Bên trong sơn cốc.
Mục Thanh Phi bình tĩnh ngồi trên tảng đá, đôi mắt vốn bình thản sau khi nhìn thấy nam nhân đang đi tới thì dấy lên câm hận.
"Ngươi lại tới làm gì?"
"Phi Nhi!" Ánh mắt Tần Nguyên vẫn chân thành thâm tình như cũ, cho dù đối phương có lạnh nhạt cách mấy, Tần Nguyên cũng không tức giận: "Ta nhớ nàng nên đến thăm nàng, hơn nữa... Ta còn muốn nói với nàng một việc...."
Tần Nguyên chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: "Phụ thân ta đã triệu tập rất nhiều cường giả trong thiên hạ, dự định động thủ với Vân Lạc Phong, con gái nàng bị Vân Lạc Phong lừa gạt, bây giờ đang ở bên cạnh Vân Lạc Phong, tình cảnh của nó rất nguy hiểm. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đón nó về đây, để mẹ con nàng đoàn tụ."
Mục Thanh Phi hừ lạnh: "Tần gia này có cái gì tốt? Còn không phải bị giam giữ cả đời hay sao? Hơn nữa, đối với những lời ngươi nói, một câu ta cũng không tin!"
Sắc mặt Tần Nguyên hơi đổi, ông ta không khống chế được, duỗi tay ấn bả vai Mục Thanh Phi, ánh mắt ngập tràn đau đớn không thôi.
"Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Đã hơn hai mươi năm rồi! Ta vẫn không thể làm nàng động lòng hay sao? Tim nàng thật sự làm bằng đá sao? Ta vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, chẳng lẽ nàng đều không nhìn thấy?" Tần Nguyên nói bằng giọng rít gào, hai mắt đỏ ngầu, sau đó, hình như cảm nhận được hơi thở Mục Thanh Phi xảy ra biến hóa, nên thần sắc lập tức nhu hòa lại: "Phi Nhi, con nối dõi của Tần gia rất đông, ta vì muốn lấy được quyền gia chủ cho nên mới phải làm nhiều việc như thế, ta muốn cho nàng địa vị tôn quý nhất, bất cứ kẻ nào cũng không dám xem thường nàng."
Mục Thanh Phi lạnh lùng liếc nhìn Tần Nguyên: "Địa vị? Ngươi cho rằng ta cần thứ này? Ta chỉ muốn rời xa tranh đấu, cùng người mình yêu sống bình an suốt đời là đủ rồi!"
Tần Nguyên sửng sốt, nữ nhân không phải đều thích quyền thế địa vị sao? Ông ta tính toán đánh hạ thiên hạ vì Mục Thanh Phi, vì sao Mục Thanh Phi cứ nhất mực cự tuyệt?
"Phi Nhi, nếu nàng thật sự không thích nơi này, ta có thể đưa nàng cao chạy xa bay, bình yên sống hết đời."
Trước đó Tần Nguyên cũng từng nghĩ qua, nếu Mục Thanh Phi muốn đi, ông ta sẽ từ bỏ hết tất cả, làm bạn cả đời bên bà.
Điều kiện tiên quyết là, Mục Thanh Phi cho ông ta theo bên cạnh.
Nếu không có Mục Thanh Phi, vậy ông ta nỗ lực tranh giành quyền lực có lợi ích gì?
"Tần Nguyên, ngươi nghe không hiểu lời ta à?" Mục Thanh Phi phất tay áo đứng dậy, lạnh lùng vô cảm nói: "Ta nói là ta muốn cùng người mình yêu sống bình an bên nhau cả đời, không phải với ngươi! Từ đầu chí cuối ta chưa từng thích ngươi. Ngươi vì muốn có được ta mà giam lỏng ta ở nơi này suốt hai mươi năm, ngươi cho rằng ta sẽ làm theo ý ngươi?"
"Ta nói cho ngươi biết, cho dù Mục Thanh Phi ta có ૮ɦếƭ, ta cũng sẽ không lấy ngươi!"
Dù Mục Thanh Phi ta có ૮ɦếƭ, ta cũng sẽ không lấy ngươi!
