Cao Lăng động tâm, nếu thật sự có thể nịnh bợ được vị thần y đó, vậy bệnh của hắn nói không chừng có thể chữa khỏi.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia hiểu rõ: “Phụ hoàng, hoàng nhi biết nên làm như thế nào, xin người yên tâm, con nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.”
Cao Đồ gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Cao Lăng, nói lời thấm thía: “Nhớ kỹ, chỉ cần có thể làm thân với Thiên gia, hoàng thất chúng ta thoát khỏi sự khống chế của Linh môn cũng sắp tới, nhưng lấy những chuyện con đã làm với Mộ Vô Song, muốn để Mộ Vô Song hoàn toàn tha thứ cho con thì không thể nào, con cần phải mau chóng làm Mộ Vô Song hoài hài tử của con!”
Một tia tàn nhẫn xuất hiện ở đáy mắt hắn, trong mắt Cao Đồ mang theo thận trọng, lạnh giọng phân phó.
Cao Lăng củng củng nắm tay, tôn kính trả lời: “Dạ, phụ hoàng.”
Nếu sớm biết rằng Mộ Vô Song có liên quan với Thiên Nhai, dù thế nào hắn cũng sẽ không giao nàng ra, đáng tiếc, chính mình cũng không biết điểm này mới phạm phải sai lầm lớn như thế.
Nhưng bây giờ hắn bù bắp cũng chưa muộn.
“Phụ hoàng, về Vân Lạc Phong kia……” Cao Lăng nhẹ nhàng nheo lại hai tròng mắt, “Có thể ban làm tђเếק cho con hay không?”
Cao Đồ trầm ngâm nửa ngày, nói: “Nếu Mộ Vô Song không có ý kiến, vậy con có thể nạp nàng làm tђเếק! Mặc kệ như thế nào Mộ Vô Song cũng là người của Thiên gia, con muốn nạp ai làm tђเếק cũng phải hỏi ý kiến của nàng.”
“Phụ hoàng, nhi tử hiểu rõ.”
Cao Lăng gợi lên khóe môi, mặt mày tràn đầy đắc ý.
Từ sau khi hắn làm ra loại chuyện này với Mộ Vô Song, Mộ Vô Song không thể nào còn yêu hắn, sở dĩ nàng đồng ý gả cho hắn cũng chỉ là bởi vì ngoài hắn ra sẽ không còn ai nghênh thú một nữ nhân đã mất đi trong sạch.
Nếu đã không có tình yêu, vậy chính mình nạp ai làm tђเếק Mộ Vô Song sao có thể có ý kiến? Huống chi Mộ Vô Song ghen ghét Vân Lạc Phong, nếu như Vân Lạc Phong trở thành tiểu tђเếק của hắn, chẳng phải là tùy ý Mộ Vô Song niết bẹp xoa tròn sao?
Như thế, nàng càng không thể phản đối.Mà có Thiên gia làm chủ, dù trong lòng Vân Lạc Phong có nhiều ngạo khí cũng không có lá gan cãi lời!
Cao Lăng càng nghĩ càng đắc ý, để lộ sắc mặt vô sỉ không thể nghi ngờ.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó thiếu nữ cao ngạo thì hận không thể hung hăng đè nàng ở dưới thân, dập nát một thân khí thế cuồng ngạo của nàng!
……
Đại sảnh của Phong trà lâu, Vân Lạc Phong mới vừa đi vào liền nghe được phía trước truyền đến một trận ầm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng rống giận của một người lão giả.
“Đám gian thương các ngươi lại có thể lấy hàng kém thay hàng tốt, dùng lá trà thấp kém lừa gạt lão phu, chẳng lẽ cho rằng lão phu là người xứ khác nên hãm hại lừa gạt?”
Lời lão giả này vừa dứt liền truyền đến giọng nói trào phúng của tiểu nhị: “Lão già kia, ngươi nói ai lấy hàng kém thay hàng tốt? Ngươi có biết trà lâu này của chúng ta là ai mở không? Nói ra hù ૮ɦếƭ ngươi, tửu lầu này của chúng ta chính là do đại thiếu Mộ gia, cháu trai của Mộ Quý phi mở, lấy thân phận đại thiếu gia Mộ gia của chúng ta sẽ lừa gạt ngươi sao?”
