Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 420: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Cửu Dực Thiên Long càng hung tợn hơn, hai con ngươi đỏ ngầu hung ác, nó cứ dán mắt vào Vân Lạc Phong, giống như muốn nhai sống nữ tử này.
"Vân Tiêu, mang trứng Cửu Dực Thiên Long theo, có mấy quả trứng này nó sẽ không dám tùy tiện hành động." Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, nói.
"Trứng Cửu Dực Thiên Long hình như có sức mạnh thần bí gì đó, sức mạnh ấy khiến ta không thể nào vào mật thất được, nên vừa rồi ta đã đặt chúng ở cạnh tế đàn."
Thế nhưng, khi Vân Lạc Phong muốn lấy trứng Cửu Dực Thiên Long theo, thì lại bị cảnh tượng trước mắt dọa thất kinh hồn vía.
Vân Sơ Thiên vốn đi cạnh hai người, không biết từ khi nào đã chạy tới tế đàn, số trứng Cửu Dực Thiên Long đều bị đập vỡ, mép miệng cô bé còn dính lòng đỏ trứng. Vân Sơ Thiên thấy Vân Lạc Phong nhìn mình, cô bé lập tức nhìn lại Vân Lạc Phong bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.



Trứng Cửu Dực Thiên Long đã ૮ɦếƭ từ trước, chúng không thể nào nở ra Cửu Dực Thiên Long được, nên hiện tại chúng chỉ là những quả trứng bình thường.
Thế nhưng, Cửu Dực Thiên Long không biết điều này, bằng không nó đã không thủ hộ ở bên ngoài nhiều năm như vậy.
"Ợ..."
Vân Sơ Thiên ợ một cái, vẫn chưa biết mình đã làm sai, đôi con ngươi trong trẻo sạch sẽ mang một chút vẻ đáng thương vô tội.
"GRÀO....."


Cửu Dực Thiên phát hiện trứng bị người ta ăn mất rồi, liền điên cuồng húc mình vào cánh cửa, đôi mắt khát máu gầm lên từng tiếng phẫn nộ.
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ: "Vân Tiêu, xem ra hiện tại chúng ta không thể ra ngoài rồi."
"Ta có thể đánh với nó!" Vân Tiêu im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
"Không được! Làm vậy quá nguy hiểm! Hiện tại Cửu Dực Thiên Long không giống vừa rồi, vừa rồi là do nó vừa thức dậy, còn mơ hồ chưa rõ mọi chuyện. Ta không muốn chàng gặp bất cứ nguy hiểm gì. Chúng ta nhất định sẽ tìm ra cách khác đối phó nó."
Vân Lạc Phong sờ cằm, rơi vào trầm tư.
Điều may mắn duy nhất trong lúc này chính là, Cửu Dực Thiên Long bị bọn họ chọc giận nên chỉ nhắm vào bọn họ, vì thế đại lục tạm thời an toàn.
Chỉ cần người thân được an toàn, nàng sẽ được yên tâm, có thể bình tĩnh nghĩ cách ứng phó.
"Ta nghĩ ra rồi!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe sáng: "Trong bí tịch của Tuyệt Thiên hình như có một trận pháp chuyên dùng đối phó Cửu Dực Thiên Long."
Vân Tiêu quay đầu nhìn Vân Lạc Phong, im lặng chờ nàng nói hết.
"Trận pháp kia tên là Thiên Địa Khốn Đấu Trận! Có điều, muốn bày trận rất khó, tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, ta chưa từng thử qua nên có thể sẽ thất bại."


"Ta tin nàng!" Thái độ Vân Tiêu vô cùng nghiêm túc.
Hắn tin nàng!
Chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, nàng chắc chắn sẽ không thất bại!
"Ừm! Vân Tiêu, muốn bày trận, thực lực của ta vẫn chưa đủ, cần có chàng hỗ trợ." Vân Lạc Phong suy nghĩ, nói: "Vân Dực, các ngươi cũng ra giúp ta!"
Nháy mắt, tất cả linh thú trong không gian thần điển đều ra ngoài, Vân Dực cũng xuất hiện trước mắt Vân Lạc Phong.
Nhìn thấy tất cả đều đông đủ rồi, Vân Lạc Phong hít một hơi sâu trước, rồi mới bắt đầu bày trận.