Tần Nguyên chỉ cảm thấy như có một cây 乃úa lớn đập vào tim mình, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, thân mình hơi lảo đảo, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
"Phi Nhi, ta thật lòng yêu nàng, tại sao nàng có thể dẫm nát tấm chân tình của ta như vậy?" Tần Nguyên hoàn toàn tức giận, hai tay giữ chặt vai Mục Thanh Phi, quát lớn: "Nếu ta muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nàng, thì nàng đã sớm trở thành thê tử của ta rồi! Chính vì ta muốn nàng tự nguyện lấy ta, nên ta mới để nàng an nhàn sinh sống ở đây."
"Kết quả, bất luận ta tốt với nàng thế nào, nàng cũng không hề động lòng, nếu đã vậy, sao ta phải tiếp tục nhường nhịn nàng? Ta nói cho nàng biết, hôm nay ta nhất định phải cùng nàng hoàn thành phu thê chi lễ!"
Sau khi nói xong lời này, Tần Nguyên hung hăng kéo Mục Thanh Phi vào lòng, bắt đầu xé y phục trên người Mục Thanh Phi.
Hai mắt Tần Nguyên đỏ ngầu như dã thú khát máu, bừng bừng dã tính, trông vô cùng đáng sợ.
"Cút!" Mục Thanh Phi giận run người, gương mặt xinh đẹp một mảnh lạnh băng, không chút nhân nhượng quát lớn.
"Tần Nguyên, nếu ngươi dám chạm vào người ta dù chỉ một chút, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Một câu này, Mục Thanh Phi nghiến răng nghiến lợi mà nói, căm hận nơi đáy mắt Mục Thanh Phi khiến bàn tay Tần Nguyên run lên, không tự giác thả lỏng ra, đôi mắt bi thương nhìn Mục Thanh Phi.
"Mục Thanh Phi_ta thà làm ngọc nát, cũng không làm ngói lành! Nếu ngươi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ta, vậy ngươi chờ nhặt xác ta đi!" Mục Thanh Phi không hề tỏ ra sợ hãi những hành động vừa rồi của Tần Nguyên, đôi mắt thanh lãnh chỉ có lạnh lùng và hàn quang, lẳng lặng nhìn Tần Nguyên đang đứng trước mặt.
Tần Nguyên mỉm cười, nụ cười muốn bao nhiêu chua xót thì có bấy nhiêu chua xót, còn cả một chút bất đắc dĩ: "Ta vốn tưởng, sau khi nàng nói ra những lời tuyệt tình đó, ta có thể buông bỏ tình cảm với nàng mà ૮ưỡɳɠ éρ nàng làm thê tử ta, thế nhưng, cuối cùng ta vẫn không đành lòng miễn cưỡng nàng!"
Quan trọng nhất là....
Ông ta không muốn Mục Thanh Phi ૮ɦếƭ!
Tần Nguyên khẽ nhắm hai mắt, rất lâu sau mới mở mắt ra lần nữa, trong đó tràn đầy giẫy giụa: "Ta cũng biết, bất luận ta làm gì cũng chỉ đổi lại được những lời nói lạnh nhạt của nàng, nếu đã như vậy, chúng ta hà tất cứ dây dưa đau khổ như bây giờ. Nếu nàng muốn đi, vậy nàng cứ đi đi! Ta sẽ không miễn cưỡng nàng nữa!"
Cả đời này, Mục Thanh Phi chính là kiếp nạn của ông ta....
Vất vả bao nhiêu cũng không tránh được...
Nếu có kiếp sau..
Ông chỉ hy vọng, đừng bao giờ quen biết nữ nhân tuyệt tình này!
Lúc này, đến phiên Mục Thanh Phi kinh ngạc, có hơi không dám tin hỏi lại: "Ngươi thật sự chịu thả ta đi?"
"Nhân lúc ta còn chưa thay đổi ý định, nàng mau đi đi!" Tần Nguyên nhắm mắt lại lần nữa, cả người đều run rẩy, thật sự sợ bản thân sẽ đổi ý....
Mục Thanh Phi nhìn Tần Nguyên thêm lần nữa, trong mắt đã không còn vẻ lạnh nhạt, ngược lại nhẹ nhàng hơn một chút.
Từ đầu đến cuối, Mục Thanh Phi cũng không nói thêm với Tần Nguyên một chữ, nhưng trong lòng đã không còn ghét ông ta như lúc trước....
"Ha..."