Đại thiếu gia Mộ gia? Mộ Vô Sâm?
Vân Lạc Phong nao nao, dừng bước chân, mắt đen lập loè lúc sáng lúc tối.
“Tửu lầu này là Mộ Vô Sâm mở?”
Khinh Yên chớp mắt: “Hình như vậy……”
Chuyện này toàn bộ người ở Long Nguyên Quốc đều rõ, chính là bởi vì Vân Lạc Phong cũng không chú ý những chuyện này nên cũng liền không biết lão bản phía sau trà lâu này là Mộ Vô Sâm.
Nghe vậy, thiếu nữ cong khóe môi, dung nhan tuyệt mỹ gợi lên một nụ cười tà mị: “Không nghĩ tới ta tùy tiện tìm quán trà lại tìm tới Mộ gia! Đáng tiếc, ta cũng không muốn cho Mộ gia sống tốt, loại chuyện tình cờ gặp này sao có thể không tham dự một chút.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong cất bước đi tới.
Giờ phút này, bên trong đại sảnh của trà lâu, mặt tiểu lão đầu đầy phẫn nộ, một đầu tóc chải không chút cẩu thả cũng bị tức đến dựng ngược lên, nếu không phải vì bảo trì phong phạm, ông đã sớm tiến lên đánh tiểu nhị này một trận.
Lừa người lừa đến trên đầu ông, chẳng lẽ tiểu tử này không biết chính mình mới là tổ tông của giới lừa người sao?
“Ta không cần biết lão bản của các ngươi là ai, bảo hắn lăn ra đây cho ta, Mộ Quý phi gì đó lão phu căn bản là chưa từng nghe qua tên nhân vật này!”
Tiểu nhị nhìn kĩ lão nhân từ trên xuống dưới, gọi đám người trong đại sảnh: “Đây là lão nhân nhà ai? Mau nhận về cho ta, lại dám nói đại thiếu gia nhà chúng ta hãm hại lừa gạt, quả thực chính là chán sống! Còn không mau cút đi, đừng trách ta không kính già yêu trẻ!”
Đoàn người xung quanh thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn về phía lão giả tràn ngập đồng tình.
Có phải lão nhân này ngốc hay không? Ngay cả người Mộ phủ Thừa tướng cũng dám đắc tội! Ai không biết hiện giờ ở Long Nguyên Quốc phủ Thừa tướng nổi bật nhất? Mặc dù Mộ Vô Song mất đi trong sạch, hoàng tộc vẫn tính toán lập nàng ta làm Thái tử phi.
Hậu ái như vậy cũng chỉ có một mình Mộ gia mới có thể hưởng thụ đến, cho dù là phủ tướng quân cũng thua cực kỳ xa.
Lúc lão giả sắp sửa bộc phát lửa giận, một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, đoạt chén trà trong tay ông, nhẹ nhàng ngửi một chút, nhướng mày nói: “Đây xác thật là lá trà thấp kém nhất.”
Lão giả sửng sốt một chút, quay đầu lại, đối diện một đôi mắt đen cười như không cười.
Lúc này, thiếu nữ lắc nhẹ chén trà trong tay, bên môi nở nụ cười tà mị và lười biếng.
Tuổi của thiếu nữ này không lớn, cũng liền trên dưới mười lăm tuổi, lại thoạt nhìn rất là trầm ổn, không có nuông chiều và nóng nảy của người trẻ tuổi.
“Ôi, ta tưởng là ai đâu, hoá ra là đại tiểu thư Vân gia, chậc chậc, lúc nào thì đại tiểu thư Vân gia cũng hiểu trà vậy? Người toàn bộ Long Nguyên Quốc này ai chẳng biết lá trà ở trà lâu của chúng ta là cực phẩm, ngươi nói lời này cũng không hỏi xem lương tâm của mình, ngươi có thể lấy ra được lá trà ngon như thế sao?”
Tiểu nhị hiển nhiên nhận ra giọng của Vân Lạc Phong, khóe miệng hàm chứa khinh thường nói.
Một thiên kim đại tiểu thư chỉ hiểu y thuật mà thôi, từ khi nào cũng lành nghề trà đạo? Loại đồ vật này hoàn toàn không phải thiên kim như nàng có thể tiếp xúc?
Hơn nữa ở Long Nguyên Quốc không có một lá trà của quán nào có thể so sánh với Mộ gia bọn họ!