_______________
Thất Châu Đại Lục.
Bầu trời bị máu nhuộm đỏ, bên dưới bầu trời máu ấy là trận ɢɨết chém ɢɨết liên hồi.
"ɢɨết đám người này, chúng ta sẽ được Dư Thiên đại nhân nâng đỡ! Dư Thiên đại nhân là Thống Ngự Giả của Linh Thần Đại Lục chúng ta, có sự nâng đỡ của ngài ấy, tài nguyên ở Linh Thần Đại Lục đều mặc tình chúng ta sử dụng."

Trong đám đông, không biết người nào nói câu này, nhưng nó đã làm cho ý chí chém ɢɨết của những người khác dâng cao hơn. Dưới sự sát phạt của đám người này, người của phe đối diện ứng chiến vô cùng gian nan....
Cùng lúc đó, ở Linh Châu, đại đường Quân gia đang ngồi kín người.
Quân Lâm Thiên nhìn về phía Hồng Lăng, cười ha ha mấy tiếng: "Hồng Lăng lão châu chủ, sau này ngài cứ xem Quân gia như nhà của mình, không cần khách sáo với chúng tôi, có Quân gia bảo hộ, các người tuyệt đối có thể bình yên vô sự."
Trong lòng Hồng Lăng cảm thán không thôi, ông không thể nào ngờ được, chính nhờ việc làm trước kia của con gái, nên khi Đông Châu bị tai họa ngập đầu, phủ châu chủ lại được Quân gia bảo hộ an toàn.
Không sai! Là tai họa ngập đầu!
Trước đó không lâu, một đám người hùng hùng hổ hổ không biết từ đâu tới, công bố Thất Châu Đại Lục là nơi bị vứt bỏ không xứng lãng phí tài nguyên Linh Thần Đại Lục của bọn họ.
Vì thế, bọn họ phải diệt sạch người ở Thất Châu Đại Lục này.
"Linh Nhi, con đi xem người của học viện Tây Châu có tới không? Mấy trưởng lão của học viện Tây Châu đều là sư phụ của Phong Nhi, nhất định phải an bày tốt cho họ. Còn về học sinh của học viện..... Có thể để chúng tạm thời ở chung với hạ nhân phủ châu chủ Đông Châu."
"A đúng rồi, người được phái đi Vô Hồi Đại Lục đón người cũng đã sắp về, còn có các thủ hạ của Y Tháp của Phong Nhi nữa, tất cả đều phải đón! Ai biết đám người điên rồ này có diệt luôn Vô Hồi Đại Lục hay không."


Thần sắc Quân Lâm Thiên càng lúc càng nghiêm túc hơn. Tuy nói Vân Thanh Nhã đã tới cảnh giới Thần Quân, nhưng ông không biết bên phe đối phương có bao nhiêu Thần Quân, tất cả nên cẩn thận là hơn.
"Lão gia chủ!"
Bỗng nhiên, một gia đinh vội vã chạy vào: "Phủ châu chủ Nam Châu phái người đến cầu kiến."
Nam Châu?
Quân Lâm Thiên cười khẩy một cái: "Nam Châu này vậy mà còn dám phái người tới? Chẳng lẽ bọn chúng đã quên, trước kia bọn chúng đối xử với Vân gia như thế nào? Bây giờ lại tới xin chúng ta cứu mạng? Muộn rồi! Đuổi chúng đi!"
"Dạ, lão gia chủ!"
Những chuyện trước kia Nam Châu đã làm, Thất Châu Đại Lục không người nào không biết. Vì thế, gia đinh sớm đã khó chịu với người Nam Châu, nhưng chuyện quan trọng bậc này, hắn vẫn phải vào bẩm báo một tiếng.
Có điều, lão gia chủ sẽ có quyết định gì, chúng hạ nhân bọn họ đều đã đoán trước được.
Sau khi nhận lệnh, gia đinh liền phi nhanh ra ngoài.
Không bao lâu sau, gia đinh đã nhìn thấy châu chủ Nam Châu đứng đợi ở cửa.


Không sai!
Người đến Quân gia lần này chính là châu chủ Nam Châu.
Châu chủ Nam Châu đã tới thì không tính sẽ rời đi! Huống chi, trong suy nghĩ của ông ta, Thất Châu Đại Lục gặp nạn lớn như vậy, Quân gia không thể nào thấy ૮ɦếƭ không cứu.