Ngay thời điểm Mục Thanh Phi sắp đi, một giọng cười già nua chợt vang lên, làm Tần Nguyên cả kinh mở bừng hai mắt.
Từ trên hư không, một lão giả đi từng bước xuống, bước chân hữu lực, hoàn toàn không có chút già yếu nào.
Một thân khí thế tiên phong đạo cốt, hai tay chắp sau lưng, bạch y phiêu phiêu, cường đại vô song.
"Phụ thân!" Tần Nguyên biến sắc, sao phụ thân lại xuất hiện ở đây?
Tần Thiên Lao đảo mắt qua người Tần Nguyên: "Nguyên Nhi, con thật sự làm ta quá thất vọng. Phụ thân cho rằng con đã cải tà quy chính, không còn là kẻ ăn chơi lêu lổng nữa. Nào ngờ, con chỉ vì muốn có được người đàn bà này nên mới theo đuổi quyền thế Tần gia."
Nghe vậy, Tần Nguyên cả kinh thất sắc, rốt cuộc phụ thân đã đến đây bao lâu rồi? Đã nghe được những gì?
"Như vậy cũng thôi đi! Nhưng ta không ngờ con lại vô dụng đến thế, ngay cả một người đàn bà cũng đối phó không được! Còn bị ép đến mức phải thả ả đi!" Tần Thiên Lao hất cằm, từ trên cao nhìn xuống Tần Nguyên, giọng nói lạnh thấu xương, giống như hàn phong trong núi tuyết.
"Phụ thân, Phi Nhi có ở lại Tần gia cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ thả nàng đi, hài nhi nắm chắc có thể làm nàng yêu mình!"
Thân thể Tần Nguyên toát mồ hôi lạnh, mặt hơi tái đi, cúi đầu không dám nhìn Tần Thiên Lao.
"Thật sự không có tác dụng gì sao?" Tần Thiên Lao khẽ cong môi cười: "Ta nghe nói, bên cạnh Vân Lạc Phong có một con tiểu nha đầu, nó chính là con gái Mục Thanh Phi. Con nói xem, Mục Thanh Phi thật sự không có tác dụng gì với Tần gia ta?"
Tần Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, kђเếק sợ nhìn Tần Thiên Lao, dường như không rõ tại sao phụ thân mình lại biết chuyện này.
"Con nghĩ, ta thật sự yên tâm về con?" Tần Thiên Lao cười lạnh: "Từ sau khi con trở về, ta đã tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng biết rõ người Tần gia ta là ૮ɦếƭ ở Thánh Nữ Tộc. Nếu ta nhớ không lầm, Mục Thanh Phi chính là tộc trưởng Thánh Nữ Tộc, còn thiếu tộc trưởng Thánh Nữ Tộc hiện giờ lại là đồ đệ Vân Lạc Phong."
Mồ hôi lạnh trên mặt Tần Nguyên càng ngày càng nhiều, căng thẳng tới mức không dám ho he một câu.
"Nguyên Nhi, phụ thân thật sự không ngờ, con vì một người đàn bà mà che giấu ta nhiều chuyện như vậy." Tần Thiên Lao lắc lắc đầu, giọng điệu lộ rõ sự thất vọng.
Phịch!
Tần Nguyên lập tức quỳ xuống, bò về phía Tần Thiên Lao: "Phụ thân, hài nhi biết sai rồi, xin phụ thân tha cho hài nhi, về sau con không dám tái phạm sai lầm như vậy nữa."
Tần Nguyên vừa nói vừa ôm lấy chân Tần Thiên Lao, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, tích tắc sau đó, linh khí chợt hội tụ trong lòng bàn tay Tần Nguyên, hóa thành xiềng xích trói chặt người Tần Thiên Lao.
"Phi Nhi, chạy mau!"
Tần Nguyên quay đầu, quát lớn với Mục Thanh Phi: "Chạy mau lên! Trận pháp sau núi đã mở, bây giờ nàng có thể rời khỏi đây."
Mục Thanh Phi ngẩn người, bà nhìn Tần Nguyên đang ôm chặt chân Tần Thiên Lao, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
"Nguyên Nhi, con dám vì người đàn bà này mà phản bội ta?" Tần Thiên Lao vẫn bình tĩnh chắp tay sau lưng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt lão sắc bén như lưỡi đao dừng lại trên người Tần Nguyên.