Tuy nói bọn họ xác thật thấy lão giả này là người xứ khác nên lấy ra lá trà thấp kém nhất nhưng mặc dù là lá trà thứ đẳng cũng không phải Vân gia có thể lấy ra được!
Phải biết rằng trà ngon không phải có tiền là có thể mua được! Còn cần dựa vào các loại quan hệ!
Vân Lạc Phong cười nhạt nhìn tiểu nhị: “Nếu ta có thể lấy ra lá trà tốt hơn nhiều lá trà của Mộ gia các ngươi, vậy ngươi nhất định phải tuyên bố khắp Long Nguyên Quốc rằng trà lâu của các ngươi lấy hàng kém thay hàng tốt, lừa dối người xứ khác.”
Tiểu nhị sửng sốt một chút, dù cho trong lòng hắn cho rằng Vân Lạc Phong không thể nào lấy ra được lá trà tốt hơn, nhưng loại chuyện này không phải hắn có thể quyết định được.
Ngay lúc tiểu nhị khó xử, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên truyền đến, dừng ở trong đại sảnh yên tĩnh.
"Được, yêu cầu của ngươi ta đáp ứng rồi.”
Lầu hai, một nam tử lãnh ngạo chậm rãi đi xuống từ cầu thang, sắc mặt hắn một mảnh hờ hững, con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng Vân Lạc Phong.
Lá trà của hắn là ngắt từ tuyết sơn xuống, toàn bộ Long Nguyên Quốc không có ai có thể sánh bằng! Chỉ bằng Vân gia lại có thể lấy ra lá trà tốt hơn hắn sao? Nữ nhân này xác định không phải đang nói chuyện cười chứ?
“Mộ Vô Sâm.” Nhìn nam nhân đi xuống cầu thang, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, “Nếu ngươi đáp ứng rồi, bây giờ ta thật ra có thể so trà với các ngươi, hiện giờ đang ngồi nhiều người như thế có thể làm chứng.”
Con ngươi Mộ Vô Sâm lạnh lùng, trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh.
Mấy quán trà ở Long Nguyên Quốc đều đã bị hắn chiếm cứ, Vân Lạc Phong có thể đi nơi nào ngắt lấy lá trà tốt hơn? Cho nên trận tỷ thí này, hắn tất thắng!
“Người tới, đi lấy tuyết sơn bạch trà tới.”
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Mộ Vô Sâm lạnh giọng ra lệnh: “Các vị ở đây, hôm nay để mọi người quyết định thắng bại của trận này!”
Vì có thể làm Vân Lạc Phong nan kham, hắn không hề giữ lại, lấy lá trà tốt nhất của quán trà ra.
Mà những người khác nghe được bốn chữ tuyết sơn bạch trà này, mắt tức khắc sáng ngời, không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại may mắn như vậy, có thể phẩm tuyết sơn bạch trà.
Tuyết sơn bạch trà này là bảo vật trấn điếm của trà lâu, ngàn vàng khó mua một chén! Nghe nói, tuyết sơn bạch trà này chẳng những thanh hương ngon miệng, còn có công hiệu cường thân kiện thể!
Chẳng bao lâu sau, người trong quán trà liền bưng ấm trà từ sau nội đường đi ra, hắn rót đầy một ly trà cho các vị đang ngồi trong đây, lại cầm ấm không chậm rãi lui xuống.
Mọi người chờ không kịp phẩm tuyết sơn bạch trà, lúc nước trà vào miệng, trong nháy mắt, một mùi thanh tràn đầy giữa môi răng, dư vị vô cùng.
“Mùi vị của tuyết sơn bạch trà này thật không tồi, ta xem kế tiếp chúng ta liền không cần nhấm nháp nước trà của đại tiểu thư Vân gia, đã có tuyết sơn bạch trà tốt như vậy rồi, trà của nàng dù tốt cũng không thể sánh bằng.”
“Không sai, không sai! Hôm nay ta may mắn như thế, lại có thể nhấm nháp đến tuyết sơn bạch trà, cũng không uổng ta tới đây một chuyến, ta đã thực thỏa mãn!”
Mọi người sôi nổi tán thưởng không thôi, bọn họ đều cảm thấy tỷ thí đã không còn ý nghĩa, Vân Lạc Phong căn bản không thể nào lấy ra nước trà còn tốt hơn tuyết sơn bạch trà được!