Lúc này, châu chủ Nam Châu nghiễm nhiên quên mất, khi Vân gia đại nạn lâm đầu, ông ta đã đối xử với Vân gia như thế nào...
"Lão gia chủ chúng tôi nói, không thu nhận người Nam Châu!" Gia đinh hất cằm, kiêu căng nói.
Mặt châu chủ Nam Châu biến sắc, nhưng ông ta còn muốn nhờ Quân gia bảo vệ, nên chỉ có thể hạ giọng.
"Ngươi để ta gặp lão gia chủ một chút, ta sẽ có cách thuyết phục lão gia chủ thu nhận chúng ta."
Gia đinh lập tức tức giận, hừ một tiếng: "Trước kia ngươi thấy ૮ɦếƭ không cứu, lão gia chủ nhà ta dựa vào đâu phải thu nhận ngươi? Mau cút đi! Bằng không ta sẽ cho người tới đuổi các ngươi đi!"
"Ngươi....." Châu chủ Nam Châu tức đến đỏ mặt. Chỉ là một hạ nhân mà lại dám nói chuyện với ông kiểu đó!
Tốt xấu gì ông cũng là châu chủ Nam Châu!
Châu chủ Nam Châu hít sâu một hơi, tay nắm chặt, cố dằn lửa giận trong lòng: "Ta không muốn lãng phí nước bọt với ngươi, ta muốn gặp Quân lão gia tử, ngươi mau để ta gặp ông ấy! Không gặp được Quân lão gia tử, ta sẽ không đi!"
Ai ngờ, châu chủ Nam Châu vừa nói như vậy xong, một tiếng cười giễu cợt bỗng truyền tới từ phía sau ông ta.
"Ngươi muốn Quân gia thu nhận ngươi? Dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươi thấy Vân gia ૮ɦếƭ mà không cứu?"
Một người mặc trường bào màu xám từ trong đám người phía sau bước lên trước, đây là một người phụ nữ lớn tuổi, người này không thèm liếc mắt đến châu chủ Nam Châu, chỉ chắp quyền với gia đinh, nói: "Xin tiểu huynh đệ đi bẩm báo với lão gia chủ một tiếng, trưởng lão Thánh Nữ Tộc đến cầu kiến."
"Trưởng lão Thánh Nữ Tộc? Lão gia chủ chúng tôi chờ các vị đã lâu."
Khi Vân gia gặp nạn, Thánh Nữ Tộc đã ra tay tương trợ, còn thu lưu Quân lão gia tử đang bị trọng thương.
Ân tình này, Quân lão gia tử ghi tạc trong lòng.
Vì thế, khi Thất Châu Đại Lục lâm đại nạn, Quân gia không hề quên Thánh Nữ Tộc...
"Lúc trước, ta chỉ là vô tâm phạm lỗi!" Châu chủ Nam Châu đương nhiên biết thân phận người trước mặt, nên dù tức giận nhưng vẫn không dám phát tiết: "Hơn nữa, Thánh Nữ Tộc các người cũng từng đắc tội Vân Lạc Phong, tại sao các người có thể tới, còn ta lại không?"
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc liếc xéo châu chủ Nam Châu, cười lạnh nói: "Thánh Nữ Tộc ta từng phạm sai, nhưng cũng từng đưa than ngày tuyết, Quân lão gia tử cảm tạ ân tình Thánh Nữ Tộc, nên mới bảo chúng ta tới đây! Ta không giống ngươi, không mời tự đến, còn mặt dày bị đuổi không chịu đi. Đời này, ta chưa gặp qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như ngươi."
"Các người.... Các người thật sự thấy ૮ɦếƭ không cứu?" Mặt mày châu chủ Nam Châu vô cùng khó coi: "Chúng ta tốt xấu gì cũng đều là người Thất Châu Đại Lục, Linh Thần Đại Lục ђเếק người quá đáng như thế, các người lại nhẫn tâm bỏ mặc chúng ta chịu ૮ɦếƭ?"
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc bị lời vô sỉ này của châu chủ Nam Châu làm cho phát ngốc, nửa buổi trời mới hồi thần lại được.