"Phụ thân, con xin lỗi, Phi Nhi là người mà cả đời này con yêu nhất, dù con làm sai bao nhiêu chuyện, ɢɨết bao nhiêu người, con cũng không muốn để nàng ૮ɦếƭ trong tay người."
Tần Nguyên biết tình cách phụ thân mình, sau khi phụ thân biết Lâm Nhược Bạch chính là con Mục Thanh Phi, phụ thân chắc chắn sẽ không tha cho nàng.
Bởi vì.....
Rất nhiều người Tần gia đã ૮ɦếƭ dưới tay Vân Lạc Phong.
"Con cho rằng chỉ với chút bản lĩnh này của con là có thể khống chế phụ thân, ý nghĩ này cũng thật mới mẻ!" Tần Thiên Lao giơ tay, đánh một chưởng xuống đầu Tần Nguyên, uỳnh một tiếng, lực lượng cường hãn dồn hết vào đầu Tần Nguyên, máu tươi chảy ào xuống dưới.
"Con cũng nên biết, cả đời này, ta hận nhất chính là phản bội. Cho dù con có là con ruột ta, ta cũng sẽ không tha cho con!"
Động tác của Tần Thiên Lao không hề do dự, giống như người trước mặt không phải là con trai ruột của mình vậy.
Thân mình Tần Nguyên cứng đờ, sau đó ngã xuống, ánh mắt mang theo sự quyến luyến nhìn về phía Mục Thanh Phi, tiếp theo cả người ngã phịch xuống đất.
"Tần Nguyên!" Nội tâm Mục Thanh Phi giờ phút này thật sự dao động, bà chạy nhanh tới bên cạnh Tần Nguyên, cảm xúc phức tạp trong mắt càng tăng thêm: "Tại sao ngươi phải cứu ta?"
"Phi Nhi, năm đó.... Nếu người đến Thất Châu Đại Lục bắt nàng đi không phải ta, thì tốt biết mấy!"
Như vậy, ông ta không cần nhất kiến chung tình với Mục Thanh Phi, Mục Thanh Phi cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
"Ngươi đừng nói gì nữa, ta đưa ngươi đi!"
Nhiều năm qua, Tần Nguyên giam lỏng bà ở đây, nên trong lòng bà chỉ có hận Tần Nguyên mà thôi.
Nhưng hận thù nhiều bao nhiêu, khi nhìn thấy đối phương hy sinh tính mạng vì mình, cũng đều sẽ biến mất.
Mục Thanh Phi cúi người, run rẩy đỡ thân mình Tần Nguyên dậy, ngay cả giọng nói cũng run run theo.
"Khụ khụ!"
Tần Nguyên ho hai tiếng, máu nôn ra khỏi miệng, làm gương mặt vốn đã tái nhợt này lại càng tái hơn.
"Phi Nhi, nếu ta ૮ɦếƭ mà có thể làm nàng nhớ đến ta, vậy ta ૮ɦếƭ không hối hận." Tần Nguyên dùng chút sức lực còn lại đẩy Mục Thanh Phi ra, cả người lảo đảo rồi té ngã xuống đất: "Còn nữa, chuyện trước đó là ta gạt nàng, con gái nàng không có bị lừa, Vân Lạc Phong... Đối với nó rất tốt. Nếu nàng chạy thoát thì hãy tìm Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong sẽ bảo vệ nàng."
Con người trước khi ૮ɦếƭ thường nói lời thật lòng.
Chỉ cần có thể giúp Mục Thanh Phi sống sót, vậy ông ta.... Tình nguyện nói hết chân tướng cho Mục Thanh Phi biết.
Huống chi, người có thể bảo vệ Mục Thanh Phi lúc này, chỉ có mình Vân Lạc Phong.
"Tần Nguyên!" Mục Thanh Phi mấp máy môi: "Đa tạ..."
Mặc kệ Tần Nguyên đã làm sai bao nhiêu chuyện, nhưng từ đầu tới cuối, ông ta chưa từng làm hại tới bà.
Ngược lại còn bất chấp tất cả bảo vệ bà.
Chỉ một tiếng đa tạ mà đã làm Tần Nguyên thỏa mãn vô cùng, ông ta mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại, không còn gì tiếc nuối nữa.