Mộ Vô Sâm nhìn sắc mặt không đổi của Vân Lạc Phong, hơi hơi giơ lên khóe môi: “Các vị, lần tỷ thí này là từ chính miệng của Vân Lạc Phong nói ra, nếu nàng không lấy ra lá trà cũng quá không thể nào nói nổi, huống chi, ta muốn biết nàng lấy đâu ra tự tin tới nơi này của ta kêu gào! Đương nhiên nếu nàng nguyện ý nhận thua, ta đồng ý phóng nàng một con ngựa, ha ha.”
Vân Lạc Phong nhìn Mộ Vô Sâm, lại chuyển tầm mắt về phía lão nhân đầu bạc: “Ngài có thể pha trà hay không?”
Lão nhân đầu bạc cười ha hả: “Không phải ta khoe khoang, kỹ thuật pha trà của ta đến hiện tại không người có thể so sánh bằng, ta……”
“Một khi đã như vậy...” Vân Lạc Phong không cho tiểu lão đầu cơ hội tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi, trực tiếp quyết đoán đánh gãy ông, “Vậy chuyện pha trà liền giao cho ngài.”
Nói xong lời này, Vân Lạc Phong từ túi áo sờ mó, lấy ra một túi lá trà.
“Tiểu nha đầu, đây là trà gì?” Tiểu lão đầu tiếp nhận lá trà, mắt tức khắc sáng ngời.
Mặc dù ông còn chưa có uống trà nhưng có thể bằng vào cảm nhận hơi thở của lá trà mà thấy được đây tuyệt đối là trà ngon cực phẩm! Tốt hơn tuyết sơn bạch trà gì đó rất nhiều!
Huống chi, lão nhân cũng không cảm thấy tuyết sơn bạch trà có gì tốt!
Loại lá trà này trong phòng nhỏ của ông để một đống lớn, đều là những người được ông trị liệu biết được ông yêu thích phẩm trà mà đưa tặng cho ông, đáng tiếc ông ghét bỏ lá trà này quá kém, liền một ngụm cũng không có uống.
Nghe được tiểu lão đầu nói, Vân Lạc Phong hơi hơi giật mình, nhẹ cau mày trả lời nói: “Lá trà này của ta được ta đặt tên là linh trà, trên đại lục cũng chỉ có một phần này mà thôi.”
Mộ Vô Sâm nhìn mắt Vân Lạc Phong, trên môi hắn nở nụ cười trào phúng: “Linh trà? Đã nhiều năm ta có hiểu biết về trà đạo, chưa từng nghe nói qua Linh trà, nếu ngươi cho rằng không cách nào thắng được ta, trực tiếp nhận thua nói không chừng còn có thể giữ lại được thể diện, nhưng ngươi tùy tiện lấy ra một túi lá trà tới lừa gạt, đến cuối cùng người mất mặt vẫn là chính ngươi.”
Đáy mắt của Tiểu lão đầu toát ra nồng đậm khinh bỉ, chỉ bằng Mộ Vô Sâm hắn, cũng dám nói có hiểu biết về trà đạo?
Ban đầu hắn đã sớm nghe nói danh tiếng lá trà của Phong trà lâu có hương thơm mát này, không nghĩ tới thế nhưng chỉ có như vậy! Ngay cả tại trà lâu này lá trà Tuyết Sơn Bạch lại có thể thành Trấn điếm chi bảo*?
Trấn điếm chi bảo*: báu vật của khách điếm.
Mà lúc này, tiểu lão đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, lập tức sắc mặt thay đổi, trên khuôn mặt già nua mỉm cười giống như cúc hoa nở rộ, sáng rực đến tột cùng.
“Tiểu nha đầu, trà ta đã ngâm nước thay cháu tốt rồi, chỉ là mùi hương của trà này thật sự khiến ta không chịu nổi, có thể cho ta trước nhấm nháp một chút hay không?”
“Có thể.”
Vân Lạc Phong hơi hơi cong cong khóe môi, cười tà khí.
Ánh mắt của Tiểu lão đầu sáng lên, hắn bưng chén trà lên trước mặt, bưng đến bên miệng nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm.