"Trước kia, người động thủ với Vân gia cũng là Linh Thần Đại Lục, tại sao lúc đó các ngươi có thể thấy ૮ɦếƭ không cứu chứ?"
"Chuyện này căn bản không giống nhau! Vân gia không phải người Thất Châu Đại Lục, tại sao ta phải cứu bọn họ? Hơn nữa, người Linh Thần Đại Lục đến lúc ấy chỉ có mỗi mình Tần gia, họ cũng chỉ đối phó mỗi mình Vân gia, đây là ân oán cá nhân của bọn họ, sao Nam Châu có thể xen vào?"
Châu chủ Nam Châu trầm mặt xuống: "Hiện tại, người Linh Thần Đại Lục muốn tiêu diệt là toàn bộ Thất Châu Đại Lục, chuyện này sao có thể đem ra so sánh với chuyện trước kia?"
"Ngươi đã nói đến vậy, ta cũng không còn gì để nói với ngươi!" Trưởng lão Thánh Nữ Tộc không nói lại châu chủ Nam Châu, cũng lười đôi co thêm với ông ta, bà chỉ bỏ lại một câu: "Có điều, Quân gia là thông gia với Vân gia, tại sao Quân gia phải bảo vệ các ngươi? Hơn nữa....."
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc rũ mắt, cười lạnh nói: "Ta tiết lộ một chút cho các ngươi biết, trước đó, người đầu tiên Linh Thần Đại Lục đối phó là Quân gia, nhưng tất cả bọn chúng đều thất bại rút lui. Lý do là vì Vân nhị công tử_Vân Thanh Nhã đích thân xuất thủ đánh lui kẻ địch."
Linh Thần Đại Lục tấn công Thất Châu Đại Lục, người đầu tiên bọn chúng đối phó tất nhiên là thân nhân của Vân Lạc Phong.
Lúc ấy, Linh Thần Đại Lục phái một Thần Quân đến, nhưng bị Vân Thanh Nhã đánh cho bỏ chạy. Chuyện này, châu chủ Nam Châu khẳng định không biết.
Ông ta chỉ biết, dưới sự sát phạt của Linh Thần Đại Lục, thế lực bình an duy nhất chính là Quân gia.
Châu chủ Nam Châu ngây người suốt nửa ngày, rất lâu sau mới hồi thần lại, ông ta lại tiếp tục giảo biện: "Nếu Quân gia không thu nhận Nam Châu ta, vậy họ chính là tội nhân của Thất Châu Đại Lục! Trơ mắt nhìn người mình ૮ɦếƭ, nhất định sẽ để lại tiếng xấu muôn đời! Mà Vân Thanh Nhã là thân thích của Quân gia, vậy hắn cũng có trách nhiệm phải bảo vệ chúng ta!"
Người khác cứu ông ta là trách nhiệm, không cứu sẽ bị người đời thóa mạ, để lại tiếng xấu muôn đời.
Cho dù trước kia ông ta từng thấy người ta ૮ɦếƭ mà không cứu, còn đuổi người đến cầu cứu ra khỏi cửa....
Trưởng lão Thánh Nữ Tộc lắc đầu, bà thật không hiểu nổi, rốt cuộc tên ngu xuẩn này lấy đâu ra tự tin mãnh liệt như vậy, cho rằng người khác nhất định phải bảo vệ hắn?
"Châu chủ Nam Châu, mặc kệ ông có nói thế nào thì Quân gia cũng sẽ không bảo vệ các người đâu."
Nói xong, trưởng lão Thánh Nữ Tộc lười nhiều lời cùng kẻ ngu xuẩn này, bà phất vạt áo một cái rồi đi vào Quân gia.
Châu chủ Nam Châu biến sắc, vừa định theo trưởng lão Thánh Nữ Tộc đi vào, nhưng trưởng lão Thánh Nữ Tộc lại như có thêm đôi mắt ở phía sau, bà phất tay một cái, đạo lực lượng cường hãn đánh mạnh vào lòng иgự¢ châu chủ Nam Châu khiến ông ta lùi về sau ba bước, sắc mặt nhăn nhó khó coi.
"Quân Lâm Thiên, ông ra đây cho ta, ông không thể thấy ૮ɦếƭ không cứu!"
Thấy những người này không cho mình vào Quân gia, châu chủ Nam Châu trực tiếp đứng ngoài cửa gào thét.