Mục Thanh Phi nhắm mắt, hai tay siết chặt, rất lâu sau mới mở mắt ra, bắn cái nhìn sắc bén về phía Tần Thiên Lao: "Tại sao ông có thể làm như vậy? Tần Nguyên là con trai ông. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông lại có thể ɢɨết con mình?"
"Phản bội thì chỉ có ૮ɦếƭ!" Tần Thiên Lao cười lạnh lùng: "Đương nhiên, người làm phụ thân như ta phải khoan dung với con mình, cho nên, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của nó. Không phải nó rất yêu ngươi sao? Vậy ngươi hãy xuống dưới làm bạn với nó đi!"
Ầm!
Ngay lập tức, Tần Thiên Lao phát động khí thế trên người, đánh một chưởng thật mạnh về phía Mục Thanh Phi.
Dưới khí thế áp bức cường đại, Mục Thanh Phi không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng của Tần Thiên Lao cách mình ngày càng gần.
"Grào....."
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng rồng ngâm chợt vang lên, làm chấn động cả bầu trời, tiếp theo đó, chưởng phong đánh về phía Mục Thanh Phi bị hóa giải, biến thành những điểm sáng li ti rồi biến mất trong không khí.
Mọi người cùng sửng sốt, lúc Tần Thiên Lao nhìn lên trên, chợt thấy một thân thể khổng lồ đang từ trên trời lao xuống, không nói hai lời liền túm lấy Mục Thanh Phi rồi bay ra khỏi Tần gia.
"Tổ Long cảnh giới Thần Quân? Người của tộc Tổ Long? Không! Thần Quân trong tộc Tổ Long không có con rồng này!" Tần Thiên Lao không ngừng suy nghĩ, rồi lập tức hạ lệnh: "Người đâu, đi báo với tất cả Thần Quân đã tới Tần thành, bảo bọn họ bao vây diệt trừ con rồng kia...."
Tinh huyết rồng của tộc Tổ Long cực kỳ trân quý, đặc biệt là Tổ Long cảnh giới Thần Quân! Cho nên, chỉ cần rồng của tộc Tổ Long xuất hiện, tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua.
Nghĩ đến tinh huyết rồng, đáy mắt Tần Thiên Lao liền hiện lên vẻ tham lam, ngay sao đó, lão lập tức phóng người bay lên, truy đuổi con rồng vừa rồi.
Trên đường lớn.
Dòng người đông đúc ồn ào không biết đã đi đâu hết, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Tiểu Trùng Trùng mang theo Mục Thanh Phi nhắm thẳng hướng khách điếm Vân Lạc Phong đang ở mà bay, thỉnh thoảng lại nhìn đám người đang truy đuổi phía sau, đáy mắt dáy lên tia hung tàn.
Vụt! Vụt! Vụt!
Đột nhiên, vô số bóng người không biết từ đâu vọt ra, nháy mắt đã bao vây Tiểu Trùng Trùng.
Thực lực của đám người này đều ở cảnh giới Thần Quân.
Tuy Tiểu Trùng Trùng cũng là Thần Quân, đặt ở tộc Tổ Long thì cũng thuộc hàng nhất nhì, nhưng nó chỉ mới đột phá cách đây không lâu, tu vi còn chưa vững, hơn nữa đối thủ hiện tại lại không phải một_hai người, mà tới tận tám người, điều này khiến Tiểu Trùng Trùng có phần lực bất tòng tâm...
"Ta xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu!"
Tần Thiên Lao đã đuổi kịp, đang chắn trước mặt Tiểu Trùng Trùng, lão hất cằm, lạnh lùng nhìn nó: "Tuy ta không biết ngươi và Mục Thanh Phi có quan hệ gì, nhưng hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi Tần thành!"
"Grào......" Tiểu Trùng Trùng rống giận một tiếng, tức giận nói: "Mấy lão già ૮ɦếƭ tiệt các ngươi! Ức ђเếק một nữ tử thì đáng mặt gì hả? Chủ nhân, chủ mẫu ta đang trên đường tới đây, chờ họ tới rồi, tất cả các ngươi đều phải ૮ɦếƭ!"
Sau khi bay khỏi Tần gia, Tiểu Trùng Trùng đã nhanh chóng dùng linh hồn truyền âm báo với Vân Tiêu, hiện Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đang trên đường đến.
