàng?"
Vân Tiêu hơi chột dạ: "Quân lão gia tử...."
"Ngoan!" Vân Lạc Phong vuốt ve mặt Vân Tiêu: "Ta không giống người khác, bằng vào y thuật của mình, bất luận là áp lực hay nguy hiểm lúc sinh đều sẽ không xảy ra, còn về Quân gia gia.... Trở về ta sẽ tính sổ với ông."
"Thật sao?" Vân Tiêu còn hơi nghi ngờ.
Trước đó Quân lão gia tử đã nói việc mang thai mười tháng nguy hiểm cỡ nào, nếu không, vừa rồi Vân Tiêu cũng không nói không cần đứa con này nữa...
"Ta có bao giờ gạt chàng chưa? Hay là chàng thà tin ông ấy cũng không tin ta?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không hỏi.
"Ta tin nàng!"
Lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng tan biến, sau khi có đảm bảo này của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu rốt cuộc cũng được yên tâm.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!