"Chúng ta tốt xấu gì cũng là người cùng một đại lục, ông không thể không cứu ta!"
"Lão gia chủ, cầu xin ngài cứu tôi, tôi thật sự không muốn ૮ɦếƭ...."
Câu nói cuối cùng, châu chủ Nam Châu đã hạ giọng đến cực điểm, đầy vẻ cầu xin và run rẩy.
Hiện tại, Quân gia chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của toàn Thất Châu, ông ta muốn bắt lấy không buông, chỉ tiếc, người ta lại không cho ông ta cơ hội này.
Đúng lúc này, trên bầu trời Quân gia bỗng vang lên giọng nói trầm trầm của Quân lão gia tử.
"Lúc trước ngươi không ra tay tương trợ, bây giờ còn có mặt mũi đến cầu xin ta? Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi ngay! Bằng không, không đợi người Linh Thần Đại Lục tới, chính ta sẽ ɢɨết ngươi trước!"
Giọng nói Quân lão gia tử uy nghiêm khí phách, dù chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ giọng nói thôi đã đủ khiến người ta run sợ. Tựa như một ngọn núi lớn đè trên người, làm châu chủ Nam Châu không cách nào thở được.
Lần này, châu chủ Nam Châu không dám dây dưa nữa, lập tức ủ rũ rời đi.
Ông ta biết, quyết định sai lầm ngày đó đã khiến ông ta phải hối hận cả đời...
"Gia gia, ông ta đi rồi!"
Quân Linh Nhi đến bên cạnh Quân Lâm Thiên, nhỏ nhẹ nói: "Gia gia nói xem, chúng ta thật sự có thể đối kháng với cường giả Linh Thần Đại Lục à?"
"Chúng ta phải có lòng tin vào Vân nhị thúc thúc con, hiện giờ hắn là Thần Quân duy nhất ở đây, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ chúng ta an toàn. Nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trận chiến này có lẽ sẽ kéo dài rất lâu...." Quân Lâm Thiên khẽ thở dài một tiếng.
Vân Thanh Nhã dù mạnh nhưng cũng chỉ có một thân một mình, Linh Thần Đại Lục lại có rất nhiều cao thủ. Nói thật, trong lòng ông cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
"Nếu Vân tỷ tỷ có ở đây thì tốt quá!"
Vân tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định có thể đối phó những kẻ địch kia.
"Lão gia chủ, không xong! Đại sự không xong rồi!"
Bỗng nhiên, một giọng nói cuống quýt từ bên ngoài truyền vào, giọng điệu vô cùng hốt hoảng: "Người Linh Thần Đại Lục lại tới nữa, những kẻ tới lần này còn mạnh hơn cả lần trước."
"Cái gì?" Trái tim Quân Lâm Thiên như muốn nhảy ra ngoài, ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, Vân Thanh Nhã chậm rãi từ ngoài đi vào, hắn khoanh tay trước иgự¢, sắc mặt bình tĩnh: "Quân lão gia tử, hiện nay trong Quân thành, ngoại trừ Quân gia thì vẫn còn không ít bá tánh, Thanh Nhã không muốn gây ra nhiều thương vong, nên Thanh Nhã định ra ngoài thành đối địch. Nhiệm vụ bảo vệ bá tánh trong thành xin giao lại cho ngài."
Vân Thanh Nhã xuất thân từ tướng quân thế gia, điểm khác nhau với Vân Lạc Phong là, Vân Thanh Nhã có đặt bá tánh thiên hạ trong lòng. Đương nhiên, Vân Thanh Nhã cũng không phải thánh nhân, loại người như châu chủ Nam Châu, hắn tuyệt đối không che chở.
"Vừa rồi Thanh Nhã có đi quan sát tình hình. Kẻ địch chia làm nhiều đường tấn công. Hướng đông có mấy cường giả Thần Quân đến, ngoài ra các hướng tây, nam, bắc cũng có kẻ địch tiến đến. Chúng ta cần phái người đến bốn cửa thành trấn giữ, giữ lại một số người ở lại trong thành bảo vệ bá tánh và mọi người."
Vân Thanh Nhã cực kỳ bình tĩnh phân tích tình hình.
Quân Lâm Thiên cắn răng: "Được! Cứ theo lời cậu mà làm! Chuyện điều người đến ba cửa thành khác cứ giao cho lão phu. Cậu nhất định phải cản được những Thần Quân đó, nếu không, Linh Châu chúng ta sẽ thật sự không xong!"