Một ngụm này đi xuống, hắn cảm giác toàn bộ hương thơm đều tràn trong răng môi, xuyên thấu qua lục phủ ngũ tạng, làm cả người hắn khoan khoái nhẹ nhàng thoải mái vô cùng!
“Trà ngon, đây tuyệt đối là cực phẩm trà ngon, đối với lão phu ta, vài chục năm nay, đây là loại trà tốt nhất.” Mắt của tiểu lão đầu tỏa sáng, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, “Tiểu nha đầu, cháu mua trà ở chổ nào? Có thể cho lão phu biết hay không?”
Vân Lạc Phong nhún vai nói: “Cháu nói rồi, trà này chỉ có một phần!”
“Thật đáng tiếc.” Tiểu lão đầu tiếc hận thở dài, “Loại trà cực phẩm như vậy, nếu về sau cũng không thể uống được nữa, cả đời ta sẽ trở nên tiếc nuối, nhưng mà, hôm nay lão phu đến Long Nguyên Quốc một chuyến cũng không uổng công, nếu không cũng không biết trên đời này lại có loại trà ngon như vậy.”
Mộ Vô Sâm liếc mắt tiểu lão đầu đang một mình than thở, hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi tự biên tự diễn xong rồi sao? Đừng cho là ta không biết hai người các ngươi là cùng một đám, mục đích chính là vì phá bỏ trận đấu mà thôi, loại trà này của ngươi có tốt hay không, nhất định phải do những người khác đến quyết định! Người đâu, bưng cái gọi là Linh trà này rót cho mọi người ở đây.”
Từ đầu đến cuối hắn không cho rằng dựa vào thực lực của Vân Lạc Phong, sẽ lấy được lá trà tốt hơn so với lá trà mà hắn đưa tới.
Cho nên, kết quả cuối cùng của trận tỷ thí này, tất nhiên Vân Lạc Phong sẽ bị tuyên bố là thất bại thảm hại!
“Mộ thiếu gia, loại tỷ thí nhàm chán này căn bản không quan trọng, trà của Đại tiểu thư Vân gia sao có thể lấy ra để so với Tuyết Sơn Bạch trà? Kết quả này không phải đã sớm rõ ràng rồi sao? Nhưng vì địa vị của Mộ thiếu gia, chúng ta vẫn sẽ cho nàng một chút mặt mũi, thưởng thức nước trà của nàng một phen.”
Người này vừa nói xong, những người còn lại cũng sôi nổi phụ họa ra tiếng, trước sau đều không có người cho rằng, Vân Lạc Phong có thể thắng lợi.
Đối mặt với giọng nói cười nhạo của những người đó, Vân Lạc Phong nhìn như không thấy, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười tà khí: “Đúng rồi, ta quên nói cho các ngươi biết công dụng của Linh trà, Linh trà này chẳng những có thể cường thân kiện thể, hơn nữa, chỉ cần uống một hớp nước trà, là có thể làm cho bệnh đau đầu phát sốt được loại trừ, thậm chí còn có thể đủ làm cho đầu óc của người ta trở nên đặc biệt tỉnh táo, người thức đêm dùng rất thích hợp.”
Bởi vì lão nhân gia nhà mình rất yêu thích thưởng thức trà, cho nên mấy tháng trước, Vân Lạc Phong liền đi đến Thần Điển trong không gian Linh Dược Điền hái xuống một cây trà! Cây trà trong Dược Điền này đã hấp thụ được linh khí, tự nhiên sẽ trở thành Linh trà.
Chẳng qua, giờ phút này lá trà mà Vân Lạc Phong lấy ra là một phần của cây trà kém nhất, cũng chỉ có thể trị được một chút bệnh đau đầu phát sốt, lá trà chân chính hoàn mỹ mà nàng giữ lại vì lão gia tử, những lá trà này nếu được ngâm nước tốt, khi uống vào, chẳng những có thể trị được bệnh, còn có thể gia tăng tu luyện Giả linh lực!
Rất nhanh, tiểu nhị của khách điếm rót trà cho mọi người đang ngồi ở đây, ngay lập tức, toàn bộ trong quán trà đều tràn ngập mùi hương thơm mát, chỉ dựa vào mùi hương này đã khiến cho mọi người ở đây cả người khoan khoái thoải mái vô cùng, dường như xương ống chân đều trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.