Đáng tiếc, Tần thành quá lớn, so sánh với Thất Châu Đại Lục thì khoảng cách gần bằng đi qua một châu, hai người muốn tới chỗ Tiểu Trùng Trùng cũng cần có thời gian....
Trong mắt Tần Thiên Lao lóe lên một tia thông suốt: "Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là thuộc hạ của Vân Lạc Phong, cũng là một trong hai Thần Quân mà con trai ta đã nhắc tới."
"Hừ!" Tiểu Trùng Trùng hừ một tiếng, một vuốt nó còn đang giữ Mục Thanh Phi nên nó không dám lơ là: "Ta là ai không có liên quan đến các ngươi! Chỉ dựa vào mấy người các ngươi còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng."
"Đúng là cuồng ngôn!" Tần Thiên Lao hừ lạnh: "Chúng ta cùng nhau lên, bắt sống con Tổ Long này!"
Lời vừa dứt thì Tần Thiên Lao lập tức lao tới nhanh như chớp, chớp mắt đã bay tới bên trên Tiểu Trùng Trùng.
Hai tay lão như loan đao, hung hăng đánh xuống, cũng may Tiểu Trùng Trùng nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tránh thoát một kích này. Tiểu Trùng Trùng quét đuôi một cái, Tần Thiên Lao bị quét bay ra xa.
Trong miệng Tần Thiên Lao dâng lên một cổ tanh ngọt, lại bị lão nuốt xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Trùng Trùng càng tăng thêm sát khí.
"Muốn ૮ɦếƭ!"
Cùng lúc đó, những Thần Quân khác cũng có hành động, tất cả cùng triển khai công kích. Dưới sự tổng tấn công của bọn chúng, nhất thời, Tiểu Trùng Trùng ứng phó có chút gian nan.
"Lũ khốn kiếp này! Lại dám đánh ta?" Thân thể Tiểu Trùng Trùng bị trúng một quyền, chọc cho nó tức run người, cái đuôi mang theo khí thế quét sạch ngàn quân quét tới, khiến đám người kia bay ngược ra sau tận mấy thước.
Mục Thanh Phi bị móng vuốt Tiểu Trùng Trùng giữ chặt, bà không dám làm ra bất kỳ hành động nào, sợ làm ảnh hưởng Tổ Long này chiến đấu.
"Nếu ngươi ứng phó không được thì cứ bỏ ta xuống rồi đi tìm viện binh." Mục Thanh Phi chần chừ nửa buổi mới lên tiếng đề nghị.
Nhưng câu nói này lại khiến Tiểu Trùng Trùng bạo phát.
"Bà nói vậy là có ý gì hả? Nói ta ngay cả một nữ nhân cũng bảo vệ không nổi đúng không? Nếu ta bỏ bà lại rồi chạy trốn, ta làm sao còn mặt mũi đứng trên đại lục này nữa hả?"
Nói cứ như trước đây nó chưa bao giờ bỏ của chạy lấy người vậy.
Tiểu Trùng Trùng đã hoàn toàn quên mất, thời điểm nó còn ở Long Tộc, khi cường giả Thần Linh Giả tới tìm nó báo thù, nó làm sao nói dối lừa gạt mấy con rồng của Long Tộc rồi bỏ trốn một mình.
Hiện tại, nó lại bắt đầu để ý đến mặt mũi?
Có điều, sau khi nghe Tiểu Trùng Trùng nói như vậy, Mục Thanh Phi không dám phát biểu ý kiến gì nữa. Bà chợt nhớ tới cái ૮ɦếƭ của Tần Nguyên, ánh mắt hơi lạnh đi, cũng ẩn hiện dâng trào sát khí.
Tiểu Trùng Trùng ứng phó rất gian nan, nhưng đám Thần Quân kia cũng không khá hơn bao nhiêu.
Sắc mặt Tần Thiên Lao cực kỳ khó coi, lão không ngờ da con rồng này lại dày như vậy, có đánh thế nào cũng không đả thương được nó.
Nếu cứ tiếp tục thế này, đám người Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ đuổi tới.
Lão vẫn chưa quên, Tần Nguyên từng nói trong tay Vân Lạc Phong có tận hai gã Thần Quân.