Vân Thanh Nhã nhìn mọi người trong sảnh một lượt rồi xoay người đi ra ngoài.
"Vân đại ca!" Ninh Hân bước tới hai bước, vẻ mặt kiên định: "Tђเếק đi cùng chàng!"
Vân Thanh Nhã trầm ngâm. Từ sau khi ăn quả Long Tiên, thực lực Ninh Hân cũng tăng lên không ít. Vân Thanh Nhã suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý.
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi!"
Ninh Hân mỉm cười, nụ cười rất đẹp, như một đóa hoa sen tinh khiết, nở rực rỡ.
Chỉ cần có thể ở cạnh người mình yêu, ૮ɦếƭ thì đã sao?
Nàng không sợ!
"Cha! Mẹ!" Vân Nhược Thủy đỏ hai mắt, nắm chặt tay Ninh Hân, trông cô bé thật tội nghiệp, cô bé nói: "Thủy Nhi cũng muốn ở cùng cha mẹ!"
Sắc mặt Ninh Hân dịu dàng hơn, vỗ nhẹ đầu Vân Nhược Thủy, từ ái nói: "Thủy Nhi, con ngoan ngoãn ở lại trong thành, cha mẹ sẽ về nhanh thôi."
Vân Nhược Thủy lo lắng không yên. Sao cô bé lại không biết lần này bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm bậc nào kia chứ? Vì vậy, trong đôi mắt to tròn kia hiện đầy vẻ bất an.
"Cha mẹ thật sự sẽ trở về?"
"Nhất định!"
Ninh Hân xoa xoa đầu Vân Nhược Thủy, nàng từ từ đứng dậy nhìn sang Vân Thanh Nhã, nói: "Chúng ta xuất phát thôi!"
"Được!" Vân Thanh Nhã mỉm cười, trước khi đi, Vân Thanh Nhã từ ái nhìn gương mặt non nớt của Vân Nhược Thủy một cái: "Thủy Nhi, cha cam đoan với con, cha mẹ nhất định sẽ bình an trở về, với điều kiện là con phải ngoan ngoãn nghe lời gia gia, có biết không?"
Vân Nhược Thủy gật đầu: "Thủy Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, hai người không được gạt con, nếu không, cả đời Thủy Nhi cũng không tha thứ cho hai người."
Vẻ kiên quyết trên mặt Vân Nhược Thủy dường như làm tim Ninh Hân nhói đau, nhưng cuối cùng Ninh Hân vẫn ép bản thân ngoan tâm quay người rời đi.
Sau khi hai người đi rồi, Vân Nhược Thủy không thể kiềm chế nước mắt được nữa, nước mắt nối nhau rơi xuống: "Cha, mẹ, Thủy Nhi sẽ đợi hai người trở về...."
__________________
Ngoài cửa thành, không khí ɢɨết chóc bao trùm khắp nơi.
Vân Thanh Nhã nhìn đám cường giả từ trên trời giáng xuống, tầm mắt dừng lại trên người nam nhân từng giao thủ với mình: "Thủ hạ bại tướng lại còn dám tới?"
"Lần trước là do ta khinh địch, lần này ngươi chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ!"
Tên kia lạnh mặt trả lời, giọng nói chứa đầy sát khí.
"Dù người tìm được thêm một số trợ thủ thì thế nào?" Vân Thanh Nhã bước tới hai bước, khí thế như ngọn núi lớn chắn trước cửa thành: "Vân Thanh Nhã_ta, thân là con cháu Vân gia, hậu nhân tướng quân thế gia, hôm nay, chỉ cần ta còn sống đứng đây, thì các ngươi đừng hòng ɢɨết được một người vô tội nào."
Xuất thân từ tướng môn, được dạy dỗ từ nhỏ rằng thà ૮ɦếƭ chứ không được lùi bước, vì bảo vệ bá tánh vô tội, có ૮ɦếƭ cũng xứng đáng.
"Ha ha ha..." Nam nhân kia cười lớn: "Ta thật sự muốn nhìn thử, ngươi lấy bản lĩnh gì cản ta? Lấy bản lĩnh gì bảo vệ đám phế vật sau lưng ngươi?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!