Cho dù như thế, bọn họ vẫn là không cho rằng Linh trà này có công dụng theo như lời Vân Lạc Phong nói! Cho nên, cũng không xem trọng lời nói của nàng, vì vậy tư thế thưởng thức trà đều cực kỳ tùy ý, có nhiều người ở trước mặt Mộ Vô Sâm đều biểu hiện một chút, trên mặt mang theo ghét bỏ rõ ràng.
“Vân Lạc Phong.” Mộ Vô Sâm liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong, khóe môi giơ lên nụ cười đắc ý: “Nếu so y thuật, Mộ Vô Sâm ta cam tâm chịu thua, đáng tiếc, đối với phủ Vân tướng quân của các ngươi có mấy phân lượng, ta tương đối rõ ràng, cho nên lúc này đây, ngươi phải nhận thua là đều không thể nghi ngờ!”
Nhưng mà, sau khi Mộ Vô Sâm nói xong, bỗng nhiên, trong bàn trà truyền ra giọng nói kinh ngạc cảm thán.
“Này…… sao lại thế này? Hôm nay ta có chút cảm mạo, mũi cũng không quá thông thuận, tự uống xong ly Linh trà này, lúc sau ta cảm thấy mũi đột nhiên thông khí, chẳng lẽ Linh trà thật sự có thể trị bệnh?”
“Mẹ kiếp! Năm xưa, chân ta vẫn luôn có tât, vừa rồi còn đau lên, hiện tại cơn đau của ta hoàn toàn biến mất, ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Thân thể ta thật ra không có tật xấu gì, chỉ là uống xong Linh trà này, lúc sau ta cảm giác tinh thần vui sướng, đầu óc đều trở nên vô cùng tỉnh táo! Tuyết Sơn Bạch trà căn bản không thể so với lá trà này!”
Khóe miệng Mộ Vô Sâm đang cười đắc ý đột nhiên cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mọi người ở đây, rồi sau đó, trước mặt đông người, hắn bước nhanh về phía tiểu nhị, đoạt lấy ấm trà trong tay hắn ta trực tiếp rót vào một ly trà, uống vào trong miệng.
Động tác của hắn rất là thô lỗ, hoàn toàn không có thái độ ưu nhã bình thường khi thưởng thức trà.
Thời điểm nước trà tràn vào răng môi, sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, cuối cùng là tái nhợt, nhìn phía Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn ngập không cam lòng phẫn nộ.
Cuối cùng, hắn tức giận nói một câu: “Ta nhận thua!”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Mộ Vô Sâm, Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Nếu ngươi nhận thua, vậy đừng quên điều kiện mà ngươi đã từng hứa hẹn với ta, ta chờ Phong trà lâu của các ngươi thanh bại danh liệt.”
Kỳ thật, nàng tới trà lâu này, mục đích chính là bán ra ngoài những loại trà kém này, dù sao đối nàng mà nói, những đồ vật chuẩn bị cho lão gia tử nhà mình phải là tốt nhất, những loại trà kém này nàng là tuyệt đối sẽ không đưa cho lão gia tử.
Nhưng ai biết, vận khí nàng tốt như vậy, tùy tiện đi vào một quán trà, lại có thể là quán của Mộ gia mở ra.
“Ngươi yên tâm, Mộ Vô Sâm ta vẫn là chịu thua.”
Mộ Vô Sâm hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nói.
“Đúng rồi.” Vân Lạc Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì, cười tà mị: “Trà này của ta tương đối đắt tiền, vì đánh cuộc với ngươi lần này mà lãng phí nhiều lá trà như vậy, món nợ này ta phải tính với ngươi cho thật tốt! Một hai lá trà chính là mười vạn lượng bạc, tổng cộng có mười hai lá trà là một trăm vạn bạc! Đến lúc đó ngươi trực tiếp đưa đến Tướng quân phủ.”
“Ngươi……” Sắc mặt Mộ Vô Sâm chợt trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy lửa giận, “Vân Lạc Phong, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Trong Đại lục này, một hai lá trà đắt nhất cũng chỉ có một vạn lượng bạc! Ngươi lại có thể thu mười vạn? Lá trà này của ngươi có thể làm thành tiên dược sao?”
Vân Lạc Phong tà tà liếc nhìn Mộ Vô Sâm: “Cái này có đáng giá hay không ngươi có thể hỏi những người khác một chút.”